Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

531 + 532 + 533 + 534 + 355

531

Tình huống của Hòa Du  vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức ngay cả Việt Hoài cũng cảm thấy khó bề giải quyết.

Không chỉ bởi nàng bị một nam nhân hóa yêu  cuồng bạo, mất kiểm soát, thao túng đến mức thân thể gần như tan rã, mà còn vì trong cơ thể nàng hiện tại tích tụ một lượng Nguyên Linh khổng lồ. Những luồng Nguyên Linh ấy—nàng căn bản không thể nào chịu đựng nổi.

Những luồng Nguyên Linh của yêu chủ, nếu xét trên một khía cạnh, đối với một kẻ đủ mạnh mẽ—dù là người hay yêu vật—chúng thực sự là bảo vật trân quý hiếm có, đủ khiến kẻ khác phát điên để tranh đoạt. Nhưng Văn Duy Đức, trong cơn hóa yêu  mất kiểm soát, không còn chút lý trí nào đáng nói. Lúc ấy, có lẽ hắn chỉ đơn thuần muốn cứu mạng nàng, không nghĩ đến gì khác. Trong ba ngày ba đêm nhốt Hòa Du trong thần điện của mình, hắn vừa điên cuồng giao hoan với nàng, vừa không chút kiềm chế mà truyền cho nàng lượng Nguyên Linh quá mức khổng lồ. Mà Hòa Du lại quá đỗi yếu ớt, tựa như một hài nhi còn trong tã lót, bị cưỡng ép nuốt phải linh đan diệu dược mà ngay cả người trưởng thành cũng khó lòng chịu nổi, thứ có thể khiến kẻ khác một bước hóa tiên.

Việt Hoài không còn cách nào khác.

Hắn quay đầu nhìn về phía Văn Vọng Hàn.

“Cách duy nhất để cứu Hòa Du hiện giờ là dẫn toàn bộ Nguyên Linh của ca ngươi từ trong cơ thể nàng truyền sang cho ngươi. Các ngươi vốn cùng huyết mạch, cùng cội nguồn, nên chỉ có ngươi mới có thể chịu được Nguyên Linh của ca ngươi. Nhưng dù vậy, lượng Nguyên Linh quá lớn này chắc chắn sẽ phản phệ, khiến ngươi bị thương không nhẹ. Hơn nữa, ngươi vừa mới thu phục hư ve, yêu lực vốn đã hao tổn, nên có thể ngươi sẽ…”

“Ta làm.” Văn Vọng Hàn ngắt lời Việt Hoài, “Truyền cho ta.”

Việt Hoài nhìn hắn trân trối, trầm mặc một lúc, cuối cùng không từ chối.

“Ca ngươi…” Việt Hoài nhìn Văn Vọng Hàn ngồi bên mép giường Hòa Du, vẫn không kìm được mà lên tiếng, “Ta không có ý bênh vực hay gì đâu, nhưng thủ đoạn của Bàn Vương quá âm hiểm, có thể đã ngấm ngầm làm gì đó mà chúng ta không hay biết. Bao năm qua, ca ngươi vì muốn tốt cho các ngươi, đã giấu diếm rất nhiều chuyện. Hắn một mình âm thầm gánh vác phần lớn đau khổ thay các huynh đệ. Lần này, chính ngươi đã mời ta đến tìm ca ngươi để cứu Hòa Du, chắc hẳn ngươi cũng đã biết đôi điều, đúng không? Ngươi… đừng quá oán hận ca ngươi. Hắn thực sự rất khổ tâm…”

“Bắt đầu đi.” Văn Vọng Hàn dường như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ nắm tay Hòa Du.

Nhìn dáng vẻ cứng đầu không thèm tiếp thu của hắn, Việt Hoài cũng đành bất lực, chỉ biết lặng lẽ bắt đầu trị liệu cho Hòa Du.

---

Quỳnh Ly Điện, Hạc Uyên Yển.

Mười ngày bị giam cầm đã khiến nam nhân bị trấn áp đến mức hóa thành hình người, khôi phục lý trí và sự bình tĩnh.

Ngay cả Việt Hoài cũng không thể xuống dưới, chỉ có thể đứng bên rào chắn chằng chịt, dùng thần thức truyền âm với hắn.

“Ta biết ngươi không đánh dấu vĩnh viễn  nàng. Dựa vào điểm này—lần hóa yêu  này, ngươi hẳn chưa mất trí nhớ, cũng không giống hai lần trước, hoàn toàn không còn chút lý trí nào. Ta không muốn hỏi trước đây giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao ngươi lại đưa nàng đến đây. Nhưng… ta chỉ tò mò một điều. Rốt cuộc ngươi nghĩ gì? Trước khi mất kiểm soát, ngươi rõ ràng biết điều gì sẽ xảy ra. Chỉ vì một lần điên cuồng này, ngươi bất chấp hậu quả, không quan tâm gì hết? Đây không giống điều ngươi sẽ làm. Huống chi, trong ba ngày ba đêm ấy, dù ngươi nói gì, làm gì, Hòa Du cũng chỉ thuận theo bản năng động dục mà đáp lại ngươi, hoàn toàn không phải con người thật của nàng. Khi nàng tỉnh lại, nàng sẽ chẳng nhớ gì cả. Với nàng, đó chỉ là một lời nói dối không lưu lại ký ức. Với ngươi, đó chỉ là một giấc mộng hư ảo mà chỉ mình ngươi nhớ.”

Hắn không nhận được câu trả lời.

Việt Hoài dường như cũng không bất ngờ. Hắn đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối ra sau đầu, nhìn về ảo trận vô tận nơi xa và nở nụ cười dịu dàng mà mê hoặc. Đôi mắt hồng phấn khẽ run dưới hàng mi dài, tựa như những cánh hoa rơi rụng lả lướt. “A, ta thật không hiểu nổi ngươi nghĩ gì. Ngay cả ngươi, cũng có lúc mất kiểm soát, cũng có lúc phát điên. Nhưng… A Tiêu, đây là lần đầu tiên trong bao năm ta quen biết ngươi, ta cảm thấy ngươi thực sự sống cho chính mình một lần. Ta thật lòng… mừng cho ngươi.”

Việt Hoài tựa vào rào chắn, nhìn xuống lao tù  vực sâu không đáy bên dưới. “Tình trạng của nàng đã ổn định hơn nhiều. Ta đã chuyển lượng Nguyên Linh dư thừa trong cơ thể nàng sang cho Văn Vọng Hàn. Chắc trong hai ngày tới, nàng sẽ tỉnh…”

“Ừ.” Thần thức của nam nhân cuối cùng truyền đến một tiếng đáp nghèn nghẹt.

Mười ngày bị trấn áp, hao tổn lượng Nguyên Linh khổng lồ như vậy, hiển nhiên khiến Văn Duy Đức cũng không chịu nổi.

“Ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu.” Việt Hoài thở dài, “Quyết định hôm nay của ngươi, có phải là điều ngươi nghĩ ra khi đã bình tĩnh lại?”

Thật lâu sau.

Thần thức vang lên một tiếng.

“Đúng vậy.”

---

Sáng sớm ngày Hòa Du tỉnh lại, đã là sáng ngày thứ mười hai.

Khi Văn Vọng Hàn bước vào, nàng đang đứng trước cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn mặt trời mọc nơi xa.

Ánh nắng sớm mai từ khung cửa sổ rộng mở trùm lên người nàng, thân hình mảnh mai nhỏ bé của nàng như được ánh sáng xuyên thấu, trong trẻo đến mức dường như sắp mọc ra đôi cánh trong suốt.

Nàng không biết đang nghĩ gì, cũng không biết đang nhìn gì.

Hắn bước tới, ôm chặt lấy vòng eo nàng, đặt cằm lên hõm vai nàng. Tâm niệm khẽ động—cửa sổ bỗng “cạch” một tiếng, đóng chặt trước mặt nàng.

“Sao tỉnh rồi mà không gọi ta? Thân thể nàng còn yếu, đừng để gió lạnh thổi.”

Hòa Du khẽ rũ mi mắt, “Ừ.”

Ánh nắng từ khe cửa sổ chiếu lên khóe mắt nàng, không hiểu sao khiến đôi mắt nàng nhói đau.

Văn Vọng Hàn lại mời Việt Hoài đến, nhưng lần này, Việt Hoài tìm cớ đuổi hắn đi, muốn nói chuyện riêng với Hòa Du.

“Những chuyện trước đây, nàng có nhớ gì không?”

“Chuyện gì?” Nàng hỏi lại.

Việt Hoài không chút bất ngờ. Nàng bị tin tức tố mất kiểm soát của Văn Duy Đức thúc đẩy đến trạng thái động dục như vậy, một chút ký ức cũng không thể lưu lại.

“Vậy nàng nhớ được chuyện cuối cùng là gì không?”

Nàng trầm mặc rất lâu, đưa tay ôm đầu, đầu óc bắt đầu đau nhức dữ dội.

“Không nhớ được thì thôi.”

“Nhớ được.” Hòa Du nói, nàng mỉm cười, buông tay xuống, nhìn Việt Hoài. “Còn có thể là gì? Là Văn Duy Đức lấy thứ quan trọng của ta để uy hiếp, ép ta làm những việc đó.”

Việt Hoài hít sâu một hơi, sau một lúc lâu, ánh mắt phức tạp, hắn thở ra, như thể nhả ra một ngụm than hồng.

“Về chuyện này,” hắn nói, “Hòa Du, từ nay về sau, hắn… sẽ không làm vậy nữa.”

Nàng nghe không quá rõ, “Cái gì?”

Việt Hoài vung tay, “Nghe ta nói hết. Thí nghiệm về yêu trùng đã có bước tiến đột phá. Việc phá giải khả năng tự lành của nàng chắc cũng không còn xa. Ta sẽ định kỳ tìm nàng để làm thí nghiệm, cho đến khi giải được khả năng tự lành của nàng… Những chuyện cụ thể khác, ta cũng không rõ lắm. Có lẽ, sau này nàng sẽ dần hiểu ra.”

---

Hòa Du rất nhanh đã hiểu.

“Sau khi có được khả năng tự lành của nàng, ta sẽ lập tức thả nàng đi. Trong khoảng thời gian này, vì sự an toàn của nàng, nàng chỉ cần ở lại trong phủ tướng quân. Muốn ở tại sào thự của Vọng Hàn thì ở, muốn đến nơi khác, ta cũng sẽ sắp xếp cho nàng một biệt uyển mới. Nàng muốn đi theo ai thì tùy nàng. Chuyện về Kỳ Vân Tranh, ta chưa nói với Vọng Hàn. Vọng Hàn thích nàng, nếu nàng muốn đi theo hắn thì cứ đi, nếu không muốn, đó cũng chỉ là chuyện giữa hai người các ngươi. Sau khi mọi chuyện kết thúc, nếu nàng muốn đến Thiên Đô tìm Tiểu Trù, cứ đi, ta sẽ không lợi dụng hay khống chế hắn nữa. Nếu muốn tìm Kỳ Vân Tranh, ta cũng không ngăn cản.”

Văn Duy Đức không gặp nàng, chỉ sai Thường Huy đến truyền một phong khẩu dụ.

“Hòa Du cô nương, ta sẽ không giam cầm nàng nữa.”

“Thiên địa bao la, chúc nàng được tựa trời cao, ngày ngày cưỡi gió, không còn phải cúi đầu vâng lời, được tùy ý vui chơi. Thoải mái tự do, phóng khoáng vô biên, không còn ràng buộc. Nếu một ngày nào đó nàng muốn trả thù, ta vẫn ở Bắc Cảnh.”

Thường Huy lấy ra một phong khế ước.

“Rốt cuộc lời nói không bằng chứng, sợ ngươi không tin, xin cô nương dùng huyết tinh  ký vào khế ước này. Sau khi ký, ngươi và Thương Chủ, cùng chúng ta—khi khả năng tự lành được phá giải, sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào.”

---

Văn Duy Đức khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Nơi đây vẫn như mấy trăm năm trước, vẫn là một tòa lao tù vực sâu mang tên “Hạc Uyên Yển”.

“Yển” là cống rãnh đầy nước bẩn.

“Uyên” là vực sâu không đáy, không thấy ánh trời.

“ Hạc” là nơi vạn vật tồn tại, thời gian và không gian đều khô kiệt và sụp đổ.

Đây là một tòa lao tù đầy nhục nhã và thống khổ, đối với hắn, là thứ kinh tởm nhất trên đời.

Nhưng có lẽ, cũng có điều gì đó khác biệt.

Hắn khẽ cười. Ba ngày ba đêm ấy, so với hàng trăm năm, ngắn ngủi chẳng đáng là bao.

Huống chi, đó là giấc mộng hư ảo mà hắn biết rõ hậu quả, cố ý tạo ra, một giấc mộng mà nàng sẽ không bao giờ nhớ.

Khi Việt Hoài đến gặp hắn, có một câu muốn hỏi nhưng không thốt ra: “Đáng giá sao?”

Hắn muốn đáp mà không đáp: Đương nhiên không đáng giá.

Nhưng…

Nhưng mà…

Lúc ấy, nàng tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt chăm chú, muốn đến một thế giới hoàn toàn khác biệt trong mắt nàng… Luôn có một người, có thể tự do phóng khoáng, lao về phía trước mà đi.

532

Sau khi dùng huyết tinh  ký vào khế ước mà Thường Huy mang đến, Văn Duy Đức quả nhiên giữ lời. Hắn không phái người giám sát nàng, không bố trí vô số hộ vệ, và còn ban cho nàng một tòa biệt uyển mới, xung quanh không hề có bất kỳ kết giới nào.

Nàng muốn đi đâu, đều có thể tự do.

Hòa Du trở thành người bình thường nhất, nhưng cũng đặc biệt nhất trong phủ tướng quân —một Trọc nhân giữa chốn tiên hiệp.

Tự do nàng hằng khao khát, được viết rõ trên giấy trắng mực đen, ấn ký bằng huyết tinh , dễ dàng như trở bàn tay.

Hành động bất ngờ này của Văn Duy Đức thực sự vượt ngoài dự liệu, khiến nàng trở tay không kịp.

Chỉ là…

“Ta đã đồng ý không bắt nàng trở về sào thự của ta.” Văn Vọng Hàn nhìn nàng, “Nhưng ta vẫn có thể đến đây bầu bạn với nàng, đúng không?”

Hòa Du khẽ lắc đầu, chỉ cuộn mình trong lòng hắn, im lặng. “Ừ, được chứ.”

Văn Vọng Hàn săn sóc thân thể nàng còn yếu, không ép buộc, chỉ ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, trầm mặc không nói. Từ sau buổi tiệc hôm ấy, đến khi Thường Huy truyền đạt quyết định của ca ca hắn—mọi thứ đến quá đột ngột, niềm vui bất ngờ ập đến nhanh chóng, khiến hắn không cảm nhận được chút thực tại nào.

“Du, tất cả những điều này, có thật không?”

Hắn lẩm bẩm bên tai nàng, giữa những lọn tóc.

Nàng không trả lời, dường như đã ngủ.

Nhưng đôi mắt nàng mở to, bàn tay dưới gối nắm chặt nửa chiếc ấn tín, cộm đến đau nhức, mới khiến nàng có một khoảnh khắc cảm giác chân thực—tất cả là thật, không phải nàng đang mơ, đúng không?

Nàng thực sự được tự do sao?

---

Mang theo nghi hoặc ấy, Hòa Du nơm nớp lo sợ sống trong tòa tiểu viện của mình—chính xác hơn, là một tiểu viện nhỏ bé. Nàng đã đặc biệt yêu cầu Thường Huy, không muốn một biệt uyển rộng lớn, chỉ cần một nơi an tĩnh, không ai quấy rầy. Nàng chán ghét những xa hoa phù phiếm, chỉ mong những ngày cuối ở phủ tướng quân  có thể khiến tâm hồn nàng bình yên trở lại.

Điều khiến Thường Huy và những người khác an tâm là Hòa Du chưa từng bước ra khỏi tiểu viện, giúp họ bớt đi không ít phiền hà. Dù Thương Chủ đã dặn, nàng muốn đi đâu trong địa giới phủ tướng quân  đều không cần ngăn cản, nhưng “phủ tướng quân ” không chỉ là một phủ đệ. Thực chất, đó là một động thiên rộng lớn, được bao bọc bởi vô số trận pháp, ảo trận, kết giới, với hàng loạt dinh thự, biệt uyển—tựa như một tòa thành khổng lồ. Nơi đây là chốn cư ngụ của hầu hết người thân quen của Thương Chủ, liên kết với các động thiên của từng người. Có thể tưởng tượng, với một nhân loại, lại là một Trọc nhân như nàng, nơi này nguy hiểm đến mức nào. Chưa kể, trong phủ đầy rẫy cấm chế, trận pháp, cùng những cấm địa và khu vực không thể tùy tiện xâm nhập.

Nhưng nàng vẫn sống yên ổn, yên ổn đến mức khiến người khác khó tin. Từ khi dọn vào tiểu viện, nàng chưa từng bước qua cánh cổng nửa bước. Mỗi ngày, nàng chỉ lo việc ăn uống, sinh hoạt trong sân, không cần thị nữ hay hạ nhân, cũng chẳng đưa ra yêu cầu gì. Nàng chỉ xin Thường Huy vài dụng cụ làm nông, khiến hắn phải sai người đến tận thành Giang Diên  để mua—phủ tướng quân  làm gì có ai làm việc nhà nông. Nàng dọn sạch hơn nửa số hoa cỏ trong sân, trồng rau củ. Nàng từ chối đồ ăn được gửi đến, không nhận những nguyên liệu quý giá mà Thường Huy ban đầu sắp xếp, chỉ giữ lại ít thịt cá gà vịt bình thường, tự mình nấu nướng, tự mình ăn uống, tuyệt đối không làm phiền ai dù chỉ nửa lời.

Văn Vọng Hàn, hễ có thời gian rảnh, đều đến thăm nàng.

Việt Hoài thì gần như ngày nào cũng đến, làm một số thí nghiệm trên người nàng.

Còn những người khác…

Vệ Kha từng đến, nhưng bị Hòa Du lễ phép từ chối, không gặp mặt.

Còn Văn Duy Đức—hắn chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần.

Chính xác hơn, từ khi rời Thần Điện trở về phủ tướng quân , hắn thậm chí không nhắc đến Hòa Du dù chỉ nửa chữ. Công vụ của hắn vẫn bận rộn, chất chồng như núi, chẳng khác gì trước đây, không chút cẩu thả, tự kiềm chế bản thân một cách khắc nghiệt. Các thủ hạ tuyệt đối không dám nhắc đến nàng trước mặt hắn. Mọi việc liên quan đến Hòa Du đều do Thường Huy xử lý. Chưa nói đến thủ hạ, ngay cả ba người đệ đệ của hắn cũng không ai dám nhắc đến nàng.

Văn Vọng Hàn thì không cần bàn, Văn Từ Trần ngoài việc ra ngoài làm việc thì chỉ ở trong biệt uyển của mình, chẳng rõ điên cuồng làm gì. Văn Nhứ Phong mỗi ngày quấn quýt bên Mục Thế Kiệt.

Bốn huynh đệ như trở lại những ngày trước kia, như thể chưa từng gặp Hòa Du.

---

“Những yêu trùng hiện còn, đều ở đây.” Việt Hoài đẩy hộp đến trước mặt Văn Duy Đức. “Ta giữ lại một con, như giá cả chúng ta đã thỏa thuận. Còn lại, ta giữ nhiều cũng vô ích, đều giao cho ngươi.”

Hắn thở dài, “Đây là thứ hiện tại gây tổn thương ít nhất cho nàng, không nguy hiểm đến tính mạng, và cũng là thứ gần nhất với khả năng tự lành của nàng.”

Văn Duy Đức mở hộp, liếc nhìn. Tổng cộng hai con.

“Còn một con nữa, đại khái gần một tháng nữa mới lấy ra được. Đó là giới hạn hiện tại của nàng. Dĩ nhiên, nếu ngươi muốn tát cạn ao bắt cá, dùng toàn bộ cơ thể, vận linh, hồn phách của nàng… theo phương pháp này nuôi yêu trùng, có lẽ sẽ được khoảng một trăm con. Với thân thể phàm nhân, một con yêu trùng đã đủ để ‘nhục bạch cốt, cứu người chết’—chẳng có gì lạ. Mà ba con… đủ để chữa lành hoàn toàn thương thế của ngươi, đưa ngươi trở lại thời kỳ cường thịnh, thậm chí vượt xa phụ thân ngươi.” Việt Hoài nhún vai, “Còn một trăm con? Đó là cực hạn của khả năng tự lành của Hòa Du… Nghĩ mà xem, nếu thứ này lọt ra ngoài, sẽ khiến bao người phát điên.”

Hắn chớp mắt, ánh mắt lấp lánh như cánh hoa rơi, yêu mị khác thường. “Nếu vị trong cung kia biết được, e rằng cả thế giới này sẽ đảo lộn. Nhưng dù…”

Việt Hoài ngừng lại, ngón tay khẽ đặt bên môi, nụ cười càng thêm khó nắm bắt. “Dù vị kia không biết, ngoài kia còn vô số người. Chỉ cần bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của Hòa Du, ngay hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi.”

Văn Duy Đức không nói gì, ngón tay khẽ lướt, hộp chứa yêu trùng biến mất.

“Sao không dùng chúng ngay bây giờ?” Việt Hoài ngẩng mặt, “Ta tưởng ngươi sẽ dùng ngay tại chỗ…”

“Chưa đến lúc.” Văn Duy Đức cúi mắt xem công văn, thứ mà bao năm hao tâm tổn trí theo đuổi giờ đây lại khiến hắn bình thản như không.

Việt Hoài dường như chưa từ bỏ, “Vòng tiếp theo để lấy yêu trùng, ít nhất phải đợi hai mươi năm. Hai mươi năm thôi, ngươi chắc chắn đợi được.”

Văn Duy Đức lúc này mới ngẩng mắt, “Việt Hoài, ngươi đã hứa với ta.”

Việt Hoài trợn mắt, ngồi thẳng, “A, ngươi thật là vô vị. Ta chỉ không hiểu, với tính cách của Hòa Du, ngươi biết rõ Văn Vọng Hàn không giữ được nàng. Nàng rời khỏi đây, chắc chắn sẽ đi Thiên Đô ngay. Đến Thiên Đô—đó là hang hùm miệng rồng… Ngươi thực sự nhẫn tâm nhìn nàng bước vào địa ngục ấy?”

Văn Duy Đức bình thản cúi mắt xem công văn, ánh mắt không chút cảm xúc. “Mỗi người có số mệnh của mình.”

Việt Hoài trầm mặc một lúc.

“A Tiêu, ngươi… thực sự buông tay?”

Văn Duy Đức không trả lời, mà nói, “Nếu con yêu trùng cuối cùng sắp lấy ra được, ngươi còn điều gì muốn nói với nàng thì tranh thủ đi.”

Sắc mặt Việt Hoài cứng lại, sau một lúc lâu, hắn đứng dậy bước ra ngoài, trước khi đi, hỏi một câu.

“Còn ngươi thì sao?”

Như dự đoán, hắn không nhận được câu trả lời.

533

Giờ Dần, rời giường.

Tì hầu lo việc giặt tẩy, tắm huân, thay y phục.

Trong lúc đó, cận hầu dâng lên công vụ cần thẩm duyệt trong ngày, phê chuẩn văn thư, lịch trình cần sắp xếp

Giờ Mẹo, tại Vân Xương Uyển, Thương Tiêu, Thiên Nhưỡng, Địa Tức đến bẩm báo.

Giờ Tỵ, nếu không có việc hệ trọng, nghỉ ngơi, đến Thẩm Tân Các đọc thư, sao chép văn tự.

Từ trưa đến cuối giờ Ngọ, ở Quỳnh Ly Điện.

Giờ Thân đến giờ Tuất, huấn thẩm tại giáo đình bên ngoài.

Sau giờ Hợi, kiểm duyệt công vụ trong quân và triều đình, gửi đến Giang Diên triều quản.

Nếu một ngày không có việc gì, giờ Tý, an nghỉ.

---

Giờ Dần, Văn Duy Đức bị tiếng chuông đồng mà phủ tướng quân  dành riêng cho hắn đánh thức. Hắn nghiêng mặt, trời vẫn chưa sáng. Trên gối, ánh trăng lạnh lẽo lấp lóa, cánh tay hắn không còn thứ gì ấm áp đè lên, chóp mũi cũng chẳng vương chút hương ngọt ngào.

Ngày trước, giờ này hắn thường tỉnh giấc, trong lòng ôm một người bị hắn hành đến vừa chợp mắt, vì đã ngủ say mà không còn sợ hắn. Không rõ vì thân thể nàng theo bản năng tham luyến mùi tin tức tố của hắn, hay vì lý do nào khác, nhưng trước khi hôn mê, nàng thường co mình ở góc giường, tránh xa hắn. Vậy mà khi ngủ say, nàng lại rúc vào, cuộn tròn như một quả cầu trong lòng hắn, chân tay co cụm. Hắn thường bị nàng làm tỉnh giấc nhiều lần trong đêm. Tư thế ngủ của nàng chẳng hề đoan chính, huống chi hắn chưa từng ngủ chung với bất kỳ nữ nhân nào qua đêm, nên thực không quen. Hắn có thói quen ngủ cố định, nhưng vì nàng mà phải liên tục đổi tư thế. Nếu nàng chỉ rúc vào lòng hắn ngủ thì còn đỡ, nhưng nàng thường xuyên vì ác mộng mà đá loạn, đánh loạn. Có lúc vừa chợp mắt, đã bị nàng đá tỉnh. Tệ hơn, khi ngủ say, nàng chẳng còn hình tượng, chân tay vung vãi, có khi giương chân đặt lên eo hắn, hoặc gối lên cánh tay hắn nằm ngang, thậm chí đá thẳng vào hạ thân hắn… Phần lớn thời gian, nàng ngủ không mặc gì, khiến hắn chẳng thể làm gì ngoài việc cắn răng chịu đựng.

Nàng ngủ còn có thói quen kỳ quặc, tay chân không chịu yên. Văn Duy Đức nghĩ, có lẽ vì khi ngủ nàng mất ý thức, thân thể càng bộc lộ bản năng Trọc nhân, càng chân thành tham luyến tin tức tố của hắn. Tay nàng sờ loạn, vớ bừa. Hắn ngủ luôn mặc y phục chỉnh tề, không qua loa, nhưng nàng trong lúc ngủ say chẳng biết từ khi nào luồn tay vào trong áo, chẳng mấy chốc đã sờ đến mức làm hắn tỉnh giấc.

Điều khó hiểu nhất là, khi tỉnh nàng sợ hạ thân hắn đến chết khiếp, nhưng khi ngủ lại táo bạo đến mức dám luồn tay vào quần hắn, nắm lấy mà sờ loạn.

Lần đầu bị nàng chủ động sờ đến, Văn Duy Đức không kìm được mà đè nàng xuống làm tới, nhưng sau đó phát hiện chẳng ích gì. Hắn không hiểu thói quen ngủ kỳ lạ này từ đâu mà có.

Chưa kể.

Còn một chuyện khiến hắn khó lòng chịu nổi—nữ nhân này ngủ mà chảy nước miếng.

Mỗi lần gối lên cánh tay hắn, khiến cánh tay hắn tê rần vào sáng hôm sau cũng chẳng sao, nhưng vấn đề là nàng thích nằm nghiêng, úp mặt sát vào người hắn, rồi chảy nước miếng. Sáng ra, nửa vạt áo ngủ của hắn thường ướt sũng.

Văn Duy Đức đại khái hiểu vì sao. Nàng mặt đầy thịt mềm, nhưng khung xương nhỏ nhắn, khi đè mặt xuống, mặt biến dạng, miệng hé ra, nước miếng chảy không kiểm soát.

Thật sự khó chịu.

Nhưng hắn chưa từng nói gì, cũng chẳng bao giờ nhắc với nàng nửa lời. Dù vậy, mỗi lần cùng nàng, hắn vẫn ở lại ngủ cùng.

Hầu hạ xong, các thị nữ bên ngoài có chút hoảng hốt, không dám chậm trễ, lại bẩm báo lần nữa. Văn Duy Đức mới xoa trán ngồi dậy, ánh mắt đã lạnh lùng bình tĩnh. “Vào đi.”

Hôm nay cận hầu là Lý Nam.

Hắn dẫn theo tam tịch và tứ tịch Thương Tiêu   vào bẩm báo. Thượng Hi có dị động thường xuyên, là việc hệ trọng.

Văn Duy Đức lật xem tình báo và công văn, chưa lập tức quyết định, đợi đến Vân Xương Uyển xem xét thêm các tình báo khác, rồi cùng tâm phúc thương nghị.

Giữa lúc đó, có lẽ vì hôm nay hắn trông đặc biệt khắc nghiệt, một thị nữ vấn tóc cho hắn làm rơi trâm cài, sợ hãi quỳ xin tha. Hắn nhìn cây trâm trên mặt đất…

Nàng vụng về hơn đám thị nữ này nhiều, vốn không phải người biết hầu hạ. Nàng thông tuệ, học gì cũng nhanh, hiểu ngay khi thấy, nhưng riêng việc hầu hạ thì chẳng thể học nổi. Dù cầm một cây trâm cùn như vậy, nàng cũng chẳng thể đâm hắn được chút nào. Vậy mà nàng vẫn từng nuôi tà tâm muốn giết hắn.

Văn Duy Đức phất tay, không tính trách phạt thị nữ.

Chỉ là một cây trâm, chẳng đáng gì.

Nhưng lần ấy, không chỉ là cây trâm, mà là sát tâm.

Điều đó có đáng không?

Hắn không nhớ rõ, cũng chẳng quan tâm.

Giờ Mẹo, tại Vân Xương Uyển, các việc của Thương Tiêu, Thiên Nhưỡng, Địa Tức đã bẩm báo xong. Xen giữa, còn báo thêm chuyện Phổ Lan Tình hậu thiên sẽ rời đi. Nàng ở đây đã lâu, tra xét thì quả có mưu đồ khác, nhưng hiện tại chưa cần vạch trần.

Thương Tiêu và Thiên Nhưỡng thì khỏi nói, mọi việc đều xử lý thỏa đáng, không cần hắn hỏi nhiều. Địa Tức vẫn như cũ, chỉ có Vệ Kha là hữu dụng, một mình gánh vác công việc của vài người, xử lý đúng mức.

Vệ Kha, ngoài vận linh đặc thù, thực lực không tầm thường, xử lý công vụ lẫn việc riêng đều cực kỳ chu đáo. Dù trẻ, hắn là một thủ hạ đắc lực.

Vì thế, Vệ Kha không thể giết, chỉ có thể mạnh mẽ giữ lại từ tay Vọng Hàn.

Ngày ấy—

Thần thức truyền âm, tiếng nữ nhân gào thét “Vệ Kha ca ca… Ca ca thao ta… Ca ca ta sướng lắm…” từng câu dâm ngôn khó nghe, là sự tham lam hắn hiếm khi chứng kiến.

Khi nói chuyện với Bàn Vương, hắn vài lần thất thần, thoáng hiện sát tâm.

Khi phá cửa xông vào, nhìn thấy nàng bị Vệ Kha hành đến mức ấy…

Vệ Kha được sống.

Đó là kết quả của lý trí lạnh băng và sự bình tĩnh của “Văn Duy Đức” kìm nén. Không thể giết hắn, vì lợi ích từ việc giữ Vệ Kha sống lớn hơn nhiều so với giết hắn.

Giờ đây.

Hắn ngẩng mắt, ném công văn Địa Tức lên bàn, liếc nhìn Vệ Kha, vẫn lạnh lùng, chẳng chút nhân tình. “Làm tốt lắm. A Từ…”

“Tam công tử gần đây rất giữ mình, bận rộn với việc Địa Tức. Thường không ở trong phủ, Thương Chủ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt tam công tử.”

Giờ Tỵ, hôm nay vì việc Thượng Hi và triều sự, hắn không rảnh đọc thư sao chép. Khi thủ hạ rời đi, hắn xoa giữa mày, tùy tay cầm bút, trải một tờ giấy, bắt đầu viết.

Thư pháp Hạ Si quả thật khó, nhưng hắn đã luyện nhiều năm, sớm đạt hình thần vẹn toàn. Nhưng hạ bút một nét, một ngang…

Hắn dừng lại.

“Thương Chủ…” Thuộc hạ trở lại tiếp tục bẩm báo.

Hắn tiện tay vo tròn tờ giấy chỉ viết hai nét, ném đi.

Từ trưa đến cuối giờ Ngọ, tại Quỳnh Ly Điện, từ khi rời Hạc Uyên Yển, mấy ngày nay hắn đến đây luôn trong trạng thái không tốt, dễ phân tâm, nhớ về nàng. Thỉnh thoảng, hắn như nghe thấy tiếng nàng không ngừng gọi “A Tiêu” xen lẫn những âm thanh dâm đãng, khiến tay hắn vài lần phạm sai lầm trong trận pháp.

Giờ Thân đến giờ Tuất, khi huấn thẩm tại giáo đình, có lẽ vì Vọng Hàn thường không ở Thương Tiêu, quân kỷ đội ngũ dưới trướng có phần lỏng lẻo. Hắn nổi giận một trận, khiến cả Thương Tiêu mãn tịch, trừ Vọng Hàn đang xử lý việc ở Thượng Hi, im thin thít như ve sầu mùa đông, không dám phản bác nửa lời.

Quân đội Thương Tiêu, một nửa là tư quân của hắn, nửa còn lại là quân lực trưng binh từ Bắc Sảm. Quản lý và thao luyện quân trưng binh khó khăn hơn tư quân nhiều. Dù Vọng Hàn và Thương Tiêu mãn tịch uy nghiêm khắc nghiệt, nhưng với không khí triều quân Bắc Sảm, đôi khi họ cũng khó tránh bó tay.

Nhưng trước đây, nàng từng xem những cuộc nghị quân, viết vài ghi chú. Hắn đã đọc qua. Ở tuổi nhỏ, chưa từng tiếp xúc quân đội, nhưng nàng lại có ánh mắt sắc bén, chỉ ra những điểm mấu chốt, tuy còn lý thuyết suông vì thiếu thực tiễn, nhưng vượt xa nhiều tướng quân võ quan ở Bắc Sảm.

Hắn từng trò chuyện với nàng,  khi tâm trạng nàng  tốt, nàng đáp lại thẳng thắn, giải thích độc đáo, mới mẻ đến mức khiến hắn ngẩn ngơ.

Nhưng nàng phòng bị quá nặng, chỉ nói vài câu là ngậm miệng, như luôn lo bại lộ bí mật gì đó.

Bí mật.

Chỉ đơn giản là thân thế của nàng.

Nhưng chẳng cần nghĩ, một nơi thâm sơn cùng cốc sao có thể nuôi dưỡng một nữ nhân như nàng? Hắn tốn bao tâm sức tra xét, nhưng một người như nàng, với vô số bí mật, hai năm điều tra cũng chỉ moi được chút ít.

Nghiêm Giai thậm chí không cần tra hỏi,  đã giao nửa chiếc ấn tín. Ấn tín hư hỏng, chỉ còn hai nét, không rõ là dấu gì. Chất liệu là ngọc thạch quý giá, nếu không, Nghiêm Giai đã chẳng chịu để nàng dùng nửa chiếc ấn vỡ làm vật thế chấp.

Nhưng nàng rõ ràng xem nó như mạng sống.

Thôi vậy.

Hôm nay nổi giận ở giáo đình, có phần dư thừa.

Sau giờ Hợi, hôm nay quân vụ và triều sự không nhiều, hắn nhanh chóng thẩm duyệt xong, giao cho sĩ quản Giang Diên.

Trở về biệt uyển, ngẩng mắt nhìn, đã qua giờ Tý.

Trên đường về, trăng sáng sao thưa, hắn không cho ai theo, chỉ một mình bước đi, ánh mắt thoáng qua một hướng nào đó.

Thật không hiểu nàng nghĩ gì.  khó khăn lắm mới có được tự do, hắn từng hứa cho nàng vinh hoa phú quý, nhưng nàng từ đầu đến cuối chẳng màng. Chỉ dùng khả năng tự lành để đổi lấy sự an toàn cho đệ đệ, bình bộ thanh vân. Đến cuối cùng, nàng vẫn khăng khăng ở trong một tiểu viện nhỏ bé, quen chịu khổ, không cần người hầu hạ. Nàng yêu cầu Thường Huy sắp xếp ở góc xa nhất phủ tướng quân , không ai quấy rầy. Hắn chưa từng đến, cũng không định biết nàng dọn dẹp tiểu viện ra sao, nhưng trước đây ở Hắc Sơn, hắn từng thấy— nàng một mình cũng sống rất tốt. Nhà cửa sạch sẽ, xinh đẹp, một sơn động tồi tàn cũng được nàng thu dọn ra dáng, không dính một hạt bụi.

Ngày ấy, khi vào sơn động của nàng, hắn ngồi trên giường, vuốt ve chăn gối nàng xếp gọn gàng, thậm chí gối còn được xếp thành hình con vịt. Hắn không biết vì sao, chỉ ngồi đó thật lâu, nhìn quanh sơn động—nghĩ rằng, với một kẻ cầu toàn như hắn, sống trong một nơi ẩm ướt, tối tăm như vậy, có lẽ cũng không quá khó chịu.

Nàng quá độc lập, biết chăm sóc người khác, che giấu thân phận Trọc nhân suốt thời gian dài, cho đến khi gặp Tiểu Trù. Nàng chăm sóc bản thân rất tốt, nuôi dưỡng đệ đệ thành tài trong điều kiện khắc nghiệt. Hắn biết họ đang trốn kẻ thù nào đó, nhưng đến nay vẫn chưa tra ra được.

Khác với hắn, nàng không nuông chiều đệ đệ.

Nàng là một tỷ tỷ có trách nhiệm.

Chỉ tiếc, đệ đệ nàng sinh ra đã vặn vẹo, tâm lý bất thường. Nếu là một đệ đệ bình thường, nàng hẳn đã bớt chịu nhiều khổ đau.

Nhưng xét cho cùng, hắn chẳng có tư cách nói nàng. Trước khi gặp nàng, hắn nghĩ mình đã khổ tâm gánh vác cho ba đệ đệ, giúp họ sống sót trước kẻ thù, sống vui vẻ, quyền thế ngập trời, không ai dám khinh, tự do vô pháp vô thiên. Hắn từng nghĩ mình là một ca ca tốt.

Nhưng giờ nhìn lại, so với nàng, hắn chẳng phải là một ca ca đủ tư cách.

---

Trở về biệt uyển.

Giờ Tý muộn, đã gần giờ Sửu. Tối nay có lẽ không cần nghỉ ngơi.

Bãi lui thị nữ và hạ nhân, tắm gội xong, trở về tẩm cư. Ngồi bên án thư, lướt qua vài Toản Văn, mở một ngăn kéo. Trong ngăn kéo, những vật linh tinh lộn xộn.

Một viên đá quý sáng như ánh mặt trời—ngày trước, khi lão nhân trong cung chưa già, từng xin hắn một viên đá nhỏ bằng móng tay, hắn chẳng nghĩ ngợi mà từ chối.

Nhưng nàng không mang đi, rời biệt uyển thì vứt lại trong hộp trang điểm. Hạ nhân phát hiện, sợ hãi, bẩm báo và đưa lại cho hắn.

Những vật nhỏ khác, tối nay hắn lười nhìn.

Hắn lấy hộp ngọc mà Việt Hoài đưa. Đây là thứ hắn bao năm hao tâm tổn trí, trăm phương nghìn kế theo đuổi.

Có nó, thương thế của hắn sẽ lành, hắn sẽ trở lại thời kỳ toàn thịnh, báo được huyết cừu, hoàn thành mộng nguyện cả đời…

Nàng cũng sẽ nhận được món quà sinh nhật mà nàng chờ đợi bấy lâu.

Một ngày trôi qua.

Vòng đi vòng lại, gần hai năm.

Hắn đã có được.

Văn Duy Đức nắm chặt tay, hộp ngọc khắc đầy Toản Văn kêu kẽo kẹt dưới lực siết, ngón tay đau nhói.

Người ta nói, khi đại mộng được đền đáp, sẽ có cảm giác không chân thực.

Nàng có cảm thấy vậy không? Hắn không rõ.

Dù sao, hắn thì không.

Đêm dài, giờ này, nàng hẳn đang nghỉ ngơi cùng Vọng Hàn.

Hắn một mình, trước cửa sổ dưới ánh trăng, tỉnh táo lạ thường.

Hắn chẳng cần nỗi đau để nhắc nhở mình. Hắn thấu hiểu, đây là sự thật. Trong lồng ngực, trái tim hắn đập như suốt mấy trăm năm—chậm rãi, không gợn sóng, như giếng cạn tĩnh mịch lạnh lẽo.

Một ngày. Hai năm.

Có bao nhiêu khoảnh khắc, như hôm nay, không nhắc đến nàng, nhưng từng chữ đều là nàng.

Hắn đặt hộp ngọc trở lại ngăn kéo, bên dưới lót đầy những thứ vụn vặt—tình báo về nàng, những dòng chữ họ từng viết chung, ghi chú của nàng, tự dán của nàng, và nàng…

Văn Duy Đức đóng ngăn kéo.

Đó là hai năm vụn vặt của họ, giống mà không giống hôm nay, bình đạm hời hợt chẳng đáng nhắc, nhưng mỗi chi tiết sắc bén đều đâm vào đáy lòng.

534

Một ngày hoàn toàn mới.

Giờ Dần, Văn Vọng Hàn tỉnh giấc, Hòa Du vẫn còn ngủ say. Đêm qua họ quấn quýt đến tận giờ Tý, nàng kiệt sức, mắt chẳng thể mở nổi. Dường như cảm nhận được hắn tỉnh, nàng rúc sâu vào lòng hắn, cọ cọ.

Cùng nàng chung sống đã lâu, Văn Vọng Hàn sớm có kinh nghiệm, lập tức giơ tay chặn đầu gối nàng. Nếu không, đầu gối ấy chắc chắn lại va vào chỗ hiểm của hắn.

Dù là hắn, cũng không chịu nổi việc bị nàng đá liên tục vào chỗ ấy suốt đêm. Chưa kể, nàng còn có thói quen nửa đêm sờ soạng lung tung, véo bừa… Hoặc tệ hơn, xoa đến khi hắn cứng ngắc, rồi xoay người ngủ say, bỏ mặc hắn sống chết ra sao.

Thời gian dài, hắn chẳng phân biệt nổi liệu Hòa Du có cố ý hay không.

Có lúc hắn bực mình, trực tiếp đè nàng ra làm, nàng tỉnh dậy liền gào khóc, vừa khóc vừa hung hãn, chẳng nói lý lẽ, lại còn giận dỗi cãi vã với hắn.

Văn Vọng Hàn đau đầu, nhưng chẳng biết làm sao.

Chỉ đành nhẫn nhịn.

Hắn chưa từng có thói quen ngủ chung với nữ nhân, thậm chí ghét việc sống chung với bất kỳ ai. Cùng Hòa Du, quả thực khiến hắn đôi lúc luống cuống không biết phải làm thế nào.

Thói quen trên giường của họ không chỉ dừng ở những chuyện nhỏ này. Hắn thực sự thích ôm nàng ngủ, nàng mềm mại, toàn thân như nước tan ra, nằm gọn trong lòng, chạm đâu cũng dễ chịu, lại còn có thể vuốt ve ngực và mông nàng mà ngủ. Nhưng nàng nóng đến đáng sợ, như một lò sưởi nhỏ không bao giờ tắt. Trận pháp ổn định nhiệt độ trong phòng đã được chỉnh lạnh, vậy mà nàng vẫn nóng bỏng. Khi ngủ, chẳng hiểu sao nàng thích úp mặt vào ngực hắn, chẳng ngại ngột ngạt đến khó thở. Nhưng Văn Vọng Hàn vốn rất ghét nóng, nàng càng rúc chặt, càng dính sát, có khi như bạch tuộc, tay chân quấn lấy hắn, bám chặt không buông.

Nhiệt độ ấy khiến hắn thực sự không chịu nổi, và quan trọng hơn, ôm nàng thế này, hạ thân hắn cũng không chịu nổi.

Họ đã thỏa thuận, dù hắn muốn nàng đến đâu, cũng sẽ không ép buộc mà tôn trọng nàng, có ý gì sẽ thẳng thắn nói ra.

Nhưng Văn Vọng Hàn vốn ngủ rất nhẹ, thường bị nàng chạm vào là tỉnh, hạ thân cứng lên, lại không thể ép nàng. Nóng bức, không ngủ được, nàng lại chẳng chịu ngoan ngoãn cho hắn làm, khiến hắn chỉ còn cách trợn mắt đến hừng đông. May thay, nàng không còn kháng cự hắn như trước, thỉnh thoảng tâm trạng tốt còn chủ động một chút.

Thỉnh thoảng Thường Huy đến thăm, Văn Vọng Hàn từng hỏi hắn, ngủ cùng Hòa Du mà mất ngủ lâu như vậy có bình thường không.

Thường Huy nhìn hắn như thể hỏi “Ngươi đùa ta à?”, nói rằng chuyện này quá đỗi bình thường, thậm chí còn ngạc nhiên vì Văn Vọng Hàn chịu được lâu đến vậy.

Văn Vọng Hàn đành hỏi tiếp, với chuyện ngủ này, hắn nên làm gì.

Thường Huy nghĩ ngợi, cuối cùng bảo, nếu không thì hai người ngủ riêng đi. Hắn thường tăng ca khuya, không về ngủ, hoặc về muộn cũng không ngủ cùng thê tử, tránh cãi vã.

Văn Vọng Hàn thử, nhịn một ngày, hai ngày không ngủ cùng nàng. Đến ngày thứ ba, trời chưa sáng, hắn đã đá tung cửa, đè nàng xuống làm, xong rồi xin lỗi.

Hòa Du tức đến phát khóc, gào loạn hồi lâu, cào hắn đến đầy vết máu.

Hắn khó khăn dỗ nàng, nghiêm túc ngả bài về chuyện này.

Nàng lúc ấy còn khóc, thẳng thừng nói, vậy ngươi ngủ dưới đất đi.

Văn Vọng Hàn nghĩ, không được, dưới đất không thấy nàng, nghe tiếng thở ngay bên cạnh, có khi càng khiến hắn bồn chồn, cuối cùng chắc chắn lại trèo lên giường.

Nhưng dần dần—

Thời gian dài, hắn cũng quen. Người bên cạnh vẫn như lò sưởi nướng hắn, hạ thân vẫn thường xuyên cứng ngắc, cứng cả nửa đêm. Hắn phải đợi nàng ngủ say mới dần chợp mắt, hoặc khi nàng giơ chân đá loạn, hắn cũng kịp phòng bị. Có khi bị nàng ép đến mép giường, chỉ còn một góc, nửa thân treo lơ lửng, nghiêng người hắn vẫn ngủ được.

Dù sao, khả năng thích nghi của hắn rất mạnh. Thói quen của nàng, hắn cũng dần theo đó mà thích nghi, cùng nàng sống chung.

Nói ra, ngoài kia chẳng ai tin nổi. Nhắc đến tên hắn, người ta sợ hãi như gặp quỷ, im thin thít như ve mùa đông. Văn Vọng Hàn, kẻ giết vô số người, trên chiến trường trải qua sinh tử, máu chảy thành sông, với hắn, sinh tử cũng chỉ là chuyện nhỏ—vậy mà lại bối rối vì những chuyện lông gà vỏ tỏi trên giường với một người.

Mỗi lần mất ngủ, hắn quay sang nhìn nàng ngủ say, nước miếng chảy ướt cả gối, thấm đẫm mặt. Hắn đành giơ tay lau cho nàng, nàng cau mày, rúc sâu vào lòng hắn, giấu mặt không cho hắn chạm.

Dù có chút bối rối, nhưng… hắn không kìm được, như giờ này, dù nóng, dù không quen, hắn vẫn muốn hôn nàng, ôm nàng.

Văn Vọng Hàn chẳng muốn truy cứu những lời Thường Huy nói mà hắn không hiểu.

Nghĩ kỹ, gần hai năm, hắn và một người, từ khi chìm vào giấc ngủ đến lúc tỉnh dậy, ôm nhau, gắn bó, từ mặt trời mọc đến đêm đen, qua một ngày lại một ngày, phiền muộn vì những chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng một ngày lại một ngày, hai năm là hai năm, sau này dù mấy trăm năm cũng vậy, hắn đã học cách thích nghi, và sẽ chậm rãi quen.

Vậy nên, một ngày cũng tốt, hai năm cũng được, mấy trăm năm thì cứ mấy trăm năm, cũng chẳng sao.

---

Giờ Mẹo, Hòa Du tỉnh dậy. Nếu Văn Vọng Hàn còn ở đây, nàng phải chịu cảnh hắn quấn quýt một lúc lâu mới đẩy được hắn ra. Nếu hắn dậy sớm đi rồi, nàng có thể trực tiếp xuống giường tắm rửa.

Muốn rời giường, nàng túm chăn xếp gọn ngoài sân. Nếu… đêm qua lại cùng hắn, thì tốn công lắm, phải ngâm đệm chăn trong nước. Ban đầu nàng tự giặt, sau phát hiện không cần—chẳng biết khi nào đã có người thu đi, thay mới. Nàng từng định nói với Thường Huy không cần, nhưng sau nhận ra không được—quả thật giặt không xuể. Hôm nay, hạ nhân đã chuẩn bị đệm chăn mới, nàng ra sân dựng giá, phơi chăn dưới nắng, để tối ngủ có mùi thơm của ánh mặt trời.

Văn Vọng Hàn công vụ ngập đầu, rất bận, lại cực kỳ tự kiềm chế. Gần đây, nghe hắn nói Thượng Hi đang loạn, hắn phải thường xuyên đốc thúc, nên thường dậy sớm, quấn nàng một lúc rồi đi. Hôm nay, hắn còn dặn, lần này có thể về muộn, phải ở ngoài hai đến ba ngày, nhưng sẽ sớm trở lại.

Hai năm, nàng khó tưởng tượng nổi mình lại có một ngày sống bình thường như vậy.

Nàng có thể một mình cả ngày, viết chữ, đọc sách, chẳng ai quấy rầy… còn có thể lén luyện công.

Rất thanh tịnh.

535

Hòa Du không thể hiểu nổi Văn Vọng Hàn, cũng chưa bao giờ nhìn thấu hắn. Người nam nhân này sở hữu một trực giác sắc bén đáng sợ, khiến người ta nghĩ trăm lần cũng không đoán ra. Hắn dường như chẳng dựa vào logic, chỉ hành động theo bản năng, không chút quanh co hay bẩn thỉu. Nhưng chính lối tư duy ấy khiến nàng không cách nào hiểu được hắn.

Nàng mưu sâu kế dày, tính toán cẩn thận… nhưng trước mặt hắn, mọi thứ đều vô dụng. Chỉ cần  trực giác hắn cảm thấy nàng giấu diếm điều gì, hắn sẽ chọn giải quyết trên giường. Xưa nay, với những kẻ hắn cảm thấy có vấn đề, hắn không nói hai lời, giết ngay lập tức. Với Hòa Du, hắn không giết, chỉ “thao” nàng. Vài lần trước suýt bị hắn làm đến chết khiến nàng thấm thía bài học, nàng thực sự sợ người này.

Văn Vọng Hàn không phải không nói đạo lý—trong nhận thức của hắn, dường như chẳng có khái niệm “đạo lý”.

Nhưng qua bao ngày chung sống, Hòa Du dần mò ra cách ở chung với hắn. Ngoài chuyện trên giường vẫn khiến nàng khó chịu, họ thường cãi nhau kịch liệt nhất về chuyện làm tình.

Dù vậy, nàng cũng đã thích nghi.

Thông thường, vào thời điểm này trong ngày, nếu Văn Vọng Hàn rảnh rỗi, đó là lúc hắn luyện công. Hồi ở sào thự còn đỡ, vì nơi đó rộng lớn, nhưng tiểu viện này quá nhỏ, hắn không thể luyện ở đây. Vì thế, phần lớn thời gian hắn ra ngoài luyện, khi trở về không quấy rầy nàng. Hắn lặng lẽ đứng dựa khung cửa, ôm cánh tay, nhìn nàng chăm chú đọc sách viết chữ. Đôi khi hắn nói một tiếng với nàng, đôi khi chỉ đứng nhìn một lúc rồi lặng lẽ rời đi tắm rửa, không làm phiền.

Hòa Du không chán ghét hành động thường nhật của hắn. Hắn không quấy rầy, để lại cho nàng đủ không gian. Nàng cũng không còn bài xích hắn như trước, cởi mở hơn, hay cười, đôi khi chủ động bắt chuyện. Có lẽ do khoảng cách tư duy giữa yêu vật và nhân loại, hoặc do chênh lệch trải nghiệm hàng trăm năm giữa họ như trời với đất… Hầu hết thời gian, hắn chỉ nhìn nàng, yên lặng lắng nghe. Nàng không biết hắn có hiểu những gì nàng nói, những gì nàng cười hay không.

Dù vậy, dù không thể đối đáp qua lại, hắn dường như rất thích nghe nàng nói.

Những ngày bình lặng như thế khiến nàng vô thức nhớ lại những tháng ngày bên Tiểu Trù—cũng bình đạm, yên tĩnh như vậy. Hòa Du vùi mặt vào chăn vừa phơi, hít lấy hơi ấm còn vương mùi nắng. Có hư ảo không? Không hề. Những mảnh vụn đời sống như thế, khi nhớ về hắn, tựa như tấm chăn vừa phơi, mang chút ấm áp.

---

Buổi trưa, nàng tự nấu ăn, làm vài món rau củ, không còn phải ăn những nguyên liệu trân quý hay bàn đầy thịt từ phủ tướng quân . Nàng từng thắc mắc, chẳng lẽ mọi Trọc nhân trong phủ chỉ ăn thịt, không ăn chay?

Giờ Thân, Việt Hoài đến. Hai người trò chuyện bình thường, không nhắc đến quá khứ, như hai kẻ xa lạ nhưng quen thuộc. Ngoài chuyện thí nghiệm và việc hắn quan tâm đến sức khỏe của nàng, họ chẳng thể nào vô tư nói cười như thuở mới quen.

Nàng cảm nhận được Việt Hoài luôn muốn nói gì đó, nhưng thôi.

Mỗi lần hắn định mở miệng, nàng đều kịp thời cắt ngang. Dù là gì, nàng không muốn nghe. Nàng chỉ muốn biết từ hắn rằng thí nghiệm của hắn còn bao ngày nữa sẽ xong.

Nhưng hôm nay, nàng và Việt Hoài nói về chuyện khác.

“Có thể phiền ngươi cho ta ít thuốc ức chế mạnh hơn không?” Nàng biết yêu cầu này hơi quá đáng. Nàng chẳng có tư cách đòi hỏi gì từ Việt Hoài, nhất là khi giao ước với Văn Duy Đức sắp đến hạn. Nàng cho hắn khả năng tự lành, nàng sẽ được rời đi.

Việt Hoài trầm mặc một lúc. “Thuốc ức chế nàng đang dùng đã mạnh gấp đôi loại bán ngoài đời, mà vẫn mất tác dụng? Nàng ăn bao nhiêu mỗi lần?”

“Tháng trước, kỳ động dục, một ngày phải ăn ba viên mới đủ. Đã dùng hết rồi. Mai ngươi đến, mang thêm cho ta, kỳ này của ta sắp đến.”

Việt Hoài hít một hơi. “Trọc nhân khác, nhiều nhất một ngày hai viên.”

Hòa Du không đáp.

“Ta đúng là có thuốc ức chế mạnh hơn,” Việt Hoài thẳng thắn, “Nhưng Hòa Du, nàng biết đấy, dù thuốc mạnh cỡ nào, với cách dùng của nàng, cuối cùng chúng cũng sẽ mất tác dụng. Thể chất của nàng…”

“Vậy cho ta lượng đủ ba năm.” Nàng cắt lời hắn.

Việt Hoài sững sờ.

“Đúng, ta biết yêu cầu này quá đáng, thậm chí vô sỉ. Ngươi là đại phu lợi hại, có lẽ là thần y giỏi nhất Bắc Sảm… Thuốc của ngươi chắc chắn rất đắt, ta không có tiền, dù có cũng không mua nổi một viên.”

“Vậy nàng định dùng gì để mua? Đừng nói là khả năng tự lành, con yêu trùng cuối cùng trong cơ thể nàng là giới hạn hai mươi năm này. Trừ phi nàng không sợ chết, ta không ngại lấy thêm.” Việt Hoài nhìn nàng.

Hòa Du bình thản đối mắt hắn. “Dùng một lời xin lỗi của ngươi.”

Việt Hoài ngẩn ra.

“Ngươi chẳng phải luôn muốn xin lỗi ta sao?” Nàng nói. “Vì những chuyện ngươi lừa ta trước đây. Ta có thể bỏ qua, tha thứ cho ngươi. Ta chỉ muốn ba năm thuốc ức chế.”

Sau một lúc, Việt Hoài bật cười. “Sao ta phải áy náy với một tiểu nha đầu như nàng mà xin lỗi? Nàng có phải tự đề cao mình quá rồi không?”

Hòa Du chỉ nhìn hắn, lưng thẳng tắp. “Vậy chỉ còn một cách. Ngươi chờ ta ba năm, sau ba năm, ngươi ra giá, dù quý cỡ nào, ta sẽ trả gấp đôi.”

Việt Hoài nhìn nàng.

Thật lâu, hắn ôm mặt, quay nhìn ra cửa sổ, nơi những bông hướng dương nàng trồng đã kết hạt. “Tiểu Du, ta không hiểu. Sao nàng lại muốn rời đi đến vậy? Có lẽ hai năm trước, khi các ngươi gặp nhau, đúng là không tốt đẹp, là một sai lầm lớn. Nhưng giờ đây, dù nhiều hay ít… họ đều nhận ra mình có lỗi với nàng.”

Hòa Du im lặng.

“Văn Duy Đức đã cho nàng tự do, không màng đến nàng. Những ngày này, nàng sống ở đây, chẳng phải tự tại sao? Vọng Hàn một lòng với nàng, không xem nàng như Trọc nhân, đủ tôn trọng, thật lòng thích nàng, đủ mạnh để bảo vệ nàng. Chỉ cần nàng đi theo hắn, nàng sẽ không phải chịu khổ, sống sung túc, có tôn nghiêm, tự do, vô ưu vô lự.” Giọng Việt Hoài nhẹ nhàng, ngón tay khẽ lướt, hai cánh hướng dương rơi xuống, hóa thành hai giọt nước vàng óng trên đầu ngón tay hắn. “Ta sống rất lâu, gặp vô số Trọc nhân, đủ loại. Ta cứu nhiều, giết cũng nhiều. Chữa trị nhiều, cũng làm tổn thương một số.”

Hai cánh hoa tan ra, thành giọt nước vàng óng, xoay tròn trên đầu ngón tay hắn. “Tiểu Du, nàng biết không? Với yêu vật, không có phân biệt thanh - trọc, chỉ có Thanh nhân hoặc người thường. Nếu yêu vật có phản ứng phân hóa… thì trăm phần trăm là Thanh nhân.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro