Chương 7: Hồi Ức Dưới Ánh Đèn
Bangkok về đêm mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác. Những tòa nhà cao tầng tỏa sáng như những vì sao lạc, ánh đèn đường vàng ấm len lỏi qua từng con phố nhỏ. Những người bán hàng rong hối hả dọn dẹp, trả lại sự yên tĩnh cho thành phố vốn dĩ chẳng bao giờ ngủ.
Trong không gian ấy, Billkin và PP đang cùng bước đi dọc một con phố cũ gần hiệu sách. Cả hai không vội vã, để mặc thời gian trôi đi giữa những câu chuyện mà họ không nghĩ mình sẽ chia sẻ với ai khác.
PP cúi người nhặt một chiếc lá khô rơi bên lề đường, xoay nó giữa ngón tay như đang tìm kiếm một điều gì đó. "Anh biết không, khi còn nhỏ, tôi luôn mơ ước có thể sống ở một nơi thật yên tĩnh, không ai làm phiền."
"Và giờ đây cậu đang sống giấc mơ của mình, phải không?" Billkin mỉm cười, nhưng trong ánh mắt anh có một chút trầm ngâm.
"Có lẽ," PP đáp, giọng cậu như gió thoảng. "Nhưng giấc mơ ấy đôi khi cô đơn hơn tôi tưởng."
Lời nói của PP khiến Billkin lặng người. Anh nhìn sang cậu, đôi mắt PP dường như đang chứa đựng cả một biển trời cảm xúc - những nỗi buồn sâu lắng mà cậu không muốn ai nhìn thấu.
Họ bước tiếp đến một công viên nhỏ, nơi những chiếc ghế gỗ nằm rải rác dưới bóng cây già cỗi. PP chọn một chiếc ghế gần hồ nước, ngồi xuống, ánh mắt hướng về mặt hồ lặng sóng phản chiếu ánh đèn từ những căn nhà gần đó.
"Anh có bao giờ cảm thấy mình lạc lối không, Billkin?" PP đột ngột hỏi, phá tan sự tĩnh lặng giữa họ.
Billkin ngồi xuống bên cạnh cậu, không trả lời ngay. Anh ngả người ra sau, ngước nhìn bầu trời đầy sao mà ánh sáng của thành phố không che lấp được hoàn toàn.
"Có chứ," anh thừa nhận. "Thật ra, cảm giác ấy chưa bao giờ rời xa tôi. Ngay cả khi tôi có mọi thứ mà người khác nghĩ là hạnh phúc."
PP quay sang nhìn anh, đôi mắt hiện rõ sự tò mò. "Nhưng anh là một thiếu gia, đúng không? Anh có tiền, có gia đình, có cả những cơ hội mà người khác chỉ có thể mơ ước."
Billkin bật cười khẽ, nhưng không có chút vui vẻ nào trong âm thanh ấy. "Đúng vậy. Nhưng cậu biết không, đôi khi có quá nhiều thứ cũng là một loại gánh nặng. Tôi đã sống cả đời cố gắng làm hài lòng kỳ vọng của người khác. Và trong khi làm thế, tôi đã đánh mất chính mình."
PP lặng đi. Câu trả lời của Billkin khiến cậu bất ngờ, nhưng cũng đồng thời khiến cậu cảm thấy gần gũi hơn với người đàn ông này.
"Cậu thì sao?" Billkin hỏi, ánh mắt anh giờ đây chăm chú hơn bao giờ hết. "Cậu đã tìm thấy chính mình chưa, PP?"
PP mỉm cười nhạt. "Tôi không biết. Có lẽ tôi đã tìm thấy một phần nào đó, ở hiệu sách, ở Nyx... và có thể, ở anh."
Câu nói ấy khiến Billkin khựng lại. Anh cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lòng, như thể lời của PP đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn anh.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi thơm của cây cỏ và đất ẩm. PP kéo chiếc áo khoác mỏng lại sát người, nhưng cử chỉ ấy không qua được ánh mắt của Billkin.
"Cậu lạnh à?" Billkin hỏi.
PP khẽ lắc đầu, nhưng Billkin không để cậu từ chối. Anh cởi chiếc áo vest của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai PP.
"Không cần đâu," PP nói, nhưng Billkin chỉ mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng đến mức PP không thể từ chối thêm.
"Cứ mặc đi," Billkin nói. "Tôi không muốn cậu bị ốm."
PP cúi đầu, như để giấu đi sự bối rối đang hiện rõ trên gương mặt. Cậu không quen với sự quan tâm chân thành như thế này - đặc biệt là từ một người như Billkin.
Họ ngồi thêm một lúc nữa, trước khi PP lên tiếng: "Anh có biết tại sao tôi lại gắn bó với hiệu sách như vậy không?"
Billkin lắc đầu, chờ đợi cậu tiếp tục.
"Hiệu sách đó là di sản duy nhất mà cha tôi để lại," PP nói, giọng cậu trầm xuống. "Ông ấy đã dành cả đời để sưu tầm những cuốn sách hiếm, những câu chuyện mà ông tin rằng cần được bảo tồn. Nhưng khi ông ấy qua đời, tôi không chỉ mất đi một người cha, mà còn mất đi cả một phần cuộc sống của mình."
PP dừng lại, hít một hơi sâu trước khi tiếp tục. "Vì vậy, tôi quyết định giữ hiệu sách. Không chỉ để tôn vinh ông ấy, mà còn để tìm kiếm những câu chuyện mà ông ấy chưa kịp kể. Đó là cách duy nhất tôi có thể cảm thấy ông ấy vẫn còn ở bên."
Billkin không nói gì. Anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tay PP, một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng sự an ủi sâu sắc.
"Cậu đã làm rất tốt, PP," anh nói, giọng anh đầy chân thành. "Cha cậu chắc chắn sẽ tự hào về cậu."
PP quay sang nhìn anh, đôi mắt cậu ngập tràn cảm xúc. Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai như quên đi thế giới xung quanh, chỉ còn lại sự kết nối giữa hai tâm hồn đồng điệu.
Khi họ rời công viên, trời đã rất khuya. PP trả lại áo vest cho Billkin, nhưng trước khi bước vào hiệu sách, cậu dừng lại.
"Cảm ơn anh, Billkin," PP nói, ánh mắt cậu ánh lên sự biết ơn. "Không chỉ vì tối nay, mà vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi."
"Cậu không cần phải cảm ơn," Billkin đáp, giọng anh dịu dàng. "Tôi chỉ làm những gì trái tim mách bảo."
PP mỉm cười, một nụ cười đầy ấm áp mà Billkin biết anh sẽ không bao giờ quên.
Khi cánh cửa hiệu sách khép lại, Billkin đứng đó một lúc lâu, lòng anh ngập tràn những cảm xúc mà anh chưa từng trải qua trước đây. Anh biết rằng mối liên kết giữa anh và PP đã vượt xa những cuộc gặp gỡ tình cờ - đó là một điều gì đó đặc biệt, một điều mà anh không muốn đánh mất.
Và trong bóng tối của đêm Bangkok, Billkin cảm thấy trái tim mình lần đầu tiên tìm được nơi nó thuộc về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro