Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Đã trở về

Đêm, Hoa vương phủ

Sở Tư Doanh ngồi trên một cành cây to, trên tay là một vò rượu còn hơn phân nửa. Hiện giờ hắn có thể uống rượu thoải mái rồi. Thật tốt!

Đêm nay trời không trăng cũng không sao, bóng đêm bao trùm toàn bộ vương phủ, gió thổi những làn khí lạnh vấn vương quanh người hắn. Bắc Yến lạnh hơn Đại Sở rất nhiều, đêm, cũng tối hơn. Sở Tư Doanh trước đây quen với bóng tối, nhưng sáu năm này, khi đối mặt với nó đều cảm thấy trống vắng vô cùng. Hắn nhớ căn phòng ấm áp ở Đại Sở. Không biết tình hình thế nào rồi? Sở Tư Doanh không phải không tra được, nhưng lại chậm chạp không tra. Chỉ sợ tin tức đưa về khiến bản thân không chịu nổi. Mặt khác lại luôn sốt ruột mong ngóng, chỉ muốn nhanh chóng làm xong việc để trở về nơi ấy, nhà của hắn!

Sở Tư Doanh uống một hụm rượu, khóe môi hơi nhếch lên, những thứ trước kia không thể làm, từng việc, từng việc, hắn sẽ làm cho hết.

Hôm sau, Túy Khả lâu

Trong phòng bao, Sở Tư Doanh cùng Hoa Mạt Thư đã đợi sẵn, ngoài ra còn có An nhi ngoan ngoãn ngồi một bên. Sở Tư Doanh rót một chén trà cho An nhi, ấm giọng nói:

- Trà này cũng tạm được, qua một thời gian nữa ta về nhà sẽ chuyển cho muội ít trà thượng hạng. Cách pha trà mà ta dạy muội vẫn còn nhớ chứ?

- Muội nhớ, Doanh ca ca.

- Ừm, dù muội sống ở đâu cũng không cần làm khó chính mình, muốn làm gì thì làm thế ấy. Ta có thể bảo hộ muội chu toàn.

- Muội biết rồi, dù trời có sập xuống cũng có Doanh ca ca chống đỡ cho muội.

Sở Tư Doanh khóe môi hơi nhếch, cưng chiều vuốt tóc nàng, thân hình hơi nghiêng, khoảng cách gần khiến An nhi đỏ mặt cúi đầu.

- Ngoan.

Hoa Mạt Thư: "..... "

Sao hắn cảm giác có gì đó sai sai nhỉ?

Cửa phòng được mở ra, Thái tử một thân hoàng bào tiến vào, dù sắc mặt nhợt nhạt cũng không che dấu được khí thế trong trẻo tự tin của ngài. Thái tử quét mắt về phía ba người một vòng rồi tự nhiên ngồi xuống đối diện Sở Tư Doanh, theo sau còn có một tùy tùng kính cẩn đứng sau hai bước. Là một sát thủ, Sở Tư Doanh chú ý đến thị vệ này nhiều hơn, khóe môi hơi nhếch.

Hoa Mạt Thư rót một chén trà cho Thái tử, hắn hơi gật đầu.

- Bổn cung đã tới rồi, Sở công tử có việc gì có thể nói thẳng.

Sở Tư Doanh đưa tay về phía An nhi.

- Đây là An nhi, nghĩa nữ của Nam Hải thần y. Lão nhân gia từng nói nếu không chữa khỏi cho ngài sẽ đền một người. Tại hạ thì...khụ...khụ...không thể nào rồi. Ý của lão nhân gia là để cho ngài cưới An nhi muội muội đây.

Thái tử sắc mặt quái dị nhìn thiếu niên trước mặt. Cái tình thế quỷ quái gì thế này? Gia gia muốn hố hắn à?

- Đó là thần y hứa với gia gia ta, không phải với bổn cung, cho nên, không cần thực hiện.

- Sự phụ đã hứa với người, sao có thể nói không thực hiện liền không thực hiện.

Thái tử Yến Bác Thành nhìn An nhi, lại nhìn Sở Tư Doanh, ánh mắt hơi lạnh.

- Bổn cung vẫn không đồng ý thì tính sao đây?

Sở Tư Doanh lạnh lùng nhìn trả, nói đùa, một sát thủ mà lại thua về khí thế sao? Trong lúc căng thẳng, Hoa Mạt Thư nhẹ lên tiếng hòa giải:

- Lão thần y có hứa là đền người cũng không nói rõ ràng, chi bằng thái tử giữ An nhi cô nương lại bên người làm đại phu?

- Không được.

- Không được.

Hai giọng nói đồng thời vang lên của Sở Tư Doanh cùng Yến Bác Thành. An nhi là nghĩa nữ của thần y sao có thể ở cạnh Yến thái tử không rõ ràng như vậy? Sở Tư Doanh đã hứa sẽ chăm sóc nàng ấy, tuyệt đối sẽ không để nàng ấy chịu chút ủy khuất nào. Còn Yến Bác Thành, hắn cũng không đồng ý ư? Sở Tư Doanh cau mày, có lẽ Yến thái tử đã có người trong lòng.

- Yến thái tử nhất quyết không chấp nhận?

- Bổn cung cho rằng không cần phải nói thêm.

Sở Tư Doanh cười nhẹ.

- Có lẽ Yến thái tử chưa hiểu hết tài năng của An nhi, nàng là nghĩa nữ của lão nhân gia, kế thừa y thuật của ngài, có thể trợ giúp cho thương thế thái tử. Hơn nữa, khi ngài lấy nàng ấy, thế lực trên giang hồ của tại hạ có thể trợ giúp phần nào cho Thái tử.

Điều kiện này đủ hấp dẫn với một số người nhưng có vẻ không thể lay động được Yến thái tử. Sở Tư Doanh đặt chén trà xuống, tự tin lên tiếng:

- Thậm chí ta có thể sắp xếp cho An nhi xuất giá với thân phận quận chúa Đại Sở, đồng thời là những đãi ngộ nên có.

Ánh mắt Thái tử hơi đổi chăm chú nhìn Sở Tư Doanh rồi quay sang Hoa Mạt Thư. Hoa Mạt Thư ánh mắt né tránh nâng cốc uống trà. Điều kiện quả thật khiến người khác phải suy nghĩ. Có thể mượn sức Đại Sở dĩ nhiên sẽ có trợ giúp rất lớn. Sở Tư Doanh tự tin nói vậy, lại thêm thái độ của Hoa Mạt Thư, chứng tỏ là hắn có khả năng làm được. Người này, ruốc cuộc là ai?

- Yến thái tử, thế nào?

- Sở công tử quả thật có năng lực hơn người. Có điều, để Sở công tử thất vọng rồi, bổn cung sẽ không cưới nàng ấy.

Sở Tư Doanh cau mày, xem ra Thái tử rất coi trọng người trong lòng. Có điều, ngài cứ nói thẳng ra như thế sẽ ổn chứ?

- An nhi, sao rồi?

An nhi cô nương không có quá nhiều biến hóa, nhẹ lắc đầu.

- Muội không sao.

Sở Tư Doanh chăm chú nhìn nàng, An nhi vẫn chưa học được cách che giấu cảm xúc, nàng ấy bình thản như thế, có lẽ thật không sao. Sở Tư Doanh cưng chiều xoa đầu nàng ấy.

- Vậy muội sẽ trở về nhà cùng ta nhé?

- Thật vậy sao? Thật tốt quá.

Nét vui mừng không hề che dấu hiện lên trên khuôn mặt non nớt của nàng. Sở Tư Doanh nhẹ giọng cười.

- Nhưng trước hết chúng ta ở lại đây một thời gian đã, đợi khi xong việc ta sẽ dẫn muội về, có được không?

An nhi hơi cúi đầu:

- Vâng, Doanh ca ca ở đâu thì muội ở đó.

- Ngoan.

Đáy mắt Thái tử lóe lên tia sáng kì lạ.

- Có thể đẩy nữ nhân của mình cho một nam nhân khác, Sở công tử thật rộng lượng, bổn cung tự nhận không bằng.

Khóe miệng Hoa Mạt Thư co giật, quái dị nhìn Sở Tư Doanh và An nhi cô nương, hắn đã biết sai sai ở đâu rồi.

Sở Tư Doanh chỉ cười nhẹ không phát biểu ý kiến.

- Lời hứa của lão nhân gia cũng không thể cứ thế xóa bỏ. Ít nhất Sở Tư Doanh ta đây có thể giúp Yến Thái tử một tay.

Yến Bác Thành nhìn Sở Tư Doanh như muốn nghiên cứu ra điều gì. Có việc nằm ngoài khống chế của hắn, cảm giác này khiến người ta không muốn nếm trải lần thứ hai.

- Vậy thì Sở công tử phải vất vả một phen rồi.

- Việc nên làm thôi.

Sở Tư Doanh đưa An nhi trở lại Hoa vương phủ, lại sai người mua thêm thảo dược đưa đến. An nhi từ nhỏ đã được lão nhân gia nuôi dạy, một lòng muốn nghiên cứu y thuật.

Chiều,

Kinh thành Bắc Yến có vô vàn tửu lâu, mỗi nơi lại có điểm đặc sắc riêng. Như nơi Sở Tư Doanh đang ngồi đây, không gian trang nhã, phục vụ tận tình lại có đồ ăn ngon, tửu lâu này có tên là Minh Hạc lâu. Minh Hạc lâu thành lập nhiều năm, tới nay đã có mặt khắp tứ quốc.

Sở Tư Doanh mặc bạch y kèm một áo khoác màu xanh, khuôn mặt tinh tế mỹ miều trông như tiên nhân hạ phàm. Thiếu niên tiêu sái tiến vào tửu lâu, chọn một căn phòng thượng hạng. Thong dong ngồi xuống ghế, Sở Tư Doanh lấy ra một thỏi bạc cùng một phong thư đưa cho tiểu nhị.

- Ta muốn gặp lão bản ở đây.

Tiểu nhi được dạy dỗ quy củ, cầm đồ rời đi. Một lúc sau trở lại kính cẩn nói với Sở Tư Doanh.

- Mời công tử đi theo tiểu nhân.

Sở Tư Doanh gật đầu. Tiểu nhị dẫn hắn đi vào một căn phòng, bên trong có một nam nhân đã đợi sẵn, hẳn là lão bản của tửu lâu. Người này gần ba mươi, ánh mắt khôn khéo nhưng không dấu được vẻ âm u. Sở Tư Doanh nhấc miệng cười, khi hắn rời đi, lão bản này vẫn là sát thủ cấp hai. Nam nhân nhìn thấy Sở Tư Doanh có hơi nghi hoặc rồi khách khí dẫn hắn vào hậu viện.

Đi qua một hành lang dài, trong bóng tối ẩn ẩn vài hơi thở. Đến sân trạch rộng rãi, bốn cây cổ thụ nằm ở bốn góc sân, Sở Tư Doanh thản nhiên đứng ở giữa. Từ trên không trung vài đạo nhân ảnh phi xuống bao xung quanh Sở Tư Doanh. Hắn nhìn một lượt, khóe môi hơi nhếch lên, không để lão bản cùng hắc y nhân lên tiếng, Sở Tư Doanh đã động thủ trước. Áo khoác màu lam tung bay, thân ảnh chợt lóe lên, di chuyển theo bộ pháp kỳ dị, hắc y nhân vội vàng rút kiếm nhưng vẫn không kịp chống đỡ. Người này, tốc độ quá nhanh.

Sau ngỡ ngàng ban đầu, hắc y nhân nhanh chóng thay đổi cước pháp, di chuyển bao lấy Sở Tư Doanh ở giữa. Người tới dường như đoán được bước đi của họ, luôn ra tay chặn trước, cứ thế phá vỡ ý định của họ.

Không dùng vũ khí nào, thân ảnh màu lam lóe lên, từng người từng người bị hạ gục, đánh bật ra khỏi hỗn chiến. Cho đến khi chỉ còn lại ba người, bỗng, có một nhân ảnh phi tới, kiếm khí xé gió mà ra, Sở Tư Doanh nhướn mày hứng thú. Dùng kiếm cướp được trên tay hắc y nhân chặn lại.

"Keng"

Hai kiếm va chạm vào nhau vang lên một lực nặng nề. Người tới hiển nhiên có võ công cao hơn nhóm trước. Ba người đấu với Sở Tư Doanh nhanh chóng tránh sang một bên. Chỉ còn lại hai đạo thân ảnh lúc nhanh lúc chậm giao nhau. Kiếm khí lóe lên sắc lịm. Kình phong giao nhau khiến cây cối thêm run rẩy, chiêu chiêu sắc bén công kích vào vị trí yếu hại. Chốc lát qua đi, hai người đã giao đấu hơn chục chiêu.

"Keng".

Lại một đợt va chạm, người áo đen không có nội lực mạnh như Sở Tư Doanh, bị đánh lùi lại hai bước. Người đó nhìn chằm chằm Sở Tư Doanh, hai mắt lộ vẻ kích động. Sở Tư Doanh gật đầu mỉm cười gọi:

- Thập Nhất.

- Tiểu thư. Quả thực là người?

- Chính là ta.

Thập Nhất kích động nhanh chân tới gần, khóe môi run rẩy.

- Cuối cùng ngài cũng trở về rồi.

Khi hắn nhìn thấy phong thư có ấn ký hoa mai đã kích động tới mức làm rớt phong thư. Hắn không dám hi vọng quá nhiều, thật may, quả thực là Tam tiểu thư, ngài ấy đã trở về.

Chính thế, thiếu niên Sở Tư Doanh chính là Tam các chủ Minh Nhất các, Nguyệt Tam sát thủ, cũng chính là Doanh Mai, nàng đã trở về rồi.

Nguyệt Tam nhìn một vòng nhóm sát thủ xung quanh, hơi mỉm cười gật đầu.

- Mấy năm ta rời khỏi các ngươi đã vất vả rồi.

Nhóm sát thủ đồng loạt quỳ gối, hô to:

- Bái kiến Tam tiểu thư.

Nguyệt Tam hài lòng phất tay:

- Tốt rồi, tiếp tục làm việc như cũ.

- Rõ.

Nhóm sát thủ nhanh chóng rời đi, Thập Nhất dẫn Nguyệt Tam bước vào một căn phòng trên lầu hai.

- Tiểu thư, người biến mất cũng gần sáu năm rồi. Lần này trở về?

- Sẽ ở lại. Sự tình trong các thế nào? Đại ca có trở về lần nào hay không?

- Thiếu gia có trở về vài lần, phải rồi, thay đổi tiểu thư đưa ra, thiếu gia cũng không nói gì, còn chỉnh sửa một số chỗ. Bây giờ Minh Nhất các phân tách theo từng quốc gia, thiếu gia để cho chúng ta tự mình quản lý.

- Như vậy cũng tốt. Đem giấy tờ mấy năm gần đây của Minh Nhất các cho ta xem, năm ngày sau triệu tập mọi người lên núi Tuyết Vũ. Ta đã trở về sẽ tiếp quản lại toàn bộ Minh Nhất các.

- Vâng.

Thập Nhất vô cùng kích động, mấy năm này Minh Nhất các phân tán đâu còn liên kết gắn bó như xưa. Hiện giờ Tam tiểu thư đã trở về, thật sự quá tốt rồi.

Giấy tờ mấy năm nay của Minh Nhất các quả thực rất nhiều, dù chỉ là phân bộ Bắc Yến cũng khiến Nguyệt Tam xem đến nhập thần.

Đêm, Đông Cung.

Yến Bác Thành ngồi sau thư án, chằm chằm nhìn vào người trước mặt. Hoa Mạt Thư đứng thẳng không né tránh. Hắn biết mục đích Thái tử gọi hắn tới. Ngài ấy đã cho người điều tra về Sở Tư Doanh, nhưng hẳn không thu được kết quả gì. Quả thật một lúc sau, Yến Thái tử lên tiếng:

- Sở Tư Doanh là ai?

- Hắn là bằng hữu của thần, chỉ là nhân sĩ giang hồ mà thôi.

- Phải không? Nhân sĩ giang hồ lại có năng lực lớn như vậy ở Đại Sở, ruốc cuộc hắn có thân phận gì?

- Thái tử điện hạ, điều này thần không thể nói được.

Yến Bác Thành sắc lạnh nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch khiến đôi mắt Thái tử cáng thêm âm u, lạnh lẽo. Hoa Mạt Thư vẫn chính trực như trước.

- Thái tử, hắn biết về Bát Tinh sứ, ta tin tưởng hắn sẽ không làm gì tổn hại cho Bắc Yến.

Đôi mắt của Yến Bác Thành hơi lóe có chút bất ngờ, lại suy tư trầm ngâm rất lâu.

- Hắn có liên quan tới Tử Ngọc?

- Hắn tự nhận mình là người thân của Lã công tử, có lẽ là huynh đệ kết nghĩa.

Yến Bác Thành hơi nhếch môi.

- Người thân ư? Dẫn hắn vào Lã phủ đi.

- Thái tử, như vậy có ổn không? Lã thừa tướng vẫn giữ thái độ trung lập. Nếu có sơ sót gì...

- Hắn còn thiếu ta một lời hứa. Cứ làm vậy đi.

- Vâng.

Hoa Mạt Thư bước ra khỏi Đông Cung, nhìn bầu trời đêm đen tối nặng nề không nhịn được thở dài một hơi. Doanh Mai, ngươi không muốn dây dưa với triều chính Bắc Yến nhưng ngươi lại không thể tự quyết định được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro