Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

516 + 517 + 518 + 519 + 520

516

Nghe câu hỏi ấy, Hòa Du tức khắc ngẩn ngơ, thần hồn như bị rút khỏi xác. Nàng tưởng mình nghe nhầm, trong khoảnh khắc chờ đợi Văn Duy Đức mở lời, nàng đã mường tượng vô số phản ứng của hắn. Nhưng dù có đánh chết, nàng cũng không ngờ được hắn lại thốt ra một câu như vậy.

Mọi dự đoán trước đó của nàng bị câu nói ấy đập tan tành, khiến nàng, dù là một người tâm cơ thâm sâu, cũng không thể trong chốc lát nghĩ ra câu trả lời hoàn mỹ nhất.

Văn Duy Đức chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng, đếm năm hơi thở.

Đồng tử nàng kịch liệt giãn ra rồi co lại, cảm xúc dao động dữ dội, cố lảng tránh nhưng không thể che giấu. Trên trán lấm tấm mồ hôi, như bị bất ngờ đánh trúng nỗi hoảng loạn không kịp phòng bị. Đôi tay ôm chặt cuốn sách trước ngực, nắm đến trắng bệch, quyết không buông lơi.

Năm hơi thở.

Rồi mười hơi thở.

Môi nàng run rẩy, mở ra rồi khép lại, phả ra từng hơi thở mỏng manh, nhưng dù thế nào cũng không thốt nổi một lời phủ định đơn giản.

Văn Duy Đức kiên nhẫn chờ nàng, đến tận hai mươi hơi thở.

Chờ đến khi nàng rốt cuộc mở miệng.

“Ta… sao có thể… Ngươi nghĩ đi đâu vậy?”

Hai mươi hơi thở.

Văn Duy Đức chưa từng dành cho bất kỳ ai khoảng thời gian dài như vậy để trả lời một câu hỏi đơn giản, chỉ cần một lời khẳng định hay phủ định. Ngẫm lại, dù là những kẻ quỳ xin tha trước mặt hắn, dù thê thảm đến đâu, lời van xin có bi ai cỡ nào, di ngôn có khiến đất trời cảm động ra sao, hắn cũng chưa từng ban cho bất kỳ ai một cơ hội hai mươi hơi thở.

Nhìn xem, ngay cả sinh mạng quý giá nhất trên cõi đời này, cũng không đáng để hắn phí phạm hai mươi hơi thở.

Vậy mà, một nữ nhân đầy bụng tâm cơ, một thân dã tâm, lại gian nan thốt ra một câu trả lời khô khan, buồn cười đến thế.

Và rốt cuộc, nàng vẫn không thể nói ra một chữ “Không” đơn giản nhất.

Văn Duy Đức khép mắt lại, rồi khi mở ra lần nữa, ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua nàng.

“ đưa đây.”

“…” Hòa Du sững sờ, lập tức rụt người về sau, ôm chặt cuốn sách trong tay, ép nó sâu vào khe ngực đầy đặn của mình.

Văn Duy Đức chẳng nói thêm, chỉ thốt một chữ, “ngay.”

“…”

Chỉ một chữ bình thản ấy, lại khiến lông tơ trên người Hòa Du dựng đứng. Rõ ràng, câu trả lời mơ hồ, lập trường không rõ vừa rồi của nàng tuyệt đối không phải đáp án đúng.

“Xé tờ đó ra.” Giọng hắn bình tĩnh đến lạ, như không chút gợn sóng.

Hòa Du run lên, ngẩng mặt nhìn hắn, cuối cùng cam chịu cúi đầu, mở cuốn sách ra… Tay nàng đặt trên trang bìa trong.

Trên trang bìa viết lời lưu niệm, nét chữ của Hạ Si. Nàng cúi mặt, không thấy rõ biểu cảm, chỉ thấy những ngón tay nắm trang sách run rẩy không ngừng.

Tiếng giấy bị xé toạc từ sống lưng cuốn sách vang lên trong tẩm điện tĩnh mịch, trống trải, sắc nhọn đến chói tai. Quá trình ấy dường như chậm rãi đến lạ thường.

Hòa Du cầm tờ giấy vừa xé, ngẩng mặt định nói gì đó.

“Xé nát.” Hắn ra lệnh.

Nàng nắm chặt tờ giấy, chỉ cần xé được nhát đầu tiên, những nhát tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đó vốn là một bản sách cũ, dù được trân quý bao năm cũng không chống lại được sự tàn phá của thời gian. Xé đôi, giấy vỡ ra từ giữa, lộ ra mép giấy sờn rách, vàng ố. Gấp lại, xé tiếp. Ban đầu còn chưa xé nát được nhiều chữ, nhưng càng xé càng vụn, dưới ánh mắt lạnh lùng của nam nhân, nàng không thể dừng lại. Những nét chữ đẹp đẽ cuối cùng cũng bị xé tan, mực in xuyên qua lớp giấy, vỡ vụn thành từng mảnh. Phần lớn vẫn còn trong lòng bàn tay nàng, nhưng những mảnh quá nhỏ đã rơi lả tả xuống đất.

Chẳng mấy chốc, giấy đã nát đến không thể nát hơn, như ảo mộng ngắn ngủi vài ngày, như những dòng chữ chân thành tha thiết được viết ra bằng một nét bút, giờ đây, dưới ánh nhìn hờ hững của nam nhân, tựa như trận tuyết đầu đông nhỏ bé, hòa lẫn với những giọt mưa lạnh buốt, vừa rét, vừa băng giá.

“Đứng lên.” Hắn nói, dường như hài lòng.

Quỳ quá lâu, nàng đứng dậy có phần loạng choạng, một tay ôm sách, suýt ngã. Hốc mắt đỏ hoe, nhưng nước mắt vẫn chưa rơi.

Chỉ là…

Đùng.

Nàng giật mình, cuốn sách trong tay đã bị một lực vô hình mạnh mẽ giật khỏi.

Văn Duy Đức cầm lấy sách, không thèm liếc nhìn, ném thẳng lên bàn trà. “Cởi y phục.”

Hòa Du chẳng còn ý chí phản kháng, cởi bỏ lớp tẩm bào rộng thùng thình bên ngoài. Nàng mặc yếm và đồ lót mà thị nữ chuẩn bị, yếm thì nhỏ, đồ lót còn nhỏ hơn, chẳng thể che đậy chút riêng tư nào, huống chi còn là loại vải nửa trong suốt. Thật ra, với thân hình người khác, y phục này có lẽ vừa vặn, nhưng trên người nàng, bộ ngực căng đầy và cặp mông mọng tròn lại khiến chúng trở nên chật chội, phô bày vẻ sắc tình đến lạ.

Văn Duy Đức vẫn giữ vẻ mặt không chút cảm xúc, nhìn nàng, rồi nâng chân lên. Ầm một tiếng – hắn đá một chiếc ghế đến sau lưng nàng. “Ngồi xuống.”

Nàng chỉ còn cách ngồi lên ghế, chấp nhận mọi mệnh lệnh của nam nhân. Dù hắn nói gì, nàng cũng răm rắp làm theo.

Cho đến khi nàng đặt mình vào tư thế hắn muốn: tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên tay vịn.

Văn Duy Đức thong thả cầm cuốn sách lên, ném thẳng vào ngực nàng.

“Tiếp tục xé.”

Hắn chống tay lên huyệt Thái Dương, lặng lẽ quan sát nàng trong tư thế ấy. Trên gương mặt hắn, nụ cười vốn có – có lẽ thành thạo, có lẽ thong dong lạnh nhạt, có lẽ sâu không lường được – chẳng biết từ lúc nào đã biến mất. Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, “Từng tờ một, nhét hết vào cái âm hộ khao khát, lẳng lơ của nàng.”

517

Hòa Du sững sờ tại chỗ, gương mặt lộ rõ vẻ bị lừa gạt. “Không đúng, ngươi… ngươi đã nói…”

Chẳng cần Văn Duy Đức lên tiếng, nàng vừa thốt ra câu ấy đã tự nhận ra điều gì, lập tức câm lặng.

Hắn đặt tay bên bàn trà, ngón tay từng nhịp gõ nhẹ lên mặt bàn, lạnh lùng truy vấn: “Ta đã nói gì?”

“…” Nàng không thốt nổi lời nào.

Hắn quả thực chẳng hứa hẹn điều gì, càng không cam kết rằng chỉ cần nàng ngoan ngoãn vâng lời, hắn sẽ tha cho cuốn sách ấy.

Ngay từ đầu, Văn Duy Đức không chỉ đơn thuần muốn trừng phạt nàng. Hắn muốn nàng tự tay hủy diệt cuốn sách đó. Từ khoảnh khắc hắn lấy ra cuốn sách – không, từ khi hắn phát hiện ra nó – số phận của nó đã được định đoạt. Không một chút thuận theo, không một lời van xin thảm thiết nào của nàng có thể thay đổi được gì.

Nàng lấy đâu ra tự tin để nghĩ rằng mình có thể lay chuyển dù chỉ nửa phần ý định của người nam nhân này?

Nghĩ lại, Văn Duy Đức là loại người thế nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết.

Hắn chưa bao giờ rộng lượng ban phát cơ hội lựa chọn. Hắn chỉ lạnh lùng đứng trên cao, nắm giữ mọi thứ như một chúa tể.

Hắn cũng chẳng bao giờ để tâm đến việc ban cho người khác hy vọng, càng khinh thường dùng thứ hy vọng ấy để đùa bỡn lòng người. Hắn chỉ để kẻ khác tự dệt nên ảo tưởng về một tia sinh cơ, rồi sau đó kiểm soát, nghiền nát, và tái dựng lại tất cả.

Thật đáng buồn thay.

Dù Hòa Du tự cho là hiểu rõ hắn, nàng vẫn không thể nào lĩnh hội được ý định sâu xa đằng sau hành vi này của hắn, thứ dục vọng mà hắn muốn bộc lộ.

Ký ức kinh hoàng khi bị nam nhân này dâm ngược tại Vệ Kha vẫn còn rõ mồn một, khắc sâu vào thân thể nàng, để lại nỗi sợ hãi không thể xóa nhòa. Nàng chẳng thể dựa vào lý trí hay sự bình tĩnh để phản kháng.

Chỉ riêng ánh mắt của hắn lúc này, nàng đã run rẩy, tay nắm chặt cuốn sách, chỉ biết thuận theo mở nó ra, cam chịu kéo từng trang giấy…

Thôi vậy. Nói toạc ra, đây cũng chỉ là một cuốn sách.

“Đây chỉ là một cuốn sách.” Hòa Du nắm chặt sách, ngẩng mắt, thốt ra suy nghĩ trong lòng, dường như chẳng còn khó khăn như trước. “Nó không phải đao kiếm, chẳng phải pháp khí lợi hại gì, cũng không thể gây thương tổn cho ngươi – đường đường Thương Chủ đại nhân. Vậy tại sao, ngươi lại không dung nổi dù chỉ một cuốn sách? Ta không biết giữa ngươi và Kỳ Vân Tranh có huyết cừu gì khiến ngươi phải chán ghét hắn đến vậy. Ngươi không ưa nét chữ của hắn, ta đã xé bỏ. Nếu ngươi không thích dấu ấn của hắn, ta cũng có cách xóa sạch chúng.”

Nàng nhìn thẳng Văn Duy Đức. “Dù sao hôm nay, ngươi cũng nhất định sẽ trừng phạt ta thảm thiết. Nếu đã vậy, xin hãy nghe ta nói. Ngươi không cho phép ta câu dẫn đệ đệ của ngươi, ta có thể hiểu, rốt cuộc các ngươi huynh đệ tình thâm. Ta làm gì, ngươi cũng cho rằng ta đang toan tính, đang tìm cách chạy trốn, đang câu dẫn người khác. Ta không phủ nhận, ta từng câu dẫn Tiểu Phong, ngươi đề phòng ta, điều đó quá đỗi bình thường. Nhưng vấn đề là… Kỳ Vân Tranh? Khi hắn còn ở đây, ngươi cảnh cáo ta không được khiến hắn chú ý, vì không thể để lộ khả năng tự lành của ta. Nhưng giờ hắn đã rời đi…”

Hòa Du dứt khoát đặt chân xuống, nói một tràng dài như vậy, dường như lòng nàng trở nên thông suốt. Nỗi sợ hãi với hắn dường như cũng theo đó mà tan biến, khiến nàng nhẹ nhõm hẳn. “Hắn chỉ để lại một cuốn sách mà thôi.”

“…”

“Văn Duy Đức, ta thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc ngươi đang làm gì?” Nàng nhìn hắn. “Vì muốn thao ta? Nếu thế, ta đã chịu phạt. Ngươi muốn thao ta, ta sẽ không phản kháng, tùy ngươi muốn làm gì thì làm. Vì tình thú? Nhưng ngươi hiện tại đầy bụng lửa giận. Vậy thì vì cái gì?”

Nàng nhún vai, như thể không kìm được trào phúng. “Hay là để thỏa mãn cái dục vọng kiểm soát biến thái của ngươi?”

“…”

“ ngươi… sẽ không thật sự coi mình là thần không gì không làm được chứ?”

“…”

“Nhưng nào có thần như ngươi – ngay cả một cuốn sách cũng không dung nổi?!” Nàng bật cười.

Chỉ là một đoạn đối thoại.

Không đúng, đối thoại cần phải có sự qua lại, chứ không phải một bên hùng hổ dọa người, bên kia lạnh lùng im lặng.

Đây phải gọi là chất vấn. Nhưng chất vấn thì người hỏi phải nắm quyền chủ đạo, dùng khí thế áp đảo đối phương. Chứ không phải như hiện tại, nàng áo rách tả tơi, co ro trên ghế trong tư thế hèn mọn, còn đối phương lại y quan chỉnh tề, cao cao tại thượng nhìn xuống nàng.

Kẻ trên cao ấy, thật lâu sau mới phát ra một tiếng cười ngắn ngủi.

Hắn chống tay lên trán, như thể không kìm được, bật ra tiếng cười khó lòng kiềm chế. “Hòa Du.”

Văn Duy Đức vẫn quen gọi tên nàng như thế, không mang theo chút cảm xúc nào. Bởi lẽ những gì nàng nói, vừa đúng, lại vừa hoàn toàn sai.

“Đúng vậy, đó chỉ là một cuốn sách.”

Văn Duy Đức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đặt lên bàn trà.

Hòa Du nhận ra, đó là chiếc nhẫn Bàn Vương đưa cho nàng hôm nay. Khi nhận, nàng thậm chí chưa kịp nhìn đã tiện tay ném cho thuộc hạ phía sau Văn Duy Đức. Dù trong đó có gì, nàng biết chắc chắn hắn sẽ không để nàng giữ.

Ngón tay hắn khẽ lướt, đồ vật trong nhẫn trữ vật hiện ra trên bàn trà.

Chỉ vài món, ngoài mấy thứ tầm thường như lễ gặp mặt cho “đứa con” trong bụng nàng – khóa trường mệnh, kim phiếu – thì có hai vật được Văn Duy Đức đẩy ra trước mặt.

Một là chiếc túi tiền nhỏ đã cũ, một là ngọc bội.

Chiếc túi tiền, nàng nhận ra, là thứ nàng từng thêu cho Tiểu Trù. Nhưng nó quá cũ, nàng thậm chí không biết nó vẫn còn tồn tại.

Còn ngọc bội, nàng chưa từng thấy.

“Trên ngọc bội này có huy ấn của Bàn Vương, đủ để nàng một đường thông suốt vào Thiên Đô.” Văn Duy Đức cười nhạt. “Không, nói chính xác hơn, chỉ cần nàng rời Bắc Cảnh, cầm ngọc bội này đến bất kỳ phủ nha nào ở Bắc Sảm, nàng sẽ được kính trọng như thượng khách, được đưa thẳng đến phủ Bàn Vương ở Thiên Đô.”

“…” Hòa Du ngẩn người.

Nàng thực sự không hiểu nổi… Tại sao Kỳ Vân Tranh lại đưa nàng thứ này?

“Đúng vậy, thứ nàng cầm trong tay chỉ là một cuốn sách. Cũng như ngọc bội này, dù có mang huy ấn khiến ai thấy cũng phải quỳ, cũng chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi.” Văn Duy Đức chống khuỷu tay lên bàn, cầm lấy ngọc bội. Những ngón tay thon dài chậm rãi khép lại, lòng bàn tay rộng lớn siết chặt ngọc bội.

Tiếng ma sát giữa bao tay vải và ngọc bội dưới áp lực mạnh mẽ vang lên kẽo kẹt, khiến người nghe ê răng. Hắn dường như dùng sức rất lớn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên qua lớp bao. Ngọc bội cứ thế bị hắn bóp nát thành vụn, như cát mịn chảy qua kẽ tay, rơi lả tả xuống bàn.

“Cũng như nàng, dù Bàn Vương có hứng thú với nàng.”

“ nàng cũng chỉ là một con chó cái bị ta nuôi nhốt, chỉ biết để ta thao mà thôi.”

Văn Duy Đức cười lạnh.

“Hòa Du, dù hôm nay nàng không động dục, trong vòng một phần ba nén hương, nàng sẽ xé nát cuốn sách đó, nhét hết vào cái âm hộ dâm đãng của nàng. Đúng vậy, cái nơi non nớt chưa từng bị phá của nàng chắc chắn không chứa nổi cả cuốn sách. Không sao, nàng sẽ tiếp tục nhét vào cái lỗ phía sau đang khao khát, chảy nước không ngừng của nàng.”

“Rồi nàng sẽ quỳ xuống, bò đến trước mặt ta, tự tay đánh vào chỗ dâm đãng và cặp vú lẳng lơ của mình… để lấy lòng ta.”

“ nàng sẽ còn dâm tiện hơn cả kỹ nữ thanh lâu, nghĩ đủ mọi cách, dùng cái miệng lưỡi ngọt ngào dâm đãng của nàng, cầu xin ta dùng dương vật đẩy cuốn sách rách ấy vào tận tử cung của nàng.”

518

Xé bỏ một cuốn sách cũ kỹ, đã chịu sự tàn phá của thời gian, quả là việc quá đỗi dễ dàng. Hòa Du từng tờ từng tờ lật ra, chăm chú nhìn những trang giấy, rồi xé xuống. Sự thuận theo này dường như làm dịu đi phần nào hung lệ ẩn dưới đôi môi nam nhân, nhưng nụ cười trên khóe miệng hắn, ngồi đối diện nàng, là thật hay giả, khó mà phân biệt.

Xôn xao ——

Ngọn lửa cam rực rỡ bùng lên từ đầu ngón tay nàng.

Nhưng cũng đồng thời.

Nàng dồn toàn bộ Vận Linh, tập trung vào bàn tay, thiêu rụi những trang giấy ấy, càng thêm nhẹ nhàng và đơn giản. Đơn giản đến mức, ngay cả nam nhân ngồi đối diện cũng không kịp ngăn cản.

Giấy cũ, trong khoảnh khắc chạm vào ngọn lửa Vận Linh bùng nổ, đã hóa thành tro bụi. Những đốm sáng cam lấp lánh tan biến từ lòng bàn tay nàng.

Hòa Du phủi đi chút tro tàn cuối cùng trên đầu ngón tay, biểu cảm lạnh nhạt, như thể vừa đốt một đống củi khô chẳng đáng bận tâm, hoàn toàn khác với vẻ trân quý cuốn sách lúc trước, tựa như hai con người khác biệt. Nàng đứng dậy khỏi ghế, không thèm nhìn về phía hắn, bước đi theo hướng nàng đã thăm dò trước đó.

“Ngươi chỉ muốn dùng Tiểu Trù để uy hiếp ta, ta không quan tâm.” Nàng nhàn nhạt cất lời. “Ta đã từng nói với ngươi. Ngươi đưa Tiểu Trù đến chỗ Bàn Vương, chẳng qua chỉ để lợi dụng hắn, kiếm thêm chút lợi ích khác. Với ngươi, Tiểu Trù không chỉ là sợi xích trói buộc ta.”

Nàng chân trần bước ra ngoài, vừa đi vừa tháo trâm cài trên đầu. Những món châu báu đắt giá bị nàng tiện tay ném đi, rơi lả tả theo từng bước chân. “Ngươi muốn giết hắn, muốn lợi dụng hắn, tùy ngươi. Hắn đã trưởng thành, không cần ta bảo vệ, ta cũng chẳng thể bảo vệ được hắn. Là một tỷ tỷ, những gì ta có thể làm cho hắn, ta đã làm hết.”

Những viên ngọc châu, kim ngọc bị nàng ném xuống đất, vang lên từng tiếng lanh lảnh, trong trẻo, vang vọng trong đại điện trống trải.

Hòa Du thả búi tóc, tay vuốt nhẹ mái tóc dài. Nàng đã bước đến ranh giới nơi ánh trăng biến mất, đứng trên đường phân cách giữa bóng tối và ánh sáng, quay lại nhìn hắn, mỉm cười thản nhiên. “Vậy thì sao? Ngươi muốn gì bây giờ? Tra tấn ta thế nào? Ngược đãi ta ra sao? Ném ta vào quân doanh của ngươi? Hay đem ta sống xẻo, lóc xương, thử hết mọi khổ hình?”

Văn Duy Đức trông vẫn bình tĩnh lạ thường, thật lâu không đáp lời. Mãi một lúc sau, hắn đứng dậy, bước đến trước mặt nàng. Bóng dáng cao lớn của hắn phủ xuống, bao trùm lấy nàng, khiến thân thể nàng vì ký ức đau đớn mà run rẩy không ngừng.

“Ta thừa nhận, ngươi mạnh mẽ vượt xa giới hạn tưởng tượng của ta. Dù cả đời này, ta có lẽ chẳng thể phản kháng được ngươi. Mọi tâm cơ, thủ đoạn của ta trước mặt ngươi đều vô dụng. Ta mãi mãi không đoán được bước tiếp theo ngươi sẽ làm gì, muốn gì. Nhưng…” Nàng phải nắm chặt cổ tay, ép lên đùi để giữ mình đứng vững, vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, không sợ hãi, không né tránh. “Văn Duy Đức, ta… đã chán ghét.”

Chán ghét. Một từ trung tính, không nặng nề, chẳng sắc bén.

Xa chẳng bằng “hận” – kịch liệt và sắc nhọn.

Chán ghét là phiền muộn, là khinh bỉ, là mệt mỏi, là nhạt nhẽo.

“Khụ.”

Bóng dáng nam nhân phủ lên nàng, tựa như ngọn núi ngàn quân, chậm rãi đè xuống, được ánh trăng phía sau đẩy ngã, đè nặng lên người nàng.

Hòa Du không kìm được ho sặc sụa. Áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng ép chặt, khiến nội tạng và mạch máu nàng như bị đè nén đến cực hạn. Khí huyết cuộn trào, dâng lên cổ họng, bị Vận Linh kêu thét thê lương dưới sự áp chế của sức mạnh tuyệt đối. Xương cốt nàng như mềm nhũn, không đứng vững nổi. Thân thể đến giới hạn, theo bản năng cầu sinh, nàng bất lực lùi về sau.

Văn Duy Đức chẳng làm gì, cũng không ép nàng, chỉ lặng lẽ để nàng lùi. Nàng lùi một bước, hắn tiến nửa bước.

Chưa qua ba bước, nàng đã không chịu nổi, thân thể như sắp sụp đổ, lung lay sắp ngã. Rốt cuộc, nàng không kìm được, phun ra một ngụm máu đen. “Khụ phốc ——”

Nhưng ngay lúc đó.

Phanh ——

Nàng bị một bàn tay đè chặt miệng, ầm một tiếng, lưng nàng bị ép mạnh vào… một cánh cửa lạnh băng. Lưng nàng nặng nề va vào hoa văn gồ ghề trên cửa, ngụm máu đen từ dạ dày phun ra bị bàn tay hắn chặn lại. Máu không phun ra được, hơn nửa bị ép ngược trở vào, khiến gương mặt nàng biến dạng, thậm chí trào ra từ lỗ mũi. Hắn dùng lực quá mạnh, thịt trên mặt nàng bị bàn tay rộng lớn ép qua kẽ ngón tay, máu cũng từ kẽ tay bắn ra, tí tách nhuộm đỏ bao tay hắn.

Miệng mũi bị bịt kín, sặc sụa, khó thở, chẳng đáng là gì.

Văn Duy Đức một tay bóp mặt nàng, chậm rãi nhấc nàng khỏi mặt đất, nâng đến ngang tầm mắt hắn. Đôi chân nàng rời đất, vô lực đạp loạn xạ. Cột sống như bị trọng lực kéo giãn, đau đớn đến cực điểm. Kinh khủng nhất là tiếng kêu kẽo kẹt từ đầu nàng dưới bàn tay hắn, như sắp vỡ vụn.

Đồng tử Hòa Du không ngừng giãn ra, nỗi đau khiến tầm nhìn nàng thu hẹp, chỉ còn lại khoảng cách nhỏ nhoi trước mắt. Nàng chỉ thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn, không thể che giấu qua lớp bao tay– nàng nhớ đến viên ngọc bội.

Hắn vừa rồi, chẳng dùng chút linh lực hay yêu lực nào, chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy mà nghiền nát viên ngọc bội ấy. Viên ngọc bội rõ ràng không tầm thường, được linh lực gia cố, vậy mà vẫn vỡ tan. Còn đầu nàng, xa chẳng bằng viên ngọc bội ấy.

Nghiền nát đầu nàng thành bụi, với hắn, còn dễ hơn nghiền viên ngọc bội.

Ngôn ngữ không thể khiến nàng hiểu, vậy hắn dứt khoát dùng hành động?

“Ai nói ta dùng Hòa Trù để uy hiếp nàng? Ta tính toán lợi dụng Hòa Trù thế nào, liên quan gì đến nàng? Dùng phép khích tướng để ta nói ra kế hoạch của ta với hắn sao?” Hắn nâng tay phải, lau đi giọt máu bắn lên má. “Hòa Du, ta đã cảnh cáo nàng vô số lần, trước mặt ta, hãy thu lại mọi tâm tư, ngoan ngoãn làm một con chó cái để ta thao. Nhưng nàng vẫn không nghe, không vâng lời, trăm phương nghìn kế thử ta, tính kế ta, tự cho là hiểu hết mọi thứ.”

Hắn kề sát tai nàng, giọng trầm thấp. “Nghiêm Giai, nàng còn nhớ người này không?”

Đồng tử suy sụp của Hòa Du đột nhiên co rút, hội tụ lại, chứa đựng nỗi kinh hoàng và khiếp sợ vô tận – có lẽ là cảm xúc mãnh liệt nhất của nàng hôm nay.

“Ha.” Hắn cười khẩy, tay trái lật ra, cầm một vật lắc lư trước mặt nàng. Đó là một nửa con dấu đã bị chặt đứt. “Chán ghét? Nàng cũng xứng thốt ra hai chữ ‘chán ghét’ trước mặt ta? Chưa được ta cho phép, một con kỹ nữ sống không được, chết chẳng xong như nàng, có tư cách gì mà chán ghét bất cứ thứ gì?”

“…Ô a…” Hòa Du, vốn im lặng chịu đựng, khi thấy con dấu ấy, bỗng bộc phát sự phản kháng chưa từng có. Nàng không ngừng giãy giụa, trên cổ tay lóe lên một vòng Toản Văn cam rực rỡ, cánh ánh sáng từ cánh tay nàng trồi lên. Nàng gian nan giơ hai tay ——

Nhưng.

Bạch bạch bạch. Bóng lưng rộng lớn của nam nhân chặn hết ánh trăng, như ngọn núi Mãng Sơn đồ sộ ngày đầu gặp gỡ, dập tắt mọi ánh sáng. Những tia sáng trào ra từ cơ thể nàng bị nghiền nát thành những quầng sáng vụn vặt.

Nhưng Hòa Du dường như vẫn chưa từ bỏ. Vật trong tay Văn Duy Đức, với nàng, dường như quan trọng hơn bất kỳ thứ gì ——

Phanh. Hắn nâng chân, đá mạnh vào giữa hai chân nàng, ngay trên cánh cửa, rồi buông tay. Nàng ngã ngồi lên đùi hắn, vừa thoát khỏi gông cùm, chẳng màng đau đớn, dang tay liều mạng giãy giụa, cố chạm vào vật trong tay hắn.

Nhưng chênh lệch chiều cao quá lớn, Văn Duy Đức chẳng cần cố ý giơ cao, chỉ khẽ nâng tay, nàng đã không thể với tới.

“Trả lại cho ta! Trả lại cho ta!!!” Hòa Du hoàn toàn mất đi vẻ lạnh nhạt ban nãy, cảm xúc kích động đến cực điểm. Vì không với được, nàng bất chấp tất cả, như đã mất lý trí, chẳng màng gì nữa. Vận Linh bị hắn áp chế, không thể sử dụng, nàng chỉ biết liều mạng giãy giụa, cố bắt lấy tay hắn.

Nhưng Văn Duy Đức dường như đã đoán trước phản ứng kịch liệt của nàng. Hắn giơ tay, bóp chặt cổ nàng, ấn nàng trở lại cánh cửa. Nàng càng không thể với tới con dấu, hai tay vô lực cào cấu trong không trung. Hắn còn cố ý hạ tay xuống thấp, gần nàng, rất gần, nhưng dù gần đến thế, nàng vẫn không thể chạm vào.

Chỉ thiếu một chút, nhưng mãi mãi không với được.

Bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, chẳng còn chút năng lực phản kháng.

Như con chuột bị trêu đùa trong mê cung. Phẫn nộ, tuyệt vọng, thống khổ… tất cả hội tụ trong lồng ngực, trào ra khóe mắt. Hòa Du chẳng còn tâm trí để ý gì, tay chân loạn xạ, không bắt được con dấu, nàng dứt khoát dùng sức đấm vào ngực hắn. “Trả lại cho ta! Trả lại cho ta! Trả lại! Văn Duy Đức, ngươi là tên khốn kiếp! Đồ hỗn đản! Nhân tra! Trả lại cho ta… Ô ô ô!”

519

Văn Duy Đức lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng dâng lên một sự bình tĩnh chưa từng có. Một tay bóp chặt cổ nàng, ngăn trở kinh mạch, phòng nàng như lần trước ở động Hắc Sơn, phát điên mà tự bạo.

Tiếng thét chói tai, khóc lóc, ầm ĩ của nàng vang đầy bên tai, khiến hắn cực kỳ chán ghét. Những nữ nhân từng ở bên hắn, dù đau đớn đến đâu, cũng chẳng dám phát ra âm thanh như vậy, càng không dám như Hòa Du, dám mắng chửi hắn.

Nắm đấm không chút linh lực của nàng có thể gây tổn thương gì? Dù nàng dùng hết sức đấm vào ngực hắn, Văn Duy Đức cũng chẳng cảm thấy chút đau đớn nào. Thân thể nhỏ nhắn, yếu ớt của nàng, chỉ cần hắn khẽ dùng lực, đè nàng lên cửa, đừng nói đánh trúng hắn, ngay cả những ngón tay vung vẫy trong không trung cũng chẳng thể chạm tới ngực hắn. Nàng chỉ như con mèo nhỏ bị bóp cổ, vô lực vung vuốt, đá chân loạn xạ.

Nàng quá yếu, quá yếu. Ngay cả chút uy áp bùng nổ vừa rồi của hắn, nàng cũng không chịu nổi, đã thương đến nội phủ. Nếu hắn không kiềm chế, nàng sẽ không chịu được.

Vậy nên, hắn phải cố gắng phân tâm để kiềm chế chính mình.

Nhưng kiềm chế cái gì?

Hắn bỗng nhiên thất thần.

Tại sao phải kiềm chế?

Tại sao không giết nàng?

Hai ngày trước, khi bóp cổ nàng, chẳng phải hắn đã theo bản năng suy ra logic cuối cùng: kết thúc mọi thị phi, chỉ cần giết nàng, mọi chuyện sẽ chấm dứt?

Nhưng khi đó, bóp cổ nàng chưa dùng đến nửa phần sức, hắn đã buông tay.

Giống như bây giờ – hắn đang làm gì?

Tại sao phải kiềm chế chính mình?

Tại sao phải kiềm chế chính mình?!

“Trả lại cho ta…” Nàng đấm đến kiệt sức, đôi tay buông thõng, ngồi trên đùi hắn, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ nhìn hắn. “Trả lại cho ta, Văn Duy Đức… Trả lại cho ta… Ngươi đã cướp đi tất cả của ta… Ta chẳng còn gì sót lại, tại sao ngay cả thứ này ngươi cũng phải cướp? Ngươi có tất cả, ngươi sở hữu mọi thứ… Tại sao ngay cả cái này cũng phải cướp của ta…”

“…”

Đúng vậy, hắn có tất cả.

Hắn chẳng thiếu thứ gì.

Vậy hắn đang làm gì?

Văn Duy Đức vẫn không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ nhìn nàng. Hắn giơ tay, bóp chặt cằm nàng, như thể không nhìn rõ nàng, cúi người kề sát hơn.

Ánh mắt hai người chạm nhau quá gần. Nàng khóc đến sụt sịt, hắn lặng lẽ nhìn.

Bỗng nhiên.

“Tại sao.” Văn Duy Đức thậm chí không nhận ra mình đã thốt ra thành lời.

Nàng không hiểu, nhưng theo bản năng nghẹn ngào, hốc mắt đỏ rực chứa đầy nước mắt, lông mi ướt đẫm, ngơ ngẩn nhìn hắn. Trong miệng vẫn vô thức lẩm bẩm, “Văn Duy Đức… Ta…”

Hắn không biết câu tiếp theo sau chữ “Ta” của nàng sẽ là gì.

Nhưng hắn đã nghe đủ.

Hôm nay, từ đầu đến cuối, hắn đã cho nàng quá nhiều, quá nhiều cơ hội, quá nhiều thời gian.

Nhưng nàng mở miệng, lại chẳng thốt nổi nửa chữ hắn muốn nghe.

“Ô ừm!!”

Đồng tử Hòa Du đột nhiên giãn to. Văn Duy Đức bất ngờ thu con dấu vào nhẫn, không chút báo trước, cúi xuống hung hãn hôn lên môi nàng. Nụ hôn này đến bất ngờ, mãnh liệt, và quá đỗi thô bạo.

Nàng chỉ cảm thấy nhục nhã tột cùng, nước mắt trào ra mãnh liệt hơn, liều mạng đẩy hắn nhưng chẳng thể lay chuyển. Trong cơn sốt ruột, nàng há miệng, định chờ lưỡi hắn thâm nhập sẽ cắn chặt lấy. Lưỡi hắn xông vào, nhưng nàng bị hôn hung mãnh đến mức hô hấp bị cướp đoạt, chẳng thể khép hàm, huống chi cắn được hắn.

“um a!” Nàng hoảng sợ kêu lên khi thân thể đột nhiên mất trọng lượng. Văn Duy Đức bất ngờ rút chân, khiến nàng suýt ngã, nhưng bị hắn ôm lấy eo, nhấc lên đặt trên bàn.

Hòa Du đâu chịu cam tâm, không ngừng chống cự, giãy giụa, nhưng Văn Duy Đức một tay bóp chặt đùi nàng, tay kia đè gáy, như nắm cổ mèo, ôm nàng lùi về sau.

Một bên cưỡng ép, một bên kháng cự, nụ hôn hung bạo này chẳng chút mỹ cảm. Việc lùi lại mà không thấy đường càng khiến Văn Duy Đức hiếm hoi lộ vẻ chật vật. Hắn phải một tay đỡ mông nàng, tay kia bóp chặt để áp chế sự phản kháng.

“A… Ân…”

Nhưng bản năng thân thể lại khác.

Khao khát vẫn là khao khát, nhu cầu vẫn là nhu cầu… thích, vẫn là thích.

Môi lưỡi quấn quýt đánh thức ký ức thân thể về nam nhân này. Nụ hôn của hắn chưa từng khiến nàng chán ghét, hơi thở hắn, tin tức tố của hắn càng không. Sự phản kháng dần tan biến trong ngọn lửa tình dục bùng cháy, chỉ còn lại vài tiếng rên rỉ xen lẫn khóc lóc khi nụ hôn sâu hơn. Nàng nhân lúc được hít thở mà đánh hắn, nhưng ngay sau đó lại bị hôn sâu hơn. Khi bị hắn ném lên giường, cơ thể nàng đã mềm nhũn. Hắn ném nàng xuống, vẫn không ngừng hôn, cúi người tiếp tục. Tay hắn thò vào chăn gấm, bạch bạch xé đứt nút thắt, kéo tung y phục, ném xuống đất.

Trong khoảnh khắc cởi y phục, nụ hôn hắn thoáng nới lỏng. Hòa Du lấy lại chút tỉnh táo, ủy khuất và phẫn nộ lại bùng lên. Nàng cắn mạnh môi hắn, hung hãn cắn một phát.

Nàng cắn rất mạnh, lập tức nếm được vị máu.

Hắn khẽ kêu một tiếng, nhưng chẳng thèm để ý, tiếp tục hôn nàng. Máu tươi tuôn trào bị lưỡi hắn quấn lấy, đưa vào miệng nàng, hòa lẫn máu của nàng, quấn quýt, truyền qua lại trong nụ hôn.

Nụ hôn này vừa đau đớn vừa thô bạo, máu tươi đầm đìa.

Môi lưỡi vốn để nói lời, nhưng lời nói chỉ toàn thương tổn.

Chỉ khi chỉ còn giao triền nhục dục thuần túy, mới để lại khát khao chân thành.

“A… Ân… A…” Tin tức tố trong máu nhanh chóng được niêm mạc hấp thụ. Tiếng khóc ban đầu của nàng dần hóa thành rên rỉ dính nhớp, nước bọt từ khóe môi chảy ra theo nụ hôn. “Cút… Ta… A… A!!”

Nhưng nàng vẫn không cam tâm, liều mạng đẩy ngực hắn, đấm đánh liên hồi.

Hô hấp Văn Duy Đức đã rối loạn, không còn chút bình tĩnh ban đầu, chỉ còn lại hơi thở nặng nề, gấp gáp.

Xoẹt một tiếng, hạ thể nàng chợt lạnh. Hắn đã cưỡng ép chen vào giữa hai chân.

Văn Duy Đức cởi đai lưng, rút ra dương vật cương cứng, đặt ngay cửa hai huyệt của nàng.

Nàng mở to mắt, không dám tin, dùng hết sức cũng chẳng thể đẩy hắn ra. Hắn đè chặt nàng, dương vật cọ xát vài cái vào âm hộ ướt át, tách mở đôi môi phì nộn, nhắm vào chỗ lõm giữa, hung hãn đâm vào.

Đau quá!!!

Nhưng đau thì đã làm sao?

Sức mạnh của nam nhân quá lớn, thân thể nàng không còn chút sức lực để phản kháng. Dương vật hoàn toàn không phù hợp, thậm chí chưa chắc đã tìm đúng cửa âm hộ. Hắn chẳng thèm nhìn, chẳng thèm sờ, chỉ dựa vào sức mạnh kinh người, cưỡng ép đâm thẳng vào nơi hắn cho là đúng.

Với lực đạo của Văn Duy Đức lúc này, dù giữa hai chân nàng chẳng có cửa huyệt nào, hắn cũng sẽ dùng dương vật cưỡng ép tạo ra một cái huyệt để thao.

Huống chi là cái huyệt nhỏ đáng thương giữa hai chân nàng. Thân thể nàng theo bản năng mở ra, vì tránh đau đớn mà liều mạng lấy lòng hắn. Đây là bản năng của cơ thể đã bị hắn thao không biết bao lần, bị hắn ngược đãi dạy dỗ quá nhiều lần.

— Thật sự, như một con chó cái được huấn luyện, dù ý thức phản kháng, thân thể lại chẳng thể cự tuyệt.

520

Hòa Du đau đến mức hai mắt tối sầm, không rõ là do nam nhân hôn  nàng đến ngạt thở, choáng váng, hay vì cơn đau xé rách từ hạ thể truyền đến.

Văn Duy Đức cứ thế cưỡng ép đâm dương vật vào thân thể nàng. Hắn suốt quá trình không nói một lời, chỉ hung hãn, thô bạo hôn nàng.

Phụt —

Hòa Du đột nhiên ngửa cổ, dù bị hắn hôn cũng không ngăn nổi tiếng kêu thảm thiết thê lương. Quy đầu thô to căng nứt âm hộ nàng, kiên quyết phá tan màng trinh như xé một tờ giấy mỏng, lao sâu vào trong. Nàng cảm nhận được dòng nhiệt lưu tuôn trào từ hạ thể, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập không khí. Nàng cảm thấy như bị một lưỡi dao từ âm hộ cắt đôi cơ thể, không chỉ cửa huyệt, mà cả nhục đạo cũng bị dương vật gai góc, gồ ghề của hắn xé toạc hoàn toàn.

Hắn đâm dương vật vào được nửa chừng thì buông nàng ra, bóp chặt eo nàng, bắt đầu thúc hông một cách dã man . Không chút kỹ xảo, chỉ có những cú đâm sâu, mạnh mẽ, liên hồi. Cây dương vật phía trên không cắm vào, chỉ đặt trên âm đế nàng, theo mỗi nhịp ra vào mà cọ xát hung hãn.

Nàng đau đớn dữ dội, vừa được thả lỏng liền vặn vẹo eo, cố trốn chạy. Nàng vừa bò được một chút, đã bị Văn Duy Đức nắm eo kéo mạnh trở lại, rồi đâm vào sâu hơn.

“A… A… Cút… Ra ngoài… Đồ khốn kiếp…”

Hòa Du phản kháng kịch liệt, đau đớn từ nhục đạo bị xé rách khiến nàng suýt ngất. Dù biết rõ bị bóp chặt eo chẳng thể trốn thoát, nàng vẫn nghiêng người, kéo lấy chăn gấm, cố giãy giụa đẩy hắn ra. Nhưng vật thể ngoại lai trong cơ thể quá to lớn, nàng xoay người hai cái, ép chăn gấm, đẩy được hơn nửa dương vật ra ngoài.

Hắn hít một hơi, hơi ngồi dậy, liếm đi vết máu trên môi. Hắn giơ tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán ra sau, bóp chặt cặp mông nghiêng nghiêng của nàng, cười lạnh, rồi hung hãn thúc hông.

“A a!!!” Lần này còn sâu hơn trước, nàng đau đớn thét lên, cuộn người loạn đạp, như thiếu không khí, khóc đến nghẹn thở. Nhưng dù vậy, nàng cũng chẳng thốt nổi nửa chữ đau, chỉ mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, run rẩy, vừa hung hãn vừa thảm thiết mắng chửi hắn. “Đau quá… Sâu quá… Ra ngoài… A… Rút ra! Đồ khốn kiếp, nhân tra…”

“Lại mắng?” Văn Duy Đức rốt cuộc mở miệng, nhưng giọng nói thấm đẫm máu, nghe càng thêm hung lệ, chẳng giống câu hỏi chút nào.

Nữ nhân vốn hơi thở yếu ớt, lập tức bị kích động, bùng lên sự kiên cường và nóng nảy, dồn toàn bộ sức lực vào miệng mắng hắn. “Cút!! Đồ khốn… Hỗn đản… A a a!”

“Lại mắng.”

“Không… A… Ngươi… Vô liêm sỉ… Biến thái… Súc sinh… Cút… Cút đi!!… A a a!”

“A. Lại, mắng?”

“…Quái vật… Yêu quái… A… Hỗn… Trứng… A… Đau… Sâu, sâu quá… Rút ra, ra ngoài… Ách!”

“Mắng?”

“…A… Ha… Hỗn… A a!!”

Nàng nghiêng mặt, dù hung hãn, nhưng ánh mắt bị nước mắt và tình dục làm mờ, chỉ còn vẻ thảm thương bị chà đạp, vẫn ngoan cố không chịu khuất phục, dùng tay lau hốc mắt đến đỏ rực.

Văn Duy Đức suốt quá trình chăm chú nhìn nàng, thu hết vẻ hung hãn mà thảm thiết của nàng vào đáy mắt.

Hôm nay, hắn hoàn toàn không chú trọng kỹ xảo hay cấu trúc. Mặc cho Hòa Du giãy giụa, nàng muốn nghiêng thì nghiêng, muốn nằm thì nằm. Hắn chỉ quỳ giữa hai chân nàng, bóp chặt cặp mông nàng, thô bạo thúc hông từng chút một.

Âm đế nàng bị cây dương vật phía trên cọ đến sưng tấy, mỗi lần bị gai ngược quét qua, khoái cảm run rẩy khiến nàng rùng mình. Âm hộ vừa mới phá trinh chẳng chịu nổi sự thao túng dã man như vậy, phát ra âm thanh òm ọp òm ọp dâm thủy tràn trề. Đại môi âm hộ bị căng ra gần như thành hình bầu dục, huống chi tiểu môi âm hộ và nhục đạo bên trong, đã sớm bị dương vật xé rách. Máu từ nhục đạo dần nhạt màu, mỗi lần rút ra, dương vật quét theo, văng khắp nơi lên cơ thể cả hai.

Dương vật chỉ vào được hơn nửa, nàng đã bị thao đến không mắng nổi, nghiêng người, úp mặt vào gối, che mặt khóc nức nở.

“A… Đừng… A…”

Nhục đạo đau đớn vì bị xé rách, nhưng nàng không thể tránh khỏi động dục. Âm đế và âm hộ nóng rực, dục hỏa bùng lên không thể ngăn cản, thiêu đốt ý thức nàng.

“Mắng đi, sao không mắng tiếp?” Văn Duy Đức lại thúc sâu, dương vật lần này phá vỡ thêm chút nhục đạo, hung hãn đâm đến tận cùng âm đạo, đập mạnh vào cổ tử cung nàng.

“A a a!!!” Nàng thét chói tai, ngẩng đầu, mắt mờ lệ, xoay người lại, dường như nhận ra không thể bò trốn, vươn tay cố đẩy hắn.

Chênh lệch hình thể quá lớn, tứ chi nàng ngắn ngủi, yếu ớt, làm sao đẩy nổi hắn. Đầu ngón tay vô lực cào cấu, chỉ chạm hờ vào đám âm mao rậm rạp của hắn.

“Ngươi… Ra ngoài… Ngươi ra ngoài! Rút… Ra ngoài… A… A…”

Nàng cố gắng nửa ngày, chẳng gây được chút thương tổn nào, cũng chẳng giãy nổi, chỉ khiến cặp vú bị ép căng hơn. Yếm chưa cởi, hai bầu vú mọng to bị ép dưới lớp yếm nửa trong suốt, căng đến như sắp xé đứt dây buộc, như muốn làm nứt cả yếm.

Hô hấp Văn Duy Đức càng nặng nề, hắn bóp một chân nàng, cong lên ép xuống. Dương vật thúc mạnh, âm hộ phì nộn của nàng bị căng phồng, vùng tam giác càng thêm màu mỡ, lõm xuống thành nếp thịt. Hắn giơ tay đè cây dương vật phía trên vào âm đế nàng, đồng thời rút ra cùng cây bên dưới trong âm hộ ——

“A a!”

Gai ngược trên dương vật khiến nàng phát cuồng, cả người run rẩy, gần như lập tức đạt cao trào. Nhưng âm đạo bị hắn chậm rãi, tàn nhẫn mở rộng, nàng chẳng thốt nổi nửa chữ “không”.

“Chẳng phải thích mắng sao? Hôm nay ta cho nàng mắng đủ. Trước hừng đông, mắng một trăm câu.”

Khi nói, Văn Duy Đức bẻ chân nàng ra, hai tay đè mạnh xuống giường. “Hòa Du, thiếu một câu…”

Hắn nắm cây dương vật phía trên, nhìn âm đế sưng tấy, nhô cao của nàng. Hạt đậu dâm đãng co rút, mấp máy dưới không khí lạnh lẽo. Hắn cười lạnh, đột nhiên thả cây dương vật phía trên xuống, đồng thời cây bên dưới trong âm hộ hung hãn thúc tới, dùng mã mắt hôn sâu vào miệng cổ tử cung nàng ——

“Y a a a!!!”

Nàng lật người, đầu úp vào gối, bụng nhỏ đột nhiên nhô cao trong cao trào, âm hộ phun ra một dòng dâm thủy lớn, phụt phụt, bị dương vật hắn khuấy tung.

Cao trào khiến âm hộ Hòa Du siết chặt, như từng sợi dây thịt thắt lấy dương vật hắn. Văn Duy Đức cảm giác dương vật như bị nhục đạo vừa phá trinh của nàng bóp đứt. Tử cung nhỏ bé căng cứng, đè ép mã mắt mẫn cảm của hắn, khiến hắn run rẩy không kìm được, giọng nói cũng run theo. “Thiếu mắng một câu… thì phun một lần.”

“A… A…” Hòa Du còn chìm trong dư âm cao trào, cả người mềm nhũn, giọng nói yếu ớt, mắt mờ lệ, ánh nhìn nửa ngày chẳng thể tập trung vào hắn. Nghe lời trào phúng của hắn, nàng mở đôi môi mỏng, “…Nhân tra… Ta… Chán ghét… Ngươi…”

“Ha.”

Văn Duy Đức ngừng lại, bật cười. Hắn giơ tay đè sau gáy, chậm rãi ngửa cổ, xương cổ phát ra tiếng răng rắc

Ánh mắt hắn, từ góc nhìn ấy, lướt từ trên xuống, dừng lại trên người nàng.

Giây tiếp theo ——

Hòa Du hoảng sợ phát hiện đôi tay mình không thể khống chế…

Một tay nàng kéo bầu vú ra khỏi yếm, tay kia ấn lên âm đế.

“Không, không được… A không…!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro