Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

    Lan Lăng Kim thị luyện thi tràng ra vấn đề.

    Khối địa phương này, nguyên bản ở lúc Tiết Dương bị tống vào đại lao liền phong bế, vẫn không có người tái sử dụng. Ai ngờ vài ngày trước, có một quỷ đạo tán tu bởi vì nghe nói Tiết Dương còn chưa chết, lại liệu định Tiết Dương hiển nhiên sẽ ở luyện thi tràng phục hồi một nửa Âm Hổ Phù khác, lại to gan lớn mật lặng lẽ sờ soạng đi vào, muốn đi trộm  Âm Hổ Phù!

    Nếu là người khác xông vào cũng liền thôi, dù sao Tiết Dương đều không phải ở luyện thi tràng, Âm Hổ Phù đương nhiên lại càng không ở nơi đó. Nhưng cố tình quỷ tu này còn đến mấy lần, cũng không biết ở trong luyện thi tràng dùng chú thuật gì, ngược lại đem toàn bộ oán khí an phận đã lâu đột nhiên kích tới đại thịnh, trong lúc nhất thời hoạt thi lệ quỷ nối gót chuyển tỉnh, quỷ khóc sói gào vô cùng náo nhiệt.

    Tuy nói họa loạn từ tay người khác dựng lên, nhưng luyện thi tràng dù sao cũng là đất của Kim thị. Mắt thấy oán khí căn nguyên tựa hồ càng nháo càng hung, Kim Quang Dao không làm sao được, đành phải để Tô Thiệp đem Tiết Dương về, xử lý một chút bạo loạn luyện thi tràng.

    Lúc sắc trời gần tối, Kim Quang Dao đi vào luyện thi tràng, liếc mắt một cái liền nhìn đến Tiết Dương nằm ở trên một ngụm mộc quan đen xì. Bốn phía im ắng, không thấy nửa thân ảnh của tẩu thi cô quỷ, hiển nhiên đã khôi phục bình tĩnh.

    "Tiết công tử thực hiệu suất, nhanh như vậy liền đem sự tình giải quyết." Kim Quang Dao đi đến bên quan tài, thấy người nằm ở bên trên không ngủ, chỉ là gối đầu tay phải, đang nhìn không trung ngẩn người, nghe thấy lời gã cũng không phản ứng.

    "Đang nghĩ cái gì? Chuyên tâm như vậy." Kim Quang Dao cười cười, nói, "Ta còn nghĩ xong xuôi tất cả, ngươi sẽ một khắc cũng không lãng phí đi về Nghĩa Thành, đặc biệt tới tiễn ngươi, không ngờ ngươi lại nhàn nhã thế này."

    Tiết Dương nâng tay trái, hư hư ôm lấy trăng tròn không sáng lắm trên bầu trời, mặt không chút thay đổi nhìn một hồi, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: ". . . . . . Hắn sắp tới."

    "Hắn? Ai?" Đối phương lời này rất khó hiểu, gã là Kim Quang Dao thông minh hơn người, nhất thời cũng không sáng tỏ.

    Tiết Dương chậm rãi buông tay, khóe miệng xả một đường cong nhợt nhạt, ngữ khí lại bình tĩnh cơ hồ có chút đông cứng, từ trong cổ họng bài trừ hai chữ: "Tống Lam."

    Kim Quang Dao ngạc nhiên nói: "Ngươi sao biết hắn sắp tới?"

    Tiết Dương không đáp.

    Kim Quang Dao chỉ coi là hắn sầu lo quá nặng mới miên man suy nghĩ, nhưng biết rõ hắn đang lo lắng cái gì, liền khuyên nhủ: "Làm gì phiền não như thế? Ngươi đã thích Hiểu Tinh Trần đạo trưởng như vậy, vốn không nên vẫn một mực giấu diếm thân phận, nhân cơ hội này cùng y nói rõ ràng không tốt sao?"

    "Nói rõ ràng?" Tiết Dương cúi đầu cười nhạo một tiếng, nói, "Ừ, chờ ta nói rõ ràng, ngươi cũng thể hóa vàng mã cho ta."

    Kim Quang Dao bất đắc dĩ nhìn hắn: "Ta thấy Hiểu đạo trưởng cũng thực thích ngươi, ngươi tử tế nói với y, y như thế nào có thể giết ngươi đâu?"

    "Đúng vậy, y là thích ta, thích ta này không tên không họ, chuyện xấu gì cũng chưa làm qua —— nhưng ta là, Tiết, Dương." Tiết Dương nói mấy lời cuối cùng, cắn chữ tuy rằng hung ác, lại phủ thêm đột nhiên chua sót. Hắn dừng một chút, lại khẽ thở dài: "Quên đi. . . . . . Dù sao ta cũng không nghĩ y tha thứ ta."

    Kim Quang Dao: "Không nghĩ, vẫn là không dám nghĩ?"

    Tiết Dương quay đầu đi liếc gã một cái, đứng dậy nhảy xuống quan tài liền hướng cửa luyện thi tràng đi: "Ta về."

    Kim Quang Dao dở khóc dở cười, biết có Tô Thiệp ở ngoài luyện thi tràng chờ, liền không nói gì nữa.

    Mà đối với chuyện Tiết Dương lo lắng, gã lại thật sự không biết có nghiêm trọng gì.

    Liễm Phương Tôn thủ đoạn không người nào đếm được, đối lòng người hiểu biết có thể nói thấu triệt. Ở trong mắt gã, Hiểu Tinh Trần đã thực sự đặt Tiết Dương ở trong tim, cho dù biết chân tướng sẽ nhất thời kinh sợ, cũng không thể không nói hai lời liền đem Tiết Dương giết. Như vậy chỉ cần Tiết Dương ngoan ngoãn giải thích rõ ràng, lại nhuyễn hạ ngữ khí làm nũng, lấy tính tình Hiểu Tinh Trần đạo trưởng thiện lương lại mềm lòng, liền tuyệt đối không thể hạ tay giết được.

    Lúc sau có lẽ sẽ tức giận một trận, nhưng chỉ cần Tiết tiểu lưu manh mặt dày lên chút đi dỗ dành, hòa hảo cũng sẽ chỉ là vấn đề thời gian.

    Kim Quang Dao cẩn thận suy tư một phen, cảm thấy không có gì sai lầm, so với việc cùng bồi Tiết Dương lo lắng Tống Lam còn không biết có thể xuất hiện hay không, không bằng dùng nhiều điểm tinh lực đi giúp tiểu lưu manh này tìm phương pháp chữa trị kinh mạch.

    Gã mỉm cười, cũng ly khai luyện thi tràng.

    Trên đường quay về Kim Lân Đài, Kim Quang Dao nghĩ đến Tiết Dương vừa mới nằm ở trên quan tài, không biết như thế nào, đột nhiên hồi tưởng một đoạn chuyện cũ vài năm trước.

    Kia đại khái là chuyện của bốn, năm năm trước.

    . . . . . .

    Sau khi Niếp Minh Quyết tẩu hỏa nhập ma mà chết, Lan Lăng Kim thị không ngừng tạo áp lực, rất nhanh liền khiến cho Thường Bình lật lọng, đem Tiết Dương từ địa lao phóng ra.

    Kim Quang Dao mang theo Tiết Dương vừa vặn không nhìn ánh mặt trời tròn một năm đi đến tẩm điện, ở trên đường khẽ mỉm cười cùng đối phương nói chuyện: "Thành Mỹ, có phải đã nghĩ được phương thức trả thù?"

    "Này còn cần nói sao?" Tiết Dương thoải mái tùy ý duỗi thắt lưng, híp mắt cười, "Ta ngày mai sẽ lên đường."

    Kim Quang Dao khẽ nghiêng người nhướn mày nhìn hắn: "Ngươi biết Hiểu Tinh Trần đạo trưởng ở nơi nào sao?"

    Tiết Dương hừ lạnh nói: "Ai quản đạo sĩ thúi kia ở nơi nào? Ta lại không tìm y."

    Kim Quang Dao cười: "Ta còn nghĩ ngươi hận không thể lập tức muốn y chết."

    Tiết Dương cũng cười: "Biện pháp trả thù của ta có rất nhiều, chỉ làm cho y chết, hừ, quá dễ dàng đi."

    Kim Quang Dao nói: "Ha? Ngươi nói như vậy, ta ngược lại có điểm tò mò."

    "Vậy ngươi chờ xem kịch vui đi." Tiết Dương nghiêng đầu cười, bộ dáng kia có thể coi là khờ dại, nhưng lời nói ra ngọt nị lại tàn nhẫn, hung ác nham hiểm hai mắt tựa hồ cũng hiện lên một mạt huyết sắc.

    "Còn rất nhiều biện pháp để y sống, không, bằng, chết!"

    Kia lúc sau qua mấy ngày. Một đêm gió nhẹ mơn trớn, Bạch Tuyết Quan bị đồ, Tống Lam mù mắt trọng thương.

    Lại qua mấy ngày, Tiết Dương về tới Kim Lân Đài.

    Hắn khẽ ngâm điệu nhạc không biết học ở đâu đi ở trên hành lang hoa lệ ngoằn ngoèo của Kim Lân Đài, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt. Trên đường gặp được Kim Lăng lúc ấy mới ba tuổi nháo muốn tới trong thành Lan Lăng chơi, Tiết Dương không chỉ hiếm hoi không đi hù dọa trẻ con, còn cười tủm tỉm ngồi xuống cho cậu một viên đường, nói: "Ta mang ngươi đi được không?"

    Kim Lăng đã hơn một năm không gặp Tiết Dương, lúc trước gặp cậu còn quá nhỏ, đã không nhớ rõ hắn là ai. Nhưng Kim Lăng dù sao cũng là tiểu hài tử, xem người này bộ dạng rất đẹp, lại cho mình đường ăn, còn nói dẫn mình đi chơi, lập tức liền thích, không chút do dự vươn tay muốn ôm một cái, nãi thanh nãi khí nói: "Ca ca mang ta đi!"

    "Đi ~ đi." Tiết Dương hướng miệng mình cũng ném khỏa đường, sau đó liền đem Kim Lăng ôm lấy đi chơi, mới trở về không đến một khắc, lại ra đại môn Kim Lân Đài.

    Bên cạnh một đám người hầu Kim gia đi theo chiếu cố tiểu công tử hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy cứ để Tiết Dương đem Kim tiểu công tử mang đi như vậy là không ổn, nhưng ngăn cản lại không dám ngăn cản. Lúc này người trên Lan Lăng Kim thị có ai chưa từng nghe qua ác danh của Tiết đại ma đầu đâu, lại đều biết người này là người Kim tông chủ coi trọng, biết rõ không thể trêu vào, cho nên ngày thường đều trốn hắn rất xa, chỉ sợ tránh không kịp.

    Vì thế, một đám người liền trơ mắt nhìn theo Tiết Dương bế Kim Lăng đi.

    Đúng dịp, buổi tối hôm nay, Lan Lăng trong thành vừa lúc có hội chùa. Tiết Dương ôm Kim Lăng ở trong đám đông bát nháo đi trên đường cái, phát hiện tiểu bằng hữu còn giống như là lần đầu tiên dạo chơi hội chùa, nhìn cái gì đều hiếu kỳ, một đôi mắt ngập nước mở thật to nơi nơi nhìn ngó.

    Tiết Dương thấy buồn cười, thập phần hào phóng cho Kim Lăng mua không ít mấy đồ chính hắn trước đây thực thích, chỉ là không được đến.

    Kim Lăng một tay cầm một cái đồ chơi làm bằng đường nho nhỏ, một tay mang theo một cái tiểu đèn lồng, cười đến ngọt ngào hướng hắn cảm ơn: "Ca ca ngươi thật tốt! Cám ơn ca ca!"

    Tiết Dương mặt mày cong cong nhéo nhéo mặt cậu: "Nhóc con, ngươi nói như thế nào cũng là tiểu thiếu gia Kim thị nâng trong lòng bàn tay, muốn cái gì mà không có nha? Sao lại một bộ cái gì cũng chưa thấy qua?"

    Kim Lăng tuy rằng thông minh, nhưng tuổi còn nhỏ, nghe không hiểu lắm, tỉnh tỉnh nói: "Chưa thấy qua là cái gì?"

    Tiết Dương phốc nở nụ cười một tiếng, học ngữ điệu của Kim Lăng trả lời: "Không có gì á ~ Nhóc! Chúng ta không sai biệt lắm nên trở về thôi."

    Kim Lăng nghe vậy, cực kỳ không vui nhỏ giọng nói: "Chơi thêm trong chốc lát không được sao?"

    "Nếu không trở về, tiểu thúc thúc của ngươi sẽ tức giận." Tiết Dương nhìn thấy tiểu tử kia nháy mắt xụ mặt, nhịn không được chọc chọc khuôn mặt mềm mềm của đối phương, cười dài nói, "Lần sau lại mang ngươi đi ra ngoài chơi."

    "Thật vậy chăng?" Kim Lăng ánh mắt nháy mắt lại trở nên sáng rực, "Vậy ca ca không được quên!"

    Trở lại Kim Lân Đài, Tiết Dương trước đem Kim Lăng đuổi về phòng, sau đó liền trở lại phòng của mình, nhảy ra một quyển quỷ đạo, vừa xem, vừa viết viết vẽ vẽ trang giấy bên cạnh, khóe miệng vẫn lộ ra ý cười nhợt nhạt.

    Hắn nghiên cứu quỷ đạo từ trước đến nay rất nghiêm túc, hôm nay lại nhiều lần xuất thần, viết viết suy nghĩ liền phiêu xa, thật lâu nhìn chằm chằm bản thảo bất động, sau một lúc lâu, lại thực vui vẻ cười rộ lên, một đôi mắt đen rõ ràng chỉ ánh vào ánh nến trên bàn, nhưng cũng sáng bất khả tư nghị.

    Thời điểm Kim Quang Dao đẩy cửa ra đi vào, nhìn đến cảnh tượng này.

    "Diệt Bạch Tuyết Quan liền cao hứng như vậy?" Kim Quang Dao thập phần tự nhiên ngồi xuống đối diện hắn, "Ngay cả tiếng gõ cửa đều không nghe thấy."

    "Không nghe thấy ngươi chẳng phải cũng đã vào sao?" Tiết Dương cười giương mắt nhìn gã, tay trái chống má, tựa hồ càng nghĩ càng vui vẻ, "Không biết Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, có thích đại lễ ta chuẩn bị cho y hay không! Ha ha ha. . . . . ."

    Kim Quang Dao cũng cười : "Ngươi làm quyết tuyệt như vậy, không sợ y tới tìm ngươi báo thù?"

    Tiết Dương cười nói: "Để y đến, ai sợ ai?"

    Kim Quang Dao từ chối cho ý kiến, từ trong tay áo lấy ra mấy thiên thư cảo, đặt ở trên bàn: "Cấm thuật mới tìm được, đáng tiếc thiếu khá nhiều, ngươi xem rồi nghịch đi."

    Tiết Dương cầm lấy một tờ phiêu phiêu, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, nói: "Nhìn qua cũng không tệ lắm, nếu có đầy đủ hẳn rất lợi hại."

    "Đó là chuyện của ngươi." Kim Quang Dao đứng lên chuẩn bị cáo từ, trước khi đi dặn một câu, "Lần sau mang A Lăng đi ra ngoài chơi, đừng làm cho nó ăn nhiều đường như vậy, đối răng tiểu hài tử không tốt."

    Tiết Dương cũng không ngẩng đầu tùy ý ứng tiếng, tâm thần đã toàn bộ bị quyển sách trên tay câu đi hết rồi.

    Nếu có thể đem thuật này nhất nhất phục hồi như cũ thi triển ra, hắn cũng không tin đạo sĩ thúi kia vẫn như trước có thể nhiều lần lông tóc vô thương!

    Thực sự có chút khẩn cấp nha.

    Nửa tháng sau, Kim Quang Dao đạt được tin tức Hiểu Tinh Trần đạo trưởng đã xuống núi, hơn nữa đã cùng Tống Tử Sâm đạo trưởng tuyệt giao, liền trước tiên đi nói cho  Tiết Dương.

    Lúc đó Tiết Dương mới vừa phục hồi nội dung của thư cảo như cũ, đang ở trong tiểu viện trước phòng hắn thử họa trận, thấy Kim Quang Dao phiêu nhiên tới, cười tủm tỉm nói: "Thành Mỹ, nói cho ngươi một cái tin tức tốt."

    "Cái gì?" Tiết Dương trong lòng đã muốn đoán được bảy tám phần, hẳn là chuyện vị đạo trưởng nào đó cùng hắn có cừu oán, nếu Kim Quang Dao nói là tin tức tốt, kia hắn trả thù hiệu quả hiển nhiên rất tốt. Tâm tình vui sướng, hắn khó được không để ý xưng hô “Thành Mỹ” này, thậm chí còn nở nụ cười.

    —— sau đó nghe được tin tức Hiểu Tinh Trần mắt manh xuống núi, không biết tung tích.

    Kim Quang Dao có chút kinh ngạc, lúc nghe đến kết quả này, Tiết Dương dường như cũng không biểu hiện ra một tia cao hứng cùng vừa lòng, ngược lại ngay cả tươi cười ban đầu cũng từ từ biến mất, trên mặt thần sắc đen tối không rõ, phức tạp mà biến động, cuối cùng dừng lại mặt mũi lạnh băng.

    "Thực không có ý nghĩa." Hắn nói.

    Từ ngày đó về sau, tâm tình thật tốt giằng co nửa tháng của Tiết Dương đột nhiên liền trầm xuống, cũng không còn hưng trí bừng bừng nghiên cứu cấm thuật, mỗi ngày đều qua thật sự là không có việc gì.

    Ngày hôm đó ban đêm, Tiết Dương mang theo mấy vò rượu nhảy nóc nhà, nằm ngửa nhấc lên đến uống, tư thế có chút dũng cảm. Rất nhanh uống hết một vò, trên trời đêm kia một vòng trăng rằm giống như nhòe đi, trở nên nhìn không rõ.

    Tiết Dương cười nhạo một tiếng, chộp lấy vò thứ hai, đang muốn đưa đến bên miệng, lại đột nhiên bị người đoạt đi, đổi thành một túi nước tinh xảo, vuốt lên còn có chút ấm áp, cũng không biết bên trong là cái gì.

    Thanh âm của Kim Quang Dao ở bên cạnh hắn vang lên: "Tiểu hài tử uống rượu cái gì? Uống cái này."

    "Ta cũng không phải lần đầu tiên uống rượu." Tiết Dương nói là nói như vậy, nhưng vẫn là nâng túi nước uống một ngụm. Vào miệng chính là một cỗ ấm áp ngọt vị, đủ ngọt, nhưng lại không ngấy, hình như là mật và nước đường không biết ngâm cái gì vào.

    Kim Quang Dao: "Có dễ uống hơn rượu không?"

    Tiết Dương cười cười: "Không cùng một loại, như thế nào đi so sánh?"

    Kim Quang Dao nhìn hắn một lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi rất không vừa lòng kết quả trả thù sao?"

    Tiết Dương: "Không có a."

    Kim Quang Dao: "Vậy ngươi dạo này sao lại không vui như vậy? Đều phải mượn rượu tiêu sầu."

    Tiết Dương ha ha cười: "Ngươi hiểu lầm. Ta là rất —— cao hứng, mới đi uống rượu."

    "Thật không." Kim Quang Dao thản nhiên nói, "Vậy ngươi vì sao khóc?"

    Tiết Dương mở to hai mắt, làm như có chút kinh ngạc, cũng có chút không rõ Kim Quang Dao đang nói cái gì. Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào đôi mắt không quá thanh minh của hắn, tựa hồ thật sự nổi lên một tầng hơi nước. Mà đuôi mắt sớm nhiễm lên một tầng hồng huân huân, trong tầm mắt mơ hồ không rõ, mở ra không biết là men say hay lệ quang.

    "Ta khóc? . . . . . . Không có khả năng." Tiết Dương buồn cười phản bác, độ cong giơ lên nơi khóe miệng càng phát ra tùy ý, ngọt nị nị nói, "Ngươi nhìn lầm rồi. Ta rõ ràng đang cười a!"

    Kim Quang Dao không cho là đúng, cũng không cùng hắn nhiều lời, im lặng mang theo mấy vò rượu còn lại ly khai.

    Mà Tiết Dương như trước nằm ở chỗ cũ, tươi cười mảy may chưa giảm, tay phải lại không biết khi nào thì giơ lên trên mặt che đi hai mắt.

    Được rồi, như thế này thì sẽ không nhìn thấy gì nữa.

    . . . . . .

    Kim Quang Dao hiện tại ngẫm lại, bỗng nhiên cảm thấy được, lúc trước nằm ở nóc nhà uống rượu Tiết Dương, cùng hôm nay nằm ở quan tài thượng ngẩn người Tiết Dương, tựa hồ không có gì khác biệt.

    Mắt nhìn đều là ánh trăng trên đầu.

    Nghĩ. . . . . . phỏng chừng cũng là một người.

    Chẳng lẽ Tiết Dương từ lúc đó đã thích Hiểu Tinh Trần?

    Cứ việc Kim Quang Dao có thể đoán được ý tưởng của đại đa số, nhưng giống Tiết Dương loại này não đường khác hẳn người thường, hiển nhiên cũng không phải đại đa số kia.

    Cho nên gã thật sự không biết, Tiết Dương như thế nào sau khi trả thù xong lại thích cừu nhân của mình?

    Tâm tư của trẻ con quả nhiên rất khó đoán.

    Thôi, nghĩ cái này làm gì? Chuyện cũ năm xưa của bọn họ vẫn là để cho chính bọn họ phiền não đi.

    Kim Quang Dao về tới Kim Lân Đài, lập tức lại phái thêm thuộc hạ đi tìm phương pháp cùng dược liệu tu bổ kinh mạch.

    Hy vọng có thể kịp ở trước ngày Tống Lam đến như lời Tiết Dương nói có chút thu hoạch.

    ====================
Author's notes:
   
     Trong chương này Dương Dương kiếp trước ở trong thời kì này tâm lý chính là: Hiểu Tinh Trần mau tới chơi với ta!

    Nhận ra mình thích người ta là không có khả năng, nhưng chỉ là rất muốn cùng đạo trưởng ngoạn, cho nên sử dụng thủ đoạn không giống bình thường hy vọng có thể làm Hiểu Tinh Trần tìm đến mình.

    Đương nhiên, dùng sức quá mạnh, không có kết quả như ý muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro