Chương 8: Những Lá Thư Cũ
Trời rạng sáng, Bangkok vẫn còn say ngủ dưới lớp màn sương mỏng. PP mở cửa hiệu sách sớm hơn thường lệ. Cậu bước vào không gian quen thuộc, nơi ánh sáng ban mai len lỏi qua những ô cửa kính bụi mờ, tạo nên một bức tranh vừa dịu dàng vừa hoài cổ.
Nyx đang nằm cuộn tròn trên chiếc ghế bành cũ bên góc phòng, đôi mắt hé mở nhìn PP như thể đang giám sát mọi động thái của cậu.
PP mỉm cười, bước lại gần và nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo. "Hôm nay có cảm giác sẽ là một ngày dài, Nyx à," cậu thì thầm.
Khoảng gần trưa, Billkin xuất hiện ở cửa hiệu sách, mang theo một túi giấy nhỏ. PP nhìn thấy anh qua ô kính và mỉm cười chào đón khi tiếng chuông cửa vang lên.
"Anh đến sớm hơn thường lệ đấy," PP nói, ánh mắt thoáng chút bất ngờ.
Billkin đặt túi giấy lên quầy, cười nhẹ. "Tôi mang cà phê và bánh cho cả hai. Cậu cần ăn sáng đúng giờ hơn."
PP cười khẽ, nhưng không từ chối. Cậu mở túi giấy, lấy ra hai cốc cà phê và một hộp bánh nhỏ, mùi hương thơm lừng lan tỏa khắp căn phòng.
Họ ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn gỗ giữa cửa hàng, cùng chia sẻ bữa sáng trong không khí tĩnh lặng nhưng dễ chịu. Billkin nhìn quanh hiệu sách, ánh mắt anh dừng lại trên một chiếc tủ kính cũ kỹ ở góc phòng.
"Trong tủ đó có gì thế?" anh hỏi, tò mò.
PP nhìn theo ánh mắt anh, ngập ngừng vài giây trước khi trả lời. "Đó là nơi tôi giữ những món đồ của cha tôi. Những cuốn sách ông ấy quý nhất, và... một vài lá thư."
"Lá thư?"
PP gật đầu, đứng dậy và bước về phía chiếc tủ. Anh mở khóa, nhẹ nhàng lấy ra một hộp gỗ nhỏ đã ngả màu theo thời gian. Cậu quay lại bàn, đặt chiếc hộp trước mặt Billkin.
"Một số lá thư này được gửi từ những người bạn của cha tôi. Một số khác, ông ấy viết nhưng chưa bao giờ gửi đi. Chúng kể về những giấc mơ, những dự định mà ông ấy chưa kịp hoàn thành."
Billkin nhìn PP với ánh mắt nghiêm túc. "Cậu đã đọc hết chưa?"
PP lắc đầu. "Không. Tôi sợ. Tôi sợ những lời trong đó sẽ khiến tôi nhớ ông hơn, và cũng sợ rằng tôi sẽ không đủ sức để làm những gì ông mong muốn."
Billkin không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mở chiếc hộp. Những lá thư được buộc cẩn thận bằng một sợi dây ruy băng cũ, mùi giấy ố vàng phảng phất như mùi ký ức. Anh lấy ra một lá thư ở trên cùng, mở nó và bắt đầu đọc.
"Gửi người bạn thân thiết nhất của tôi,
Hiệu sách này không chỉ là giấc mơ của tôi, mà là cả cuộc đời tôi. Tôi tin rằng nó có thể trở thành nơi mà những câu chuyện vượt thời gian được bảo tồn và tiếp tục được kể. Nhưng tôi lo rằng, nếu một ngày tôi không còn, ai sẽ là người đủ yêu thương nó để tiếp tục sứ mệnh này?"
Billkin ngừng lại, nhìn PP. "Cậu chính là người đó. Ông ấy đã tin tưởng cậu, ngay cả khi ông ấy không nói ra."
PP cúi đầu, bàn tay cậu run nhẹ khi lấy lá thư khác từ hộp. Những dòng chữ viết tay của cha cậu hiện lên, từng nét chữ như vang vọng lại giọng nói trầm ấm mà cậu đã không còn được nghe thấy.
"Gửi con trai của cha,
Nếu con đọc được những dòng này, điều đó có nghĩa là cha đã không còn cơ hội để nói với con. Cha luôn mong muốn được thấy con trưởng thành, được chứng kiến con trở thành người mà con mong muốn. Hiệu sách này, với cha, không chỉ là một công việc. Nó là nơi cha đã gửi gắm cả trái tim mình. Nhưng điều quan trọng hơn cả là con. Dù con có quyết định gì, hãy biết rằng cha luôn tự hào về con."
Giọng PP nghẹn lại khi đọc đến dòng cuối. Cậu đặt lá thư xuống, hai bàn tay siết chặt trên bàn để che đi sự run rẩy.
Billkin không nói gì. Anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay PP, truyền đến cậu sự ấm áp và an ủi. "Cậu không cần phải gánh tất cả một mình, PP. Tôi ở đây."
Họ ngồi bên nhau một lúc lâu, để những cảm xúc lắng đọng dần. Billkin, với sự kiên nhẫn và thấu hiểu, không thúc giục hay ép buộc PP nói thêm bất cứ điều gì.
"Cha tôi luôn nói rằng mỗi cuốn sách đều có một câu chuyện riêng, và mỗi câu chuyện đều đáng được kể," PP nói khẽ. "Có lẽ, tôi cần tìm hiểu kỹ hơn về những câu chuyện của ông ấy."
"Và tôi sẽ cùng cậu làm điều đó," Billkin đáp.
PP nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự biết ơn. "Cảm ơn anh, Billkin."
Billkin cười nhẹ, nhưng trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả - một cảm giác rằng anh và PP không chỉ đơn thuần là hai con người vô tình gặp nhau. Họ như những mảnh ghép bị lạc, giờ đây tìm được nhau giữa thế giới rộng lớn này.
Khi PP cất lại những lá thư vào hộp, Nyx bất ngờ nhảy lên bàn, đôi mắt xanh biếc của nó nhìn thẳng vào Billkin. Nó vươn tay chạm nhẹ vào hộp thư, như muốn khẳng định rằng những câu chuyện chưa kể trong đó sẽ tiếp tục được khám phá - không chỉ bởi PP, mà còn bởi cả người bạn đồng hành mới của cậu.
Trước khi rời hiệu sách, Billkin quay lại nhìn PP. "Tôi muốn cậu nhớ điều này, PP: bất cứ khi nào cậu cảm thấy lạc lối, tôi sẽ luôn ở đây."
PP mỉm cười, một nụ cười chứa đựng cả sự biết ơn và niềm hy vọng. "Tôi sẽ nhớ."
Trong khoảnh khắc ấy, giữa ánh sáng nhạt của buổi chiều tà, một điều gì đó lớn lao hơn cả lời hứa đã được hình thành - một sợi dây kết nối bền chặt giữa hai tâm hồn, vượt qua mọi khó khăn và thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro