#2.1
Nghe đến đây, Diệp Chấn Bắc và Dương Thị đều thở phào nhẹ nhõ.
Một con bé lên năm thì có thể "giải quyết " cái gì!
Mỵ Nhi và Huyền Diệu đều lớn hơn nó vài tuổi, lại bị nó hà hiếp hay sao?
Dương Thị bèn cười khanh khách,nòi:" Đúng! Chuyện của bọn trẻ, để bọn trẻ tự giải quyết là phải! "
Khuynh Thành không để ý đến họ làm gì, chỉ nói :" Cha ơi con đói rồi. "
" Nào cha đưa con đi ăn!"
Nói rồi ông bế nó bước ra. Khuynh Thành ngoảnh lại nhìn thấy ánh mắt buồn nản của Liễu Oanh dường như đang nói" Con ranh xấu xí, sao mày không chết đi? Mày chết đi thì tốt biết mấy. "
Lòng nó thoáng xót xa, nó không hiểu tại sao mẹ lại không nói nổi một câu tỏ ra quan tâm đến nó
Diệp Chấn Thiên dặn dò gia nhân tắm gội sạch sẽ cho con bé, rồi sai nhà bếp nấu các món mà mọi ngày nó vẫn thích ăn.
Rơi xuống Thực Nhân Cốc, nó phải sống ở chốn sơn dã bằng cách hái rau rừng quả dại ăn, lại phải chốn tránh dã thú tấn công ; nếu nó không xuất thân từ đội quân đặc chủng thì dù ra khỏi Thực Nhân Cốc cũng khó bề sống sót mà quay về
Nó vừa ăn cơm vừa nhìn Diệp Chấn Thiên, hỏi:" Cha, tại sao mẹ lại ghét con đến thế? Vì con xấu xí nên mẹ không thích con phải không?"
Chấn Thiên không biết trả lời ra sao,chỉ nói:" Khuynh Thành! Cha tin rằng sẽ có ngày mẹ con cũng sẽ thích con,thương con như cha."
" Tục ngữ nói: hổ còn chẳng ăn thịt con, nhưng hôm nay con nhìn ánh mắt mẹ không hề vui mừng,hình như mẹ chỉ mong con chết sớm cho xong ."
Chấn Thiên bỗng giật mình, ông chăm chú nhìn đứacon gái của mình. Nó mới năm tuổi sao lại biết nói những câu già dặn như thế?
" Con mau ăn đi, ăn xong cha dẫn con đi chơi. "
Ông chợt nghĩ đến một điều gì đó, sắc mặt ông hơi căng thẳng.
" Khuynh Thành, hãy cấu cha một cái đi!"
" Cha sao thế? "
" Cha cảm thấy hình như mình đang nằm mơ? Rõ ràng con bị rơi xuống Thực Nhân Cốc cơ mà?"
" Cha ạ, vì số con rất son, con gặp may nên mới sống sót trở về. Đúng là Thực Nhân Cốc vô cùng đáng sợ. Con suýt nữa bị yêu quái ăn thịt. May mà từ bé đã được cha dạy võ công, yêu quái thấy con nhỏ nên khinh địch, con đã đánh thắng và thoát khỏi nanh vuốt của nó rồi trở về. "
Nó đặt bát đũa xuống, lau mồm,rồi lại nói :" Con ăn no rồi, bây giờ con đi làm việc mà con nên làm."
Chấn Thiên âu yếm nhìn con gái, vuốt ve khuôn mặt nhỏ tươi cười của nó, nói:" Nhóc con ạ, con thì có việc gì?"
Khuynh Thành rất nghiêm chỉnh nói:" Cha quên rồi à? Con còn phải đi tính sổ với Huyền Diệu và Mỵ Nhi. "
" Được, cha sẽ đi cùng, giúp con uốn nắn hai đứa ấy!"
Ánh mắt của nó đầy kiêu ngạo, cứng cỏi nhìn Chấn Thiên, nó xua tay nói:" Không cần! " Dạy mấy đứa trẻ danh ấy một bài học, đâu cần nhờ đến cha?
" Không cần thật chứ? "
"Cha yên tâm Khuynh Thành không để chúng bắt nạt đâu."
Nó mỉm cười với Chấn Thiên, rồi chạy ra ngoài, động tác của nó hoàn toàn không phải của một đứa trẻ lên năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro