
586 + 587 + 588 + 589 + 590
586
Thật bất hạnh.
Dù là Khuất Lê cũng không thể hoàn toàn giải trừ phong ấn trong ký ức của hắn. Khuất Lê bị thương không nhẹ, hơn nữa vì nợ Mục Thế Kiệt một ân tình lớn, mới buộc phải mạo hiểm giúp hắn thử.
“Tứ công tử, đoạn ký ức của ngươi bị phong ấn không phải bằng thủ pháp hệ tinh thần . Ta dốc toàn lực cũng chỉ có thể gieo một sợi tin dẫn trong thần thức của ngươi.” Khuất Lê ho khan vài tiếng, mấy ngày chịu trách phạt liên tục khiến cơ thể hắn kiệt quệ, đến nay chưa thể hồi phục.
“Nói rõ ràng.” Văn Nhứ Phong nói.
Khuất Lê bất đắc dĩ, chỉ đành thử giải thích. “Ta không thể giải phong ấn này. Thủ đoạn hiện tại trong thần thức của ngươi chỉ có tác dụng dẫn đường, giúp ngươi nhớ được bao nhiêu thì tùy thuộc số phận.”
“Đầu ta giờ toàn những cảnh tượng lộn xộn, như mảnh vỡ, thế này cũng gọi là dẫn đường?” Văn Nhứ Phong rõ ràng sốt ruột.
Khuất Lê cúi mắt. “Xin lỗi, tứ công tử, việc này vượt ngoài khả năng của ta. Nhưng ta cũng muốn khuyên ngươi, ta không làm được, những hệ tinh thần khác trong tộc cũng vậy. Ta đoán, Thương Chủ có lẽ đã lường trước ngươi sẽ làm thế này, nên kiêng dè việc ngươi tìm hệ tinh thần để giải phong ấn, mới không dùng thân thuộc hệ tinh thần áp chế ký ức của ngươi.”
Văn Nhứ Phong ngẩn ngơ ngồi trên giường, không nói nên lời.
Khuất Lê thấy vậy đứng dậy rời đi. “Vậy tứ công tử, ta xin lui trước. Hậu thiên ta phải đi Thiên Đô một chuyến, nếu ngươi cần gieo thêm tin dẫn, phải đợi ta từ Thiên Đô về.”
Mục Thế Kiệt đi theo tiễn hắn, khi ra ngoài thuận miệng hỏi. “Ngươi đi Thiên Đô làm gì?”
Khuất Lê sững sờ. “Ngươi không biết à?”
“Cái gì?”
“Ờ…” Khuất Lê muốn nói lại thôi, nhưng biết tính Mục Thế Kiệt bướng bỉnh, vẫn nói. “Đi Thiên Đô đưa… nàng ấy.”
“Ai cơ?”
Khuất Lê biểu cảm phức tạp, hạ giọng. “Hòa Du.”
“…” Sắc mặt Mục Thế Kiệt lập tức thay đổi. Hắn nói. “Nàng đi Thiên Đô làm gì?!”
Khuất Lê đáp. “Ngươi đừng hỏi ta. Nhưng ta khuyên ngươi đừng vội nói với tứ công tử , ký ức hắn đang hỗn loạn, tinh thần không ổn, không nên biết chuyện này.”
“Phong bảo?”
Khi Mục Thế Kiệt quay lại, Văn Nhứ Phong đã biến mất.
…
Văn Nhứ Phong cũng không biết mình lang thang đến đâu, những ký ức được Khuất Lê dẫn đường chỉ là những mảnh vỡ rời rạc, mơ hồ, chẳng thể thấy rõ trong những mảnh vỡ đó là ai, đang làm gì.
Khi hắn tỉnh táo lại, đã ngồi trên một sườn núi. Sườn núi này chẳng có gì đặc biệt, mùa đông đã bắt đầu, cỏ dại ngoan cường cũng vàng úa. Nhưng kỳ lạ là, vào mùa này, vẫn còn nở vài bông hoa vàng.
Như thường lệ, cỏ dại gần hắn bắt đầu khô héo. Hắn là phong bọ phỉ, thực vật chạm vào hắn khó mà sống sót, hắn đã quen. Hắn thuận tay hái một bông hoa, chẳng ngoài dự đoán, nó lập tức khô héo trong tay hắn.
Có lẽ những mảnh vỡ lộn xộn trong đầu khiến hắn bực bội, hắn lại hái thêm một bông, nhìn nó héo tàn. Hắn không biết mình bị sao, cứ ma mị hái hết bông này đến bông khác.
Chẳng biết hái bao nhiêu, cuối cùng có một bông hoa ngoan cường sống sót. Khoảnh khắc ấy, tâm trạng Văn Nhứ Phong bỗng bình tĩnh lại…
【Cuối cùng có một bông sống sót.】
【A, phải nhanh chóng mang về, nhanh lên…】
【Đưa cho nàng mới được.】
Không biết từ đâu, những ý nghĩ như tự sự trỗi dậy trong đầu hắn, như sóng triều tự nhiên cuốn qua ý thức hỗn loạn của hắn.
“Ai? Ca ca?”
“Thật là ngươi à?”
Văn Nhứ Phong ngẩn ngơ quay đầu, thấy hai đứa trẻ chạy về phía hắn.
Kỳ lạ thay, hai đứa trẻ to xác này chẳng sợ hắn. Phải biết, khi hắn ra ngoài, bọn trẻ nhìn thấy hắn đều né xa như tránh thú dữ.
“Sao ngươi lâu thế không đến?” Thiếu niên đến trước mặt hắn, hỏi. “Bọn ta còn tưởng các ngươi đã đi rồi.”
“Đúng vậy, bọn ta tưởng các ngươi đi luôn, không quay lại nữa. Bao lâu rồi chứ?” Thiếu nữ nói.
“Chắc hơn một năm rồi?” Thiếu niên đáp.
“Ai? Ca ca, sao ngươi còn hái hoa?” Thiếu nữ thấy bông hoa trong tay hắn, bỗng sáng mắt cười. “A, ta biết rồi, ngươi chọc nàng giận, đúng không? Lại muốn hái hoa dỗ nàng vui, phải không?”
“Các ngươi… nói gì vậy?” Văn Nhứ Phong ngơ ngác nhìn họ.
“Hài, ngươi giả ngốc gì chứ, nào, kẹo mừng của bọn ta đâu?”
“Đúng thế, không phải nói, cầu hôn thành công sẽ mang kẹo mừng cho bọn ta sao?”
“…Cầu… hôn?”
Hai đứa trẻ chưa nhận ra Văn Nhứ Phong có gì bất thường. Thiếu nữ chẳng sợ hắn, hái vài bông hoa bên cạnh, nói. “Ai? Ngươi không lẽ cầu hôn thất bại, bị đá à? Ta đã bảo vòng hoa ngươi đan xấu xí mà…”
“…”
“Ờ…” Cậu bé dường như cuối cùng nhận ra sắc mặt Văn Nhứ Phong trắng bệch, “Ca ca, ngươi không sao chứ?”
Cô bé vẫn chưa ngẩng đầu, còn đang hái hoa, trêu chọc. “Không sao, ngươi chẳng phải nói nàng thích hoa nhất, ngươi lại…”
Văn Nhứ Phong ngẩn ngơ nhìn bông hoa trong tay, bỗng ngực đau nhói, như muốn xé tim hắn thành bảy tám mảnh, xông ra thứ gì đó. Đau đớn khiến hắn không chịu nổi, thình thịch quỳ xuống đất.
Lúc này, dù rất đau, hắn như chẳng cảm nhận được đau.
Cảm giác này, hắn dường như rất quen thuộc.
Đau đớn trong ngực lan nhanh, theo kinh mạch bùng cháy, bẻ gãy nghiền nát, thiêu trước mắt hắn thành một mảnh huyết hồng. Cả sườn núi cỏ xanh hóa đỏ, bông hoa trong tay chẳng nắm nổi… rơi xuống đất, trong mảnh huyết hồng dần chết đi.
“Ca ca?!”
“Đại ca ca, ngươi không sao chứ?”
Hai đứa trẻ hoảng sợ, vội chạy lại đỡ hắn. Nam nhân khó khăn có chút phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn chúng, đôi mắt yêu dị tuôn trào nước mắt, cuốn đi mọi ánh sáng trong đó.
“Nàng… Nàng… Nàng không thích hoa.”
Hắn run rẩy giơ tay, lòng bàn tay che mắt, khóe miệng rỉ máu lại cong lên, vừa cười, vừa như đang chết đi.
“Nàng không thích hoa.” Hắn vừa khóc, vừa lặp lại.
Hai đứa trẻ luống cuống, không hiểu nổi. Chỉ là không thích hoa, sao lại khóc thảm hơn cả lúc chúng bị đánh? Sao lại khóc đau lòng hơn cả khi chúng mất chú cún con nuôi trước đây?
Vì sao chứ?
Lại không phải đánh nhau với bạn học, không phải ăn không no, không phải phụ mẫu cãi nhau…
Chỉ là một bông hoa thôi mà.
Nhưng nàng cũng chẳng thích ta
587
“ Kêu A Từ đưa Du đi Thiên Đô đi.” Văn Vọng Hàn tiến vào, đi thẳng vào vấn đề, ném một vật trước mặt hắn. “Đây là diêu trùng thứ ba , Việt Hoài vừa lấy ra, ta tiện đường mang cho ngươi.”
Văn Duy Đức như thể không thấy hộp diêu trùng, chỉ suýt tưởng mình nghe nhầm. “Ngươi nói cái gì?”
“Đây là nàng tự yêu cầu.”
“……”
Văn Duy Đức ngẩn ra một tức, mới nói. “Nàng.”
“Nàng nói, nàng giúp chúng ta lấy được tình báo La Phinh Phiến.”
“……”
Văn Duy Đức chẳng nhìn nổi công văn trên tay, ném lên bàn, giọng điệu rất không tốt. “A Từ.”
“Không phải A Từ.” Văn Vọng Hàn nhìn ca ca mình. “Là Du tự quyết định.”
“Không phải A Từ thì sao nàng biết La Phinh Phiến?”
“Ta nói với nàng.”
“……”
“Có thể là A Từ nói với nàng, Bàn Vương từng đề nghị dùng tình báo La Phinh Phiến đổi nàng.” Văn Vọng Hàn bình tĩnh nói. “Ta nói với nàng cây quạt đó quan trọng với chúng ta thế nào, ta nói tên cây quạt, ngoài ra chẳng nói gì—dù sao, nàng sớm muộn cũng biết.”
Văn Duy Đức nhìn đệ đệ mình. “A Từ thì thôi, Vọng Hàn, sao ngươi cũng vậy?” Hắn nghẹn một hơi mới nói tiếp. “Bất kể nàng mưu tính gì, nàng vẫn muốn gặp Bàn Vương.”
“Ngươi đã cho nàng đi Thiên Đô, đệ đệ nàng ở chỗ Bàn Vương, sao nàng không gặp.” Văn Vọng Hàn bình tĩnh nói.
“Ha.” Văn Duy Đức nhìn Văn Vọng Hàn, giơ tay che môi cười, nhưng những ngày Bàn Vương và Hòa Du ở chung trong cổ họng, thế nào cũng không thốt ra. Cuối cùng, chỉ nói. “Ngươi biết Bàn Vương là ai, nàng gặp hắn rồi… Ngươi thật thích nàng? Thích nàng mà để nàng nhảy vào hố lửa đó?”
Văn Vọng Hàn chỉ nhìn hắn. “Ta thích nàng, nên ta tin nàng.”
“Haha… Ngươi tin nàng? Tin nàng bao lâu thì bị Kỳ Vân Tranh đùa chết?”
Văn Vọng Hàn nhìn ca mình, hồi lâu, khóe miệng hắn hiếm hoi như thoáng ý cười. Ca ca hắn chẳng nhận ra lời mình buột miệng—nghe như… ngoài bạo nộ còn có lo lắng khó che giấu.
Văn Duy Đức nhíu mày. “Sao.”
Văn Vọng Hàn không đáp, chỉ nhạt nhẽo nói. “Ca. Nàng nhờ ta chuyển vài lời cho ngươi, sau khi giúp chúng ta lấy tình báo, ngươi không được dây dưa với tỷ đệ họ nữa, hai năm sau mọi thứ chấm dứt.”
Hắn cố ý dừng lại, nhìn ca ca mình, dùng giọng lạnh lùng rõ ràng. “Giữa ngươi và nàng, xóa sạch mọi thứ, như chưa từng quen biết. Nếu ngày nào gặp lại, chỉ như người lạ. Ngươi chưa từng gặp nàng, nàng cũng chưa từng gặp ngươi.”
Hành vi này, giống lần trước hắn nhờ Thường Huy chuyển khế ước, chỉ khác nguyên nhân, cách thức tương tự. Nhưng lúc đó hắn là vì…
Những lời tàn nhẫn khi chia tay, nàng không tự đến gặp hắn, không tự nói với hắn, nhất quyết để hắn—đệ đệ ở bên nàng—chuyển đạt, cố ý mang ác ý và châm biếm.
Nói xong, Văn Vọng Hàn quay người rời đi. “ sau khi Du đi, dù ngươi đồng ý hay không, A Từ đã nhận lời. Ngươi không tiễn nàng, ta cũng sắp xếp người Thương Tiêu đi theo.”
Hắn đến cửa, bất ngờ dừng bước, nghiêng mặt, ánh mắt đen trầm dưới nắng xuyên qua, như mang chút ác ý. “Ca, nếu ta không quá hiểu ngươi, ta suýt tưởng biểu cảm của ngươi giờ đây là khổ sở. Đây chẳng phải thứ ngươi luôn miệng nói ‘Vật được tận dụng hết công dụng của nó’ sao. Khi rời ngươi, nàng còn giúp ngươi có được thứ ngươi muốn.”
“……”
Văn Duy Đức phớt lờ, ném hộp diêu trùng vào nhẫn trữ vật, bình tĩnh cầm công văn vừa ném qua một bên, mở ra.
Chữ trên công văn tinh tế, thuộc hạ rất tận trách. Nhưng trước mắt như phủ một tầng gì đó, chẳng thấy rõ, những chữ rõ ràng cứ vặn vẹo thành thứ khác.
“Thương Chủ.” Hôm nay bận rộn, thuộc hạ đợi Văn Vọng Hàn đi liền nối đuôi báo cáo công vụ.
Hắn bình tâm tĩnh khí, không chút gợn sóng. “ừm.”
Như Văn Duy Đức dự đoán, hôm nay đặc biệt bận rộn.
Chiều xử lý xong mọi việc, Thường Huy xin chỉ thị, nếu sắp xếp Địa Tức thì phải nhanh, hắn không nói, Thường Huy coi như hắn ngầm đồng ý, đi thông báo Văn Từ Trần.
A Từ đến nhanh, trông lại như chưa tỉnh ngủ, tựa ghế, vắt chân ngáp. “Kêu ta làm gì.”
Từ sau lần ở huấn tràng, họ chưa gặp lại, huynh đệ như trở lại bình thường.
“ Sau khi đưa Hòa Du đi Thiên Đô, người đi theo Thường Huy sẽ sắp xếp.” Văn Duy Đức an bài như bình thường.
“Ờ.” Văn Từ Trần xoa vai, định đi. “Không có việc gì ta về, người còn đau.”
Thấy thái độ hắn, Văn Duy Đức khựng lại.
Hóa ra, mọi người đều biết chuyện này, cả A Từ, nàng hẳn đã gặp? Nàng gặp A Từ khi nào? Vọng Hàn biết không? Nàng rốt cuộc muốn gì? Lại là một mưu tính? Trước đây, bao nhiêu là thật, là giả, là tính kế?
Đến khi Văn Từ Trần gọi “Ca?”
Văn Duy Đức mới hoàn hồn, mũi ngập mùi khói nhàn nhạt trên người Văn Từ Trần, chẳng xa lạ. Hắn không thích, Bàn Vương cũng có mùi tương tự, giao thiệp với Bàn Vương bao năm, chẳng hiếm thấy hắn cầm thứ này.
Nhưng nói sao nhỉ, trong khoảnh khắc mọi thứ xâu chuỗi, hắn chẳng dám nghĩ thêm, nghĩ lại, suy xét, sẽ nảy sinh vấn đề, một chuỗi vấn đề cháy đến cuối, chỉ còn lại hình ảnh thường thấy, Kỳ Vân Tranh nhẹ gõ khói bụi rơi từ lưu ly trản, nụ cười như hắn, khiến người ta chán ghét.
Mọi vấn đề nghĩ tới nghĩ lui, mọi mưu tính, hà tất, đều kết thúc, đã đặt dấu chấm, nàng muốn làm gì, chẳng còn liên quan đến hắn.
Văn Duy Đức ngước mắt. “Dược Bàn Vương cho ngươi, hút ít thôi.”
“Tu vi ta thế này chẳng nghiện. Hơn nữa, đúng như hắn nói, thao nữ nhân lúc hút sướng hơn, tâm trạng tệ hút hai điếu cũng không tệ.” Văn Từ Trần chẳng bận tâm việc gặp Bàn Vương bị lộ lúc này. Hắn như đứa trẻ làm chuyện xấu mà người lớn chẳng làm gì được, đắc ý, ném một hộp lên bàn Văn Duy Đức. “Ca, nhìn kìa, lúc này ngươi cần nó hơn ta.”
…
Bận cả ngày, đến đêm hắn vừa cởi áo ngoài định tắm, Tiểu Phong bất chấp thuộc hạ ngăn cản, xông vào biệt uyển. Câu đầu tiên thấy hắn: “Ca, ta nhớ hết rồi.”
Rồi đệ đệ vốn bạo ngược này khóc rống, đập phá mọi thứ trước mắt. Tiểu Phong mất kiểm soát, bình thường, tâm thần hắn tổn thương, bị kích thích dĩ nhiên thế…
Hắn gọi Lý Nam và một hệ tinh thần khác của Thiên Nhưỡng đến, hai hệ tinh thần cùng Thường Huy mới ổn định cảm xúc Tiểu Phong, bị hắn khống chế đánh ngất, sai người canh.
Cảnh hỗn loạn, còn khó coi hơn hôm ở huấn tràng. Văn Nhứ Phong trông suy yếu, như bị trọng thương lần nữa, miệng không ngừng ho máu.
【“Ca, ngươi biết ta thích nàng, ngươi biết…
“Ta nằm trên sườn núi, sắp chết, không nói nổi, truyền âm cho ngươi… Ngươi rõ ràng nghe thấy… Ta nói, ‘ca, dù có gì xảy ra, thả nàng đi, ta cầu ngươi’… Ngươi đồng ý… Ngươi đồng ý!!!
“Ta biết nàng không thích ta! Ta biết nàng hận ta! Nàng hận ta là đáng! Sao ngươi lấy danh nghĩa tốt cho ta để báo thù?! Ta cần ngươi báo thù à?!
“Ta không cần!
“Ta thà chết lúc đó, cũng không muốn ngươi truy sát nàng, càng không muốn ngươi bắt nàng về giam ở đây… Mà ngươi… còn lừa ta… nói nàng là thích khách…
“…Giờ… ta lại làm chuyện đó với nàng… Ta lại lần nữa tổn thương nàng… Ta lại lần nữa…
“Đời này, ta chưa từng thích ai… Đây là lần đầu ta thật lòng thích một người. Ngươi rõ hơn ai hết, ta thích nàng bao nhiêu. Ta thật lòng thích nàng. Ta thật lòng… Nhưng ngươi biết hết mà như không thấy. Ca… Sao ngươi có thể đối xử với ta thế… Sao ngươi có thể… A…
“Ta làm sai rất nhiều, ta thừa nhận… Nhưng ca, ngươi làm sai, ngươi từng thừa nhận dù chỉ một lần chưa?!
“Ca… Ta không tha thứ ngươi.
“Ta không.”】
Văn Duy Đức dặn Lý Nam ổn định cảm xúc Văn Nhứ Phong, dù hắn nổi điên thế nào, cứ chiều theo. Thuộc hạ điều tra hiệu quả cao, chưa đến nửa canh giờ đã báo cáo chi tiết chiều nay. Hai đứa trẻ nhanh chóng bị bắt, khi Tiểu Phong xảy ra chuyện, thuộc hạ tra ra chúng, mọi người ngoài cuộc biết chuyện đều bị giết. Nhưng… hắn không xuống tay với trẻ con.
Ngay cả hắn cũng tính sai, một lần nương tay để lại tai họa.
Văn Duy Đức nhìn hai đứa trẻ mềm nhũn dưới chân, khóc chẳng dám khóc, ôm nhau run bần bật, giơ tay. “Đưa về đi.”
Việt Hoài chạy đến xem tình trạng Tiểu Phong, chỉ lắc đầu, nói không biết sao Tiểu Phong giải phong ấn, nhưng đó không phải vấn đề nghiêm trọng nhất.
Vấn đề nghiêm trọng là, dù Văn Nhứ Phong mạnh mẽ khôi phục ký ức thế nào, tu vi hắn thấp hơn Việt Hoài, việc này gây phản phệ nghiêm trọng. Vết thương cũ từ nhỏ chỉ bị áp chế, chưa lành, lần này phản phệ kích hoạt lại.
Việt Hoài bó tay, chỉ nhìn hắn thở dài. “Còn nhớ không, lúc đó ngươi bảo ta làm thế, ta đã cảnh báo ngươi. Nhưng ngươi không nghe.”
Văn Duy Đức chỉ lấy từ nhẫn trữ vật hộp Vọng Hàn đưa sáng nay.
Việt Hoài sững sờ. “Ngươi dùng cái này cho Tiểu Phong, ngươi chỉ còn hai… Không đủ chữa thân thể ngươi. Hơn nữa, Hòa Du chẳng phải hậu sắp đi sao?”
Sao cuối cùng, ai cũng phải nhắc chuyện này, như sợ hắn quên.
…
Tiễn Việt Hoài, hắn cuối cùng cũng thanh tịnh, một ngày như đến hồi kết.
Biệt uyển bị Tiểu Phong phá tanh bành, hạ nhân bị sai đi, chẳng ai dọn dẹp.
Phải về nghỉ ngơi, mai còn sớm có việc. Đã canh ba, nên ngủ chút. Từ sau chuyện lần trước, hắn làm việc liên tục, chẳng nghỉ ngơi tử tế. Hắn bận chết đi được, ngoài chăm sóc ba đệ đệ, còn một quốc gia phải trấn thủ, số phận cả tộc trên vai, một đạo quân phải quản… Một đống rắc rối chờ hắn xử lý. Chuyện đó, chỉ là một việc nhỏ trong vô vàn việc.
Nhưng hắn không buồn ngủ, chỉ mệt mỏi, càng không muốn vào điện. Lên vài bậc thang, đến cửa tẩm cư, bỗng mệt mỏi, mệt đến chẳng muốn bước qua ngưỡng cửa.
Văn Duy Đức chẳng biết mình nghĩ gì, xoay người ngồi trên bậc thang. Hắn vốn không cẩu thả, lần trước ngồi đất thế này, là khi còn thiếu niên, dẫn ba đệ đệ đào tẩu.
Hắn thoáng hoài niệm ngày đó.
Tay lóe lên, nhẫn lấy ra vật A Từ ném trên bàn.
Hắn mở, lấy một điếu, bao điếu thuốc của A Từ pha thuốc chắc nồng, châm lửa, kẹp giữa ngón tay, chưa hút đã bị mùi sặc khó chịu.
Văn Duy Đức rũ mắt hút một hơi, mùi tệ thật, cay hơn rượu nhân loại, vừa vào, vị thuốc cay xè cổ họng, chẳng hiểu sao nhân loại mê thứ này.
Lần đầu hút, hắn lạ lẫm, hai hơi đã sặc, ho đến mờ mắt. Nhưng nhanh chóng nắm được cách, tay chống đất, ngửa mặt, ngậm dệt quản nhả khói.
Mọi người hỏi hắn, muốn đáp án từ hắn, chất vấn hắn, cho rằng hắn phải chịu trách nhiệm mọi thứ.
Tiểu Phong hỏi, ca, ngươi làm sai, từng thừa nhận dù một lần chưa?
Nhưng sao hắn cần thừa nhận?
Mọi sai lầm, cuối cùng đều do hắn gánh.
【“Giữa ngươi và nàng, xóa sạch mọi thứ, như chưa từng quen biết. Nếu ngày nào gặp lại, chỉ như người lạ.”
“Ngươi chưa từng gặp ta, ta cũng chưa từng gặp ngươi.”】
Khói tan trong gió, như thiếu nữ quay lưng ngồi trên chằng chịt, nhìn thái dương, đung đưa chân, hóa thành khói nhẹ, biến mất.
【“A Tiêu nha.”】
Nàng chưa từng gặp ta, ta cũng chưa từng gặp nàng.
Nếu thật vậy… tốt biết bao.
Văn Duy Đức kẹp điếu thuốc cọ qua đuôi mày, cười khẽ, cười xong, lại ho
588
thời tiết hôm nay không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu, chỉ là một ngày rất bình thường.
Vừa mở mắt, ánh sáng không quá chói, vì phần lớn bị bờ vai rộng lớn của nam nhân trước mặt che khuất. Văn Vọng Hàn đã mặc gần xong quần áo, chỉ chưa khoác áo ngoài, ánh sáng như cành lá tươi tốt, lấp lánh xuyên qua mái tóc buộc cao, vài sợi buông lơi qua vai, rũ trên cơ ngực rắn chắc, dừng trên mặt, hơi ngứa.
Hầu kết hắn chuyển động, giọng lạnh lùng hôn lên trán nàng.
“Rời giường.”
Chưa kịp hoàn hồn sau một đêm mệt mỏi bị hắn làm, nàng đã bị Văn Vọng Hàn ôm vai, ép vào lồng ngực rắn chắc, buộc nàng giang tay ôm cổ hắn. Hắn cúi mắt, cọ hôn thân mật lên tóc nàng, hơi thở nặng nề bế nàng lên. Rõ ràng cảm nhận được dương vật “chào cờ”, lại cố ý cọ vào eo sườn nàng, khiến nàng run rẩy.
“ nàng tự mặc, hay ta giúp.” Hắn hỏi.
Nàng luống cuống, cố đẩy hắn ra. “Ta tự làm.”
Văn Vọng Hàn hiếm hoi cười, giọng nhẹ mà lạnh, buông tay.
Nhưng hôm qua bị hắn làm cả ngày đêm, nàng mệt đến suy sụp, mặc quần áo tay còn run. Cuối cùng vẫn bị hắn từ phía sau dán sát, cánh tay rắn chắc vòng qua eo, luồn qua nách, kéo yếm nhỏ lên ngực, treo lên cổ, ngón tay khẽ móc, ái muội mà ôn nhu buộc dây sau gáy. Nhưng áo lót… đều là kiểu đứng, nên hắn tự nhiên nâng cánh tay nàng lên, rõ ràng tính toán để nàng vịn tay hắn mà luồn chân vào áo. Thiếu nữ phải cong lưng, mông nhếch lên, khó tránh khỏi cọ vào quần hắn đang phồng lên…
“Không được!” Hoảng loạn đè tay hắn, vội kéo áo lót từ dưới chân lên eo.
Văn Vọng Hàn “chậc” một tiếng, chẳng rõ là cười hay gì khác. Hắn rõ ràng không biết mặc quần áo nữ, dù hôm nay chọn bộ không phức tạp, hắn vẫn loay hoay, cọ loạn niết loạn quanh ngực nàng, chỉ một lúc thôi mà hơi thở cả hai đã rối loạn. Nàng tựa vào ngực hắn, cúi đầu thấy ngón chân trên thảm cuộn chặt run rẩy, nhón gót, đùi mũm mĩm cố kẹp, chẳng giấu nổi phần phồng dưới quần hắn, như thể nàng đang ngồi trên dương vật hắn.
“Ta… Ta tự làm…”
Nhớ lại đêm qua, Văn Vọng Hàn nửa đêm làm được một nửa, nhất quyết ôm nàng ra sân, đè lên bàn mà làm mạnh. Hắn còn cắm ngón tay vào miệng nàng, kéo khóe môi, bắt nàng ngửa cổ gào thét trong sân trống, âm thanh cao vút vọng ra, như cả trời sao nghe được tiếng giao cấu. Hắn thở hổn hển, liên tục gào. “Du, ta thích ngươi. Ta thích nàng… Gọi ta… Gọi ta!”
“Vọng Hàn… Vọng Hàn…”
Nàng buộc phải gọi.
Cuối cùng mặc xong quần áo, chân mềm, bị Văn Vọng Hàn dứt khoát bế ra ngoài.
Đẩy cửa sân, ánh nắng không làm nàng lóa mắt, mà cỗ xe liễn trước mặt mới khiến nàng hoa mắt. Nàng giơ tay che mắt. Ngoài cỗ xe hoa lệ, hai bên là quân sĩ võ trang đầy đủ, những tinh anh đứng đều bên liễn, ánh mắt mọi người đều trên người nàng.
Cảnh này nàng không lạ, hơn hai năm trước, nàng cũng ngồi cỗ xe tương tự được đưa đến đây. Văn Vọng Hàn bế nàng đến cỗ xe trung tâm, nàng xách váy, bước lên bậc liễn.
Tay bị nắm chặt.
Nàng quay đầu, thấy Văn Vọng Hàn bước đến, trước mặt nàng giơ ngón tay thon dài. Hắn không mang bao tay, khớp xương rõ ràng…
Trước mắt lóe lên.
Như trở lại hơn hai năm trước, góc nhìn tương tự. Hắn đứng cạnh giường, nàng giơ tay về phía hắn, nhưng lúc đó, hắn lạnh lùng lùi nửa bước.
Lần này, nàng lại ngẩng mặt, nhìn người trước mặt.
Đôi mắt Văn Vọng Hàn vẫn lạnh như hai năm trước, nhưng không còn chút lạnh nhạt. Hắn nắm tay nàng kéo đến trước mặt…
Ngón tay chợt lạnh, như tuyết rơi.
Trước bao ánh mắt, một chiếc nhẫn trúc ánh trăng trong suốt đeo lên ngón áp út nàng. Văn Vọng Hàn cúi mắt hôn lên nhẫn, dọc theo nhẫn hôn đầu ngón tay nàng, như xuyên qua hai năm bắt lấy nó.
Hắn chẳng nói gì, nhưng như nói hết mọi điều trong lòng.
…
Trên xe liễn, Văn Vọng Hàn đã rời đi trước, dứt khoát. Nhưng chưa kịp thu tầm mắt từ cửa sổ, nàng thấy cửa liễn vốn đóng bị đẩy ra.
Cúi đầu, nàng kinh ngạc thấy một con mèo lông xù… nhỏ?
Chỉ là con mèo quê mùa bình thường, lông trắng đáy, đốm màu không đều. Nó có vẻ sợ người lạ, trèo lên xe liễn xong liền vèo chui dưới ghế, núp ở góc nhìn nàng.
Nàng sững sờ, theo bản năng muốn gọi người đuổi mèo ra.
Nhưng kẽo kẹt, xe liễn chuyển động.
Trông không giống mèo nhà, thôi vậy.
“Là mèo hoang sao, không ai muốn ngươi à?”
“Vậy ngươi cũng không thể theo ta. Nơi ta đi, ngươi không đi được… Nơi đó nguy hiểm lắm.”
Nàng tựa vào vách xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa dần xa, “Nơi này đúng là không tốt, không hợp với tiểu gia hỏa như ngươi. Khi rời khỏi đây, trên đường ta thả ngươi đi.”
Nàng rất mệt. Tựa vào xe, nhìn ánh sáng chuyển động ngoài cửa, như lúc đến.
Người ta nói, khi rời một nơi, thường nghĩ ngợi đôi điều.
Lúc đi, luôn khác lúc đến.
Lúc đến, nàng bị hạ dược, đưa thẳng vào phủ tướng quân , như con chuột lén lút chẳng thể thấy ánh sáng.
Lúc đi, tỉnh táo hơn, nhưng vẫn chẳng thể đường hoàng, quang minh chính đại, chỉ miễn cưỡng từng bước đi ra.
“Ta kể chuyện cho ngươi nhé.”
Con mèo nhỏ chẳng biết từ lúc nào nhảy lên đùi nàng.
“Có con chuột nhỏ không muốn làm chuột bị mọi người đánh, cố gắng mãi mới dám ra đường, nhưng bị bắt, nhốt lại, đưa cho mèo, cho rắn… Mọi người lấy việc ngược đãi nàng làm vui. Ai cũng nói, thật là con chuột may mắn, chưa bị ăn, chưa chết, còn sống tốt. Chuột nhỏ cố gắng mãi mới chạy thoát, nhưng… họ trước mặt đệ đệ nàng, xé mặt nạ nàng, bắt nạt, ngược đãi, đùa bỡn nàng, nói với đệ đệ nàng, xem, tỷ tỷ ngươi chỉ là con chuột ai cũng đánh, ngươi cũng nên đùa bỡn nàng. Sau nàng lại bị bắt về…”
Nàng nhẹ vuốt đầu mèo.
Mà tất cả, chỉ vì nàng là chuột nhỏ, chỉ vì nàng không muốn làm chuột nhỏ nữa.
“Nhưng nàng chẳng làm gì xấu, chẳng hại ai.”
Nàng tựa vào cửa sổ xe, nhìn mọi thứ ngoài kia như nước chảy qua, như mấy năm thời gian của nàng, trôi nhanh.
“Nàng luôn nghĩ, lông nàng đen, trông bẩn, vì nàng sinh ra thế.”
“Nhưng…” Nàng bỗng cười, mở cửa sổ xe, để gió thổi qua mặt, cuốn bay tóc dài.
“Nàng sinh ra đúng là đen, nhưng không bẩn. Lông nàng trông bẩn, vì đường nàng đi bẩn, người chạm nàng bẩn, thế đạo này bẩn.”
Cùng một con đường.
Lúc đến, là tuyệt lộ.
Lúc đi, có lẽ cũng là tuyệt lộ.
Thành trì, cung điện sau điệp loan dần xa, trong Toản Văn và ảo trận như hải thị thận lâu, như con thuyền loang lổ vạn năm, lặng lẽ chìm vào hoang vu thời gian.
Đúng lúc ấy.
Hôm nay mây che mặt trời, ánh nắng chẳng tốt, bỗng rẽ mây thấy sáng.
Trời quang, vạn trượng ánh sáng từ trời giáng xuống, nắng gắt bên nàng, như cánh, như dây, nàng bị ánh sáng xuyên thấu, sạch sẽ đến từng tấc từng phân rực rỡ, là ánh sáng chẳng thể đuổi kịp, là cây hoa ba tháng nở ngoài cửa sổ.
Nhưng trước mắt nàng dần xa, chẳng quay đầu, cứ phải đi vào nhân gian, gió dù lớn, dù bẩn, chớp mắt có thể thổi ngã nàng.
Nàng quá mệt. Chẳng bao lâu, tựa vào vách xe ngủ thiếp đi.
Con mèo nhỏ vèo hóa thành người, quỳ một gối trước nàng, tay lơ lửng chẳng dám chạm nàng, chỉ dám phác họa hình dáng nàng.
“Thật xin lỗi… Từ đầu đến cuối, tất cả là ta sai, xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi. Ta…”
Hắn nói được nửa, chẳng biết nói tiếp thế nào. Chàng trai vụng về, quỳ trước nàng, xin lỗi cũng chẳng biết nói sao cho đúng.
Hắn chỉ khóc, cắn môi, lặp lại nhỏ giọng xin lỗi.
Hắn chẳng thể nói ra. Chỉ là chẳng nói được.
Hàn ca tặng nàng nhẫn trữ vật, hắn chẳng biết tặng gì. Nghĩ cả đêm, chẳng ra. Lần trước tặng nàng, nàng chẳng nhìn, chẳng cần, chẳng thích.
Đến lúc này, hắn vẫn chẳng biết tặng nàng gì.
Sắp rời địa giới phủ tướng quân , thời gian chẳng còn bao, cuối cùng ngón tay lóe lên, hiện ra bông cúc nhỏ bằng linh lực, tay run rẩy, cắm vào búi tóc nàng.
“Còn… nàng nghe ta nói… nàng… nàng không phải chuột nhỏ… nàng đặc biệt đẹp… Nếu có cơ hội… Ta, ta, ta còn muốn thích nàng…”
“Ta thật sự còn muốn thích nàng.”
Nhưng bông cúc linh lực nhanh chóng tan, hắn cũng phải đi.
Rồi Văn Nhứ Phong hóa lại thành mèo nhỏ, lưu luyến từng bước nhảy khỏi xe.
…
Xa trong phủ tướng quân .
Thuộc hạ đang báo cáo bỗng ngừng lại.
Vì Thương Chủ, luôn bình tĩnh cực điểm, như chẳng có gì xảy ra, vừa nói chuyện với họ, giờ lại ngừng tiếng.
Hắn vẫn dáng vẻ lãnh túc, chẳng chút cẩu thả, ngồi ngay ngắn, nắm chặt toản chương vừa dừng trên công văn.
—Xe ngựa đã rời địa giới phủ tướng quân , hắn chỉ chủ Bắc Cảnh chẳng thể quan sát những gì xảy ra trong xe liễn nữa.
Trong thần thức Văn Duy Đức, hình ảnh cuối cùng: Thiếu nữ tựa vào cửa sổ xe, ngủ say, mọi thứ ngoài cửa như nước chảy qua.
Nàng mỉm cười, như lúc ở Hắc Sơn, nàng rạng rỡ ôm hoa đào về.
sắc mặt hắn vẫn như thường.
Nhưng.
Lý Nam lập tức đuổi hết thuộc hạ trong phòng, khi trở lại, Văn Duy Đức vẫn giữ động tác cũ, cúi mắt nhìn công văn.
Lý Nam hít sâu, bước tới. “Thương Chủ, ngài nghỉ ngơi đi.”
Văn Duy Đức mới ngẩng đầu từ công văn.
“Ngài mấy ngày chưa chợp mắt?”
Văn Duy Đức chẳng đáp.
Lý Nam tiến lên, lấy công văn trong tay hắn, nói. “Thương Chủ, ta đưa ngài về nghỉ.”
Hắn chẳng phản ứng, lấy một công văn khác, miệng vẫn dặn việc. “Phần này ta đã đóng dấu, ừ, ngươi trực tiếp phái thiêm gửi đi. Chiều nay ngươi đi…”
Lý Nam giơ tay đè đống công văn dày trên bàn. “Nàng đã đi rồi.”
“……”
Văn Duy Đức lúc này mới ngước mắt, hé môi, chẳng nói nên lời.
Lý Nam nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêm khắc mà nói, hắn chẳng khác ngày thường, chẳng lộ cảm xúc dao động.
Nhưng đây là một trong ít lần Lý Nam có thể nhìn thẳng người này.
Một trong ít lần, Lý Nam cảm thấy, hắn như người thường, có máu thịt, từ vô số vết sẹo lột xác, từ vương tọa cao ngạo bước xuống. Lần đầu Lý Nam nghĩ, vị Thương Chủ làm tứ hải khiếp sợ, tuổi còn nhỏ hơn hắn rất nhiều.
Lý Nam ngực hơi buồn, buộc phải lặp lại.
“Nàng đã đi rồi.”
Văn Duy Đức như hoàn hồn, cười khẽ. “Ờ, tốt.”
Hắn đứng dậy đi ra ngoài. “Ta đi nghỉ.”
Lý Nam theo sau, bồi hắn về biệt uyển…
Nửa đường.
Văn Duy Đức bỗng lảo đảo, phải vịn tường đứng lại. Thuộc hạ theo bản năng định đỡ, bị Lý Nam ngăn, tự mình bước tới. “Thương Chủ?”
“Lý Nam.”
“Vâng, có thuộc hạ.”
“Nàng gọi Hòa Du.”
“À… Vâng.”
“Nàng gọi Hòa Du.”
Tự do “Du”.
Chẳng phải Du Du lòng ta, chẳng phải thản nhiên vật ngoại.
Chỉ là tự do.
Hơn hai năm, hắn tước đoạt tên họ “người” của nàng.
Phong chẳng giữ nổi nàng, vũ chẳng giữ nổi nàng. Hắn chẳng giam được nàng, Thiên Đô cũng chẳng giam được nàng.
Nàng là Hòa Du.
Nàng chú định tự do
589
Hơn hai năm trước, nàng bị Văn Duy Đức coi như một món hàng bắt về, vật tẫn kỳ dụng*** mà giam cầm, lăng nhục. Một năm trước, nàng dốc hết tâm cơ trốn thoát, nhưng chẳng bao lâu lại bị bắt lại. Nàng lại bị giam cầm, bị lăng ngược.
***Vật được tận dụng hết công dụng của nó
Nhưng lần thứ hai bị bắt về, có bản chất khác biệt so với lần đầu.
Nàng triệt để mất đi tất cả.
Đệ đệ ruột của nàng biết bí mật nàng là Trọc nhân, bị ép giảng hòa với nàng. Điều khiến nàng sụp đổ hơn là, để dạy dỗ đệ đệ Văn Vọng Hàn, Văn Duy Đức lăng nhục nàng còn quá đáng hơn lần đầu, thú gian nàng.
Văn Duy Đức hoàn toàn hủy hoại nàng.
Hủy hoại tư cách làm tỷ tỷ, hủy hoại tôn nghiêm làm người, nghiền nát linh hồn nàng, rải vào cống rãnh.
Nàng sụp đổ tinh thần, từng phát điên, đến mức Văn Duy Đức lo nàng tự sát, dụ dỗ, uy hiếp, giám sát chặt, không ngừng phái thuộc hạ hệ tinh thần như Vận Linh đến ổn định tinh thần nàng.
Dù là Vệ Kha, Lý Nam… hay sau này là Khuất Lê, họ đều là những hệ tinh thần xuất sắc mà Văn Duy Đức thu thập nhiều năm, giúp tinh thần lực nàng ổn định.
Nhưng họ biết, ổn định tinh thần chỉ có nghĩa nàng không điên, còn lý trí, không có nghĩa nàng không tự sát. Người có tinh thần bình thường vẫn có thể muốn chết.
Ý nghĩ muốn chết… thường xuyên hơn lần đầu nhiều. Ý niệm này ngày càng mãnh liệt, đến bất chợt, chẳng báo trước. Không chỉ là sau khi động dục, trợn mắt nhìn trần nhà; không chỉ là đau đớn cực độ sau khi bị các nam nhân cưỡng hiếp, lăng nhục; không chỉ là cơ thể đầy thương tích hôm sau lại lành lặn… Đôi khi, chỉ nhìn hoa văn trên bình hoa, nàng bỗng nghĩ: “Bình hoa này xấu quá, hay là chết đi.” Đôi khi, một con côn trùng bò trên giấy, nàng đuổi đi, cây bút rơi, viết đầy chữ “Chết” kinh người. Nhiều lúc hơn, khi nói chuyện bình thường với các nam nhân, nàng bỗng muốn nói: “A, hay ngươi giết ta đi, cầu ngươi.”
Ý nghĩ muốn chết ổn định mà bình tĩnh, dù chẳng logic, chẳng liên quan.
Nàng vẫn ngồi trước ghế đọc sách như lần đầu bị bắt, như thể tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi. Nhưng chẳng ai nhận ra, nàng mãi không đọc xong trang đầu. Văn Duy Đức chuẩn bị cho nàng nhiều bảng chữ mẫu quý giá, những thứ nàng từng mơ ước, bán cả gia sản cũng không mua nổi, giấy trắng muốt. Nhưng thực ra, khi rảnh, hắn sẽ để ý, những tờ giấy đó mãi chẳng động, phủ đầy bụi.
Thứ nàng từng thích, không còn thích; thứ từng muốn, không còn muốn.
Nàng cuối cùng nhận ra… chính mình sau lần bị bắt lại, đã chẳng còn là mình trước kia.
Nàng tự lành, nhưng cũng đã chết từ lâu.
Chết trên Hắc Sơn, chết không nhắm mắt.
Nhưng nàng không chết được, chẳng thể chết. Bốn huynh đệ Văn Duy Đức không giết nàng, tự sát, nàng càng không có cách.
Cùng lúc, đan xen với ý muốn chết là một nghi hoặc.
Tại sao?
Không phải nghi ngờ sự bất công của số phận, nàng sớm biết số phận chẳng bao giờ công bằng. Chỉ là một nghi hoặc đơn giản: Tại sao.
Tại sao Văn Duy Đức thắng, còn nàng thua.
Câu hỏi này quá đơn giản, có quá nhiều đáp án: Hắn tu vi sâu không lường, quyền cao chức trọng, quyền khuynh thiên hạ… Hắn rực rỡ như mặt trời, nàng nhỏ bé như côn trùng.
Thắng thua ở đây rõ ràng, thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng nàng vẫn hoang mang.
Nhưng tại sao?
Hắn cũng có máu thịt, có tình dục, có trật tự—chẳng khác gì nàng.
Sau này.
Không ngờ, chính Văn Duy Đức tự tay cho nàng đáp án chính xác.
Hôm ấy, ý nghĩ muốn chết vẫn gào thét trong lòng, nàng mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Nàng nghĩ gì nói nấy, bảo Văn Duy Đức đừng để đệ đệ hắn nói thích nàng nữa, cự tuyệt cũng vô ích, người kia là dã thú hệ trực giác , cự tuyệt chỉ khiến nàng bị làm đến chết đi sống lại, nàng thực sự sợ. Nàng bảo hắn gọi Việt Hoài đến lấy khả năng tự lành ra, không ngừng chọc giận Văn Duy Đức… Nàng chỉ muốn kết thúc tất cả, bất kể qua tay ai.
Vì thế nàng nói.
“Ngài là Thương Chủ cao cao tại thượng, ta chỉ là một con chó cái, ngài đừng phí thời gian trên người ta… Cầu ngài.”
Nhưng những lời ấy, những phản ứng muốn chết, chẳng biết sao lại chọc giận hắn.
Hắn cho nàng một đáp án.
“Hòa Du… nàng không có tư cách nhận thức bất cứ điều gì. Nếu ta không muốn, nàng ngay cả làm chó cái cũng chẳng có tư cách."
Khoảnh khắc ấy, nam nhân gần nàng, uy áp như thần giáng.
Nàng nặng nề tát hắn một bạt tai.
Nhưng Văn Duy Đức, sau đó… chỉ rời đi.
Nàng chưa chết, dục vọng muốn chết… lại chết ngay khoảnh khắc ấy.
Nàng bất ngờ thấy trong mắt hắn đáp án cho câu hỏi nàng tha thiết muốn biết mà mãi không giải—Văn Duy Đức chẳng phải sinh ra đã cao cao tại thượng, càng chẳng phải thiên tinh rực rỡ.
Hắn có thể bao trùm vạn vật, chỉ vì trong mắt hắn, phàm phu tục tử chỉ là một cọng cỏ, một món hàng, vật tẫn kỳ dụng.
Hắn cao không thể với, chỉ vì trong mắt hắn, chúng sinh muôn vàn chỉ đáng quỳ dưới chân hắn, quỳ bái.
Hắn thắng, vì từ đầu đến cuối, hắn thật sự làm như lời nói, từ nội tâm coi nàng như một món hàng.
Còn nàng thua, chỉ vì nàng hết lần này đến lần khác cố chứng minh trước mặt hắn rằng mình là một con người sống sờ sờ, tên Hòa Du.
Vậy thì. Nàng cũng có thể thắng.
Chỉ cần nàng như hắn, coi mình là một món hàng, một món hàng vật tẫn kỳ dụng. Văn Duy Đức có thể coi nàng là món hàng, sao nàng lại không thể tự coi mình như vậy?
Đây chẳng còn là chuyện khó khăn.
Văn Duy Đức đã hủy hoại nàng, nàng hai bàn tay trắng, sơn cùng thủy tận, người chẳng màng mạng sống, còn để ý gì? Nàng không phải Hòa Du, không còn tên họ của con người. Nàng chỉ là Trọc nhân, con chó cái, kỹ nữ… món hàng lạnh băng.
Nàng có thể thắng.
Nàng chỉ muốn thắng. Đặt cược tất cả, đánh cược toàn bộ, để thắng thế đạo khốn kiếp này một lần.
590
Hòa Du được đưa đến trước xe ngựa Văn Từ Trần khi trời đã tối mịt. Vừa bước vào xe liễn, nàng bị làn khói thuốc nồng nặc xộc lên, làm mũi cay xè. Chưa kịp mở lời, thân thể nàng khẽ nghiêng, đã bị Văn Từ Trần nắm chặt cổ tay, kéo mạnh vào lòng ngực hắn.
“Tỉnh rồi sao? Muộn thế này mới đến gặp ta?” Hắn nhếch môi, giọng trầm thấp.
Thấy nàng xuất hiện, vài người đang bàn chuyện chính sự trong xe liễn đều giật mình, vội đứng dậy hành lễ, định rời đi.
Nhưng Văn Từ Trần khoát tay ngăn lại, kẹp điếu thuốc, cười nhạt: “Đi đâu chứ? Bộ dạng nàng thế nào, các ngươi chưa từng thấy sao?”
Dù sắc mặt Khuất Lê lộ vẻ khó xử, nhưng không dám kháng mệnh, đành ngồi xuống trở lại.
Văn Từ Trần bóp lấy cằm nàng, nâng lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần tựa tuyết. Hắn cúi xuống, môi mỏng hung hăng hôn cắn lên cổ nàng, ngậm lấy làn da mềm mại, dùng răng nhọn mài xát, khiến nàng đau đớn khẽ rên , giãy giụa trong vô vọng.
“Đừng…” Nàng khẽ kêu, giọng run rẩy.
“Đây là điều kiện nàng đã hứa với ta.” Hắn chẳng màng xe ngựa đang lăn bánh, tay đã luồn vào vạt áo nàng, cách lớp yếm xoa nắn bầu ngực căng đầy, “Ưm… Chà, sao còn mặc yếm thế này? Vướng víu quá.”
Mấy vị tinh anh của Địa Tức ngồi bên không dám rời đi, chỉ biết cúi mắt, giả vờ chẳng thấy, chẳng nghe gì.
Nhưng vấn đề là…
Đêm qua, họ đã chuẩn bị từ nửa đêm để đưa nàng đến Thiên Đô hôm nay. Ở ngoài sân, họ đã phải nghe cả đêm những âm thanh “sống động” từ trong phòng. Giờ đây, cảnh tượng này còn vượt xa những gì họ từng chứng kiến.
Văn Từ Trần nhanh chóng nổi hứng, cười khàn, rồi đẩy mạnh Hòa Du ngã xuống trường kỷ với một tiếng “phanh”.
“Ưm…” Một bên ngực nàng bị hắn lôi ra khỏi y phục, xoa nắn trong tay, ngón tay bấu chặt quầng vú, khiến nàng lập tức đổi giọng, không kìm được tiếng rên rỉ.
Vài tiếng rên ấy vang lên, khiến mọi nam nhân trong xe liễn dù cố giữ bình tĩnh cũng không thể. Trác Thao bất đắc dĩ liếc mắt ra hiệu với Khuất Lê. Ngay cả một người như hắn cũng bắt đầu bồn chồn. Nếu cứ tiếp tục thế này, làm sao mà xong việc?
Thùy Lộ căng da đầu, cố gắng lên tiếng: “Tam công tử…”
“Câm miệng hết đi!” Văn Từ Trần ngẩng đầu từ giữa lồng ngực Hòa Du, bóp nát điếu thuốc trong tay, quát mắng.
“…”
Nhưng đúng lúc hắn phân tâm.
Một tiếng “phanh” vang lên, thu hút mọi ánh nhìn. Khi họ ngoảnh lại, tất cả đều kinh ngạc.
Hòa Du quay lưng về phía họ, ngồi dạng chân trên eo Văn Từ Trần. Y phục bị hắn kéo xộc xệch, trễ xuống vai, để lộ hơn nửa tấm lưng trần và đường cong mông mờ ảo. Một tay nàng chống lên ngực hắn, hai bầu ngực căng tròn tự nhiên rũ xuống, tạo thành đường cong mê hoặc, khiến người đối diện đỏ mắt.
“Ra ngoài hết đi.” Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua họ, giọng nói mềm mại như thương lượng, nhưng lại mang uy lực khiến không ai dám cãi.
Khuất Lê và những người khác lập tức đứng dậy hành lễ, rời khỏi xe liễn.
Văn Từ Trần không hề tức giận, ngược lại càng thêm hứng thú. Hắn đưa tay sờ lên đùi nàng, vuốt ve, xoa nắn cặp mông mềm mại, tận hưởng cảm giác bị nàng đè dưới thân, ngắm nhìn “phong cảnh” trước mắt.
“ nàng hung dữ lên càng thêm quyến rũ.” Hắn cười khẩy, ánh mắt đầy dục vọng.
Hòa Du nhìn hắn, khẽ cúi người, ngón tay men theo vạt áo hỗn loạn của hắn vuốt ve lên trên, khiến lồng ngực Văn Từ Trần phập phồng dữ dội hơn.
Khuất Lê và những người khác vừa rời khỏi xe liễn, Trác Thao đưa cho hắn một điếu thuốc. Họ còn chưa kịp thở phào, định nói gì đó, thì…
“Bốp!”
Một tiếng tát tai vang dội từ trong xe ngựa truyền ra.
Sắc mặt họ khẽ đổi, nhưng nghĩ đến người trong xe lúc này, họ lại thấy chẳng có gì lạ. Khuất Lê hít mạnh một hơi thuốc, im lặng. Trành, vốn ít lời, khẽ thì thầm: “Tam công tử lại ra tay…”
Trác Thao lắc đầu, xoa giữa mày: “Chẳng có cách nào, đó là tam công tử.”
“Sao không chịu thua tam công tử, nói vài lời dễ nghe? Tội gì chứ, biết rõ hắn…” Thùy Lộ nhìn về phía xe liễn, thở dài.
Hoang Ách dập tắt thuốc, bước ra ngoài: “Ta đi canh chừng.”
“Nếu Thương Tiêu nghe được động tĩnh bên này, thì làm sao?” Trác Thao nhìn về phía đám quân sĩ đang nghỉ ngơi ở xa.
“Bên đó có Kha Tử, không sao đâu.”
…
Nhưng Khuất Lê và những người khác không biết, tình cảnh trong xe liễn hoàn toàn không như họ tưởng.
Đúng là có người bị tát một cái thật mạnh, nhưng đối tượng lại không phải như họ nghĩ.
Văn Từ Trần hồi lâu mới chậm rãi quay mặt lại, môi dưới cắn chặt, sờ lên vết máu rỉ ra từ miệng, nhìn xuống, nụ cười dần sâu hơn. Đôi mắt híp lại toát ra hung quang, tựa như diều hâu rình mồi trên xương trắng.
“ nàng…” Hắn gầm khẽ.
Nhưng đáp lại hắn là bàn tay Hòa Du không chút do dự giơ lên, định tát thêm lần nữa. Lần này, hắn kịp thời bắt lấy cổ tay nàng, ngăn cú đánh.
Nhưng hành động ấy lại chọc giận hắn. Cả đời hắn chưa từng bị ai tát—đây là lần đầu—vậy mà nàng còn dám định tát thêm cái thứ hai?!
“Mẹ kiếp, con điếm thối! Cho nàng mặt mũi, nàng không cần đúng không…” Văn Từ Trần túm chặt cánh tay nàng, nhưng nửa câu sau chưa kịp thốt ra—
“Bốp!”
Lại một cái tát mạnh từ tay trái nàng giáng xuống má hắn, lần này còn mang theo linh lực. Hắn chẳng kịp thấy nàng ra tay nhanh thế nào. Khi tỉnh lại, đầu óc ù tai, mắt hoa, một ngụm máu phun ra từ miệng, văng lên trường kỷ.
Không phải đau đớn, nhưng đầu óc hắn vù vù không ngừng, màng nhĩ như bị cái tát này đánh thủng. Máu từ tai chảy ra, khiến âm thanh nghe không rõ, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch—
Đông. Đông. Đông. Tựa như búa tạ ngàn cân đập nát chút logic và lý trí còn sót lại trong đầu Văn Từ Trần.
Hắn một tay bóp lấy cổ nàng, chiếc cổ mảnh khảnh tưởng chừng sẽ bị hắn vặn gãy ngay tức khắc.
Nhưng.
Hòa Du, dù gần như nghẹt thở, vẫn bình tĩnh đối diện ánh mắt tàn bạo của hắn. Nàng nâng mặt hắn lên, cúi xuống, hôn lên đôi môi rướm máu của hắn.
“Ưm…”
Môi hắn bị tát rách, đau đớn khiến môi hé ra, để đầu lưỡi nàng dễ dàng luồn vào, quấn lấy lưỡi hắn. Chiếc khuyên kim loại lạnh băng trên lưỡi hắn nổi bật trong nụ hôn, giữa sự giao triền tham lam của hai chiếc lưỡi, lại trở thành thứ gia vị đầy nhục cảm. Nàng cố ý dùng đầu lưỡi khiêu khích vết thương dưới khuyên lưỡi, liếm láp dòng máu ngọt ngào rỉ ra từ khoang miệng hắn, nuốt lấy không chút do dự, như muốn nuốt chửng cả hắn.
Tay Văn Từ Trần đang bóp cổ nàng dần buông lỏng, chuyển xuống xoa nắn bầu ngực nàng. Nàng hôn càng sâu, máu và đau đớn trong miệng càng nhiều, càng nhấn mạnh sự thật rằng nàng đã cố ý tát hắn hai cái thật mạnh.
“Giờ mới bắt đầu thôi… A Trần… ca ca…” Nàng thì thầm, giọng ngọt ngào mà đầy khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro