
641 + 642 + 643 + 644 + 645
641
“Tỷ? Tỷ làm sao vậy?” Hòa Trù bước vào, giọng đầy nghi hoặc hỏi nàng.
Từ khi trở về, Hòa Du luôn trong trạng thái thất thần. Nàng bận rộn sửa soạn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà, nên chẳng nghĩ ngợi nhiều. Lúc này, khi sắp đi ngủ, nàng ngồi trước bàn trang điểm, tay cầm cây trâm gỗ xoay qua xoay lại, mắt đăm đăm nhìn mình trong gương, chẳng rõ đang nhìn gì.
Đột nhiên, nàng hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối: “Tiểu Trù… hôm nay khi ta đến gặp Bàn Vương, ta mặc bộ y phục này sao?”
“… Phải.” Hòa Trù ngẩn ra, bước đến bên nàng, lo lắng hỏi: “Tỷ? Xảy ra chuyện gì sao? Sao đột nhiên tỷ hỏi vậy?”
Nàng vẫn sờ vạt áo, cứ cảm thấy nơi này hẳn phải có vài vết rách. Nàng lắc đầu: “Không có. Chỉ là… cảm giác khó nói. Ta cũng không rõ…”
Hòa Du lấy lại tinh thần, quay sang nhìn Tiểu Trù, mỉm cười: “ đệ đừng lo, chắc tại hôm qua ta ngủ không ngon, đầu óc hơi choáng váng.”
“ tỷ thật sự không sao chứ?” Hòa Trù giơ tay sờ trán nàng, không thấy nóng. Hắn nghiêm túc quan sát Hòa Du, từ gương mặt đến cổ nàng, chẳng thấy vết thương hay dấu vết gì bất thường.
Hòa Du lắc đầu: “Không sao, đi ngủ thôi. Nếu không, tối nay đên ngủ đây, ta qua bên kia…”
“Không cần.” Hòa Trù lắc đầu: “Dù sao chỉ có một đêm, ta không sao. Tỷ, có việc thì gọi ta.”
“Ừ.”
Nằm trên giường, chẳng hiểu sao, Hòa Du mãi không ngủ được. Đến khuya, khi nàng cuối cùng chìm vào giấc ngủ… một sợi tơ nhỏ từ y phục bung ra, khe khẽ rơi xuống.
Hiếm hoi thay, nàng ngủ một giấc không mộng mị, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái. Những cảm giác bất an nhỏ nhoi từ hôm qua đã tan biến như mây khói.
Dù thế nào, hạ nhân do Bàn Vương phái đến làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, hiệu quả vượt xa mong đợi. Hòa Du vài lần bảo họ nghỉ ngơi rồi làm tiếp, nhưng họ nghe đến chữ “nghỉ ngơi” thì mặt mày tái mét, như thể nàng vừa nói điều gì kinh khủng. Chưa đầy một ngày, họ đã hoàn thành công việc mà nàng nghĩ phải mất vài ngày mới xong.
Tân gia so với dinh thự Bàn Vương thưởng cho Tiểu Trù thì nhỏ hơn nhiều, nhưng khi Hòa Du vừa xuống xe, bước vào sân, nàng lập tức yêu thích nơi này. Chẳng vì gì khác, chỉ bởi hậu viện có một hoa viên rộng lớn—gần như toàn bộ hậu viện, trừ nhà bếp, đều là hoa viên ấy.
Hòa Trù thấy tỷ tỷ mặt mày rạng rỡ, ánh mắt càng thêm ôn nhu, sủng nịch. “Tỷ, ta hỏi rồi, đất nơi này trồng rau được. Tỷ thích gì, cứ trồng. Tỷ, nhắm mắt lại…”
Hòa Du hơi ngơ ngác.
“Mau nào!” Hòa Trù làm nũng.
Nàng bật cười, đành nhắm mắt. Hòa Trù nắm tay nàng, dẫn dọc theo lối đá xanh trong hoa viên, xuyên qua những giàn dây leo, rồi dừng lại.
“Mở mắt ra.”
Hòa Du mở mắt, nhìn cảnh trước mặt, sững sờ tại chỗ. “Đây là?”
Trước mắt là một bồn hoa, bên cạnh dựng hai giá gỗ. Trong bồn trồng hai cây giống.
“Tỷ, một cây tứ phương mộc, một cây tình huyên mộc,” hắn nói. “Hai loại cây này thật khó tìm. Hai năm trước, khi mới đến Thiên Đô, ta đã luôn tìm kiếm chúng, nhưng đáng tiếc, mãi đến vài ngày trước, ta mới tìm được hai mầm cây.”
Giọng Hòa Trù thoáng buồn bã: “Người bán cây nói rằng hoàn cảnh Thiên Đô chưa chắc phù hợp cho hai loại cây này sống sót…”
Hòa Du bước tới vài bước. Như Tiểu Trù nói, hai cây non trông yếu ớt, lá thưa thớt, cành cong vẹo, chỉ lác đác vài nụ hoa, nhìn chẳng dễ sống sót.
“ đệ… còn nhớ sao?” Nàng khom người, cẩn thận vuốt ve một cành rủ xuống. Nụ hoa khép chặt, chưa nở, nhưng đã thoáng lộ sắc đỏ rực như ngọn lửa.
Một cây tứ phương mộc, còn gọi vô ưu mộc. Một cây tình huyên mộc, còn gọi giải sầu hoa.
“Dĩ nhiên.” Hòa Trù bước đến bên nàng: “Sao ta có thể quên? Tình huyên mộc của ta là phụ thân trồng, sát bên tứ phương mộc của đệ.”
Ký ức xưa như nước tràn về trong mắt hắn, lấp lánh nơi đáy mắt: một tiểu cô nương mặc y phục diễm sắc, ngang ngạnh kiêu ngạo.
Nàng chống nạnh, khí thế bức người, chỉ vào hắn: “Ta không cho cây của hắn trồng gần cây của ta! Cây ốm yếu kia lỡ lây bệnh cho cây ta thì sao!”
Chẳng bao lâu sau, nàng òa khóc nức nở.
Người phụ thân vốn ôn nhu, nét mặt nghiêm khắc như đang trừng phạt kẻ thù.
“… ‘Hắn là đệ đệ con! Xin lỗi đệ đệ ngay!’” Hòa Du lẩm bẩm, rõ ràng vẫn nhớ như in. “Khi mới trồng cây ấy, đệ mới hai tuổi, chắc chẳng nhớ. Phụ thân lúc đó thật sự hung dữ…”
Nàng mỉm cười: “Ta không hiểu chuyện, không muốn cây đệ gần cây ta, bèn cãi nhau với phụ thân. Phụ thân răn dạy ta một trận, ta khóc thảm lắm…”
Hòa Trù dĩ nhiên nhớ rất rõ, nhưng hắn nói: “Vậy sao? Lúc mới trồng cây, ta còn nhỏ quá, chắc không nhớ.”
Ký ức xưa hiện rõ trước mắt: tiểu cô nương khóc như hoa lê đái vũ, hai búi tóc buộc bằng dây đỏ nạm đá quý, tóc dài rũ xuống gần chạm đất. Nàng vừa khóc vừa kéo dây, những viên đá quý va vào nhau leng keng như chuông gió. Nhưng vẫn bướng bỉnh, bước đến trước thị nữ ôm hắn, nghiến răng xin lỗi, rồi nhân lúc thị nữ không để ý, véo mông hắn một cái.
Đau lắm.
Vì từ nhỏ hắn đã chẳng bao giờ khóc, dù đau cũng không khóc.
“A, lúc đó…” Hòa Du nghiêng mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. “Vì không phục, ta còn trộm véo đệ. Đệ cũng chẳng khóc…”
“… Ha ha, phải không?” Hòa Trù cười. “Nhưng ta quen rồi. Từ khi nhớ được, tỷ không ít lần đánh ta.”
Hòa Du nói: “Đó là vì ngươi làm sai, ta mới đánh, khác với hồi nhỏ.”
“Ừ.”
“Ngày trước… hai cây ấy thật kỳ diệu. Bốn mùa đều nở hoa. Tứ phương mộc nở hoa cam rực, như ngọn lửa cháy, đỏ rực cả một vùng. Tình huyên mộc cũng nở hoa cam, nhưng cánh hoa có sắc bích, như chưa chín, mà đẹp đến nao lòng. Sau này, chúng lớn lắm, mọc trùm cả sân, vươn ra ngoài tường viện. Mỗi độ lập thu, hai cây ấy nở rộ, xa xa, dù chưa về đến nhà, từ trên đường đã thấy chân trời rực rỡ biển hoa cam đỏ xen bích lục.”
Hòa Du lặng lẽ nhìn hai cây non trước mắt. Hoàng hôn buông xuống, nàng cười ấm áp, nhưng mắt thoáng buồn.
Nàng nói: “Có lần, chúng ta ngồi xe liễn, phụ thân ôm đệ, nắm tay đệ chỉ về biển hoa cháy rực chân trời, nói: ‘Tiểu Trù, xem kìa, trong ánh hoàng hôn đỏ rực ấy là nhà ta, sắp về đến rồi.’ Nhưng đên, tiểu ngốc tử, lại nhìn ta, nói: ‘Tỷ tỷ mới là lửa đỏ…’ Cha lúc đó bị đệ chọc cười, bảo: ‘Đúng, tỷ tỷ cũng là lửa đỏ, tỷ tỷ cũng là nhà của con.’”
Hòa Du nhìn hắn, mỉm cười, lông mi ánh lên ôn nhu, rực rỡ như ánh tà dương.
Hòa Trù bước tới, không kìm được ôm lấy vai nàng, kéo nàng tựa vào ngực trái mình.
“Ta đâu phải tiểu ngốc tử.”
Tỷ tỷ.
Mãi mãi là lửa đỏ.
Là biển hoa chẳng bao giờ khô héo, ánh hoàng hôn chẳng bao giờ tắt, thái dương chẳng bao giờ lặn.
642
“Chuyện đệ mua cây, có bao nhiêu người biết?” Hòa Du bất chợt lên tiếng.
Hòa Trù thoáng ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu ý nàng. “Tỷ, tỷ đừng lo. Ngoài người buôn cây, không ai biết ta mua loại cây gì. Còn về gã thương nhân đó…”
“Ừ?” Nàng ngước mặt.
“Hắn sẽ không để lộ.” Hòa Trù mỉm cười, bổ sung: “Ta đã trả đủ phí bịt miệng. Giờ này chắc hắn đã dẫn gia đình về quê hưởng phúc.”
Hòa Du gật đầu, dường như an tâm, bước đến trước hai cây non, nhẹ nhàng vuốt ve cành hoa, ánh mắt lưu luyến.
Rắc.
“Tỷ?!”
Hai cây non bị chém ngang, gãy gọn ở phần eo.
Linh lực trong tay Hòa Du tan biến. Nàng ném hai cây gãy vào bồn hoa, phủi tay, quay người bước đi. “ đệ tốn công tìm mua cây, nhưng nếu chúng sống sót, e là sẽ để lộ tung tích chúng ta.”
Nàng nhìn Hòa Trù, vội dịu giọng dỗ dành: “Ta biết đệ hao tâm tổn sức, muốn làm ta vui. Nhưng giờ chưa phải lúc. Sau này…”
Nàng an ủi hắn: “ đệ thích những thứ này, giờ chúng ta vẫn có thể trồng vài thứ bình thường, cũng đẹp mà. Tiểu Trù… chúng ta còn nhiều cơ hội trồng những cây đẹ muốn. Nhưng… không phải bây giờ. Được không?”
Hòa Trù nhìn hai cây gãy, lắc đầu: “Không, ta không sao. Ta nghe tỷ.”
Trước sự hiểu chuyện của hắn, có lẽ vì dư âm của ký ức vừa rồi, Hòa Du theo bản năng muốn xoa đầu hắn như hồi nhỏ. Nhưng dù kiễng chân, nàng cũng chẳng với tới. Nhìn đôi mắt ngậm cười của Tiểu Trù, nàng thấy lúng túng, không cam tâm, cuối cùng kiễng chân, vươn tay gạt sợi tóc rơi trên má hắn. “Tiểu Trù ngoan lắm.”
Hòa Trù không vạch trần nàng, chỉ cúi đầu nhìn chân nàng, ôm lấy eo nàng: “Đừng kiễng nữa, không đau sao?”
“…” Hòa Du ngượng ngùng, liếc thấy giá gỗ bên kia, đổi đề tài: “Cái này?”
“À, ta định dựng một…” Hòa Trù nói nửa chừng, dừng lại. “Ừ… kỳ thật, ta chưa nghĩ xong.”
Hòa Du thấy sắc mặt hắn bất thường, nhìn giá gỗ, như hiểu ra điều gì, mỉm cười: “ đệ muốn làm gì thì làm. Ta thích thứ gì, chẳng vì kẻ khác làm điều tệ hại mà ta không thích nữa. Oan có đầu, nợ có chủ. Kẻ làm sai là họ, không phải vật. Dơ bẩn là họ, không phải vật… càng không phải đệ.”
Hòa Trù ngẩn ra: “Tỷ… nhưng…”
“Ta không yếu đuối vậy đâu.” Hòa Du khẽ đẩy hắn, bước đến bên giá gỗ, nụ cười giãn ra: “Lần này, làm cho ta một cái xích đu lớn. Nếu phơi được nắng thì tốt… Chỗ này không được, tường chắn mất…”
Hòa Du bảo Trọng Phác không cần mua thêm nhà bên cạnh, chỉ cần đổi một gian đường các thành phòng là đủ. Hắn vẫn chất phác gật đầu, không phản ứng gì thêm.
Họ không muốn thu hút chú ý, mọi thứ đều giản lược, ngay cả pháo trừ tà nghênh hỷ cũng chẳng đốt. Dọn nhà nhập trạch bỏ qua nhiều quy củ. Dù hạ nhân làm việc nhanh nhẹn, nhưng thu dọn xong xuôi, phân loại đơn giản, cũng đã đến tối. Hòa Trù vào bếp nấu ít mì, làm hai món đơn giản. Họ kê bàn gỗ trong sân, cùng ăn. Hòa Trù còn cố ý mang một vò rượu, nói rằng dù mọi thứ giản lược, nhưng nhập trạch là hỷ sự, Hòa Du cũng không từ chối.
“Tỷ, tỷ không uống rượu, nhưng uống một chén đi.” Hắn rót cho Hòa Du một chén, đặt vò rượu bên tay mình, nâng chén đầy của mình, nhìn nàng: “Tỷ…”
Hòa Du cũng cười, nâng chén chạm vào chén hắn.
“Chúng ta cuối cùng…”
“Ở Thiên Đô.” Hòa Du tiếp lời.
“Cuối cùng lại được ở bên nhau.” Hòa Trù nói.
Hai người bốn mắt giao nhau, chợt nhìn nhau cười, nâng chén uống cạn. Chẳng cần tuân lễ nghi, họ vừa ăn vừa trò chuyện.
Ngói tường, tiểu viện, một bàn gỗ giản đơn, vài món rau quả. Ngồi bên nhau, chẳng có cao bằng quý khách, chỉ có ánh trăng xa xôi, tiếng côn trùng kêu vang như khúc nhạc say lòng. Rượu đầy, cười tràn, đêm vắng lặng, như thể trên đời chỉ còn hai người họ.
Nửa chừng, Hòa Trù ngừng uống, chống cằm nhìn nàng cười.
Hòa Du bị nhìn đến ngượng ngùng, sờ khóe miệng, tưởng dính hạt cơm. “ đệ nhìn ta làm gì?”
Hòa Trù đáp nhanh: “Nhìn tỷ đẹp.”
Hòa Du ngẩn ra, ngụm rượu vừa nhấp cay xè nơi đầu lưỡi, nàng che miệng, cười khụ. “ đệ uống nhiều rồi bắt đầu trêu tỷ đúng không?”
“Tỷ.” Hòa Trù ngắt lời nàng: “Ta không say. Chỉ là… tỷ gầy đi. Không sao, sau này ta sẽ ngày ngày nấu cơm, bồi bổ cho tỷ.”
“… Gầy gì chứ.” Hòa Du lập tức phủ nhận, giơ tay nhéo cánh tay, thịt mềm rũ xuống: “ đệ xem! Ta béo thành thế này rồi. Đừng ngày ngày nấu cơm, định nuôi ta thành heo sao?”
“Heo thì có gì không tốt?” Hòa Trù nhíu mày: “Cả người thịt thịt, mềm mại, tay chân ngắn ngắn, đáng yêu lắm. Hơn nữa, hồi nhỏ phụ thân bảo tỷ là heo Du Du đáng yêu của phụ thân…”
Hòa Du xấu hổ, toan đánh hắn: “ đên thật là… Hồi nhỏ ta hơi béo, phần lớn là lỗi của phụ thân. Phụ thân đáng ghét, cứ nói thích mặt tròn của ta, thừa dịp mẫu thân không để ý, trộm cho ta đồ ăn vặt. Khi bị mẫu thân phát hiện, ta phải cùng phụ thân quỳ phạt trong thư phòng. Đệ hồi đó nhỏ xíu, chẳng nhớ gì, mà lại học cái tật của phụ thân…”
“Ha ha.” Hòa Trù cười, mắt cong lên: “Ta thấy phụ thân nói không sai.”
Hắn giơ tay đặt dưới cằm nàng, khẽ nâng: “Ta đúng là không nhớ nhiều. Chỉ có vài hình ảnh mơ hồ: tỷ mặc đồ diễm lệ, hai búi tóc dài, mặt tròn tròn, mắt luôn lấp lánh tò mò, chạy khắp sân, tự do tự tại, chẳng sợ trời chẳng sợ đất…”
Hắn nhìn nàng: “Từ lâu lắm rồi, những điều ấy đã thành ký ức.” Ngón tay hắn lướt qua tóc nàng, dừng ở đuôi tóc: “ tỷ không còn mặc y phục rực rỡ, cắt ngắn tóc, chẳng để dài nữa. Tò mò và khát vọng đều giấu đi, chưa từng tự do…”
Hòa Trù đặt tay lên mu bàn tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay. “Ta sẽ từng chút từng chút tìm lại những gì tỷ mất.”
Thật lâu, Hòa Du mỉm cười: “Ừ, được.”
643
Rượu không quá mạnh, chắc do Hòa Trù cố ý chọn cho nàng, rượu nhập khẩu chẳng cay gắt, lại thoang thoảng hương trái cây. Nàng thấy dễ uống, chẳng để ý, cứ tự rót thêm.
Hòa Trù không ngăn nàng. Nàng ăn no, cũng chẳng muốn đi ngủ, bưng chén rượu trò chuyện cùng hắn. Nói một hồi, Hòa Trù cảm thấy có chút không ổn…
“Tiểu Trù, nói ra thì, đệ kỳ thực giấu ta nhiều chuyện lắm, đúng không?”
“…” Hòa Trù ngẩn ra, vội đưa tay lấy vò rượu bên nàng. “Tỷ, đừng uống nữa. Đi ngủ sớm đi.”
“Ta không trách đệ.” Hòa Du giữ vò rượu, giọng nhẹ nhàng: “Ta muốn nghe chính đệ nói.”
“Được không?” Hòa Du nhìn hắn: “Ta hơi choáng đầu, có lẽ uống nhiều thật, e là chẳng nhớ nổi… Nhưng ta muốn biết. Ta không ép đệ nói, cũng chẳng dỗ được đệ. Đệ thông minh hơn ta, mạnh mẽ hơn ta nhiều. Nếu đệ không muốn nói, ta thực chẳng có cách nào.”
“ đệ đã trưởng thành, ta chẳng thể như hồi đệ còn nhỏ, hễ nói dối là ta đánh đệ một trận, đánh đến khi đên chịu nói thật.”
“Ta… ta không lừa tỷ…” Hòa Trù chỉ đáp vậy.
“Ta đâu nói đệ lừa. Ta chỉ lấy hồi nhỏ làm ví dụ. Giờ đệ lớn rồi, hiểu biết nhiều, không phải chuyện gì cũng trắng đen rõ ràng. Đệ có đời sống riêng, suy tính riêng, và những nỗi khổ không thể nói ra. Ta hiểu được. Ta chỉ là tỷ tỷ đên, đó chỉ là một mối quan hệ, không phải lý do để khống chế đệ. Đệ không phải con rối cho ta sai khiến, cũng chẳng phải cây giống để ta tùy ý cắt tỉa. Ta không thể tự cho mình quyền quyết định, lấy danh nghĩa vì lợi ích của đệ mà thấy đệ không ổn chỗ nào, liền ép đệ sửa đổi.” Hòa Du dịu dàng nói: “Trước kia, có lẽ ta từng tự cho mình đúng quá mức, nhưng giờ, ta tuyệt đối không đối xử với đệ như vậy.”
“Tỷ…”
“Nhưng ta sẽ lo cho đên. Đệ giấu ta càng nhiều, ta càng không hiểu đệ. Ta càng không biết sau này đệ sẽ đi đâu… Liệu có ngày càng xa ta không.”
“Ta không bao giờ!” Hòa Trù nắm chặt cổ tay nàng: “Ta tuyệt đối không đối xử với tỷ như vậy. Ta tuyệt đối… tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi tỷ… Tỷ.”
“Vậy nói cho ta đi.” Hòa Du nhìn hắn: “Không cần kể hết. Đệ thông minh thế, chọn vài chuyện đệ thấy có thể nói… Còn lại, ta sẽ chờ. Chờ đến khi đệ sẵn sàng nói, ta sẽ từ từ nghe.”
“Vậy, bắt đầu từ Vận Linh của đệ?” Hòa Du thấy hắn lại im lặng, bèn nói tiếp: “Chuyện này, đệ nói được không? Sao đệ… đột nhiên thành hệ tinh thần ? Dĩ nhiên, nếu không nói được thì thôi.”
“Ta…” Hòa Trù hít sâu một hơi: “Tỷ, chuyện này… kỳ thực không phải ta cố ý giấu. Ta…” Hắn ngừng lại: “Vận Linh của ta và tỷ tuy cùng nguồn, nhưng từ rất sớm, Vận Linh của ta đã thay đổi. Năm ta mười hai tuổi, tỷ còn nhớ không, lần ta đột nhiên ngất xỉu…”
Hòa Du gật đầu.
“Tỷ gọi Vương đại phu đến xem. Nhưng Vương đại phu sau khi khám, khuyên tỷ đưa ta đến thành Dục Giang , tìm đồng môn cũ của ông, Tiền đại phu…”
“Ừ.” Hòa Du nhớ lại: “Là một nữ đại phu, không xem bệnh cho người ngoài, phu quân bà bán rau rong. Ông ấy dẫn chúng ta về nhà, nhưng bà vừa thấy chút tiền liền đuổi chúng ta ra, nói đã lâu không hành y, rằng chút tiền đó mà muốn mời bà tái xuất giang hồ. Cuối cùng, ta đưa tín vật của Vương đại phu, bà mới cho chúng ta vào. Bà rất giỏi, ngay hôm đó kê thuốc cho đệ uống… Vài ngày sau, đệ khỏe lại. Đáng tiếc, sau đó chẳng thể gặp lại gia đình họ. Lúc ấy, ta nghĩ người có y thuật cao minh như vậy, ít nhất không thể thiếu tiền thuốc men. Sau này, ta tích cóp tiền định mang đến biếu, nhưng họ đã rời đi, chẳng tìm được. Hỏi Vương đại phu, ông chỉ bảo ta đừng quá để tâm, rằng bà tính tình thế thôi…”
“Đúng vậy,” hắn nói. “Tiền đại phu bảo ta, ta không bệnh, chỉ là Vận Linh xảy ra thái biến.”
“Cái gì?” Nàng sững sờ.
“Thái, hài âm thai. Bà nói, trong trường hợp cực hiếm, Vận Linh sau khi nhập thể vẫn có thể tiến hóa giai đoạn hai… như thai nhi biến đổi trong cơ thể mẫu thân, nên gọi là thai biến. Nhưng để cầu cát lợi, người ta gọi là thái biến. Cũng như thai nhi trong bụng mẫu thân, không chắc sẽ dị dạng hay phát triển thành người. Thái biến cũng vậy, không nhất định là tốt hay xấu. Đa số Vận Linh thái biến xảy ra do xung khắc với ký chủ, nên thái biến không khác dị biến, kết cục thường là ký chủ chết hoặc tàn phế. Nhưng cũng có trường hợp, Vận Linh sinh ra năng lực mới, thậm chí chuyển thành hệ thống hoàn toàn khác.” Hòa Trù chậm rãi nói: “Toàn bộ quá trình, phó mặc số phận.”
“…” Sắc mặt Hòa Du tái nhợt. Nàng hoàn toàn không biết, trong quá khứ, Tiểu Trù từng trải qua chuyện nguy hiểm như vậy.
“Thấy chưa, tỷ lại lo lắng quá mức cho ta rồi.” Hòa Trù nắm tay nàng: “Lúc đó, ta sợ tỷ nghĩ nhiều, nên yêu cầu Tiền đại phu tuyệt đối không được nói với tỷ. Ta gắng gượng hai ngày, vượt qua, thái biến rất thuận lợi… Vận Linh của ta thay đổi lớn, thức tỉnh nhiều năng lực mới… Bề ngoài ta là hệ mộc , nhưng thực tế là hệ tinh thần .”
Hắn nói tiếp: “Lúc đó, ta thấy mình mạnh hơn, vui mừng khôn xiết, muốn kể ngay cho tỷ. Nhưng Tiền đại phu ngăn ta, còn nghiêm khắc cảnh cáo.”
“Cảnh cáo gì?”
“ bà nói, nếu ta còn muốn sống, muốn tỷ tỷ ta sống, thì đừng để bất kỳ ai, kể cả tỷ, biết ta là hệ tinh thần .” Hòa Trù đáp.
“…” Hòa Du ngẩn người.
644
“Tiền đại phu nói với ta, trên đời này, hệ tinh thần vốn là loại Vận Linh hiếm có nhất. Nhưng không ai không sợ kẻ địch của mình là hệ tinh thần . Vì năng lực của hệ tinh thần thiên biến vạn hóa, mỗi cái đều có thể thần không biết quỷ không hay làm rối loạn tinh thần, đầu óc đối phương… Từ từ khiến người ta mất sức chiến đấu, phát điên, sống dở chết dở, thà chết còn hơn. Đáng sợ nhất là, mỗi hệ tinh thần đều cực kỳ giỏi che giấu bản thân, nên chẳng ai biết chính xác năng lực của họ là gì. Công kích của họ vô hình vô thanh, khó mà phòng bị.” Hòa Trù tiếp tục: “ bà nói, trong quân đội có một quy tắc bất thành văn: ‘Hai quân giao chiến, trước trảm hệ tinh thần .’ Một hệ tinh thần có thể đối phó mười, thậm chí trăm người cùng tu vi với mình.”
Ánh mắt Hòa Du lúc sáng lúc tối, chẳng biết nghĩ gì.
“ bà nói, bài học đầu tiên của mỗi hệ tinh thần không phải cách tu luyện, mà là cách che giấu bản thân, che giấu năng lực, ngụy trang chính mình. Hệ tinh thần sống sót không nhất định là mạnh nhất, nhưng chắc chắn là giỏi che giấu nhất.”
“Sao bà ấy… lại hiểu rõ những thứ này?” Hòa Du hỏi ngược lại.
Hòa Trù đáp: “ bà bảo, rất lâu trước đây, bà có một cố nhân là hệ tinh thần , chết vì để lộ bản thân. Còn lại, ta không rõ lắm, bà cũng không kể chi tiết.”
Hòa Du trầm ngâm gật đầu: “Ừ… Vậy, năng lực sau này của đệ…” Nàng nói nửa chừng, cảm thấy không nên hỏi tiếp: “Thôi, đừng nói ta nghe những chuyện này. Về Vận Linh, năng lực của đệ, cứ như Tiền đại phu nói, tự mình giữ kín, đừng nói với ai. Kể cả ta.”
“…” Hòa Trù ngẩn ra: “Không sao đâu, tỷ.”
“Không được.” Hòa Du thoáng nghĩ đến Vệ Kha, Khuất Lê… và cả Bàn Vương, khiến nàng rùng mình. “Chính đệ cũng nói, chẳng ai biết hệ tinh thần có năng lực gì… Nếu có kẻ moi được ký ức ta, tra ra năng lực đệ, thì sao?”
“Tiền đại phu nói đúng, đệ không thể nói với ta.” Hòa Du kiên quyết.
“Được.” Hòa Trù gật đầu: “Tỷ còn muốn biết gì nữa?”
“Ta…” Hòa Du ngẩn người, đầu óc lúc này hơi rối loạn. Lời Hòa Trù khiến nàng kinh hãi. Nàng chưa từng biết hệ tinh thần lại nguy hiểm đến vậy… Sau khi tiếp xúc với những hệ tinh thần như Vệ Kha, nàng cảm thấy Tiền đại phu không nói dối. Mỗi hệ tinh thần nàng biết đều bí ẩn, năng lực không rõ ràng. Mà dưới trướng Văn Duy Đức ở Bắc Cảnh, chỉ riêng nàng đã biết không dưới năm hệ tinh thần … Và họ đều biết Tiểu Trù là hệ tinh thần . Vậy sau này… Tim nàng đập mạnh.
Hòa Trù nắm tay nàng: “Tỷ, đừng nghĩ nhiều. Năng lực của ta đủ để tự bảo vệ, ta sẽ không sao.”
Thấy nàng vẫn bất an, hắn nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay nàng: “Tỷ chắc muốn biết năm qua ta đã trải qua những gì, ta sẽ từ từ kể, được không?”
“Được.”
“Ừ.” Hòa Trù hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Từ sau khi lại chia xa tỷ, có người cứu ta. Ta chưa từng nói với tỷ là ai…”
“Ừ?”
“Kỳ thực… Người này…” Hòa Trù ngừng lại: “Tỷ, nói đến đây, ta muốn hỏi tỷ một chuyện.”
“Gì vậy?”
“Tỷ… có biết Tần Tu Trúc không?”
Hòa Du vì rượu mà gò má ửng hồng, nhưng khi nghe cái tên này, sắc hồng lập tức biến thành trắng bệch.
Hòa Trù thấy phản ứng của nàng: “Tỷ?”
“Không, sao đệ đột nhiên nhắc đến người này? Đệ quen hắn?” Giọng Hòa Du lộ vẻ gấp gáp.
Ánh mắt Hòa Trù trầm xuống: “Vì chính hắn cứu ta.”
Lúc này, hơi thở nàng trở nên dồn dập: “Hắn, sao hắn lại cứu đệ? Hắn cứu đệ thế nào? Đrrj quen hắn?”
“Trước đó, ta không quen hắn. Chỉ nghe danh hắn…” Hòa Trù nói: “Chủ nhân giàu nhất Bắc Sảm, Tần thiếu gia, chắc chẳng ai không biết?”
“Thủ hạ của hắn cứu ta từ Hắc Sơn, đưa đến Thiên Đô.” Hòa Trù tiếp tục: “Còn vì sao hắn cứu ta…”
Hắn ngừng lại, ánh trăng xung quanh bị gió thổi, khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, nụ cười cũng mờ đi: “Hắn nói, vì tỷ.”
Ánh trăng như thổi đến mặt Hòa Du, khiến sắc mặt nàng trắng nhợt, lung lay.
“Ta đương nhiên nghi hoặc, bèn hỏi hắn, ngươi quen tỷ ta? Hắn đáp, dĩ nhiên. Ta lúc đó cũng ngạc nhiên như tỷ, hỏi: Thế nhân đều nói Tần thiếu gia chỉ nhận tiền, không nhận người. Tỷ ta chắc chẳng liên quan gì đến ngươi, sao ngươi vì tỷ ta mà cứu ta?”
Hòa Trù nghiêng mặt, cười nhạt: “Tỷ đoán hắn đáp thế nào?”
Hòa Du cảm thấy cổ họng khô khốc, gần như vô thức đưa tay định cầm chén rượu trước mặt.
“Hắn nói nguyên lời: ‘Ta với tỷ ngươi, gút mắc sâu lắm. Ta đúng là nhận tiền không nhận người. Nhưng… tỷ ngươi là ngoại lệ.’”
Tay nàng run rẩy.
“Ta dĩ nhiên không tin lời ma quỷ của hắn. Nhưng tỷ, đừng kinh ngạc. Hắn còn nói thêm…”
“Hắn bảo: ‘Hòa Trù, ta hỏi ngươi, theo phong tục quê ngươi, cứu mạng tiểu cửu tử***, tính bao nhiêu lễ hỏi?’”
*** Cậu em vợ
Hòa Du suýt nữa làm đổ chén rượu—
Rượu trong tay, gió trống trải, khiến nàng như lạc vào một hình ảnh xưa, nhớ đến hơi thở người nam nhân ấy bên tai, nụ cười say mê.
Hòa Du cưỡng ép bản thân trấn tĩnh, cố giữ giọng bình thản: “Người này phóng đãng, chỉ thấy lợi ích, hoa ngôn xảo ngữ, mỗi lời mỗi cử động đều là bẫy. Văn Duy Đức ở chung với hắn còn phải cẩn thận, đệ ngàn vạn lần đừng trúng kế.”
“Tỷ yên tâm, ta đương nhiên không tin hắn.” Hòa Trù khẽ cười: “Lúc đó, ta đã tử tế cự tuyệt hắn .”
Hắn không nói dối. Hắn đã cự tuyệt Tần Tu Trúc rất tử tế.
Nếu không có người bên cạnh kịp ngăn, hắn đã đâm Tần Tu Trúc một nhát lạnh thấu tim, máu bắn tại chỗ.
645
“Tỷ, tỷ đừng căng thẳng.” Hòa Trù nhẹ nhàng vuốt tay nàng, tiếp tục: “Chính Tần Tu Trúc đưa ta đến Thiên Đô…”
“Vết thương trên người đệ, có phải hắn chữa trị? Không phải ta căng thẳng, nhưng hắn sao có thể vô cớ giúp đệ? Ta quá hiểu đám người như họ, trong mắt họ, chúng ta chẳng bằng bụi đất. Đặc biệt Tần Tu Trúc, kẻ chỉ biết xu lợi, sao lại cứu người như chúng ta mà không toan tính? Những lời hắn nói với đệ, tất cả đều là hoa ngôn xảo ngữ, chỉ để mê hoặc đệ, che giấu mục đích thật sự.” Hòa Du giọng nói chẳng chút bình tĩnh, nắm chặt tay hắn, hỏi: “ đệ đã đáp ứng hắn điều kiện gì?”
Hòa Trù khẽ thở ra, giọng trầm ổn: “Tỷ, yên tâm, ta không sao. Ta đã nói rồi, năng lực của ta đủ để tự bảo vệ. Điều kiện… đúng là có, nhưng tuyệt không nghiêm trọng như tỷ nghĩ.”
“Rốt cuộc là gì?!”
“Ta chỉ đáp ứng hắn, để ý một chút chuyện của Bàn Vương.”
“…” Sắc mặt Hòa Du trắng bệch: “ đệ… đệ làm mật thám của Tần Tu Trúc bên cạnh Bàn Vương?”
Hòa Trù vội phủ nhận: “Không phải, ta chỉ để ý vài chuyện, nếu liên quan đến Tần Tu Trúc, sẽ tiết lộ cho hắn chút tin tức, chỉ thế thôi.”
“Sao đệ lại phạm sai lầm ngớ ngẩn như vậy!” Hòa Du bỗng nổi giận: “ đệ có biết mình đang làm gì không?! Đó là Bàn Vương! Không phải con chó con mèo! Đệ biết Tần Tu Trúc làm gì không? Hắn là kẻ buôn tình báo lớn nhất Thượng Hi Bắc Sảm! Hắn không thể mua được tin tức từ Bàn Vương, nên mới bảo đệ để ý chuyện của hắn? Đó là chuyện của hắn sao? Đó là tình báo! Là thứ có thể khiến đệ rơi đầu! Bàn Vương tuy không can thiệp triều chính, nhưng hắn là vương thất Bắc Sảm, là đệ đệ ruột của bệ hạ… đệ tiết lộ tin tức cho Tần Tu Trúc, dù chỉ một hai câu, cũng là tuyệt mật hoàng thất… đệ… dù chỉ là tin nhỏ nhất, cũng là tội phản quốc… Nếu bị phát hiện, đệ sẽ bị xem là chủ mưu mưu phản.”
Môi Hòa Du run rẩy, nàng vội bưng chén rượu uống cạn một hơi. Rượu vốn ngọt giờ như thiêu đốt môi lưỡi, xộc thẳng lên đầu. “Tần Tu Trúc chẳng màng sống chết của đệ. Nếu đệ bị phát hiện, hắn có cả vạn cách khiến đệ không mở miệng được, không kéo họa đến người hắn. Đệ chỉ là quân cờ dùng một lần. Huống chi…”
Nàng nhìn Hòa Trù: “Bàn Vương không phải kẻ vô dụng. Sao Tần Tu Trúc lại tìm dệ? Vì bao năm nay, mạng lưới tình báo của hắn cũng chẳng thể thâm nhập vào Bàn Vương. Hắn chắc chắn đã phái nhiều cao thủ tiếp cận Bàn Vương, nhưng đều thất bại. Những kẻ đó đều được huấn luyện chuyên nghiệp, vậy mà không thành công… đệ lấy đâu ra tự tin, nghĩ mình giỏi hơn họ, sẽ không bị lộ?!”
“Tỷ, đừng giận.” Hòa Trù kéo ghế đến bên nàng, vỗ lưng nàng cho nàng thuận khí: “Những điều này ta đã cân nhắc…”
Hắn nói: “Ta chưa từng tiết lộ tin tức của Bàn Vương cho Tần Tu Trúc.”
Hòa Du rõ ràng không tin.
“Cho đến nay, ta đối với Tần Tu Trúc chỉ là lá mặt lá trái, dùng vài tin tức vụn vặt để lừa gạt hắn.” Hắn nói: “Ta biết chuyện này nguy hiểm, ta sẽ không mạo hiểm bản thân.”
“Sao Tần Tu Trúc dễ lừa vậy được?”
“Là nhờ năng lực của ta. Mỗi lần Tần Tu Trúc sắp xếp người gặp ta, ta dùng năng lực, thành công qua mặt họ. Ta muốn nói với tỷ, nhưng tỷ không cho ta kể về năng lực… Ta cũng khó xử lắm, tỷ.” Hòa Trù kề sát, cúi người đặt cằm lên mu bàn tay nàng, nhìn nàng từ dưới lên với ánh mắt đáng thương: “Tỷ xem, vừa nói ta trưởng thành, lại lo cho ta như trẻ con.”
Đôi mắt hắn ánh lên theo ánh trăng, vài sợi tóc bích lục cùng lông mi rũ xuống, như hồ nước dưới ánh trăng, trong trẻo lấp lánh.
Lòng nàng lập tức mềm nhũn, cơn giận tan biến như mây khói. “Xin lỗi, ta vừa quá gấp, không nên mắng đệ.”
Hắn khẽ lắc đầu, phát ra âm mũi nhẹ: “Không sao, tỷ. Những chuyện sau đó, tỷ cũng gần biết hết. Tào tể chết, ta thi đình đỗ thứ ba… Không có gì khác.”
Hòa Du trầm mặc, rồi nói: “Còn vị quận chúa kia?”
Sương mù lập tức che phủ mắt hắn, sự ôn nhu biến mất sạch sẽ: “Nàng thì sao?”
“ đệ… chuyện hôn sự.” Hòa Du thấy hắn ngồi thẳng, vội nắm áo hắn: “Ta biết đệ không muốn nói, nhưng Bàn Vương cứ nhắc đến, đệ không thể mãi tránh né, không nói với ta.”
“Ta sẽ không cưới nàng.” Hòa Trù lạnh lùng đáp.
Hòa Du kinh ngạc: “ đệ muốn hủy hôn?!”
“Ta chưa từng đồng ý hôn sự này.” Giọng Hòa Trù lộ vẻ không kiên nhẫn: “Lần đầu Kỳ Đường nói với ta về việc đính hôn, ta như lạc vào sương mù. Ta chỉ đến phủ Bàn Vương làm khách, trò chuyện vài câu với Bàn Vương. Khi về, chẳng hiểu sao nhận được lễ vật và thiệp. Tào tể nói phụ mẫu ta đã mất, hắn là sư phụ ta, thay ta đồng ý thông gia với Bàn Vương, thế là không hiểu sao bị đính hôn.”
“Lần này trở lại Thiên Đô, sau khi Tào tể chết, ta đến gặp Bàn Vương, muốn hủy hôn ước. Nhưng hắn nhiều lần tránh né. Ta đành tìm Kỳ Đường, kết quả nàng lại muốn chết muốn sống, cuối cùng ta không muốn gặp nàng nữa.” Hòa Trù cứng rắn nói: “Chờ qua xuân tỉnh, hộ đàm sẽ phân bổ chức vụ cho nhân viên mạc khảo. Khi vào triều, ta sẽ lập tức thỉnh cầu bệ hạ hủy hôn ước.”
“ đệ điên rồi?!” Hòa Du sốt ruột: “Nếu đệ dám hủy hôn như vậy, Bàn Vương và quận chúa biết giấu mặt vào đâu? Đệ làm thế chẳng phải công khai trước mặt văn võ cả triều, nhục nhã Bàn Vương và quận chúa sao?!”
“Là họ ép ta hết lần này đến lần khác. Nếu không phải họ bức bách, ta sao phải dùng cách này? Họ tự chuốc nhục.” Hòa Trù vẫn cương quyết, giọng với nàng hiếm thấy lạnh lùng.
Thấy Hòa Du còn định mở miệng thuyết phục—
Hòa Trù đột nhiên nhếch môi cười: “Ta nhục nhã họ? Được thôi. Chờ ta cưới Kỳ Đường, theo luật Bắc Sảm, nàng là người nhà ta, không liên quan gì đến ngoại gia nữa. Bàn Vương hay bệ hạ cũng chẳng can thiệp được gia sự nhà ta. Đến lúc đó, ta hưu nàng, cũng thế thôi. Yên tâm, với tính nàng, không quá ba ngày, nàng sẽ bị ta hưu ra khỏi nhà. Về tình về lý, ta chẳng sai chút nào. Nhục nhã nào nặng hơn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro