Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

756 + 757 + 758 + 759 + 760

756

Khi Văn Vọng Hàn lấy dương vật ra, Hòa Du đang xụi lơ trong thần giao lập tức tỉnh táo vì hoảng sợ. Ký ức xưa ùa về, nàng bất chấp tất cả, chỉ muốn thoát khỏi cơn bạo thao này trước đã. 

“Văn Vọng Hàn!!” Nàng thét chói tai, cơ thể vặn vẹo không ngừng, “Không… Ngươi nghe ta! Ngươi… Ngươi nói sẽ không cưỡng ép ta!” 

“Ta không cưỡng ép nàng.” Văn Vọng Hàn nắm gốc dương vật, dù muốn thao nàng đến đâu, vẫn cố ý kìm nén, không bột phát hoàn toàn. 

Hắn kéo dương vật, lộ quy đầu, cọ lên thịt huyệt nàng. Âm hộ đã ướt át, sức vặn vẹo của nàng chỉ vô ích làm dương vật trơn hơn. Hắn banh môi thịt nàng, kéo mạnh, thấy hạt đậu nhỏ, tâm tình dường như khá hơn, quy đầu cọ nhẹ lên đó. 

“Không… A… Ngươi… Đừng cọ… Là, là… A… Ân… Là cưỡng ép! Ta bây giờ… Không muốn… Ân… A, làm… Ngươi cứ nhất quyết… Ân… Đừng đỉnh… A… Cưỡng ép chứ gì?” 

“Nhưng nàng rất muốn.” 

Đột nhiên, ngón tay hắn búng vào âm đế nhô lên của nàng. 

“A a!”—thành công khiến nàng thét lên, phía dưới phun một dòng nước trúng quy đầu hắn. 

Văn Vọng Hàn run lên, hơi thở nặng nề, bóp chặt đùi nàng, đè dương vật nhắm vào thịt huyệt. 

“Không… Không được…” Hòa Du cố ngồi dậy đẩy hắn, thấy dương vật hắc lam đối lập với thịt huyệt, trông càng dữ tợn, sắc mặt trắng bệch, mông lùi ra sau, vừa trốn vừa kêu, “Văn Vọng Hàn… Ngươi hứa rồi…!” 

Nhờ khoảnh khắc dịu xuống vừa rồi, nàng tỉnh táo, kiên cường trở lại, giọng mang uy hiếp, mắt hung hăng, “Ta… A… Ngươi nuốt lời… Ta… A!” 

Nhưng sức nàng trước hắn như con kiến. Hắn biết nàng đã động dục, tin tức tố ngọt ngào tràn ra, mũi hắn run, mồ hôi nhỏ từ chóp mũi xuống bụng nàng. Nàng mẫn cảm, chỉ một giọt mồ hôi cũng khiến bụng nàng run lên. 

Rõ ràng cơ thể nàng khao khát hắn, nhưng vẫn quật cường không chịu. Điều này khiến hắn vừa hoang mang vừa nôn nóng. 

“Ta nhịn lâu lắm rồi.” Hắn nói sự thật. 

“Thì sao… A… Ân… Không thể cưỡng… A a… Dương vật… Không, đừng đỉnh, đừng a a! Văn Vọng Hàn, ngươi chỉ biết dùng sức trâu, đúng không?! A a!” 

Vừa mềm giọng cầu xin, giờ hồi sức, nàng lại kháng cự, lại hung hăng. Biến sắc nhanh hơn lật sách. Nàng biết hắn sẽ làm, nên cố ý dẫm lên giới hạn hắn, đắc ý tìm thao. 

Nhưng Văn Vọng Hàn cũng động dục, trên đường đến chỉ nghĩ về nàng đã cương muốn chết. Tưởng tượng sẽ ân ái như trong tiểu viện trước đây, nhưng vừa vào đã khác hoàn toàn—nàng hung hăng mắng hắn, chẳng để tâm. Không nói lý, còn hung hãn, như thể hắn phạm sai lầm tày trời. 

Sức trâu? Nếu hắn thật dùng sức, nàng còn có cơ hội hồ nháo sao? Dương vật còn chưa vào được! Hắn có thể bóp mông nàng, bất chấp tất cả, dùng sức cắm vào, mặc nàng khóc nháo? 

Nhưng tự hỏi, hắn sai ở đâu? Chẳng phải nàng tự biết mình làm gì sao? 

Xa nhau bao ngày, nàng không nghĩ hắn nhịn thế nào sao? 

Nàng có lý do giận, hắn không có sao? 

Lúc thả nàng đi, nàng nói gì? Hai tháng bên nhau, nàng bảo đang nỗ lực để hai người thật sự ở bên nhau. 

Giờ thì sao? Gặp mặt, chỉ hung hăng mắng hắn, chẳng chút nhớ nhung. Trực giác mách bảo, mấy gã kia không đơn giản với nàng. 

Còn hắn? 

Hắn kìm nén. Dù điên cuồng muốn theo trực giác, thấy nàng, hắn vẫn đè nén tất cả. 

Động dục không được giải khiến hắn càng cuồng bạo, người chưa từng nhường nhịn đã nhịn đến cực hạn, dục hỏa và lửa giận hòa lẫn. 

“Hòa Du!” Văn Vọng Hàn đột nhiên quát. 

Hai người ở chung lâu vậy, hắn hiếm khi gọi tên đầy đủ, càng không lạnh băng thế. 

“Cô a!!!” 

Tiếng thét thảm của nàng vang lên, quy đầu cảm nhận sự khít khao khó tin, hắn mới chậm rãi nhận ra dương vật đã thọc vào thịt huyệt. 

Hòa Du không còn sức kháng cự, giật mình, ngửa ra sau, cứng đờ. 

Văn Vọng Hàn không tiếp tục cắm vào, thịt huyệt siết chặt quy đầu. Nàng hoãn hồi lâu, run rẩy ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, cảm xúc phức tạp, không biết vì đau hay sao, môi run, “Ngươi… Ngươi… Rống ta?” 

Văn Vọng Hàn thấy nàng vậy, cũng ngẩn ra. Hắn không ngờ nàng giận vì dương vật thọc vào, mà vì hắn bật thốt—nhưng nói toạc ra, chỉ là hai chữ xưng hô thôi! 

Hòa Du cắn môi, nước mắt chảy, đẩy bụng hắn, nhưng tay ngắn chẳng với tới, chỉ chống khuỷu tay lên giường, thu hẹp khoảng cách. Hậu quả: thịt huyệt ướt mềm từ cao trào, khao khát dương vật và tin tức tố hắn, hơi động, không những không lùi, mà thịt huyệt mềm mại hút quy đầu sâu thêm. Quy đầu xé toạc thịt huyệt, chạm màng trinh đã khôi phục. 

“Ha… A!” Hòa Du ngã ra sau, khuỷu tay mềm nhũn, sắp ngã mạnh xuống giường. 

Văn Vọng Hàn ôm lấy đầu nàng, nhưng nàng không chịu, vùng vẫy trong tay hắn. Tính tình bốc lên, chẳng phân tốt xấu, chỉ muốn thoát—nhưng chỉ khiến dương vật hút chặt hơn, cọ xát nhanh hơn. 

Hắn bị kẹp, tiết ra tiếng rên, tay trượt, nàng ngã xuống giường, hắn cũng ngã theo— 

“Y ách…!” 

Thịt huyệt phun nhiều nước, quy đầu mượn độ ướt, nhờ trọng lực, đâm thẳng vào. 

Hòa Du thét thảm, mềm nhũn, ngửa mặt trên gối. 

Văn Vọng Hàn không cố ý, không ngờ ra thế này, muốn rút ra cứu vãn, nhưng thịt huyệt ngậm chặt quy đầu, cảm giác mất hồn. Dâm dịch như tương rót vào mã mắt, động dục càng bùng cháy, thiêu rụi lý trí. Thịt huyệt non mềm từ cao trào siết chặt quy đầu, hút sâu. Không kịp định thần, dương vật tự động. 

“A… Ngươi!” 

Màng trinh bị xuyên, thịt huyệt xé đến cực hạn, dù ngoan cố, nàng thét thảm. Không ngờ hắn thật sự động, càng ủy khuất, “Ngươi ra ngoài… Ra ngoài! Cút… Ra ngoài a…” 

Mặt còn vương sắc tình từ cao trào, thịt huyệt siết chặt dương vật, nhưng miệng vẫn mắng. Nàng nghĩ mình hung hãn, khí thế, nhưng trong mắt hắn lại là câu dẫn độc đáo. 

Nước mắt nàng đâu phải nước mắt, mà là dây dẫn lửa. Hắn nghe trong đầu nổ oanh, bóp cằm nàng, cong lưng cúi xuống, ngậm môi nàng, đẩy tiếng khóc vào miệng nàng bằng lưỡi. 

Bất ngờ bị hôn, “Cái…” Nàng còn đần độn, rồi cảm nhận nụ hôn khác thường, đầy bạo lực, không phải xâm phạm, mà là hiếu chiến, biến môi nàng thành chiến trường. Tin tức tố điên cuồng tràn vào, đẩy bản năng động dục lên đỉnh. 

Cô lạc. 

Cơ thể nàng vang một tiếng, không rõ từ cổ họng hay hạ thể. 

Đồng tử nàng phóng đại, dâm thủy trào lên. Đau và khoái cảm cùng lúc lao vào tủy sống, như tơ lụa bóng loáng, siết chặt cổ nàng qua nụ hôn bạo ngược. 

Dương vật nhảy vào âm hộ, xuyên màng trinh, dâm dịch tuôn trào, không đợi nàng thích ứng, mượn nước ướt cắm sâu vào. 

Văn Vọng Hàn không cho nàng nói nửa chữ, không cho nàng thở. Miệng bị môi lưỡi hắn chiếm, đầu lưỡi đảo qua mọi điểm mẫn cảm, bóp nghẹt hơi thở, ép nàng nức nở xin tha. 

Cơ thể chịu áp chế cực hạn, hắn bóp mặt ép nàng ngẩng cằm hôn, tay kia bóp eo nâng mông nàng, đè cả người nàng, như cung căng, dương vật chậm rút ra, rồi đâm mạnh vào. 

Hắn rút ra hơn nửa, chỉ để lại quy đầu ở thịt huyệt, rồi chậm rãi, kiên định cắm vào huyệt tâm. 

Tay nàng vì ngạt thở bám lấy lưng hắn, nhưng thân hình hắn khiến tay nàng ngắn ngủi, không ôm trọn. Ban đầu nàng kháng cự, đau đớn, móng tay cào lưng hắn, mang linh lực, để lại vết máu. Hắn chỉ hừ lạnh, như được khích lệ, dù đau từ vết cào, vẫn nhỏ hơn khoái cảm từ thịt huyệt. 

Thịt huyệt mới khai bao khít khao, chưa thích nghi, chỉ ngậm chặt dương vật. Khi hắn nâng eo kéo lên, thịt huyệt như bị lôi ra, hồng thịt bọc dương vật, môi âm hộ căng kéo dài, như miệng sống cắn chặt không buông. Mông nàng bị dương vật kéo rời giường, treo trên đó, dâm thủy chảy xuống đùi, hình ảnh quỷ dị mà sắc tình cực hạn. 

Hắn cong lưng, dương vật hắc lam cắm hơn nửa vào giữa đùi nàng. Thiếu nữ nhỏ nhắn bị đâm, rung lắc, đệm giường lún xuống, như bị dương vật tạc vào. Chênh lệch hình thể lớn, hắn đâm xuống, cơ thể bao trùm nàng, hai chân nàng bị banh ra, cứng đờ, ngón chân run rẩy. 

Hắn rút ra, cắm vào, không gian giữa hai người kéo ra, rồi bị đè ép. Vú nàng mềm, bị ngực hắn ép thành bánh thịt, núm vú một bên bẹp, một bên lòi ra, cọ xát. Mông bị đâm bẹp, khu tam giác  biến dạng, bụng nhô lên hình dương vật, bị hắn ép xuống. 

Dù giao hoan dâm tà, cơ thể hắn vẫn phô bày sức mạnh nguyên thủy, hung mãnh, quán chú vào nàng. 

Chỉ là tư thế nam trên đơn giản, qua động tác hắn, trở nên sắc tình gấp trăm lần. 

Hắn siết chặt eo nàng, ôm chặt, cắm vào rút ra không biết bao lâu, không buông môi nàng, dù tách dương vật, vẫn hôn. Tương dán, ôm càng chặt. 

Khi nâng eo, dương vật bị thịt huyệt cắn. Khi đâm xuyên, cả người dán chặt nàng. 

Thân thể nhỏ nhắn của nàng như bị hắn thao hóa, tay chân nhỏ bé đá đạp, run rẩy vì khoái cảm. 

Quá sức. Muốn chết. Ngạt thở. 

Kẻ điên. 

Không cho nàng thở, lồng ngực bị đè bẹp, như muốn dùng cái hôn, dùng cái ôm giết nàng. 

Động dục như sóng thần nuốt chửng cơ thể. 

Hạ thể quá đáng, thịt huyệt chưa khuếch trương, không chứa nổi thứ khủng bố ấy. Có lẽ thần giao làm huyệt mềm, hoặc bản năng động dục, mỗi lần bị đẩy, nàng cảm nhận linh hồn bị xuyên. Đau phá trinh ngắn ngủi, không rõ thịt huyệt có rách hay không, đau như bị tước đoạt, nhưng rõ ràng cảm thấy hạ thể bị căng ra, không chỉ thịt huyệt, mà cả nửa thân dưới… Xương hông kêu kẽo kẹt, tử cung bị quy đầu ép sâu, khoái cảm trào ra từ tử cung, lan đến tủy não. 

Nàng không kháng nổi hắn, kích cỡ không hợp, nhưng thịt huyệt tham lam nuốt dương vật, như hai tháng bị thao đã quen. Cơ thể chạm dương vật, tin tức tố, lập tức khao khát hòa hợp với hắn. 

Nàng không phân biệt được có còn bị Vận Linh hắn thao hay không, thân thể và hồn phách chỉ còn khoái cảm. Như con cá nhỏ trên bãi bùn, bị đại thụ đè, nghiền nát từ trong ra ngoài. 

Toàn thân phun nước, mỗi lần hắn rút ra, thịt huyệt tiết nước như xi tiểu mất khống chế, vú cũng bị ép  phun sữa. 

Khăn giường ướt nhẹp, nàng như chết chìm trong đầm lầy, không kháng nổi, mặt đầy nước mắt, nước mũi, dâm thủy. Muốn thở, muốn thoát khoái cảm, nhưng không được. 

“A… A…” 

Văn Vọng Hàn nhận ra nàng thay đổi, cơ thể mềm nhũn, thịt huyệt mềm hơn, dương vật hoạt động dễ hơn, có lẽ đã cắm sâu. 

Hắn rời môi nàng, khuỷu tay chống hai bên má, giữ đầu nàng, mặt sát gần, tóc dài rũ xuống che tầm mắt nàng, thêm mê ly. Động tác chậm lại, dương vật cắm rút nhẹ hơn. Nàng như vừa sống lại, hít mạnh, nước mắt trào ra. Tầm mắt mờ mịt khóa vào hắn, tình dục chân thành, thuận theo, không náo loạn. “Vọng Hàn… Vọng Hàn…” 

“Ta…” Hắn nghiêng mặt, hôn đôi mắt đẫm lệ, lau sạch nước mắt, rồi liếm xuống theo vệt lệ, “Ta không rống nàng.” 

“…Ô ngô…” Nàng động dục sâu, tình dục chi phối, không hiểu hắn nói gì. 

Hắn hôn tai nàng, giọng lạnh, ngữ khí cố chấp, “Ta không hung dữ với nàng, không rống nàng. Ta sẽ không hung dữ, không rống. Đừng hiểu lầm ta.” 

“A… Sâu quá… Chậm… Chậm thôi…” Nàng cảm nhận dương vật chậm rãi cắm sâu, ép tử cung phát ra tiếng khiến nàng phát điên vì sướng. 

“Nếu nàng còn hiểu lầm ta.” Hắn ngồi dậy, nhìn đồng tử tan rã của nàng. “Ta sẽ…” 

“…Ân a…” 

Hắn vuốt tóc nàng ướt mồ hôi, nghiền ngẫm, nhưng nói thẳng, “Thao đến khi nàng không dám hiểu lầm ta.” 

“…A… Ân…”

“Còn hiểu lầm ta không?” Văn Vọng Hàn hỏi, rút dương vật ra một đoạn, rồi hung hăng đâm vào, cạy mở tử cung, dùng quy đầu đè chặt cổ tử cung, bắt đầu tạc thao.

Hòa Du bị ép tỉnh táo, khoái cảm trong bụng như sóng thần trào lên tận mũi, nàng khóc thét liên tục, “Không được… Không… A… Không hiểu lầm…”

“ nàng mắng ta, chỉ khiến dương vật ta cương. Nàng hung dữ với ta, chỉ làm nó cương hơn.”

Hắn cúi xuống cắn mạnh vành tai nàng, “Người chịu khổ vẫn là nàng.”

“…Ô ô… A…” Nàng đau thật sự, hắn đang động dục sâu, răng nanh bén nhọn hóa thành răng rắn. “…Đau a… Nha…”

“Biết đau còn chọc ta?” Dục vọng làm giọng hắn trầm thấp, khiến tai nàng vừa đau vừa ngứa.

Hắn không thao quá mạnh, tận hưởng khoái cảm từ thịt huyệt và tử cung nàng tham lam co bóp , ôm chặt nàng.

Dán má nàng mà nói, đôi mắt đen lam phai màu, vừa lạnh băng vừa triền miên, như tiên nhân dệt ánh trăng quấn quanh mặt mày nàng.

“ nàng có nhớ ta không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Ô ân… A…” Thịt huyệt bị đâm khó chịu, hắn động chậm, dương vật thình thịch trong cơ thể nàng. Động dục sâu, yêu lực thấm vào mạch máu, dương vật lạnh hơn nhiệt độ cơ thể nàng, nếp nhục huyệt bị căng phẳng, cảm giác mẫn cảm bị cái lạnh kích thích. Thịt huyệt nóng rực, muốn cọ xát, ngứa từ xương cốt lan ra, như sương mỏng trên niêm mạc, làm nàng vừa lạnh vừa đau. “Ngươi… Đừng… A…”

“Ngươi có nhớ ta không?” Thấy nàng lộn xộn, biết nàng phát dâm không chịu nổi, hắn dừng lại, lặp lại câu hỏi.

Hạ thể căng trướng, như muốn nổ tung, ngứa và hư không lan khắp cơ thể, khiến nàng tỉnh táo đôi chút. Nhưng đối diện đôi mắt hắn khao khát đáp án, nước mắt nàng trào ra, chẳng rõ vì cơ thể hay tinh thần ủy khuất, chỉ biết mũi cay xè.

“Người xấu…”

Văn Vọng Hàn ngẩn ra.

“Ngươi chỉ biết khi dễ người…”

Hòa Du càng khóc càng ủy khuất, âm hộ dâm cũng ủy khuất chảy nước, càng khó chịu, nàng quay mặt đi, không nhìn hắn.

“Gặp ta là khi dễ… Còn hỏi ta nhớ ngươi không, ta vì sao phải nhớ ngươi…”

“Nhớ ngươi để ngươi khi dễ ta sao… A!”

“…” Văn Vọng Hàn im lặng, dương vật không kìm được trướng to, khiến tiếng khóc nàng nghẹn thành lãng kêu.

“Ô ô ô a…” Hòa Du nghe tiếng kêu đột ngột của mình, càng nóng nảy, mắt đẫm lệ nhìn cánh tay hắn chống bên má, cắn mạnh cổ tay hắn.

“Ngô!”

Văn Vọng Hàn hít một hơi.

Nàng cắn chưa hả giận, cổ tay hắn cứng, làm miệng nàng đau.

Hắn cúi xuống, không ép nàng quay mặt, chỉ vùi đầu vào cổ nàng, cong lưng bò trên người nàng, thở hổn hển nửa ngày mới tìm lại chút lý trí, “Là nàng khi dễ ta.”

“…A… Ngươi… A…”

“Ta nhớ  nàng.” Hắn thấp giọng. “Ban ngày. Ban đêm.”

“…”

“Hiện tại.”

Hòa Du không cắn nữa, chỉ run dữ dội. “…Đừng khi dễ… người…”

Văn Vọng Hàn cổ họng khó chịu, đã kìm nén thế này, sao còn là khi dễ. Bực bội, hắn bóp mặt nàng, ép nàng nhìn mình, nhất quyết hỏi nguyên do—

Nhìn thấy mặt nàng ửng hồng, cắn môi kìm rên, mắt nửa híp đầy tình triều phóng đãng.

Đột nhiên đối diện hắn, ánh mắt nàng mềm hơn, đồng tử cam tan thành hoàng hôn, bị hắn nhìn, như tuyết trên lông mi hắn tan chảy, gợn sóng.

“…Ngươi… A… Vẫn khi dễ người… Ngứa… Ô ô ô…”

Hắn đè nén tiếng gầm gần phát điên, thử động thân, dương vật đột nhiên đâm mạnh.

Quả nhiên, nàng kêu dâm, “A a… Muốn… Sướng quá…”

“Muốn gì?” Hắn hỏi.

“Muốn… A… Ân…” Nàng cắn môi, chút tỉnh táo còn muốn cãi, không chịu thua.

Hắn không vội, không giận, nhìn mặt mày nàng, rút dương vật ra, chỉ để mã mắt hôn môi âm hộ.

“Muốn… Muốn động a!” Nàng khóc, giọng thay đổi.

“Nghe không hiểu.” Hắn nói.

“Văn… Vọng Hàn!”

Hắn nhấc đầu gối, kéo dương vật khỏi huyệt. “Còn hung dữ.”

“Ô ô ô… A…” Nàng lắc đầu.

Hắn dùng quy đầu cọ nhẹ âm đế sưng to. Âm đế cương, chạm mã mắt, tư vị này khiến cả hai rên lên.

“Muốn dương vật… Muốn dương vật a a…”

“Không được.” Hắn nói.

Hòa Du khóc mơ hồ, âm đế bị quy đầu đùa bỡn, âm hộ dâm bị thao mở to, lạnh và ngứa, hư không như kiến cắn ý thức.

“Muốn… Muốn Vọng Hàn…”

“…Ha…”

“Muốn dương vật Vọng Hàn… Thao vào… Thao âm hộ dâm… Nhanh a nha…”

Hắn cúi xuống, hôn nước mắt nàng, “Đừng khóc. Muốn thì cho nàng.”

Nhưng chưa dứt lời ôn nhu, dương vật đột nhiên đâm sâu vào thịt huyệt.

“…A!” Nàng thét—bị dương vật hắn thao thẳng đến cao trào.

Văn Vọng Hàn ôm chặt nàng, hôn không ngừng, như muốn hòa nàng vào cơ thể mình. Lần đầu bắn tinh, hắn không tra tấn nàng, chỉ cắm sâu tử cung, bắn vào vách trong.

Khi nàng tỉnh lại từ cao trào, hắn ôm nàng đút nước. Nàng tỉnh, nhưng run rẩy tựa vào đùi hắn, vùi mặt vào ngực hắn, không ngẩng lên, như giả vờ ngất.

Hắn đưa nước đến má nàng, nàng tránh, không nói, run rẩy, chẳng rõ vì cơ bắp bủn rủn hay gì khác.

“Ta xin lỗi.” Hắn đột nhiên nói.

“…” Hòa Du không đáp.

“Là ta sơ suất. Không ngờ đệ đệ nàng mở cửa. Hắn hệ tinh thần, mẫn cảm với uy áp ta.”

“…”

“Gã kia. Hắn rất nguy hiểm.”

“…”

Hắn thở dài, “Thực xin lỗi.”

“…”

Hòa Du ngẩng đầu, mắt sưng mọng, giọng khàn vì kêu dâm, “Ngươi rống ta.”

Văn Vọng Hàn trầm mặc, muốn biện giải, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hắn không nghĩ mình rống, chỉ nóng nảy. Sao nàng vừa tỉnh lại đã nhớ chuyện này?

Chuyện này chẳng phải nhỏ nhất sao?

Nhưng trực giác khiến hắn im lặng. Hắn đưa nước, nâng cổ tay bị nàng cắn.

“Uống nước. Rồi cắn ta.”

“…”

“Cắn đến khi hả giận.”

“ nàng bị ta thao phun nhiều nước. Âm hộ dâm nhảy ra, nước phun thật dâm. Chắc thiếu nước nhiều. Dù ta thích, nhưng sợ nàng khó chịu.”

“…”

“Tê!”

Hòa Du cắn đầy dấu răng trên tay hắn, nhưng không hả giận—vì cắn làm hắn hưng phấn trở lại.

Hắn bắn lần đầu chỉ vì thần giao, cơ thể nàng không chịu nổi việc thao mạnh. Chưa đánh dấu, vẫn động dục, dương vật không mềm, sao dễ buông tha nàng.

Thấy tư thế không ổn, nàng khóc xin tha đã muộn. Hắn lật nàng, nâng mông, banh âm hộ dâm, thao tiếp. Hắn thao âm hộ dâm hai lần,  hậu huyệt khai bao hai lần, rót đầy tinh dịch vào khoang sinh sản và tử cung, mới tạm no. Nàng hoảng sợ lăn bò muốn trốn, bị hắn bóp cổ kéo lại, bắt dùng miệng liếm…

Nói chỉ liếm, nhưng hắn moi dâm huyệt sưng, khiến nàng phun, rồi đè xuống thao tiếp.

Cuối cùng, Hòa Du kiệt sức, từ bỏ, mặc hắn thao đủ tư thế, không biết vì bị thao ngất hay mệt mà ngủ thiếp đi.

757

Trời vừa hửng sáng ——

Văn Vọng Hàn nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Hòa Du. Nàng không biết vì mệt quá mà ngủ thiếp đi hay bị thao đến ngất xỉu, chỉ gục trên vai hắn, trĩu nặng không tỉnh.

Hắn ôm nàng, sờ soạng thêm nửa ngày, khiến nàng không chịu nổi, khóc lóc rên rỉ, cầu xin hắn đừng làm phiền nữa, để mai tiếp tục… Hắn mới cúi xuống hôn nhẹ dưới vành tai nàng, nhưng không lập tức ôm nàng ngủ. Thay vào đó, hắn khẽ rút cánh tay ra, bước xuống giường.

Văn Vọng Hàn trần truồng đi đến giá gỗ cạnh cửa sổ trong phòng, tùy ý vung tay một cái, từ hư không nắm lấy một quang cầu lập lòe, không ngừng chuyển đổi giữa ánh tím và xanh lục.

Hắn lạnh lùng nói với quang cầu: “Tối mai. Cút qua đây.”

Dứt lời.

Xoảng —— quang cầu bị hắn nghiền thành bột mịn.

“Khụ!!”

“Tranh ca!! Ngươi không sao chứ, Tranh ca!”

Khảm Tranh phun liên tục hai ba ngụm máu, mới định thần lại. Nhạc Thanh Nghiêu vội đút hắn mấy viên đan dược, đỡ hắn lên giường nghỉ ngơi, sắc mặt vẫn trắng bệch. Lúc này, hắn chỉ thầm may mắn rằng thứ mình đặt trong phòng Hòa Du không phải coi tiêu, chỉ là nhĩ tiêu. Nếu không, với mức độ thương tích hiện tại… hắn đã mất mạng rồi.

Nhưng giờ hắn cũng không thể mừng vì nhặt được cái mạng.

Vì Văn đốc lĩnh đã phát hiện bọn họ. Hắn và Nhạc Thanh Nghiêu chắc chắn phải đi gặp. Nhưng nếu đi gặp —— Khảm Tranh thực không dám chắc liệu những chuyện hắn và Nhạc Thanh Nghiêu từng làm với Hòa Du… Văn đốc lĩnh có phát hiện ra không. Đặc biệt là Nhạc Thanh Nghiêu.

Mà Nhạc Thanh Nghiêu thì hoàn toàn không có chút tự giác, vẫn kêu ca: “Văn đốc lĩnh cứ nhất quyết gọi chúng ta qua làm gì chứ?!”

Muốn mạng ngươi.

Khảm Tranh lười nói với hắn. Chẳng lẽ mời họ ăn cơm? Hay mời họ đi thao Hòa Du?!

Nhạc Thanh Nghiêu chẳng có chút ý thức nào, vẫn lải nhải. Thấy Khảm Tranh không để ý, hắn quay sang nhìn người đang trầm mặc khác trong phòng. “Thao ca, ngươi nói xem, Văn đốc lĩnh gọi chúng ta qua làm gì?”

Trác Thao vừa lấy ra điếu thuốc, còn chưa kịp châm, hiếm thấy sắc mặt hắn lại xanh mét, tối sầm như vậy. So với ngày mai, điều hắn lo hơn cả là Ôn Tu Dương.

Thấy Trác Thao không đáp, Nhạc Thanh Nghiêu bất lực, đành nhìn sang nam nhân còn lại.

Không ai khác, chính là Nghiêm Thị Kiền.

Nói thật, hắn và Nghiêm Thị Kiền không thân. Quan hệ giữa Địa Tức và Thương Tiêu chỉ dừng ở mức quen mặt. Hơn nữa, hai bên thực ra luôn không ưa gì nhau. Nhạc Thanh Nghiêu không thuộc hệ tinh thần , miệng lại thiếu, nên quan hệ với đám Thương Tiêu càng không tốt.

Thực ra Nghiêm Thị Kiền đã đến từ chiều hôm qua… nhưng chậm hơn Văn Vọng Hàn một bước. Vì dẫn Ôn Tu Dương về là công vụ do Thương Chủ đích thân giao, hắn không dám chậm trễ, phải nghiêm ngặt theo quy trình, trước tiên gặp Liễu Nhân Nhân để bàn giao, rồi mới đến chỗ Khảm Tranh.

Cũng may là hắn tuân thủ quy trình… Nếu không, trực tiếp đi tìm Hòa Du, chắc chắn đã đụng mặt Văn đốc lĩnh.

Thật may. Nghiêm Thị Kiền thầm toát mồ hôi.

“Nghiêm nhị tịch, Văn đốc lĩnh này…” Nhạc Thanh Nghiêu tương đối lễ phép nói.

Nghiêm Thị Kiền nhìn ba người đồng liêu của Địa Tức, thật lâu, thở dài, đứng lên nói: “Thôi được, ngày mai, ta sẽ đi một mình, mang Ôn Tu Dương ra.”

Cả ba người bọn họ đều sững sờ ở các mức độ khác nhau.

Trác Thao ngẩng mắt nhìn Nghiêm Thị Kiền, “Chuyện này…”

“Các ngươi không tiện đối mặt với đốc lĩnh.” Nghiêm Thị Kiền nghiêm giọng. “Ta đến Thiên Đô lần này vốn dĩ phụng mệnh đưa Ôn Tu Dương về Bắc Cảnh, dù thế nào cũng phải đi.”

Mấy người đều ngầm hiểu ý hắn. Rốt cuộc, chuyện ở Lưu Li cung trước đây, chính Nghiêm Thị Kiền dẫn tinh nhuệ Thương Tiêu vây bắt họ. Chuyện Địa Tức làm với Hòa Du, gần nửa cán bộ Thương Tiêu đều biết, sao có thể không rõ đám Địa Tức này may mắn giữ được mạng từ tay Văn đốc lĩnh.

“Nghiêm nhị tịch! Trước giờ không nhận ra, Thương Tiêu các ngươi còn có người tốt như ngươi!” Nhạc Thanh Nghiêu kích động. “Chờ chuyện này xong, ngươi chính là Nghiêm ca của ta!”

Khảm Tranh lại tát một cái vào đầu Nhạc Thanh Nghiêu, “Nghiêm nhị tịch, ngươi không cần gánh nguy hiểm cho chúng ta. Chúng ta chẳng có lý do gì để nhận ân tình này.”

“Ta với Trảm Tranh có giao tình, không thể để các ngươi đi chịu phạt.” Nghiêm Thị Kiền nói, “Cứ quyết vậy.”

Khảm Tranh nhìn sang Trác Thao.

Thật lâu, Trác Thao đứng dậy, bước đến trước mặt Nghiêm Thị Kiền, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

Cốc cốc…

Vừa đến giờ Tỵ, cửa viện Hòa Du lại bị gõ vang.

Kẽo kẹt ——

Cửa mở.

Người ngoài cửa và người trong cửa, phản ứng đều rất thú vị.

Văn Vọng Hàn để trần nửa người, chỉ mặc mỗi quân quần, đai lưng chưa thắt, buông lơi hai bên, khuy quần cũng chưa cài, quần lót căng phồng lộ rõ một khối. Lúc này, dáng hắn giãn ra, toát lên vẻ lười biếng mà người ngoài tuyệt đối chưa từng thấy. Hắn giơ tay chống lên khung cửa viện, tuy mang vẻ biếng nhác, nhưng ánh mặt trời mới mọc phía sau chiếu rọi, khiến bóng dáng hắn như ngọn núi áp tới người trước mặt.

Mà nam nhân trước mặt, vận y phục hoa lệ lộng lẫy, phía sau còn có vài tôi tớ bưng những hộp lớn nhỏ, kinh ngạc nhìn hắn.

“Văn… Vọng Hàn?”

Văn Vọng Hàn nhướng mày, giọng lạnh băng, chẳng chút ý kính , ngay cả lễ phép xã giao cũng không có. “Ngươi đến làm gì.”

“…”

Tần Tu Trúc, trước khi cửa mở đã chuẩn bị sẵn nụ cười đầy mặt, chưa kịp thu lại, cứng đờ trên mặt, đau đớn khôn tả.

758

Tần Tu Trúc giật mình chỉ trong thoáng chốc, rốt cuộc là người từng trải vô số sóng gió, lập tức bình thản mỉm cười. “Nhận lời mời của chủ nhân, đến làm khách.”

Văn Vọng Hàn vẫn đứng chặn cửa, dường như chẳng hề nghe thấy nửa câu đầu Tần Tu Trúc cố ý nhấn mạnh, tiến lên nửa bước. Thần thái hắn biếng nhác, tùy ý hơn ngày thường, ngay cả hơi thở cũng toát lên vẻ buông thả.

Chỉ là.

“Khụ. Khụ…”

Các cao thủ hộ vệ bên cạnh Tần Tu Trúc, từ đầu đã như lâm đại địch, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố chịu đựng. Song, khi Văn Vọng Hàn tùy ý bước nửa bước này, lập tức có hai người không chịu nổi, cổ họng ngọt lịm, phun máu tươi. Những tôi tớ tu vi thấp hơn càng không trụ nổi, lùi lại mấy bước mới đứng vững.

“Như ngươi thấy, nữ chủ nhân không thể gặp khách.” Giọng Văn Vọng Hàn lạnh lùng.

Dù chỉ là một câu đơn giản, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng tự khắc lộ rõ tầng tầng lớp lớp.

Văn Vọng Hàn để trần nửa người, phủ đầy dấu hôn và vết cào, cơ thể nồng nặc tin tức tố khiến người đối diện khó chịu. Lúc này, y phục hắn không chỉnh tề, dáng vẻ bất hợp, có lẽ vừa mới thao người xong. Với bộ dạng không chịu nổi thao của Hòa Du, giờ này chắc chắn nàng đang bị thao đến bất tỉnh. Văn Vọng Hàn ngay cả quần áo còn chưa mặc tử tế, dù Tần Tu Trúc ghê tởm đến cực điểm, vẫn không thể không nhìn thấy khối căng phồng dưới quần hắn. Dù không thấy rõ, nhớ đến thứ đồ của Văn Duy Đức, Tần Tu Trúc sao có thể không liên tưởng rằng thứ của gã đệ đệ này hẳn cũng kinh tởm quá liều.

Bị thứ như vậy thao, con kỹ nữ dâm đãng ấy chắc chắn không thể gặp khách, e rằng mấy cái lỗ đều bị Văn Vọng Hàn thao lạn. Từ khoảnh khắc thấy Văn Vọng Hàn, Tần Tu Trúc đã tưởng tượng ra cảnh nàng nằm trên giường, lỗ dưới không khép nổi, phun tinh dịch.

Tần Tu Trúc cổ họng ngọt lịm, cố đè ngụm máu buồn nôn xuống, hóa thành nụ cười nhạt tự nhiên.

Dù hắn không để lộ vẻ chật vật dưới uy áp của Văn Vọng Hàn, chút mồ hôi lấm tấm trên trán vẫn tố cáo áp lực hắn chịu khi đối diện. Nhưng đó chưa là gì, cho đến khi nghe câu nói của Văn Vọng Hàn. Hắn cười chậm rãi, trong mắt lóe lên một tia lệ khí không thể kìm nén, khiến nụ cười thêm phần tàn nhẫn. “Ta thật không ngờ, Văn đốc lĩnh hóa ra cũng biết nói đùa.”

Văn Vọng Hàn vẫn không lộ chút cảm xúc, giơ tay toan đóng cửa.

Ầm ——

Tần Tu Trúc đã nhanh tay giữ lấy mép cửa, bước qua ngưỡng, “Ta thấy, nơi này là Thiên Đô Bắc Sảm , không phải Bắc Cảnh của ngươi.”

Do cửa viện hẹp, Văn Vọng Hàn cố ý đứng giữa chặn đường, không đủ chỗ cho hai nam nhân sóng vai. Khi Tần Tu Trúc bước qua, vai hắn chạm mạnh vào vai Văn Vọng Hàn, tiến vào trong viện.

Tần Tu Trúc chẳng thèm nhìn Văn Vọng Hàn, chỉ liếc xéo, “Ta còn nhớ, hôm nay là Thiên Đô Bắc Sảm , không phải Bắc Cảnh, không mang họ Văn, đúng không? Sao vậy, Thương Chủ chỉ dạy dỗ tam công tử và tứ công tử nhiều, mà việc nhỏ này lại không dạy ngươi, để ta phải nhắc?”

“…”

“Văn đốc lĩnh không giống ta, kẻ rảnh rỗi. Ngươi bận rộn công vụ đến cực điểm, thay Thương Chủ phân ưu, vậy mà còn thời gian chạy đến Thiên Đô chiếm tổ chim tu hú. Tự cho mình là nam chủ nhân, đã hỏi ý huynh trưởng  ngươi chưa? Ngươi bao biện làm thay thế này, nếu Thương Chủ có mặt ở đây, chậc chậc…” Tần Tu Trúc cười khẩy, “E rằng không đơn giản như lần trước, phạt vài chén rượu là xong.”

“…”

Nụ cười Tần Tu Trúc càng đậm, nhìn về nội viện phía xa, dùng giọng chỉ hai người nghe được, nói: “Dù ca ngươi đứng trước mặt ta, cũng phải cân nhắc xem có đủ sức ngăn nổi ta không. Văn đốc lĩnh, dù ngươi luận thế nào, cầu xin thế nào, ngươi nợ ta nửa phần ở đây, cũng không đủ để dương vật ngươi cương lên.”

Vài tiếng “xoẹt xoẹt” chói tai vang lên.

Trước mặt Tần Tu Trúc, mấy bóng người chặn lại thứ vô hình nào đó. Hắn cười nhạt, như thể uy áp lẫm liệt của Văn Vọng Hàn chỉ là cơn gió thoảng.

Văn Vọng Hàn quả thật giết người không cần lý do, Tần Tu Trúc đương nhiên biết. Nhưng thì sao? Dù không tính đến đám cao thủ bên cạnh hắn, dù những cao thủ này có lẽ không chịu nổi Văn Vọng Hàn lâu, nhưng… hắn là Tần Tu Trúc, đây là Thiên Đô.

Song ——

Tần Tu Trúc lại tính sai một chuyện.

“Vọng Hàn! Dừng tay!”

Tần Tu Trúc ngẩn ra, khó giấu kinh ngạc nhìn nam nhân chậm rãi bước tới. Dù là hắn, cũng phải hạ thấp tư thái, cung kính hành lễ. “Việt thánh.”

Việt Hoài liếc hắn, lạnh nhạt, chẳng buồn để ý, chỉ nhìn Văn Vọng Hàn, truyền âm bằng thần thức: “Ngươi không thể giết Tần Tu Trúc. Vì chính ngươi, vì Hòa Du. Đừng làm bậy.”

Tần Tu Trúc dù không nghe được cuộc trao đổi trong thần thức truyền âm, cũng đoán được Việt Hoài đang khuyên can Văn Vọng Hàn. Hắn biết Việt Hoài không phải người dễ gần, nhưng lại rất thiên vị Yêu tộc, tuyệt không để Văn Vọng Hàn chịu thiệt.

Song, hắn vẫn rất để tâm… Sao Việt Hoài cũng ở chỗ Hòa Du?!

Chưa kịp nghĩ thêm, hắn cảm nhận uy áp của Văn Vọng Hàn thoáng dịu đi, có lẽ đã bị thuyết phục. Chưa kịp lên tiếng ——

“Khụ ô!!”

“A!”

Vài tiếng kêu thảm đồng loạt vang lên. Đám cao thủ bên Tần Tu Trúc ngã xuống, thất khiếu đổ máu, chết tức khắc. Máu chảy ra lập tức đóng băng trên mặt đất, như bị đông cứng từ bên trong.

“Ngươi…” Tần Tu Trúc sắc mặt tối sầm.

Việt Hoài cũng sững sờ.

Văn Vọng Hàn xoay người rời đi, “Ta không giết Tần Tu Trúc.”

Đồ chết tiệt này —— Việt Hoài đau đầu khôn xiết, Văn Duy Đức, lần này ngươi nợ ta quá nhiều.

Song, Tần Tu Trúc lại thấy thoải mái, bước đến nói với Việt Hoài: “Đa tạ Việt thánh.”

Có lẽ vì mất mặt đôi chút, Việt Hoài thái độ tốt hơn ban nãy. “Ừ.”

Khi Hòa Du được Văn Vọng Hàn bế ra ngoại thính, nàng vẫn mơ màng, nửa tỉnh nửa mê. Mãi đến khi nghe tiếng đối thoại của mấy nam nhân, nàng mới giật mình tỉnh táo…

Khoan đã.

Giọng này?

“Hòa Du cô nương.”

Nàng mở to mắt, nhìn Tần Tu Trúc đang mỉm cười nhìn mình cách đó không xa, lại thấy Việt Hoài ngồi bên kia. Cuối cùng, nàng nơm nớp lo sợ ngẩng lên, chạm ngay ánh mắt Văn Vọng Hàn.

“Du.”

Văn Vọng Hàn không chút biểu cảm, nhưng nàng gian nan nuốt nước bọt.

Xong đời.

759

Đầu óc Hòa Du vốn hỗn độn, ngây ngốc giật mình, nhưng nháy mắt như bị dội một chậu nước đá, lập tức tỉnh táo.

Không, phải nói nàng cảm giác mình không phải được Văn Vọng Hàn bế, mà như bị đông thành một khối băng trong suốt, đặt trên giá, lạnh thấu xương. Lại thêm những ánh mắt khác nhau, như lột da nàng ngay tại chỗ, khiến nàng đau đớn tột cùng.

Không khí này không khỏi quá đáng sợ.

Hòa Du cảm nhận được hơi thở của ba người đều cực kỳ không tốt. Nàng không có thời gian nghĩ sâu vì sao ba nam nhân này lại mang lửa giận lớn đến vậy. Điều cốt lõi là nàng bị đặt giữa lằn ranh của họ.

Cả ba đều cố ý kìm nén tin tức tố, nhưng rõ ràng vì cảm xúc dao động, họ không thể áp chế hoàn toàn. Những luồng tin tức tố va chạm trong không khí, như một cuộc chém giết không tiếng động.

Đây đâu chỉ là giương cung bạt kiếm, rõ ràng họ xem nàng như bia ngắm.

Phản ứng đầu tiên của Hòa Du là muốn rời khỏi vòng tay Văn Vọng Hàn, nhưng eo nàng bị hắn siết chặt, đừng nói thoát ra, ngay cả nhúc nhích cũng không được. Nàng chỉ có thể dính sát vào lồng ngực hắn, nghe tim hắn đập thình thịch, hơi thở hung lệ vang bên tai, như đâm xuyên nàng. Hơn nữa, bị ánh mắt không chút cảm xúc của hắn nhìn, nàng thực sự không dám động.

Còn Tần Tu Trúc đối diện, trái ngược hẳn với bộ dạng quần áo bất chỉnh của Văn Vọng Hàn, hắn vận hoa phục lộng lẫy. Dù mỉm cười gọi nàng “Hòa Du cô nương” – ấm áp như gió xuân – nhưng khi lướt qua nàng, đó lại là gió bắc lạnh buốt, báo hiệu tai họa.

Về phần Việt Hoài ở một bên, thần thái mang vẻ hài hước, nàng không rảnh để ý.

Trong chớp mắt, nàng cố tiêu hóa tình huống trọng yếu nhất. Trên người Văn Vọng Hàn nồng nặc mùi máu tươi, rõ ràng vừa giết người. Với thái độ của Tần Tu Trúc, có lẽ thủ hạ của hắn đã chết. Việt Hoài xuất hiện ở đây, nghĩa là Tiểu Trù, A Kiều, và Ôn Tu Dương hẳn an toàn.

Tần Tu Trúc và Văn Vọng Hàn đều chờ nàng đưa ra lời giải thích. Việt Hoài có lẽ ở đây để ngăn Văn Vọng Hàn và Tần Tu Trúc xung đột.

Vậy thì…

“Ngươi đi tắm trước, mặc quần áo tử tế.” Hòa Du nhìn Văn Vọng Hàn nói. Nàng nghiêng ngồi trên đùi hắn, như bất đắc dĩ ngẩng đầu nói chuyện, mông nàng nhẹ nhàng đè lên hạ bộ bất chỉnh của hắn. Chỉ cần dùng chút lực, khối dương vật nửa cương đã nhảy dựng dưới mông nàng. Nàng biết sát dục và tính dục của Văn Vọng Hàn luôn lẫn lộn. Hắn giết thủ hạ của Tần Tu Trúc, có lẽ vì bị Việt Hoài ngăn không thể giết chính Tần Tu Trúc. Dù bề ngoài bình tĩnh, hắn chắc chắn đã xung đột với Tần Tu Trúc, tích một bụng hỏa, chỉ cần chút dầu là bùng cháy dữ dội. Nếu nàng không khéo léo, Văn Vọng Hàn rất có thể trực tiếp bế nàng vào phòng thao tiếp.

Vậy chi bằng…

Quả nhiên, Văn Vọng Hàn bị nàng đè mà hít mạnh một hơi, hung hăng kéo nàng vào ngực. Nàng nhân cơ hội dùng ngón tay ái muội xoa đầu vú hắn, ngẩng mặt thì thầm bên tai: “Tin tức tố của ngươi hiện tại kích thích ta quá mạnh. Ngươi muốn nghe ta giải thích, hay làm gì khác, cũng chờ họ đi đã. Đừng làm bậy, ngươi không muốn ta động dục trước mặt họ đâu.”

Nàng mặt ửng hồng, mắt mơ màng, như thể tùy lúc có thể động dục. Văn Vọng Hàn cũng hiểu, hôm qua hắn thao nàng quá tàn nhẫn, nàng còn chưa tỉnh táo đã bị hắn bế ra đây. Trong phòng, không nói đến tin tức tố của chính hắn, Tần Tu Trúc rõ ràng vì tức giận mà khó kìm nén tin tức tố.

Sau một lúc, Văn Vọng Hàn hung hăng bóp mông nàng, véo đến mức nàng rưng rưng nước mắt, mới buông nàng ra, đứng dậy, bước qua hai nam nhân kia như không thấy họ.

Hòa Du nhìn Việt Hoài, ánh mắt cầu xin không cần nói cũng rõ.

Việt Hoài cười khẽ, cũng đứng dậy. Dù sao Văn Vọng Hàn đã rời đi, chỉ cần họ không xung đột, hắn chẳng có hứng thú ở chung phòng với Tần Tu Trúc, liền đứng lên ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai người họ.

“Hòa Du cô nương đuổi cả hai người đi, xem ra đã nghĩ xong cách lừa ta?” Tần Tu Trúc giọng điềm đạm.

Hòa Du mím môi, hiểu rõ hắn đang dò xét. “Tần thiếu gia.”

“Kỳ thực, cũng chẳng có gì.” Tần Tu Trúc ngắt lời nàng.

“Ân?”

Tần Tu Trúc nhìn nàng, dưới ánh sáng lấp lánh của châu ngọc, mặt mày hắn rực rỡ, lộng lẫy, khiến nàng hoa mắt, tim loạn, khó nắm bắt chút manh mối.

“Từ khi quen biết, ta đã rõ Hòa Du cô nương rất giỏi lừa người. Đừng hiểu lầm, ta không phản cảm. Sống trên đời, ai chẳng dựa vào dối trá để mưu sinh. Nàng lừa ta bao lần, thêm một hai lần nữa cũng chẳng sao. Trước khi ngồi đây bình thản, cái miệng nhỏ của nàng đã hống ta bằng lời dối, ta đều đoán được. Nàng bị Văn đốc lĩnh cưỡng ép, hay tự nguyện cùng hắn, ta đều tỉnh táo, không cần biết.”

Quen biết Tần Tu Trúc đã lâu, nhưng lần đầu Hòa Du cảm thấy hắn khác lạ. Hiền lành, mà xa cách.

Mọi lời định nói đều bị nàng nuốt xuống, cuối cùng chỉ đáp bằng nụ cười lễ phép.  “Nếu Tần thiếu gia nhìn thấu như vậy, ta cũng không có gì để nói.”

Tần Tu Trúc thật lâu sau thở dài nhè nhẹ, nụ cười càng nhạt, phức tạp đến mức chẳng ai hiểu hắn cười ai, cười gì. Hắn cụp mắt, thần thái đầy nghiền ngẫm, xoay nhẫn trên tay. “ được.”

Dứt lời ——

Chưa để Hòa Du nói thêm, Tần Tu Trúc đứng dậy, không nhìn nàng thêm cái nào, xoay người rời đi.

Mãi đến khi Tần Tu Trúc dẫn người đi, cửa viện đóng sầm, tâm Hòa Du vẫn chưa ổn. Nàng hầu như không tin Tần Tu Trúc lại dễ dàng rời đi như vậy? Chỉ nói vài câu đơn giản thế, rồi đi?

Hơn nữa, chữ “ được” cuối cùng, tuy nghe bình thản, nhưng nàng cảm thấy đáy lòng lạnh buốt. Được cái gì? Tần Tu Trúc chắc chắn không bị nàng lừa, cũng không cần nàng giải thích, thậm chí không muốn nói thêm với nàng. Nghĩ đến ánh mắt cụp xuống cuối cùng của hắn, nàng run rẩy sợ hãi, nhưng… giờ nàng chẳng rảnh nghĩ sâu. Trước mắt còn cả đống rối rắm cần xử lý.

Văn Vọng Hàn giờ này hẳn còn đang tắm. Hắn chắc chắn biết nàng cố ý đuổi hắn đi, nên tạm thời chưa quay lại tìm nàng ngay.

Nàng vội thu dọn quần áo còn hỗn độn, ra giếng trong viện rửa mặt, rồi đến chỗ Việt Hoài, cũng tức là nơi Tiểu Trù đang ở.

Việt Hoài nghe nàng đẩy cửa vào, nhướng mày cười: “Ồ, giỏi nhỉ, nhanh thế đã dỗ xong cả hai chiếc thuyền?”

“Tiểu Trù không sao chứ?” Hòa Du vội vàng vượt qua bình phong, vào nội thất, thấy trên sàn hai người một yêu nằm la liệt.

Tiểu Trù và A Kiều chưa tỉnh, ngay cả Ôn Tu Dương cũng đang hôn mê… Nhưng đều nằm trên sàn lạnh lẽo, còn Việt Hoài ngồi trên mép giường, nhàn nhạt nói: “Không ném họ ra sân đã là tử tế.”

Hòa Du nuốt lời định nói, “Bọn họ…”

“ không chết được đâu.” Việt Hoài ngoắc tay, ý bảo nàng qua.

Nàng bất đắc dĩ, đành căng da đầu ngồi cạnh hắn. Vừa ngồi xuống, đã bị Việt Hoài ôm vào lòng, cúi đầu nhìn nàng: “Còn lẳng lơ không? Lẳng đến mức mấy chiếc thuyền sắp lật, giờ mới nhớ đến ta? Ân?”

760

Tần Tu Trúc tựa vào vách xe, chưa cho hạ nhân thắp đèn lồng sương trong xe. Không gian rộng rãi chỉ nhờ ánh sáng lọt qua cửa sổ lá điệp trên vách liễn, lập lòe theo vòng quay bánh xe, chiếu vào mắt hắn, khiến lòng rối loạn. Hắn tùy tay vén rèm cửa sổ, cảnh trí bên ngoài như tàn ảnh lay động, nhìn chẳng rõ, hệt như tâm trạng hắn, vẫn cứ rối bời.

Nhìn phong cảnh ven đường, hắn nhớ đến một lý do khiến hắn không ưa Thiên Đô: cảnh phồn hoa trước mắt quá đẹp. Đẹp như một lão nhân xảo trá, dù thân xác mục ruỗng, vẫn cố khoe nhan sắc tráng niên. Một thân hoa lệ, nụ cười hòa ái che giấu tuổi tác và bí mật trong cốt tủy suy sụp, còn tô son điểm phấn, mỹ danh là lịch sử dày nặng.

Nói giả, nó có vạn lý do bất đắc dĩ để chống đỡ bộ mặt thịnh thế thái bình. Nói thật, toàn bộ đều là giả dối.

Giống như con người nơi này.

Ai đến Thiên Đô, ai càng gần cái nơi rách nát này, người đó sẽ biến thành bộ dạng này. Thành này như chảo nhuộm, giảo tất cả người và vật thành một màu, mới có thể sống tạm.

Trước đây, hắn khinh thường nơi này đến mức nào? Thiên Đô, ôi Thiên Đô, hảo một tòa vương thành trời cao. Hắn sớm nhìn thấu Bắc Sảm này, nơi gần nhân gian nhất, đỉnh cao vương thành, chẳng qua là cống rãnh. Kiến bò, chuột lủi, gián rệp đầy đất, bò lổn ngổn trong điêu lan ngọc thế, lan cung quế điện. Hắn cười nhạo đám quan to hiển quý ở chốn phú quý nhất Bắc Sảm, thậm chí chẳng coi hoàng thất ra gì, chỉ xem họ là đồ bẩn thỉu.

Nhưng Tần Tu Trúc chẳng ngờ, hôm nay ngay cả chính hắn cũng không thoát khỏi.

Vừa rồi trước mặt nàng, những lời hắn nói đều từ phế phủ, đều là thật, nhưng khi vào bụng hắn, lại toàn là giả dối.

Nàng cũng thế.

Từ khi quen biết, hắn đã nhận ra nàng đầy bí mật. Bí mật, chính là lời dối không nói ra. Nhưng hắn không quá để tâm. Như hắn vừa nói với nàng, sống trên đời, ai chẳng dựa vào lừa dối để sinh tồn. Càng gần nàng, càng thân mật, hắn càng thấy bí mật trên người nàng chất chồng.

Kỳ lạ thay, chính hắn sống bằng cách buôn bán bí mật người khác, nhưng lại không muốn đào bới bí mật của nàng. Không hẳn thế, nói đúng ra, hắn lười dùng lời khách sáo hay tính kế từ miệng nàng.

Trên đời, Tần Tu Trúc hắn tính kế người, có thể xem là số một. Nhưng với nàng, hắn thực sự lười tính toán quá nhiều.

So với vô số người trên đời, với con mắt của hắn, nàng đúng là thông minh kiệt xuất, thậm chí khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác. Nhưng mặt khác, với Tần Tu Trúc, chút tâm tư của nàng chỉ như tờ giấy mỏng. Hắn có quá nhiều cơ hội, quá nhiều thủ đoạn để cạy miệng nàng.

Như câu hắn từng nói khi thân mật với nàng: “Trên đời, người khiến ta bồi chỉ có nàng.” Đó chẳng phải chỉ là lời dỗ bạn giường.

Cẩn thận tính toán, phàm là chuyện liên quan đến nàng, hắn không ít lần chịu thâm hụt. Bồi cho Văn Duy Đức bao nhiêu?

Cứu đệ đệ nàng, đưa đến chỗ Bàn Vương, lại bồi bao nhiêu?

Từ khi nàng đến Thiên Đô, trong sáng ngoài tối, hắn lại bồi bao nhiêu?

Hắn chẳng tính kỹ.

Cây cân trong lòng hắn, vốn chuẩn xác, trước mặt nàng lại luôn lệch lạc.

Thôi, lùi vạn bước, không nói đến bí mật lớn lao gì trên người nàng, khiến Văn Duy Đức để tâm đến vậy. Chỉ nói về nàng.

Mỗi lần gặp, hắn không lẽ không thấy ánh mắt nàng né tránh? Không nghe ra lỗ hổng trong lời nói? Không nhận ra hành vi mâu thuẫn của nàng? Những chỗ bất hợp lý trong lời nói, hành động, chút chột dạ nhỏ nhặt, rõ ràng như mực loang trên giấy trắng.

Những lời nàng nói với hắn, mười câu thì nửa câu thật cũng đã trộn hai lạng nước.

Nhưng Tần Tu Trúc không phải vừa nói, cũng không có gì to tát.

Không tính chuyện này.

Nàng là Trọc nhân, bản tính dâm đãng, không kháng cự nổi bản năng. Nàng quá yếu, trước cường quyền như huynh đệ Văn Duy Đức, nàng không có lựa chọn.

Nàng thoát khỏi Văn Duy Đức đã là bản lĩnh khó lường.

Giờ ở Thiên Đô, Văn Duy Đức đừng hòng khống chế nàng.

Với nàng, đây là khởi đầu mới.

Tần Tu Trúc tự cho rằng, với hắn và nàng, cũng nên thế. Giữa họ từng có một giao dịch lỗi thời, nhưng vì có kẻ đơn phương phá hoại, giao dịch đã ngừng ở Bắc Cảnh.

Nàng không còn là món hàng giao dịch, mà là một nữ nhân thực thụ.

Tần Tu Trúc biết cân lượng của mình, hắn thực không biết cách ở chung với một nữ nhân. Trước khi gặp Hòa Du, hắn muốn ai, chỉ cần nói một câu. Giờ, hình như không phải vậy.

Bắt đầu lại, rồi tính tiếp.

Dù nàng đầy lời dối, tất cả đều giả, cứ từ từ, không vội. Nàng có thể lừa gì? Lừa tiền hắn? Hắn không thiếu tiền. Hay nàng mang thù lớn, lừa hắn báo thù? Được, tiêu tiền thuê người, dù là báo thù Văn Duy Đức – cũng không phải chuyện viển vông. Lừa hắn sủng nàng, làm bậy? Cũng không sao, dù trời sập, hắn cũng bồi nổi.

Nên khi nàng đi, không có gì, chỉ là một Trọc nhân, hắn không phải không gượng nổi.

Xe liễn kẽo kẹt dừng lại.

Hạ nhân cung kính mở cửa xe, hèn mọn tột độ, nghênh hắn xuống liễn. Một tâm phúc tiến lên bẩm báo, hành trình thuận lợi, như thường lệ, họ làm tròn bổn phận, xứng đáng với từng đồng hắn chi. Tuyệt đối không ai phát hiện hành tung, không ai theo dõi. Dù là Sơn Hà Đình ở Thiên Đô, dưới bút tích của các toản sư hắn thuê giá cao, hành tung của hắn được che giấu hoàn mỹ. Không ai biết Tần Tu Trúc hôm nay đến chỗ Hòa Du.

Đồng thời, cũng không gây phiền cho nàng. Nàng lo lắng thân phận hắn sẽ gây chú ý không cần thiết, chút tâm tư ấy, sao giấu nổi hắn.

Nhưng, vẫn là câu ấy, không có gì.

Song, nàng không biết hắn cẩn trọng đến vậy.

Khi nàng bị vây trong tay Văn Duy Đức, Tần Tu Trúc đã trăm phương nghìn kế muốn đưa nàng ra. Những lời hứa trên giường, không phải hư ngôn, hắn nhớ rõ, âm thầm dốc sức.

Sau đó, đưa Hòa Trù đến chỗ Bàn Vương, cũng vì nàng. Trong Bắc Sảm, ngoài Bàn Vương, không ai ngang tầm Văn Duy Đức để bảo vệ Hòa Trù.

Dù có giao dịch với Hòa Trù, bảo hắn điều tra Bàn Vương, Tần Tu Trúc không coi là thật. Đó chỉ là cái cớ, để Hòa Trù bớt cảnh giác, tránh đào bới tận cùng. Hệ tinh thần, phiền toái.

Tình báo Bàn Vương? Loại nhân vật ấy, sao đến lượt Hòa Trù.

Nếu thật muốn tình báo, với bao thủ hạ đắc lực, mạnh hơn, trung thành hơn Hòa Trù, sao hắn lại chọn kẻ mang địch ý như Hòa Trù?

Hòa Trù từ khi đến chỗ Bàn Vương, không báo gì hữu ích cho Vạn Lại Tịch của hắn. Đổi lại là bất kỳ thủ hạ nào chậm trễ thế, đã bị kéo ra cho chó ăn. Nhưng Tần Tu Trúc như quên chuyện này, không quản Hòa Trù, không hỏi hắn làm gì.

Nói trắng ra, dù là nàng, bí mật của nàng, hay lời dối của nàng, với hắn, đều là việc nhỏ, dễ như trở bàn tay, không đáng bận tâm.

Về phòng, hạ nhân không dám tự quyết, chỉ run rẩy hỏi hắn.

“Chủ tử… mấy thứ này…”

Tần Tu Trúc liếc qua. Đám người hầu xếp thành hàng, bày ra đồ vật, chờ hắn xử lý.

Hắn mới nhớ, mình quên dặn dò.

Vài món lụa quý, một hộp trang sức, ít son phấn lặt vặt, còn cố ý chọn vài thư điển cho nàng, vì hắn biết nàng thích những thứ này.

Tình báo từ Duy Hiền Các, hắn biết nàng thi mặc khảo không tốt.

Nàng tâm cao khí ngạo, rất để ý kỳ mặc khảo này, chắc chắn sẽ khổ sở, còn phải giả vờ trước mặt đệ đệ, có khi một mình trốn trong phòng khóc.

Hắn kỹ lưỡng chọn những thứ này, sáng sớm đến gặp nàng, định bồi nàng, dẫn nàng ra ngoài giải sầu, đừng mãi ở trong nhà.

Nhưng…

Bỏ qua việc mở cửa thấy Văn Vọng Hàn vừa thao nàng xong, bỏ qua đám thủ hạ bị hắn giết chết… tất cả bỏ qua.

Lại lùi vạn bước, cái thứ dương vật trời ban kia cuồng vọng phô trương, cứ xem như lời nói đùa, tự lừa mình mà cho qua.

“Nếu Tần thiếu gia nhìn thấu như vậy, ta cũng không có gì để nói.”

Trong mắt nàng, hóa ra chỉ là một câu “ không có gì để nói.”

Trước giờ nhắm một mắt mở một mắt, tự lừa mình, mãi đến khi chính tai nghe từ miệng nàng, Tần Tu Trúc mới như tỉnh mộng.

Hòa Du, ôi Hòa Du.

Nàng lừa, mà không muốn lừa hắn thêm một câu.

—— Rầm rầm.

Đám tôi tớ ném hết trân bảo xuống đất. Đồi mồi kim tước thoa, san bảo quỳnh liên chi, chỉ còn là đống rơm rác hỗn độn. Sách quý vạn kim mở tung, giấy mành tinh xảo trải ra:

Cân nhắc được bao lâu, trước mắt đã khô héo thành tro.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro