
Chương 2
Dưới ánh đèn ấm áp của nhà hàng Town, một không gian sang trọng nhưng không quá hào nhoáng, Đặng Thành An ngồi cùng hai người bạn thân – Kiều và Hào – quanh một chiếc bàn gỗ tinh tế, phủ khăn trắng thanh lịch. Bên ngoài, phố phường Sài Gòn nhộn nhịp, nhưng trong góc bàn này, không khí tràn ngập sự thân thuộc và thoải mái.
Kiều đặt đũa xuống, nghiêng đầu nhìn An, ánh mắt sắc sảo: "Có chuyện gì kể mẹ nghe coi."
Hào bật cười, nhướng mày đầy ẩn ý: "Còn gì nữa chứ! Phụ huynh về rồi, hết bay nhảy được nữa nên cái mặt mới đưa đám vậy đó."
An nghe vậy liền giả vờ mè nheo, đôi mắt long lanh như sắp khóc: "Hu hu, anh Hào, em giao lại những đứa con đứt ruột đẻ ra cho anh, anh phải chăm sóc tụi nó cẩn thận nghen. Chứ mà có gì chắc em xỉu ngang á!"
Hào lập tức nhập vai, nắm lấy tay An, giọng điệu bi tráng như diễn kịch: "Em yên tâm, anh không phải dì ghẻ đâu. Cùng lắm thì... anh mang đi thanh lý thôi."
Kiều khoanh tay, liếc xéo: "Thôi thôi hai cha, bàn giao cửa hàng mà làm như giao lại con thiệt không bằng. Ăn đi kìa, nói nhiều quá.:"
Cả ba bật cười, tiếp tục tận hưởng bữa ăn. Hôm nay, họ không chọn phòng riêng mà ngồi ở khu vực mở, bàn của An được ngăn cách với bàn bên cạnh bằng một dãy cây cảnh nhỏ, tạo chút riêng tư nhưng vẫn đủ để nghe thấy những âm thanh xung quanh.
Khi đang vui vẻ trò chuyện, Kiều bỗng huých nhẹ An và Hào, hạ giọng thì thầm: "Ê, mày thấy ông kia không?"
An ngước lên, hơi ngơ ngác: "Sao?"
Kiều hất cằm về phía bàn bên cạnh, nơi một người đàn ông bụng bự vừa ngồi xuống: "Ổng làm đạo diễn phim điện ảnh đó."
Hào nhún vai, vẻ không mấy ấn tượng: "Chưa đủ wow."
Kiều lườm:"Tao chưa nói xong mà. Ổng dê chúa luôn, bữa hại thằng phục trang của bạn tao, bị đánh lỗ mũi ăn trầu mà vẫn chưa tởn. Giờ lại đang ngồi với thằng nào nữa kìa, chắc kiếm mối mới."
An nhíu mày, không quá tin tưởng:" Coi chừng đồn bậy đó."
Kiều bĩu môi: "Trời, có tao mới nói. Mà nghe đồn, ổng sắp xin vào công ty nhà mày đó, lo mà để ý đi."
Dù vậy, cả ba vẫn tiếp tục ăn uống, nhưng đôi tai không khỏi hướng về phía bàn bên cạnh. Qua những khe hở giữa dãy cây kiểng, họ có thể nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện.
Giọng người đàn ông bụng bự vang lên, trơn tru và ngọt xớt: "Em biết tính anh mà, có làm khó ai bao giờ đâu. Anh rất thích làm việc với những bạn trẻ như em, vừa nhiệt huyết, vừa hiểu chuyện."
Nói rồi, hắn ta đưa tay nắm lấy tay người đối diện. Cậu thanh niên kia ngồi quay lưng lại với An và bạn bè, nên họ chỉ có thể lắng nghe giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được sự lạnh nhạt:"Vậy sao? Anh có thể giúp gì được cho em?"
Gã đạo diễn bụng bự cười xun xoe, giọng điệu đầy ẩn ý: "Em còn phải hỏi nữa hả? Vai gì anh cũng có thể cho em, miễn là... anh thấy được sự nhiệt tình, nhiệt huyết của em đến đâu thôi."
Người kia lập tức rút tay về, giọng điệu không đổi nhưng thêm phần sắc bén: Gì chứ, nhiệt thì không thiếu (đang sôi máu não), nhưng phải xem thành ý của anh trước đã. Làm sao em tin tưởng được nếu không có gì rõ ràng? Thế nhé, giờ em có việc bận, hẹn anh khi khác."
Nói rồi, cậu ta đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông bụng bự vội vã gọi với theo: "Ủa? Giờ anh có thể cho em thấy thành ý liền mà! Khoan đã, Hiếu... Trần Minh Hiếu!"
Nhóm An giật mình. Kiều tròn mắt, lập tức quay sang nhìn hai người bạn của mình:"Thấy chưa! Mẹ nói rồi, ổng ghê lắm, dụ dỗ con người ta kìa."
Hào lắc đầu, chậc lưỡi: "Nhưng mà coi bộ cậu trai kia cũng nông nổi quá ha? Vậy mà cũng tin, chắc muốn nổi tiếng nhanh, đi đường tắt rồi."
Kiều phản bác ngay: "Đâu có! Tao thấy cái giọng đó là từ chối khéo rồi. Nhìn mặt cha đạo diễn kia là muốn xỉu luôn chứ ở đó mà tin."
An dựa lưng vào ghế, khoanh tay, trầm giọng: "Thôi, thấy ghê quá... -1 nhân sự."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro