Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

681 + 682 + 683 + 684 + 685

681

Lỗ tai lộ ra ngoài mái tóc, lạnh buốt trong mưa đông.

Môi lưỡi nam nhân càng thêm nóng bỏng.

Không được.

Nhận ra nguy hiểm quá độ, nhưng đã muộn.

Đầu lưỡi ướt át lướt qua vành tai, nước bọt dễ dàng thấm vào da thịt lạnh cóng, tin tức tố tràn vào mạch máu như gió thổi tan cửa sổ giấy. Động dục chỉ trong một khoảnh khắc.

Tin tức tố trong miệng Tần Tu Trúc luôn nồng hơn người khác—vì hàm răng hắn có thể tiết ra tin tức tố thuần khiết bất cứ lúc nào. Hòa Du biết, nhưng vừa rồi bị lời hắn làm lệch hướng, quên mất sự nguy hiểm này.

“Ô ngô… A… A… Không được, buông…” Nàng mềm nhũn trong lòng hắn, sự cứng rắn ban nãy như bị mưa lớn cuốn trôi.

“Ngô.” Tần Tu Trúc ngửi thấy hương vị ngọt ngào đến cực điểm, non mềm hơn cả ký ức, vừa ngửi đã như nếm bách hoa nhưỡng năm xưa, say đến choáng váng.

“…Ta rõ ràng… đã nhắc nhở nàng…” Hắn nói, cảm nhận cơ thể mình biến đổi, mạch máu giãn nở, nhiệt độ tăng cao, máu chảy nhanh, ào ạt vào não, mang theo cuồng bạo và gấp gáp, như suối ngầm sống lại, báo hiệu núi lửa phun trào.

Trước đây, Tần Tu Trúc chưa từng cảm nhận động dục mãnh liệt thế này. Ký ức từng khiến hắn kinh tởm, giờ lại mê hoặc đến lạ.

Mê hoặc đến mức hắn không nỡ ăn ngay, chỉ muốn chậm rãi thưởng thức, nhấm nháp từng chút quá trình động dục gia tăng.

Hắn thong thả, dù động dục hưng phấn , giọng vẫn dịu dàng, “Ta đã nhắc nàng… Vạn vật có giá. Nàng… cũng không ngoại lệ.”

“…Ngươi…” Khác với Tần Tu Trúc chậm rãi thưởng thức, động dục của Hòa Du đến quá nhanh, quá mạnh.

Cơ thể vừa giải tỏa dục vọng không lâu trước, lại bị bản năng nuốt chửng, hoàn toàn, không cho nàng thời gian thích nghi. Ý thức rối loạn, kết tinh như mất hiệu lực.

Môi Tần Tu Trúc dán vào tai nàng, hơi thở nặng nề, “Trận đối võ thứ ba, nàng luôn bị động, chẳng phải vì tỳ vết này? Tin tức tố rác rưởi kia khiến nàng sắp động dục.”

—Không được.

Dù lý trí bảo nàng.

Cơ thể lại cho đáp án khác.

Hòa Du ngẩng mặt, biểu tình biến đổi, mặt mày đầy mị thái, đồng tử cam lộ dâm văn sâu sắc, nhanh chóng phóng đại, như ngòi nổ bị châm.

“Tần… Thiếu gia…” Nàng tựa vào cánh tay hắn, “Ân… A… Muốn… Muốn…”

Gương mặt hắn ngày đêm thương nhớ, giờ dâm thái lộ rõ, thổ lộ khát vọng, dù cố nhấm nháp, khắc chế cũng vô ích. Hắn bế ngang nàng, bước vào phòng.

“Ân… A… A… Ngứa… Tần… Thiếu gia…”

“Gọi Tu Trúc… Sao lại quên hết những gì ta dạy…”

“Tu Trúc… Muốn… Muốn… Ngứa quá…”

Ném nàng lên giường, Tần Tu Trúc còn chút lý trí, quỳ giữa hai chân nàng, đè xuống, vuốt ve mặt nàng, dụ dỗ, không vội nuốt chửng.

“Ngứa chỗ nào?” Hắn hỏi.

“Nào cũng ngứa… Nào cũng ngứa…” Nàng khát khao, bị đè dưới thân, giãy giụa như kiến bò, miệng lặp lại ân a.

Tần Tu Trúc nhìn nàng phát dâm thành khẩn, nhớ đến chuyện khác, lấy đan dược từ nhẫn trữ vật, đặt lên môi nàng, “Ăn dược trước.”

Nàng động dục hoàn toàn, ngoan ngoãn há miệng, không hỏi gì, nuốt viên dược, nhưng cắn nửa cái, lông mi nhíu lại vì đắng, thè lưỡi định nhổ, “Đắng quá… Không ăn…”

“Không được, ngoan nào. Ăn hết đi.”

Nàng bị thương nặng từ đối võ, dù tránh xuất huyết, nội thương chắc chắn nghiêm trọng.

Nhưng Hòa Du thè lưỡi, không chịu ăn, dục vọng khiến nàng chỉ nuốt được tin tức tố và tinh dịch, đôi mắt mọng nước, dâm thái càng phóng đãng. “Không cần cái này… Muốn tin tức tố…”

Tần Tu Trúc hơi thở nặng nề, vị đắng dược lan vào miệng hắn. Quả thật đắng—sau này phải nói với dược tề sư, bỏ nhiều tiền mua dược, sao không làm ngọt một chút.

Nhưng chính vị đắng này làm nổi bật sự ngọt ngào của lưỡi nàng khi hôn.

Nụ hôn không chỉ hóa giải vị đắng dược, mà còn bùng cháy dục vọng. Tần Tu Trúc từ thành thạo hóa thành thở dốc thô bạo, đè chặt nàng, tay chân như thiếu niên vụng về mò mẫm cơ thể nàng.

Hắn vừa cởi quần áo mình, vừa xé quần áo nàng, không nỡ rời môi nàng, chỉ rối rắm vội vàng.

Dục vọng cháy bỏng, hai người quấn quýt, như không nằm trên giường mà trên ngọn lửa.

“Ô ngô… Chậm chút… A… Ta… Thao!… A…” Tần Tu Trúc kêu lên, dương vật cương cứng bị nàng đá mạnh qua quần áo. Đau đến thắt lưng cong lên, nếu ngày thường, kẻ dám làm vậy sớm đã chết.

Nhưng hắn chỉ hơi rời môi nàng, cúi đầu nhìn, Hòa Du ngửa cổ, mắt đẫm lệ, dục vọng mê ly, há miệng mơ hồ muốn hôn hắn, khát khao chưa đủ.

Nữ nhân chưa từng chủ động câu dẫn, vụng về đến mức không biết cọ dương vật.

Hắn thấy thú vị.

Lần đầu nếm nữ nhân chủ động thế này. Trong ký ức, thiếu nữ thà chết không cầu hắn, giờ trùng điệp với thiếu nữ dâm thái trước mắt…

Sự tương phản này mãnh liệt hơn cả động dục. Dương vật bị nàng đá, cương càng hung ác.

Tâm tình càng sung sướng.

“Muốn thế sao… Vậy tự cởi quần áo đi, Du Du.”

Tần Tu Trúc không vội, ngồi thẳng, tựa lưng ra sau.

Hòa Du ngập ngừng vì động dục, nhưng thật sự giơ tay cởi đai lưng.

Dù trì trệ, quần áo vốn đã rách rưới, nhanh chóng cởi sạch, yếm rơi xuống… chỉ còn quần nhỏ nửa treo trên mông thịt.

Nàng bủn rủn tựa trên giường, cảm giác như mưa lớn hơn hay gió lạnh hơn? Sao trong phòng đột nhiên lạnh…

Nhưng khát khao tin tức tố và tinh dịch khiến nàng ngoan ngoãn cuộn chân, móc áo lót định cởi…

Nhưng.

Áo lót chưa cởi được—

Bị bạo lực xé toạc .

Ầm.

Hai tay bị đè lên đầu, công tử phong lưu dịu dàng ban nãy giờ mặt mày tàn nhẫn, gần như vặn vẹo, đáy mắt xanh sẫm như độc chiểu cuộn trào, che giấu quái vật đáng sợ.

“Xú kỹ nữ—chỉ một canh giờ ngắn ngủi, nàng lại để ai thao?!”

682

Khẳng định là có kẻ muốn chết.

Đứng mũi chịu sào, trong đầu Tần Tu Trúc hiện lên vài gương mặt, thậm chí đã không thể chờ thêm, lấy lại tinh thần, liền nghe thấy chính mình đã truyền âm cho tâm phúc, ra lệnh bọn chúng trước tiên nhốt lại mấy phế vật trong tiểu viện của Hòa Du hôm nay, chờ hắn xử lý xong sẽ trở về mà hảo hảo con mẹ nó sát một trận.

Lão tử bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy để mua đám cấp dưới phế vật này, đến một nữ nhân cũng trông không nổi, còn mẹ nó để người ta thao.

Tần Tu Trúc rõ ràng cảm nhận được gân xanh trên huyệt Thái Dương không ngừng giật mạnh, cúi đầu nhìn đôi tay mình đang bóp trên cổ tay nữ nhân, mạch máu xanh tím nổi lên cao vút——

Dường như thứ chảy trong mạch máu không phải máu, mà là chất độc sắt thép sôi sục, tùy thời có thể ngưng kết thành lưỡi dao vô tình, cướp đi mạng sống.

“Đau… Đau… Đừng… Nhéo nữa… Ô ô ô…”

Giọng nói mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở vang lên, Tần Tu Trúc mất nửa ngày mới điều chỉnh tiêu điểm ánh mắt hướng lên khuôn mặt nàng. Nàng trông thật đáng thương, nhưng chẳng có chút kinh hoàng nào, nước mắt treo nơi khóe mắt chỉ vì đau đớn mà rơi, hoàn toàn không nhận thức được hắn đang hỏi gì.

Tần Tu Trúc chỉ cảm thấy ngọn lửa tà ác kia chui vào tim phổi, dâng lên trong dạ dày, đau đớn quặn thắt.

Luôn có kẻ muốn chết.

Nhưng điều khiến hắn mẹ nó tức giận chính là, dù đã đến lúc này, trong đầu hắn lướt qua những gương mặt đáng bị giết, lại không hề có nàng.

“ nàng mẹ nó không nghe thấy ta nói gì sao? Đừng tưởng động dục là có thể giả ngu!” Tần Tu Trúc nghe chính giọng mình nói hai câu này, mang theo chút run rẩy nội lực.

“Ô… A… Tay… Đau quá…” Hòa Du lắc đầu, đôi mắt và môi đều không mở ra được, ánh mắt mơ hồ, tiếng rên cũng mơ hồ, “Còn… Lạnh…”

“……”

Tần Tu Trúc theo bản năng ngẩng đầu liếc qua cửa sổ, quả nhiên trời còn đang mưa lớn, một cơn gió mạnh thổi vào, nàng cởi sạch sẽ, trên người lại bị tình dục thiêu đốt, hẳn là lạnh.

Ầm một tiếng, hắn không kiên nhẫn vung tay, cửa sổ lập tức đóng lại. Nhưng cúi đầu lại bắt đầu bực bội, tại sao hắn lại phải đóng cửa sổ?!

Dù sao đi tới đi lui cũng đều đang tức giận, chỗ nào cũng có thể nuốt một bụng hỏa vào người, tức giận chính mình, nữ nhân bị đè dưới thân chỉ biết kêu la rên rỉ, chẳng hề biết hối cải, cũng không cho hắn đáp án.

Động dục quá độc ác, vụng về chỉ còn lại bản năng, không còn lý trí, không phải người bình thường… Đạo lý, chính là đạo lý này. Có thể thuyết phục được bản thân sao?

Tổng con mẹ nó có kẻ muốn chết.

Dù chỉ vì chuyện này.

“Hòa Du… Du Du…” Tần Tu Trúc hơi thả lỏng tay, nâng cằm nàng, ngón tay lần theo dấu răng và vết hôn loang lổ trên người nàng, “ nàng nói cho ta nghe, trước khi ta đến, ai thao nàng, ta sẽ cho nàng muốn… Được không?”

Rõ ràng kẻ phạm sai lầm là con kỹ nữ này, là nàng dâm đãng đi ngủ với kẻ khác, mẹ nó sao cuối cùng vẫn là hắn phải nhẫn nhịn tính tình để dỗ dành nàng?

Tần Tu Trúc tự nhiên phẫn uất bất bình, nhưng để giết người, hắn đành phải làm vậy.

“…Ô ô…” Nàng dường như vẫn không hiểu, vừa được thả lỏng một chút, liền cố gắng ngẩng cằm và cổ, cọ vào cằm Tần Tu Trúc, ra vẻ cầu hoan, “Hôn… Hôn…”

Tần Tu Trúc lúc này không chỉ phải đè nén hỏa khí, còn phải nhẫn nhịn tính tình kìm nén dục vọng xuống cổ họng, môi chỉ chạm vào môi nàng, để nàng cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng bên dưới tin tức tố, câu dẫn nàng, dỗ dành nàng, ngón tay lần theo những vết cắn trên người nàng, nhẹ nhàng ấn xuống lừa gạt, “ nàng ngoan ngoãn nói cho ta… Trên người nàng… Ai cắn… Cắn sâu như vậy, chắc đau lắm? Có phải bị kẻ nào bắt nạt… Ta giúp Du Du trả thù được không… Chỉ cần nàng nói cho ta…”

Cuối cùng cũng không biết câu nào phát huy tác dụng, có lẽ là vết cắn bị đè đau, hay là câu nói bị kẻ nào bắt nạt…

Nàng mơ màng không mở nổi mắt, cũng chẳng thấy rõ mặt nam nhân, khắp nơi vừa ngứa vừa đau, lúc này cửa sổ lại vang lên tiếng bạch bạch, chắc là mưa lớn đập vào cửa. Nhưng tin tức tố của nam nhân trên người nồng đậm như vậy, lại không chịu cho nàng, khiến nàng khó chịu vô cùng, một câu hỏi nàng chẳng hiểu nguyên do.

Mơ hồ không rõ, nàng câu lấy cổ nam nhân, kêu một tiếng.

“A Tiêu.”

“……” Tần Tu Trúc sững sờ.

“A Tiêu… A Tiêu…”

Tần Tu Trúc đầu óc có chút không theo kịp, liền hỏi, “A Tiêu… Là Văn Duy Đức sao?”

“…Ô ngô… Ân… Đúng vậy…”

“……”

Không. Điều này không hợp lý.

Văn Duy Đức sao có thể ở Thiên Đô? Vị trong cung kia còn đang treo hơi thở chưa tắt, cũng chẳng nghe nói trong cung có sắp xếp đưa hắn đến Bắc Cảnh —— vậy hắn sao có thể lén đến Thiên Đô? Điều này tuyệt đối không thể!

Hắn làm sao rời khỏi Bắc Cảnh?!

Lúc này trong đầu Tần Tu Trúc không ngừng hiện lên những ý nghĩ vượt xa tình dục và chuyện giường chiếu, những chuyện hệ trọng. Những suy nghĩ này khiến cảm xúc xao động và dục vọng trong cơ thể hắn tạm thời nguội lạnh, kéo cổ nữ nhân túm lên, nhìn chằm chằm nàng, “Hòa Du, ta hỏi nàng lần cuối. Vừa rồi thao nàng, là Văn Duy Đức sao?!”

“Là… Đúng vậy…”

Hòa Du cả người như xương cốt mềm nhũn, rũ rượi như bông bị túm lên, chỉ si mê nhìn hắn, thè lưỡi muốn liếm hắn.

“Mau… Cho ta…”

Có thể nữ nhân đã hoàn toàn bị tình dục thiêu cháy đầu óc, chẳng nghe rõ hắn hỏi gì, hoặc là để cầu thao, nàng thuận miệng đáp bừa——

Dù sao thì như thế nào cũng hợp lý hơn chuyện “Văn Duy Đức đến Thiên Đô, thao Hòa Du”.

Sao có thể chứ. Văn Duy Đức không thể rời Bắc Cảnh, vậy hắn làm sao thao được Hòa Du, hơn nữa… Hắn sao có thể thao Hòa Du rồi bỏ đi?

Trong đầu Tần Tu Trúc các ý nghĩ rối bời quấn lấy nhau, như một cuộn chỉ rối. Nếu là Văn Duy Đức đến, hẳn phải có hơi thở của hắn còn sót lại. Và… ánh mắt lướt qua, một vật đột nhiên thu hút sự chú ý của hắn.

Lúc này nữ nhân bị hắn bóp cổ nhấc lên, tóc rũ xuống, trên một lọn tóc dài buộc một sợi dây cột tóc màu đỏ. Hắn không lạ gì thứ này, nhưng lúc này càng khiến hắn quen mắt chính là…

Hắn nheo mắt, ngón tay vận một tầng linh lực, thử thăm dò lướt qua sợi dây cột tóc.

“Ngô.”

Quả nhiên.

Trên sợi dây cột tóc lóe lên một tầng ánh sáng kim sắc rực rỡ… Loại hơi thở này, trong thiên hạ, làm gì có thứ hai?

Tần Tu Trúc thả lỏng tay buông Hòa Du.

Hắn giơ tay day trán, rối bời không giải thích được gì. Có lẽ động dục quá sâu, lý trí chẳng còn bao nhiêu, suy nghĩ rối ren, hỗn loạn, từng sợi dây quấn quanh nhau, cuối cùng theo ánh mắt hắn dừng trên người nữ nhân, quấn thành một nút thắt không thể gỡ.

“nàng… Rốt cuộc giấu bí mật gì?”

Tần Tu Trúc lẩm bẩm.

Nhưng.

Hòa Du lúc này không được thỏa mãn tình dục, lại cố gắng nhướn nửa người lên,  mặt nàng kề sát hắn, y phục hoàn toàn trượt xuống, treo trên khuỷu tay. Nàng hôn cằm hắn, một tay đã luồn vào trong y phục hắn, chạm vào cơ bụng nóng bỏng của hắn, còn lần xuống dưới, “Vậy ngươi nơi này… Giấu gì… Cho ta sờ thử nha…”

“Ngô ân. Ha…”

Ngón tay nàng hơi lạnh, Tần Tu Trúc bị kích thích, bụng dưới co rút, để mặc nàng, tay nàng lập tức luồn vào, xuyên qua đám lông dày, nắm lấy gốc dương vật kéo lên.

Tay còn lại của nàng cũng chẳng nhàn rỗi, quỳ giữa hai chân hắn, câu lấy cổ Tần Tu Trúc, chóp mũi cọ chóp mũi hắn, hơi thở ngọt ngào phả lên mặt hắn, đôi mắt bị tình dục thiêu đốt kiều mị khác thường.

“Là dương vật… Là… Du Du muốn đại dương vật…”

683

Ánh mắt vốn đang quấn quýt dây dưa, trong chớp mắt trở nên sắc bén như lưỡi dao, cắt nát toàn bộ cuộn chỉ rối trong đầu Tần Tu Trúc, xé tan mọi ý niệm hỗn loạn.

Chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.

Thao nàng.

“Ô… Ân…”

Tần Tu Trúc một tay đè sau gáy nữ nhân, cúi xuống hôn mạnh lên môi nàng, trong lúc hôn, ra lệnh, “Giúp ta… Cởi ra… Lấy dương vật ra…”

Nàng bị hôn đến nỗi thở không ra, tay luống cuống kéo vội quần hắn, dương vật bật ra ngoài, ngơ ngác bị hắn đè ngã lên giường, tay vẫn loạn xạ tìm cách nắm lấy hắn.

Nhưng…

Hòa Du không chờ được thứ nàng muốn, ngược lại nghe nam nhân thì thầm bên tai, “Hắn vừa rồi thao nàng thế nào? Thao chỗ nào của nàng?”

Trong cơn mê man, nàng đáp, “Thao… Tao bức… Tao bức…”

“Bắn ở đâu? Nội bắn… Trong tử cung?”

“Đúng vậy… Nội bắn…”

“Mông chưa cho hắn thao?”

“Không… Chưa cho…”

Nam nhân vốn đang thân mật với nàng, đột nhiên ngồi dậy, ngón tay lướt qua nhẫn trữ vật —— trên giường xuất hiện một hàng đạo cụ…

“Tự mình làm sạch thứ dơ bẩn của hắn.” Tần Tu Trúc lấy từ đống đạo cụ một vật, ném lên người nàng.

Hòa Du chỉ cảm thấy mơ hồ khó hiểu, chống giường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn.

“Nếu không, ta sẽ không thao nàng.” Tần Tu Trúc nói là làm, dựa vào đầu giường, gập một chân lên, nửa dương vật lộ ra ngoài từ quần bị nàng kéo xuống —— lúc này đột nhiên hướng nàng nhếch lên, quy đầu dữ tợn nhỏ xuống một giọt chất lỏng trong suốt, làm ướt cả áo lót.

Hòa Du ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm quy đầu ấy, như thể trong mắt không chứa nổi thứ gì khác, thậm chí không che giấu mà nuốt nước bọt.

“Muốn… Thì làm sạch thứ dơ của gã đàn ông khác… Lần này thôi… Nếu có lần sau.”

Tần Tu Trúc nói đến đây lại nghẹn ngào tức tối. Hắn đang nói gì vậy, nào có lần này lần sau… Bất kỳ ai, hắn nói, bất kỳ kẻ nào trên đời này, chưa từng được hắn cho cơ hội thứ hai.

Huống chi là chuyện nhục nhã đến mức khiến bất kỳ gã đàn ông nào cũng không thể chịu nổi.

Đang phân tâm nghĩ ngợi…

Hòa Du cúi đầu nhìn vật vừa rơi từ trên người xuống giữa hai chân, nắm chặt trong tay, gập chân lên. Đó là một cây ngọc thế phẩm chất tương đương cổ tay nàng, quy đầu  giống như nụ hoa.

“Cắm vào đi.” Tần Tu Trúc nói, dương vật căng cứng nhảy lên.

Hòa Du như bị cây dương vật ấy mê hoặc, hai chân đạp lên giường, nhắm cây  dương vật giả vào miệng tao bức của mình.

Nhìn kỹ, Tần Tu Trúc càng thêm hỏa khí bùng cháy.

Hai cánh môi âm hộ rõ ràng sưng tấy vì bị làm, âm đế căng phồng nhô cao, thịt hồng bên trong bị lật ra, sưng to một vòng nhỏ hướng ra ngoài, trộn lẫn bạch tinh và dâm thủy.

dương vật giả đặt ở miệng âm hộ, ép thịt dâm đã bị gian đến lật ra ngoài càng nở rộ nhục hoa, dâm dịch cũng kêu cô pi cô chụt vang dội hơn.

Ngọc thế hơi lạnh, nàng run rẩy vì lạnh, nhưng miệng huyệt đã bị thao qua đã khôi phục khá nhiều, rõ ràng không hợp với kích cỡ cây ngọc thế. Nàng hơi do dự, cắm vào, nhưng vẫn chưa ép ra được nhiều.

“Ô ngô… Không… Không muốn cái này…” Nàng ngẩng cằm, khóc lóc lắc đầu nhìn hắn.

Tần Tu Trúc bực bội nhìn chằm chằm tinh dịch bị ngọc thế ép ra, trên thịt phấn nộn, chói mắt đến lạ.

“Y a!” Nàng bất ngờ thét lên chói tai ——

Hóa ra Tần Tu Trúc khẽ giơ tay, linh lực mạnh mẽ đánh vào cây ngọc thế, tức thì, nhờ dâm thủy bôi trơn, dương vật giả cắm vào được nửa cây.

Nàng lập tức bị thao đến ngửa đầu ra sau, kẹp chặt chân, nhưng nàng không ngờ, đây chỉ là khởi đầu. Cây dương vật giả như có sinh mệnh, loạn xạ trong huyệt nàng.

“Không… Đây là… A… Nó… Nó động… A a…”

“Cầm cho chắc. Không được thả.” Tần Tu Trúc ngữ khí không tốt ra lệnh.

“Ô a… A… quá ngứa… Không cần… Đừng động… A…” Hòa Du không dám buông, nhưng thứ đó trong tao bức vặn vẹo lung tung, biên độ tần suất không lớn, nhưng nàng vừa bị Nhạc Thanh Nghiêu thao khai, vốn đã ngứa đến chết, dù không phải dương vật sống, từng cụm thịt dâm bên trong cũng cuồng loạn không thành hình, liều mạng kẹp lấy  dương vật giả nuốt vào.

dương vật giả nhô lên, đè vào thịt mẫn cảm, nhìn như loạn vặn vô quy luật, nhưng lại như con cá thô to linh hoạt, khuấy động nếp uốn âm đạo nàng, một cái chui thẳng vào cuối. Cổ tử cung đột nhiên bị đâm, nàng không chịu nổi, dựa vào gối giường, rên rỉ dâm dật ——

“A a… phóng… A…”

Tần Tu Trúc rõ ràng thấy âm đế dài rộng của nàng sưng to, bật hai cái trong không khí, mắt lỗ tiểu ẩn trong thịt mềm khép mở phun ra chút bọt nước, khe hở âm hộ dâm bị dương vật giả nhét đầy ép nước văng khắp nơi, nếu không phải dương vật giả còn dùng sức cắm vào, có lẽ đã bị tao bức khít khao của nàng ép ra ngoài.

Nhưng cao trào không phải kết thúc…

Nàng còn đang run rẩy trong dư vị cao trào, liền cảm giác thứ trong huyệt càng thêm tạo nghiệt. Mũi nhọn dương vật giả bám chặt cổ tử cung, rồi truyền đến một trận hấp lực khiến nàng run rẩy toàn thân.

“Không… A a a! Không cần… Không hút… A a… Tử cung… Không cần như vậy…”

dương vật giả kỳ quái hóa ra ẩn chứa cơ quan, mã mắt là một giác hút, bám chặt cổ tử cung, từ giữa bắn ra xúc tua cực nhỏ, cắm vào miệng cổ tử cung. Tử cung vừa bị nam nhân khác dùng dương vật cạy ra, thậm chí thô bạo mà gian dâm, tích đầy tinh dịch và dâm thủy, vừa bị cạy, một dòng tinh dịch trào ra, bị  dương vật giả hút chặt, rồi… phần đuôi  dương vật giả mở ra, phun một dòng chất lỏng vẩn đục lẫn tinh dịch và dâm thủy dính nhớp, bắn đầy tay nàng.

“Ô ngô… A… Tinh dịch… Tinh dịch bị hút ra… A…” Tinh dịch ở tử cung bị dâm cụ hút ra, bắn lên da thịt nàng, là thứ nàng khao khát đã lâu, khiến Hòa Du càng thêm dâm đãng. Nàng như được ăn ngon ngọt, dù tử cung bị  dương vật giả áp bức, trải nghiệm chưa từng có,  khiến nàng sợ hãi, nhưng nàng vẫn sảng khoái run rẩy, rên rỉ vặn vẹo trên giường, “Là tinh dịch… Nhiều hơn chút… Nhiều hơn chút…”

“Thao…” Tần Tu Trúc không ngờ, đạo cụ vốn để dâm ngược trừng phạt nàng, giờ lại khiến nàng sảng khoái đến tận trời.

Nhưng cảnh sắc tình trước mắt cũng kích thích hắn cực độ, dương vật căng như muốn nứt, hắn không chịu nổi nữa, tiến tới lật Hòa Du nằm nghiêng, bẻ mông nàng, nhắm dương vật vào hậu huyệt.

“Ô ngô… A…”

Bị xoay nghiêng đột ngột, hai chân tự nhiên kẹp chặt dương vật giả, càng sâu hơn. Tử cung lập tức bị dương vật giả đè lép nhiều, hấp lực ở quy đầu càng rõ, như một cái miệng thật, nhéo cổ tử cung mút mạnh, tinh dịch bị nam nhân khác bắn đầy từ miệng nhỏ cổ tử cung bị hút bắn ra ngoài, phun từ đuôi dương vật giả lên tay nàng, sảng đến mức nàng không để ý thứ khác.

Cho đến khi hậu huyệt truyền đến đau nhức, nàng mới thét lên, nghiêng mặt nhìn người… Tần Tu Trúc bẻ cằm nàng, cúi đầu hung ác mắng, “Xú kỹ nữ… Thật là dâm đãng đến cực điểm… Chưa thấy ai dâm tao hơn nàng… Du Du có phải thiếu đại dương vật thao tao hóa không?”

“Ô… A… A… Hảo bổng… Tử cung bị hút quá sảng… A… A… Là… Là tao hóa… Mau… Đem dương vật cắm vào… Lỗ đít cũng muốn… Muốn đại dương vật… Muốn…” Rõ ràng nàng sảng đến mơ hồ, chỉ muốn sảng mà dám kêu loạn, “Muốn ca ca đại dương vật… Thao tao… Lỗ đít…”

“Ta… Thao…” Đầu Tần Tu Trúc ong lên, eo đau nhói, dương vật đột nhiên đâm tới, nhưng hậu huyệt chưa khuếch trương quá nhỏ, dù có dâm thủy bôi trơn cũng không đủ, đâm vài cái khiến dương vật hắn cong đau. Nhưng đau đớn ấy chẳng là gì, hắn một tay bấu mông nàng, ngón tay hung hăng bấu vào thịt mũm mĩm, véo đến mất huyết sắc, “Thật mẹ nó khít… Đã bị ta thao bao nhiêu lần… Sao còn mẹ nó khít thế… Thả lỏng ra!”

“Không… A… Ca ca… Chậm chút… Ta đang… Thả lỏng…” Nàng ngoan thật, ngoan hơn mấy lần trước nhiều, nói gì làm nấy, còn đáp lời hắn. “Ô ngô… Vào được… Một chút…”

Có lẽ nhờ bôi trơn, hoặc nữ nhân quá khao khát bị thao, hậu huyệt bị dương vật đâm lâu dần tiết ra tuyến dịch mới mẻ tham thèm, nên rất nhanh, Tần Tu Trúc cảm giác quy đầu bị vòng thịt khít khao liếm mút, chìm vào trong. Hậu huyệt nhỏ khít lại nộn, vòng thịt nếp gấp mút chặt viên túy tinh châu trước mã mắt hắn, kéo vào trong. Mã mắt mẫn cảm bị vòng thịt hút tê dại, tuyến dịch tích tụ bị ép ra, bị hậu huyệt dâm đãng mút sạch.

Cuối cùng, viên túy tinh châu trên mã mắt chìm hẳn vào, hắn rút ra sau, lại hung hăng đâm tới

“Ô a!!” Hòa Du cao giọng rên rỉ, cảm giác hậu huyệt đau nhức, đau đến mức nàng thoáng tỉnh táo, mắt đẫm lệ nhìn nam nhân đè trên người, khóc thảm hơn, “Ra ngoài… Không cần… Không cần thao… A… Đau… Đau! Tần Tu Trúc… Ra ngoài… Ra ngoài… A a…”

Đến lúc này còn nói lời cự tuyệt, hỏa khí bị dục hỏa đè xuống trong Tần Tu Trúc cọ một cái bùng lên, đè mông nàng hung hăng thao tới, mặc kệ nàng đau đớn khóc thét, tiếng kêu thảm thiết càng thêm xé lòng.

Dương vật Tần Tu Trúc quá khoa trương, đặc biệt là những hạt châu dày đặc khủng bố trên đó, mỗi viên chất liệu hoàn toàn khác nhau, quy đầu vừa cắm vào, vòng hạt thô thạc dưới lăng quy đầu bạo lực kéo giãn hậu huyệt nàng —— nếp uốn lập tức bị thao phẳng, máu tươi chảy ra.

“Tao kỹ nữ sao lại khít thế… Lỗ đít chẳng phải xứng đáng bị thao lạn sao?”

“Không… Không cần… Đau… Đau… Không cần vào… Ô a… A a… Lạn mất a a…” Nàng khóc thảm thiết, tư thế nghiêng càng không thể trốn, tay bấu gối đầu trắng bệch, chân vô lực co giật muốn bò tới trước, chỉ khiến tao bức và hậu huyệt kẹp hai thứ làm bậy càng chặt.

“Còn mẹ nó kẹp…”

Bốp ——

Mông bị đánh mạnh một cái, thịt mông mũm mĩm rung lên từng đợt sóng dục, Tần Tu Trúc đè mông nàng, hung hăng đâm tới lần nữa.

Vòng hạt thô nhất dưới lăng quy đầu căng nứt hậu huyệt, phần thân sau dễ vào hơn, cộng với Tần Tu Trúc phẫn nộ ác độc mãnh liệt đâm, dương vật đột nhiên thao đến tận cùng, viên túy tinh châu trên mã mắt hung hăng đụng vào cuối khoang sinh sản.

“Y a a!”

Hòa Du phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người, thân thể đột nhiên căng cứng, run rẩy dữ dội, giữa hai chân trào ra một luồng nhiệt mãnh liệt, trong đau đớn lại bị làm đến cao trào.

hậu huyệt bị thao mở,  dương vật giả phía trước càng bị ép chặt không còn kẽ hở, thịt bức trong cao trào co rút, khóa chặt nó. Áp lực hai bên khiến nó vặn vẹo càng thêm hung bạo… Hòa Du mơ hồ nhận ra,  dương vật giả này dường như bị kẹp chặt, tần suất càng tàn nhẫn, tốc độ càng nhanh. Nhưng khi nàng ý thức được thì đã muộn.

Quy đầu  dương vật giả ngậm chặt cổ tử cung, mút mạnh, cảm giác như tử cung bị hút thành hình phễu, biến dạng, không ngừng ép tinh dịch ra ngoài… phun tung tóe.

Tinh dịch tích tụ sâu trong tử cung cùng cao trào phun ra, cảm giác trùng điệp hòa quyện, như thể tử cung biến thành một cái bơm nước phun tinh. Cảm giác mất khống chế khó tả khiến nàng trong cao trào sảng khoái không thể dừng lại.

Đau đớn ở hậu huyệt lúc này so với khoái cảm kịch liệt chẳng đáng kể. Cao trào vô tận khai quật bản năng Trọc nhân từ sâu thẳm thân thể nàng, như lột trần thân thể và linh hồn, biến nàng thành một con rối bị xỏ xuyên trên dương vật tình dục, chỉ biết đắm chìm trong khoái cảm cuồng loạn.

Muốn mẹ nó sảng chết. Muốn dương vật Thanh nhân. Muốn tinh dịch. Muốn bị thao chết.

“A a… quá sảng… A a… Tử cung… Tử cung quá sảng a… A a hảo bổng… Mau thao ta… Thao ta… Thao chết ta… Dùng sức… A a…”

Nàng bất chấp đau đớn hậu huyệt bị bạo gian, hoàn toàn bị khoái cảm từ tử cung liếm mút áp bức làm cho gần như phát điên, tròng trắng mắt lồi ra, lưỡi thè ra ngoài, nụ cười dâm đãng si mê, nước mắt điên cuồng vui sướng chảy tràn.

“Tiểu kỹ nữ, tử cung bị  dương vật giả gian đến mức tiểu…” Tần Tu Trúc nắm mắt cá chân nàng túm lên, cúi đầu nhìn giữa hai chân nàng đang run rẩy phun ra hỗn hợp tinh dịch đậm đặc  và dâm thủy, “Sảng đến thất tâm phong… Đừng vội… Hôm nay ta… thế nào cũng phải thao điên nàng…”

684

Hỏi Đáp Hiến Tù (12)

1. Bạch điểu play có phải vừa tiên vừa biến thái không? Hì hì, thật chờ mong!

Đúng vậy.

2. Kết quả phân hóa cuối cùng có thể bị bóp méo không? Ví dụ như trường hợp của Hoà Du, trải qua nhiều lần thí nghiệm đều dự đoán sẽ thành Thanh nhân, nhưng cuối cùng lại thành Trọc nhân. Là do độ chính xác của thí nghiệm không cao, hay do Hoà Du bị kẻ khác dùng dược linh tinh làm thay đổi kết quả phân hóa?

Ta biết nhiều người thắc mắc chuyện này, nhưng…  cốt truyện thì không được tiết lộ

3. Thấy Khuất Lê và Vệ Kha đều có tài lực hùng hậu, ta rất tò mò, tiền lương của họ là dựa theo cấp bậc cố định, cộng thêm phần thưởng từ nhiệm vụ thành công mà thành sao? Vệ Kha từng nói với Hoà Du rằng hắn có một cỗ xe rất phong cách, là do hắn tự bỏ tiền mua hay được thưởng mà có?

Câu hỏi thật thú vị.

Tiền tài là thứ lưu hành trong nhân giới, Bắc Sảm cấp cho họ lương cố định cộng thêm phần thưởng nhiệm vụ. Ba đoàn tinh anh của Văn Duy Đức đều là thân thuộc của hắn, bản thân mỗi người đều có địa vị chức tước không thấp, đơn lẻ mà nói cũng đều là tướng lĩnh cao cấp hoặc quan viên. Một năm tiền lương của họ đã không hề ít. Đúng vậy, ngay cả nam phụ cũng đều là cán bộ cao cấp!

Ngoài ra, Văn Duy Đức thân là yêu chủ còn phát thêm tài nguyên cho thân thuộc, bản thân hắn cũng có tài sản hùng hậu (ngoài tài nguyên tích lũy qua bao năm, còn có di sản từ cha Văn). Dù sao, hắn cũng là kẻ có nhiều thân thuộc nhất trong sáu đại yêu chủ.

Còn về Khuất Lê và Vệ Kha, cả hai đều thuộc hệ tinh thần , vốn hiếm có và trân quý, đi đâu cũng được trọng vọng, phúc lợi và tiền lương luôn cao hơn người thường rất nhiều.

Hơn nữa, Vệ Kha đặc biệt năng nổ, thường một mình đảm đương công việc của nhiều người, nên… tiền lương gấp đôi là chuyện thường tình, ha ha.

4. Ngoài Thường Huy, trong phủ tướng quân còn ai yêu đương và kết hôn bình thường không? Nếu không, Thường Huy tương lai chẳng phải quá thảm, vì sẽ bị hỏi han nhiều lần sao? (cười lớn)

Có chứ.

Lý Nam có một vị hôn thê ( hệ tinh thần ). Hơn nữa, địa vị của vị hôn thê này cũng không nhỏ. Ai, đám tinh thần hệ này, chậc chậc chậc. Sát thủ nữ nhân a…

Ta thường thấy nhiều người bảo tên Lý Nam quá bình thường, không giống hệ tinh thần. Nhưng thật ra, Lý Nam cố ý chọn tên này, vì hệ tinh thần thường không thích phô trương, rất kín đáo. Lý Nam là hệ tinh thần  chính thống, chẳng hề trà xanh.

5. Khuất Lê hình dung Bàn Vương là gần giống hệ tinh thần, vậy Bàn Tử chính xác thuộc hệ gì?

cốt truyện không thể tiết lộ

6. Độ hoàn chỉnh của yêu tộc khi hóa hình người là do tu vi quyết định, hay do giống loài? Văn Vọng Hàn giống nhân loại nhất vì có nửa dòng máu người, vậy tại sao Khuất Lê cũng gần giống nhân loại đến thế? Những yêu tộc khác đều giữ lại phần lớn đặc điểm yêu thể.

Độ hoàn chỉnh khi yêu vật hóa hình không chỉ phụ thuộc vào giống loài, mà là tổng hợp nhiều yếu tố. Nhưng dù hóa hình thành công đến đâu, yêu vật vẫn mang đặc trưng yêu tộc ở mức độ khác nhau. Ví dụ, dù Văn Vọng Hàn hóa hình hoàn mỹ nhất, dưới Toản Văn vẫn là vảy rắn. Đa số yêu vật muốn che giấu đặc trưng yêu tộc đều phải dựa vào Toản Văn. Khuất Lê hóa hình thành công, nhưng cũng che giấu nhiều thứ, như đôi mắt của hắn, ngày thường dùng Toản Văn che đồng văn và màu sắc, thực chất là màu trắng huyễn hoặc. Tóc của Khuất Lê cũng là lông trắng, kèm chút sắc cầu vồng không che giấu hết. Hơn nữa, tiểu mã cầu vồng*** còn có một chiếc sừng… nhưng sừng đã được giấu đi!

***Không biết là ai nữa

7. Miên dây là gì?

Áp chế yêu lực, vận linh, và năng lực.

8. Với yêu tộc, khi nào mới dùng bản thể hiện thân? Sức chiến đấu khi dùng bản thể có mạnh hơn nhiều không? Và tại sao sau khi từ yêu thể biến về hình người, da họ thường bị xuất huyết?

Dùng bản thể khi chiến đấu.

Yêu thể và hình người hóa hình tương đương hai mạng sống. Nếu hình người bị trọng thương, sẽ mất khống chế mà hóa yêu .

Ví dụ, khi bị Hòa Du kích thích động dục, sau cuồng bạo sẽ dần dần hóa yêu .

Tóm lại, hoá yêu là khi yêu lực mất khống chế.

9. Vũ khí của Hòa Du sau này là gì, và làm sao có được?

Không nhất định chỉ có một vũ khí. Tự dựa vào bản thân mà có.

10. Yêu chủ và thân thuộc có thể chủ động giải trừ khế ước không, hay phải đợi yêu chủ chết? Trước đó có nhắc Văn Vọng Hàn vì muốn tìm hệ tinh thần yêu quái mà xâm nhập sào thự yêu chủ khác, tìm được thì giết yêu chủ để cưỡng chế đính khế ước sao?

Không thể chủ động giải trừ, trừ phi một bên chết.

Đa số hệ tinh thần đều che giấu thân phận, chưa nhận chủ, vì hệ tinh thần không dễ đối phó, luôn ưu tiên bảo toàn bản thân. Nhưng nếu đã nhận chủ, chỉ khi Văn Vọng Hàn hoặc Văn Duy Đức giết chết yêu chủ, yêu vật hệ tinh thần mới được giải phóng để nhận chủ mới.

11. Có thể tự lập môn hộ sau này không?

Cốt truyện không thể tiết lộ

12. Cuối cùng, ta thật muốn biết, Bàn Vương  và Văn Vọng Hàn rốt cuộc ai lớn hơn?

Không giống nhau, pháp môn khác biệt.

13. Vệ Kha và Nhạc Thanh Nghiêu có phải cùng một mảnh biển không?

Dù câu hỏi này khá tà môn, nhưng không phải.

14. Chiêu Chiêu, Tần Tu Trúc đến Thiên Đô sẽ được hưởng đãi ngộ như tẩu tử, bị chăn đánh sao? Ta tò mò, Bàn Vương từ khi nào có danh xưng tẩu tử? Ha ha…

Câu hỏi này khiến ta hơi tò mò, Bàn Tử từ bao giờ được gọi là tẩu tử? Ha ha…

15. Làm sao Khuất Lê biết được chuyện xảy ra ở địa lao? Lúc đó hẳn không có cấp dưới nào chứng kiến, và sau đó Văn Duy Đức, Văn Vọng Hàn cũng không nói ra ngoài. Có phải tất cả hệ tinh thần  đều có thể biết qua năng lực của họ? Vậy Khuất Lê và Vệ Kha đều biết chuyện ấy? Khuất Lê có biết Vệ Kha giở trò quỷ trong sự kiện địa lao không?

Sau sự kiện địa lao, ta từng viết một chi tiết: Thường Huy nói Văn Duy Đức an bài vài hệ tinh thần thay phiên canh chừng Hoà Du, sợ nàng tự sát.

Khuất Lê là một trong số đó, khi giúp Du Du ổn định tinh thần, hắn biết được. Năng lực hệ tinh thần đến giờ ta chưa nói chi tiết, nhưng Khuất Lê có khả năng nhìn thấy mảnh vỡ ký ức trong ý thức người khác.

Nhưng Khuất Lê không biết Vệ Kha giở trò trong địa lao.

16. Sau khi biết hết mọi chuyện Vệ Kha làm, Văn Duy Đức vẫn để Vệ Kha tồn tại là vì bối cảnh lớn hay vì năng lực của hắn thực sự hữu dụng? Thật không tưởng nổi một thủ tịch như Văn Duy Đức lại chịu đựng cấp dưới nhiều lần hãm hại mình mà không giết, lại chẳng phải đệ đệ.

Đều là cốt truyện sau này, không thể tiết lộ.

17. Sau khi Văn Từ Trần làm hoang lục VCR, liệu có dùng nó trong dịp quan trọng nào đó, trước mặt mọi người hoặc một nam chính để phát tán vũ nhục Hoà Du không?

VCR này rất hữu dụng, là một điểm bùng nổ cốt truyện.

18. Vệ Kha có thể hoàn toàn dùng tinh thần lực khống chế Văn Từ Trần không? Cảm giác tinh thần lực của Văn Từ Trần hỗn loạn, yếu ớt, liệu Tiểu Trù cũng có thể dùng tinh thần lực khống chế Văn Từ Trần?

Tinh thần lực của Văn Từ Trần hiện là yếu nhất trong các nam chính.

19. Sau này có cảnh Tiểu Trù đấu với Vệ Kha hoặc Văn Từ Trần không? Ta rất muốn thấy Tiểu Trù báo thù, nhưng vì chênh lệch với Văn Duy Đức quá lớn nên không nhắc. Nếu đấu với Vệ Kha hoặc Văn Từ Trần, Tiểu Trù có cơ hội thắng không?

Đương nhiên có tình tiết Tiểu Trù đấu với họ.

Bản thân ta yêu thích các cảnh chiến đấu.

Tiểu Trù của chúng ta là thiên tài tiềm lực! Thật sự thiên tài! Hắn mới ngoài hai mươi thôi!

20. Văn Từ Trần ghen ghét nhất là Tiểu Trù sao? Có ghen hơn ba huynh đệ của hắn không, cứ hay nhắc Tiểu Trù trước mặt Hòa Du?

Văn Từ Trần ai mà không ghen ghét? Ha ha…

Hắn ghen với mọi nam nhân. Hắn chính là kiểu yêu phi họa quốc, ác độc ghen tị.

Tiểu Trù chỉ là một trong số đó, khiến hắn đặc biệt phiền.

21. Sau khi biết gương mặt thật của Tiểu Trù, Hoà Du  có hoàn toàn bỏ qua việc xem hắn như đệ đệ ruột không? Thái độ với Tiểu Trù có giống với các nam chính khác không?

cốt truyện không  thể tiết lộ

Dù sao, Tiểu Trù cũng có hỏa táng tràng.

22. Năng lực của Bàn Vương có đọc được ký ức của Hoà Du không? Trước đây Khuất Lê và Vệ Kha từng kinh ngạc vì tinh thần lực của Hoà Du, vậy Bàn Vương, tinh thần hệ, có sớm nhận ra sự đặc biệt của tinh thần lực Hòa Du không? Hứng thú của hắn với Hoà Du  có liên quan đến tinh thần lực không, dựa trên câu Khuất Lê nói với Vệ Kha — tinh thần lực của Hoà Du khiến bất kỳ hệ tinh thần  nào cũng không thể xem nhẹ. Câu này có áp dụng cho Bàn Vương không?

Mỗi hệ tinh thần có năng lực khác nhau, có thể tiết lộ chút là Bàn Vương không có khả năng đọc ký ức.

Bàn Vương xác thực cảm nhận được tinh thần lực đặc biệt của Hoà Du, như chi tiết trước đây ta từng trải chăn: Khuất Lê nói tinh thần lực của Hoà Du khiến bất kỳ hệ tinh thần nào cũng không thể làm ngơ.

23. Sau khi Tiểu Phong trải qua việc bị Văn Từ Trần lừa tham dự sự kiện kia và khôi phục ký ức, tư tưởng và hành vi của hắn có thay đổi không? Nhìn hắn tức giận tìm Văn Duy Đức nói chuyện, dường như vẫn giống lúc ban đầu. Sau khi khôi phục ký ức, hắn chẳng phải nên trưởng thành, lắng đọng hơn sao? Dù sao bị người mình thích đâm hai đao cũng phải khắc cốt ghi tâm.

Hắn sẽ trưởng thành.

Đang dần bình thường hóa.

24. Liệu có cảnh bốn người, ba đại chiến lực trần nhà cùng Hòa Du, cùng giường 4P không? Thật quá kích thích! Trong đời có thể thấy họ trên cùng một giường không?

Đương nhiên có.

Đây chẳng phải lạc thú của tiểu thuyết NP sao? Các loại tổ hợp sắp xếp !

25. Hoà Du Du sau này có nhậm chức ở Bắc Sảm không, như Văn Duy Đức làm đại tướng quân Bắc Cảnh, Hoà Du có đảm nhiệm chức vụ tương tự không?

Có chứ. Sẽ nhậm chức.

26. Hòa Du khao khát tin tức tố của Thanh nhân, tin tức tố này có lợi gì cho cơ thể Trọc nhân, chỉ để kích thích động dục sao?**

Tin tức tố đối với Trọc nhân là một loại “dược phẩm” gây nghiện.

Nhưng thật ra, nó không tốt. Đa số Trọc nhân cuối cùng vì nghiện tin tức tố, nghiện tính dục mà không được thỏa mãn, ngạch giá trị dần tăng cao.

Nhưng đồng thời, cơ thể Trọc nhân không chịu nổi, sẽ già đi, suy tàn, do tài nguyên xã hội quá bất cân bằng, không thể tu luyện, không giữ được thanh xuân mà già yếu hoặc bệnh tật. Thuốc ức chế dần mất tác dụng, sinh ra kháng thuốc. Mà Thanh nhân thì không thao Trọc nhân già yếu hay bệnh tật.

Vì vậy, nguyên nhân tử vong của Trọc nhân, ngoài bệnh tật, chính là chết vì khát tin tức tố.

27. Hoàng tộc Bắc Sảm và Thượng Hi là một sao?

Đương nhiên không phải.

28. Hoàng tộc Bắc Sảm ở Thiên Đô, Thượng Hi cũng có hoàng tộc sao, hay là cùng một hoàng tộc? Người thống trị Thượng Hi là bạch điểu sao? Bạch điểu là yêu chủ, vậy Nhân tộc Thượng Hi do ai thống trị?

Không phải, người thống trị Thượng Hi không phải bạch điểu.

29. Vệ Kha từ khi nào để ý Hoà Du? Có phải từ đầu cùng Văn Nhứ Phong  để ý cùng lúc? Vệ Kha là đội trưởng hộ vệ khi Hoà Du bị bắt ở khách điếm, ta nghi Khuất Lê đột nhiên ra nhiệm vụ là do Vệ Kha giở trò.

Ngay khi bắt được Du Du, Vệ Kha đã nhận ra nàng đặc biệt.

Khuất Lê lúc đó ra nhiệm vụ… Ha ha, đúng là Vệ Kha giở trò.

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

30. Văn Từ Trần tự tạo ra nhiều tình địch như vậy, sau này hắn có đau đớn hối hận không? Văn Duy Đức chỉ tạo ra Việt Hoài, Vệ Kha, Tần Tu Trúc – ba tình địch, còn Văn Từ Trần tạo cả đống.

Văn Từ Trần chẳng bao giờ hối hận.

Miệng Văn Từ Trần cứng như Văn Duy Đức, thậm chí còn cứng hơn.

685

Cao trào qua đi, Tần Tu Trúc cố ý không lập tức kích thích nàng, thậm chí ngừng thọc vào rút ra, như thể ôn nhu chờ nàng vượt qua dư vị cao trào.

“Ta… Không cần… Buông… Buông ta… A… Buông…”

Vừa trải qua cao trào chưa hạ nhiệt, nàng đã bắt đầu xin tha. Hòa Du bấu chặt gối đầu, cổ gắng sức ngẩng lên nhìn ra ngoài giường, không ngừng né tránh, muốn trốn xuống giường. Nhưng chân run rẩy, bám vào khăn trải giường cũng chẳng thể đi xa. Tần Tu Trúc liền nắm mắt cá chân nàng, mỉm cười nhìn nàng vùng vẫy.

Hắn rõ ràng cố ý, từ khi nàng cao trào xong liền chậm rãi trêu đùa, không vội thao nàng, dương vật chỉ cắm hờ ở hậu huyệt, giữ nguyên trạng thái bên trong mà không đâm sâu, tay tùy ý đùa bỡn thịt cánh sưng tấy giữa hai chân nàng.

“Chậc, nàng sao thế này… Đã bị ta chơi mấy lần… mắt lỗ tiểu còn khít thế… Lại sướng nữa sao?” Tần Tu Trúc ngón tay đè lên vòng thịt non, ngón cái xoa nắn âm đế cương cứng, “Thương Chủ cũng không được đâu… Không chơi lỗ tiểu của nàng sao?”

Lúc này nàng vẫn đang động dục, chưa được thỏa mãn, nhưng dư vị cao trào khiến nàng tỉnh táo ngắn ngủi , cộng thêm âm vụ đáng sợ trên người Tần Tu Trúc, làm nàng lạnh buốt như gặp mưa. Mắt lỗ tiểu bị xoa nắn, ký ức đau đớn trong quá khứ trỗi dậy.

“Đừng… Đừng đùa… Nơi đó…”

Quả nhiên.

Nữ nhân này kháng cự đến đáng thương, quật cường ẩn sâu trong xương, chính là thứ khiến hắn mê đắm. Hơi tỉnh táo một chút liền muốn cự tuyệt hắn, dù bản năng vẫn chi phối nàng.

Chính sự kháng cự này cũng thể hiện thành thật trên cơ thể. Âm đế căng phồng, sung huyết vì khoái cảm, cơ bắp co rút, lỗ tiểu cũng sưng lên, cứng ngắc ép vào lòng bàn tay hắn. Hắn dùng chút lực, đầu ngón tay chẳng chen vào nổi. Nhìn như thật sự sướng, ướt át tiết ra triều ý. Nàng sợ hãi muốn tránh, nhưng Tần Tu Trúc chẳng cho cơ hội, cầm một cây bổng trong suốt đặt lên lỗ tiểu, nhẹ nhàng ấn.

Thân thể nàng đã mềm nhũn, cố đẩy tay hắn nhưng không đủ sức, hơn nữa đầu bổng dính tin tức tố của Tần Tu Trúc, vừa chạm vào lỗ tiểu ướt át, cơ thể nàng thành thật phản ứng, mấp máy khép mở, như miệng nước tiết ra chất lỏng trong suốt.

“Không cần… Không cắm…”

“Sao lại không ngoan thế… Giờ nghe lời, lát nữa mới bớt chịu tội.” Tần Tu Trúc có thể trói nàng tùy ý thao túng, nhưng nói sao đây: Lúc này Hòa Du bấu cổ tay hắn, cố đẩy, ngón tay nhỏ bé, ngắn ngủn, thịt mềm, dù sợ hãi giãy giụa cũng chỉ để lại vài vết đỏ trên tay hắn. Như mèo cào thịt lót, chẳng đau chút nào.

Nhưng sáng nay, khi đối luyện võ——

Sáng nay tàn bạo như mãnh thú, thoáng chốc lại thành một tiểu cô nương mềm mại, bị đè dưới thân khóc lóc run rẩy.

Ý niệm này cùng hình ảnh trỗi dậy trong đầu, dương vật bị hậu huyệt liếm mút càng thêm hưng phấn. Hạt châu dưới bao bì bị mạch máu căng đầy lăn loạn, như muốn xé rách bao bì mà đau.

“Không… Y a!”

Ngọn lửa hưng phấn bùng cháy dưới da đầu, Tần Tu Trúc ra tay càng tàn nhẫn, đẩy đầu viên nhỏ của niệu đạo bổng vào lỗ thịt nhô lên, xoay hai vòng, rồi hung hăng dùng sức, chỉ nghe “cô pi” một tiếng nước ướt át, lực tay giảm, bổng cắm vào hơn nửa.

“A a…”

Đau đớn khiến Hòa Du mềm nhũn, tay bấu cổ tay hắn rũ xuống, cuộn thành nắm, tiếng khóc càng thê lương, tay không còn sức muốn túm thứ giữa hai chân ra, “Lấy… Lấy ra… Đau quá… Đau… A!!!”

Nhưng tay nàng chưa kịp chạm, âm đế và niệu đạo đồng thời đau nhức, Tần Tu Trúc hai ngón tay bóp chặt âm đế, vặn mạnh, lỗ tiểu co rút vì đau, lại nuốt thêm một đoạn bổng.

Hắn nhấc đôi chân run rẩy của nàng, bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra. Cùng lúc, niệu đạo và tao bức, hai thứ làm bậy lại bắt đầu chuyển động.

Cây niệu đạo lạnh lẽo khớp hoàn hảo với cấu trúc niệu đạo, cơ thể dâm đãng động dục của Trọc nhân khó chống cự, dưới chất lỏng ướt át bôi trơn, nhanh chóng bổ ra tầng thịt mềm, tự động thọc vào rút ra, bôi tin tức tố của hắn đầy vách trong. Viên cầu nhỏ nhất cắm sâu, chạm vào gốc âm đế ẩn sâu, bắt đầu tăng tần suất thọc rút. Mỗi lần nặng nề thao vào gốc âm đế, rút ra một đoạn dài, rồi đột nhiên cắm vào, thao thẳng gốc âm đế. Trong tao bức,  dương vật giả vẫn ngậm tử cung mút, đầu cắn chặt cổ tử cung kéo ra ngoài, ép tử cung như nút chai, thao chính tao bức của nàng.

Còn hậu huyệt, càng không thể chịu nổi. Tần Tu Trúc bỏ lối ôn nhu ban nãy, thọc rút hung ác, cố ý rút hơn nửa, chê hậu huyệt nàng quá nhỏ, đè gốc dương vật lắc loạn, dùng hạt châu khủng bố trên dương vật căng thịt ruột khít khao. Hậu huyệt kiều nộn sao chịu nổi dâm ngược, quả nhiên bị xé rách, đổ máu. Nhưng hắn càng hưng phấn, “Tiểu tao hóa, lỗ đít như vừa phá thân, đổ máu… Bị thao nhiều thứ thế còn khít… Thật là trời sinh để thao!”

“Không cần… Như vậy… Thao lỗ đít… Đau quá… Thao lạn… Lỗ đít xé rách… Đau… A… A… Thật sảng…”

“Ha… Rốt cuộc là đau hay sảng?” Tần Tu Trúc đè gốc dương vật, lắc eo, khiến dương vật trong thịt ruột càng loạn đâm.

Thịt ruột vốn kín kẽ bị côn thịt nóng bỏng đảo lạn, nếp gấp bị xé mở, hạt châu khủng bố cào sâu, tràng đạo uốn lượn bị cắm thẳng, tròng lên dương vật nam nhân, thành nhục cụ mấp máy. Khoang sinh sản cuối tràng đạo càng thảm, bị viên túy tinh châu khổng lồ trên quy đầu va chạm, trứng dái nhỏ bị thọc loạn, mềm lạn như nước, thỉnh thoảng tuôn dâm thủy dính nhớp, bị dương vật nam nhân bạo lực thao sâu.

“A a… A… Ân… A… Lỗ đít quá trướng… Trướng… Không cần… Không khi dễ… Khoang sinh sản… A… A… Sẽ bị thọc lạn… A…”

Ranh giới khoái cảm và đau đớn bị phá hủy. Dưới kích thích quá liều của tin tức tố, tất cả quy về kích thích thân thể.

Kích thích càng mạnh, càng vui sướng. Kích thích yếu, càng ngứa khát. Vui sướng không đủ, luôn tham thèm.

Không biết từ bao giờ, nàng ngừng phản kháng, nghiêng thân nằm dưới hắn, ngoan ngoãn rên rỉ, tiếng kêu cao vút, thảm khóc yếu dần, hóa thành tiếng kêu lãng. Tóc dài tán loạn, mơ hồ lộ ra môi đỏ, khóc ướt trong suốt, dính ướt thân thể trắng nõn, phủ một tầng sương tình dục. Vai hồng nhuận, hai vú phập phồng, như thủy cầu.

Vừa bị mưa lạnh làm rét, giờ tình dục trầm luân, căn phòng nhanh chóng nóng bức, cửa sổ đóng kín, giường nhỏ hẹp, chẳng thoải mái. Tự vấn lương tâm, đây là nơi tồi tàn nhất Tần Tu Trúc từng ngủ. Nhưng lúc này ai quan tâm?

“A… Du Du sảng không…” Tần Tu Trúc nhìn nàng, mắt mờ sương, không rõ là do hơi nóng căn phòng hay ảo giác kiều diễm động dục.

“Ân… Sảng… Thật sảng…” Nàng thật sảng, nhưng cũng thật thống khổ, khoái cảm quá liều, chẳng phân biệt nổi khi nào muốn cao trào, ba nhục động, đặc biệt lỗ tiểu, bị nhét kín, khó chịu muốn điên, “Cầu… Ngươi… Muốn đi… Muốn đi…”

“ ngoan quá…” Tần Tu Trúc nóng bức khó chịu, gỡ phát quan ném sang bên, tóc dài tán loạn rơi xuống người nàng, cúi đầu vén tóc dính trên mặt nàng, hôn khóe mắt, hỏi, “Muốn cao trào?”

“Muốn… Muốn…” Hòa Du mặt đỏ rực, mồ hôi thấm đẫm, như bị cảm nắng, thè lưỡi khóc cầu, “Nóng quá… nóng… Ngứa…”

Lúc này——

Mưa hôm nay dường như không ngừng, một trận gió mạnh đập cửa sổ, hạt mưa to và gấp đập vào song cửa, màn mưa dày treo ngoài cửa sổ kêu ô ô như quỷ rít.

Tần Tu Trúc liếc cửa sổ, mím môi, dứt khoát rút dương vật ra, cúi người ôm nàng vào lòng, đi tới bên cửa sổ.

“Ta cũng bị nóng đến khó chịu… đón gió cho mát nhé…”

“Ân… A…” Hòa Du hầu như chẳng nghe rõ hắn nói gì, chỉ bất mãn khi dương vật nóng bỏng rút khỏi hậu huyệt, nép vào lòng hắn rên rỉ, “Ngứa… Ngứa, đừng rút…”

Tần Tu Trúc ôm nàng đến bàn cạnh cửa sổ, “Ta đã nói với Tiểu Trù, có khó khăn cứ tìm ta, vậy mà từ chỗ Bàn Vương đi chẳng nói với ta tiếng nào… Còn mang nặng ở nơi keo kiệt thế này, thật khiến người ta đau lòng.”

Hắn cởi y phục, để trần nửa người, đặt Hòa Du quay lưng lại trên bàn, giơ tay mở cửa sổ.

Gió mưa tức khắc thổi vào, không khí lạnh buốt, vừa rồi còn nóng bức khó thở, giờ bị mưa lạnh làm hô hấp như muốn đóng băng. Độ ấm tương phản khiến nàng ô ân, co rúm nép vào lòng Tần Tu Trúc tìm hơi ấm.

Tần Tu Trúc hưởng thụ cảm giác nàng dựa vào, một tay ôm eo nàng, cúi đầu thì thầm bên tai, “Đi theo ta, ta tuyệt không để nàng chịu khổ. Được không?”

Nàng bị gió lạnh thổi run, đôi chân trần đạp trên bàn co rúm,  âm hộ dâm giữa hai chân bị tình dục thiêu đốt ướt đẫm, mưa to bắn vào, tung tóe lên âm hộ dâm, càng kích thích mạnh mẽ.

“A… A… Lạnh…”

“Lập tức sẽ không lạnh.” Tần Tu Trúc thì thầm ra lệnh, “Ngồi dậy, quỳ chân, mông chu lên…”

Có hắn ôm làm chỗ dựa, Hòa Du gắng gượng chống bàn quỳ, vừa run rẩy chu mông lên, Tần Tu Trúc đè thịt mông nàng bẻ ra, dương vật cọ hai lần vào hậu huyệt co rút, rồi hung hăng thao vào.

Nàng bị thao ngã về trước, eo sụp xuống.

Tần Tu Trúc thô bạo kéo nàng, một tay vòng qua chân nàng bẻ lên, giữ cằm nàng.

“A… Ân… Ngô…”

Tư thế này, hắn cắm rất sâu. Hậu huyệt đã bị thao mở, giờ vì lạnh mà co rút, nuốt dương vật nam nhân càng sâu.

“Ô… Nóng quá… Lỗ đít Du Du  ấm quá…” Tần Tu Trúc cắn môi nàng, mơ hồ nói. Cửa sổ mở toang, gió bão ngoài kia làm hai người rét lạnh thấu xương, nhưng chỉ càng tôn lên cơ thể nữ nhân ấm áp. Thịt ruột dính chặt, dây dưa dương vật, mềm mại nuốt vào. Hắn cố ý rút hẳn ra, dương vật bị gió lạnh thổi buốt, rồi hung hăng cắm vào, hậu huyệt ướt mềm lập tức nuốt chặt, ấm áp làm xương cốt hắn như tan chảy. Người bị gió lạnh thổi rét, nhưng nơi tiếp xúc với nàng lại nóng bỏng, khoái cảm trên dương vật được cường điệu, cảm giác lạnh nóng xen kẽ kích thích hơn băng hỏa lưỡng trọng thiên gấp bội.

“Ô ngô a… A…”

Với Hòa Du cũng thế, cả người rét run, chỉ nam nhân ôm nàng là nóng, thúc đẩy muốn nàng  co vào lòng hắn tìm ấm. Hai chân vốn ấm hơn nơi khác, giờ bị gió lạnh thổi buốt, niệu đạo và tao bức với hai đạo cụ vặn vẹo lạnh lẽo, càng làm nổi bật dương vật trong hậu huyệt sảng khoái. Mỗi lần hắn rút ra, gió lạnh sộc vào hậu huyệt căng ra, làm nàng kêu to, “Đừng rút… Lạnh quá… Lạnh…”

Rồi nam nhân hung hăng đâm vào, thịt ruột mừng rỡ dây dưa, điên cuồng kéo dương vật hắn vào sâu.

“A… Ân… Tao lỗ đít sao càng thao càng chặt…” Tần Tu Trúc nâng chân nàng, hung hăng thao tới, tiếng bàn kêu kẽo kẹt át cả tiếng mưa. Dư quang bị ánh sáng lóe lên, hắn nhìn sang, bẻ cằm nàng ép nhìn, “Du Du… nàng xem… Nàng dâm đãng cỡ nào…”

Hòa Du mơ hồ nhìn sang, đối diện là một gương lớn. Gương đồng thường không rõ, nhưng khoảng cách gần, chiếu rõ ràng.

Nàng nghiêng ngồi trên bàn, bị Tần Tu Trúc nâng một chân thao vào hậu huyệt, chỉ nửa thịt đùi chống trên bàn, hai chân mở rộng đối diện gương. Ba nhục động bị gian,  dương vật giả ở niệu đạo và tao bức vặn vẹo, hậu huyệt bị cây dương vật ô hồng xấu xí ra vào, dâm thủy văng khắp nơi, ba huyệt đều sưng đỏ nhục hoa.

“Không cần… Không nhìn a a!!”

Hòa Du không ngờ thấy mình dâm mỹ trong gương, khóc kêu co rúm, nhưng bị Tần Tu Trúc giữ chặt, chẳng thể giãy giụa, ngược lại bị đè càng sâu, xương đùi trên khuỷu tay hắn kêu kẽo kẹt.

“Dâm đãng cỡ nào… Đẹp không? Ân? Xem lỗ đít Du Du bị ta thao không khép nổi… Lát nữa ta thao vào khoang sinh sản, túm khoang sinh sản ra cho nàng xem, đẹp không?” Tần Tu Trúc thở hổn hển, nhìn hình ảnh dâm mỹ trong gương càng hưng phấn, ngón tay lặng lẽ lướt qua cây bổng trên lỗ tiểu…

Khác hẳn lúc hành sự trên giường, giờ Tần Tu Trúc thao nhanh và hung, chút tỉnh táo từ gương của Hòa Du nhanh chóng bị thao lạn. Nàng chỉ còn chú ý vào khoái cảm trùng điệp, gần như chết lặng, chẳng để tâm hình ảnh trong gương phản chiếu mình bị thao.

“A a…  sảng… quá sảng a a a… Muốn, muốn cao trào… Muốn… Mau thao… Ta… Cao trào a a…”

Ba huyệt chịu khoái cảm quá mức, chồng chất mãnh liệt, sóng dồn như đê nguy, bị dương vật nam nhân va chạm, sắp vỡ nhưng bị hắn tàn nhẫn khống chế, chẳng thể cao trào. Nàng đâu để ý, cây bổng trong niệu đạo dần biến hóa.

Tần Tu Trúc nhìn gương, thấy cây bổng trong suốt dần phình to, từ lỗ nhỏ như châm giờ lớn thành cỡ ngón tay. Chất liệu trong suốt lộ rõ thịt đỏ mềm mại, mấp máy liếm mút cây bổng.

“Ngoan… Đừng vội cao trào…” Tần Tu Trúc cắn tai nàng, “Xem nàng đầy mồ hôi… Khát nước rồi à?”

Hắn lấy từ nhẫn trữ vật một hồ ngọc, đặt bên môi nàng, “Uống nước.”

Chất lỏng mát lạnh từ miệng hồ dính lên môi, kích thích Hòa Du run rẩy, như quỳnh tương ngọt lành, ngoan ngoãn mở môi. Dòng nước mát lạnh chảy vào miệng, nàng nhanh chóng uống cạn cả hồ.

Tần Tu Trúc liếm môi, hài lòng nhìn nàng mê mang, hôn khóe mắt nàng, môi nóng mềm, hắn không chút keo kiệt truyền tin tức tố  vào môi nàng, làm nàng chìm sâu hơn trong tình dục.

Thực mau…

Mọi thứ đều phát huy hiệu quả.

“A a!!” Nữ nhân trong lòng ngực, vốn đang bị cao trào tra tấn, phát ra tiếng thét chói tai càng thêm sắc bén, nép vào lòng Tần Tu Trúc, “Không được… Bụng trướng quá, muốn đi tiểu… Muốn tiểu… Trướng quá… Không được… Làm ta…”

Xuân dược lợi tiểu quả nhiên mang lại hiệu quả mãnh liệt, mặt nàng nghẹn đỏ bừng, nghiêng đầu ngửa lên nhìn hắn, đau khổ cầu xin, “Rút ra, rút ra…”

Nhưng Tần Tu Trúc chỉ khẽ cười bên tai nàng, thở hổn hển, hung hăng cắm dương vật vào hậu huyệt nàng. Bàng quang nhanh chóng tích tụ lượng lớn nước tiểu, ép tử cung và khoang sinh sản càng thêm chật hẹp. Dục vọng bài tiết quá độ truyền đến âm đạo và hậu huyệt, khiến dương vật giả trong tao bức vì áp lực mà chuyển động càng nhanh, tràng đạo cũng co rút thường xuyên, như muốn bài tiết, kẹp dương vật sảng đến tận trời, “Ngô… Tao lỗ đít kẹp khít quá… Thao… Thật sảng… A… Du Du… Dâm chết đi… Khoang sinh sản hút quy đầu ta… Muốn bị thao lạn sao…”

“A… Không… A a… Không được…” Không cầu được Tần Tu Trúc, Hòa Du giãy giụa, đôi tay run rẩy sờ giữa hai chân, muốn rút cây bổng trong niệu đạo, nhưng chạm vào mới phát hiện niệu đạo bổng bóng loáng dị thường, nàng chẳng thể nắm được.

Tần Tu Trúc để nàng run rẩy sờ loạn, cắn tai nàng nói, “Ta khuyên nàng đừng sờ bậy… Nếu lỡ đẩy nó vào sâu tao lỗ tiểu, ta cũng chẳng lấy ra được… Thế thì, nàng phải mang nó mãi mãi… Sau này, lỗ tiểu của Du Du sẽ bị phá hỏng, không tiểu được nữa…”

“A… Không, không cần phá a a…” Hòa Du hoảng sợ, khóc lớn thảm thiết, tay chẳng dám chạm nữa, nhưng dục vọng bài tiết không giảm mà tăng, đặc biệt khi hậu huyệt bị thao quá sâu. Dục vọng tiểu, muốn cao trào, và hậu huyệt gắt gao chống khoang sinh sản không rút ra… hòa lẫn, nghiền nát ý thức vốn đã bị bản năng Trọc nhân chi phối, quy về dục vọng bài tiết.

Nàng nép vào Tần Tu Trúc, khóc lóc thảm thiết, nhưng vô dụng, chỉ khiến dục vọng thi ngược của nam nhân được thỏa mãn biến thái hơn.

“Du Du… Xem… Tao lỗ tiểu của nàng… Bên trong rõ ràng cỡ nào…” Hắn bóp cằm nàng, ép nàng nhìn vào gương——

Thực rõ ràng, quá rõ ràng.

Trong lỗ tiểu, cây niệu đạo bổng trong suốt chẳng biết từ bao giờ phình to cỡ hai ngón tay, nàng vì cảm giác phức tạp mà không phát hiện, đến khi bị ép nhìn gương mới nhận ra.

“A… Không… Không cần a a!…” Nàng ngơ ngác nhìn nơi đó mấp máy, cây niệu đạo trong suốt căng nhục động, thịt phấn non mấp máy, vô lực bị căng biến dạng. Điều khiến nàng kinh hãi hơn, huyệt đạo nhỏ hẹp còn mấp máy to hơn, cây niệu đạo cắm càng sâu.

“Xem… Lớp màng bên trong, nó ngăn tao lỗ tiểu khiến nàng không tiểu được… Lát nữa, ta giúp nàng phá nó… Cho Du Du tiểu sảng khoái, được không?” Tần Tu Trúc thì thầm bên tai, lừa gạt.

Hòa Du bị tình dục làm choáng váng, nghe gì tin nấy, “ được… được… Mau làm ta tiểu… Đâm thủng nó…”

Tần Tu Trúc dỗ nàng, dẫn tay nàng ấn lên cây niệu đạo, “Tự làm đi… Ta sợ làm đau nàng…”

Hòa Du do dự, nhưng Tần Tu Trúc đột nhiên dùng sức từ phía sau, túy tinh châu trên quy đầu hung hăng đâm vào khoang sinh sản mềm xốp.

Nàng thét chói tai, ngửa đầu nép vào lòng hắn, “A a a! Quá sảng… Khoang sinh sản bị thao… Muốn cao trào a a a!!”

“Mau, cắm mở tao lỗ tiểu… Sẽ cao trào…” Tần Tu Trúc khàn khàn, giọng như ác ma mê hoặc, nàng run rẩy ấn đuôi cây niệu đạo, thử dùng sức.

Bàng quang non mềm tức khắc bị cây niệu đạo đẩy ra kẽ hở, Tần Tu Trúc nhìn chằm chằm, lại hung hăng đâm eo, dương vật nhắm khoang sinh sản thao mạnh, nàng không chịu nổi, tay run…

“A a a!” Hòa Du kêu thảm thiết, toàn thân run rẩy, tứ chi co rút.

Bàng quang cuối niệu đạo bị thọc mở, thịt non lỗ tiểu  co rút, nuốt hơn nửa cây niệu đạo, trong suốt, lộ rõ bàng quang đầy nước tiểu.

Trước mắt nàng như sấm sét, như bị sét đánh. Ý thức bị kích thích cực điểm đến đốt cháy, mỗi chỗ trên cơ thể như cao trào, mỗi huyệt đạo run rẩy điên cuồng, nhưng bị nam nhân tàn nhẫn phá hủy, khó cao trào.

Tần Tu Trúc khó chịu nổi cảnh kích thích, dương vật hung hăng đâm, phá khoang sinh sản, cắm toàn bộ vào hậu huyệt nàng.

Hòa Du không phản ứng, ngửa đầu, thè lưỡi, lật tròng trắng như bị bóp chết.

“Sao lại không chịu nổi thao thế…”

Tần Tu Trúc cắn vai nàng, chơi nàng đến thảm trạng, vẫn chưa thỏa mãn. Hắn kéo vú nàng, dùng sức đâm eo.

Dù nàng ngất, sảng khoái chẳng giảm. Cơ bắp thả lỏng vì ngất, ba huyệt mềm xốp chưa từng được nghỉ. Vú trong tay mềm hơn trong trí nhớ rất nhiều.

“Đôi tao vú này lại to hơn… Rõ ràng trước bị ta thao còn non, sao vú phì to thế…”

Hai núm vú không còn giấu trong quầng, nhưng dấu răng xanh tím dày đặc khiến hắn phiền muộn, nên ban nãy không chơi vú nàng. Giờ thao sảng, phẫn hận giảm nửa, hắn nắm núm vú kéo mạnh.

Nhưng xoa ngược một hồi, cảm giác khác thường, ngón tay ướt dính, không giống mồ hôi. Véo xoa, chất lỏng càng nhiều… như phun ra.

Hắn nghi ngờ cúi nhìn, động tác thao ngừng lại. Hắn không tin, nắm núm vú kéo mạnh, tận mắt thấy núm vú đỏ phun cột nước nhỏ, chất lỏng trắng ngà chảy đầy tay, treo trên bầu ngực.

“Ô ngô… Ân… A…”

Nữ nhân ngất bị kích thích tỉnh lại, “A… Vú… Vú… Đừng…”

“ nàng… Mẹ nó…” Tần Tu Trúc nghiến răng, chậm rãi mắng, đột nhiên bóp cổ nàng túm lên, nhìn chằm chằm mắt nàng, “ nàng mẹ nó sao có sữa?!”

“…A… Ân… Ô…” Nàng bị thao điên ngốc, tỉnh lại nhưng không thanh tỉnh, chỉ nhìn gương mặt vặn vẹo vì bạo nộ của nam nhân, vô thức khóc lóc, “… Có… Có sữa… Trướng… Muốn ăn… sữa Du Du  sao…”

“…nàng…! Đừng lừa ta… nàng mẹ nó bị người khác làm mang thai?!” đầu óc Tần Tu Trúc trống rỗng, “ Là của ai?! Văn Duy Đức?! Hay Văn Vọng Hàn?!”

Hồi thần lại, Hòa Du đã bất động, chẳng biết bị hắn thao ngất hay bị bóp nghẹt thở ngất đi.

Tần Tu Trúc ấn trán, huyệt Thái Dương đau thình thịch. Chẳng phân biệt nổi là phẫn nộ hay động dục khó kiềm chế, mạch máu đầy máu như thủy ngân nghịch lưu, căng da thịt, thành gai nhọn đâm tim phổi.

Hắn vén tóc ướt dính của nàng, lộ cổ sau sưng đỏ. Tuyến thể nhô lên đỏ bất kham——còn một dấu răng rõ ràng mới cắn. Lúc này hắn không rảnh giận vì nàng bị người khác đánh dấu tạm thời, mà chỉ nghĩ tuyến thể nàng vẫn nửa trong suốt, nghĩa là chưa bị đánh dấu vĩnh viễn.

Vậy… Nàng ngoài ý muốn mang thai?

Vẫn là câu hỏi ấy. Là của ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro