Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2


Edit: Yei – Beta: Mật
Tác giả: 则唁

—— ta là tuyến phân cách! (❁'ω'❁)————

"Lão bản, chỗ ngươi có bán quế hoa cao không?" Hiểu Tinh Trần nhìn ông chủ cửa tiệm điểm tâm, "Ta muốn mua."

Lão bản vốn định thu dọn cửa hàng, thế nhưng ánh mắt Hiểu Tinh Trần quá mức kiên định.

Hiểu Tinh Trần cầm theo quế hoa cao ấm áp, mua thêm một con gà nướng trong một quán rượu nổi danh trăm tuổi.

Y có chút bối rối, không biết sau khi trở về nên như thế nào. Nhiều năm qua y tưởng niệm Tiết Dương, đến khi Tiết Dương thật sự xuất hiện, y lại không biết nên làm gì.

Y chờ hắn chín năm, lòng yêu thích không hề phai nhạt, ngược lại rõ ràng thêm một phần sâu sắc.

"Nhân lúc còn nóng, ăn đi." Hiểu Tinh Trần về tới khách điếm, mặc dù y không biết nên làm thế nào, nhưng vẫn không thể để Tiết Dương chịu đói. Tiết Dương không nói một lời cầm lên một cái đùi gà, chậm rãi gặm cắn.

Tiết Dương vô cùng đói, nhưng vẫn thong thả cắn đùi gà. Thịt gà nướng rất ngon, da bên ngoài xốp giòn, chất thịt mềm mịn tươi mới, là mỹ vị mà hắn chưa bao giờ nếm qua. Tiết Dương cúi đầu, cố gắng kìm nén sự chua chát không biết vì sao xuất hiện.

"Cẩn thận một chút, kẻo nghẹn."

Rõ ràng có thể nhịn xuống chua chát, lại bị một câu của Hiểu Tinh Trần đánh bại.

"Lách tách."

Tiết Dương vẫn không nhịn được, nước mắt to như hạt đậu vỡ ra, rơi xuống. Cùng với nước mắt, thành lũy sâu trong nội tâm hắn tự cho là chắn chắn cũng ầm ầm sụp đổ.

"Này, sao ngươi lại khóc?" Hiểu Tinh Trần luôn luôn không biết cách dỗ trẻ con, mà Tiết Dương trong mắt y chính là bảo bối không kém đứa nhỏ, "Đừng khóc, A Dương, đừng khóc nữa."

Hiểu Tinh Trần đau lòng dùng đạo bào rộng thùng thình lau đi nước mắt trên mặt Tiết Dương. Tiết Dương biết bộ dáng hiện tại của hắn nhất định rất nhếch nhác, quần áo hỗn độn, nước mắt lem nhem, khóe miệng dính dầu mỡ, thật sự rất xấu.

Đợi Tiết Dương phục hồi tinh thần lại, hắn mới phát hiện câu nói kia của Hiểu Tinh Trần có vấn đề: "Tại sao ngươi lại gọi ta là A Dương?"

Tiết Dương vừa lau nước mắt vừa lau dầu trên khóe môi, lại thấy sắc mặt Hiểu Tinh Trần cứng ngắc. Trước đây đạo nhân này gọi hắn là Tiết Dương rất quái dị, nhưng hắn vẫn cảm thấy đây là điều đương nhiên. Nhưng mà không phải không nên gọi A Dương sao?

"Ta ra ngoài trong chốc lát, ngươi đừng chạy loạn." Hiểu Tinh Trần sau khi gặp Tiết Dương cũng chỉ trốn tránh cùng im lặng, hiện tại cũng thế, y đứng lên liền muốn đi ra ngoài.

"Ngươi đi đâu?" Tiết Dương hơi mất mát nhìn Hiểu Tinh Trần, "Vì sao ngươi phải ra ngoài?"

Hiểu Tinh Trần thấy ánh mắt Tiết Dương, thiếu chút nữa thốt ra, ta không đi, ta ở nơi này cùng ngươi.

"Ta, ta đi mua rượu, vừa mới thấy một quán rượu không tồi." Hiểu Tinh Trần cố gắng kiềm chế ý nghĩ sâu trong nội tâm, làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Tiết Dương.

"Ta đi, ta biết ở đâu." Tiết Dương cầm theo túi tiền trên bàn, lách mình khỏi Hiểu Tinh Trần, rất nhanh chạy đi. Hiểu Tinh Trần ngây người hồi lâu, Tiết Dương vừa rồi hình như đang giận lẫy?

Hiểu Tinh Trần không đuổi theo hắn, lại ngồi trên ghế, cầm lấy một khối quế hoa cao cho vào miệng. Y phải đợi người thiếu niên ấy trở về.

Tiết Dương vừa ra khỏi cửa mới cảm thấy chính mình có hơi xúc động, vừa rồi tức giận cái gì? Công tử nếu tâm tình không tốt, bất cứ lúc nào đều có thể bỏ hắn lại. Tiết Dương hít hít mũi: "Tại sao nghĩ đến cảnh tượng ấy lại muốn khóc đây?"

.

"Sao Tiết Dương còn chưa về?" Hiểu Tinh Trần có điểm bất an, nhìn sắc trời bên ngoài dần tối, y nhanh chóng cầm lấy Sương Hoa rồi đi ra ngoài.

Tiết Dương ôm hai bình rượu hoa đào bị người chặn ở góc tường -- chính là người sáng nay bị Hiểu Tinh Trần đuổi đi. Tiết Dương thấy phía trước bị chắn không một khe hở, có lẽ được người giúp đỡ. Hắn ôm bình rượu chặt hơn, bước chân không tự giác lùi lại.

"Này! Đây không phải tên nhóc sáng nay sao?"

Tiết Dương chịu đựng sự cười nhạo của đối phương, nghĩ mình bị đánh một chút mà không lên tiếng sẽ ổn, chỉ là quần áo sẽ bẩn. Tiết Dương nhìn tuyết đang rơi, cắn chặt răng ôm chặt bình rượu, phòng bị nhìn đám người lưu manh trước mặt.

"Ngươi là con nhà ai? Sáng nay không phải rất kiêu ngạo sao?" Nam nhân cầm đầu vỗ vỗ cây gậy của mình. Tiết Dương lăn lộn lớn lên tại nơi ô hợp này, đương nhiên biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, hắn khẩn trương nhắm mắt lại, đợi gậy đánh xuống.

"Đây là đứa trẻ nhà ta." Giọng nói quen thuộc trong trẻo nhưng lạnh lùng sau lưng Tiết Dương truyền đến, hắn chưa kịp phản ứng đã bị Hiểu Tinh Trần ôm vào ngực. Tiết Dương ngẩng đầu nhìn Hiểu Tinh Trần, đôi mắt chứa biển sao trời lập tức nhấn chìm hắn: "A Dương, ngươi không sao chứ?"

Tiết Dương gật đầu lại lắc đầu, trên người hắn không bị thương, nhưng hiện tại lại cảm thấy có hơi choáng váng.

"Đạo trưởng."

Hiểu Tinh Trần sửng sốt, ôm Tiết Dương càng chặt hơn. Lúc trước y làm sao lại nghĩ ở lại khách điếm chờ hắn trở về? Y hẳn phải nhanh chóng ra ngoài tìm hắn, tìm được liền khóa hắn trong lòng, cả đời cũng không để hắn chạy đi. Lúc này đây y thiếu chút nữa lại làm hắn đau. Hiểu Tinh Trần nghĩ đến đây, ngay cả ánh mắt nhìn về đám người kia cũng mang theo tức giận.

Sương Hoa như cảm ứng được chủ nhân tức giận, phát ra ánh sáng tối tăm mang theo ý lạnh. Hiểu Tinh Trần nhìn đám người trước mặt có chút sợ hãi lạnh lùng mở miệng: "Đây là đứa trẻ nhà ta, là người các ngươi không chạm được!"

Hiểu Tinh Trần tuy rằng còn ôm Tiết Dương, nhưng một bàn tay là quá đủ để đối phó đám người này. Hiểu Tinh Trần vung mấy chiêu kiếm đã làm cho một đám người ngã trái ngã phải nằm trên tuyết, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khí lạnh Sương Hoa phát ra cũng đủ khiến bọn họ nằm trên mặt đất khoảng mấy chén trà nhỏ.

"A Dương, về nhà thôi." Hiểu Tinh Trần dắt tay Tiết Dương, truyền linh lực sang cho hắn. Tiết Dương nhìn đám người phía sau ngã xuống lại nhìn nam nhân trước mắt, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Hiểu Tinh Trần biết Tiết Dương kỳ quái cái gì: "Không có gì lạ cả, mấy thứ vụn vặt mà thôi."

Hiểu Tinh Trần đem Tiết Dương bảo vệ trong ngực, bỏ lại ánh mắt lạnh như băng cho những người đó.

Tiết Dương gật gật đầu, thấy Hiểu Tinh Trần đã thu hồi ánh mắt liền mở miệng:"Ta đã hiểu vì sao ta phải gọi ngươi là đạo trưởng." Tiết Dương suy tư trong chốc lát lại nói, "Về sau ta sẽ gọi ngươi là đạo trưởng."

Khóe miệng Hiểu Tinh Trần khó nén ý cười ôn nhu cùng tâm tình vui sướng. Tiết Dương không tiếng động nhìn ra biểu tình hạnh phúc của y. Hắn cùng Hiểu Tinh Trần cùng nhau đi trên tuyết, trên không tuyết vẫn đang rơi, thế nhưng trên người Tiết Dương không có một chút tuyết. Dù sao, Hiểu Tinh Trần vẫn đang ở bên cạnh hắn nha.

.

Tiết Dương nằm trên giường, trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Cuối cùng hắn rời giường, nhìn bóng dáng Hiểu Tinh Trần bên cửa sổ: "Đạo trưởng, ta muốn cùng ngươi uống rượu."

Lời Tiết Dương giống như có ma lực, khiến Hiểu Tinh Trần không thể cự tuyệt.

"Lại đây."

Hiểu Tinh Trần thấy Tiết Dương nhanh chóng tiến lại ngồi vào ghế, y đem áo khoác ngoài đạo bào phủ lên người tên nhóc kia, "Tiết canh ba, cẩn thận lạnh."

Tiết Dương có thể ngửi được mùi đàn hương trên áo Hiểu Tinh Trần, rất dễ chịu.

Hiểu Tinh Trần rót một chén rượu cho Tiết Dương. Hắn nếm thử như một con mèo hoang tò mò, nếm không ra vị, hắn trực tiếp một hơi uống hết.

"Rượu này tác dụng chậm rất lớn, đừng uống nhiều như vậy." Hiểu Tinh Trần vừa định ngăn lại hành động của Tiết Dương, nhưng hắn đã sớm uống hết rồi.

Hiểu Tinh Trần nâng đầu Tiết Dương đang gục xuống lên, lại bị Tiết Dương bắt được cánh tay: "Minh Nguyệt Thanh Phong ta."

Hiểu Tinh Trần nhíu nhíu mày, chỉnh lại lời Tiết Dương: "Minh Nguyệt, Thanh Phong, ta?"

Tiết Dương lắc đầu như trống bỏi: "Là Minh Nguyệt Thanh Phong, ta." Tiết Dương rầm rì, tiếp tục nói, "Khi trước nghe một vị tỷ tỷ đọc câu thơ này, hiện tại ta đã hiểu nó có nghĩa gì."

"Ngươi say rồi." Nghe Tiết Dương nói nhăng nói cuội, Hiểu Tinh Trần thình lình ngắt lời hắn.

Tiết Dương miễn cưỡng khôi phục chút lý trí, lại rót thêm một chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Mùi hoa đào tan nơi đầu lưỡi: "Đạo trưởng sao lại biết ta?" Tiết Dương lại uống một hớp rượu, "Có thể nói với ta không?"

Hiểu Tinh Trần im lặng nhìn hắn, ngữ khí không mang theo một chút gợn sóng: "Ta vốn nghĩ rằng ta và hắn chính là bèo nước gặp nhau, nhưng không nghĩ tới cả quãng đời còn lại đều dành cho hắn."

.

Ngày đó Hiểu Tinh Trần trở về, Nghĩa Thành tuyết rơi rất lớn, ba ngày ba đêm không dừng. Hiểu Tinh Trần từ trong quan tài ngồi dậy, nhìn thấy cửa lớn rộng mở cùng không gian trắng xóa.

Y cố gắng đứng lên, nhưng chân vô lực khiến y ngã xuống. Hiểu Tinh Trần bước ra khỏi quan tài, đi ra ngoài cửa mới cảm thấy kỳ quái -- y sống lại, y thấy được. Y cảm nhận tuyết trên bầu trời bay xuống, khí lạnh đất trời vây quanh y.

"Tiểu sư thúc?! Ngươi rốt cục tỉnh." Ngụy Vô Tiện vừa vào nghĩa trang liền thấy Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu nhìn lên không trung. Hiểu Tinh Trần nghe thấy tiếng người, nghi hoặc nhìn hắn.

"Ta giới thiệu một chút, ta tên Ngụy Vô Tiện, mẹ ta là Tàng Sắc Tán Nhân." Ngụy Vô Tiện lôi kéo tay áo Lam Vong Cơ, "Vị này chính là đạo lữ của ta, Lam Trạm."

"Là Tiết Dương cứu sống ngươi, hắn dùng một hồn một phách cùng toàn thân linh lực đổi được. Đôi mắt của tiểu sư thúc là do hắn giao dịch từ một người sắp chết. Hiện tại hắn đã bị người mang đi. Tiểu sư thúc ngươi cũng không cần lo lắng ."

"Hắn nhờ ta nói với ngươi một câu: ' Phải sống thật tốt'."

Hiểu Tinh Trần nghe xong lời Ngụy Vô Tiện, cuối cùng câu hỏi lại không liên quan đến y: "Tiết Dương đâu?"

Y bị giọng nói khàn khàn của mình dọa rồi, khẽ hắng giọng, "Tiết Dương đâu?"

Ngụy Vô Tiện thật không ngờ Hiểu Tinh Trần lại hỏi Tiết Dương, suy tư nửa ngày mới trả lời: "Chắc là Kim Lân đài, tiên môn bách gia dường như đang xử tội hắn." Ngụy Vô Tiện nhìn Hiểu Tinh Trần, trong ánh mắt mang theo chút ngờ vực vô căn cứ, "Tiểu sư thúc ngươi hỏi hắn làm gì?"

Hiểu Tinh Trần không nói gì nữa, kéo thân mình vào nhà. Ngụy Vô Tiện cũng không hỏi nữa, ở cửa hô một tiếng: "Tiểu sư thúc, ngươi đã đã tỉnh, chúng ta đi đây, có duyên gặp lại."

Trong phòng, Hiểu Tinh Trần nhìn Hàng Tai trên bàn, thủy chung duy trì trầm mặc, y không biết y nên làm gì. Tiết Dương vừa cứu y, Tiết Dương lại sắp chết. Y phải thật cao hứng, nhưng tại sao tâm vốn tĩnh lặng lại ân ẩn đau?

Tiết Dương, quả thật là kẻ cướp đi cuộc đời Hiểu Tinh Trần.

Y cuối cùng vẫn đến Kim Lân đài, y biết được thời gian xử tử Tiết Dương khi đang ăn mì. Bên ngoài thảo luận đích kích động không thôi, tiếng chúc mừng cùng tiếng hoan hô ở những căn phòng bên cạnh, Hiểu Tinh Trần đều nghe được. Y trì hoãn hồi lâu, mới tiếp tục ăn xong bát mì kia, nhưng chỉ có chính y biết đôi tay y run rẩy suýt chút nữa không cầm được đũa.

Y theo tiên môn bách gia cùng nhau lên Kim Lân đài, nhìn thấy Tiết Dương bị trói ở một bên, bị hai người trông coi. Tiết Dương cũng thấy y, khóe miệng gợi lên một độ cong, ngay cả Tiết Dương cũng không biết.

Hắn bị phán án tử bằng cách thiêu sống, không phải lửa bình thường, chỉ cần người ở bên trong lâu một chút sẽ hồn phi phách tán. Tiết Dương châm chọc phát ra một tiếng cười nhạo, tiên môn bách gia chiêu đãi hắn thật không tệ.

Tiết Dương tránh khỏi đôi tay đè nặng người hắn, bản thân tiến về phía trước. Bên tai truyền đến từng trận từng trận mắng chửi, Tiết Dương dường như không nghe, vẫn như thường lộ vẻ khinh khi. Hắn xưa nay đã như vậy, mặc dù sắp chết cũng không thể thay đổi bản tính ngạo mạn của hắn.

"Hiểu Tinh Trần, nếu ngươi nhìn thấy ta trước đây, thì ngươi sẽ tha thứ cho ta hiện tại." Tiết Dương đứng trên bậc thang cuối cùng xoa tay. . . . . . Hắn nhìn về phía Hiểu Tinh Trần thủy chung chưa từng nói một câu, nói tiếp: "Ngươi chưa từng thấy ta, không gặp được ta, không hiểu được ta. Hiểu Tinh Trần, thực ra ta hiểu rất rõ, chẳng qua ngươi không muốn hiểu ta."

"Ngươi nói ta chưa từng đối xử tử tế với người trong thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ chưa từng đối xử tử tế với ta!" Tiết Dương đón ánh lửa, lộ ra gương mặt tái nhợt mà cười vô lực. Tiết Dương hơi nghiêng đầu, một giọt nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống.

Tiết Dương bước từng bước một hướng về phía ánh lửa: "Hiểu Tinh Trần a Hiểu Tinh Trần, cuối cùng ngươi vẫn sáo rỗng như thế, vẫn là người phàm tục bình thường." Thân ảnh Tiết Dương hơi run rẩy.

"Bỏ rơi ta."

Hiểu Tinh Trần biết, ba chữ cuối cùng đánh nát trái tim y. Cuối cùng Tiết Dương chết, y cũng đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro