Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04. Dịu dàng

Sau khi rời khỏi sân trường ồn ào, Minh Hiếu dẫn Đăng Dương đến một quán trà sữa nhỏ nằm khuất trong con hẻm yên tĩnh. Quán vắng vẻ, chỉ lác đác vài cặp đôi đang ngồi tâm tình. Hắn chọn một bàn khuất góc, kéo ghế cho cậu ngồi.

Đăng Dương vẫn còn chút ngơ ngác, cậu chưa hoàn hồn sau những chuyện vừa xảy ra. Cậu không ngờ rằng anh Hiếu lại mạnh mẽ đến vậy, cũng không ngờ rằng hắn lại… quan tâm đến cậu như vậy.

“Uống gì?” Minh Hiếu hỏi, giọng nói đã mềm mỏng hơn rất nhiều.

Đăng Dương bối rối lắc đầu. “Em… em sao cũng được.”

Hắn khẽ thở dài, gọi với cô phục vụ: “Cho cháu hai trà sữa socola, thêm trân châu trắng ạ.”

Cô phục vụ nhanh chóng mang đồ uống ra. Minh Hiếu đưa ly trà sữa cho cậu, khẽ nói: “Uống đi, sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Đăng Dương rụt rè cầm lấy ly trà sữa, khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Vị ngọt ngào, mát lạnh tan ra trong miệng, xoa dịu đi sự căng thẳng và lo lắng trong lòng cậu.

Hai người im lặng ngồi uống trà sữa, không ai nói gì. Không khí giữa họ có chút ngại ngùng, nhưng không còn căng thẳng như trước. Cậu lén nhìn Minh Hiếu, phát hiện ra vẻ mặt của hắn đã giãn ra, không còn lạnh lùng và nghiêm nghị như lúc nãy.

“Vết thương trên mặt còn đau không?” Hắn đột nhiên lên tiếng, phá tan sự im lặng.

Đăng Dương giật mình, vội vàng lắc đầu. “Không… không đau lắm ạ.” Thực ra thì má cậu vẫn còn hơi rát, nhưng so với sự ấm áp trong lòng cậu lúc này, cơn đau thể xác chẳng đáng là bao.

Minh Hiếu khẽ nhíu mày, đưa tay chạm nhẹ vào vết bầm tím trên má Đăng Dương. Ngón tay anh ấm áp và mềm mại, khiến cậu run lên một cái.

“Lần sau, nếu có chuyện gì, phải nói cho anh biết.” Hắn nói, giọng nói trầm thấp và dịu dàng. “Đừng có giấu giếm một mình, biết chưa?”

Đăng Dương ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ cảm động và ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Minh Hiếu nói chuyện với cậu bằng giọng điệu dịu dàng như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện sự quan tâm đến cậu một cách trực tiếp như vậy.

“Dạ… em biết rồi ạ.” Cậu lí nhí đáp, tim cậu đập rộn ràng như trống đánh.

Minh Hiếu khẽ mỉm cười, rút khăn giấy lau nhẹ vết trà sữa dính trên môi Đăng Dương. Hành động nhỏ nhặt ấy khiến tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu chưa bao giờ dám mơ tưởng đến việc Khải ca sẽ đối xử dịu dàng với mình như thế này.

“Về nhà thôi.” Hắn đứng dậy, kéo ghế cho cậu.

Hai người cùng nhau ra khỏi quán trà sữa, đi bộ về nhà. Trời chiều tà, ánh nắng vàng dịu nhẹ trải dài trên con phố, nhuộm cả không gian một màu vàng cam ấm áp.

Đi bên cạnh Minh Hiếu, Đăng Dương cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu không dám tin rằng, mọi chuyện lại có thể thay đổi nhanh chóng đến như vậy. Mới hôm qua thôi, anh Hiếu vẫn còn lạnh lùng và xa cách với cậu, vậy mà hôm nay, hắn lại dịu dàng và quan tâm đến cậu như một người yêu.

‘Người yêu’… Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Đăng Dương, khiến má cậu nóng bừng lên. Cậu biết rằng, giữa cậu và hắn vẫn còn một khoảng cách rất lớn. Cậu chỉ là một ‘cậu vợ nuôi từ nhỏ’ vô dụng, còn hắn là một thiếu gia tài giỏi và hoàn hảo. Cậu không dám mơ tưởng đến việc có thể trở thành ‘người yêu’ của hắn. Cậu chỉ mong có thể mãi mãi ở bên cạnh hắn, được nhìn thấy hắn mỗi ngày, vậy là đủ rồi.

Về đến biệt thự, dì Hà đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi. Bàn ăn bày biện đầy ắp những món ăn ngon và hấp dẫn. Ông Trần và Trần Phong cũng đã về nhà, cả gia đình cùng nhau quây quần bên mâm cơm.

Bữa tối diễn ra trong không khí ấm cúng và vui vẻ. Ông Trần hôm nay có vẻ rất vui, liên tục gắp thức ăn cho ba con trai. Trần Phong vẫn ít nói như thường lệ, nhưng thỉnh thoảng cũng khẽ mỉm cười khi nghe ông Trần kể chuyện.

Đăng Dương ngồi bên cạnh Minh Hiếu, cảm thấy có chút căng thẳng và ngại ngùng. Cậu không quen với những bữa cơm gia đình sang trọng như thế này. Ở cô nhi viện, mọi người thường ăn cơm chung ở nhà ăn lớn, không có không khí ấm áp và riêng tư như ở đây.

Minh Hiếu dường như nhận ra sự lúng túng của cậu, hắn gắp cho cậu một miếng sườn xào chua ngọt, khẽ nói: “Bống ăn nhiều một chút.”

Đăng Dương giật mình, ngước mắt nhìn hắn, cảm động đến suýt rơi nước mắt. anh Hiếu… anh Hiếu thật sự rất khác so với trước đây. Hắn của bây giờ, dịu dàng và chu đáo đến mức khiến cậu không tin vào mắt mình.

Sau bữa tối, cậu phụ dì Hà dọn dẹp bếp núc. Trong lúc rửa bát, dì Hà khẽ cười nói với cậu: “Bống này, dạo này Nhị thiếu gia nhà mình thay đổi nhiều quá, con có thấy không?”

Đăng Dương ngẩn người ra, ngơ ngác hỏi: “Thay đổi… dạ, thay đổi như thế nào ạ?”

Dì Hà cười hiền hậu, nói: “Thì là… Nhị thiếu gia dạo này hiền lành hơn hẳn, lại còn biết quan tâm đến người khác nữa. Trước đây có bao giờ ta thấy cậu ấy dịu dàng với ai đâu, vậy mà hôm nay lại còn đưa con đi uống trà sữa, còn gắp thức ăn cho con trong bữa tối nữa chứ. Ta thấy mừng cho con lắm đó”

Đăng Dương nghe dì Hà nói, tim cậu càng thêm xao xuyến. Đúng vậy, Minh Hiếu đã thay đổi thật rồi. Hắn không còn là chàng thiếu gia lạnh lùng và kiêu ngạo như trước đây nữa. Hắn bây giờ, dịu dàng và ấm áp như ánh nắng ban mai.

“Dì Hà…” Cậu khẽ gọi, giọng nói nghẹn ngào. “Dì… dì có nghĩ là… anh Hiếu… anh Hiếu thích con không ạ?”

Dì Hà ngẩn người ra, nhìn Đăng Dương với vẻ ngạc nhiên. Rồi dì khẽ thở dài, vỗ nhẹ vai cậu, nói: “Chuyện tình cảm, dì già này làm sao mà biết được chứ? Nhưng mà dì thấy, Nhị thiếu gia đối với con bây giờ, thật sự rất khác. Có lẽ… có lẽ là cậu ấy đang dần dần nhận ra được giá trị của con đó”

Đăng Dương nghe dì Hà nói, trong lòng vừa vui mừng, vừa lo lắng. Cậu hy vọng dì Hà nói đúng. Cậu hy vọng rằng, Minh Hiếu thật sự đang dần dần thích cậu. Nhưng cậu cũng sợ rằng, tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng cậu. Cậu sợ rằng, sự dịu dàng của Minh Hiếu chỉ là nhất thời, rồi sau này, hắn sẽ lại trở về là chàng thiếu gia lạnh lùng và xa cách như trước đây.

Nhưng dù sao đi nữa, Đăng Dương cũng quyết định sẽ trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại. Cậu sẽ tận hưởng sự dịu dàng của Minh Hiếu, sẽ cố gắng đáp lại tình cảm của anh bằng cả trái tim mình. Đoá quỳnh giao nở muộn, biết đâu… sẽ mang đến một mùa xuân tươi đẹp cho cả hai người.

_________________
Cmt đi các mom ơiiii, có gì góp ý cho tuiii nữaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro