Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 85

CHƯƠNG 85: CHÈ TRÔI NƯỚC TỚI

Thành phố S, hoàng hôn.

Chiều muộn, khi những ánh chiều tà nhuộm đỏ nữa bầu trời, thành thị mới bắt đầu huyên náo, nơi này khác xa với núi Đại Hắc, mỗi khi màn đem buông xuống là toàn bộ thành phố đèn đuuóc sang trưng, nhất là trong mấy ngày lễ quốc khánh, những ánh đèn neon đầy màu sắc tụ lại thành một vùng, tỏa ra ánh sang rực rỡ, mặt hồ phản chiếu ánh đèn lộng lẫy, trong gió đêm lay động nổi lên từng gợn sóng, từng gợn từng gợn nhìn qua vô cùng đẹp. Nhưng vẻ đẹp xa hoa lãng phí này ở thành phố đã thấy rất nhiều cũng khiến con người ta cảm thấy nhàm chán, không thể so ánh được sự yên tĩnh nơi núi rừng, vũ trụ mênh mông vô cùng đẹp đẽ.

Trong phòng VIP của khách sạn Huy Hoàng, sơn hào hải vị đã được mang lên đầy đủ, ngây người trong núi mấy ngày, ngoại trừ cái chân dê lần trước cũng chưa được ăn thịt lần nào, trên đường về lại phải ăn cơm hộp, ngoại trừ Khang Hi, Hiểu Hiểu, Vệ Bảo, những người khác đã thèm lắm rồi, chờ nhân viên phục vụ bày đồ ăn xong đi ra khỏi cửa, bọn họ lập tức ăn như hổ như sói, miệng toàn dầu.

An Hủy là ăn liều mạng nhất, cô từng nghe Cảnh Táp nói qua về tiệm này, Khang Hi từng mời cô ấy ăn ở tiệm này, không hổ là khách sạn xa hoa nhất thành phố S, ngon vô cùng ngon.

Khang Hi nói bữa này là anh ta mời, cho bọn họ chọn tha hồ chọn món càng đắt, càng quý, khó có khi cậu ta hào phóng như vậy, bọn họ hiển nhiên không thể khách sáo.

Vẫn còn giận? Khang Hi bốc đầy một tay tôm he, bóc vỏ xong liền bỏ vào bát của Hiểu Hiểu, bởi vì chuyện của Cảnh Táp, từ sau khi xuống xe cô vẫn không nói chuyện với anh.

Hiểu Hiểu thả lại tôm vào bát của anh, gắp một miếng thịt bò nướng, tự mình ăn không thèm để ý đến anh.

Hiểu Hiểu, em đã đồng ý với anh, cho dù trong tình huống nào cũng không được chiến tranh lạnh.

Ai nói? cô không nhớ mình đã từng hứa hẹn như vậy, Có bản lĩnh anh trình ghi âm lên. Cô cũng không tin anh mang ra được.

Anh lại gắp lại con tôm vào bát cô, giọng nói không mặn không nhạt, Không có bản ghi âm, bởi vì lúc em cam kết, điện thoại đang tính thời gian Anh dừng một chút, nháy mắt với cô một cái, Em hiểu mà!

Hiểu Hiểu lập tức đỏ mặt, quả thật là đã hiểu, xấu hổ tới mức hận không có cái lỗ nào để chui vào.

Điện thoại của anh chỉ có thể ở một loại tình huống được dung để tính giờ, chính là lúc anh cân bằng thời gian đồng đều giữa các lần.

Có lẽ còn chê cô chưa đủ đỏ mặt, anh nói thuộc long những lời hứa hẹn của cô: Một, không cho phép dung võ với anh. Hai, tức giận cãi nhau không đực chiến tranh lạnh. Ba, lúc cầu xin tha thứ phải gọi anh là vạn tuế gia. Bốn, mỗi ngày làm tình ít nhất Anh đột nhiên hít vào một hơi, nhe rang trợn mắt nhìn xuống chân của mình.

Hiểu Hiểu đang dung chân đạp mạnh lên chân anh, dung sức nghiến.

Hiều Hiểu, cái này chính là dung võ

Anh còn nói! Cô lại dùng sức nghiến, mặt đỏ sắp bốc cháy.

Những lời hứa hẹn này đều là những lúc cô bị anh lăn qua lăn lại tới mức không chịu được, vì cầu anh mau kết thúc mới đồng ý, có mấy điều cô căn bản còn chưa nghe rõ.

Cô xấu hổ giận dữ nói: Không tính!

Khang Hi mặt dày mày dạn nói, Mặc kệ là trong tình huống nào, hứa hẹn chính là hứa hẹn, tại sao lại có thể không tính? Nếu không Tối nay lại thêm một điều, ví như điều lệ xử phạt nếu không tuân thủ cam kết?

Anh vuốt cằm, bày ra bộ dáng cực kỳ mong đợi, ánh mắt nhìn cô sáng lập lòe, ánh sang mười phần mập mờ, gắp con tôm trong bát cô lên nói, mau, ăn nhiều một chút, em cần có sức khoe.

Cô đỏ mặt véo mạnh eo anh một cái.

Anh cười kêu đau, Dánh là thương, mắng là yêu, mặc dù là danh ngôn chí lý nhưng mà em cũng ra tay nhẹ một chút!

Giữa hai người thân mật qua lại, những người xung quanh đều nhìn vào trong mắt, nhưng đều làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục vùi đầu điên cuồng ăn.

Chờ cơm nước xong xuôi, Hiểu Hiểu đã đỏ mặt tới nỗi không nhìn ra màu da ban đầu, còn Khang Hi thì mặt mày sang loáng, cứ như là say thuốc.

Vệ Bảo nhấn chuông gọi phục vụ, phục vụ liền đẩy cửa vào.

Tính tiền!

Vâng, ngài Vệ, xin chờ một lát.

Một lát sau, phục vụ liền cầm hóa đơn vào, Ngài vệ lần này kí sổ hay trả tiền luôn?

Vệ Bảo chỉ chỉ Khang Hi, ý là tính tiền với anh ta.

Khang Hi nhận hóa đơn liếc nhìn, không thấy anh rút tiền thanh toán, ngược lại kêu nhân viên phục vụ ra ngoài trước.

Mọi người không hiểu, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?

Chờ nhân viên phục vụ đi ra, anh chậm rãi lôi điện thoại ra, mở một tin tức giải trí đưa cho Vệ Bảo xem.

Tin tức bên trong viết, gần đây có hộ gia đình ở Phúc Để xuất hiện một anh trai giao hang có dáng dấp rất giống Khang Hi, mặc trên người là đồng phục cả cửa hang online của Vệ Thị, còn chụp một tấm hình, bởi vì chụp gấp nên hơi mờ, nhưng sau khi đăng lên microblogging, rất nhiều cư dân mạng nhận định rằng dáng dấp anh trai giao hang này giống Khang Hi đến bảy phần, liền có hai vạn lượt chia sẻ. Sau sự kiện này, lại có một gia đình khác ở Phúc Để, lúc thanh lý album ảnh trong điện thoại phát hiện một bức ảnh chụp một anh chàng giao hang trong thang máy, bức ảnh được chụp hồi tháng năm, người này muốn chụp tấm áp phích của Khang Hi trong thang máy, không có ý định chụp cậu trai này vào, lại vừa vặn dùng so sánh với Khang Hi trong tấm áp phích, quả thật càng xem càng thấy giống nhau, càng xác nhận sự việc không phải tin đồn. Vì vậy rất nhiều bạn trẻ fan của Khang Hi đã tới cửa hang của Vệ thị đặt đồ những mong có thể gặp được chàng trai giống Khang Hi tới giao hàng.

Cuối bài còn thêm một câu, nhờ vậy mà doanh thu cửa hàng online của Vệ thị tăng gấp ba lần.

Sự thật chàng trai giao hang này chính là khang Hi, những lúc anh ra ngoài mua điểm tâm cho Hiểu Hiểu hoặc là mua đồ ăn vặt mà cô thích sẽ mặc trang phục giao hang mua trên cửa hang online của Vệ thị, rồi hóa trang một chút che dấu tướng mạo. Cách này là do Vưu Giai dạy, ngay từ lần đầu tới nhà Hiểu Hiểu anh đã ăn mặc như vậy để tránh tai mắt.

Không nghĩ tới sẽ bị người ta chụp ảnh, cũng may đã hóa trang nên mới không bị mọi người coi là Khang Hi thật.

Mà hồi tháng năm bị chụp ảnh trong thang máy cũng là lần đầu tiên anh tới nhà Hiểu Hiểu.

Gần đât Vệ Bảo đều ở khu cắm trại quả thật vẫn chưa biết đến việc này, cũng vì cậu đã dặn dò thư ký, khi đi cắm ngoại không muốn làm việc nên thư ký cũng không thong báo cho cậu biết việc này.

Cậu nhìn về phía Khang Hi, Cậu biết chuyện này từ lúc nào?

Anh nhún nhún vai, không nói chuyện, trực tiếp đặt hóa đơn trược mặt Vệ Bảo.

Vệ Bảo liền hiểu, cái gì mà mời khách ăn cơm chứ, cậu ta căn bản đã sớm biết chuyện này. Cậu ta cũng có tài khoản microblogging, những chuyện như vậy tất nhiên fan hâm mộ sẽ chia sẻ cho cậu ta xem.

Đây chính là đã có âm mưu từ sớm!

Muốn tên này nguyện ý mời ăn một bữa cơm con mẹ nó quá khó khan. Cho dù cậu có mời khách ăn tiệc thân mật cũng phải nhận tiền mừng, mà tiền mừng cũng phải đủ cho cậu ta mời mười mấy bàn tiệc.

Còn trường hợp của Cảnh Táp ngược lại là cậu ta cam tâm tình nguyện mời nhưng mục đích là để moi thong tin của hoàng hậu nương nương, cuối cùng vì sự kiện Gian phu, cậu ta chịu đả kích quá lớn mà bỏ đi trước, cuối cùng vẫn là Vệ Bảo trả tiền.

Giowf phút này, Vệ Bảo thực sự có chút không tình nguyện.

Dựa vào đâu chứ!?

Khang Hi hừ nói, Doanh thu tang gấp ba lần không nói cứ coi như là trùng hợp, nhưng cậu đừng quên công ty của cậu cũng không có nhân viên giao hàng này, bây giờ mọi người đều mong chờ, qua một thời gian nếu như từ đầu tới cuối không có ai được nhân viên này giao hàng, cậu đoán sự việc sẽ thế nào?

Vệ Bảo chấp nhện số mệnh móc ra thẻ tín dụng, ngiến răng nghiến lợi nói: Tính tiền!

Dứt lời, nhân viên phục vụ liền tiến vào.

Chờ một chút! Khang Hi đột nhiên nói.

Nhân viên phục vụ sửng sốt.

Gói cho tôi ba hộp huyết yên, hai hộp bánh ngọt tơ vàng, cỏ băng cũng gói ba phần, còn có hai chiếc chân giò hun khói Kim Hoa cao cấp. Anh nhìn về phía Hiểu Hiểu, Em còn muốn gì không? Mau nói để cho Vệ Bảo tính tiền cả thể.

Hiểu Hiểu:

Cô không địch nổi anh là chuyện thường, bởi vì căn bản không có ai có thể đối phó được anh.

Người ngoài hành tinh vẫn đen tối hơn người trái đất!

**

Sauk hi kết thúc bữa tiệc, mọi người liền ai về nhà nấy. Hiểu Hiểu muốn đưa An Hủy về nhà lại bị Khang Hi ngăn cản, anh trực tiếp đạp Kế Hiểu Nam tới.

Kế Hiểu Nam liền đau khổ, chân tài xế này vẫn phải làm tới cùng.

Khi về nhà, Hiểu Hiểu thấy anh nhét bao lớn bao nhỏ lên xe mà xe là do tiểu Trần mang tới bởi vì nhà xe thật sự không tiện lưu thong trong thành thị, cô không nhịn được liền hỏi, Anh tiết kiệm như vậy làm gì? Lúc mua nội y với bao cao su anh ra tay vô cùng hào phóng.

Nuôi em cứ sao. Anh mở cửa sau cho Gạo Nếp và Hạt Vừng lên xe, lúc ăn cớm bọn nó bị gửi dưới hoa viên khách sạn, cũng đã ăn no dưới đấy rồi.

Em cũng đâu tón tiền gì Hơn nữa cô cũng không cần anh nuôi.

Còn có con gái nhỉ của chúng ta, em xem, tã, sữa bột, đồ chơi, váy công chúa, đi học, không phải đều cần tiền sao?

Hiểu Hiểu đỏ mặt nói, Con gái ở đâu ra!?

Anh lên xe, cười nói: Cái này còn phải hỏi sao, chờ anh tặng cho em.

Không biết xấu hổ!

Mấy loại chuyện sinh con dưỡng cái này chính là sản phẩm của không biết xấu hổ!

Hiểu Hiểu nói không lại anh, đỏ mặt thắt dây an toàn, Lái xe!

Được,lái xe! Anh chuyển động tay lái, một đường lái xe về Phúc Để.

Đên bãi đỗ xe Phúc Để, hai người xách theo bao lớn bao nhỏ xuống xe, cứ như vừa đi mua sắm đồ tết về, đi vào thang máy vip, Khang Hi không nhịn được lại muốn hôn cô.

Vừa hôn ột cái liền hừng hực khí thế, đặc biệt triền mien.

Trương Hựu Thành đứng hút thuốc ở đầu cầu thang, ông nhận sự phó thác của Tào Chấn mà đến, vừa dập tắt điếu thuốc thang máy liền mở ra, hiện ra đôi nam nữ đang hôn nhau tới bốc lửa, nếu hôn nữa chắc quần áo cũng muốn cởi.

Từ phía sau bước ra hai con chó lớn khiến ông giật mình, nhưng mà hai con chó lớn lại rất yên tĩnh ngồi cạnh thang máy, không kêu cũng không sủa.

Anhs đèn trong hành lang hơi tối khiến ông nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy lũ trẻ bây giờ không biết kiêng kỵ gì cả.

Vừa nghĩ như vậy, nương theo ánh đèn trong thang máy, chợt phát hiện cô gái bị hôn tới mức thở dốc trong thang máy thân hình có chút giống Đoan Mộc, nhìn lại lần nữa, quả nhien là cô bé.

Thấy hai người còn muốn hôn tiếp, ông đành phải ho khan một tiếng.

Tiếng ho này lền đánh thức Hiểu Hiểu, cô quay đầu nhìn thấy là Trương Hựu Thành, liền đẩy mạnh Khang Hi ra.

Khang Hi nhất thời không chú ý, trực tiếp ngã vào trong tháng máy, bốn chân chổng lên trời, một đống đồ đạc bị anh đặt dưới chân, lúc ngã xuống không cẩn thận ấn phải nút đi xuống.

Không chờ anh đứng lên thang máy liền đóng cửa đi xuống.

Hiểu Hiểu xấu hổ không rảnh quan tâm anh, đỏ mặt nhìn Trương Hựu Thành, quanh co nói, Chú Chú Sao lại ở đây?

Trương Hựu Thành cười khan một tiếng, Đội trưởng Tào kêu chú tới. Ông rút từ tập công văn ra một chồng hồ sơ, Cậu ấy kêu chú đưa cháu cái này.

Cái gì?

Chúng tôi vừa phát hiện một thi thể chết cháy trong kho hàng trên đuingừ Nam Hiếu

Cô đã nghe Cảnh Táp nói qua về việc này, vụ án này cô vốn đã có chút hiếu kỳ nên cũng không từ chối mà nhận lấy tư liệu.

Chú đi đây, cháu nghiên cứu tỉ mỉ một chút, nếu có phát hiện gì nhớ gọi điện cho Tào Chấn.

Hiểu Hiểu gật đầu.

Trương Hựu Thành lại liếc nhìn Khang Hi ngã sấp trong thang máy, cười cong mắt.

Tuổi trẻ thật tốt!

Chờ ông rời đi, Khang Hi mới ngồi thang máy lên.

Cửa vừa mở thấy Hiểu Hiểu đang cầm một xấp tài liệu liền hỏi: ông già kia là ai?

Chú Trương của cục công an!

Khang Hi nhíu mày, Đêm hôm khuya khoắt thế này ông ta tới làm gì?

Đưa tài liệu cho em.

Lông mày anh liền nhíu lại thành một đường, Hiểu Hiểu, chúng ta đã nói rõ ràng.

Cô tức giận nói, Chỉ là xem tư liệu, sẽ không tới núi Đại Hắc!

Anh lập tức giãn long mày, Cái này còn tạm được!

Hai người đem đồ trong thang máy ra xách về nhà, HạtVừng với Gạo Nếp nhìn chằm chằm hai cái chân giò hun khói Kim Hoa mãi tới khi Khang Hi cất lên chốc tủ bát chúng nó mới từ bỏ.

Tắm rửa xong, đương nhiên là hai người tắm cùng nhau, tắm tă,s liền lăn đến trên giường.

Khang Hi tuyệt đối sẽ không tha cho cô, lien quan đên Điều lệ xử phạt nếu không tuân thủ cam kết, chờ tới lúc Hiểu Hiểu hoàn toàn tỉnh táo đã hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ cảm thấy thắt lung ê ẩm.

Chờ tới lúc anh lại muốn thêm lần nữa, cô liền trùm kín chăn, đỏ mặt, lý trí nói, Loại chuyện này một tuần hai lần là được rồi, tương đối khỏe mạnh!

Vấn đề này cô đã sớm nói qua với anh.

Túng dục qua độ ảnh hưởng không tốt tới cơ thể!

Khang Hi mất hứng nói, Em một tuần chỉ ăn hai bữa cơm liệu có được không?

Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn anh, Hai cái này có thể so sánh sao?

Sao không thể so sánh? Đều là nhu cầu sinh lý! Khang Hi tiếp tục nói, Nếu thân thích của em tới ghé thăm, anh phải nhịn ăn một tuần, nếu phải quay phim mà em không tới thăm anh lại càng phải nhịn lâu, qua một năm cũng không được mấy lần!

Hiểu Hiểu đỏ mặt nói, Dù vậy thì anh cũng không thể ngày nào cũng muốn Cứ như máy bay chiến đấu lại còn không phân biệt sớm tối.

Tổng cộng một năm cũng không được bao nhiêu lần mà em cũng không thể cho anh ăn no, ăn xong? Anh cũng đâu cần ăn no quá đâu?

Hiểu Hiểu cảm thấy biện luận với Khang Hi về vấn đề tính phúc so với phá án còn tốn nhiều tế bào não hơn.

Không thèm ngje anh nói nữa Cô xoay người tính đi ngủ.

Khang Hi ngả ngớn sán tới bên tai cô, Vậy hai đứa mình lại ăn bữa khuya nhé?

Hiểu Hiểu:

Anh lại bắt đầu đưa ra ý kiến để được ăn nó.

Khang Hi thổi khí nóng vào tai cô, tay cũng không nhàn rỗi, Anh có mua còng tay bằng lông, là màu tím em thích nhất, chúng ta thử một chút? Không phải em thích phá án sao?

Trên phương diện này anh tràn ngập tò mò, ham học tới không biết mệt.

Hiểu Hiểu không ngờ anh sẽ hang hái như vậy, mấy món đồ tình thú như vậy mà cũng bắt đầu dung tới.

Thay đổi khẩu vị mọt chút, giúp vợ chồng hài hòa! Anh nói tới đàng hoàng trịnh trọng.

Sao anh không mua luôn roi về? Cô rất muốn quất chết anh.

Khang Hi ra vẻ giật mình, Hiểu Hiểu, thì ra là em ưa thích mấy kiểu kích thích như vậy, em cho anh suy nghĩ lại, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt, nếu như em thật muốn, anh cũng cố gắng làm

Hiểu Hiểu tàn nhẫn đá một cái, trực tiếp đạp anh lăn xuống đất.

Khang Hi cười hì hì bò trở lại, ôm cô hôn mạnh, Đừng giận, lần sau anh nhất định sẽ mua!

Anh còn nói!

Đối với sự nhiệt tình của anh cô vừa * , lại vừa khổ không tả nổi.

Bố anh còn khiến mẹ anh năm 41 tuổi có anh, anh dù sao cũng phải mạnh hơn ông ấy. Có điều em yên tâm, anh cũng không đần như ông ấy, tự mình tìm khổ! Một đứa con là được rồi, nhịn một lần nửa năm cũng đủ thảm rồi, lại thêm một lần chẳng phải là tự ngược à.

Hiểu Hiểu:

Sao tự nhiên hôm nay anh lại nói chuyện con cái.

Hiểu Hiểu Anh ôm cô vào trong ngực, Ra tết anh muốn dẫn em đi Thụy Sĩ

Cô sửng sốt, Lại du lịch?

Cô có tâm bệnh sợ khói lửa, cũng không dễ chưa như vậy, mấy ngày tết khẳng định là ác mộng của cô, có lẽ anh muốn đưa cô sang nước ngoài tránh một chút, dù sao tại Thụy Sĩ luật lệ về việc đốt pháo rất nghiêm ngặt.

Gặp bố mẹ anh! Đương nhiên để cô tránh khỏi khói lửa cũng là một phần nguyên nhân.

Cô lại sửng sốt, rõ ràng có chút mơ hồ.

Anh thở dài nói, Yêu nhau cũng lâu như vậy rồi

Lâu cái gì mà lâu, mới được một tháng kém ba ngày, gặp phụ huynh dường như có phần hơi sớm, cũng không phải không nguyện ý, chỉ là cô còn chưa chuẩn bị xong.

Cô thành thật nói: Em Em còn chưa chuẩn bị xong.

Không cần chuẩn bị, em yên tâm, bố anh em có thể trực tiếp bỏ qua, cho dù anh có muốn cưới đầu heo ông ấy cũng thấy khoonh vấn đề gì. Còn về mẹ anh, em lại càng yên tâm hơn, bà ấy rất ngốc

Hiểu Hiểu toát mồ hôi, đó là mẹ ruột sinh ra anh mà anh còn dám nói bà ấy đần.

Có điều, hai người cũng có chút tương đồng.

Cô nhíu mày, Em lại không ngu ngốc!

Anh nở nụ cười xấu xa, Anh không có nói đầu óc, anh nói là anh luần tay vào trong chăn xoa lên bánh bao thịt của cô, Chỗ này!

Khang Hi!

Cô xấu hổ đỏ mặt kêu lên, lại bị anh một hơi nuốt hết, không thể kháng cự.

Tới lúc giường lớn lay động, Hiểu Hiểu thở hổn hển chống lên ngực của anh, Anh có nghe thấy tiếng gid không

Anh còn đang ở bên trong cô, ngoài tiếng hít thở của cô ra nào còn nghe được gì nữa, Không có

Không đúng, thật sự có tiếng gì đó

Khang Hi phiền muộn nói, hơn nửa đêm chắc là Gạo Nếp đang mài rang!

Nói đến Gạo Nếp, hao người đồng thời run lên, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nge được một trận tiếng động kỳ lạ, giống như là tiếng Hạt Vừng đang cào cửa.

Hai người lập tức mặc quần áo xuống gường, mở cửa, Hạt Vừng vừa thấy hai người lập tức sủa to, còn cào móng vuốt lên sàn nhà, bộ dạng nôn nóng, quay người liền chạy về phía Gạo Nếp.

Hiểu Hiểu vọt ngay tới bên ạnh ổ của Gạo Nếp, liền thấy chân sau của nó đã ướt đẫm đang đau đớn thở hổn hển, nhìn qua vô cùng khó chịu, ô ô vài tiếng, ngẩng đầu như là đang dung lực, nhưng lại tốn công vô ích ngã xuống ổ chó, nó dung lưỡi liếm láp hạ thể của mình, lại ô ô vài tiếng, nhìn qua càng đau đớn hơn.

Khang Hi, Gạo Nếp muốn sinh!

Đáng lẽ phải còn một tuần mới đúng! Thai ký của chó là 68 ngày, vẫn chưa tới ngày sinh.

Hiểu Hiểu sốt ruột nói, Đoán chừng do cắm trại dã ngoại khiến nó quá mệt mỏi, làm sao bây giờ? Hình như là nó không sinh được sinh.

Hạt Vừng ở bên cạnh nôn nóng đi lòng vòng, Gạo Nếp lại ô vài tiếng, ngày càng đau đớn.

Đúng là đứa ngốc, ngay cả con mà cũng không sinh được Khang Hi cũng sốt ruột đi vòng quanh, trước tiên chuyển ổ chó ra, dựa theo chỉ bảo của bác sỹ thú y trong lần kiểm tra vừa rồi, liền dựa theo phương pháp đấm bóp, mát xa bụng Gạo Nếp.

Cái này chưa làm còn không sao, vừa đè lên Gạo Nêp liền kêu thảm thiết.

Đột nhiên hạ thể nó phun ra một dòng chất lỏng nóng bỏng, bắn lên mặt Hiểu Hiểu, cô lấy tay xoa một cái, sền sệt nóng bỏng, còn có mùi tanh.

Là máu!

Hiểu Hiểu tái mặt: Khang Hi, Gạo Nếp khó sinh!

Anh lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện! Anh xông vào phòng ngủ lấy điện thoại.

Lúc này tình huống của Gạo Nếp ngày càng tệ, lúc thì kêu sủa, lúc sau lại thở hổn hển.

Hiểu Hiểu, mặc quần áo, chúng ta đưa Gạo Nếp đi viện!

Được!

Cô chạy nhanh vào phòng rửa mặt, lau sạch sẽ máu trên mặt rồi tìm đại một bộ quần áo mặc vào.

Khang Hi cẩn thận ôm Gạo Nếp vào lòng rồi chạy ra cửa, Hạt Vừng vội vàng đuổi theo.

Đến nhà để xe, Hiểu Hiểu mở cửa xe sau Khang Hi liền đặt Gạo Nếp vào, Hạt Vừng cũng nhảy lên xe.

Khang Hi ngồi phía trước lái xe, Hiểu ngồi ghế sau lien tục quan sát động tĩnh của Gạo Nếp.

Gạo nếp không có chuyện gì, ngoạn, một lát là tới bệnh viện.

Đột nhiên Gạo Nếp sủa liên tục, dường như là vô cùng đau đớn, máu cũng chảy không ngừng.

Hiểu Hiểu lập tức vỗ ghế lái, Khang Hi lái nhanh lên!

Khang Hi giẫm mạnh chân ga, xe audi xám bạc lao vút đi như một viên đạn xuyên thẳng qua con đường cái yên tĩnh.

Y tá của bệnh viện thú y đã đứng chờ ở cửa, vừa nhìn lấy xe tới lập tức đẩy cáng cứu thương sang, sau khi chuyển Gạo Nếp lên cáng cứu thương đám người lập tức nâng cáng cứu thương chạy nhanh về phía phòng phẫu thuật. Trên đường, Khang Hi muốn sờ sờ Gạo Nếp lại bị chân sau dính đầy máu của nó dọa sợ.

Gạo Nếp được anh nuôi từ nhỏ, tình cảm hiển nhiên rất sâu đậm.

Cô bé ngoan, đừng sợ, không có chuyện gì, nhất địn sẽ không có chuyện gì. Anh sờ đầu của nó, lại hôn lên trán nó một cái.

Gạo Nếp bởi vì rất đau suýt chút nữa thì cắn anh một cái, thấy nó lien tục kêu sủa, anh liền rất đau lòng, mắt sắc âm u trừng Hạt Vừng đang sủa uông uông.

Hạt Vừng bị anh trừng đến cụp đầu, ngồi chồm hổm một chỗ không dám động đậy.

Hai người một đường đưa Gạo Nếp tới phòng bệnh, Gạo Nếp giống nưi sắp chết không kêu lên nữa, Khang Hi sốt ruột không chịu được, chỉ thấy cáng cứu thương ướt đẫm máu từng giọt rơi trên mặt đất.

Gạo Nếp được đưa vào phòng giải phẫu, bọn họ không thể vào chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Đèn giải phẫu sang lên, đêm hôm khuya khoắt, trong bệnh viện không bóng người, yên tĩnh vắng lặng khiến thời gian chờ đợi càng thêm khó khan.

Khang Hi nhìn xuống tay mình, trên bàn tay dính đầy máu của Gạo Nếp, trong đầu nhớ tới từng kỷ niệm của minh với Gạo Nếp. Lúc nó mới ra đời chỉ bé như con chuột, làn da màu đỏ nhìn qua như trong suốt, bởi vì Bánh Bao (Mẹ của Gạo Nếp) không thích cho bú, anh đành phải dung ống nhỏ từng giọt từng giọt sữa cho nó ăn thay cho bú sữa mẹ, chờ tới lúc nó mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là anh, buổi tối nhất định phải ngủ trên người anh, nếu không nó sẽ sủa không ngừng.

Lúc nó bắt đầu ăn đồ rắn, bát ăn của chó bị dính vào nó chạy loạn khắp nơi, nó cũng ngoắt ngoắt cái đuôi đuổi theo ăn.

Lần đầu tiên chơi trò ném bắt, nó không tìm thấy bóng, nằm rạp trên đất không chịu dậy, mỗi khi anh quay phim về nhà, thứ đầu tiên nghênh đón mãi mãi là Gạo Nếp.

Suốt ba năm, chó lớn lên thành một chú chó lớn màu lông bóng loáng, thích ăn, nghịch ngợm, thích làm nũng, tính tình cũng không tốt nhưng đều là do anh nuông chiều mà ra.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Gạo Nếp không chút sức lực nằm trên cáng cứu thương.

Tuổi thọ của chó rất ngắn, anh cũng biết điều này.

Con có thể có nhiều con chó trong cuộc sống của con, nhưng con lại là duy nhất trong cuộc đời của con chó, đây là lời mà khi còn bé mẹ hay nói với anh, anh cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng, tuyệt đối không phải cả đời ngắn ngủi như vậy.

Tay anh có phần lạnh buốt, rất sợ bác sỹ đi ra nói với anh biết, không cứu được Gạo Nếp.

Nếu như khong cứu dược Anh vừa nghĩhai mắt liền đỏ lên

Anh liền phái máy bay đâm sập cả nhà bọn họ!! (Danh ngôn của Khang Duật, kế thừa hoàn hảo).

Bàn tay ấm áp của Hiểu Hiểu duỗi tới, anh ngẩng đầu thấy đôi mắt của cô cũng đỏ lên, anh ôm lấy cô, dồn tất cả trọng lượng cơ thể lên người cô, Hiểu Hiểu

Lúc này anh vừa nhát gan vừa yếu đuối, chỉ có thể dựa vào chút ấm áp cô mang tới cho anh.

Không biết qua bao lâu, hai người dựa sát vào nhau chờ đợi kết quả.

Bổng nhiên đèn phòng phẫu thuật tắt, hai người lập tức đứng lên, đi về cửa phòng phẫu thuật.

Cửa mở, bác sỹ thú y trong bộ đồng phục màu lam cởi khẩu trang, cười nói: Phẫu thuật rất thành công!

Hai người vui mừng, đồng thanh nói: Là con trai hay con gái?

Con trai! Cún con rất lớn, đây là lần đầu tiên tôi thấy một chú chó mới sinh mà lớn như thế! Bác sỹ miêu tả kích thước.

Trên cơ bản chó con mới ra đời chỉ to bằng con chuột, con của Gạo Nếp rõ ràng to hơn nhiều.

Khó trách Gạo Nếp khó sinh, chính là do nó ăn quá nhiều.

Hiện tại Gạo Nếp thế nào?

Vết thương đã được khâu lại, tuy nhiên nó bị mất khá nhiều máu nên bây giờ còn đang truyền máu, đúng rồi, hai người hình như còn một con chó

Khang Hi lập tức túm Hạt Vừng sang, Nếu không đủ máu thì lấy của nó!

Máu của chó không giống loài người phân chia nhóm máu, có thể truyền trực tiếp cho nhau.

Vậy thì tốt rồi, tôi còn đanh lo lắng kho máu không đủ

Hạt Vừng đáng thương vị y tá mang đi, Khang Hi còn ở pía sau dặn dò, Rút nhiều một chút, tiểu tử này phải chịu một chút giáo huấn!

Gạo Nếp được đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật, thuốc tê còn chưa hết tác dụng nên vẫn chưa có sức lực. Thấy hô hấp của nó đều đều Khang Hi mới chính thức thở dàu một hơi, anh đột nhiên ôm lấy Hiểu Hiểu.

Sao vậy? Đừng nói là khóc nhé.

Hiểu Hiểu, chúng ta đừng sinh con Chó sinh còn khổ sở như vậy, nguy hiểm như vậy, anh không muốn Hiểu Hiểu phải chịu những khổ sở này.

Cô nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, lỡ như khó sih thì phải làm sao Anh cũng không dám tưởng tượng.

Hiểu Hiểu:

Sức lien tưởng của anh cũng quá phong phú rồi.

Thế là, một con tiểu ác ma kế thừa huyết thống ưu việt của bố mẹ ra đời.

Tên của nó là Chè Trôi Nước.

Đúng, chủ nhân tương lai của nó càng là đại ác ma.

--- Lời nói với người xa lạ ---

Đối với việc Gạo Nếp khó sinh, tôi viết có hơi nghiêm trọng, nếu trong thực tế hẳn phải chết không nghi ngờ. Bởi vì tình tiết cần mà cũng lien quan một chút tới tình tiết sau này cho nên mọi người đừng xoi mói. Mọi người đều biết Nhị Cẩu ca rất yeu chó, tôi vẫn cho rằng Trên đời không có chó dữ, chỉ có chủ nhân xấu! câu nói này tuyệt đối chính xác. Đối với chó mà nói, ngắn ngủi chỉ có vài chục năm tuổi thọ, chúng ta thật sự là cuộc đời của chúng, mong rằng những người nuôi chó hãy đối đãi tử tế với chúng. Phải biết khuôn mặt con người có thể biểu lộ bao nhiêu cảm xúc phong phú cũng không thể sánh bằng tình cả của con chó theo đuôi cúng ta.

PS: Chè Trôi Nước ra đời, thái tử sẽ còn xa sao? Ha ha ha ha ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro