
Chương 19
Chút bất tri bất giác, tháng sáu đã qua nửa.
Dạo này nắng nóng đỉnh điểm, nhiều ngày không giọt mưa, mặc dù Nghĩa Thành âm khí sâu nặng, cũng không thể tránh bị mặt trời độc ác phơi đến oi bức dị thường.
Tiết Dương không biết có phải hay không bởi vì luyện quỷ đạo, quen chỗ âm trầm mát mẻ, cho nên rất không thích dương quang cường thịnh, ban ngày liền oa ở trong phòng. Trừ bỏ đến phiên mình mua đồ ăn thì đi ra ngoài một chút, những lúc khác căn bản lười xuất môn.
Cũng may gần nhất có vẻ thái bình, không có quái sự cần bọn họ ban ngày bôn ba, sau đó ngay cả Hiểu Tinh Trần cũng không ra cửa.
Thời gian thanh nhàn, Hiểu Tinh Trần liền thỉnh thoảng đàn một khúc. Có khi Tiết Dương sẽ đem mực giấy ra vẽ tranh, đem tác phẩm vừa lòng của mình thu vào cùng mấy bức trước đó. Đương nhiên cũng có lúc vẽ không tốt, trở thành giấy vụn bị hắn vò thành một đoàn nhóm bếp.
A Thiến này tiểu cô nương ngồi yên không được ngược lại trước sau như một mỗi ngày ra ngoài chơi, thỉnh thoảng mang về một ít ngạc nhiên cổ quái gì gì đó, có hôm là lá sen to mới hái, hôm là hạt châu tròn tròn trong suốt, lúc là vỏ cây thô ráp, còn thích chia sẻ kỳ văn thú sự nàng ở bên ngoài nghe được.
Ngày bình an thanh thản trôi qua.
Một ngày, Tiết Dương đang nghe Hiểu Tinh Trần đánh đàn, bỗng nhiên thu được một phong thư Kim Quang Dao dùng bồ câu đưa.
Trong thư ý tứ đầu tiên là hỏi thăm hắn gần đây thế nào, sau đó lập tức đối việc hắn đem Giáng Tai ném ở Kim Lân Đài tỏ vẻ nghi hoặc rất lớn, cũng uyển chuyển khuyên bảo giang hồ hung hiểm, vẫn là tùy thân mang theo binh khí tiện tay cho thỏa đáng.
Tiếp theo, nói đến cháu mình Kim Lăng sắp đến sinh nhật năm tuổi, Kim thị sẽ tổ chức yến mừng sinh nhật, hỏi Tiết Dương có muốn đến chơi hay không. Giống như đoán được Tiết Dương có thể có điểm không hiểu gì hết, trong thư đặc biệt nhắc tới: lúc trước ngươi rất thích đứa trẻ này, A Lăng lúc còn rất nhỏ, ngươi đã từng bế qua, mang theo tiểu tử này đi trên đường chơi. Cho nên có muốn đến xem tiểu bánh trôi lớn lên một chút hay không?
Đương nhiên, nếu tới, nhớ rõ đi ám đạo.
Tiết Dương xem xong vẫn thực mê mang.
Hắn miễn cưỡng phe phẩy giấy viết thư mà nhớ lại, sau một lúc lâu, rốt cục theo ký ức đã mơ hồ không rõ, nhớ tới hình như có chuyện này thật.
Không thể trách hắn trí nhớ không tốt. Kim Quang Dao nói tuy rằng là chuyện hai ba năm trước đây, nhưng đối với Tiết Dương mà nói, đã là chuyện qua hơn chục năm rồi, lại cũng không phải đại sự quan trọng, hắn có chút ấn tượng đã là không tệ.
Tiết Dương thu thư cũng không tránh Hiểu Tinh Trần, lúc đọc thư, con bồ câu đưa tin liền ngoan ngoãn đứng ở trước cửa sổ. Bồ câu này tuy rằng được huấn luyện đưa tin chuyên nghiệp, không dám phát ra mấy tiếng gù gù, nhưng lúc bay thấp động tĩnh vẫn là thực rõ ràng.
Hiểu Tinh Trần cùng hắn càng lúc càng thân quen, đã không giống như lúc mới nhận thức, nghiêm khắc tuân theo nguyên tắc gì mà "Bèo nước gặp nhau mỏng như khói, đối phương không nói ta không hỏi". Biết thiếu niên thu được thư, y ngừng đánh đàn, có chút hiếu kỳ hỏi: "Sao rồi?"
Tiết Dương đem thư đặt lên bàn, một tay chống cằm đáp: "Ta có cái bằng hữu tổ chức sinh nhật cho cháu hắn, hỏi ta có đi hay không."
Hiểu Tinh Trần nghiêng đầu nói: "Vậy ngươi có đi không?"
"Không nghĩ đi. Đường xa, lại còn phải chuẩn bị lễ vật, phiền chết."
Hiểu Tinh Trần vì hắn suy tính nói: "Bằng hữu của ngươi viết thư mời ngươi, ngươi nếu không đi, hắn có thể phật lòng?"
Tiết Dương không hề để ý: "Hắn sẽ không cùng ta so đo mấy loại chuyện này." Nếu Kim Quang Dao bởi vì việc nhỏ này mà tức giận, chỉ sợ đã sớm bị hắn làm cho tức chết rồi. Tiết Dương đối phong cách làm việc bất định của mình vẫn là có điểm tự mình hiểu lấy, nhưng biết thì biết, hoàn toàn không nghĩ tới phải sửa, như trước làm theo ý mình. Hắn rút ra tờ giấy trắng, rồng bay phượng múa viết một hàng chữ ——
"Giáng Tai để lại cho ngươi. Yến hội không đi. Đừng nhớ."
Tiểu bồ câu đưa tin lại phịch cánh bay đi.
Một góc chợ phía nam thành có người trung niên viết thoại bản. Gã vốn là một thư sinh, nhiều năm gian khổ học tập dự thi lại không trúng, liền buông tha khoa bảng lấy viết thư mà sống.
Hôm nay, lúc Tiết Dương mua đồ ăn, đột nhiên nghĩ, đi chỗ đó mua quyển sách đến giết thời gian.
Hắn mua mấy quyển, nghe nói là tác phẩm xuất sắc nhất cho nam tử, từ một đám tiểu chuyện xưa mà tạo thành, độ dài còn rất dài.
Nhưng mà Tiết Dương vừa đọc mấy cố sự này, liền không muốn nhìn lại.
"Tác giả này ý định cho người khác ngột ngạt đi. . . . . ."
Hiểu Tinh Trần đang lau Sương Hoa, nghe thấy thiếu niên bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm, ngừng động tác trong tay hỏi hắn: "Làm sao vậy? Viết kém lắm sao?"
Tiết Dương ghét bỏ mà đem sách ném ở trên bàn, tận lực làm cho mình có chút khách quan bình luận: "Hành văn cũng được, chỉ là cố sự rất kỳ quái."
Hiểu Tinh Trần: "Kỳ quái như thế nào?"
"Rõ ràng mở đầu cùng trung gian đều đang tốt, đến lúc gần kết thúc, sẽ bất ngờ không kịp phòng mà phát sinh biến cố, sau đó đều là kết trong bi kịch. Ta xem mấy cố sự rồi đều là như thế! . . . . . . Thực không hiểu người viết sách rốt cuộc nghĩ như thế nào." Tiết Dương thật sự không thể lý giải, tác giả đem độc giả tức chết sẽ có ưu đãi gì sao!?
Hiểu Tinh Trần cũng không hiểu vì sao tác giả thiên vị bi kịch, nhưng bị ngữ khí oán niệm của thiếu niên chọc nở nụ cười: "Ngươi nói như vậy, ta ngược lại đối cố sự trong truyện có điểm tò mò."
Tiết Dương sửng sốt một chút, giơ tay đem sách mò về, ý xấu cười nói: "Đạo trưởng cảm thấy hứng thú? Ta đây đọc cho ngươi nghe?" Đúng rồi, cố sự kỳ hoa như vậy, đương nhiên không thể chỉ tai họa hắn một người a! Phải cho đạo trưởng chịu nữa.
Hiểu Tinh Trần không biết hắn dụng tâm hiểm ác, vui vẻ đáp ứng, kiếm cũng không lau, chuyên tâm nghe đối phương đọc chuyện xưa.
Cố sự đầu tiên, kể chính là Thiên cung tướng quân cùng nữ nhi của Long Vương.
Long công chúa lúc nhỏ ngoài ý muốn gặp nạn, được tướng quân tình cờ đi ngang qua cứu, từ đó về sau đối ân tình này đâm sâu vào. Thời gian trôi nhanh, tướng quân đến thế gian lịch kiếp. Long công chúa trưởng thành liền cũng đi thế gian, vẫn bồi ở bên cạnh hắn. Hai người đương nhiên yêu nhau, cùng nhau trải qua rất nhiều sự tình, cảm tình càng sâu.
Này Long công chúa có một thiết lập rất thú vị: chỉ cần nàng vừa khóc, bầu trời sẽ đổ mưa to. Nhưng bởi vì tướng quân đặc biệt sủng nàng, trong sách nàng cũng không khóc mấy lần.
Vốn này hai người đều là thần tiên, môn đăng hộ đối, cảm tình lại tốt, lịch kiếp xong sẽ là kết quả vui vẻ. Làm kẻ khác trăm triệu không nghĩ tới chính là: tướng quân lịch kiếp thật không có gì vấn đề, Long công chúa bên kia lại có đại sự xảy ra.
Thiên tai đột nhiên rơi xuống, nước tứ hải cư nhiên dần khô cạn!
Tai họa nghiêm trọng như vậy, một đám thần tiên trong sách nhưng lại không có biện pháp. Trong lúc vạn phần nguy cấp, Long Vương vô cùng đau đớn đối Long công chúa nói: con gái ta, có chuyện cha vẫn không nói cho con, kỳ thật con là hóa thân của suối nguồn biển rộng, cho nên mới vừa khóc đã đổ mưa. Mà hiện tại chỉ có con một lần nữa hóa thành dòng suối, mới có thể cứu vớt tứ hải ngày càng khô cạn!
Vì thế, thâm minh đại nghĩa công chúa Long cung không chối từ, không oán, không hối hận hy sinh chính mình biến về dòng suối, thế gian trở về an ổn, tướng quân cô độc ngàn năm, chuyện xưa hết.
Ngón tay Tiết Dương dừng ở trên dòng chữ tướng quân một người lẳng lặng đứng ở bờ biển, vẫn là không nhịn được mắng: "Người ta vốn là điềm điềm mật mật, tác giả này không nên đột nhiên triển khai, viết cái tử cục làm hai người phân biệt. Thật sự là cái quỷ tài, ý định làm cho người ta ngột ngạt!"
Hiểu Tinh Trần cười nói: "Quả thật. Ta cảm thấy được tình huống trong cố sự này, không nên chỉ có một loại đối sách này. Bất quá tác giả muốn viết như vậy, cũng không có biện pháp."
Phun tào xong, Tiết Dương tiếp tục đọc.
Cố sự tiếp theo, kể về hoàng tử cùng nhã kỹ (*).
(*nhã kỹ: chỉ những người ở trong lầu xanh bán kỹ mua vui cho khách quan, đánh đàn, chơi cờ, múa hát, v.v, bán nghệ không bán thân.)
Kinh thành nhã kỹ Thanh Doanh, là hậu nhân của triều đại trước. Nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, tao nhã thoát tục, ra nước bùn mà không nhiễm bẩn. Một lần nhân duyên trùng hợp gặp nhau, nàng yêu hoàng tử đương triều, thân phận cách biệt cả một khoảng trời với nàng. Thanh Doanh vốn chỉ yên lặng ái mộ, nhưng mà hoàng quyền tranh đấu hung hiểm vạn phần, hoàng tử nàng si tình bất hạnh gặp rủi, chịu khổ giam cầm.
Thanh Doanh liều chết cầu người giúp có thể tùy thị(*) ở bên cạnh hoàng tử. Này một bồi, chính là mười năm.
(*tùy thị: đi theo giống như làm người hầu riêng, hầu hạ bên cạnh chủ nhân mình)
Mười năm sau, hoàng tử giải trừ giam cầm, phong làm Vương gia. Mà chuyện đầu tiên y muốn làm chính là phong Thanh Doanh mình yêu thích trở thành Vương phi của mình, hảo hảo mà đền bù cho nàng những năm qua vì y mà chịu khổ.
Vốn này hai người yêu nhau, cùng nhau vượt qua lúc hoạn nạn, rốt cục khổ tẫn cam lai(*), thành thân xong là hạnh hạnh phúc phúc cả đời. Lại kẻ khác trăm triệu không nghĩ tới: Thanh Doanh lo lắng thân thế của mình sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Vương gia, nhảy sông tự sát.
(*khổ tẫn cam lai: thời kỳ cực khổ đã qua, tiếp theo là lúc an nhàn hạnh phúc)
Tiết Dương đối tình tiết này chỉ có một ý tưởng —— đây là đang trêu ta sao?
Hiểu Tinh Trần thấy được có điểm. . . . một lời khó nói hết.
Tuy rằng cố sự này mở đầu liền nhắc tới chênh lệch thân phân rất lớn, không khó khiến người ta nghĩ đến kết cục sẽ là bi kịch, nhưng phương thức dẫn đến bi kịch thật sự làm người sờ không được ý nghĩ. Nhiều năm khổ cực còn không sợ, mắt thấy một ngày sẽ tốt lên, lại vì một chuyện không biết có xảy ra hay không mà băn khoăn, trực tiếp tự sát là cớ làm sao? !
"Vương gia này cũng thật thảm. Nếu ta là y, sợ là cũng bị tức chết." Tiết Dương tấm tắc nói, "Đến cuối cùng cũng không ai biết, điều y muốn rốt cuộc là vinh hoa phú quý, tiền đồ rộng mở, hay là người yêu ở bên cạnh mình. Huynh đệ này từ đầu đến cuối, vốn không có cơ hội để mà lựa chọn a."
Hiểu Tinh Trần trầm ngâm nói: "Kỳ thật chuyện cô nương trong này lo lắng không phải không có lý, nhưng cần phải tin tưởng vào người yêu mình một chút. Nàng một lòng say mê tuy rằng cảm động, chủ động tìm chết lại thật không cần thiết."
Tiết Dương nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Hiểu Tinh Trần, nhịn không được cười lên tiếng: "Đạo trưởng, chúng ta tại đây chính nhân tám kinh thảo luận chỗ không thích hợp trong thoại bản, có phải rất rảnh hay không?"
Hiểu Tinh Trần cũng cười: "Dù sao nhàn đến vô sự, dùng để giết thời gian cũng tốt. Ta trước kia chưa từng xem thoại bản, hiện tại nghe ngươi đọc, cảm giác còn rất có ý tứ." Nhất là lúc đọc đến lời thoại của nhân vật trong truyện, thiếu niên còn có thể căn cứ ngữ cảnh mà biến hóa ngữ khí, rõ ràng là nói thề non hẹn biển, lại làm cho người ta cảm thấy không hiểu đáng yêu.
Đạo trưởng đều nói như vậy, Tiết Dương liền tiếp tục đọc tiếp. Hai người vừa đọc vừa thảo luận, thật đúng xem xong quyển sách này.
Cố sự trong sách đều không có ngoại lệ, tất cả đều là bi kịch, ngược đến chết đi sống lại, làm cho người ta hộc máu tam thăng. Giận nhất là tác giả còn tại cuối sách làm một câu cảm khái —— thán ly biệt, tổng đều ở trước lúc viên vãn.
. . . . . . Thán thán cái rắm a! Ngươi kỳ thật chính là đến phát tán cảm xúc tiêu cực cho người khác đi?!
Tiết Dương có chút buồn bực ghé vào trên bàn. Trong sách vô số kết cục sinh ly tử biệt cùng lẻ loi một mình làm hắn tâm phiền ý loạn. Hiện thực đã có nhiều bi kịch cùng không thể vùng vẫy như vậy, vì cái gì đọc thoại bản tiêu khiển một chút, trong sách tất cả cố sự đều là từ ngọt chuyển đắng? Tính toán cái gì đây? !
Ngoài ra, còn có một sự kiện hắn không thể hiểu: "Đạo trưởng, vì cái gì ngươi nghe xong mấy cố sự này, còn có thể vui vẻ như vậy a?"
Vẫn cười đến mưa thuận gió hoà Hiểu Tinh Trần chi tiết cáo tri: "Ta vừa nói chuyện với ngươi, liền nhịn không được muốn cười."
Tiết Dương cũng không còn gì để nói: ". . . . . . Ta đọc là bi kịch, cũng không phải đang kể chuyện cười."
Hiểu Tinh Trần mãn mãn ý cười: "Có thể là thói quen?" Cho tới bây giờ, bên tai y tựa hồ còn vọng tiếng nói thiếu niên khi đọc "Chỉ vì để gặp một người mà thôi" hay một câu "Thật may mắn khi có nàng đồng hành", hãy ngẫu nhiên vài câu "Ta tâm duyệt ngươi" .
Điều này bảo y thương cảm như thế nào nha?
Tiết Dương thở dài, nhợt nhạt cong lên khóe miệng, kéo dài thanh âm: "Được —— lần sau ta sẽ tìm kinh Phật đọc, hy vọng đạo trưởng cũng có thể nghe đến vui vẻ nha ~"
Hiểu Tinh Trần tươi cười càng sâu, cùng hắn nói: "Ngươi liệu rằng đọc đến một nửa liền không lăn ra ngủ?"
Tiết Dương tưởng tượng, thật rất có khả năng đấy, nhưng hắn sẽ thừa nhận sao? Đương nhiên là không. Hắn trực tiếp thản ngôn nói: "Đạo trưởng ngươi quả thực đánh giá ta cao. Kỳ thật ta có thể đọc vài tờ phỏng chừng sẽ là tốt lắm rồi, một nửa thật đúng là không đọc xong!"
. . . . . .
Qua mấy ngày, Tiết Dương liền lại mò được một quyển sách, bất quá đều không phải kinh Phật, mà là binh pháp. Hiểu Tinh Trần thật không để ý sách gì, dù sao chỉ cần đối phương nguyện ý đọc, y đều rất thích nghe.
Tiết Dương loạt xoạt lật sách: "Đạo trưởng, ta trước đọc cho ngươi một chương ‘binh bất yếm trá(*)’ đi."
(*binh bất yếm trá: một chương trong “Binh pháp Tôn Tử” ý chỉ: việc dùng binh không thể thiếu việc lừa dối, đánh lừa quân địch để giành chiến thắng, tiêu cực hơn sẽ là: để đạt được mục đích, không trừ thủ đoạn nào)
Hiểu Tinh Trần cười: "Ngươi như thế nào sợ ta bị lừa như vậy?" Y cơ hồ có thể khẳng định, đối phương là cố ý tìm nội dung đến đọc cho mình.
Tiết Dương đương nhiên nói: "Trên đời này người xấu nhiều lắm, không thể không phòng!"
Bốn chữ cuối cùng của hắn mang theo ý cười khẽ rơi vào tai Hiểu Tinh Trần, đại khái là để cường điệu, giữa từng từ đều có đoạn nghỉ khá lâu, nhưng theo thói quen âm cuối khẽ giơ lên, lại làm cho nguyên một câu trở nên nhẹ nhàng mềm mại, không làm người ta cảm thấy kỳ lạ, chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Hiểu Tinh Trần đột nhiên liền cảm thấy, chỉ cần đối phương dùng loại ngữ khí này nói chuyện, mặc kệ đòi hỏi cái gì, y đều sẽ đáp ứng.
Tâm tình dạng này y trước kia chưa bao giờ có, cảm giác tân kỳ mà xa lạ, nhưng không phải chán ghét, ngược lại có nhè nhẹ ngọt ngào xẹt qua trái tim.
Hiểu Tinh Trần không khỏi lại nghĩ tới vài ngày trước, thiếu niên đọc cho mình nghe, trong thoại bản có một câu đối bạch ——
"Giang hồ này từ xưa nhiều phong ba, thật may mắn, có nàng đồng hành."
Này đại khái chính là tâm tình hiện tại của y đi.
_________________
Phong Vũ: Nhấn mạnh một điều là sách Tiết Dương mang về là ''Tuyển tập cố sự 'hot' nhất dành cho nam tử'' nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro