1
Edit: Yei – Beta: Mật
Tác giả: 则唁
—— ta là tuyến phân cách! (❁'ω'❁)————
"Hiểu Tinh Trần, nếu ngươi nhìn thấy ta trước đây, thì ngươi sẽ tha thứ cho ta hiện tại." Tiết Dương đứng trên bậc thang cuối cùng xoa tay. . . . . . Hắn nhìn về phía Hiểu Tinh Trần thủy chung chưa từng nói một câu, nói tiếp: "Ngươi chưa từng thấy ta, không gặp được ta, không hiểu được ta. Hiểu Tinh Trần, thực ra ta hiểu rất rõ, chẳng qua ngươi không muốn hiểu ta."
"Ngươi nói ta chưa từng đối xử tử tế với người trong thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ chưa từng đối xử tử tế với ta!" Tiết Dương đón ánh lửa, lộ ra gương mặt tái nhợt mà cười vô lực, Tiết Dương hơi nghiêng đầu, một giọt nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống.
Tiết Dương bước từng bước một hướng về phía ánh lửa: "Hiểu Tinh Trần a Hiểu Tinh Trần, cuối cùng ngươi vẫn sáo rỗng như thế, vẫn là người phàm tục bình thường." Thân ảnh Tiết Dương hơi run rẩy.
"Bỏ rơi ta."
.
.
.
"Ha. . . . . . " Hiểu Tinh Trần mạnh mẽ từ trên giường đứng lên, che cái đầu đau nhức sắp nổ tung mà thở hổn hển. Ngoài cửa bóng đêm như mực, không thấy ánh sáng bình minh. Y chịu đựng cơn đau sắp bức điên y mà rời giường, đẩy cửa sổ ra để gió lạnh thổi đi cơn buồn ngủ của y.
Hiểu Tinh Trần chỉ đơn giản ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, cau mày xoa huyệt thái dương: "Ngươi vẫn không chịu buông tha ta sao?" Sợi tóc y bị gió thổi bay tán loạn, "Ngươi vẫn trách ta sao? Trách ta khi trước không thể bảo vệ ngươi?"
"Ngươi muốn ta làm thế nào đây? Là ta tự mình đa tình. Ngay từ đầu ta đã đánh mất ngươi, đến nay cũng không thể tìm được ngươi." Hiểu Tinh Trần cầm lấy Hàng Tai không nhiễm một hạt bụi trên bàn, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau chùi, "Hiện tại ta thật sự vô cùng nhớ ngươi, nhớ ngươi sắp điên rồi."
Hiểu Tinh Trần lẳng lặng lau như vậy, cẩn thận như báu vật nhân gian. Y muốn lấp đầy thanh kiếm này bằng cả tấm lòng trước đây y chưa từng trao cho thiếu niên kia.
Cho đến tảng sáng, Hiểu Tinh Trần mới thành kính buông Hàng Tai xuống, đi thu thập hành lý.
Hiểu Tinh Trần thu thập xong bọc hành lý, đem Hàng Tai đeo sau lưng, tay trái mang bao tay cầm Sương Hoa, đẩy cánh cửa nghĩa trang bước ra. Trong lòng y cuối cùng vẫn mang theo chút không nỡ, ít nhất giờ khắc này y muốn ở lại nghĩa trang, nếu y bỏ lỡ ngày hắn trở về thì phải làm sao?
"Lâm An xuất hiện tà túy, ta đi nhìn xem." Hiểu Tinh Trần thâm trầm nhìn nghĩa trang lần cuối, đóng cửa lại. Cửa gỗ đã sắp hỏng, phát ra âm thanh khó nghe.
Hiểu Tinh Trần lưng đeo Hàng Tai, từng bước một rời khỏi nghĩa trang. Không giống khi còn trẻ hăng hái vô cùng, hiện tại trăng thanh gió mát lại sinh ra vài phần cảm giác hiu quạnh, cô độc.
"Hiểu đạo trưởng, ngài đã tới?!" Thành chủ vừa thấy thân ảnh Hiểu Tinh Trần liền cao hứng nghênh tiếp, "Những ngày gần đây, chân núi Đại Minh luôn gặp phải tà túy. Lúc này ngài đến khiến chúng ta yên tâm hơn rất nhiều."
Thành chủ dẫn Hiểu Tinh Trần vào thành. Dân thành hai bên đường đều mang theo chút khâm phục cùng tò mò nhìn y.
Hiểu Tinh Trần không để ý ánh mắt xung quanh. Dù tốt hay xấu, khi còn trẻ y đã từng trải qua cái gọi là chúng tinh phủng nguyệt*. Y dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nói: "Không phiền lòng thành chủ, ta tự mình tìm một gian khách điếm ở tạm." Giọng điệu không hề che dấu sự xa cách, cũng không làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
[*Chúng tinh phủng nguyệt: nhiều người vây quanh.]
"Được được được, tất cả đều theo ý Hiểu đạo trưởng vậy." Thành chủ nói với người hầu xung quanh, "Nhanh chóng đi tìm một gian khách điếm tốt nhất cho Hiểu đạo trưởng."
Người hầu nhận mệnh lệnh liền nhanh chóng chạy vào thành tìm kiếm.
"Hiểu đạo trưởng có muốn dạo quanh Lâm An không? Lâm An chúng ta mặc dù không bằng Cô Tô hay Vân Mộng, nhưng bàn về phong cảnh thì chỉ có hơn không kém." Thành chủ nói tới đây, ngữ khí mang theo chút đắc ý, giọng điệu này Hiểu Tinh Trần đã được thấy rất nhiều lần.
Hiểu Tinh Trần khẽ buông mi, y đã học được cách cự tuyệt ý tốt của người khác: "Không được, gần đây gấp rút lên đường có chút mệt mỏi, ta ở khách điếm nghỉ ngơi một chút liền đi trừ tà túy." Hiểu Tinh Trần thấy người hầu chạy về ở phía xa, "Ta sẽ không làm phiền thành chủ đưa ta du ngoạn Lâm An."
Thành chủ cũng không làm khó y, chỉ là người hầu vừa mới vất vả chạy về lại phải dẫn Hiểu Tinh Trần đến khách điếm.
Khách điếm rất xa hoa, ngay cả phòng cũng là phòng tốt nhất. Tuy rằng không thoải mái như căn phòng mà Kim tông chủ sắp xếp khi y đến Lan Lăng, nhưng lại có hơi thở văn nhân thi sĩ. Nếu là y khi còn trẻ nhất định sẽ thích.
Hiểu Tinh Trần đặt Sương Hoa trên bàn trước, sau lại gỡ xuống Hàng Tai trên lưng, cũng đặt trên bàn. Cùng nhau gọn gàng đặt một chỗ.
Y không phải quá mệt mỏi. Y đi qua ba thành cũng không cảm thấy mệt. Thời gian thay đổi, tâm tính cũng đổi thay. Y từng nghe sư phụ vài lần ca ngợi cảnh sơn thủy của Lâm An, cũng không phải chưa từng muốn du ngoạn, nhưng hiện tại y mệt mỏi.
Y đi qua rất nhiều địa phương, đi khắp thiên hạ ngắm cảnh thiên nhiên, cũng từng phá giới, lần đầu tiên uống rượu. Nhưng cho tới bây giờ y chỉ yêu một thiếu niên, chỉ chờ đợi một thiếu niên. Những thứ khác trên thế gian này không còn có thể ảnh hưởng đến y nữa.
Cuối cùng y đã hiểu, y không thích cảnh núi non hùng vĩ, dù là tuyết Cô Tô, sông Vân Mộng, trăng Lan Lăng, y không hề hạnh phúc nếu không có thiếu niên ấy.
Hóa ra y không thích thế giới này.
Hiểu Tinh Trần nghỉ ngơi khoảng một chung trà liền đeo Hàng Tai lên lưng, cầm lấy Sương Hoa đi ra ngoài: "Ta sẽ sớm quay về nghĩa trang."
Hiểu Tinh Trần nhận ra, không biết gần đây làm sao mà y bắt đầu chán ghét cuộc sống tiêu dao tự tại trước kia.
Hiểu Tinh Trần đến chân núi Đại Minh thì mới cảm giác được sự quái dị. Trong miệng thành chủ gọi là tà túy, cũng không thể tính thành tà túy. Không tấn công, không gây chết người, ngược lại giống như bị thứ gì khống chế, không có ý thức lang thang trong núi.
"Thi thể này có lẽ bị vật gì đó thu hút." Hiểu Tinh Trần thầm nghĩ, "Đều là tà túy nhỏ, người phía sau màn cũng không quá lợi hại."
Thời điểm Hiểu Tinh Trần trở về, tuyết bắt đầu rơi, trùng hợp y vượt qua tuyết đầu mùa Lâm An, mang theo chút hàn ý cùng ôn nhu.
"Này, đem bánh mì trong tay ngươi giao ra đây!"
"Nhanh lên, bằng không xem ta trừng phạt ngươi như thế nào!"
Từ trong ngõ nhỏ phát ra tiếng động, Hiểu Tinh Trần ma xui quỷ khiến tiêu sái đi vào: "Các ngươi đang làm cái gì?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, tiếng động trong ngõ hơi ngừng lại.
"Chúng ta làm gì liên quan cái rắm gì đến ngươi? Cái tên giả vờ thanh cao như ngươi đến quản chuyện của chúng ta làm chi?" Tên lưu manh cầm đầu kiêu ngạo mỉa mai, Hiểu Tinh Trần nhíu mi nhìn gã, tay vừa xoay nhẹ đã khiến gã té ngã trên đất.
Những tên còn lại thấy thủ lĩnh bị người dễ dàng đánh ngã, liền sinh ra vài phần sợ sệt, cả bọn nhìn nhau vài lần, cuối cùng nâng tên thủ lĩnh ngã sấp xuống chạy khỏi ngõ nhỏ.
Hiểu Tinh Trần ngồi xổm xuống nhìn đứa trẻ ước chừng mười ba mười bốn tuổi cuộn mình trên mặt đất: "Ngươi không sao. . . . . ." Lời hỏi thăm cuối cùng chưa kịp thốt ra, Hiểu Tinh Trần liền bị gương mặt quen thuộc trên mặt đất làm y sững sờ, "Tiết Dương?!"
Tiết Dương thật sự xuất hiện, giống như trong rừng khó gặp sấm sét, chỉ liếc mắt một cái liền khiến Hiểu Tinh Trần thất kinh.
Tiết Dương nghe có người gọi tên hắn liền cẩn thận mở to mắt, thử mở miệng: "Công tử? Chính ngài đã cứu ta?" Giọng nói hắn non nớt mang theo vài phần khàn khàn. Hiểu Tinh Trần nghe được xưng hô của hắn, một tia kinh hỉ nho nhỏ liền biến mất vô tung vô ảnh: "Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?"
"Công tử."
Tiết Dương không hiểu vì sao Hiểu Tinh Trần phản ứng lớn như vậy, buộc phải cuộn mình chặt hơn chút, hắn đã quen thói hỉ nộ vô thường của người nơi tiên môn thế gia.
Hiểu Tinh Trần cố kiềm nén, ngữ khí có chút phẫn nộ: "Tiết Dương, trước đây ngươi thường gọi ta là đạo trưởng."
Tiết Dương chần chờ trong chốc lát mới mở miệng: "Trước đây ta chưa từng gặp qua ngài, ta cũng chưa từng gọi ai là đạo trưởng."
Hiểu Tinh Trần nhìn ánh mắt Tiết Dương, sạch sẽ mà thuần túy. Trong nháy mắt y hiểu được, đứa trẻ y gặp được chính là Tiết Dương tái sinh sau này, Tiết Dương chưa từng gặp Thường Từ An.
"Ngươi nguyện ý cùng ta trở về không?" Hiểu Tinh Trần đưa tay duỗi về phía Tiết Dương, y lúc này đây không thể do dự một lần nữa.
"Ta nguyện ý." Tiết Dương dùng thanh âm nơi sâu nhất trong nội tâm. Hắn giãy dụa muốn đứng dậy, lại phát hiện chân bị đông lạnh đã tê rần. Hiểu Tinh Trần thấy Tiết Dương ngọ nguậy đứng dậy rồi lại té lăn trên đất, y trực tiếp ôm lấy Tiết Dương, trong nháy mắt Hiểu Tinh Trần đã bị nhiệt độ trên người Tiết Dương dọa, rất lạnh lẽo. Y phải làm ấm đứa trẻ này.
Hiểu Tinh Trần ôm Tiết Dương càng chặt, Tiết Dương dựa vào bản năng rúc vào trong ngực Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần nhìn dáng vẻ như thuận của Tiết Dương trong lòng, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cho đến bây giờ y chưa từng nghĩ tới có một ngày y lại ôm Tiết Dương, mà Tiết Dương cũng ngoan ngoãn để y ôm. Cuối cùng vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
.
"Ngươi nên tắm rửa trước." Hiểu Tinh Trần đặt quần áo vừa mới mua ở bình phong bên cạnh, lại thử kiểm tra nhiệt độ nước, xác định mọi thứ đều ổn mới gọi Tiết Dương đang co lại trong góc.
Tiết Dương không rõ suy nghĩ của vị đạo trưởng này, chỉ làm theo lời của y. Nếu đạo trưởng muốn hại hắn liền hại hắn đi, cho dù không hại hắn, hắn cũng không cảm thấy hắn có thể sống quá mùa đông này.
Tiết Dương đi đến phía sau bình phong, cởi bỏ dây cột tóc, cởi quần áo ẩm ướt lạnh lẽo trên người, liền bước vào bên trong thùng tắm.
Hiểu Tinh Trần mơ hồ nhìn ra hình dáng Tiết Dương sau bình phong, từ cổ đến bả vai, cánh tay cùng vòng eo. Mỗi một chỗ đều khiêu khích trái tim y, đứa trẻ kia lớn lên thật sự rất đẹp.
"Khụ khụ." Tiết Dương vô tình ho khan một trận mới gọi thần trí Hiểu Tinh Trần về. Y tự biết chính mình vừa mới thất lễ, bên tai đỏ lên, không nhìn dáng vẻ Tiết Dương. Y nghĩ đến bản thân thanh tâm quả dục chín năm, lại chưa từng rung động vì ai. Hiện tại lại. . .
"Ngươi bao nhiêu tuổi ?" Hiểu Tinh Trần khô khốc mở lời, những lời này vừa nói ra mới cảm thấy chua xót. Từ lúc bắt đầu cho đến những năm tháng khó hiểu như hiện tại, tất cả chỉ từ một người.
Tiết Dương không ngay lập tức trả lời, khoảng hai ba phút sau mới mở miệng: "Có lẽ mười sáu tuổi." Tiết Dương dùng nước xối lên cánh tay lỏa lồ, "Ta trông thật gầy, đại khái nhìn không ra."
"Sau này ngươi đi theo ta đi." Hiểu Tinh Trần không nghĩ đến Tiết Dương đã mười sáu tuổi. Hắn mười sáu tuổi lúc trước cùng hiện tại hoàn không giống nhau. Sự phù phiếm của tuổi trẻ bị cắn nuốt không còn một mảnh.
"Thực sự vô cùng đáng yêu."
Thân ảnh Tiết Dương chậm lại trong nháy mắt: "Công tử đây là ý gì?"
Hiểu Tinh Trần khóe miệng treo lên nụ cười nhàn nhạt: "Lời ta chưa từng nói với một vị cố nhân, vừa mới cảm thấy dùng ở trên người ngươi cũng rất xứng đáng."
Mặt Tiết Dương đỏ lên, không biết do hơi nước hay do một câu nói vu vơ Hiểu Tinh Trần đã không nói hai mươi năm trước.
Tiết Dương lơ đãng tắm rửa xong, bước ra ngoài. Hiểu Tinh Trần vội vàng điều động linh lực điều chỉnh nhiệt độ trong phòng ấm áp hơn.
Tiết Dương dùng khăn mặt lau khô bọt nước trên người, mặc hắc y được xếp chỉnh tề vào, cầm dây cột tóc từ phía sau bình phong đi ra.
"Đến đây, ngồi đi."
Hiểu Tinh Trần kéo Tiết Dương ngồi xuống trước gương, dùng linh lực giúp hắn làm khô tóc, sau đó cầm cây lược gỗ thay hắn chải từng sợi tóc mềm mỏng như tơ. Hiểu Tinh Trần đột nhiên cảm thấy cảnh này rất quen thuộc: "Trước đây ngươi đã từng thay ta chải tóc, như thế này." Hiểu Tinh Trần nhớ tới năm xưa ở Nghĩa Thành, y bị mù, không thể tự mình chải tóc. Tiết Dương cũng chải tóc y như thế này, một bên chải một bên trêu đùa y.
"Nhưng ta. . . . . . không nhớ rõ." Tiết Dương nhìn tóc mình được chải gọn gàng, cuối cùng dùng dây cột tóc màu đen cột lên, "Ta không nhớ rõ ngươi là ai, tự nhiên cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của ngươi."
Hiểu Tinh Trần che giấu biểu tình rất tốt, không để Tiết Dương nhìn thấy sự chua xót trong mắt y.
Hiểu Tinh Trần hít sâu một hơi: "Ngươi ở đây chờ ta, ta ra ngoài mua thức ăn cho ngươi." Hiểu Tinh Trần mang theo một chút mất tự nhiên đẩy cửa phòng ra, vội vã bước xuống cầu thang. Tiết Dương nhìn qua cửa sổ thấy bóng dáng Hiểu Tinh Trần rời khỏi khách điếm.
"Nhưng ta chưa nói với ngươi, ta dường như đã gặp qua ngươi."
Tiết Dương nhìn theo bóng dáng Hiểu Tinh Trần, bàn tay trượt theo cửa sổ dần thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro