
666 + 667 + 668 + 669 + 670
666
Ngày kia.
Hòa Du quả thực không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến vậy — nhanh hơn cả kế hoạch của nàng.
Như Tiểu Trù đã nói, mạc khảo ở Thiên Đô khác biệt hoàn toàn so với bất kỳ nơi nào khác ở Bắc Sảm. Dù là quy tắc hay độ khó, tất cả đều do phủ thành tự định, nhưng cũng giống các nơi khác, chỉ chọn ra một trăm người đứng đầu, thành tích của những người còn lại đều không được tính. Và như lời Tiểu Trù, những kẻ tham gia mạc khảo ở Thiên Đô quả thực là tàng long ngọa hổ.
Điều này là hiển nhiên. Thiên Đô vốn là đế đô của Bắc Sảm, nơi tụ hội hơn nửa các thế gia hào môn, cùng vô số quan lớn môn phiệt. Con cháu họ tham gia mạc khảo để có cơ hội bước vào triều đình Bắc Sảm. Những kẻ này, từ khi lọt lòng, đã sở hữu tài nguyên và xuất phát điểm vượt xa chín phần mười dân chúng Bắc Sảm, bất kể từ khía cạnh nào, đều là những kẻ người khác khó lòng sánh bằng.
Huống chi là một Trọc nhân ti tiện như Hòa Du.
Lúc này, tác dụng phụ của thuốc ức chế chẳng còn đáng kể. Nàng ngồi trước bàn, trầm tư suy nghĩ, toàn tâm toàn ý đặt vào cuộc khảo thí này.
Trận đầu là chất khảo, một ngày chỉ diễn ra ba lượt, mỗi lượt cách nhau bảy ngày, mới đến lượt chất khảo thứ hai.
Bảy ngày. Tạm đủ.
Nàng không lo gì khác, chỉ lo kỳ động dục lại sắp đến. Ở chỗ Bàn Vương, chỉ chút kích thích từ tin tức tố đã khiến nàng suýt không chịu nổi. Ngày kia, có lẽ chính là ngày trước kỳ động dục của nàng. Chỉ cần vượt qua chất khảo mà không gặp phải Thanh nhân đỉnh cấp, sẽ không có vấn đề. Thanh nhân bình thường, với thuốc ức chế của Việt Hoài, nàng có thể xử lý. Số lượng Thanh nhân đỉnh cấp rất ít, trong một lượt chất khảo với nhân sự ngẫu nhiên, vận may của nàng hẳn không tệ đến mức gặp phải. Dù có gặp, ngoài thuốc ức chế, nàng còn có kết tinh.
Xong trận đầu chất khảo, năm ngày kỳ động dục vừa vặn trôi qua, không ảnh hưởng đến trận thứ hai.
Nghĩ đến đây, Hòa Du thở dài một hơi, tâm thần xem như đã định.
Đêm khuya, Văn Duy Đức vừa tắm gội xong, thay y phục. Đám thị nữ đang cầm trường bào, chỉnh lại mái tóc dài còn ẩm của hắn…
Thường Huy vội vã bước vào.
Đám thị nữ đều lui ra, chỉ để lại hai người hầu cận hôm nay đứng chờ bên cạnh.
Sau khi Thường Huy bẩm báo một tin khẩn từ phía Thượng Hi, hắn liếc nhìn thần sắc Văn Duy Đức, khẽ hạ giọng, tiến lại gần, dùng giọng điệu như chẳng mấy để tâm, nói, “À đúng rồi, Thương Chủ, Thiên Đô đã bắt đầu mạc khảo bổ sung, ngày kia là trận đầu chất khảo.”
Văn Duy Đức đang nhìn ra cửa sổ, thần sắc không lộ chút cảm xúc.
“Năm nay mạc khảo được bổ sung vì tình huống đặc biệt, nên chắc chắn có vài kẻ tâm địa khó lường trà trộn vào. Ta nghĩ chúng ta nên chú ý thêm, tránh xảy ra rối loạn. Ngài thấy thế nào, Thương Chủ?”
Văn Duy Đức không đáp.
“Vừa hay, Khảm Tranh đang ở đó. Chỉ cần điều vài người từ đội đóng quân của Thiên Nhưỡng ở Thiên Đô đến hỗ trợ hắn là được.” Thường Huy nghiêm túc đề nghị, cẩn thận quan sát sắc mặt chủ tử, muốn xem tâm trạng mấy ngày nay không tốt của hắn có khá hơn chút nào không.
Nhưng hắn vẫn chẳng nhìn ra gì.
Thật lâu sau, Văn Duy Đức chỉ giơ tay, “Ngươi tự sắp xếp.”
“ vâng!”
“Khuất ca! Nghe nói chưa… Hòa Du lấy được mạc thiêm của Thiên Đô, ngày kia là trận đầu chất khảo của nàng.” Ôn Tu Dương vừa thấy Khuất Lê liền nói, “Ta nghe phụ thân và tam công tử nói…”
“Ta biết rồi.” Khuất Lê đáp.
“Ta muốn đi.” Ôn Tu Dương thẳng thắn, “Ta muốn xem nàng đánh nhau. Ta còn muốn làm nàng.”
Khuất Lê khẽ xoa ấn đường. Mấy ngày nay hắn liên tục ổn định tinh thần lực cho Văn Từ Trần, thật sự mệt mỏi không chịu nổi. “ phụ thân ngươi mà nghe được, thể nào cũng đánh ngươi.”
“Ta kệ.” Ôn Tu Dương vẫy đuôi, “Sao lại để Khảm Tranh với Nhạc Thanh Nghiêu đi, sao không cho ta đến Thiên Đô?”
Khuất Lê không đáp. Câu hỏi này, hắn cũng muốn hỏi. “Không sao, có Khảm Tranh ở đó, ngươi vẫn có thể xem.”
“Phong bảo, Phong bảo…”
“Ngươi không đến thả ta ra thì cút đi, ta đang phiền muốn chết.” Văn Nhứ Phong chẳng buồn ngẩng đầu, nằm trên xích sắt giữa dung nham, lười nhác đến mức mắt cũng không mở.
“Ngày kia, tiểu khả ái tham gia trận đầu chất khảo, ngươi xem không?”
“…Hả?!” Văn Nhứ Phong bật dậy như cá chép quẫy mình, túm lấy cánh tay Mục Thế Kiệt, kéo hắn lại gần xích sắt, “Ngươi nói gì?”
“Ngày kia, Thiên Đô, trận đầu chất khảo, tiểu khả ái tham gia. Ta nghe từ Trảm Tranh…” Mục Thế Kiệt hưng phấn đến mức tai run run, “Ngươi biểu hiện tốt chút, ta sẽ đi cầu xin Thương Chủ thả ngươi ra, chúng ta cùng đi xem.”
“Thật không?” Văn Nhứ Phong lập tức cười, nhưng rồi như tỉnh ra, đổi sắc mặt, nghiến răng, “Mẹ nó, ta đã nói bao lần, đừng gọi nàng là tiểu khả ái! Ngươi mẹ nó gọi cái gì?!”
“Không phải, ngươi gọi nàng tỷ tỷ, ta gọi nàng tiểu khả ái, có mâu thuẫn gì đâu?” Mục Thế Kiệt chớp mắt, thật sự không hiểu sao Văn Nhứ Phong lại tức giận.
“Đi mẹ ngươi, tóm lại đừng gọi, nghe là phiền!”
Tần Tu Trúc vì vài việc vặt đã chậm trễ hai ngày trên đường. Vừa đến Thiên Đô, hắn đã thấy phiền. Dinh thự ở Thiên Đô đã chuẩn bị sẵn, nhưng hắn chẳng muốn vào. Hắn không có cảm giác tốt với Thiên Đô, chỉ ngẩng đầu nhìn tầng tầng ảo trận tạo nên bầu trời, lòng đã nặng nề khó chịu.
Đến dinh thự, thủ hạ bẩm báo vài tin tức, đều là tin tốt, nhưng tâm trạng hắn vẫn phiền muộn, nhất là khi thấy mấy ngọc giản được trình lên. Đây là một lý do khác khiến hắn không vui hôm nay. Dù hắn cố ý che giấu hành tung, vừa đặt chân đến Thiên Đô, đã có người biết, gửi ngọc giản xin gặp.
Hắn cầm ngọc giản, nhìn dấu ấn hoàng thất trên đó, càng nhìn càng phiền…
Đúng lúc này, thủ hạ lại bẩm một tin. “Hòa Trù từ chối gặp mặt. Hắn nói gần đây Duy Hiền Các quá bận, không đi được.”
Xoảng một tiếng.
Tần Tu Trúc bóp nát ngọc giản, ném vào đầu thủ hạ, “Ngươi mẹ nó nói gì?”
Thủ hạ im thin thít như ve sầu mùa đông, quỳ xuống chẳng dám ngẩng đầu, “Hòa Trù… không gặp.”
“Cút! Đám phế vật!”
Tần Tu Trúc mắng chửi liên hồi, đuổi người đi, rồi đột nhiên gọi lại, “Bọn họ ở đâu? Tra được chưa?”
“Tra được… Nhưng… nhưng…” Thủ hạ mặt trắng bệch, lắp bắp.
“Lắp bắp cái gì? Nói!”
“Có người của Bàn Vương ở đó.”
Tần Tu Trúc sững sờ, liếc nhìn mảnh ngọc giản vỡ vụn trên đất, ánh mắt phức tạp, “Quả nhiên.”
Hắn như xì hơi, giơ tay day mạnh ấn đường.
“Thiếu gia, Hòa Du đã báo danh mạc khảo. Ngày mai, nàng… sẽ tham gia trận đầu chất khảo.” Một tâm phúc khác bước lên, nói.
Tần Tu Trúc ngẩng đầu, nhìn tâm phúc, cơn giận ban nãy tan đi hơn nửa. Hắn khẽ nhíu mày, có chút ngạc nhiên, ngón tay khẽ vuốt cằm —
Thật kỳ lạ, nàng không phải Trọc nhân sao? Nhiều thông tin về Hòa Du vẫn chưa được sắp xếp rõ ràng, dường như bị cố ý che giấu. Nhưng đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên vài chuyện khác, các mảnh thông tin nối thành một đường.
Hỏa khí của hắn lập tức bị một cảm xúc khác lấn át, hắn xoa mặt, khóe miệng nhếch lên, không che giấu ý cười. “Ha, Thương Chủ… Haha.”
667
Bàn Vương nhìn ngọc giản trước mặt, trên môi thoáng hiện một nụ cười nửa thật nửa giả. Thật lâu sau, hắn đặt ngọc giản xuống, “Thì ra là thế. Xem ra trận mạc khảo này, ta vẫn nên đến xem một chút.”
Đám tâm phúc bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ khó hiểu.
Nhưng nam nhân trung niên đứng khoanh tay phía sau hắn nhíu mày, nói, “Điện hạ dạo này có phải quá chú tâm vào nữ nhân kia không?”
“Minh thúc hiểu lầm ta rồi.” Bàn Vương buông ngọc giản, “Hồi tháng sáu, Tiểu Lục đưa đến quốc tể viện một loạt đình án, thúc còn nhớ không?”
“Ý ngươi là vụ thu sửa?”
“Không.” Bàn Vương cười nhẹ, “Ngoài loạt vụ thu sửa, Tiểu Lục còn đưa đến quốc tể viện một đình án khác —”
Hắn chỉ vào ngọc giản trước mặt, “Chính là cái này.”
Minh thúc hiểu ý hắn, nói, “Ý ngươi là, trận mạc khảo bổ sung ở Thiên Đô?”
“Đúng vậy.” Bàn Vương nói, “Lúc đó, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào vụ thu sửa, nên một trận mạc khảo bổ sung nho nhỏ như thế này, ai thèm để tâm?”
“Hừ.” Minh thúc cười lạnh hai tiếng, “Mưu tính của Tiểu Lục, ai mà không nhìn ra? Hắn mấy năm nay âm thầm thu nạp người, muốn mượn cơ hội này, thao túng trong bóng tối để nhanh chóng đưa người của mình vào triều đình, mở rộng thế lực.”
“Ừ. Tiểu Lục đúng là tính tình nóng nảy, luôn muốn một lần xong việc. Thấy thời điểm này, hắn thật sự không ngồi yên được, muốn dồn hết quân cờ lên bàn.” Bàn Vương đưa ngón tay lướt qua dưới mũi, “Nhưng ta cũng không quá để tâm chuyện này. Cùng lắm chỉ là vài kẻ râu ria, dù có lọt vào triều đình, cũng chỉ là bọn khí tử hay phế tử, trong thời gian ngắn chẳng làm nên trò trống gì. Vì thế, ta tặng hắn một cái nhân tình, bỏ một phiếu tán thành. Trận mạc khảo bổ sung này, theo lý, đáng ra không được thông qua. Nhưng cuối cùng vẫn được thông qua.”
Minh thúc khẽ nhíu mày, “Tại sao?”
“Bởi vì,” Bàn Vương khẽ gõ ngón tay lên ngọc giản, “Thương Chủ đại nhân của Bắc Cảnh chúng ta, vốn dĩ đáng ra phải bỏ phiếu chống, nhưng lại… không bỏ phiếu nào cả. Tính cả phiếu trắng của hắn, đình nghị này trực tiếp được thông qua.”
“Lúc đó, ta chỉ nghĩ mưu đồ nhỏ nhặt của Tiểu Lục chẳng lọt nổi vào mắt Thương Chủ đại nhân.” Kỳ Vân Tranh ngừng ngón tay trên ngọc giản, “Giờ nhìn lại, ha… Thương Chủ đại nhân của chúng ta, quả nhiên…”
Hắn nhếch môi cười, “Dụng tâm khổ cực.”
Minh thúc dường như không theo kịp ý nghĩ của hắn, “Văn Duy Đức vốn tính tình cao ngạo, đình nghị ở quốc tể viện hắn thường chẳng thèm nhìn, trực tiếp bỏ phiếu. Ngay cả loạt đình nghị thu sửa, hắn cũng chỉ chọn hai việc để bỏ phiếu. Một đình nghị nhỏ như mạc khảo bổ sung ở Thiên Đô, hắn bỏ phiếu trắng cũng là chuyện thường.”
“Đúng là rất thường. Nhưng nói sao nhỉ…” Bàn Vương vuốt môi, dưới hàng mi dài, ánh mắt như nhìn nơi đây mà lại chẳng ở đây, như thể đang nhìn một thứ gì đó, hay một người nào đó. “Ở chung với Thương Chủ đại nhân, tuyệt đối không thể để ý kiến thiên vị. Hơn nữa, đứng từ góc độ của ta mà nhìn, nếu ghép những việc tưởng chừng chẳng liên quan lại với nhau, thì quả là một tác phẩm nghệ thuật đầy ý vị.”
“Tỷ, chất khảo của tỷ, ta không thể can thiệp quá nhiều.” Hòa Trù có chút lo lắng khó hiểu, “Duy Hiền Các biết ta là đệ đệ tỷ, nên lập tức yêu cầu ta tránh hiềm nghi.”
“Không sao.” Hòa Du nói, như nhận ra điều gì, “Mấy ngày nay đệ bận rộn như vậy, không phải vì… chuyện này chứ?”
“…” Hòa Trù mím môi, “Dù sao tỷ cũng là… Trọc nhân, thể chất khác người thường, ta… làm sao không lo cho tỷ được. Ta vốn định ít nhất lấy được danh sách mạc khảo lần này, để giảm xác suất tỷ gặp Thanh nhân. Mặc khảo thì không sao, nhưng chất khảo, nếu đối thủ là Thanh nhân, chắc chắn sẽ phóng thích tin tức tố — tỷ… Đây không phải thi hương ở cái nơi nhỏ bé như Dục Giang, không gặp Thanh nhân đâu. Trận bổ sung ở Thiên Đô này, chắc chắn có Thanh nhân tham gia. Nhưng không hiểu sao, có lẽ vì là bổ sung của Thiên Đô, bảo mật thông tin cực kỳ nghiêm ngặt. Ngay cả lão sư hiện tại của ta cũng không có quyền tiếp cận. Nghe nói, chỉ có các chủ Duy Hiền Các và ba vị nhã quán mới có quyền hạn này.”
Hòa Du ngẩn ra, hiểu ý hắn, thở dài, đưa tay sờ mặt hắn, “Yên tâm, đệ không cần lo cho ta, những chuyện này ta đều đã tính toán.”
“Nhưng…” Hòa Trù vẫn không yên tâm, “Ta…”
“ đệ thật sự không cần lo chuyện này.” Hòa Du cười, “Nếu ta dám báo danh, sao có thể không tính đến tình huống này?”
Vẻ lo lắng trên mặt Hòa Trù vẫn không giảm, giọng điệu thậm chí còn nặng nề lạ thường, “Tỷ… tỷ nhất định phải tham gia sao?”
“Ừ.”
Hòa Trù xoa ấn đường, “Được. Nhưng… kỳ động dục của tỷ, có phải sắp đến không?”
“…” Hòa Du khựng lại, “Sao đẹ…”
Hòa Trù thở dài, “Ở nhà tỷ không phòng bị, tin tức tố nồng hơn trước.”
Hòa Du giơ tay ngửi kỹ, hơi áy náy, “Mấy ngày nay ta luyện công, ra mồ hôi nhiều, quên thay y phục.”
Hòa Trù nhìn nàng qua kẽ ngón tay, có chút bất đắc dĩ, “Chẳng liên quan đến y phục, là do tỷ cứ quên, ta cũng là Thanh nhân.”
Hòa Du sững sờ, đúng là nàng thường quên mất, còn tưởng Tiểu Trù không biết thân phận mình, vẫn vô tư như hồi ở thôn Hòa gia , chẳng chút kiêng dè. “Ta… xin lỗi. Làm đệ khó chịu… Sau này ta sẽ chú ý.”
Ngày chất khảo.
“Được rồi, là ta thi, không phải đệ, sao đệ còn căng thẳng hơn ta?” Hòa Du hơi bất đắc dĩ, xoa đầu Hòa Trù trong lòng, “Đừng lo, ta thật sự không sao.”
Nhưng Hòa Trù chỉ vùi mặt vào ngực nàng, không chịu ngẩng đầu hay buông ra. Hắn thực sự rất căng thẳng, hơn cả nàng. Như thể cỗ xe ngựa ngoài kia không phải dẫn đến trường thi chất khảo, mà là một hang ma quỷ động đầy yêu quái. “Tỷ, chúng ta không đi được không, tim ta đập thình thịch…”
Hắn ngẩng mặt khỏi ngực nàng, đôi đồng tử trong suốt ánh lên một tầng nước mỏng. “Mấy lão già đáng chết ở Duy Hiền Các còn hạ toản phù lên ta, khiến ta không thể đến gần trường thi… Biết thế ta không tham gia mạc khảo, lẽ ra nên chờ cùng tỷ… Giờ thì hay, ta chỉ có thể xem từ Duy Hiền Các, nếu tỷ xảy ra chuyện, ta cũng…”
Hắn càng nói càng buồn bực, giọng điệu không kìm được hung lệ.
“Không sao.” Hòa Du cảm nhận được từ hắn một luồng khí tức lạnh lẽo khó tả, chỉ nghĩ là hắn quá căng thẳng và phẫn nộ, nên ôm chặt hơn, “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ bản thân, tin tỷ tỷ, được không?”
Hòa Trù nhìn thẳng vào mắt nàng, “Tỷ, nếu thấy dù chỉ chút không ổn, lập tức nói với giám thị quan. Nếu cảm thấy sắp thua, lập tức bỏ cuộc nhận thua… Sau này chúng ta còn nhiều cơ hội, thật sự không thiếu trận này, được không? Tỷ hứa với ta!”
Hòa Du nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, “Được, ta hứa với đệ.”
Hòa Trù lúc này mới ngồi dậy khỏi lòng nàng, bất chợt nâng mặt nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, càng lúc càng gần —
Hòa Du theo bản năng cảm thấy hơi thở rối loạn dưới ánh mắt hắn…
Nhưng trán nàng chợt ấm áp.
Hòa Trù hôn nhẹ lên trán nàng, tựa trán vào trán nàng, nghiêm túc và thâm tình nhìn nàng, “Tỷ, cố lên.”
“Ừ.”
668
Đến nơi trường thi, Hòa Du mới nhận ra chẳng có gì đặc biệt. Ở cổng, người kiểm tra mạc thiêm, chỉ xác nhận tinh huyết có phải của chính chủ hay không, thu mạc thiêm của nàng, rồi cho nàng vào. Bên trong là một căn phòng hình vuông, trên cao treo bảng “Chờ thất nhặt cửu”, chẳng có gì nổi bật. Ghế ngồi thưa thớt, những người ngồi đây chính là thí sinh của trận khảo thí này. Khi nàng bước vào, chẳng ai để ý, mỗi người đều bận điều tức.
Nàng quan sát một chút. Đây là phòng chờ thứ bảy mươi chín, chắc là xếp theo thứ tự thời gian. Nếu phòng này đầy, tính sơ qua, mười tám phòng chờ trước đó, ít nhất phải có hơn một ngàn người…
Không hổ là Thiên Đô.
Hòa Du cảm thán. Hai năm trước, ở thành Dục Giang , từ kỳ thi hương sàng lọc ra chưa nổi trăm người đủ tư cách.
Trận bổ sung ở Thiên Đô này, chỉ là thêm vào, mà đã có hơn một ngàn người —
Chẳng mấy chốc, thời hạn trận đầu đã đến.
Một nhóm người mặc y phục Duy Hiền Các lục tục bước vào, dẫn đầu là hai giám thị giới thiệu mình là giám khảo của trận chất khảo này. Họ tỉ mỉ công bố quy tắc, rồi giơ tay, từ hộp sau lưng bay ra vô số mạc thiêm. Những mạc thiêm đã tích tinh huyết nhận chủ lần lượt bay đến trước mặt chủ nhân của chúng.
Hòa Du nhận mạc thiêm của mình, thấy trên đó ghi con số hai mươi chín.
Theo thông lệ, trận đầu chất khảo rất đơn giản, chỉ là võ lôi. Rút thăm ngẫu nhiên, dựa vào thiêm văn để đối võ. Tính điểm theo chế độ tích phân, thường một trận chất khảo chỉ kéo dài một ngày
“Trận đầu chất khảo, khảo ba ngày.”
Hòa Du nghe xong, đầu óc ong lên một tiếng.
Ba ngày?
Giám thị quan tiếp tục giải thích, rằng vì đây là trận bổ sung, quy tắc khác với mạc khảo thông thường. Tính ra, một trận chất khảo, mỗi người phải đấu ba lượt. Theo lệ thường, mỗi ngày một lượt, vậy vừa đúng ba ngày, chẳng có vấn đề gì.
Bình tĩnh lại.
Hòa Du hít sâu một hơi, buộc đầu óc nhanh chóng trấn tĩnh, lý trí phân tích lời giám khảo…
Rồi nàng thấy các giám khảo sắp rời đi, liền giơ tay.
Có người nhìn thấy, hỏi, “Sao thế?”
“ thật ngại quá, ta muốn hỏi, ta có thể đấu ba lượt trong một ngày không?”
Cả phòng không quá đông người, nhưng tất cả đều quay sang nhìn nàng. Đây không phải kết quả nàng muốn, nhưng vì bản thân, nàng buộc phải lên tiếng.
Các giám khảo dường như bị hỏi khó, nhíu mày, “Ý ngươi là gì?”
“Vì… quy tắc hình như không giới hạn mỗi ngày chỉ được đấu một lượt.” Giọng Hòa Du không lớn, thoạt nhìn có vẻ rụt rè, nhưng vẫn kiên định hỏi xong, “Vậy ta có thể đấu ba lượt trong một ngày không?”
Nữ nhân này điên rồi sao?
Nói cách khác, nàng tự tin có thể thắng cả ba lượt trong một ngày?
Chất khảo võ lôi tuy không phải đao thật kiếm thật, cũng quy định tuyệt đối không được để xảy ra chết người, nhưng ai tham gia mạc khảo mà không liều mạng muốn thắng? Dù thắng được, lấy đâu ra thể lực để đấu tiếp lượt hai? Vận Linh cũng không chịu nổi, phải hồi phục thân thể chứ?
Huống chi, trận bổ sung Thiên Đô này, có ai là kẻ tầm thường?
Nhìn nữ nhân này, hơi thở nhút nhát, dung mạo bình thường, không có khí tức Thanh nhân, y phục giản dị, thậm chí hơi keo kiệt, chắc là dân thường từ khu tam chiểu nào đó ở Thiên Đô, may mắn có tư cách báo danh?
Chưa hiểu sự đời, nên mới ngu xuẩn không biết trời cao đất dày.
Trong phút chốc, hầu như mọi người ở đó đều đưa ra kết luận.
Vị chủ khảo nói, “Chuyện này, ta cần hỏi ý kiến.”
Bàn Vương nghe thuộc hạ vội vàng bẩm báo việc này, khẽ dừng lại, ánh mắt hướng về bức thủy tường trong suốt trước mặt, khóe môi chợt nhếch sâu thêm hai phần, “Có gì không được?”
“Đúng vậy.”
Một lát sau, chủ khảo thông báo với Hòa Du, “Có thể.”
Hòa Du hành lễ cảm tạ, rồi ngồi xuống. Nàng như chẳng nhận ra những ánh mắt đủ loại từ xung quanh, chỉ nhắm mắt bắt đầu điều tức.
Ở một nơi khác, Tần Tu Trúc ngồi trước một bức thủy tường trong suốt tương tự, nhìn hình ảnh trên đó, có chút mất kiên nhẫn, “Sao vẫn chưa bắt đầu?”
“Thiếu gia, đã lấy được, nàng ở buổi hai mươi chín.” Thuộc hạ nói, “Duy Hiền Các gửi đến tràng toản. Ngài lát nữa sẽ thấy tình hình đối võ của nàng. Còn một việc nữa…”
Thuộc hạ đưa một viên toản thạch cho tôi tớ đứng chờ, ra hiệu khởi động Toản Văn trên thủy tường. “Hòa Du… hôm nay muốn đấu ba lượt đối võ.”
Tần Tu Trúc đang hứng thú nhìn tôi tớ khởi động Toản Văn, nghe câu này thì ngẩn ra, hơi không vui, “Ý gì đây? Chất khảo không phải mỗi ngày một lượt sao? Ai giở trò sau lưng?”
“Không, không phải…” Thuộc hạ vội nói, “Là nàng tự yêu cầu.”
“…” Tần Tu Trúc ngẩn người hồi lâu, chậm rãi ngả người ra ghế, đôi mắt khẽ híp, nhìn chằm chằm bức thủy tường, không biết nghĩ gì.
“Hôm nay…” Văn Duy Đức nhìn đống công vụ trống rỗng trước mặt, khẽ nhướng mày.
Thường Huy lập tức nói, “Dạ, Thương Chủ, hôm nay các án cần phê duyệt đều ở đây.”
Văn Duy Đức liếc nhìn trời bên ngoài, sớm thế sao?
“À, đúng rồi, Thương Chủ.” Thường Huy vội nói, “Khảm Tranh và Nhạc Thanh Nghiêu đã lấy được tràng toản của Duy Hiền Các. Tam công tử và tứ công tử gọi Trảm Tranh đi, đang cùng nhau… xem.”
“…” Văn Duy Đức khựng ánh mắt đang nhìn lên không trung, “Mặc kệ họ.”
“Nhưng,” Thường Huy nói, “Hòa Du hôm nay sẽ đấu ba lượt.”
Văn Duy Đức thu ánh mắt, “Mấy lượt?”
“Ba lượt.” Thường Huy bị ánh mắt hắn làm cho không tự chủ được mà cúi đầu, không dám đối diện, tiếp tục nói, “Người khác mỗi ngày chỉ đấu một lượt, nhưng… nàng đấu ba lượt.”
“Sao lại thế?”
“Khảm Tranh bọn họ cũng không rõ.” Thường Huy nói, “Nếu không, ngài xem thử? Ta nghi… có phải như chúng ta đoán, có kẻ tâm địa khó lường trà trộn vào, muốn phá hoại mạc khảo này không.”
Thấy Văn Duy Đức không đáp, Thường Huy tiến lên một bước, “Trảm Tranh đang chờ ngoài kia. Hắn để lại coi tiêu cho tam công tử và tứ công tử một phần.”
Văn Duy Đức khẽ giơ ngón tay.
Thường Huy lập tức mừng rỡ, cúi đầu, “ vâng. Vậy ta gọi hắn vào ngay.”
669
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, chưa đầy nửa canh giờ, đã đến lượt trận đầu đối võ của Hòa Du.
Từ phòng chờ được gọi tên theo mạc thiêm, nàng được giám khảo dẫn vào một căn phòng hoàn toàn mới. Khi bước qua cánh cửa, trước mắt là một trường thi lộ thiên hình tròn, không chút trở ngại, bầu trời trông chân thực lạ thường. Nàng đoán, chắc là ảo trận?
Quy tắc chất khảo rất đơn giản: Không được dùng pháp khí, vũ khí, Toản Văn hay bất kỳ công cụ ngoại lai nào, chỉ được dùng Vận Linh hoặc thể lực. Giám khảo sẽ giám sát mọi lúc, gian lận sẽ bị loại ngay lập tức, bị bắt tại chỗ theo luật ngỗ mạc và đưa đi thẩm tra. Kẻ gian lận nhẹ thì bị trảm, nặng thì chịu cực hình. Có thể làm đối thủ bị thương, nhưng không được giết. Khi đối phương mất sức chiến đấu hoặc chủ động nhận thua, trận đấu kết thúc, người còn lại thắng.
Đối thủ của nàng là một đại hán khôi ngô, lực lưỡng. Khi thấy Hòa Du, hắn ngẩn ra một lúc, rồi khom người hành lễ, nói, “Cái này… đao kiếm không có mắt. Tiểu cô nương, ta… xin lỗi trước.”
Hòa Du đáp lễ, cười nhẹ, “Không sao.”
Tu vi đối thủ không thấp, thậm chí cao hơn nàng cả một đoạn, đạt tới Khí Cảnh nhị giai. Hắn rất sảng khoái, chẳng chút che giấu, gầm lên, “Tiểu cô nương, tiếp chiêu!”
Chớp mắt, trên người hắn bùng lên một luồng lục quang đậm đặc. Mặt đất rung chuyển dữ dội, nứt toác, vô số gai bụi tua tủa mọc lên, sắc nhọn lan tràn, rõ ràng mang kịch độc. Hán tử kia được đám gai bụi trên mặt đất nhanh chóng đưa đến trước mặt Hòa Du, tung một quyền về phía nàng. Nắm tay và nửa thân trên của hắn mọc đầy gai nhọn, dù tránh được yếu huyệt, cũng đủ khiến nàng bị đâm thành cái sàng hoặc trúng độc…
Hắn di chuyển cực nhanh. Với sự gia trì của Vận Linh, khoảng cách trăm mét giữa họ chỉ trong hai nhịp thở đã bị rút ngắn, hắn lao tới ngay trước mắt nàng.
Nhanh đến mức Hòa Du dường như không thể né tránh.
Hơn nữa, hắn không chỉ nhanh. Sức mạnh cũng cực kỳ cuồng mãnh. Từ quyền thế, một đòn ấy đủ để nghiền người thường thành bánh thịt.
Nhưng đó chưa phải chiêu trí mạng…
Chiêu trí mạng nằm ở phía sau nàng, trên mặt đất tưởng chừng vô hại, nơi lóe lên một tia lục quang mờ nhạt. Dưới đó ẩn giấu sát chiêu chết người của gã đại hán.
Đây là điều mọi người quan sát qua hình ảnh đều thấy rõ, và gần như có thể đoán trước — nếu nàng không theo kịp tốc độ của hắn, sức mạnh hiển nhiên cũng không bì được, càng không thể nhận ra sát chiêu ẩn sau lưng.
Rốt cuộc là trận bổ sung Thiên Đô.
Hơn nữa lần này… quả thực có những kẻ đầu trâu mặt ngựa được sắp xếp lén lút trà trộn vào.
Vận may của Hòa Du chẳng tốt chút nào, ngay trận đầu đã gặp đối thủ như vậy.
Hô hấp của nhiều người trong khoảnh khắc ấy như ngừng lại.
Những kẻ điềm tĩnh nhất cũng tập trung ánh mắt vào màn này.
Ầm ầm ầm —
Trên trường thi đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng nổ lớn. Đá vụn bay tứ tung, bụi đất mịt mù, che lấp hơn nửa hình ảnh, cùng với đám gai bụi xanh lục múa may đầy trời…
Chẳng thể thấy rõ bóng người trong sân.
Đợi đến khi bụi mù tan đi.
Một người nằm trên đất, một người đứng vững.
Bụi đất như mưa lớn rơi xuống quanh họ, cuối cùng trở về tĩnh lặng.
Người đứng giữa sân lông tóc vô thương, chẳng biết nghĩ gì, hồi lâu mới ngẩng mặt, có chút chật vật:
Bụi đất bám đầy nửa người nàng, tóc tai dính sương, vẫn bình thường như trước, chẳng thu hút ánh nhìn. Chỉ có đôi mắt ánh lên sắc cam rực rỡ, trong ảo trận đầy bụi mù, sáng như ánh mặt trời.
“Xin hỏi, như vậy tính ta thắng chứ?” Hòa Du hỏi.
Trận đầu.
Đối thủ của Hòa Du mất sức chiến đấu. Hòa Du thắng.
Thời gian:…
“Do quá nhanh… đồng hồ đếm ngược không ghi được thời gian chính xác —” một thuộc hạ run rẩy bẩm báo.
“Mười vị chủ khảo đã kiểm tra lại hạn lục và bản thân nàng, không sử dụng vũ khí hay pháp bảo… cũng không có bất kỳ hành vi gian lận nào.” Thuộc hạ tiếp tục nói.
Bàn Vương lặng lẽ nhìn nụ cười bình thản của nữ nhân trên thủy tường, nụ cười của hắn lại nhạt đi vài phần. Hắn chưa nói gì, chỉ khẽ phất tay.
Tần Tu Trúc nhìn hình ảnh, ngẩn ra vài giây, rồi đột nhiên bật cười, tay đỡ trán, càng cười càng lớn, cuối cùng cười đến không kìm được, “Ta thật không ngờ… Chậc chậc, trách sao Thương Chủ đại nhân coi nàng như bảo bối mà cất giấu, Tiểu Du… nàng rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật để khiến ta vui đây?”
Trong cung điện này —
Đầu tiên là một mảnh tĩnh lặng như chết, sau đó đột nhiên bùng nổ tiếng ầm ĩ.
“…Mẹ kiếp, mẹ kiếp!!!”
“Ngưu bức…”
“Cái này… sao có thể?”
“Nàng làm thế nào?”
“Ngươi thấy rõ không?!”
“Ta… thấy rõ mà, chính vì thấy rõ… ta mới ngốc như ngươi.”
“Ta không nhìn lầm chứ, cảnh giới của nàng thấp hơn gã kia cả một đoạn lớn?”
“Không phải, thế này thì thôi… nàng, nàng không phải Trọc nhân sao?!”
Dù vừa nãy mang biểu cảm gì, giờ đây hầu hết mọi người chỉ còn vẻ kinh hãi.
“Tiểu Hòa Du thật lợi hại…” Bất Tư Tuyền tặc lưỡi, “May mà hôm nay ta không có việc, không thì bỏ lỡ màn kịch hay này.”
“Ha.” Khuất Lê tựa vào tường, ánh mắt từ hình chiếu trước mặt chuyển sang Vệ Kha bên cạnh, “Giờ các ngươi mới biết?”
Vệ Kha vừa châm điếu thuốc, giờ mới ngậm vào miệng, rít một hơi, như chẳng nhận ra ánh mắt của Khuất Lê.
“Kha Tử… Cảm ơn ngươi mang coi tiêu tới!!” Tiểu Thập Lục quàng cổ Vệ Kha, “Vẫn là ngươi tốt với chúng ta!”
“Ta…” Ôn Tu Dương ngẩn ngơ nhìn hình ảnh trên quang cầu, “Ta muốn…”
Trác Thao đè đầu hắn, “Ngươi không muốn.”
“Tiểu khả ái thật mạnh!!”
“Tỷ tỷ thật lợi hại…”
Hai gã đàn ông gần như đồng thời gào lên.
Văn Từ Trần định đưa điếu thuốc lên miệng, nhưng mới nhận ra điếu thuốc đã bị hắn bóp nát từ lúc nào. Hắn bực bội liếc Văn Nhứ Phong và Mục Thế Kiệt, “Hai ngươi nhỏ giọng chút được không? Còn ồn nữa, cả hai đừng hòng xem…”
Văn Nhứ Phong định kích động cãi lại, nhưng vừa mở miệng, thấy Văn Từ Trần, lập tức dời ánh mắt, rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn.
Mục Thế Kiệt nhìn Văn Nhứ Phong im lặng, chẳng muốn xen vào chuyện cãi cọ giữa hai người họ. Chỉ là vì hôm nay Trảm Tranh đưa coi tiêu cho Văn Từ Trần, họ mới phải tìm đến hắn —
“Trời ạ, nàng… một cú quăng qua vai, một cước đá vào Tử Phủ, làm phế đối thủ luôn?!” Nghiêm Thị Kiền tặc lưỡi.
“Chắc thế.” Trảm Tranh vội ngăn hắn, “Ngươi nhỏ giọng chút, ta lén đưa cho ngươi xem. Đừng để Thương Chủ nghe được.”
“Nói… coi tiêu của ngươi, cũng đưa cho Văn đốc lĩnh một phần chứ?”
“Chẳng phải rõ ràng sao.” Trảm Tranh liếc Nghiêm Thị Kiền, “Văn đốc lĩnh là người đầu tiên ta đưa. Không, phi, ta hiến cho lão đại trước tiên, hắn vừa đến ta đã đưa. Đó là lão đại của ta.”
“Haha…” Nghiêm Thị Kiền nhướng mày, “Vua nịnh bợ.”
Trong phòng.
Văn Duy Đức lặng lẽ nhìn hình ảnh trước mắt, khẽ thở ra một hơi, lại xoay nhẫn trên tay.
Đối thủ trình độ này — với nàng, chẳng thể là mối đe dọa.
Nhưng điều này không phải tin tốt.
Chính vì trận đối võ này của nàng quá kinh người, mạc khảo lần này của nàng… chắc chắn sẽ càng khó khăn, tình thế sẽ thay đổi trong chớp mắt.
Sẽ… xuất hiện nhiều biến số, ngay cả hắn cũng không thể đoán trước.
670
Lúc này, trong một đoàn quân xa đang tiến về Khải Quốc, bên trong một cỗ xe liễn.
Văn Vọng Hàn chống khuỷu tay lên đầu gối, tay đỡ má, nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt. Môi hắn khẽ mím, đầu lưỡi lướt qua răng, đổi tư thế ngồi, ngả người ra sau tựa vào sụp bối.
Hắn lặp lại nhìn hình ảnh dừng lại ở nụ cười bình thản ấy, thật lâu sau phát ra một tiếng cười trầm thấp, dục niệm ẩn trong cổ họng, “Du của ta.”
…
Sau khi rời trường thi, Hòa Du được dẫn đến một căn phòng kín. Hai nữ quan kiểm tra nàng kỹ lưỡng, soát người nhiều lần, rồi bảo nàng đợi ở đây.
Nàng đại khái đoán được lý do phải chờ — chắc chắn có người đang kiểm tra xem nàng có gian lận hay không.
Trận đầu thắng quá dễ dàng, nếu là người khác, có lẽ đã bị niềm vui chiến thắng làm choáng ngợp. Nhưng Hòa Du thì không.
Điều mà nhiều người không biết là chiến thắng này, dù không dễ dàng, lại không mang đến cho nàng niềm vui lớn như tưởng tượng.
Bởi lúc này, Hòa Du chẳng kịp tận hưởng niềm vui chiến thắng. Sự hưng phấn đã bị dòng suy nghĩ bình tĩnh dập tắt.
Chẳng nói đến người khác, ngay cả nàng cũng không nhận ra — sao lại nhanh như vậy?
Đối thủ cao hơn nàng cả một đoạn và hai giai. Theo tính toán, bình thường nàng phải đấu với gã này ít nhất nửa nén hương.
Nhưng đối thủ rõ ràng thiếu kinh nghiệm thực chiến, trong mắt nàng đầy sơ hở. Khi thắng, nàng thậm chí sững sờ tại chỗ, không ngờ gã lại dễ dàng mất sức chiến đấu đến vậy.
Hai năm qua, nàng chưa từng thực sự đấu đao thật kiếm thật với ai, chỉ… từng đối luyện đơn giản với một người. Nhưng khi đó, nàng hoàn toàn bị áp đảo, chẳng thắng nổi dù chỉ một ngón tay của đối phương.
Trận này, là do nàng quá may mắn, gặp một đối thủ trông mạnh nhưng thực yếu? Hay mấy năm qua, nàng tiến bộ vượt xa tính toán của chính mình? Hay thế giới bên ngoài, chẳng đáng sợ như nàng nghĩ?
Nàng trầm tư, nhưng chẳng thể đưa ra kết luận hợp lý.
Tuy nhiên, Hòa Du biết rõ, hiện tại nàng chỉ mới thắng một trận. Có lẽ chỉ là may mắn ngẫu nhiên. Không có thời gian nghĩ sâu xa, hôm nay nàng còn hai trận đối võ, đợi xong xuôi rồi tính tiếp.
Hơn nữa.
Hòa Du hít sâu một hơi. Thắng quá nhanh, quá nhẹ nhàng, chẳng phải chuyện tốt. Nàng hơn ai hết hiểu rõ, nàng cần hành sự điệu thấp. Thu hút sự chú ý không cần thiết chẳng khác nào rước phiền toái không đáng có.
Vì thế… trận thắng này, ngược lại, ngay từ đầu đã bất lợi cho nàng.
…
Trong một hoa uyển tráng lệ, một nam nhân mũm mĩm, phúc hậu đang cõng một tiểu cô nương năm sáu tuổi trên cổ, chơi trò cưỡi ngựa, tiếng cười rộn ràng, vui vẻ khôn xiết.
Lúc đó —
“Thân vương điện hạ.”
Một người vội vã băng qua hành lang cung điện, đứng từ xa, hành lễ với nam nhân này.
Người đàn ông mũm mĩm quay lại, nhìn người đến, đặt nữ nhi xuống, giao cho cung nữ bên cạnh, “Được rồi, Chi Nhi đi chơi đi, phụ vương bận rồi.”
“Không, không, Chi Nhi muốn phụ vương chơi cùng!”
“Chi Nhi ngoan, mai phụ vương dẫn con đi dạo Cửu Hoa, được không?”
“Được! Phụ vương tốt nhất!”
Khi tiểu quận chúa được cung nữ dẫn đi, vị thân vương này quay người, ngồi xuống ghế, để cung nữ hầu hạ thay y phục, lau mồ hôi. Hắn trông chỉ ngoài ba mươi, da trắng, râu dài, gương mặt hiền từ, mắt híp lại, khí chất ôn hòa, gần gũi. Nếu không phải y phục lộng lẫy, tử châu quấn thân, trông hắn chẳng khác gì một thổ thân quê mùa. Giọng nói đôn hậu, chậm rãi, “Có chuyện gì?”
Nhưng ai ngờ, đây chính là Lục hoàng tử, vị hoàng tử được sủng ái nhất Bắc Sảm hiện nay.
Thị vệ cung kính đưa một vật cho cung nữ bên cạnh. Cung nữ thuần thục mở ra, là một bản ghi chép.
“Đây là gì?”
“Bẩm điện hạ, đây là bản ghi chép một trận đối võ chất khảo hôm nay, buổi hai mươi chín…”
Lúc này, ngọc giản ghi chép được cung nữ mở ra, chiếu hình ảnh trước mặt hắn.
Bản ghi rất ngắn, ngắn đến mức Lục hoàng tử vừa nâng chén trà còn chưa kịp nhấp đã kết thúc.
Nhưng hắn chẳng có phản ứng lớn, liếc nhìn, rồi tiếp tục uống trà, “Chỉ là một thí sinh có chút bản lĩnh.”
“Nữ nhân này là người thắng nhanh nhất trong các trận đối võ hiện tại…” Thuộc hạ nói thêm.
“Chuyện này không bình thường sao.” Lục hoàng tử chậm rãi, “Vận Linh không tệ, linh lực vững chắc. Đặc biệt, thao tác linh lực rất tinh chuẩn, chuẩn đến mức chẳng giống đánh nhau, mà như thêu hoa.”
“…À.”
“Đối thủ của nàng chỉ là một bao cỏ trông mạnh mà yếu. Toàn thân đầy sơ hở, lao lên như vậy, trực tiếp đưa hết mệnh môn vào tay nàng, không thua mới lạ.” Lục hoàng tử khẽ phất tay, hình ảnh dừng lại, “Ngươi xem, nàng chẳng lãng phí chút linh lực nào. Gã kia vung quyền phí bao nhiêu linh lực, lại dồn phần lớn vào chiêu đánh lén phía sau, đến trước mặt nàng chẳng còn bao nhiêu, bị nàng một chưởng dễ dàng hóa giải. Gã này, haha, dù so sức mạnh cơ thể cũng chẳng bằng nàng. Công phu ngoại gia, cũng kém xa nàng.” Lục hoàng tử chậm rãi nói tiếp, “Còn chẳng phải bị nàng túm cổ tay, quăng qua vai ném xuống đất? Khi quăng, linh lực nàng tập trung hết ở vai lưng — thấy tia lửa cam kia không, chắc là linh lực của nàng, lần này, ít nhất làm nội tạng đối thủ vỡ hơn nửa. Cú đá cuối cùng… dưới chân nàng, ngươi xem…”
Lục hoàng tử khẽ gõ ngón tay, hình ảnh nhanh chóng chuyển sang một góc cố định.
Dưới chân nữ nhân ấy, một thanh chủy thủ sắc cam rực rỡ.
“Thấy không, dưới chân nàng có linh lực hóa thành đao.” Lục hoàng tử cười, “Rất tàn nhẫn, một nhát đâm xuyên Tử Phủ đối thủ.”
“…” Thuộc hạ há hốc miệng. Hắn cũng thấy vài chi tiết trong bản ghi, nhưng tuyệt đối không thể chỉ liếc qua như Lục hoàng tử mà nhìn thấu mọi thứ.
“Nàng có bản lĩnh này, chắc chắn không chỉ học từ một sư phụ. Không phải bao cỏ múa may, ít nhất tinh thông thuật ám sát , ngoại công cũng rất tốt. Thiên phú linh lực cũng sáng chói.” Lục hoàng tử nói, “Nàng không thắng mới lạ.”
“Nhưng…”
“Ta biết ngươi lo gì.” Lục hoàng tử nhấp trà, tiện tay đóng bản ghi, “Nhưng chẳng cần để ý, không ảnh hưởng đến chuyện của bổn vương. Thiên Đô, nơi này thiếu gì người có bản lĩnh. Có chút bản lĩnh, cũng chỉ là nhân tài bình thường, chỉ làm cọc gỗ lót chân. Bản lĩnh lớn hơn, nói to tát là thiên tài, ở Thiên Đô cũng chỉ là viên gạch nạm vàng. Như nữ nhân này, có chút bản lĩnh, nhưng chưa đến mức khiến các ngươi kinh ngạc, càng không đáng để chạy đến bẩm báo ta.”
“Thuộc hạ biết tội!”
Thị vệ lập tức quỳ xuống, “Điện hạ thứ tội!”
“Nói xong, còn lý do gì khiến ngươi nhất định đem bản ghi này đến?” Lục hoàng tử đặt chén trà, hỏi.
Thị vệ không ngờ bị nhìn thấu, run rẩy nói, “Là… nhã khách ở Duy Hiền Các tiết lộ — nữ nhân này…”
“Sao?”
“Là… tỷ tỷ ruột của Hòa Trù.”
“…”
“Chính là… vị Hòa Trù công tử đính hôn với Đường quận chúa, xếp thứ ba trong điện khảo năm nay. Hơn nữa, nàng còn chủ động yêu cầu hôm nay đấu ba trận!”
“Ta biết Hòa Trù là ai.” Lục hoàng tử ngắt lời, mở lại bản ghi trước mặt, “Ngươi xem, chuyện này bỗng nhiên thú vị rồi.”
“…”
“Ở Thiên Đô, bản lĩnh lớn đến đâu cũng không bằng thú vị.” Lục hoàng tử cười tủm tỉm nhìn bản ghi, “Ba trận sao…”
…
Chẳng bao lâu, có người thông báo nàng tham gia trận thứ hai.
Vẫn là trường thi như trước, đối thủ có thực lực tương đương gã khôi ngô trận trước, là một trung niên trầm mặc.
Sau khi hành lễ, hai bên lập tức bắt đầu.
Giống trận trước, trung niên này tuy thực lực cao, nhưng kinh nghiệm thực chiến rõ ràng không nhiều, chỉ mạnh hơn đối thủ trước một chút.
Nhưng cũng chỉ một chút thôi.
Trong mắt Hòa Du, đối thủ này cũng như người trước, toàn thân đầy sơ hở. Chỉ truy cầu tốc độ và sức mạnh, chẳng màng thực dụng trong thực chiến. Tốc độ quá nhanh, dễ bị phá nhịp. Sức mạnh quá lớn, lộ khuyết điểm khi thu thế, hồi thế. Về linh lực, dù cảnh giới vượt nàng cả một đoạn, nhưng giống đối thủ trước, linh lực đủ nhưng sử dụng kém hiệu quả, cách vận dụng chẳng hoàn hảo, đôi khi còn trở thành gánh nặng khi tấn công, điểm yếu khi phòng thủ. Hơi thở rối loạn, chẳng bao lâu đã không chịu nổi linh lực thất hành.
Nàng vừa giao đấu, vừa cân nhắc khuyết điểm của mình và đối thủ trong lúc công thủ, nhận ra sai lầm giống hệt đối thủ trận trước…
Có lẽ cả hai, thấy nàng thấp hơn cả một đoạn, nên quyết dùng cảnh giới cao hơn để nghiền áp nàng bằng linh lực.
Điều này cũng hợp lý.
Trước thực lực tuyệt đối, mọi thứ đều hư ảo.
Nhưng — tiền đề là phải có thực lực tuyệt đối
Chứ không phải chỉ cao hơn một đoạn mà đã tự cao có thể nghiền áp đối thủ.
Sau khi giao đấu qua lại với đối thủ này, nàng dần hiểu rõ tình huống của hai trận đối võ. Nếu các đối thủ sau này đều thế này…
Thì mạc khảo của nàng, có lẽ không quá khó.
Đúng lúc đó.
Hòa Du như sơ suất, hỏa cầu trên tay không đánh trúng đối thủ, bị hắn lách mình tránh thoát. Nhân lúc nàng thu thế, hắn lao đến sau lưng nàng, hai thanh quang nhận sắc bén kề ngay sau eo —
“Đừng nhúc nhích. Nhận thua.”
Hòa Du ngoan ngoãn đứng im. Nhưng nàng khẽ lẩm bẩm con số đếm giờ trong đầu, thấp giọng, “A, cuối cùng.”
Trung niên kia chưa kịp nghe rõ nàng nói gì… ngay sau đó, trời đất quay cuồng.
Phanh — lại một cú quăng qua vai dứt khoát, hắn bị ném mạnh xuống đất, tạo một hố sâu, phun một ngụm máu, trời tối sầm.
Hòa Du đạp lên Tử Phủ của hắn, ngẩng mặt nhìn ảo trận trên không — vừa đúng một nén hương.
“Vậy… tính ta thắng chứ?”
…
Hòa Du cảm thấy sau trận thứ hai, trạng thái các mặt đều khá tốt.
Trận thứ hai, nàng không bị giám khảo gọi vào phòng kín thẩm tra, cũng chẳng ai để ý hay liếc nhìn nàng thêm. Thái độ của các giám thị trở lại bình thường. Có vẻ, kéo dài trận đấu đến một nén hương, sẽ không thu hút sự chú ý.
Nhưng…
Thật sự sẽ đơn giản như nàng mong muốn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro