
636 + 637 + 638 + 639 + 640
636
Kỳ Vân Tranh dùng ngón tay đè lên hàm răng ngọc ngà của nàng. Hòa Du cảm nhận vị chua xót lan tỏa trong miệng, đầu lưỡi bất giác run rẩy, không tự chủ được mà chạm vào đầu ngón tay hắn. Đó chỉ là phản ứng theo bản năng của cơ thể, đầu lưỡi khẽ đẩy, như muốn loại bỏ vật lạ trong miệng. Hắn không dùng quá nhiều sức, chỉ cần nàng khẽ động, đầu lưỡi đã chạm vào ngón tay hắn, mềm mại như lụa.
Chưa kịp nhân cơ hội khép miệng lại, đầu lưỡi nàng bỗng nhói đau. Kỳ Vân Tranh bất ngờ ấn mạnh ngón tay cái, ép đầu lưỡi nàng vào chính hàm răng mình. Cảm giác đau đớn không khác gì tự cắn phải lưỡi, khiến nàng giật mình, khẽ rên lên một tiếng mơ hồ, “Điện hạ…”
Hắn dường như không cố ý dùng sức quá mạnh, chỉ giữ chặt đầu lưỡi nàng, ép nó áp sát vào hàm răng. Đau đớn không quá dữ dội, nhưng phần lưỡi mềm mại nhất bị kẹp chặt, khiến nàng mất kiểm soát, miệng há to hơn, nước bọt trào ra, chảy dọc khóe môi thành những vệt bạc lúc liền lúc đứt. Ngón tay cái của hắn đè nặng lên bề mặt lưỡi nàng, day nhẹ, tựa như đang kiểm tra hàm răng của một con ngựa thượng hạng. Từ góc độ này, hắn có thể thấy rõ mọi chi tiết: đầu lưỡi mềm mại, nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, có thể kéo dài, mỏng manh mà vẫn đàn hồi tốt. Lưỡi nàng lõm sâu, kéo dài tới tận yết hầu. Nếp gấp nơi vòm miệng dày hơn người thường, lớp niêm mạc đỏ hồng trong miệng không ngừng co giật, mấp máy. Nhưng yết hầu lại quá nhỏ, trông như dễ dàng trở nên căng thẳng. Bình thường, khi nàng lo lắng hay nói dối, hẳn yết hầu sẽ chua xót, co bóp tiết ra chất dịch trong suốt. Như lúc này, đầu lưỡi không ngừng mấp máy, đẩy ra lớp thịt phấn hồng non nớt, nơi sâu thẳm ánh lên sắc màu nhạt, phản ứng ngây ngô và vụng về.
Chậc.
Văn Duy Đức đúng là bảo thủ đến mức phí hoài.
“Quả nhiên lanh lợi, mồm miệng nhanh nhẹn.” Kỳ Vân Tranh khen ngợi, giọng điệu thong dong, “Chỉ là đầu lưỡi này, non mịn, mềm mại, tựa hồ quá đỗi kiều diễm . Nhìn qua… không phải loại lưỡi ba tấc không mục. Chỉ e một lần lỡ lời, bộc trực không chọn lọc, sợ rằng sẽ bị… làm hỏng mất.”
Hắn nói năng đầy ẩn ý, tựa như đang đánh giá nàng như một món đồ, nhưng ngữ khí và thần thái lại khiến người ta cảm nhận được sự chân thành, không chút tà niệm.
“Điện hạ…” Hòa Du biết mình đã đánh cược sai, sai một cách thảm hại, mà nàng lại không rõ vì sao mình chọc giận hắn. Nhưng giờ đây, hối hận đã muộn. Nàng chỉ có thể mơ hồ xin lỗi, “ ta… xin lỗi…”
Chưa kịp nói hết lời, miệng và tay nàng bỗng được giải thoát. Kỳ Vân Tranh bất ngờ buông nàng ra, khiến nàng mềm nhũn ngã xuống đất.
Hắn rút ra một chiếc khăn lụa, chậm rãi lau tay, vừa lau vừa nói, “Tiếp tục.”
Hòa Du sững sờ, ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, “Điện hạ…?”
“ nàng, xem ra ở chỗ Thương Chủ đã chịu ủy khuất lớn, đến nỗi hiểu lầm ta sâu sắc như vậy. Thôi không nhắc đến, thứ nhất, ta làm sao có thể ghét bỏ nàng?” Kỳ Vân Tranh buông khăn lụa, giọng điệu nhẹ nhàng, “À, đúng rồi, vừa rồi thấy nàng suýt ngã, ta chỉ tiện tay đỡ một phen. Nàng không phải còn việc cần làm sao?”
Sắc mặt Hòa Du tái đi, nhợt nhạt hơn cả ban nãy. Nàng biết mình đã sai lầm lớn. Trước khi đến đây, nàng đã lường trước hậu quả nếu đánh cược thất bại. Giờ đây, nàng chỉ có thể tự gánh lấy.
Nàng im lặng quỳ thẳng, mái tóc buông xõa, che đi phần nào tầm mắt, tạo nên một cảm giác an toàn giả tạo. Đủ để nàng chết lặng, đưa tay cởi dây đai bên hông hắn. Hông hắn đeo ngọc bội lấp lánh, đính những viên trân châu quý giá. Nàng mò mẫm hồi lâu, nhưng không tìm ra được sợi dây lụa hay viên ngọc nào để tháo ra…
Kỳ Vân Tranh thấy nàng lúng túng, vẫn chưa mở miệng.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt vừa ủy khuất vừa lúng túng, gần như rưng rưng, “Ta… không biết cách… Chỉ sợ làm hỏng, không bồi nổi.”
“Điện hạ… có thể… ngài tự mình…” Không rõ cảm xúc gì khiến giọng nàng run rẩy, co rúm, khác hẳn ban nãy.
Kỳ Vân Tranh khựng lại, tháo một sợi dây lụa bạc rũ xuống. Nàng vẫn mờ mịt nhìn hắn. Thấy vậy, hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, ra hiệu cho nàng tiếp tục.
Chẳng lẽ còn muốn hắn tự tay cởi từng món? Nói gì thì nói, nữ nhân này ngày thường… hầu hạ Văn Duy Đức như vậy sao?
Hòa Du chậm chạp túm lấy dây đai, luống cuống hồi lâu mới hiểu được cấu trúc áo quần của hắn. Nàng vén trường bào và những món ngọc bội rườm rà, để lộ lớp quần bên dưới. Khi những lớp vải thừa được gỡ bỏ, phần giữa quần áo phồng lên cao, lộ rõ hình dáng đáng sợ của dương vật bên trong.
Nàng khựng lại trong khoảnh khắc, không biết mình đã làm thế nào để đưa tay ra, cũng không hiểu sao lại dám chạm vào dương vật. Qua lớp vải, nàng cảm nhận rõ mạch máu căng tràn, chất lỏng bên trong như sôi sục, nhịp nhàng. Tay nàng vô thức vuốt ve bên cạnh, như đang cố xác định kích cỡ. Khi ngón tay cuối cùng chạm vào mép dương vật, miệng nàng chua xót hơn cả lúc bị hắn kẹp cằm. Một ngụm nước bọt mắc kẹt nơi yết hầu, nuốt xuống đầy khó khăn.
Kỳ Vân Tranh bật cười khẽ, âm thanh vang vọng trên đỉnh đầu nàng.
Chỉ một tiếng cười mỏng manh, vậy mà khiến nàng giật mình, toàn thân căng cứng như lông dựng đứng.
“Tò mò đến vậy, sao không tự mắt nhìn xem?”
Nàng không nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu, “Không… không… Điện hạ.” Nàng ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Kỳ Vân Tranh.
Hắn khựng lại.
Hòa Du vịn vào hai chân hắn, ngước mặt lên. Sự thong dong, thông tuệ ban đầu giờ tan vỡ thành những mảnh tàn hoa, loang lổ quanh hốc mắt đỏ hoe. Đôi môi bị hắn đùa bỡn lúc nãy đỏ mọng, hé mở, đầu lưỡi run rẩy. Yết hầu nàng như nghẹn lại, cảm xúc hỗn loạn không thể chải chuốt, hóa thành những giọt lệ trào ra từ khóe mắt.
Lạch cạch.
Nước mắt nàng rơi xuống, không thành dòng.
“Điện hạ, điện hạ… Ta xin lỗi, ta không nên tự cho là thông minh mà thử ngài, mạo phạm ngài. Xin ngài đừng chấp nhặt. Chỉ… chỉ việc này, ta không làm được… Thật sự không làm được…” Nàng nắm chặt góc áo hắn, ngửa mặt khóc nức nở, đôi mắt chỉ còn nỗi sợ không thể che giấu.
Kỳ Vân Tranh không ngờ, thật sự không ngờ, sẽ có nữ nhân chỉ mới chạm qua lớp quần, chưa từng tận mắt thấy dương vật của hắn, đã bị dọa đến phát khóc.
Hắn càng không nghĩ rằng, từ lần đầu nhìn bức họa của nàng, hắn đã cảm thấy đôi mắt ấy thiếu đi một thứ gì đó, chưa đủ hoàn mỹ.
Giờ đây.
Hắn tự nhủ, quả nhiên mình vẫn là người có con mắt tinh tường.
637
Hòa Du như thể bị cuốn vào cơn hồng thủy, cảm xúc trào dâng, không cách nào kìm nén. Nước mắt nàng tuôn rơi không ngừng, giọng nói run rẩy vẫn cố gắng sắp xếp lời lẽ, mong thuyết phục hắn một cách thành khẩn, “Điện hạ… Ta, ta thật sự không biết cách hầu hạ người. Ở chỗ Văn Duy Đức, ta chẳng được sủng ái. Phải nói, hắn cực kỳ chán ghét ta. Hắn chỉ giữ ta lại vì khả năng của ta, chỉ bởi ta có thể tạo ra châu trùng mà thôi.”
“Vậy sao?” Kỳ Vân Tranh đáp, giọng điệu bình thản, ánh mắt ôn hòa như ánh nắng ban mai, nhưng lại thoáng vẻ lạnh lùng khó dò.
“Văn Duy Đức đối với ta chỉ có khinh miệt và chán ghét. Hắn vốn chẳng ưa Trọc nhân. Ta dung mạo bình thường, tính tình lại không tốt, ngu ngốc, chậm chạp, tựa như khúc gỗ, chẳng biết nhìn sắc mặt, thường chọc hắn tức giận. Hắn cho rằng ta vừa dơ bẩn vừa đáng ghê tởm. Hắn từng vì ta không biết hầu hạ mà nổi giận, còn trước mặt bao người sỉ nhục ta. Chuyện này ở Bắc Cảnh gần như là bí mật công khai. Trong phủ tướng quân có biết bao Trọc nhân, ai nấy đều đẹp hơn, hiểu biết hơn, khéo léo hầu hạ hơn ta. Dù chỉ để thỏa mãn nhu cầu của Thanh nhân, lui một vạn bước, hắn cũng chẳng bao giờ chọn ta. Điện hạ, ngài nghĩ mà xem, đừng nói là được sủng ái, dù chỉ một chút hảo ý từ Văn Duy Đức, ta sao dám… từ bỏ vinh hoa phú quý, trăm phương nghìn kế để rời khỏi Bắc Cảnh? Điện hạ, nói đi nói lại, ta chỉ là một Trọc nhân. Ta chẳng có tầm nhìn xa trông rộng. Trong thế đạo này, với địa vị như Văn Duy Đức, dù chỉ ném cho ta một mẩu xương, ta cũng phải sủa vài tiếng, làm chó cho hắn cũng đã là phúc phận mà người đời cho là ta may mắn.” Nàng cố gắng nói năng mạch lạc, như thể muốn chứng minh sự chân thành của mình. “Điện hạ, ta từ nhỏ đã cùng Tiểu Trù lẩn trốn kẻ thù, luôn che giấu thân phận Trọc nhân, chưa bao giờ dám để lộ. Ta luôn sống như một người thường, chỉ cầu bình an. Cho nên…”
Hòa Du nức nở không ngừng, mũi nghẹt cứng, chẳng thể thở nổi. Sau khi tuôn ra một tràng dài, nàng gần như ngạt thở, dừng lại để hít thở, chỉ còn tiếng khụt khịt khô khốc, như thể mang theo nỗi uất ức ngập trời.
Cảnh tượng này lại gợi lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Kỳ Vân Tranh nhìn nàng khóc, trong đầu chợt lóe lên một ký ức. Chẳng lâu trước, khi vào cung, hắn tình cờ bắt gặp cháu trai thứ sáu đang trừng phạt con gái mình. Tiểu quận chúa quỳ trước mặt phụ thân, ủy khuất khóc lóc. Hắn chỉ liếc qua, thấy đứa trẻ khóc lóc, chẳng buồn hỏi han, liền quay đầu bỏ đi.
Cảnh tượng giờ đây đổi khác. Hắn chăm chú nhìn nàng, thầm nghĩ, nữ nhân trước mặt khóc lóc còn giống một tiểu nha đầu phạm lỗi hơn cả tiểu quận chúa kia. Nhỏ bé, yếu ớt, ủy khuất như vừa bị phụ thân đánh một trận tơi bời.
Hắn khẽ ngả người ra sau, ngồi xuống. Dương vật cọ vào lớp quần, đau nhói hơn lúc trước một phần.
Hắn mải nhìn nàng khóc, chẳng để tâm nàng đang nói gì. Thành thật mà nói, hắn có nghe, nhưng…
“…Ta… vì không có phụ mẫu, không thân thích… luôn sống như người thường, nên chẳng thể như những Trọc nhân khác… từ nhỏ được dạy cách hầu hạ Thanh nhân. Những chuyện đó, ta hoàn toàn mù tịt. Nếu bắt ta hầu hạ ngài, ta thật sự không làm tốt được. Ta chẳng hiểu quy củ, lại chưa từng trải đời, lỡ đường đột mạo phạm ngài, chỉ là tiểu nhân. Nếu không hầu hạ chu đáo, chọc giận ngài… ta không dám, ta thật sự sợ…” Hòa Du vừa khóc vừa dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng rối, chẳng thể sạch.
“Thực xin lỗi, điện hạ, xin ngài tha cho ta… Hoặc, hoặc ngài phạt ta một trận cũng được… Gì cũng được, ta không thể chọc giận ngài, mạng ta chẳng đáng gì… Ta còn một đệ đệ…” Thấy hắn im lặng, nàng nắm góc áo hắn, khẽ lắc nhẹ, “Cầu xin ngài.”
Kỳ Vân Tranh chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng gỡ những lọn tóc ướt đẫm dính trên má nàng, vuốt ra sau tai, để lộ gương mặt thảm thương đẫm lệ. Ngón tay hắn lướt qua khóe mắt nàng, lại ép ra một chuỗi nước mắt. “ nàng không sợ yêu vật, lại sợ ta, một con người?”
“ nàng không sợ chọc giận Văn Duy Đức, lại sợ ta đến vậy?” Hắn khẽ nhướn mày, ánh mắt lấp lánh như tinh thạch, nhưng lại phảng phất chút mất mát. “Ta trông… đáng sợ hơn hắn sao?”
“Không phải, điện hạ, ta không có ý đó…” Hòa Du nghẹn ngào, hoảng loạn lắc đầu, nước mắt văng cả lên tay hắn.
Ngón tay Kỳ Vân Tranh lướt dọc gương mặt nàng, luồn vào mái tóc, khẽ dùng sức kéo nàng lên. Hắn ôm lấy eo nàng, ép nàng ngồi lên đùi mình.
“A!” Nàng kêu lên một tiếng kinh hãi, ngồi nghiêng trên đùi hắn, phản ứng đầu tiên là đẩy vào ngực hắn, “Điện…”
“Nếu nàng sợ ta đến vậy, đừng gọi ta là điện hạ, cũng đừng dùng kính ngữ nữa.” Hắn một tay giữ chặt eo nàng, tay kia nhẹ nhàng nâng cằm, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình, giọng vẫn ôn hòa nhưng mang theo áp lực vô hình. “Nếu không, ta đáng sợ như vậy, chẳng phải nên làm gì đó còn kinh khủng hơn cả Thương Chủ để chứng minh?”
Lời này khiến nàng cứng đờ, toàn thân căng thẳng đến mức gân xanh trên cổ nổi rõ, mồ hôi túa ra, lăn dài xuống dưới.
Hắn biết nàng không rõ phải xưng hô thế nào, nhưng cố tình không nhắc nhở. Hắn cầm khăn lụa, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt nàng, rồi lau mồ hôi trên trán, trượt xuống cổ nàng, động tác tự nhiên đến lạ. “Khóc đến ướt đẫm mồ hôi, thật không biết ta mặt mũi hung tợn, hay thế nào, mà dọa nàng thành ra như vậy. Nói ra mới nhớ, lần trước ta quên nhắc nàng, phủ này khắp nơi đều có trận pháp giữ nhiệt độ ổn định. Đến đây không cần mặc dày như vậy, sẽ nóng. Nàng xem, cổ nàng đỏ rực thế kia, như phát nhiệt.”
Hắn tự nhiên đưa tay cởi lớp vạt áo cao trùm cổ nàng—
Bốp.
Hòa Du bất ngờ nắm lấy cổ tay hắn. Nàng hành động trong vô thức, không kiềm chế sức mạnh, tiếng vang lớn đến giật mình. Khi tỉnh táo lại, nàng mới nhận ra mình gần như đã tát vào mu bàn tay hắn. Hai tay nàng siết chặt cổ tay hắn, mạnh đến mức làn da trắng ngọc của hắn in hằn vệt đỏ. “Xin… xin lỗi!”
Nàng hoảng loạn buông tay, chỉ thấy mu bàn tay hắn đỏ ửng, thậm chí hơi tím.
“Sức lực không nhỏ.” Kỳ Vân Tranh dường như chẳng bận tâm, chỉ xoa nhẹ cổ tay, nhàn nhạt nói. “Tự cởi đi.”
“Đừng để nóng đến sinh bệnh. Mùa đông mà sốt cao bất ngờ, chữa trị không dễ đâu.” Hắn cười khẽ. “Hơn nữa, quan hệ giữa ta và Việt Thánh không thân thiết như Thương Chủ, cũng chẳng thể gọi hắn đến khám bệnh cho nàng.”
Hòa Du vẫn chần chừ.
“ nàng vừa nói, thứ đó gọi là gì? Châu trùng? Châu báu sao?”
Hòa Du sững sờ, theo bản năng gật đầu.
“Thú vị. Thứ bảo vật này không chỉ kỳ lạ, ngay cả tên cũng nghe quái dị.” Hắn nhếch môi. “Như thể bịa ra vậy.”
Nàng lập tức phủ nhận, “Không, ở chỗ chúng ta đều gọi thế, không phải ta bịa.”
“Ừ, đương nhiên rồi. Đừng nhìn ta thế, tốt xấu ta cũng là Vương gia. Vừa rồi chỉ đùa với nàng, nàng lại tưởng thật. Tội khi quân, đại khái còn nghiêm trọng hơn cả việc làm ta bị thương. Chắc chỉ có mưu phản mới sánh ngang được. Nàng nhát gan đến mức sợ cả việc hầu hạ ta, sao dám làm chuyện ngu xuẩn như thế?” Hắn đưa khăn lụa cho nàng, như thể ân cần quan tâm việc nàng đổ mồ hôi, giục nàng lau. “Cởi đi.”
Hòa Du cứng người trong hai nhịp thở, lặng lẽ cúi đầu, run rẩy cởi vạt áo của mình.
638
Hòa Du vận trên người một chiếc áo khoác dày nặng, vạt áo nhỏ hẹp. Khi rời Bắc Cảnh, nàng không mang theo bất kỳ bộ y phục xa hoa nào. Bộ áo này do Tiểu Trù chuẩn bị, kích cỡ không vừa vặn, khuy áo siết chặt, hoặc có lẽ vì tay nàng run rẩy, nàng mất cả nửa ngày mới cởi được một khuy, rồi lại nửa ngày nữa mới mở hết toàn bộ. Dẫu vậy, dây lưng vẫn quấn chặt, rõ ràng bên trong nàng còn mặc hai ba lớp áo, vạt áo đã bị kéo bung ra, nàng cầm khăn lụa lau cổ, động tác chậm chạp.
Nàng quá đỗi căng thẳng, đến mức quên mất rằng lúc này mình đang ngồi nghiêng trên một đùi của Kỳ Vân Tranh. Thân hình hai người chênh lệch quá lớn, chân hắn dài, chân nàng ngắn, khiến đôi chân nàng lơ lửng cách mặt đất một khoảng, trọng tâm chênh vênh, tư thế bất ổn. Với dáng vẻ ấy mà lau cổ, hậu quả dễ hình dung—
Thân thể nàng nghiêng ngả ra sau, nếu không phải Kỳ Vân Tranh đã lường trước, kịp thời giữ lấy, nàng hẳn đã ngã nhào khỏi đùi hắn.
Hắn vươn tay đỡ lấy vai nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, kéo nàng trở lại, ôm chặt vào lồng ngực mình. “Sao nàng lại thích ngã thế? Ngày thường đi đường cũng hay vấp té phải không? Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, nàng đã suýt ngã lần thứ hai rồi.”
Hòa Du theo bản năng ngẩng đầu, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi…”
Nhưng nàng không để ý, chiếc áo bông không vừa vặn, không còn khuy áo giữ chặt, bị động tác vừa rồi làm lộ ra một mảng da thịt mềm mại, trắng ngần, như không thể che giấu.
Kỳ Vân Tranh khựng lại, nụ cười thoáng chững—
Nàng quả thật còn mặc ba bốn lớp y phục, nhưng những lớp vải mỏng manh ấy chẳng thể so với áo mùa đông dày dặn, chỉ miễn cưỡng bị vòng ngực căng tràn nâng lên. Lớp vạt áo ngoài cùng, nếu ở trên người kẻ khác, có lẽ chỉ là vạt áo nghiêng nghiêng, nhưng ở nàng, bị bộ ngực căng đầy làm kéo thành hai đường song song, thẳng tắp. Lớp thứ hai là lụa mỏng ôm sát ngực, bị chống lên đến mức vải vóc nhăn nhúm, biến dạng. Rõ ràng có thể thấy, dưới hai lớp áo ấy, còn có từng dải lụa quấn chặt lấy vòng ngực, siết mạnh. Nếu không, y phục trước ngực nàng chẳng thể nào bị kéo căng đến mức lộ ra từng vòng thịt trồi lên, như muốn phá áo mà ra.
Kỳ Vân Tranh thậm chí có thể tưởng tượng, đôi ngực ấy bị dải lụa trắng quấn chặt, ép đến gập ghềnh, thịt mềm tràn ra từ kẽ hở của lụa, từng lớp từng lớp, đầy đặn đến nao lòng.
Lúc này, xúc giác từ đùi hắn mới chậm rãi truyền đến. Vừa rồi không để ý, nhưng giờ đây, cảm giác từ mông nàng đè lên đùi hắn, nặng trĩu, mềm mại đến lạ. Dẫu cách tầng tầng lớp lớp y phục, cảm giác ấy vẫn như một khối ngọc mềm mại, mây trắng, hút chặt lấy đùi hắn, kẹp lấy, khiến hắn không khỏi nghĩ đến đôi ngực căng tràn trước mắt nàng, nếu được chạm vào, sẽ là xúc cảm ra sao.
Trong đầu Kỳ Vân Tranh chợt hiện lên hình ảnh khi rời Bắc Cảnh: Văn Duy Đức một tay ôm lấy eo nàng, bàn tay siết chặt lấy mông nàng, thịt mềm từ kẽ ngón tay hắn tràn ra, như muốn tuôn trào…
“Ô… ư!”
Hòa Du cả người cứng đờ, đôi mắt mở to không dám tin—bàn tay Kỳ Vân Tranh đã chụp lấy mông nàng, dùng sức bóp chặt trong lòng bàn tay.
Hắn ra sức đến mức khiến thân thể mềm mại của nàng nhào vào ngực hắn. Một tay hắn giữ vai nàng, ép chặt nàng vào lồng ngực, khiến nửa phần mông nàng nhô cao, càng tiện cho hắn bóp nắn.
“Đừng… đừng bóp… ô…”
Từ lồng ngực hắn vang lên tiếng rên nhỏ như muỗi kêu, nghẹn ngào. Hắn cúi mắt nhìn, giữa mái tóc rối bời, vành tai nàng đỏ rực, lấp lánh mồ hôi, nhỏ từng giọt long lanh. Lỗ tai nàng nhỏ nhắn, xương sụn mỏng manh, dái tai lại đầy đặn, trơn mịn, không có khuyên tai. Vài sợi tóc ướt át quấn quanh tai, dính dấp, mơ hồ gợi lên vẻ ái muội, kéo dài xuống cổ nàng, vai nàng, nửa che nửa lộ, như ẩn như hiện trong lớp áo mỏng.
Hơi thở hắn kề sát, phả lên tai nàng, khiến tầng lông tơ mịn màng trên da nàng run lên theo nhịp thở của hắn. Nếu nàng mọc đôi tai thú, hẳn chúng sẽ run rẩy rõ rệt hơn, khiến chủ nhân không kìm được mà muốn ngậm lấy đôi tai tinh nghịch ấy vào miệng.
“Ô… a!”
Nàng bật ra một tiếng kêu kinh hãi.
Lỗ tai nàng bị Kỳ Vân Tranh ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại lướt theo vành tai, tỉ mỉ liếm láp từng ngóc ngách nhỏ bé, không bỏ sót một chỗ nào. Những sợi tóc dính nước bọt quấn quanh tai, như trực tiếp bóp nát một tổ ong trong sâu thẳm tâm trí nàng. Khi lưỡi hắn luồn vào lỗ tai, lý trí của nàng như sáp ong bị bóc từng lớp, vỡ vụn. Nàng bị ép bật ra cảm giác ngứa ngáy ngọt ngào, dâng trào từ sâu trong tủy não, bị hắn dùng môi lưỡi linh hoạt khơi dậy thành một mảng khoái cảm lấp lánh, bao bọc lấy nàng, khiến nàng ngạt thở.
“Ô… a… a…”
Kỳ Vân Tranh gần như lập tức phát hiện ra điểm mẫn cảm của nàng. Hắn cười khẽ, lại khiến nàng bật ra một tiếng rên khô khốc, đầy áp lực. Động tác liếm láp của hắn từ ôn nhu ban đầu dần trở nên sâu sắc, mãnh liệt. Thấy nàng đã mềm nhũn, hắn men theo tai nàng, hôn xuống cổ, từ sự kiềm chế nhẹ nhàng ban đầu, dần trở nên hung bạo, kịch liệt.
Trong hoa viên trống trải, dường như lại giống như trong một căn phòng kín đáo, tiếng thở dốc nhỏ bé, gấp gáp, nhiệt độ không ngừng dâng cao. Hắn hôn tai nàng với sự dịu dàng ban đầu, nhưng giờ đây, bàn tay hắn véo lấy sau gáy nàng, ép nàng ngẩng cổ, để hắn có thể hung hăng cắn hôn lên cổ nàng. Nàng bị ép ngẩng đầu khỏi lồng ngực hắn, nhưng vẫn như ngạt thở từ lâu, khó mà hít thở, chỉ biết ngửa cổ thở hổn hển, tay vịn lên vai hắn, yếu ớt cố đẩy hắn ra…
Kỳ Vân Tranh cúi xuống cổ nàng, hôn hút thịt mềm trên đó, chỉ vài cái đã tìm ra điểm mẫn cảm trên cổ nàng. Hắn biết hôn vào đâu sẽ khiến nàng run rẩy, cắn vào mảng da mỏng nơi cổ sẽ khiến nàng giật mình vì khoái cảm. Và chỉ cần men theo động mạch chủ nơi cổ nàng, nàng sẽ như bây giờ, tiếng khóc run rẩy, như sắp đạt đến cao trào.
Thật không biết là nàng đã bị Văn Duy Đức làm cho quá quen, hay chưa từng bị ai chạm vào, mà lại mẫn cảm đến mức này—
Xoảng… sát—
Những món đồ sứ quý giá mà đám tôi tớ cẩn thận nâng niu, giờ đây bị hắn đẩy nàng ngã xuống bàn, vỡ tan trên mặt đất, lẫn lộn với bụi bặm.
Tiếng vỡ vụn khiến Hòa Du giật mình, cố gắng thanh tỉnh. Nàng gian nan mở mắt, giơ tay đẩy Kỳ Vân Tranh…
“Không… không… không được, điện hạ… xin ngài… xin ngài…”
Nước mắt nàng tuôn quá nhiều, dục vọng khiến nàng mê muội, trước mắt chỉ thấy bóng dáng hắn ngược sáng, chìm trong ánh nắng và bóng đen, nàng chẳng thể nhìn rõ điều gì, chỉ cảm thấy hắn hoàn toàn như một kẻ xa lạ.
Hắn dường như không nghe thấy lời nàng, cúi người đè xuống—
“A!” Cách lớp y phục của hai người, dương vật của hắn hoàn toàn áp sát vào giữa âm hộ nàng. Khi hắn cố ý ưỡn hông, nàng có thể cảm nhận rõ ràng thứ ấy nặng nề, đáng sợ đến mức nào. So với việc chạm bằng tay, cảm giác này càng rõ rệt, càng khủng khiếp. Âm hộ đầy đặn của nàng bị dương vật ấy đè ép đến phẳng lì, dù được y phục bao bọc chặt chẽ, nàng vẫn cảm nhận được đầu dương vật ấy vượt xa lên tận rốn nàng.
“Không, không được… đừng, ta… ta…!!!”
639
Sự sợ hãi từ âm hộ dâm đãng đâm thẳng vào sâu trong ý thức của Hòa Du, khiến nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết, buộc nàng khóc thét, giãy giụa kịch liệt. “Ta không chịu nổi… Thả ta ra… Thả ta ra… Ô ô ô…”
Kỳ Vân Tranh dường như đã đoán trước nàng sẽ hoảng loạn như vậy. Ngón tay hắn lướt qua gò má nàng, dịu dàng đến cực điểm, vuốt ve khóe mắt, lau đi nước mắt. Bàn tay hắn men xuống, dọc theo những dấu hôn hắn vừa để lại trên cổ nàng, vỗ nhẹ thân thể căng thẳng của nàng, giọng nói mềm mại như dỗ trẻ, đầy sủng nịch. “Đừng khóc…”
Bàn tay còn lại của hắn thong thả, không vội vã cởi bỏ dây lưng nàng. “Khóc thảm thiết như vậy, cứ như ta đang bắt nạt nàng. Nhưng ta đâu phải Văn Duy Đức, kẻ trời sinh tàn bạo như yêu vật, cũng chẳng phải kẻ ác độc như hắn…”
Thấy nàng vẫn liều mạng giãy giụa, giọng nói Kỳ Vân Tranh dịu như sương sớm, nhưng bàn tay đang vỗ cổ nàng dần dần siết chặt, khiến hơi thở nàng trở nên khó khăn. Đôi tay nàng cố đẩy hắn ra, bám lấy cổ tay hắn, nhưng vô ích. Hắn dường như chẳng nhìn thấy, chẳng cảm nhận được, vẫn tiếp tục siết chặt hơn—
Hòa Du nhanh chóng không thể thở nổi, miệng há to, liều mạng hít vào nhưng chẳng thể hút được chút không khí nào.
“Đã bảo rồi, nàng mặc quá dày, xem kìa, tự mình siết đến thở không nổi.”
Lời Kỳ Vân Tranh vừa dứt, dây lưng nàng đã bị cởi bỏ. Hắn dường như chẳng vội vàng, động tác dịu dàng, thong dong.
“Ô… A…”
Không khí dần cạn kiệt, nàng chẳng thể nghe rõ âm thanh gì, chẳng nghe được hắn nói gì, thậm chí tiếng mình cũng không nghe thấy. Thứ duy nhất vang vọng là nhịp tim nàng, như kẻ bị nhốt trong mật thất, sắp chìm xuống đáy nước, khát vọng sống sót khiến nó điên cuồng đập thình thịch, như muốn phá nát màng tai.
nữ nhân dưới thân đã không còn sức phản kháng. Sau thời gian dài nhẫn nhịn, muốn moi được chút tin tức, hắn gần như đã ép nàng khai ra tất cả. Vì hiểu rõ về Văn Duy Đức, hắn luôn cẩn trọng hơn bình thường. Nhưng hôm nay, thực sự khó mà kiềm chế.
Dù sao, như chính nàng từng nói, nàng chỉ là một kẻ phàm tục. Dù trên người nàng có bí mật kinh thiên động địa, khiến cả Văn Duy Đức khao khát, dù nàng còn giấu giếm nhiều điều—thì thao nàng một lần cũng chẳng có gì đáng trách.
Đây là Thiên Đô, không phải cái Bắc Cảnh khốn kiếp kia.
Kỳ Vân Tranh nhận ra mình có phần quá mạnh tay, nhưng hắn luôn nắm chắc lực đạo một cách tinh chuẩn. Hắn biết góc độ nào, siết cổ nàng ở vị trí nào sẽ khóa chặt hơi thở, nhấc ngón tay nào sẽ cho nàng hớp được chút không khí mỏng manh như tơ nhện, vuốt ve ra sao, xoa nắn thế nào để khiến nàng run rẩy vì khoái cảm, âm hộ ướt đẫm… Tóm lại, hắn sẽ không bóp chết nàng—như vậy thì quá nhạt nhẽo. Bàn tay hắn siết chặt rồi nới lỏng có chừng mực, khiến nàng chao đảo bên bờ ngạt thở, nhưng không bao giờ hoàn toàn mất ý thức.
Lúc này, đôi chân nàng loạn đạp, cố bám vào mép bàn, nhưng mềm nhũn, chẳng đủ sức. Chỉ khiến eo và mông nàng vô tình cọ vào dương vật hắn, nâng lên hạ xuống, như chủ động dùng âm hộ dâm đãng cách lớp áo mà mát-xa dương vật hắn, khiến hơi thở hắn càng trầm trọng. Xúc cảm từ dương vật quá mãnh liệt, khiến hắn không kìm được, vô thức siết mạnh tay hơn một chút.
“Cô… a!”
Nàng bất ngờ ưỡn bụng, mông nhô cao, âm hộ phì nộn hung hăng va vào dương vật hắn.
Kỳ Vân Tranh ngẩn ra, cảm nhận được xúc giác khác thường. Cúi đầu nhìn, hắn thấy một mảng ướt đẫm. Lúc này hắn mới nhận ra mình siết quá mạnh, vội nới tay. “Ta chưa mất khống chế… Vậy đây là… cao trào?”
Hắn nhìn lại, đôi mắt nàng trắng dã, thân thể vẫn run rẩy—rõ ràng nàng đã thực sự cao trào. “Hòa Du cô nương… nàng chẳng phải quá phóng đãng sao? Chỉ siết cổ mà đã khiến nàng cao trào. Nhìn xem, sao lại nhiều nước thế này, nàng… cao trào rồi?”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa giữa hai chân nàng. Vừa chạm vào, hắn đã bật ra tiếng thở dốc trầm thấp. “… Âm hộ phì nộn quá…”
“… Không…” Nàng dường như vẫn đang trong dư âm cao trào, âm hộ dâm đãng bị hắn chạm vào, cơ thể càng mẫn cảm, run rẩy dữ dội hơn. Âm hộ phì nộn dán vào lòng bàn tay hắn run lên như bị điện giật, lại phun ra một dòng nước, thấm qua y phục, làm ướt đẫm tay hắn.
“Trên người nàng sao chỗ nào cũng phì nộn thế…” Kỳ Vân Tranh thở dốc nặng nề, cảm thấy trận pháp ổn định nhiệt độ nơi đây dường như hỏng mất, nóng đến lạ thường. Giọng hắn như bị thiêu đốt, sự trầm tĩnh kiên nhẫn thường ngày hóa thành tro đen. Âm hộ nàng quá non mềm, như đậu hũ, như bánh bao thịt bọc hai khối thạch rau câu, căng mọng, đầy đặn, dù cách y phục vẫn nhô lên nặng trĩu.
Hắn cúi đầu nhìn, y phục ướt đẫm giữa hai chân nàng đã bị khe thịt nuốt vào, phô bày hoàn hảo hình dạng âm hộ dâm đãng ấy. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy một âm hộ được y phục che kín còn kích thích, dâm đãng hơn cả khi để trần. Hai cánh môi âm hộ phồng cao, hằn rõ khe thịt nuốt lấy vải, thậm chí lộ ra hình dạng âm đế nhô lên. Hắn chưa kịp xoa vài cái, đã cảm giác âm hộ phì nộn ấy như muốn nuốt chửng tay hắn.
Xoẹt… Tiếng lụa rách vang lên khe khẽ.
Hòa Du mơ hồ cảm thấy cơ thể chợt lạnh. Hai lớp áo ngoài đã bị mở toang, rơi trên mặt bàn. Quả nhiên như hắn nghĩ, ngực nàng quấn chặt từng vòng lụa trắng.
“Siết chặt thế này, trách sao nàng không thở nổi.”
“Thả ra… ta…” Khi cảm giác dải lụa trước ngực như muốn rách toạc, nàng lại bắt đầu giãy giụa.
Kỳ Vân Tranh siết chặt cổ nàng lần nữa, bàn tay đang xoa âm hộ dâm đãng của nàng dùng sức móc lên, chạm vào cửa âm hộ, y phục cọ mạnh qua âm đế cương cứng của nàng.
Đau đớn và khoái cảm từ âm hộ bị xoa nắn trào dâng trong đầu. Khi ý thức nàng chìm vào ngạt thở gần chết, nỗi sợ hãi về điều kinh khủng sắp xảy ra khiến nàng bật ra tiếng khóc vô thức.
Không muốn. Cứu ta. Xin ai đó…
Hắn không muốn chờ nữa.
Bàn tay Kỳ Vân Tranh vừa chạm đến ngực nàng…
Một tầng ánh sáng kim sắc từ sâu trong cơ thể nàng bùng lên.
“Ngô!!”
Đồng tử hắn co rút, một tiếng rên đau đớn vang lên. Hắn lảo đảo lùi lại vài bước, khom lưng ho ra một ngụm máu lớn.
“Khụ khụ…”
Hắn ho vài tiếng, cuối cùng buộc phải lấy một viên đan dược từ nhẫn trữ vật, nuốt vào, hít sâu hai hơi mới đứng thẳng dậy—
Kỳ Vân Tranh đưa tay đè trán, vuốt mái tóc dài rối loạn ra sau đầu. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, ba viên tinh thạch dưới khóe mắt xoay chuyển nhanh chóng, ánh sáng lấp lánh lướt qua, như lưỡi kiếm tuyết nhuốm máu, lạnh lẽo mà sắc bén. Hắn từ trên cao nhìn xuống Hòa Du bất động trên bàn. Lúc này nàng đã hôn mê, trên cơ thể lưu chuyển một tầng ánh sáng kim sắc, dịu dàng như nước chảy, như sóng vỗ chạm vào da thịt… Cuối cùng, ánh sáng dần tắt, ẩn vào sợi dây đỏ buộc tóc rối bời của nàng.
Mẹ nó.
Văn Duy Đức.
Ngươi thật sự—
Hắn hít sâu một hơi, không rõ là vì vết thương khiến ngực đau hay vì điều gì khác.
640
“Cho tới nay, ta… Thôi.”
“A Tiêu. Gọi ta như vậy.”
“Về sau… cứ gọi ta như thế.”
“Hòa Du.”
Một chùm ánh kim quang, như giọt sương dục lạc lấp lánh dưới tán lá, nhỏ xuống gò má nàng. Sương lạnh, nhưng thần hồn lại ấm áp.
“Hòa Du cô nương?”
Những mảnh kim quang vỡ vụn dần ngưng tụ trước mắt, hóa thành vòng sáng mờ ảo trong tầm nhìn. Nàng bất giác nheo mắt, trước mặt là hoa ảnh rực rỡ, bóng cây lay động, ánh nắng trải đầy mặt đất như tơ vàng.
“A?”
Nàng chậm rãi ngước mắt, mất nửa ngày mới nhìn rõ người nam nhân ngồi đối diện. “Điện hạ?”
“Làm sao vậy?” Kỳ Vân Tranh không giấu nổi vẻ quan tâm. “Từ nãy giờ nàng có chút thất thần.”
Mắt Hòa Du vẫn mông lung, như phủ một tầng sương mù, nhìn mọi thứ đều mờ mờ, nghe âm thanh cũng không rõ ràng. Nàng cảm thấy ánh sáng trước mắt chói lòa, ngẩng mặt giơ tay che ánh nắng kim sắc, mất nửa ngày mới thích nghi được. “Ta… Ta không…”
Nàng lắc đầu, đau âm ỉ, chén trà trong tay suýt không cầm nổi.
“ nàng không sao chứ? Người đâu, mời Liêu thái y đến…” Kỳ Vân Tranh vung tay—
“Không, không cần. Điện hạ, không sao…” Hòa Du vội ngăn lại, đặt chén trà xuống bàn, nhìn những món đồ sứ quý giá tinh xảo trên bàn, rồi ngước mắt thấy hơi trà lượn lờ từ chén của Kỳ Vân Tranh. Nàng chợt ngây ra… Một cảm giác vi diệu khó tả.
“Thật sự không sao chứ? Sắc mặt nàng không tốt lắm…” Kỳ Vân Tranh khẽ nhíu mày.
Hòa Du lắc đầu. “Điện hạ, ta…”
Nàng nói đến đây, nhìn Kỳ Vân Tranh, đột nhiên không thốt nên lời. Khoan đã, nàng định nói gì? Không đúng, vừa rồi nàng nói gì? Nàng… đang nói đến đâu?
“Ừ, ta nghe nói các ngươi đã thuê được nhà? Ở bên Sam Nhật?” Kỳ Vân Tranh bất ngờ tiếp lời.
Hắn cầm chén trà, nhẹ nhàng chạm vào mép chén, trà xanh lục sắc gợn sóng lăn tăn.
Hòa Du ngẩn ra, ánh mắt vô thức bị gợn sóng trà ấy thu hút. Ánh sáng trước mắt dường như rõ ràng hơn. Ừ, đúng rồi, nhắc đến chuyện này, nàng lập tức nhớ ra. Chính là vậy, nàng chỉ thất thần, trước khi thất thần đang nói đến chuyện này. Chén trà của nàng chưa uống ngụm nào, nhưng khoảnh khắc ấy, như thể trà xanh thấm vào tim phổi, khiến nàng tỉnh táo trở lại.
“Đúng vậy, đã thuê được.”
“Tốt.” Kỳ Vân Tranh khẽ gật đầu. “Ta biết nàng không thích có quá nhiều hạ nhân hầu hạ, nhưng vẫn nên để Trọng Phác đi cùng các ngươi. Dù ở Thiên Đô, nơi đó vẫn hơi xa xôi. Nếu Hòa Trù bận công vụ, không thường xuyên về, một nữ tử yếu đuối như nàng ở đó quả thật không an toàn.”
Hắn ngừng lại, nhấp một ngụm trà, rồi tiếp tục. “Hơn nữa, nàng cũng biết tính Hòa Trù… Ngày sau trên triều, khó tránh khỏi…”
“Sẽ đắc tội người khác” Hòa Du tiếp lời. “Đa tạ điện hạ một phen hảo ý, nhưng căn nhà chúng ta mua không lớn, không thích hợp có thêm hạ nhân…”
“Không sao,” Kỳ Vân Tranh nhàn nhạt đáp. “Nhà bên cạnh, các ngươi ưng ý chỗ nào, cứ nói với Trọng Phác, hắn sẽ lo liệu.”
“…” Hòa Du mím môi.
Không đợi nàng mở miệng, Kỳ Vân Tranh đã nói tiếp. “Thôi, hôm nay nàng về nghỉ ngơi trước. Sắc mặt nàng không tốt, ta có chút lo lắng.”
Hắn giơ tay, lập tức có hộ vệ và tôi tớ tiến đến, đỡ Hòa Du rời đi.
“Vâng, được.” Hòa Du vừa định đứng dậy—
Kỳ Vân Tranh chợt nói thêm. “À, suýt quên…”
Một mỹ nhân đeo khăn che mặt, dáng vẻ yêu kiều, cung kính bưng khay gỗ đỏ, bước tới trước mặt Hòa Du, quỳ xuống.
“Cây trâm của ngươi.”
Kỳ lạ thay—
Khi Hòa Du thấy cây trâm trên khay, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ búi tóc, như thể trong tiềm thức nàng nghĩ cây trâm ấy đang ở trên đầu mình… Dĩ nhiên, nàng không sờ thấy gì.
Nàng thấy nụ cười Kỳ Vân Tranh khựng lại, lập tức nhận ra mình vừa làm điều ngớ ngẩn. Nàng không khỏi nghĩ hôm nay mình quả thật hơi khờ, sao lại thế này? Cây trâm này làm sao có thể ở trên đầu nàng được? Trước đó nó đã bị hắn ném xuống hồ…
Nàng cầm lấy cây trâm, khẽ cúi người hành lễ với Bàn Vương. “Đa tạ điện hạ. Xin lỗi vì đã làm phiền ngài.”
Sau khi Hòa Du rời khỏi lan sảnh—
Bàn Vương đặt chén trà xuống. Gần như ngay khi tiếng chén chạm bàn vang lên, xoảng… tất cả tâm phúc, mỹ cơ, thị vệ xung quanh đều hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.
“Điện hạ! Là… là thuộc hạ thất trách… Xin điện hạ tha mạng…”
“Phế vật.” Bàn Vương gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Lập tức, từ hư không hiện ra nhiều bóng dáng kỳ quái, kéo những thị nữ vừa hầu hạ họ và vài thị vệ xung quanh ra ngoài. Họ thậm chí không dám kêu lên một tiếng, nhìn kỹ, tất cả đều đã ngã quỵ hoàn toàn.
“Điện hạ… ngài…”
“Câm miệng. Bổn vương hiện tại, ngoài thời hạn, không muốn nghe gì từ miệng các ngươi.”
“Mười… mười lăm ngày…”
Kỳ Vân Tranh liếc nhìn.
“Bảy, bảy ngày, điện hạ, bảy ngày!”
“Năm ngày.” Kỳ Vân Tranh nhìn chiếc ghế nơi nữ nhân vừa ngồi.
“Dạ, dạ… Thuộc hạ, bọn thuộc hạ nhất định trong năm ngày tra được tình báo về Hòa Du!!”
“Điện hạ… đừng, đừng nổi giận…” Diệu Tư từ phía sau như rắn trườn tới, nhưng không dám chạm vào hắn.
Kỳ Vân Tranh nâng chén trà. “Cút.”
Diệu Tư và Túc Hoan lập tức lùi xa, quỳ trên mặt đất run rẩy.
“Sợi dây cột tóc kia…” Kỳ Vân Tranh thổi hơi trà, nói với bóng dáng mơ hồ lay động phía sau.
“Đó là thứ Văn Duy Đức dùng… 【…】… luyện chế. Vô giải. Trừ phi…” Giọng nói bóng dáng ấy kỳ lạ, lời nói lược bớt, ngoài Kỳ Vân Tranh, không ai hiểu được.
Kỳ Vân Tranh khựng lại, môi định nhấp trà ngừng một thoáng. “Sao?”
“Chủ nhân tự mình cởi bỏ.”
Kỳ Vân Tranh bật cười. “Lâu rồi không gặp chuyện thú vị thế này.” Nụ cười hắn ôn hòa, như thể thực sự vui vẻ. “Có thể khiến Văn Duy Đức che chở như vậy… Ha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro