Chương 5: Sợi Dây Gắn Kết
Buổi sáng hôm ấy, Bangkok rực rỡ hơn thường lệ. Mặt trời chiếu qua những tán cây, để lại những vệt sáng lấp lánh trên nền đất ẩm sau cơn mưa đêm qua. Billkin lái xe đến hiệu sách The Forgotten Pages, trong lòng không rõ là niềm háo hức hay một sự lo lắng kỳ lạ.
Anh đẩy cửa bước vào, tiếng chuông trên cánh cửa lại vang lên, báo hiệu sự xuất hiện của anh. Bên trong, PP đang sắp xếp những cuốn sách trên kệ. Nyx nằm dài trên quầy, đôi mắt lim dim như đang canh giữ một kho báu vô hình.
PP quay lại khi nghe thấy tiếng động. "Anh đến sớm thế?" cậu hỏi, nụ cười thoáng hiện trên môi.
"Cậu bảo tôi phải đến sớm mà," Billkin đáp, nhưng không thể ngăn mình mỉm cười đáp lại.
"Đúng vậy, tôi có một bất ngờ dành cho anh," PP nói, vẫy tay ra hiệu cho anh theo cậu vào phía trong.
PP dẫn anh qua những kệ sách, đến một căn phòng nhỏ ở phía sau mà Billkin chưa từng để ý trước đây. Căn phòng này không lớn, nhưng chứa đầy những cuốn sách cổ với lớp bụi mỏng phủ trên bìa. Ở giữa phòng, một chiếc bàn gỗ cũ kỹ được đặt ngay ngắn, trên đó là một cuốn sổ tay bìa da đã bạc màu.
"Đây là gì?" Billkin hỏi, ánh mắt dừng lại trên cuốn sổ.
PP kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng mở cuốn sổ. "Đây là nơi tôi ghi lại những suy nghĩ của mình... và những mẩu chuyện mà tôi từng nghe kể về hiệu sách này."
Cậu bắt đầu lật qua các trang, để lộ những dòng chữ nghiêng mềm mại, kèm theo một vài bản phác thảo đơn giản. Có hình ảnh của Nyx, của những kệ sách trong hiệu sách, và cả những câu trích dẫn mà Billkin không biết xuất phát từ đâu.
"Những câu chuyện này... đều có thật sao?" Billkin hỏi, ngồi xuống đối diện PP.
PP ngẩng lên, ánh mắt cậu ánh lên tia nhìn vừa dịu dàng, vừa bí ẩn. "Anh nghĩ thế nào? Đôi khi, sự thật không nằm ở những gì chúng ta thấy, mà ở cách chúng ta cảm nhận."
Câu trả lời của PP khiến Billkin im lặng. Anh không biết nên tin hay không, nhưng anh biết một điều - từ khi gặp PP và bước vào hiệu sách này, thế giới của anh đã thay đổi.
Sau một lúc trò chuyện, PP ngẩng lên, ánh mắt có chút ngập ngừng. "Billkin, anh từng nghĩ về ý nghĩa của những cuốn sách chưa? Ý nghĩa thật sự, không chỉ là câu chuyện mà chúng kể."
Billkin ngẫm nghĩ trong giây lát rồi trả lời: "Chúng là nơi lưu giữ ký ức, cảm xúc và trí tưởng tượng của con người."
PP gật đầu, mỉm cười. "Đúng vậy. Nhưng với tôi, chúng còn là sợi dây kết nối giữa những con người, giữa quá khứ và hiện tại. Mỗi cuốn sách là một cầu nối, giúp chúng ta hiểu về chính mình và về nhau."
Câu nói của PP như chạm vào điều gì đó sâu thẳm trong lòng Billkin. Anh nhìn cậu, nhận ra rằng hiệu sách này không chỉ là nơi để tìm kiếm những câu chuyện. Nó còn là nơi giúp anh tìm ra những mảnh ghép đã mất trong cuộc đời mình.
PP đứng dậy, bước đến bên cửa sổ nhỏ của căn phòng. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật vẻ đẹp thanh thoát. "Anh có bao giờ cảm thấy... như thể mình đang lạc lối không?"
Billkin ngỡ ngàng trước câu hỏi bất ngờ. "Có lẽ. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng lạc lối là một phần của hành trình."
PP quay lại, đôi mắt cậu ánh lên sự xúc động. "Tôi cũng nghĩ vậy. Và đôi khi, chúng ta không nhận ra rằng mình đã tìm thấy điều gì đó quan trọng, cho đến khi nó xuất hiện ngay trước mắt."
Khoảnh khắc ấy, không gian như ngưng đọng. Billkin nhìn thẳng vào mắt PP, cảm giác như mọi khoảng cách giữa họ đều tan biến. Anh chợt nhận ra rằng PP không chỉ đơn thuần là một người bán sách với những câu chuyện bí ẩn. PP là một điều gì đó đặc biệt, như thể cậu chính là một mảnh ghép mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay.
"Cậu nghĩ rằng... chúng ta gặp nhau ở đây là ngẫu nhiên sao?" Billkin lên tiếng, giọng anh trầm ấm nhưng không giấu được sự tò mò.
PP khẽ cười, bước lại gần bàn. "Tôi không tin vào sự ngẫu nhiên. Mọi thứ xảy ra đều có lý do, chỉ là chúng ta cần đủ kiên nhẫn để hiểu tại sao."
Billkin định nói gì đó, nhưng ánh mắt cậu đã khiến anh im lặng. Đó là ánh mắt vừa dịu dàng, vừa chứa đựng một nỗi buồn không rõ nguồn cơn. Anh cảm thấy như mình đang bước vào một câu chuyện mà chỉ PP mới nắm giữ chìa khóa.
"PP," anh gọi khẽ. "Cậu không cần giữ mọi thứ cho riêng mình. Nếu có điều gì muốn chia sẻ, tôi luôn sẵn sàng lắng nghe."
PP hơi giật mình trước sự chân thành trong giọng nói của anh. Cậu cúi đầu, như đang đấu tranh với bản thân. Một lúc sau, cậu ngẩng lên, đôi mắt ngập tràn cảm xúc.
"Anh biết không, Billkin," PP nói, giọng cậu nhỏ nhưng rõ ràng. "Hiệu sách này không chỉ là nơi tôi lớn lên. Nó là nơi tôi tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình. Nhưng đồng thời, cũng là nơi tôi sợ mất đi những điều quan trọng nhất."
Billkin lặng người. Anh không rõ PP đang ám chỉ điều gì, nhưng anh có thể cảm nhận được gánh nặng mà cậu đang mang.
"Cậu sẽ không mất đi bất cứ điều gì," Billkin khẳng định. "Ít nhất, không phải khi tôi ở đây."
PP nhìn anh, đôi mắt cậu dường như sáng lên. "Cảm ơn anh, Billkin. Có lẽ, anh là người đầu tiên khiến tôi tin rằng điều đó là sự thật."
Cả hai ngồi lại bên nhau, trò chuyện không ngừng về những cuốn sách, những giấc mơ và cả những kỷ niệm chưa từng được kể. Không gian nhỏ bé trong căn phòng như thu hẹp khoảng cách giữa họ, khiến mọi thứ trở nên gần gũi và ấm áp hơn bao giờ hết.
Khi Billkin chuẩn bị rời đi, PP tiến lại gần, đưa cho anh một cuốn sách bọc trong lớp giấy nâu cẩn thận.
"Đây là món quà tôi muốn tặng anh," PP nói, ánh mắt cậu đầy chân thành.
"Là gì vậy?" Billkin hỏi, cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn.
"Một câu chuyện mà tôi nghĩ rằng anh sẽ thích. Nhưng hãy nhớ, không phải chỉ đọc bằng mắt, mà còn phải cảm nhận bằng trái tim."
Billkin mỉm cười, cầm lấy cuốn sách. "Tôi sẽ đọc nó. Và tôi hứa, tôi sẽ hiểu được những gì cậu muốn truyền tải."
PP khẽ gật đầu. Khi Billkin bước ra khỏi cửa, cậu vẫn đứng đó, nhìn theo bóng dáng anh khuất dần. Cảm giác như mỗi lần gặp anh, cậu lại thêm can đảm để đối diện với chính mình - và cả những điều mà cậu vẫn luôn giấu kín.
Trong ánh nắng chiều nhạt dần, Nyx nhảy lên vai PP, đôi mắt xanh lục của nó nhìn theo hướng Billkin vừa đi. Dường như nó hiểu rằng, sợi dây gắn kết giữa hai con người ấy đang dần trở nên không thể phá vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro