Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

406 + 407 + 408 + 409 + 410

406

Đã bị chà đạp gần nửa đêm, một lượng lớn đan dược mạnh mẽ rót vào chút sinh mệnh nàng, ban cho Hòa Du chút sức lực yếu ớt không đáng kể. Văn Vọng Hàn lúc này vừa mới rút dương vật ra, nàng loạn xạ vồ lấy, không cẩn thận nắm được màn giường. Vì giãy giụa thoát thân, nàng xoay người lại liền lăn xuống dưới giường.

Hòa Du lúc này đã chẳng màng đến việc đầu váng mắt hoa vì ngã, quỳ rạp trên mặt đất muốn trốn. Thân thể nàng căn bản không còn chút sức lực nào, không cảm giác được xương cốt của mình tồn tại, chỉ gian nan quỳ rạp trên mặt đất, kéo lê chân từng chút một bò ra ngoài.

Văn Vọng Hàn nâng cánh tay vén màn giường lên, không hề sốt ruột đuổi theo nàng. Hắn lúc này đã cởi hơn nửa y phục, nửa thân trên trần trụi, những đường vân xoắn ốc bạc lam đan xen từ cánh tay cường tráng lan tràn đến ngực và lưng. Lúc này, vảy rắn ẩn hiện lấp lánh, mấp máy đã không thể che giấu. Quần hắn rộng mở, dương vật vừa mới bắn tinh chưa mềm lại, cao ngạo nhô lên. Trên thứ khủng khiếp dữ tợn ấy còn vương dịch trắng và dịch đục hỗn hợp dâm thủy cùng máu của nàng. Thậm chí khi nhìn thấy thảm trạng nàng đang bò dưới đất, dương vật hắn lại một lần nữa cương cứng.

Tròng mắt hắn đã hoàn toàn rút đi màu đen của vực sâu, vài sợi tóc che trước mắt. Lúc này, đồng tử hình tam giác hẹp dưới lớp bạc hiện lên màu lam lạnh lẽo. Hắn giơ tay gom mái tóc dài tán loạn ra sau đầu, đứng dậy, bước xuống giường.

Hòa Du cũng nhận thấy hơi thở nam nhân phía sau, sợ hãi không thôi mà cố bò nhanh hơn một chút, nhưng vô ích. Hắn chỉ bước hai bước về phía trước, liền cúi lưng một tay kéo tóc nàng, túm nàng lên, kéo về phía giường.

“A… Ân… Cầu… Cầu ngươi… Đừng… Đừng… Thật xin lỗi… Không muốn làm… Ô a… A… Bức thịt thật sự hư rồi không thể bị thao… Cầu ngươi…”

Nàng đã bị Văn Vọng Hàn thao đến choáng váng từ lần thứ hai hắn thao nàng. Dẫu có tỉnh lại, miệng nàng vẫn là những lời hồ ngôn loạn ngữ nát vụn. Nhưng Văn Vọng Hàn không những không buông tha nàng, ngược lại còn thao càng hung bạo hơn.

“…” Tựa như hiện tại, lời van xin yếu ớt đáng thương của nàng chỉ có tác dụng ngược lại.

“Không muốn bị thao bức thịt, vậy thì thao lỗ đít đi.” Văn Vọng Hàn đã túm nàng lên giường.

“Ách a!” Nàng rên lên một tiếng thét thảm thiết, đã bị Văn Vọng Hàn một tay giữ chặt hai cổ tay, nhắm thẳng dương vật của mình cắm xuống. Hậu huyệt nàng vừa rồi đã bị hắn khuếch trương một chút, nhưng bị kéo như vậy, dựa vào trọng lực mà ngã xuống, tràng đạo cũng trực tiếp bị xé rách. Tuy nhiên, có lẽ vì bị chà đạp quá lâu, những khúc xương và nội tạng ghì chặt dương vật hắn không cho vào hết cũng đã sớm bị thao nát. Dương vật hắn dính dịch đục và máu tràng đạo của nàng, trực tiếp một cú đã vào đến tận cùng. Khoang sinh sản khép chặt trực tiếp bị đâm đến mức như dịch chuyển, nàng ngẩng cổ, trong miệng liền phun ra một ngụm nước thuốc lẫn tơ máu.

Rồi sau đó nàng mềm nhũn dựa vào lòng hắn, không còn chút phản ứng nào.

Văn Vọng Hàn cũng chẳng bận tâm, tay vòng qua ngực nàng, xoa bóp đôi vú đã bị chà đạp đến xanh tím của nàng.

Khi Văn Duy Đức đến, Hòa Du đã hoàn toàn bị thao đến không ra hình người. Nàng lúc này bị ấn vào trong suối nước nóng, trong hồ nước suối vì sự giao hoan kịch liệt mà bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng nữ nhân, chỉ mơ hồ thấy một tia bóng trắng bị quấn chặt, đè sâu dưới thân nam nhân trong hồ nước.

Rõ ràng lúc này thời tiết đã vào hạ, nửa đêm trước còn vừa mới đổ một trận giông tố bất ngờ.

Nhưng lúc này, toàn bộ biệt uyển, tuyết lông ngỗng bay lả tả khắp trời, khắp nơi đều bị tuyết trắng bao phủ.

Văn Duy Đức bước tới, xuyên qua một màn hơi nước lượn lờ, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Nữ nhân bị đè ở rìa ao suối, mông bị người nắm lấy, nam nhân cúi người chống phía sau nàng, lồng ngực rộng lớn ép chặt nàng đến mức không nhìn rõ toàn thân. Hắn thở dốc kịch liệt, hàn khí lạnh lẽo lượn lờ khắp nơi. Từng bông tuyết từ trên trời rơi xuống, đậu trên người bọn họ, khi chạm vào da thịt liền hóa thành nước tuyết , lăn xuống hòa lẫn với mồ hôi. Dưới đáy hồ nước, khắp nơi lấp lánh sáng lên – nhìn kỹ, đó là các  thạch huỳnh tâm nhỏ bé.

Hắn phát ra tiếng gầm gừ rên rỉ trầm thấp, “A… Thao… Kỹ nữ… Lỏng ra chút…”

Văn Vọng Hàn rõ ràng đã sớm nhận thấy có người đến, nhưng vẫn làm ngơ, không chịu ngẩng đầu.

Cho đến khi Văn Duy Đức đi đến trước mặt bọn họ, gọi một tiếng. “Vọng Hàn.”

Rầm ——

Hồ nước suối đã phủ một lớp sương tuyết, vang lên vài tiếng động lớn. Rồi nhìn thấy một cái đuôi bán trong suốt lờ mờ co giật dưới mặt nước.

“Vọng Hàn.” Văn Duy Đức lại một lần nữa bước thêm một bước về phía trước.

“Cút.”

Oanh ——

Trong hồ nước suối bắn ra những tảng bọt nước lớn, ngưng kết thành sương tuyết giữa không trung, tạo thành một bức tường băng trong suốt, lởm chởm, chắn trước mặt Văn Duy Đức.

Văn Vọng Hàn lạnh lùng phun ra một chữ, rồi nắm tóc nữ nhân, túm nàng từ rìa ao suối lên ngồi dậy, có chút lười biếng dựa vào vách suối phía sau ——

“Vọng Hàn. Bình tĩnh một chút. Ngươi sắp hóa hình rồi.” Văn Duy Đức dường như không nghe thấy những lời ngông cuồng của đệ đệ mình, cũng không tiếp tục tiến lên, rũ mắt nhìn hắn.

Đúng như lời hắn nói.

Văn Vọng Hàn đích xác đã kề cận hóa hình. Lúc này, mái tóc đen của hắn đã phai màu, nửa bạc nửa lam, ướt sũng vì nước, quấn lấy thân thể hai người. Má phải hắn đã mọc nửa vảy rắn, trên vảy ẩn hiện ánh lam trúc nguyệt. Còn phía dưới, một cái đuôi rắn bán trong suốt sắp hoàn toàn xuất hiện, quấn quýt trên người nữ nhân, vắt ngang một bên đùi nàng, kéo đùi nàng ra ——

Thật giống như đang giao hoan với nàng dưới nước.

Nữ nhân đã hoàn toàn không ra hình người, như một khối thịt nát không xương cốt treo trên dương vật hắn, đừng nói âm thanh, ngay cả hơi thở cũng rất ít. Nhìn thấy ánh mắt Văn Duy Đức dường như đang dõi theo bọn họ, Văn Vọng Hàn như sợ hắn nhìn không rõ, đuôi rắn vòng một cái, kéo lấy một bên đùi khác của nàng bẻ ra —— bày nàng ra hoàn toàn như một con ếch xanh cho ca ca hắn xem.

Giữa hai chân nàng, đã hoàn toàn không còn nhìn ra cấu trúc sinh lý bình thường của một người. Giữa hai chân, ngoại trừ nhũ hoa sưng to nhô lên như quả nho đen, chỉ còn lại một cái nhục động to khủng khiếp. Bức thịt mở to thành một nhục động lớn bằng nắm tay, bên ngoài lật ra một vòng thịt non đỏ tươi bị làm nát. Tử cung tuy đã bị dương vật hắn thao trở lại, nhưng cổ tử cung đã hoàn toàn thành một cái lỗ thủng sâu không thấy đáy, dù lúc này muốn co rút cũng không thể co lại được nữa.

Bởi vì bức thịt và tử cung nàng đã hoàn toàn kết một lớp băng sương, bị đông cứng chặt chẽ, cơ bắp hoàn toàn không thể co rút. Như vậy, dù nàng có thể tự lành, hắn Văn Vọng Hàn muốn tiến vào tử cung nàng, cũng không cần tiến hành khuếch trương mới.

Còn hậu huyệt cũng thành một cái nhục động khổng lồ, ghì chặt một cây dương vật khủng khiếp dữ tợn kéo ra ngoài. Mỗi lần rút ra, đều có thể nhìn thấy một chiếc lá mỏng gần như trong suốt tròng lên phía trước quy đầu, nhưng lớp lá mỏng phía trên hẳn là đã bị phá thủng, có tơ máu và tinh dịch không ngừng trào ra từ chiếc lá mỏng đó. Đó là khoang sinh sản của nàng… Đã hoàn toàn không còn nhìn ra hình dạng.

“Ngươi, trước buông Hòa Du ra đi.” Văn Duy Đức hít một hơi thật sâu, “Nàng sắp chết rồi.”

kỳ thực toàn bộ hành trình, Văn Duy Đứckhông hề giám thị bọn họ, cũng không nghe được cuộc giao lưu giữa bọn họ.

Sau khi Văn Vọng Hàn vào kết giới, hắn liền mạnh mẽ phá hủy văn tự kết giới, trực tiếp che chắn, ngăn chặn âm thanh dẫn ra từ kết giới. Trước thực lực của Văn Vọng Hàn, loại kết giới này đối với hắn mà nói, quá mức đơn giản.

Văn Duy Đức biết Văn Vọng Hàn trong lòng vẫn còn oán khí với hắn, vì thế hắn cũng không làm gì, dẫu Văn Vọng Hàn phá vỡ vòng cổ, hắn vẫn quyết định thôi, không làm gì hết. Khối oán khí trong lòng Vọng Hàn, phải phát tiết ra ngoài. Nếu hắn nhúng tay vào giữa, chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, cứ để hắn tùy hứng một lần như vậy.

Nhưng Văn Duy Đức… lại không nghĩ rằng Vọng Hàn sẽ ra tay tàn nhẫn đến mức này.

Nếu không phải mấy cấp dưới phụ trách giám thị kết giới vội vàng đến báo cáo, nói Văn Vọng Hàn mang Hòa Du từ trong phòng ra ngoài, nói hắn kề cận hóa hình, cũng như sắp gây ra án mạng, Văn Duy Đức cũng sẽ không biết.

Và lúc này.

Văn Vọng Hàn liếm tuyến thể đầm đìa máu tươi của Hòa Du, từ hõm vai nàng khẽ nâng mi mắt, khiêu khích nhìn ca ca hắn, giống như một con độc trùng bị nha phiến đưa đến đỉnh điểm khoái cảm, mang theo vẻ điên cuồng.

“Ca… Nàng, Hòa Du đối với huynh mà nói chẳng phải là một con chó cái hạ tiện, một Trọc nhân ti tiện, một kỹ nữ dùng để chúng ta thao lộng, để chúng ta phát tiết sao? Vậy… Ta hiện tại thao chết nàng, cũng không được sao?”

“…” Văn Duy Đức khẽ nheo mắt.

Đuôi Văn Vọng Hàn ghì chặt trên đùi Hòa Du, dương vật vẫn không ngừng kích thích. Hai vú nàng bị đỉnh đến tách ra, dương vật phía dưới nổi mụn trông càng thêm khủng khiếp.

“Ca… Biểu cảm này của huynh. Là tức giận sao?”

Đuôi rắn của hắn hóa hình càng ngày càng rõ ràng, đã gần như hoàn toàn ngưng thực, vảy trong một màn hơi nước ánh lên vẻ yêu dã mỹ lệ, quấn quýt trên thân thể yếu ớt của nàng, theo dương vật ra vào mà không ngừng cứng đờ, vẫy đuôi, trông càng thêm dâm mỹ, sắc tình như người rắn giao phối.

Tiếng rên rỉ và thở dốc hỗn loạn của Văn Vọng Hàn cũng không giống âm điệu lạnh băng thường ngày của hắn, ngược lại tựa như tà ma   sinh ra từ nơi dục niệm, trầm thấp mà khàn khàn, “Ca. Ta thích nàng, huynh vì thế tức giận, là vì ta tốt. Vậy hiện tại, ta như huynh mong muốn mà, xem nàng như chó cái, xem nàng như kỹ nữ mà thao… Huynh còn tức giận… A… Thao… Không được… Lỗ đít chó cái dâm đãng mẹ kiếp thật chặt…”

“A… Thao, kẹp chặt mẹ kiếp… Muốn bắn rồi…”

Hắn nói xong liền cắn mạnh tuyến thể Hòa Du, khóe miệng chảy ra máu từ tuyến thể nàng, xà tín màu lam trong miệng hắn cuốn tất cả máu và tin tức tố vào miệng ——

Hòa Du không phát ra âm thanh nào, phía dưới liền phun ra dòng nước đứt quãng, chẳng qua bức thịt phun ra hoàn toàn là tinh dịch trắng đục và một ít máu loãng…

Theo Văn Vọng Hàn bắn tinh vào lỗ đít nàng, một tiếng “cô oa” quái dị vang lên, nàng trong miệng phun ra một cổ chất lỏng lớn, bắn đầy toàn bộ vú. Thứ phun ra từ miệng nàng, rõ ràng lại là một cổ tinh dịch trắng đục cùng hỗn hợp máu loãng.

Khoang sinh sản của nàng hiển nhiên là thật sự đã bị nam nhân làm nát, thao xuyên. Có lẽ nội tạng trong bụng cũng hoàn toàn bị xé nát, cho nên khi hắn bắn tinh, tinh dịch thế nhưng trực tiếp có thể chảy ngược vào dạ dày nàng, đỉnh lật nội tạng trực tiếp phản nôn, phun ra tinh dịch. Toàn thân nàng lúc này đều bị nam nhân cắm xuyên trên cây dương vật dữ tợn khủng khiếp này, hai chân vô lực rũ xuống hai bên dương vật, theo đuôi rắn nam nhân co giật mà lắc lư như miếng thịt.

Văn Vọng Hàn cúi đầu bẻ mặt nàng lại, trong tay lấy ra hai viên đan dược nhét vào miệng nàng.

Rồi sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Văn Duy Đức.

“Ca, nếu ta thật sự là đệ đệ mà huynh tin cậy nhất, yêu thương nhất. Vậy huynh hiện tại hãy dạy ta… Ta rốt cuộc nên làm thế nào đây?”

Văn Vọng Hàn ngẩng cằm, tựa như khi ở địa lao, hắn bước một bước về phía ca ca, đón lấy ánh mắt của ca ca.

“Ta không thể thích nàng, ta không thể thao nàng. Ta đoán xem… Bước tiếp theo. Ca, có phải ta ngay cả nhìn cũng không thể nhìn nàng không?”

407

“Ngươi đương nhiên có thể gặp nàng,” Văn Duy Đức đáp, giọng trầm ổn.

Ầm! 

Văn Vọng Hàn đột nhiên giật mạnh Hòa Du ra khỏi nơi nàng đang bị kiềm giữ, ôm chặt nàng vào lòng. Cái đuôi rắn khổng lồ của hắn vẫn quấn chặt quanh người nàng, một phần lớn còn ngâm trong nước, thỉnh thoảng khẽ động, làm dậy lên từng đợt bọt sóng. Đôi tay hắn không ngừng siết chặt, mơn trớn thân thể nàng, chẳng hề có ý định buông ra.

“Vọng Hàn,” Văn Duy Đức tiến lên một bước, ánh mắt sắc lạnh, “Ngươi hiện đang ở thời kỳ cuồng loạn trước khi hóa hình, lý trí đã bị che mờ. Chờ ngươi bình tâm trở lại, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng. Tình trạng của Hòa Du lúc này rất tệ, Việt Hoài cũng sắp đến rồi. Để ta đưa nàng đi gặp Việt Hoài. Ngươi… trước hết hãy giao nàng cho ta.”

Ầm! Oanh! 

Tuyền trì vốn không quá rộng lớn giờ đây gần như bị cái đuôi khổng lồ của Văn Vọng Hàn chiếm trọn. Hắn bất ngờ vung đuôi, khiến nước trong hồ tung lên cao hơn nửa thân người, mặt đất cũng rung chuyển theo. Những con sóng lớn lao tới, ngay trước mặt Văn Duy Đức hóa thành một bức tường băng kiên cố, chặn đứng bước chân hắn.

Văn Vọng Hàn ôm chặt Hòa Du, chỉ trong vài khoảnh khắc, hình dạng của hắn càng lúc càng rõ nét. Lúc này, hơn nửa thân thể hắn đã phủ đầy vảy rắn lấp lánh. Hắn không ngừng phun ra lưỡi rắn, giọng nói từ cổ họng bật ra khàn đặc, không còn giống tiếng người, mà trầm trọng, thô ráp: “Không, ta rất tỉnh táo. Đại ca, chẳng phải trước đây ngươi từng muốn nói chuyện với ta sao? Tốt thôi, bây giờ nói đi. Còn về Hòa Du… Nàng đã nuốt đan dược, ta còn dùng bản thể  Nguyên Linh của mình để nuôi dưỡng nàng. Nàng tuyệt đối sẽ không chết.”

“Nguyên Linh? Ngươi chủ động hóa hình?” Văn Duy Đức khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Văn Vọng Hàn nhếch môi, chẳng buồn giải thích rõ ràng. “Bằng không thì sao? Ngươi nghĩ ta bị Hòa Du kích thích đến mất khống chế mà hóa hình ư?”

“Vọng Hàn, ngươi quá tùy hứng!” Văn Duy Đức nghiêm giọng, “Đó là bản thể Nguyên Linh  của ngươi! Ngươi lại đem thứ quý giá như vậy lãng phí cho một kẻ Trọc Nhân?”

Không thể trách Văn Duy Đức lúc này vừa kinh ngạc vừa bất mãn. Yêu tộc khác với nhân loại, trong cơ thể họ có Vận Linh, vốn là thứ trời sinh cùng thần hồn. Nhưng Nguyên Linh của yêu tộc lại càng đặc biệt, khác với Vận Linh của nhân loại. Nguyên Linh sinh ra linh lực thuần khiết, có thể trực tiếp nuôi dưỡng thân thể khác, thường được dùng để nâng cao tu vi cho những người thân thiết nhất hoặc chính bản thân. Dùng nó để cứu một kẻ Trọc Nhân, bảo toàn tính mạng và kinh mạch của nàng, chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu, phung phí vô độ. Hơn nữa, linh lực từ Nguyên Linh là hữu hạn, chẳng có yêu tộc nào dễ dàng đem Nguyên Linh của mình ban tặng cho kẻ khác.

“Chậc,” Văn Vọng Hàn phun lưỡi rắn, lướt qua khóe môi, ánh mắt lạnh lùng. “Lại nữa rồi.” Hắn giơ tay, đặt lên trán, khẽ xoa vảy nơi khóe mắt. “Đại ca, nếu trong mắt ngươi, nàng từ đầu đến cuối chỉ là một Trọc Nhân thấp hèn, chẳng đáng giá chút nào, thì cứ cho là vậy đi.”

Hắn chậm rãi nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo hiện lên. “Nàng có khả năng tự lành, ta trả lại cho ngươi.”

Văn Vọng Hàn ngừng lại một thoáng, bàn tay siết lấy gương mặt Hòa Du, cưỡng ép xoay khuôn mặt nàng đang hôn mê về phía Văn Duy Đức, như muốn hắn nhìn rõ từng chi tiết.

“Còn cái Trọc Nhân thấp hèn này,” hắn nói tiếp, giọng trầm thấp đầy ý vị, “thuộc về ta.”

“…”

Trong khoảnh khắc ấy, hai huynh đệ như đảo ngược vị trí. Người thường ngày kiệm lời giờ trở nên hung hãn, khí thế áp đảo, còn kẻ vốn khéo léo trong lời nói, khi nghe những lời này, lại lặng thinh không đáp.

“Từ nay về sau, ngươi không được phép đem Hòa Du giao cho bất kỳ ai,” Văn Vọng Hàn tiếp tục, giọng điệu lạnh lùng mà kiên quyết. “Còn ngươi, đại ca, nàng đối với ngươi chẳng qua chỉ là một Trọc Nhân thấp hèn. Với bao tình nhân bên cạnh ngươi, thiếu một người như nàng thì đã sao?”

Văn Duy Đức khẽ nheo mắt, nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu.

“Như vậy, ta vẫn sẽ là đệ đệ mà ngươi tin cậy nhất, yêu thương nhất,” Văn Vọng Hàn nói, lưỡi rắn khẽ liếm đi giọt nước mắt vô thức lăn xuống từ khóe mắt Hòa Du.

“Vọng Hàn,” Văn Duy Đức chậm rãi lên tiếng, giọng trầm như đè nén cơn sóng ngầm, “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”

“Uy hiếp? Ha!” Văn Vọng Hàn bật ra một tiếng cười khàn, mang theo ý vị khó lường. “Đại ca, trước đây khi ta ở địa lao, ta từng nói rằng cả đời này, Văn Vọng Hàn ta chưa từng đòi hỏi ngươi bất cứ thứ gì, cũng chưa từng tùy hứng yêu cầu điều gì. Ngươi chẳng phải đã cho ta một câu trả lời khiến ta khắc cốt ghi tâm sao?”

Hắn nhìn thẳng vào Văn Duy Đức, ánh mắt sắc lạnh. “Đại ca, giờ đây ta chỉ đang làm theo ý ngươi, tiếp tục là đệ đệ trung thành, tận tâm, đáng tin cậy và yêu thương ngươi nhất mà thôi.”

Hắn hạ giọng, gần như thì thầm: “Đại ca, bây giờ đến lượt ta hỏi ngươi.”

Văn Vọng Hàn chậm rãi nói, từng chữ như đâm vào lòng người: “Ngươi muốn cái Trọc Nhân ‘thấp hèn’ trong miệng ngươi, hay muốn ta, đệ đệ đáng tin cậy và yêu thương ngươi nhất?”

408

Hòa Du khẽ cắn môi, sau một hồi lâu, nàng mới thốt ra vài lời, giọng đắng chát, đầy vẻ chán ghét: “Ngươi… đi tìm chết đi… Cút…”

Văn Vọng Hàn nhìn nàng, ánh mắt thoáng dao động, hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén dục vọng đang trào dâng trong lòng, như muốn xông thẳng lên đỉnh đầu. Hắn rõ ràng có cả ngàn lời muốn giãi bày, nhưng ánh mắt nàng, không chút che giấu sự chán ghét, đã khiến những lời ấy nghẹn lại trong cổ họng, hóa thành một tiếng thở dài khàn khàn.

“Hòa Du,” hắn chậm rãi mở lời, giọng trầm thấp, “ta đã phạm phải quá nhiều sai lầm. Ta tự biết mình là kẻ hèn hạ, chẳng hơn gì những kẻ khác. Nhưng…” Hắn cân nhắc từng chữ, vốn không giỏi biện minh cho bản thân, nên nuốt ngược mọi lời giải thích, chỉ thẳng thắn nói ra ý định. “Từ nay, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”

“Ngươi…!” Hòa Du nghe vậy, cả người sững sờ, trong đầu chợt hiện lên ký ức kinh hoàng—bị người nam nhân này đè dưới thân, hành hạ suốt một ngày một đêm. Nàng sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc. “Không cần… Không cần…”

Văn Vọng Hàn lúc này mới nhận ra mình đã khiến nàng hoảng sợ. Hắn vội vàng giải thích: “Không phải vậy. Nàng đừng sợ. Ta… ta sẽ không đối với nàng như lần trước. Lần đó chỉ là trường hợp đặc biệt.”

Hòa Du nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng lộ vẻ không tin.

“Ta thề, nếu nàng không muốn, ta sẽ không…” Hắn ngừng lại, tìm từ để nói.

“Ngươi sẽ không làm gì?” Nàng lạnh lùng hỏi, giọng mang theo sự nghi hoặc.

Văn Vọng Hàn lắc đầu, giọng kiên quyết: “Không, ta không thể hứa như vậy. Nhưng ta thề, ta sẽ không tàn nhẫn với nàng như lần trước.”

“…” Hòa Du im lặng, ánh mắt vẫn đầy ngờ vực.

Hắn nhíu mày, giọng trầm xuống: “Ta không thể không chạm vào nàng. Ta nhất định sẽ… thao nàng.”

Hòa Du nghe vậy, vành mắt đỏ hoe, nàng hoàn toàn không hiểu nổi lối suy nghĩ của người nam nhân này. Nàng đã từng lĩnh giáo sức mạnh áp đảo của hắn—dù nàng có vùng vẫy thế nào cũng không thoát nổi, thậm chí xoay người cũng chẳng thể. Cuối cùng, nàng chỉ biết nhắm mắt, câm lặng.

Thấy nàng như vậy, Văn Vọng Hàn khẽ nâng đầu gối, nhẹ nhàng nâng thân thể nàng đang co ro lại, nửa ép buộc kéo nàng vào lòng. Thân hình nàng nhỏ bé, gần như bị hắn ôm trọn trong lồng ngực rộng lớn. Nàng không mở mắt, nhưng hắn chẳng bận tâm. Hắn kề trán mình vào trán nàng, giọng trầm thấp, mang theo một sự chân thành lạnh lùng:

“Hòa Du, nàng là Trọc nhân, ta là Thanh nhân. Nàng có dục vọng, ta cũng vậy. Giao hợp là bản năng của chúng ta, giữa nàng và ta chẳng có gì khác biệt.”

Hòa Du không theo kịp suy nghĩ của hắn, nhưng lời nói ấy lại khiến nàng phẫn nộ. Nàng mở to mắt, trừng hắn, giận dữ nói: “Văn Vọng Hàn, ta và ngươi hoàn toàn khác nhau! Dù bản năng có mạnh mẽ đến đâu, ta cũng không muốn cùng ngươi làm chuyện đó!”

Văn Vọng Hàn bất ngờ đổi chủ đề, giọng bình thản: “Ta đã giết rất nhiều người. Rất nhiều.”

Hòa Du ngẩn người, rồi cười lạnh: “Vậy ngươi giết ta luôn đi.”

“Bọn họ chẳng ai muốn chết,” hắn đáp, giọng không chút dao động. “Nhưng có khác gì đâu? Nàng không muốn chết, nhưng vẫn có thể bị giết. Nàng không muốn giao hợp, nhưng vẫn phải làm.”

Đôi mắt hắn lạnh như băng, không chút cảm xúc, tựa hồ không thuộc về nhân gian.

“Vậy ngươi đang cố thuyết phục ta, rằng không thể phản kháng thì hãy chấp nhận số phận?” Hòa Du cười khẩy, giọng đầy châm biếm.

“Không,” hắn lắc đầu. “Từ lần đầu gặp nàng, ta đã biết nanby khác biệt. Khi nàng tựa vào xe ngựa, ta nói với nàng rằng Mạc khảo đã bắt đầu. Nàng chẳng nói gì, tưởng chừng như cam chịu. Nhưng ánh mắt nàng rõ ràng nói rằng: ‘Ta sẽ cướp lại tất cả.’”

Hòa Du sững sờ, không đáp.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng, chóp mũi khẽ chạm vào nàng, giọng trầm: “Đối với nàng, ta đã cố kìm nén, đã cố khống chế. Nhưng con đường ấy không thể đi tiếp. Ta không thể kìm nén thêm, cũng không thể khống chế dục vọng của mình nữa.”

Môi hắn khẽ lướt qua khóe miệng nàng, giọng nói mang theo một sự ám muội: “ nàng nói ta thích nàng chỉ là cái cớ để thỏa mãn dục vọng. Ta không thể phủ nhận. Bởi ta cũng chẳng phân biệt được, thích một người và muốn chiếm hữu một người khác nhau thế nào. Nhưng Hòa Du…”

Hắn ngừng lại, hơi thở nóng rực phả lên gương mặt nàng, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, lạnh lẽo nhưng đầy mê hoặc. “Ta cần gì phải phân biệt rõ? Bao năm qua, ta đã giết vô số người, chẳng cần lý do, chẳng cần hiểu tại sao mình muốn giết. Ta chưa từng kìm nén dục vọng giết chóc. Nhưng khi thấy nàng, ta không thể kìm nén khát khao muốn chiếm hữu nàng.”

Đôi mắt hắn, đen như vực thẳm, tựa hồ không mang chút cảm xúc nhân gian, nhưng lại cháy bỏng một cách khó hiểu. “Dù không thấy nàng, chỉ cần nghĩ đến nàng, ta đã không thể kiềm chế. Ta chỉ muốn dùng thân mình chiếm trọn từng phần trên cơ thể nàng. Loại khát khao này, và cái gọi là ‘thích’, có gì khác nhau? Ta không cần biết.”

Hòa Du câm lặng, trái tim đập loạn trong lồng ngực.

Hắn tiếp tục, giọng càng trầm thấp: “Khi nàng ở dưới thân ta, rên rỉ cầu xin, ta cảm thấy khoái lạc hơn cả khi giết người. Nước từ cơ thể nàng trào ra, khiến ta hưng phấn hơn cả máu của kẻ thù.”

Hắn nắm lấy tay nàng, đặt lên ngực mình. “ nàng nghe đây. Đây là trái tim của một yêu vật. Trước kia, nó chỉ thỉnh thoảng đập mạnh vì khoái cảm giết chóc. Nhưng lần này, trước khi đến gặp nàng, ta đã giết người. Nó không hề rung động. Nhưng khi ta bước vào căn phòng này, nhìn thấy nàng… nó đập dữ dội. Trước đây, nó chỉ đập vì giết chóc. Còn giờ, nó chỉ đập vì nàng.”

Hắn nâng cằm nàng cao hơn, hơi thở nóng bỏng quấn quýt bên môi nàng. “Vì thế, ta sẽ giúp nàng đoạt lại những gì nàng từng muốn cướp trên xe ngựa. Còn ta… ta sẽ đoạt lấy nàng.”

“Ngay từ khoảnh khắc trên xe ngựa, ta đã nên đoạt lấy nàng.”

409

“Ta…” Hòa Du ngẩn người một lúc, khẽ cười lạnh, định mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị ngắt lời.

“Còn hai việc nữa, nàng nghe ta nói hết đã.” Văn Vọng Hàn chủ động kéo giãn khoảng cách giữa hai người, giọng trầm tĩnh. “Từ nay, nàng sẽ không bị giao cho bất kỳ nam nhân nào khác.”

Đồng tử Hòa Du khẽ giãn ra, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ. “Ngươi lừa ta sao? Văn Duy Đức làm sao có thể đồng ý chuyện này?”

“Ta là đệ đệ của hắn.” Văn Vọng Hàn ngừng lại, dường như cân nhắc từ ngữ để miêu tả vị huynh trưởng của mình, nhưng cuối cùng không tìm được lời nào thích hợp.

“Ta không tin.” Hòa Du nhíu mày, giọng lạnh lùng. “Vì vậy, ngươi định sẽ luôn ở bên cạnh ta?”

“Đúng vậy, ít nhất là trong thời gian tới.” Văn Vọng Hàn tiếp lời, ánh mắt kiên định. “Việt Hoài sắp đến để nghiên cứu khả năng tự lành của nàng. Khi hắn hoàn tất…”

Hắn đột nhiên dừng lại, môi mím chặt, như thể không muốn nói tiếp.

Hòa Du cảm nhận được hắn còn điều gì chưa nói, nhưng nàng chẳng buồn truy hỏi. Đầu óc nàng lúc này đang bận rộn phân tích những thông tin hắn vừa tiết lộ.

“…” Nàng im lặng, ánh mắt sắc lạnh.

“Việt Hoài sẽ tìm cách phá giải khả năng tự lành của nàng. Quá trình đó, có lẽ nàng sẽ phải chịu chút đau đớn.” Văn Vọng Hàn đưa tay khẽ vuốt ve lưng nàng, giọng trầm thấp, mang theo chút an ủi. “Nhưng ta tin nàng nhất định có thể vượt qua. Đây là con đường tốt nhất cho nàng lúc này. Ta cũng sẽ cố gắng ở bên, đồng hành cùng nàng.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng. “Còn về Hòa Trù, ta sẽ tìm cách.”

Nghe đến đây, nữ nhân vốn đang bình tĩnh bỗng dao động rõ rệt. Đôi mắt nàng sáng lên trong khoảnh khắc, nhưng ngay lập tức lại trở nên cảnh giác, giọng cười lạnh: “Ngươi định tìm cách gì? Làm như ca ca ngươi, dùng Tiểu Trù để uy hiếp ta sao?”

“Không.” Văn Vọng Hàn lắc đầu, chỉ nói một chữ, ngắn gọn nhưng kiên quyết.

Hắn không nói thêm gì nữa.

Hòa Du cũng im lặng, lòng đầy nghi hoặc. Nàng thực sự không thể nhìn thấu tâm tư của người nam nhân này. Hắn dường như thành thật, nói ra mọi thứ rõ ràng, nhưng đồng thời lại như chẳng tiết lộ điều gì cụ thể.

Nàng cố ý gạt bỏ những lời hoa mỹ như “Ta thích nàng” hay “Ta sẽ giúp nàng”, tập trung phân tích những thông tin còn lại để tìm ra điều có ích.

“Ý ngươi là, ngươi sẽ luôn ở bên ta, cho đến khi Việt Hoài phá giải được khả năng tự lành của ta.” Nàng lạnh lùng kết luận. “Ngươi nói bao lời hoa mỹ, nhưng rốt cuộc, chẳng phải chỉ để đảm bảo mục đích của ca ca ngươi được thực hiện sao? Văn Duy Đức tưởng rằng, thay hắn bằng ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn hợp tác, để mặc Việt Hoài dùng ta làm thí nghiệm? Ngươi quả không hổ là con chó trung thành của hắn!”

Hòa Du càng nói càng gay gắt, lửa giận trong mắt bùng lên dữ dội hơn trước.

Văn Vọng Hàn thoáng sững sờ, chưa kịp đáp lời.

Hòa Du đẩy mạnh hắn ra, xoay người đưa lưng về phía hắn. “Ta đã nói rồi, nếu ta đồng ý giao khả năng tự lành cho các ngươi, ta sẽ không nuốt lời. Ta không giống các ngươi, nói mà không giữ lấy chữ tín. Vì vậy, không cần ngươi ở đây giám sát ta. Cảm ơn các ngươi đã cho ta bài học khắc cốt ghi tâm, ta sẽ không chạy trốn.”

Nàng nhìn về phía vách tường bên giường, lông mi khẽ rũ xuống. “Ta sẽ không chạy. Vậy nên, nếu những lời ngươi, Văn Vọng Hàn, từng nói ra, dẫu chỉ một phần mười là thật lòng—thì lúc này, ngươi cũng nên cút đi.”

“…” Văn Vọng Hàn im lặng.

Sau một lúc lâu, hắn từ phía sau ôm lấy nàng lần nữa. “Ta không có ý đó. Dù nàng có tin ta hay không, ta cũng sẽ không rời đi.”

Hòa Du chỉ cười lạnh, không đáp.

“Hơn nữa, Hòa Du…” Văn Vọng Hàn khẽ gọi tên nàng bên tai, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ám muội. “Rất lâu, rất lâu trước đây, ta đã nên nói với nàng một câu.”

“Dù có lẽ đã muộn.” Hắn ngừng lại, rồi tiếp. “Thực xin lỗi.”

Vai Hòa Du khẽ run lên, cứng đờ trong chốc lát, rồi mới thả lỏng.

Nàng khẽ nhếch môi, nhưng trong lòng lại đau đớn. Đôi môi nàng đã bị chính nàng cắn đến rướm máu, mà nàng chẳng hề hay biết.

Muộn. Thật là một từ hay.

Nàng hít sâu một hơi, giọng bình tĩnh: “Đúng là ta tự lành, vết thương đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn còn đau. Hôm nay ta không thể làm gì được. Dĩ nhiên, nếu ngươi muốn cưỡng ép, thì cứ việc, ta cũng chẳng thể phản kháng. Tùy ngươi. Chỉ cần cho ta nghỉ ngơi một ngày, để ta được yên tĩnh một mình. Có được không?”

Văn Vọng Hàn lắc đầu. “Hôm nay ta không làm gì cả. Chỉ là…”

“Ta chỉ muốn được yên tĩnh một ngày. Một ngày thôi.” Nàng ngắt lời, giọng kiên quyết.

“Được.” Hắn gật đầu.

“Vậy giờ ngươi có thể đi rồi.”

Hòa Du gỡ tay hắn khỏi eo mình.

Văn Vọng Hàn cúi mắt, nhìn lưng nàng trơn nhẵn, rồi nhắm mắt hít sâu một hơi. Hắn xoay người, đứng dậy khỏi giường, nhặt y phục trên sàn, bước ra ngoài. “Ngày mai ta sẽ quay lại.”

Mục Thế Kiệt đầu óc quay cuồng, nghe nhóm người bàn bạc công việc, tính toán ngày tháng, cảm thấy năm tới có lẽ mình sẽ bận đến mức chân không chạm đất. Hắn khổ sở quay sang Vệ Kha, thì thào: “Kha Kha, sao ta cảm thấy… huynh đệ này sắp lao lực mà chết mất?”

“Sẽ không đâu.” Vệ Kha lắc đầu. “Đây mới chỉ là một nửa thôi.”

“…” Mục Thế Kiệt sững sờ. “Không phải chứ? Thương Tiêu Thiên Nhưỡng và Địa Tức chẳng lẽ không có ai? Chỉ mình ta làm việc sao?”

“ Nghĩ thoáng đi, đây là Thương Chủ coi trọng ngươi.” Vệ Kha thu lại xấp tài liệu trước mặt, nhỏ giọng nói.

Mục Thế Kiệt đầy nghi hoặc, nhìn đám đồng liêu đối diện đang nơm nớp lo sợ báo cáo công việc với Thương Chủ. “Kha Kha, nói thật, ta vắng mặt một năm rưỡi, giờ cảm thấy như chẳng thể hòa nhập nổi với các ngươi.”

Mấy đồng liêu khác vội ngẩng đầu, xua tay: “Đừng, đừng, chúng ta không xứng đâu.”

“…”

Đúng lúc này, Văn Duy Đức cầm một xấp ngọc giản và tơ lụa, đập mạnh xuống bàn trước mặt họ, âm thanh vang lên khiến cả đám giật mình.

Nghe tiếng động ấy, mọi người lập tức sởn gai ốc. Hỏng rồi! Thương Chủ hôm nay tâm trạng tệ, quả nhiên…

“Lý Nam, bên Thượng Hi… Tháng này ngươi chỉ làm được chút chuyện này thôi sao?” Văn Duy Đức lạnh lùng hỏi.

“Là thế này, Thương Chủ…” Lý Nam căng da đầu giải thích. “Gần đây các huynh đệ phái đi Thượng Hi, sau lần hành động thất bại trước đó, tổn thất rất lớn, chưa kịp bổ sung nhân lực. Hơn nữa, tháng này Thượng Hi đặc biệt…”

“Mục Thế Kiệt,” Văn Duy Đức đột nhiên chuyển hướng, nhìn về phía Mục Thế Kiệt. “Yêu chủ bên cạnh Thập hoàng tử, ngươi đã tra được gì chưa?”

Bất ngờ bị gọi tên, Mục Thế Kiệt giật mình, lông trên đôi tai nhọn dựng đứng. “Không phải chứ, Thương Chủ, ta mới đến được ba ngày! Ta cũng đâu biết bay… Thập hoàng tử đang ở Thiên Đô…”

Vệ Kha vội dùng chân đá hắn, ra hiệu im lặng.

Văn Duy Đức nheo mắt, giọng lạnh: “Ngươi không biết bay? Ta thấy ngươi bay rất giỏi đấy.”

“Ta thật sự không biết mà!” Mục Thế Kiệt thành thật đáp.

Vệ Kha vội hắng giọng, định đỡ lời: “Thương Chủ, cái này…”

Nhưng Văn Duy Đức đột nhiên giơ tay, ra hiệu im lặng. Cả đám thuộc hạ lập tức câm bặt, không ai dám thở mạnh.

Sau một lúc, Văn Duy Đức đứng dậy, bước ra ngoài.

Trong phòng, các thuộc hạ nhìn nhau, không ai dám hỏi Thương Chủ định đi đâu.

“Thương Chủ!” Mục Thế Kiệt vội đuổi theo. “Chuyện Thập hoàng tử, ta…”

Chưa nói hết câu, Vệ Kha đã kéo hắn lại, bịt miệng hắn. Vệ Kha nhạy bén cảm nhận được… tâm trạng Thương Chủ dường như đột nhiên tốt lên?

“Ngươi bịt miệng ta làm gì?” Mục Thế Kiệt bất mãn.

“Ngươi nên cảm tạ trời đất vì tâm trạng Thương Chủ vừa chuyển tốt. Nếu không, e là ngươi lại phải thêm một năm rưỡi không thấy mặt chúng ta.” Vệ Kha thở dài.

Khi Văn Duy Đức bước vào phòng, Hòa Du đang ngồi trước bàn trà. Trên bàn đặt hai chén trà, một ấm trà còn đang được hâm trên lò. Rõ ràng nàng đang đợi hắn.

“ nàng tìm ta.” Hắn kéo ghế, ngồi xuống đối diện nàng.

Vừa rồi, trong lúc các thuộc hạ đang nghị sự, kết giới đột nhiên vang lên giọng nói của Hòa Du: “Văn Duy Đức, ta muốn gặp ngươi, nói chuyện.”

“Vọng Hàn đã đi rồi?” Hắn nhàn nhạt hỏi.

Hòa Du làm như không nghe thấy câu hỏi của hắn.

Còn cần nghĩ sao?

Nàng biết mọi âm thanh trong kết giới này, Văn Duy Đức đều nghe được. Nhưng khi Vọng Hàn ở đây, hắn cố ý che chắn Toản Văn của kết giới, nên nếu Vọng Hàn còn ở, những gì nàng nói… hắn sẽ không nghe thấy.

Hòa Du im lặng.

Văn Duy Đức tự nhiên nhấc ấm trà trên lò xuống. “Ấm trà này không dùng như vậy. Nếu muốn uống trà, nàng nên gọi thị nữ đến hầu, không cần tự mình làm.”

410

Hòa Du nhìn ấm trà, ánh mắt thoáng sắc lạnh. “Loại ngỗng cổ mỏng này đâu phải dùng để đun trà, cái lò nhỏ kia cũng chỉ để hâm chén, không phải để nấu nước. Nước bên trong đã sôi cả rồi, trà ngâm lâu như vậy, đắng chát hết cả.”

Quả nhiên là kẻ chẳng biết hầu hạ người khác.

Văn Duy Đức không đáp, lặng lẽ đổ hết nước trong ấm đi.

“Ta muốn trà nóng,” Hòa Du bất ngờ lên tiếng, giọng lạnh lùng. “Không phải nước ấm.”

Không chỉ không biết hầu hạ, mà còn không hiểu chút quy củ nào—không sai khiến thị nữ, lại bắt hắn tự mình động tay, đúng là trôi chảy như mây nước.

Văn Duy Đức làm như không nghe thấy, thong thả lấy trà, rửa trà, châm nước, ngón tay khẽ lướt, khiến nước trong ấm trên bàn sôi sùng sục. Hắn dẫn nước sôi rửa qua lá trà hai lần, rồi nhẹ nhàng đặt ấm trà trước mặt, lắc nhẹ hai cái.

“ nàng gọi ta đến, muốn nói gì?” Giọng hắn hòa trong hương trà mờ mịt, dường như dịu đi vài phần.

Hòa Du không đáp ngay, chỉ chăm chú nhìn động tác pha trà của hắn, như bị cuốn hút.

Văn Duy Đức không vội thúc nàng, tháo hai chén trà đã hâm nóng trên lò xuống, rót đầy trà xanh.

Nàng đưa tay lấy chén, nhưng chưa kịp nghe hắn cảnh báo, nàng đã bị phỏng, giật tay lại, theo bản năng sờ lên vành tai.

Hắn nhìn nàng vừa xuýt xoa, vừa xoa tai, khóe miệng khẽ nhếch. “Phỏng tay, nàng xoa tai làm gì?”

Hòa Du lúc này mới nhận ra hành động bản năng của mình có lẽ trông kỳ quặc trong mắt người khác. Nàng cắn môi, cúi mắt, cẩn thận kéo chén trà về phía mình. “Yêu vật các ngươi làm sao hiểu được. Người bị phỏng tay, xoa tai là hết ngay.”

Văn Duy Đức khẽ cười. “Ta sống mấy trăm năm, gặp qua không ít người, nhưng lần đầu nghe cái lý lẽ này.”

Hắn liếc nhìn sườn mặt nàng, vành tai bị xoa đến đỏ ửng, làn da mỏng manh như phủ một lớp sương hồng. Hắn thu ánh mắt, nuốt xuống một ngụm trà, vị đắng nhàn nhạt trôi qua yết hầu. “Đưa tay đây.”

Hòa Du ngẩn ra. “Cái gì?”

“Tay nàng.”

Nàng do dự, rồi chậm rãi đưa hai tay ra.

Đối với sự chậm chạp của nàng, Văn Duy Đức chẳng buồn trách, chỉ nắm lấy bàn tay bị phỏng của nàng. Ngón tay nàng đỏ rực, rõ ràng là phỏng nặng. Thật kỳ lạ, một người có khả năng tự lành, vậy mà thân thể lại yếu ớt đến thế.

Hắn tháo bao tay, ngón tay lóe lên một tầng ánh sáng vàng nhạt, lướt qua đầu ngón tay nàng. Không phải đan dược, cũng chẳng phải thuật chữa trị, nhưng khi linh lực của hắn chạm vào, chỗ phỏng lập tức không còn đau.

Hòa Du càng thêm khó hiểu. Đây là tu vi gì, mà có thể làm được chuyện như vậy? Hay hắn lại đang nhắc nhở nàng, rằng thực lực của Văn Duy Đức đủ để nghiền ép nàng đến mức không thể tưởng tượng?

Nàng cắn môi, hít sâu một hơi, cuối cùng lên tiếng: “Ngươi hài lòng chưa?”

Văn Duy Đức vẫn đang nắm tay nàng, nghe vậy thì khựng lại, khóe miệng còn vương nụ cười nhạt. Hắn ngẩng lên nhìn nàng. “Cái gì?”

Hòa Du nhìn thẳng vào hắn. “Ngươi còn giả ngốc gì nữa? Chẳng phải ngươi muốn thấy ta và đệ đệ ngươi quyết liệt sao?”

“…” Văn Duy Đức khẽ nhướng mày.

“Ngươi cho ta hai món đồ đó, chẳng phải muốn nhắc ta rằng ngươi dựa vào Văn Vọng Hàn để bắt được ta? Tất cả những gì ngươi làm, chẳng phải để đuổi hắn khỏi ta, khiến hắn cách ta thật xa? Ngươi chỉ muốn ta hận hắn.”

“Ngươi không muốn ta và Văn Vọng Hàn quá thân cận, sợ hắn trở thành một Văn Nhứ Phong thứ hai, vì ta mà gây họa. Bây giờ, ta đã làm đúng như ngươi muốn. Ta nói rõ với hắn, ta hận hắn đến chết. Hắn cũng giận dữ, tra tấn ta không nhẹ. Dù ta không tỉnh táo lắm, nhưng ta nhớ, ngươi dường như đã đến, đã thấy ta bị hắn…”

Hòa Du cắn môi, không nói hết câu. Nàng cúi đầu, phát hiện tay mình vẫn bị hắn nắm, lập tức giật mạnh ra, giọng đầy chán ghét: “Nhưng ngươi làm điều thừa. Ta chẳng quan tâm hắn có phải kẻ hại ta bị bắt hay không. Vì ta đã hận hắn từ lâu.”

Nàng cúi mắt nhìn chén trà trước mặt. “Bây giờ, ngươi hài lòng chưa? Ta đã làm mọi thứ theo ý ngươi, và sẽ tiếp tục làm theo ý ngươi. Ngươi không cần thử ta, ta sẽ không chạy trốn, cũng hông  phản kháng. Ngươi muốn gì, ta sẽ ngoan ngoãn hợp tác. Muốn khả năng tự lành của ta? Mau gọi Việt Hoài đến đây.”

Văn Duy Đức yết hầu khẽ động, nhưng suốt đoạn lời dài của nàng, hắn không thốt nổi một chữ.

“Văn Duy Đức,” Hòa Du tiếp tục, giọng lạnh như băng. “Ta chỉ là một Trọc nhân hèn hạ. Những ngày qua, ngươi đã trừng phạt, tra tấn ta, cũng đủ để trút hết cơn giận vì Văn Nhứ Phong rồi, đúng không? Nếu chưa đủ, ta thật sự… không biết nữa.”

“Ta còn có thể làm gì?” Nàng cười nhạt, khóe mắt rũ xuống, rõ ràng chẳng có giọt nước mắt nào, nhưng như thể đã khóc cạn. “Ngươi còn muốn gì nữa?”

“Cưỡng bức ta? Các ngươi đã làm nhiều lần rồi. Ngươi, đệ đệ ngươi, thủ hạ của ngươi, đều đã trước mặt Tiểu Trù cưỡng bức ta. Dùng hình phạt? Ta có khả năng tự lành, tay chân gãy, nội tạng nát cũng sẽ lành. Cùng lắm, ngươi gọi thủ hạ đến, dùng vài hình phạt mới lạ, đau đớn hơn. Tàn nhẫn hơn nữa thì…”

Nàng khẽ vuốt chén trà còn nóng bỏng, nhìn thẳng Văn Duy Đức. “Cùng lắm là ngươi tìm một con chó đến cưỡng bức ta.”

Nụ cười của Hòa Du sâu hơn, đôi mắt cong lên như cánh hoa.

Văn Duy Đức thoáng sững sờ, nhìn nàng hồi lâu. Nữ nhân này khi cười, đôi mắt mỏng khép lại, che đi đôi đồng tử ngập nước, cong như cánh bách hợp.

“Ta chẳng quan tâm. Ta có thể tự lành, nhưng ngươi và ta đều biết, cơ thể ta đã thối rữa từ trong ra ngoài. Ngươi ép Tiểu Trù làm chuyện đó với ta, chẳng phải muốn hủy đi chút hy vọng cuối cùng của ta sao? Ngươi làm được rồi. Ta chẳng còn gì—không bí mật, không tôn nghiêm, không gia đình. Nếu con người thật sự có ba hồn sáu phách, thất tình lục dục, thì tất cả đã bị ngươi, Văn Duy Đức, hủy hoại.”

“Văn Duy Đức, Thương Chủ đại nhân,” nàng vẫn không dừng lại. “Ngài nói đúng, ta chỉ là một Trọc nhân hèn hạ, một con chó cái ngươi nuôi. Ngài đừng phí sức trên người ta nữa. Mau để Việt Hoài dùng ta làm thí nghiệm, thế nào cũng được. Hoặc ngài trực tiếp ném ta vào kỹ viện tiếp khách, tùy ngài. Đừng phí thời gian nữa.”

Nàng hít sâu, giọng bình thản đến cực điểm. “Cầu ngài.”

Dù là tự mắng mình hay cầu xin, nàng đều nói với sự bình tĩnh đáng sợ.

“…”

Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, như thể không phải không khí mà là ngàn vạn khối đá từ bốn phương tám hướng đổ xuống.

Dưới áp lực khủng khiếp ấy, sắc mặt Hòa Du tái nhợt, nhưng nàng vẫn không cúi đầu, không né tránh ánh mắt khiến người ta run rẩy của Văn Duy Đức. “Thương Chủ đại nhân, chẳng phải đây là điều ngài muốn ta làm từ trong sơn động sao?”

“…Hòa Du.”

Giọng Văn Duy Đức bình ổn, không chút dao động, như mọi khi.

Hòa Du vẫn nhìn thẳng hắn, thậm chí nâng chén trà lên, nước vẫn nóng bỏng.

“Đúng rồi, ta nói thêm một chuyện.” Nàng đột nhiên lên tiếng. “Phiền ngài nói rõ với đệ đệ ngài, bảo hắn đừng làm phiền ta nữa. Nếu không, ngài cứ nói thẳng với hắn rằng ngài không muốn hắn gặp ta. Hắn cứ bám lấy ta, còn nói muốn ở bên ta mấy ngày tới, thậm chí muốn giúp ta lấy lại thứ đã mất. Là hắn ám chỉ muốn giúp ta trốn sao? Đừng để sau này hắn làm gì đó, ngài lại đổ lên đầu ta, cho rằng ta quyến rũ hắn.”

Văn Duy Đức không còn chút ý cười nào, ánh mắt sau lớp miện lóe lên từng tầng ánh sáng vàng, linh lực dao động dữ dội.

“Hòa Du, nàng nghĩ mình hiểu hết mọi chuyện sao?” Hắn giơ tay—

Ầm.

Hòa Du chỉ thấy hoa mắt, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, bị một lực vô hình kéo khỏi ghế, lao về phía trước. Nhưng trước khi ngã xuống bàn trà, nàng bị treo lơ lửng, cổ bị một bàn tay siết chặt.

Văn Duy Đức bóp cằm nàng, kéo nàng lên, xương cốt kêu kẽo kẹt dưới sức mạnh của hắn. Hắn nhìn nàng, mặt không chút biểu cảm. “ nangy chọc giận Vọng Hàn, giờ lại định chọc giận ta, để ly gián tình huynh đệ chúng ta. Hòa Du, nàng thật sự dụng tâm.”

“…” Đồng tử nàng giãn ra, rồi nhanh chóng co lại.

“Hòa Du, ta từng cảnh cáo nàng, ý đồ giết ta không phải thói quen tốt. Chơi tâm kế trước mặt ta, càng không phải thói quen tốt.” Hơi thở hắn phả lên mặt nàng.

“Thì sao?” Hòa Du cười khẩy, dù sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy vì áp lực khủng khiếp. “Ngươi nhìn thấu tâm kế của ta, thì làm được gì, Văn Duy Đức?”

“…” Hắn nheo mắt.

“Tình huynh đệ? Ha ha, giữa các ngươi còn cần ta ly gián sao? Trong địa lao, ngươi dùng thạch huỳnh tâm của hắn để sỉ nhục hắn. Ngươi xem hắn là đệ đệ sao?”

Ánh mắt hắn càng thêm đáng sợ.

“Dù ngươi ép buộc hắn trong địa lao, thành công sao? Không! Văn Vọng Hàn lần này tìm ta, cứ lặp đi lặp lại rằng hắn thích ta. Ngươi làm được gì? Lại tìm một con chó, cưỡng bức ta trước mặt hắn? Hắn chỉ càng hận ngươi hơn.” Nàng không hề sợ hãi, không né tránh.

“Hòa Du.” Ánh mắt Văn Duy Đức lạnh như băng, chỉ còn một màu đen đáng sợ. “ nàng quá tự cao. Nàng nghĩ mình thực sự hiểu Vọng Hàn? Rồi nàng sẽ có thời gian để nhận ra mình sai lầm thế nào, rằng nàng chẳng biết gì về hắn.”

“Hay nàng nghĩ mình hiểu ta?” Hắn ngừng lại, tay đột nhiên siết mạnh, kéo nàng ngã về phía bàn trà. Nước nóng trên bàn mắt thấy sắp bắn lên người nàng, lò sưởi bên cạnh cũng sắp thiêu đốt nàng…

Nhưng không chút báo trước, bàn trà, chén trà, nước bắn ra, tất cả vỡ vụn thành bụi, hóa thành những tia sáng vàng, tan biến không một tiếng động.

Hòa Du, giữa những mảnh vỡ ấy, bị kéo mạnh, bịch một tiếng quỳ xuống giữa hai chân hắn.

Văn Duy Đức bóp mặt nàng, buộc nàng ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng. “ nàng sai hoàn toàn.”

“Ta còn làm được gì?” Hắn cười nhạt. “ nàng nghĩ những tra tấn nàng chịu là giới hạn? Rằng chỉ cần chịu được, ta sẽ bó tay? Chưa nói đến chuyện đó…”

Hắn nheo mắt. “Hòa Du, nếu nàng nhận mình là con chó cái, nàng lấy tư cách gì múa mép trước mặt ta, dạy ta phải làm gì?”

Hắn đột nhiên đổi giọng. “Được thôi. Nàng nói ngươi nhận mình là chó cái, đúng không?”

“…” Hòa Du khẽ nhếch môi.

“Ngoài phủ tướng quân là quân doanh, đầy rẫy những kẻ khát khao. Nàng muốn vào kỹ viện tiếp khách? Ta sẽ thành toàn cho nàng. Đưa nàng đến quân doanh, khao thưởng quân sĩ của ta. Từ sáng đến tối, nàng sẽ bị cưỡng bức đến tan nát. Bị chó cưỡng bức? Đó là gì, bọn chúng sẽ mang đủ thứ đến hành hạ nàng. Không đến ba ngày, Hòa Du, nàng sẽ bò đến cầu xin ta tha thứ.”

Nàng cắn môi, ánh sáng trong mắt mờ đi rất nhiều.

Văn Duy Đức cúi xuống, kéo nàng từ mặt đất lên, ép sát vào ngực mình. Môi hắn lướt qua tai nàng. “Đến lúc đó, ta sẽ đưa Hòa Trù đến… Ta nghĩ, thấy tỷ tỷ mình bị cưỡng bức đến tan nát, hắn sẽ càng… hưng phấn, đúng không?”

Hòa Du run rẩy dữ dội, sắc mặt mất đi chút huyết sắc cuối cùng. Những ký ức đau đớn, đẫm máu ùa về, khiến nàng muốn nôn mửa.

Hắn nghiêng mặt, môi lướt từ tai đến khóe miệng nàng, như muốn hôn nàng. “Hòa Du, nàng không có tư cách nhận định bất cứ điều gì. Nếu ta không muốn, nàng ngay cả làm chó cái cũng không xứng.”

Dưới khoảng cách gần như vậy, Hòa Du có thể thấy rõ đôi mắt hắn qua lớp miện mỏng. Nhưng trong khoảnh khắc đối diện áp lực thần thánh từ hắn, trước mắt nàng đỏ rực, chẳng thấy gì nữa.

Ngực nàng trào lên hận thù, giận dữ, nhục nhã… Tất cả cảm xúc tiêu cực quấn lấy nhau, bộc lộ sự bất lực và tuyệt vọng. Một năm rưỡi qua, mọi sỉ nhục như đèn kéo quân hiện lên trước mắt, không ngừng nghỉ. Dừng lại. Dừng lại. Dừng lại… Nàng gào thét trong lòng, nhưng chẳng thể dừng.

Làm gì đi, mau làm gì đi… Động đi!

Lý trí, bình tĩnh, ý thức của nàng bị những cảm xúc hỗn loạn xé tan.

Ầm.

Một âm thanh giòn vang.

Khi hồi thần, Hòa Du đã tát mạnh vào mặt Văn Duy Đức.

Nàng không biết mình đã dùng bao nhiêu sức. Lúc này, không có vòng cổ trói buộc, linh lực trong nàng bỗng dồi dào. Trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, nàng dồn toàn lực đánh ra cái tát ấy.

Văn Duy Đức bị tát lệch đầu, buông nàng ra.

Nàng thở hổn hển, nắm chặt cổ tay run rẩy, trong khoảnh khắc vạn vật như ngừng trôi, nàng cố gắng đứng lên trên đôi chân mềm nhũn, lùi lại vài bước.

Văn Duy Đức chậm rãi đưa ngón tay cái lên, chạm vào vết máu trên má do móng tay nàng cào, một chút máu chảy từ khóe miệng. Rất ít.

Hắn từ từ quay mặt lại, nhìn nàng.

Giờ khắc này, thời gian, không gian, ánh sáng trong phòng như bị bóp nghẹt, chết đi trong tĩnh lặng, không thể thốt lên dù chỉ một tiếng kêu.

Trước mắt Hòa Du tối sầm, nàng phun ra một ngụm máu, quỳ sụp xuống.

Văn Duy Đức đứng dậy, bước đến trước mặt nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro