Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 84

CHƯƠNG 84

Cố Đan Nguyên im lặng ngồi trên sopha phòng nghỉ, nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ đang ngủ say của con gái, bởi vì khóc nhiều mà đôi mắt của cô vừa sưng lại vừa đỏ, lúc nói chuyện cũng mang theo giọng mũi, Cảnh Táp rót cho cô một ly cà phê nóng.

Cảm ơn! Cô cũng không uống ngay, lấy hai tay ôm chén, mong nhận được một chút ấm áp từ nó.

Đối với người phụ nữ vừa mất chồng, toàn thân cô từ đầu tới chân đều cảm thấy lạnh lẽo.

Lâm Mặc cùng Táo Chấn phân công ngồi đối diện cô.

Lúc nãy cô nói cô bé không phải con ruột của Chu Tân, có thể giải thích một chút không? Lâm Mặc vẫn ăn nói cẩn trọng, mặt không cảm xúc cứ như một người máy.

Trước khi những tình tiết trong hồ sơ chưa sáng tỏ, sinh hoạt cá nhận của người chết cũng là một đầu mối, không thể bỏ qua bất cứ tin tức gì.

Cố Đan Quyên chăm chú nhìn hơi nóng bốc lên trên chén cà phê, mặc cho nó hun đỏ đôi mắt của mình, nghĩ đến việc Chu Tân chết thảm cô không thể nào khống chế được nước mắt của mình.

Cảnh Táp lặng lẽ đưa khăn tay cho cô ấy, Từ từ nói, không cần vội, nếu chị không thoải mái ngày mai chúng ta nói cũng được.

Cô ấy lắc đầu, lau giọt nước trên khóe mắt, Tôi không sao, mọi người muốn hỏi gì cứ hỏi đi.

Lâm Mặc mặt không đổi hỏi lại các vấn đề một lần nữa.

Lần này Cô Đan Quyên không trốn tránh, chậm rãi nói: Bố của đứa bé là ai, kỳ thật tôi cũng không biết.

Lâm Mặc nhíu mày,ánh mắt nhìn về phía Cố Đan Quyên sắc bén thêm vài phần.

Là thật, tôi không có lừa mọi người. Cô hít mũi một cái nói tiếp: Hồi tôi mới 18 tuổi có yêu một người đàn ông, hắn ta cũng không phải kẻ tốt lành gì, lúc đầu dỗ ngon dỗ ngọt khiến tôi mắc lừa, khi đó còn trẻ không biết gì, coi đó là tình yêu đích thực, qua một tháng y liền hiện nguyên hình, bắt tôi đi đón khách.

Đáp án này nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Nhất định mọi người đang nghĩ, vì sao tôi không cầu cứu với bố mẹ, hoặc là báo cảnh sát? Cô nở nụ cười trào phúng, Bởi vì mẹ tôi cũng như tôi, đều là gái làng chơi, tôi cũng không biết bố mình là ai. Sau khi sinh tôi ra, bà ấy niền vứt tôi cho ông bà ngoại ở quê, tôi được bà ngoại nuôi lớn. Năm tôi 14 tuổi, bà ngoại phải gió qua đời, bà ấy liền đón tôi lên thành phố, bà ấy cũng không quan tâm tới tôi, chẳng qua chỉ để tôi không phải chết đói mà thôi. Sau này, tôi bắt đầu trốn học, lăn lộn xã hội, trở thành một cô gái nổi loạn điển hình. Khi tôi 18 tuổi, bà ấy chết trong KTV vì uống quá nhiều rượu.

Cảnh Táp càng nghe càng sợ hãi, cô ấy nhìn qua không có chút nào giống người phụ nữ trải qua phong trần.

Khuôn mặt trái xoan trắng noãn, thanh lệ xinh đẹp nho nhã, hai mắt lưu động, đôi mi thon dài thanh tú, ba mươi mà nhìn như mới hai lăm, rất trẻ tuổi, khuôn mặt cô tràn đầy dịu dàng, cả người toát ra vẻ thanh tú, giọng nói cũng dịu dàng nhã nhanwjn mặc một cái váy liền màu lam nhạt, tư thế ngồi quy củ, dáng vẻ mẹ hiền vợ đảm điển hình.

Lâm Mặc lại hỏi: Cô quen biết Chu Tân như thế nào?

Bốn năm trước tôi phát hiện mình mang thai, liền muốn lừa tiền một tên khách, kết quả tiền không lừa được, còn bị làm nhục trước mặt mọi người, nhất thời nghĩ quẩn tự tử bằng khí gas, nhưng không thành công ngược lại còn gây ra hỏa hoạn, anh ấy lúc đó là nhân viên cứu hỏa tới dập lửa.

Tào Chấn kinh ngạc, Chu Tân là nhân viên cứu hỏa?

Thân là nhân viên cứu hóa khi chết lại thành một cái xác chết cháy, điều này quả thật có chút châm chọc.

Cố Đan Quyên gật đầu, Vâng! Hơn thế anh ấy còn là một nhân viên cứu hỏa ưu tú, mọi người có thể tới đội phòng cháy chữa cháy Giang Thành của thành phố S điều tra, anh ấy là phó đội trưởng trung đội một.

Tào Chấn nhìn thấy Cảnh Táp nháy mắt liền lập tức rời khỏi phòng họp.

Vậy vì sao cô lại kết hôn với nạn nhân? Lâm Mặc tiếp tục hỏi, anh chắc chắn sẽ không tin tưởng lý do cũ rích Vì báo đáp ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp.

Cố Đan Quyên nhìn thoáng qua chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, Tôi nói anh ấy là người tốt, tốt đến mức cho dù có người lừa anh ấy, tên ngốc ấy cũng sẽ không tức giận. Khi ấy nhà bị cháy, tôi bị sặc khói được đưa tới bệnh viện, trên người lại không có tiền lại còn mang thai, bởi vì nguyên nhân dẫn tới hỏa hoạn ghi là tự sát không thành, anh ấy liền tới bệnh viện thăm tôi thế là tôi liền lừa anh ấy rằng tôi bị bạn trai cũ bỏ rơi muốn một mình sinh con, thật ra là muốn lừa chút tiền... Cô đột nhiên nhìn về phía bé Vũ, cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt đang ngủ say của bé, Khi ấy tôi căn bản không muốn đứa bé này, dự định lấy được tiền liền đi phá thai, nhưng anh ấy ngày nào cũng tới thăm tôi, không chỉ đưa tiền, đưa hoa quả, đưa đồ ăn còn giúp tôi tìm việc làm.

Lâm Mặc lạnh lùng nói: Cho nên cô liền yêu anh ấy?

Cô liền lăc đầu, Với tôi khi dó mà nói, đàn ông đều là một lũ tồi, tiếp cận cậu, lấy lòng cậu đều là có mục đích cả. Cô dừng một chút, đột nhiên nói, Tôi có thể hút điếu thuốc không?

Tào Chấn chuyển gạt tàn tới trước mặt cô, Chị cứ tự nhiên!

Cô rút ra một bao thuốc lá từ cái túi xách bên người, còn chưa bóc giấy bóng, lúc xé giấy đóng gói hai tay đều run, chờ cô rút ra được điếu thuốc lại không châm lửa chỉ chăm chú nhìn một lúc lâu rồi lại cất điếu thuốc vào, cười khổ nói, Anh ấy không thích tôi hút thuốc.

Nói xong nước mắt lại rơi, Tôi không hiểu, một người chính trực như vậy tại sao lại có người muốn giết anh ấy, mọi người có biết, mỗi lần anh ấy nhìn thấy trên đường có mẩu thuốc lá còn đang bốc khói đều nhặt lên bóp tắt ném vào thùng rác, hy sinh ngày nghỉ tới các trường tiểu học, trung hoc trong thành phố dạy họ sinh các các cách phòng cháy chữa cháy, mẹ góa con côi người già trong khu nhà đều được anh chăm sóc giúp đỡ, giúp họ cắt tóc, kỳ lưng, còn dẵn bọn họ tới công viên tản bộ, một người như vậy tại sao lại có người uốn giết chết anh ấy!

Vậy anh ấy có xích mích, thù hằn với ai không?

Cô vẫn lắc đầu, Bất kể ở đội phòng cháy chữa cháy hay trong khu nhà của chúng tôi, chỉ cần nhắc đến tên anh ấy ai mà không bật ngón tay khen ngợi! Kết thù kết oán? Không, anh ấy không thể kết thù kết oán với anh ấy được, anh ấy là một người hiền lành, nếu không cũng không bị tôi lữa vòng quanh! Cho dù sau này anh ấy biêt tôi lừa gạt cũng không trách tôi, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào giống như anh ấy, đối xử với ai cũng tốt không cần người báo đáp, đối với tôi càng hơn vậy. Tôi vẫn cho rằng mục đích của anh ấy là muốn lên giường với tôi, nhưng không phải, cho dù tôi cởi sạch đưa tới cửa anh ấy cũng không có suy nghĩ lệch lạc, ngược lại là tôi càng ngày càng không thể thiếu anh ấy, khi đó mang thai bé Vũ, thời gian trôi qua rất thoải mái, thấy bé lớn lên từng ngày trong bụng tôi, tôi liền cảm thấy càng ngày càng không nỡ, tới lúc được năm tháng muốn đi làm giải phẫu, bác sĩ nói tiểu cầu của tôi quá thấp, bình thường dinh dưỡng không đủ nên phá thai rất nguy hiểm, còn có thể nguy hiểm tới tính mạng, đề nghị tốt nhất nên sinh ra.

Cô lặng lẽ kể lại, đôi mắt đong đầy nước nhưng lại chứa nét cười, Sau khi anh ấy biết chuyện liền hỏi tôi có muốn kết hôn với anh ấy không, anh ấy sẽ xem bé Vũ như con gái ruột mà cưng chiều, đối với tôi lúc ấy mà nói anh ấy chính là ánh sáng của cuộc đời tôi, vừa sáng ngời vừa ấm áp. Cho nên tôi đáp ứng anh ấy, khi bé Vũ ra đời, tôi bị xuất huyết nhiều, trong tháng cữ khong thể hoạt động, chính anh ấy đã thức đêm không ngủ chăm sóc tôi và bé Vũ, chăm sóc chúng tôi thật khỏe mạnh, cuoiis cùng bản thân lại ngã bệnh. Các cậu nói một người như vậy, tại sao lại có kẻ có thể giết anh ấy!

Nói xong lời cuối cùng, cô cũng kích động nước mắt rơi như mưa, Tại sao lại giết anh ấy, đến cùng anh ấy đã làm chuyện gì mà các người lại dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy để giết hại anh ấy, vì sao lại không giết tôi, tôi từ trước tới nay đều không phải người tốt, vì sao chứ! Không phải đã nói anh sẽ bình an một đời sao, không phải đã nói cả đời này anh đều có phúc sao, anh ấy vì cứu người mà khiến bản thân đầy thương tích, ông trờ không có mắt sao!

Cô gào thét, chửi rủa, hai mắt đỏ lên rất dữ tợn khiến đánh thức Chu Thấm Vũ đang ngủ bên cạnh, cô bé tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ rõ ràng đã bị dọa, Mẹ ơi...

Cố Đan Quyên nghe thấy giong nói đầy sợ hãi của cô bé liền không cầm được nước mắt, Cái tên Thấm Vũ này cũng là do anh ấy đặt, nói rằng nhiều nước một chút mới tốt, sau này nhất định có thể gặp dữ hóa lành...

Mẹ ơi, con sẽ ngoan mà, mẹ đừng khóc nữa! Cô bé ba tuổi Chu Thấm Vũ nhanh nhẹn bò dậy, dùng đôi tay mập mạp ôm lấy cánh tay mẹ, Chờ bố trở về, con sẽ bảo bố mua cho mẹ bánh gato phô mai mà mẹ thích nhất. Bé vụng về lau những giọt nước mắt trên mặt mẹ, lại không biết những lời mình nói khiến mẹ càng khóc nhiều hơn.

Cố Đan Quyên ôm lấy cô bé, khóc đến run cả người, Bé Vũ... Bé Vũ... Cô không biết phải nói sao với con rằng người bố mà bé yêu nhất đã chết, đã không thể trở về nữa rồi.

Hai mẹ con ôm nhau khóc to khiến Lâm Mặc và Táo Chấn không thể hỏi tiếp đành phải tạm thời kết thúc, phải người đưa hai mẹ con tới khách sạn gần đó nghỉ ngơi một chút.

Cảnh Táp cầm một xấp tài liệu đi vào phòng nghỉ, Đây là hồ sơ của Chu Tân, mọi người có thể xem qua một chút!

Chờ tới lúc hai người cầm tài liệu lật đọc, Cảnh Táp liền thuật lại: Chu Tân, 32 tuổi, năm 22 tuổi gia nhập đội phong cháy chữa cháy thành phố S. Trong 10 năm, bốn lần đạt huân chương lao động hạng ba, hai lần đạt huân chương lao động hạng hai, bảy năm liên tục trúng cử đội viên ưu tú của đội phòng cháy chữa cháy, là một trong mười tám đội viên phòng cháy mũi nhọn của thành phố S. Năm năm trước nạn nhân vì cứu một em bé sáu tháng tuổi đã thả đứa bé vào cầu thang thoát hiểm, dùng thân thể chặn ngoài cửa ngăn lại ngọn lửa suốt mười phút, khiến phần lớn dienj tích trên lưng bị bỏng cấp độ ba, phải nằm viện gần hai tháng. Hai năm trước lại vì cứu một bà lão hơn tám mươi tuổi bị xà nhà rơi xuống đè gãy xương đùi. Còn nửa năm trước đường cao tốc nội thành gặp sự cố, xe cứu viện không tới kịp, nạn nhân liền dùng tay không nâng tấm thép đè lên động mạch của người bị thương lên, giữ vững trong suốt hai mươi phút không buông tay, cuối cùng bị gãy ba ngón tay.

Những lời Cảnh Táp nói đều được ghi rõ trên hồ sơ, từng sự kiện, từng việc một, vô cùng tường tận. Còn có một số việc nhỏ, ví như trong khu trung cư có người không cẩn thận để em bé hai tuổi trong nhà, khiến bé vô ý rơi xuống từ của sổ, ngã sấp xuống hiên che mưa trên tầng năm, bởi vì là kiến trúc kiểu cũ, không thể đặt được đệm khí, leo lên cũng rất khó, tới lúc leo được lên, bé gái sợ quá liền lăn xuống, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Chu Tân liền nhào qua dùng tay tiếp được em bé. Kết quả bé gái hoàn toàn lành lặn, còn Chu Tân lúc nhảy xuống trọng lực dồn lên cánh tay dẫn đến nứt xương.

Mọi người đều biết nhân viên chữa cháy là bộ đội linh hoạt nhất trong thành phố, không chỉ có nhiệm vụ cứu hỏa và cứu hộ mà còn tham gia những công việc cứu viện khác, ví như cứu viện giao thông, cứu viện xe cứu thương, quét sạch động vật hoang dã, đảm bảo an toàn diệt trừ tai họa ngầm, kiểm tra nguốn nước của công ty nước máy, ngay cả có con mèo hoang chui vào trong động cơ ô tô cũng có thể gọi tới 119 xin sự giúp đỡ của đội phòng cháy chữa cháy.

Bọn họ gần như là vạn năng, mà sự vạn năng này không đơn giản chỉ là lòng dũng cảm, cũng không đơn giản là dập lửa, mà còn cần có tố chất tâm lý thật cứng cỏi.

Ngoan cương, mạnh mẽ, không ngại hy sinh, không quản mệt nhọc, liên tục tác chiến chính là tác phong chiến đấu của đội phòng cháy chữa cháy.

Nếu nói tới anh hùng trong thành phố, tuyệt đối không ai có thể vượt qua được thành viên đội phòng cháy chữa cháy.

Mà có nhân viên phòng cháy chữa cháy có chiến công hiển hách như Chu Tân, đơn giản chính là anh hùng của anh hùng.

Một người như vây, vì sao lại bị giết?

Đang lúc Tào Chấn và Lâm Mặc nghĩ mãi không ra, Cảnh Táp lại nói, Tôi vừa gọi điện cho đội phòng cháy chữa cháy Giang Thành của thành phố S, bọn họ hỏi bao giờ có thể đưa di thể của Chu Tân về?

Vụ án còn đang như lọt vào sương mù, chỉ sợ còn phải giữ lại thi thể một thời gian.

Đúng rồi, đội phong cháy chữa cháy hẳn là phải có mẫu DNA của đội viên, em có nói bọn họ cấp cho không? Đây là để một khi nhân viên chữa cháy hy sinh vì nhiệm vụ, không thể phân biệt được di thể có thể đối chiếu DNA.

Cảnh Táp gật đầu, Bọn họ lập tức sẽ phái người đưa tới.

Trước tiên chúng ta cứ xác nhận DNA rồi nói sau. Mặt khác, dưa theo hồ sơ, trên thân thể Chu Tuân có nhiều vết thương, cũng cần để pháp y so sánh lần nữa mới được.

Tào Chấn rất quen thuộc quá trình này, cảnh sát nhất định không được xác nhận sai thân phận người chết mới có thể triển khai phá án và bắt giam.

Lâm Mặc lại nói, Tình huống người chết ở chỗ anh như thế nào? Anh hỏi xác chết cháy ở thành phố S.

Người chết tên là Hình Hiểu Lỗi, 32 tuổi, giới tính nam, trình độ trung học, hoàn toàn ngược lại với Chu Tân là một kẻ lưu manh mục nát, năm 16 tuổi vì trộm cắp bị bắt vào trại giáo dưỡng, 18 tuổi bởi vì gây sự ẩu đả đánh bị thương hai người bị phạt giáo dục lao động một năm, 20 tuổi lại vì ăn cắp mà đi tù, 23 tuổi được thả ra ngoài, ngược lại ổn định một đoạn thời gian, tới năm 25 tuổi vì trôm cắp công ty tài vụ lại bị phán 5 năm tù, 30 tuổi ra tù không nghề nghiệp, lang thang khắp nơi, làm việc tay chân, cũng làm việc đỗ xe cho khách ở quán cơm, nhưng cũng không có công việc nào có thể làm lâu dài, những người biết nạn nhân đều nói, hắn ta là một kẻ vô lại. Năm ngoái nạn nhân tìm tới làm bảo an cho một nhà kho để kiếm sống, nơi xảy ra án mạng cũng chính là ở trong nhà kho này. Bởi vì nhà kho trước giờ không được sử dụng, chủ nhà kho liền thuê anh ta về canh cổng phòng kẻ lang thang đi vào, Hình Hiểu Lỗi liền xem nơi đó như nhà của mình, ăn uống ngủ nghỉ đều ở bên trong, mỗi tháng nhận 1200 nguyên tiền lương đều bị đem đi mua rượu. Nạn nhân là một kẻ nghiện rượu điển hình,trong báo cáo khám nghiệm tử thi cũng nói nạn nhân bị thiêu chết sau khi say rượu. Bởi vì nhà kho vắng vẻ, lại không có người sử dụng, nạn nhân chết được 8 ngày chủ nhà kho mới phát hiện, cũng vì chủ kho hàng muốn bán nhà kho, qua kiểm tra mới phát hiện, nếu không có lẽ đến giờ vẫn chưa có người phát hiện.

Sau khi say rượu? Anhs mắt Lâm Mặc tối sầm lại, Cũng có nghĩa là sau khi nạn nhân say tới bất tỉnh nhân sự liền bị thiêu sông?

Không sai!

Lâm Mặc lại hỏi: Nạn nhân có những mối quan hệ như thế nào?

Đều là những kẻ đần độn trong xã hội, chúng tôi cũng đã điều tra theo hướng này, cũng không loại trừ khả năng bị báo thù. Căn cứ vài tư liệu trước mắt, Hình Hiểu Lỗi là người thành phố X, trước khi 13 tuổi ở tại thôn Núi Hổ ở núi Đại Hắc, năm 13 tuổi theo bố mẹ tới thành phố S, sau này bố mẹ ly hôn, mỗi người có gia đình riêng của mình, nạn nhân liền luân phiên sinh hoạt ở hai nhà, có một người em cùng cha khác mẹ và một người em gái cùng mẹ khác cha, chúng tôi cũng hỏi thăm qua, kể khi nạn nhân vào tù năm 20 tuổi, người trong nhà cũng chưa gặp qua anh ta, bố mẹ anh ta cũng không chào đón, đã rất lâu không liên lạc với anh ta.

Sư huynh! Cảnh Táp đột nhiên kêu lên sợ hãi chỉ vào lý lịch của Chu Tân, Chu Tân cũng là người thành phố X, khi còn bé cũng ở tại phụ cận núi Đại Hắc.

Vẻ mặt của Tào Chấn cùng Lâm Mặc đồng thời biến đổi, nhìn về phía lý lịch trong tay cô.

Cấp trên viết Chu Tân là người của thôn Núi Hổ núi Đại Hắc thành phố S, năm 13 tuổi bố mẹ thuyên chuyển công tác tới thành phố S, anh ta cũng theo tới thành phố S.

Trùng hợp như vậy? Tào Chấn kinh ngscj noid.

Hình Hiểu Lỗi năm 13 tuổi cũng theo bố mẹ tới thành phố S, cũng là người thôn Núi Hổ núi Đại Hắc thành phố X.

Lâm Mặc nói: Đây có lẽ sẽ là một đầu mối rất quan trọng.

Hai người đều lớn lên ở thôn Núi Hổ cũng có nghĩa là hai người họ có quen biết.

Tôi lập tức phái người tới thôn Núi Hổ núi Đại Hắc... Anh đột nhiên nhéo nhéo lông mày, Chỉ là thôn Núi Hổ bởi vì núi Đại Hắc giải tỏa, rất nhiều thôn dân đã dời di cho nên muốn điều tra có chút khó khăn.

Nhưng cho dù khó cũng phải điều tra, thật vất vả mới có một đầu mối không thể buông tha như vậy được.

Chờ Lâm Mặc rời đi, Tào Chấn nhìn về phía Cảnh Táp, chọc ngón tay vào trán cô, Anh hỏi em, Đoan Mộc đâu rồi? Không phải em nói hai người cùng nhau cắm trại dã ngoại sao?

Cảnh Táp bày ra khuôn mặt đau khổ, giơ tay lên cho anh nhìn thấy lòng bàn tay bị trầy da của mình, Anh xem xem, đây là do đuổi theo cô ấy, cứ nghĩ đến chuyện này em lại muốn khóc...

Lúc ấy Khang Hi đột nhiên hạ lệnh nhổ trại quay về thành phố S, nhanh đến độ khiên cô trở tay không kịp, chờ tới lúc phản ứng lại xe đã chạy cô đành phải chạy đuổi theo, đường núi lại dốc không để ý liền bị ngã, ngẩng đầu liền thấy Khang Hi mười phần đắc ý vẫy tay bai bai cô, mặc cô có gào thét thế nào cũng vô dụng.

Đây chính là điển hình cho việc qua cầu rút ván, tìm tới Hiểu Hiểu anh ta liền không chào đón cô.

Em còn có mặt mũi nói với anh hả, anh phân phó qua điện thoại với em thế nào!

Cảnh Táp cúi đầu, ậm ừ nói: Vụ án này rất kì, chỉ sợ không có cô ấy chúng ta không thể phá án được.

vậy em còn ở đây làm gì? Còn không tranh thủ thời gian quay về thành phố S, đưa người về đây cho anh.

Cảnh Táp hoảng sợ lắc đầu, Không được, không được, anh không biết Khang Hi đáng sợ tới mức nào đâu!

Không phải em rất say đắm cậu ta sao? Không phải em nói cậu ta là nam thần của mình sao? Không phải em nói cậu ta là một người mười phân vẹn mười hả?Toàn bộ cục công an đều biết cô là fan não tàn của Khang Hi, nếu trong đội cảnh sát có người nói xấu Khang Hi cô liền đuổi theo lý luận cho bằng được.

Trán Cảnh Táp vã mồ hôi, Em... Em... Say đắm chỉ là hình tượng trên màn ảnh của anh ấy thôi,

Màn ảnh so với thực tế khác biệt quá lớn, trên màn ảnh cậu ta là nam thần, còn trong hiện thực là là một kẻ hung bạo, lúc cô đuổi theo xe, nụ cười lạnh trên mặt Khang Hi khiến 300 sợi lông tơ trên người cô đều dựng đứng hết lên, da đều run rẩy.

Lạnh lùng đến cực điểm, cứ như là bị quỷ nhập ấy.

Khang Hi đáng sợ Tào Chấn cũng đã lãnh giáo qua, lần đầu gặp mặt đã khiến anh ăn cay tới nghẹ, ký ức tới giờ vẫn còn mới mẻ.

Chỉ Cần bên người Đoan Mộc Hiểu Hiểu có vị thần coi cửa như này, bọn họ chỉ sợ ngay cả tiếp cận cũng khó khăn, việc này có lẽ phải nghĩ biện pháp thật kĩ.

Tào Chấn nói, Được rồi, chờ Lâm Mặc tra được tin tức rồi nói, thời gian cũng không còn sớm, em cũng mau trở về khách sạn nghỉ ngơi đi.

Cảnh Táp cười hì hì, Em chờ mãi anh nói câu này, hôm nay em đã khốn khổ lắm rồi! Chạy khắp núi không tính, còn gài dát cả họng lại bồi Chu Thấm Vũ chơi đùa một giờ, xương cốt đều vỡ thành từng mảnh.

Nhìn chút tiền dồ của em này, nhanh về ngủ đi, ngày mai cùng Lâm Mặc tới núi Đại Hắc một lần nữa.

Đã biết! Cảnh Táp khoát tay, lại lấy tay nhéo nhéo vai mình, Sư huynh, em có thể dùng tiền công đi làm spa không? Cảnh sát đi công tác ở khách sạn ăn uống đều được chi trả.

Tào Chấn trực tiếp cốc đầu cô một cái thật vang, Tự trả tiền!

Cô bĩu môi ai ui một tiếng, vô cùng đáng thương đi ra cửa.

Sau khi Cảnh Táp di không lâu Lâm Mặc liền quay lại, thấy Tào Chấn còn đang xem hồ sơ liền nói: Dây là địa bàn thành phố X, anh không cần tận tâm hơn cả đội trưởng tôi đây đâu.

Tào Chấn cười nói: DÙ sao cũng không ngủ được.

Có muốn uống một chén không!

Đây là một lời mời rất quý giá, nếu để người khác biết Lâm Mặc chủ động mời người uống rượu, chỉ sợ ngày mai tất cả nhân viên cảnh sát thành phố X đều bị mù – bởi vì tròng mắt vì quá kinh sợ mà rớt xuống đất.

Tào Chấn khép lại hồ sơ, sảng khoái đáp lại: Được rồi, như cũ, rượu xái(*)!

(*) Rượu xái: Rượu nước thứ hai (Hàm lượng cồn 60%-70%)

Lâm Mặc hừ lạnh: Bia!

Tào Chấn kiên trì nói: rượu xái, lạc rang.

Bia, lạc rang!

Vậy tôi uống rượu xái còn cậu uống bia!

Lâm Mặc: ...

**

Rạng sáng hôm sau, Tòa Chấn, Lâm Mặc và Cảnh Táp cùng nhau lên núi Đại Hắc, Cố Đan Quyên cũng đi cùng, bởi vì đã xác định được danh tính của Chu Tân, nhân viên quản lý khu dã ngoại liền có thể kiểm tra tư liệu đăng ký, tra ra địa điểm cám trại của Chu Tân, nơi đó có khả năng lưu lại di vật của nạn nhân, cho nên cần Cố Đan Quyên tới xác nhận đâu là di vật của nạn nhân.

Sáng sớm trên núi Đại Hắc, không khí trong lành, may cùng sương mù quyện vào nhau, núi non trùng điệp, cây cối xanh biếc. Xe cảnh sát dọc theo sườn núi một đường hướng lên trên, tới khu vực mà nhân viên công tác chỉ dẫnTrên xe nhân viên công tác ngồi bên ghế lái chỉ chỉ đằng trước, Đây chính là nới ngài Chu cắm trại dã ngoại, mỗi lần ngài ấy tới đều chọn nơi này.

Cảnh Táp cách cửa sổ liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, không có gì đặc biệt, khắp nơi đều là cây cối, mênh mông một màu xanh.

Lâm Mặc lái xe đi thêm một đoạn đường, đường núi phía trước càng ngày càng hẹp và dốc, anh chỉ đành dừng xe lại.

Sau khi mọi người xuông xe, lại đi tgeem một đoạn đường nhỏ, còn chưa tới liền nhìn thấy xẫ một cái lều lều vải màu cam kiểu dáng đơn giản.Cố Đan Quyên liếc mắt liền nhận ra đó là lều vải của Chu Tân, bởi vì cái lều này là một lần chị dẫn bé Vũ đi công viên trò chơi rút thăm trúng được.

Trừ lều trại, bên cạnh còn có bếp nấu được dựng từ đá, trên mặt đất có đặt nồi niêu xoong chảo, phía trên bếp nấu có bắc ngang một cành cây gỗ to đang treo một cái ấm sắt nhỏ, có lẽ dùng để đun nước. Vật dụng tùy thân của Chu Tân rất đơn giản, mấy gói mì ăn liền, một ít thịt, với chút hoa quả, so với nhóm cắm trại của đám Khang Hi và Cảnh Táp không chỉ kém một chút.

Bên cạnh bếp nấu có hai thùng nước, nhìn qua có thể thấy một cái dùng để đựng nước uống, một cái khác dùng để đựng rác. Có lẽ do ảnh hưởng từ công việ nhân viên chữa cháy, trong thùng rác đựng rất nhiều nước, có lẽ là để dập lửa.

Cố Đan Quyên tìm thấy ba lô của Chu Tân trong lều vải, ôm vào ngực một hồi lâu mới chịu đưa cho Lâm Mặc.

Lâm Mặc mở ra thấy không có gì đặc biệt, bên trong ngoại trừ ví tiền, đồng hồ, còn có đồ dùng rửa mặt và quần áo để thay đổi.

Ngược lại Cảnh Táp phát phát hiện ra điều bất thường, Sư huynh, qua đây xem!

Tào Chấn nghe nói liền đi tới, Có gì sao?

Cô từ đống rác trong thùng mò lên một vật, Sư huynh, đây là gì?

Hương?

Đó là mấy cây hương đã đốt hết, chính là hương để thắp!

Sao lại có hương?

Nghi vấn của Cảnh Táp cũng là nghi vấn của Tào Chấn, mang theo hương đi cắm trại dã ngoại cũng là lần đầu anh thấy.

Tào Chấn, anh qua đây một chút!

Tào Chấn quay đầu nhìn về phía Lâm Mặc, Phát hiện ra cái gì?

Anh bước tới, bên chân Lâm Mặc là một đống màu xám, có chút ẩm ướt, lấy chân quét qua, tro tàn màu xám bên chân ánh lên tia sáng bạc, đây không phải tro bình thường mà là tro giấy thiếc.

Tào Chấn ngây người.

Có hương còn chưa tính, còn có giấy thiếc, đó không phải là tiền vàng sao? Vàng mã đốt cho người chết chính là được làm từ giấy thiếc.

Sư huynh! Cảnh táp ngoắc ngoắc Tào Chấn rồi nâng lên một vật chạy tới, Sư huynh, anh nhìn xem, là bát hương.

Hương, giấy thiếc dùng để làm tiền vàng, bát hương...

Có thể dùng làm gì?

Lâm Mặc nói: Nạn nhân tới đây để tế bái.

Tế bái ai?

Cảnh Táp đáp: Hay là bố mẹ? Chảng phải nạn nhân lớn lên ở núi Đại Hắc sao?

Cố Đan Quyên nghe được cũng ngẩn người, nhưng chị liền khẳng định nói, Không có khả năng, bố mẹ anh ấy đều được an táng ở nghĩa trang núi Thiên Mã Tùng Giang thành phố S, tiết thanh minh hằng năm chúng tôi đều tới đó tảo mộ.

Điều này cũng qua kỳ lạ rồi? Đâu chỉ kỳ lạ, đây chính là không thể tưởng tưởng.

Tào Chấn nhìn về phía nhân viên công tác, Ngài Ch năm nào cũng tới đây?

Đúng vậy, năm nào cũng tới, mỗi lần tới cũng chọn địa điểm này.

Lâm Mặc híp mắt, nói với Cố Đan Quyên, Chị từng tới nơi này chưa?

Cố Đan Quyên lắc đầu, Mỗi năm anh ấy đều tới nơi này cắm trại, tôi cũng biết nhưng tôi muốn tới anh ấy đều không đông ý, nói rằng tôi không chịu được cực khổ mà bé Vũ vẫn còn nhỏ, lên núi không an toàn. Tôi cũng chỉ cho rằng bởi vì anh ấy là nhân viên chữa cháy gặp nhiều tai nạn thảm khốc, cần một nơi giảm áp lực.

Phương thức này được rất nhiều người công tác nguy hiểm lựa chịn để giải tỏa áp lực, leo núi, hít thở không khí thiên nhiên, cũng không mấy ngạc nhiên.

Nhưng mang theo tiền vàng đến nơi cắm trại thì cũng quá kỳ lạ.

Vì sao?

Đây là điều nghi vấn đầu tiên!

----- Lời nói với người xa lạ-----

Vụ án dần dần được mở rộng ra, mọi người bắt đầu có thể suy đoán hung thủ là ai... mau đoán đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro