Chương II: Viên mãn
Thời gian trôi qua 2 năm, cô dần quên đi chuyện cũ, không còn đau đớn mà khóc thầm mỗi đêm. Vào một đêm trăng sáng, cô cùng người bạn thân dạo bước trên con đường đê sau khi kết thúc công việc tại cơ quan của mình. Trăng đêm nay thật đẹp, gió thổi cũng rất nhẹ nhàng. Nụ cười của cô dưới ánh trăng tươi tắn như một đóa hoa linh lan yêu kiều, là điểm bắt đầu cho sự thay đổi trong cuộc đời của cô.
Bất chợt phía dưới dòng sông vọng lên tiếng gọi í ới : " Này cô gái ơi, cô đi đâu đấy". Giữa đêm hôm khuya khoắt, âm thanh vọng lên từ dưới lòng sông khiến ai cũng cảm thấy lạnh. Cô liếc nhìn xuống sông, ở đấy có 2 người đang tắm. Họ vội vàng khoác thêm áo , vội chạy đuổi theo hai người bọn cô. Lúc hai bên đối mặt với nhau, cô nhìn thấy rõ khuôn mặt chàng trai vừa gọi mình lúc nãy. Trên khuôn mặt chàng trai ấy còn vương lại những giọt nước, còn có cả sự thanh tú và sự trưởng thành của người trong quân ngũ lâu năm. Có lẽ rằng nụ cười của cô đã khiến anh choáng váng, si mê ngay tức thì. Anh gặng hỏi tên tuổi, địa chỉ của cô nhưng đáp lại anh đều là những câu trả lời không chính xác. Bẵng đi một thời gian, anh không thể tìm được cô gái đêm hôm ấy , còn cô thì vẫn bình yên trải qua cuộc sống hàng ngày.
Cho đến một hôm, vẫn trên con đường ấy, cô đi về một mình, bỗng bắt gặp anh đang ngồi thẩn thờ ở đây. Nhìn thấy gương mặt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên, trong lòng anh trào dâng niềm vui khó tả. Bắt đầu từ đây, có thêm một câu cuộc tình đẹp đẽ mà đau đớn đến khôn nguôi.
Sau lần gặp gỡ thứ hai, anh đã biết chính xác tên và nơi cô làm việc, cô cũng biết rõ tên và công việc của anh. Đúng là duyên trời định, anh với cô sinh ra ở cùng một quê hương, nhà hai người cách nhau một con sông lớn. Hiện tại anh là trung úy, dẫn đoàn hành quân đến nơi cô công tác. Thời gian anh ở lại nơi này khá lâu, đủ để mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết. Hai người rất hợp nhau, mang lại cho đối phương cảm giác bình yên và ấm áp. Thi thoảng họ sẽ giúp nhau gửi đồ hoặc đưa tin khi một trong hai người họ về quê. Sau khi xác định mối quan hệ, anh vội vã xin nghỉ phép để về quê báo với gia đình, xin được hỏi cưới cô. Về phía cô gia đình cũng rất vui khi thấy cô hồi tâm chuyển ý, không còn u uất vì chuyện cũ năm xưa. Cả hai nhà nhanh chóng liên lạc với nhau, tìm hiểu và chuẩn bị cho hai người đính ước. Mọi việc diễn ra rất chóng và suôn sẻ, rất nhanh cô đã trở thành cô dâu mới nhà anh.
Cuộc sống hôn nhân của hai người rất hạnh phúc. Đứa trẻ đầu tiên của hai người là một cậu con trai. Cậu bé rất ngoan ngoãn và dễ thương. Sau khi mang thai đứa trẻ thứ hai, nghe lời anh cô từ bỏ công việc ở cơ quan về nhà làm một bà nội trợ đảm đang. Cô khéo léo, tận tâm với gia đình, rất được lòng mọi người. Sau bảy năm ở bên nhau, hai người có với nhau 3 đứa trẻ. Dù số lần anh được về nhà trong suốt bảy qua có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng tình cảm của hai người vẫn son sắt, thủy chung đáng quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro