
10+11+12
10
Đến lúc này, Hòa Du cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao từ lúc bắt đầu tim nàng đã đập loạn, về sau lại sinh lòng hoảng loạn, đồng thời cũng nhận ra thân thể mình đã trở nên khác thường từ bao giờ.
Nàng bị tin tức tố của nam nhân này kích thích, thân thể lập tức khởi động dục vọng.
Đó là bản năng.
Hai vị Thanh nhân cùng ở chung một gian phòng với nàng, cho dù nàng có giữ vững thần trí thế nào, thì khí tức phát ra từ bọn họ vẫn đủ khiến thân thể nàng bị kích động. Với thân phận là Trọc nhân, bản năng nàng vốn dĩ đã sinh ra để khuất phục trước Thanh nhân.
Hai mươi mấy năm nay, nàng ẩn cư nơi sơn thôn, ngoài trừ Hòa Trù, chưa từng gặp qua Thanh nhân nào khác. Nàng cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi tin tức tố từ Hòa Trù, chưa từng bị kích phát động dục bởi bất kỳ Thanh nhân nào. Bao năm qua, mỗi lần đến kỳ động dục, nàng đều dựa vào dược vật ức chế để bình an vượt qua, chưa từng lộ ra thân phận thực sự của mình.
Nhưng giờ đây, lần đầu tiên trong đời, nàng ngửi thấy hương vị tin tức tố của Thanh nhân — mùi hương ấy quá mãnh liệt, quá sắc bén, khiến nàng không kìm nổi lập tức rơi vào động dục. Mà thuốc ức chế lại ở rất xa, bị trói thế này, nàng hoàn toàn không thể uống vào. Một khi rơi vào trạng thái hoàn toàn động dục, nàng sẽ không cách nào khống chế nổi bản thân, không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Không được.
Tuyệt đối không được.
Lời mẹ để lại trước khi mất, như lời nguyền khắc sâu trong tâm khảm, lúc này chợt hiện lên trước mắt nàng: "Dù phải chết, cũng tuyệt không để lộ thân phận Trọc nhân trước mặt Thanh nhân!"
Nỗi sợ khắc sâu tận xương lại khiến Hòa Du lần đầu giữ được sự tỉnh táo chưa từng có. Nàng vốn dĩ chưa đến kỳ động dục, nhưng khí tức của hai Thanh nhân này đã bắt đầu chi phối thân thể nàng, khiến nó sinh ra phản ứng không thể ngăn lại.
Bọn họ còn chưa phát hiện nàng là Trọc nhân.
Nếu hai kẻ tàn bạo này biết nàng là một Trọc nhân đang động dục… thì kết cục của nàng…
Nàng nhất định phải ra tay trước khi bị phát hiện ——
Nàng há miệng, hung hăng cắn mạnh xuống.
“Chậc ——”
Toan tính của Hòa Du rõ ràng thất bại.
Văn Từ Trần đã sớm giữ chặt hai bên má nàng, dùng hổ khẩu khống chế lấy hàm răng, khiến nàng không thể cắn đứt đầu lưỡi.
“Con tiện nhân này lại muốn cắn lưỡi tự vẫn à?”
Văn Từ Trần đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, lần đầu tiên cẩn thận nhìn kỹ nữ nhân này.
Nàng trông không lớn tuổi, cùng lắm chỉ khoảng mười tám, mười chín. Dung mạo không hẳn diễm lệ, song cũng chẳng đến nỗi tầm thường. Gương mặt hơi gầy, song khung xương lại nhu hòa khác thường. Không trang điểm, hàng mi dài cong tự nhiên, đuôi mắt hơi cụp xuống, nhìn qua là loại yếu đuối dễ bị khi dễ. Lúc này đôi mắt nàng đã ngân ngấn nước, thế nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng, không để một giọt lệ rơi xuống. Rõ ràng thân mang dáng vẻ yếu mềm, đã bị vũ nhục đến thân tàn danh bại, vậy mà lại không hề biểu lộ chút gì gọi là uất ức hay cam chịu — vẫn giữ lại ba phần sắc bén, ba phần cứng cỏi, cùng ba phần khí khái.
Ánh mắt hay lắm.
Hắn không nhịn được nghĩ thầm.
Chỉ tiếc… là kỹ nữ mà thôi.
Lúc này, khi hắn dùng hổ khẩu ngăn lại hàm răng nàng, môi nàng mềm mại nóng ấm dán lên da hắn, ngoài dự liệu mà mang theo nhiệt độ không ngờ tới. Càng khiến hắn chú ý hơn là, đầu lưỡi nàng vì bị ép nghẹn trong tay hắn, hô hấp khó khăn, liền vô thức trườn đi tìm đường thoát — kết quả lại bị động mà liếm lên lòng bàn tay hắn.
—— Cổ họng Văn Từ Trần nhẹ rung động, lộ rõ dấu hiệu kích thích.
“Từ ca?” Văn Nhứ Phong nhíu mày, “Sao ngươi cũng phóng thích tin tức tố?”
Văn Từ Trần rút tay về, tiện tay xé một mảnh vải, ép nàng há miệng, nhét mạnh vào giữa răng, buộc chặt ra sau đầu, khóa đầu lưỡi nàng lại, khiến nàng không thể ngậm miệng, cũng không thể tự sát.
“Cũng phải thôi, đã lâu rồi ta và ngươi chưa cùng nhau chơi nữ nhân.” Văn Từ Trần liếm môi dưới, ánh mắt không rời khỏi Hòa Du.
11
Văn Nhứ Phong khẽ nhếch mày, cất giọng: "Khá lắm."
"...Ô..." Hòa Du nghe vậy, đôi mắt mở to hết cỡ, song miệng đã bị siết chặt, nàng chẳng thể thốt nên lời.
Kinh hoàng tột độ, nàng nhìn trân trân hai người, liều mạng rụt người về phía sau, tựa như con trai đáng thương cố thu mình vào lớp vỏ cứng rắn.
Văn Từ Trần khoan thai bước tới, cởi bỏ xiêm y, rồi cũng trèo lên giường. Hắn từ phía sau ôm chặt lấy Hòa Du vào lòng, cúi đầu gặm cắn cổ nàng, hai tay ra sức xoa nắn đôi gò bồng. Trong khi đó, Văn Nhứ Phong từ phía trước cúi xuống, liếm láp thân thể Hòa Du.
Văn Nhứ Phong dùng sức banh hai chân nàng ra, nói: "Từ ca, ả kỹ nữ này là Bạch Hổ, lại còn là Một sợi chỉ Trời."
Văn Từ Trần khẽ huýt sáo, đáp lời: "Ha, con nhãi này tuy nhan sắc kém chút, nhưng lại có được thân thể cực phẩm."
Tin tức tố của Văn Từ Trần cũng bắt đầu lan tỏa khắp không gian quanh nàng. Tin tức tố của hắn và Văn Nhứ Phong thực ra rất giống nhau, đều mang hương vị hỏa. Nhưng của hắn lại dịu nhẹ hơn so với thứ nồng nặc như thuốc súng của Văn Nhứ Phong, tựa như ngọn lửa rừng lan rộng trên đồng cỏ.
Chỉ riêng tin tức tố của Văn Nhứ Phong thôi đã đủ khiến ý thức nàng rối loạn, huống chi lúc này còn có thêm của Văn Từ Trần.
Trong tình huống bình thường, tin tức tố của một Thanh nhân bình thường đã có thể biến một Trọc nhân thành nô lệ xác thịt, khống chế gắt gao.
Huống chi, hai kẻ Văn Nhứ Phong và Văn Từ Trần tuyệt đối không phải Thanh nhân tầm thường. Tin tức tố của cả hai hòa quyện vào nhau, tựa ngọn lửa thiêu đốt, nướng chín thân thể nàng, khiến toàn thân nàng nóng rực, ý thức dần mơ hồ. Nàng mơ màng cảm thấy mình như chiếc thuyền cô độc giữa biển khơi, cuồng phong gào thét, sóng lớn dữ dội, quái thú dưới vực sâu rống giận, muốn xé nát nàng thành trăm mảnh, rồi nuốt chửng vào bụng.
Trong tình cảnh tột cùng như vậy, Trọc nhân bình thường chỉ có thể quỳ rạp xuống đất cầu xin ân ái, tuyệt đối không còn chút sức lực nào để phản kháng. Nhưng Hòa Du không biết lấy đâu ra sức mạnh, thân thể nàng run rẩy dữ dội, vẫn cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại để chống cự. Văn Nhứ Phong không ngờ tới, suýt chút nữa bị nàng đá trúng. Hắn liền vội vàng dùng tay đè chặt đùi nàng, rồi giơ tay không chút khách khí giáng một cái tát mạnh vào chỗ kín của nàng.
Cái tát này của Văn Nhứ Phong rất mạnh, khiến đôi môi âm hộ trắng nõn của nàng lập tức đỏ ửng, thậm chí có chút sưng tấy lên, làm cho khe hở ở giữa càng thêm nhỏ hẹp.
"Ô ô... a..." Hòa Du kêu thảm thiết cũng không thành tiếng, nơi non mềm mẫn cảm nhất bị người ta hung hăng tát mạnh, đau đến mức sống lưng nàng cong vẹo.
"Còn dám lộn xộn, lát nữa ta sẽ đánh mạnh hơn." Văn Nhứ Phong lạnh lùng nói. Hắn dùng ngón tay tách hai cánh môi âm hộ của nàng ra, cuối cùng cũng lộ ra cái động nhỏ bên trong.
"Thật non nớt." Hắn nói.
Chưa từng bị ai xâm phạm, nơi đó cứ như vậy bị Văn Nhứ Phong dùng sức banh ra, lộ ra một màu hồng phấn non mịn lạ thường. Hai cánh môi âm hộ nhỏ hẹp, mềm mại như cánh hoa, run rẩy trong không khí. Nhụy hoa nhỏ xíu co rúm lại ẩn mình giữa cánh hoa, run rẩy không ngừng. Bên dưới lỗ niệu đạo nhỏ như lỗ kim, gần như không thấy cửa động đâu.
Văn Nhứ Phong phải dùng cả hai tay banh rộng hai cánh môi âm hộ của nàng ra, mới mơ hồ thấy được cái động nhỏ ẩn sâu bên trong.
"Thao, cái huyệt nhỏ này cũng quá bé." Văn Nhứ Phong nói.
"Thật sao?" Văn Từ Trần vừa hỏi, vừa không ngừng xoa bóp vú nàng, rồi chuyển sang dùng sức bóp nghẹt.
"Đúng vậy, cảm giác như ngón út của ta cũng không nhét vừa." Văn Nhứ Phong vừa nói, vừa cố gắng dùng ngón tay chọc vào cái động nhỏ kia.
Quả nhiên như lời hắn nói, ngón trỏ của hắn vừa chạm đến cửa động đã bị kẹt lại bên ngoài.
"Con kỹ nữ này, lẽ nào... vẫn còn là xử nữ sao?"
Văn Nhứ Phong ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hòa Du.
Văn Từ Trần nhướng mày, cúi xuống cắn vành tai Hòa Du: "Vật nhỏ, lẽ nào nàng chưa từng bị đàn ông thao qua sao?"
12
Hòa Du đã đạt đến giới hạn cuối cùng.
Tin tức tố ngang ngược, vô lý của hai gã nam nhân xâm nhập vào thân thể nàng, gặm nhấm lý trí của nàng. Nàng cảm nhận rõ ràng ý thức từng bước mất đi sự khống chế. Mỗi lời nói, mỗi lần chạm vào, thậm chí mỗi hơi thở của bọn chúng đều như lũ cường đạo hung hãn cắn xé tâm trí nàng. Nàng dần dần không thể tự chủ điều khiển thân thể mình nữa, dường như bên trong cơ thể nàng bị tin tức tố của hai gã nam nhân đốt lên một ngọn lửa. Ngọn lửa ấy từ bên trong lan ra, thiêu đốt ngũ tạng lục phủ, thiêu rụi chút bình tĩnh cuối cùng của nàng.
Nàng chỉ cảm thấy mình như bị đặt trên giàn thiêu, chuẩn bị chịu hình phạt hỏa thiêu như những nữ phù thủy. Ý thức và sự bình tĩnh, đạo đức và lý trí đều đã tan biến không còn dấu vết.
Thứ còn sót lại chỉ là thống khổ, nóng rực, khó chịu –
Tuyệt vọng.
Toàn thân Hòa Du nóng bừng, ánh mắt dần tan rã.
Nhưng có lẽ là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi đến giới hạn, tin tức tố của hai gã nam nhân lại bắt đầu thay đổi hương vị, chúng như thuốc phiện khiến nàng tham luyến không thôi.
Nàng cảm thấy mình khô khát tột độ.
Nhưng lại không muốn uống nước.
Mà thân thể lạnh lẽo của hai gã nam nhân trước và sau lưng dán chặt vào người nàng, mang đến cảm giác giải khát. Nàng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa –
Nhiều đụng chạm hơn, nhiều vuốt ve hơn, nhiều tiếp xúc thân thể hơn.
Tin tức tố của hai Thanh nhân cuối cùng đã đẩy Hòa Du vào đường cùng – nàng hoàn toàn động dục.
Sự phản kháng của nàng càng lúc càng yếu ớt, vô thức mềm nhũn ngã vào lòng Văn Từ Trần, dụi dụi vào làn da trần trụi của hắn như một con mèo. Mà hương thơm thoang thoảng ban đầu quanh thân thể nàng trở nên nồng đậm, nhiệt liệt hơn, vừa ngọt ngào vừa thơm ngát, như trái chín mọng, nhưng lại mang theo một chút vị chua nhẹ của cam.
“— Ta nói.” Văn Từ Trần nhận ra sự bất thường của nàng, hắn buông lỏng ngực Hòa Du, đẩy nàng ra một chút, “Cái mùi hương trên người nàng, cũng thơm quá…”
“Đúng vậy, cái mùi phấn này ngọt quá, ta muốn ăn sống nàng luôn.” Văn Nhứ Phong ngồi dậy vuốt tóc mái ra sau tai, những hoa văn trong mắt hắn hiện rõ dị thường. Hắn dùng sức banh hai chân Hòa Du ra, đặt dương vật thô to của mình lên môi âm hộ nàng. “Ta chịu không nổi nữa rồi — ta muốn thao nàng ngay bây giờ.”
Văn Từ Trần đương nhiên nhìn ra Văn Nhứ Phong đã hoàn toàn động dục, nhưng tình trạng của bản thân hắn lúc này cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn cảm thấy dương vật vừa rồi còn cương cứng nay đã sưng đau, tin tức tố dao động dữ dội, hắn căn bản không thể dùng lý trí ngăn cản bản thân dừng lại. Giờ hắn chỉ muốn dùng sức đè chặt con kỹ nữ này, hung hăng thao nàng.
Dương vật của Văn Nhứ Phong đẩy ra hai cánh môi âm hộ của nàng, cọ xát lên xuống giữa khe thịt. Dương vật hắn quá thô, hai cánh môi đầy đặn bị đẩy mạnh sang hai bên, đáng thương bị ép xuống. Hắn ra sức cọ xát, cảm nhận được bên dưới dòng nước mật trào dâng, không ngừng chảy ra.
Hắn khẽ cười khẩy, “Vừa rồi còn là trinh tiết liệt nữ, giờ đã ướt át thế này?”
Dứt lời, hắn thẳng lưng, nắm lấy dương vật đặt quy đầu lên cái lỗ nhỏ bé kia. Nhưng cái lỗ ấy quá nhỏ, hắn thử mấy lần vẫn không thể nào tiến vào được. Hắn đã không còn kiên nhẫn, mặc kệ nàng có đau hay không, trực tiếp dùng tay banh rộng môi âm hộ, móng tay hung hăng véo vào khe thịt, mới khiến cái lỗ nhỏ hoàn toàn lộ ra.
Hắn liếm khóe miệng, hung hăng thúc mạnh eo về phía trước.
“A a a —” Hòa Du hét thảm một tiếng nhưng bị mảnh vải trong miệng nghẹn lại ở cổ họng.
Đau quá, đau quá a a a!
Nước mắt tuôn rơi như thác lũ, một cái lỗ nhỏ chưa từng được khai phá làm sao có thể nuốt trôi vật thể như vậy. Nơi non mềm nhất dường như bị con dao cùn rỉ sét cứa mạnh, âm thịt mẫn cảm bị xé toạc ra, nàng đau đến cong cả lưng, gần như co rúm thành một con tôm, toàn thân run rẩy không ngừng vì cơn đau này. Nàng liều mạng rụt người về phía sau, cố gắng khép chặt hai chân, muốn tránh né sự xâm lấn của Văn Nhứ Phong, nhưng phía sau nàng còn có Văn Từ Trần.
“Từ ca, ngươi giữ chặt nàng đừng để nàng lộn xộn!” Văn Nhứ Phong giận dữ nói.
Văn Từ Trần một tay giúp Văn Nhứ Phong tàn nhẫn giữ chặt đùi phải nàng banh ra, khiến nàng hoàn toàn không thể khép hai chân lại, tay kia nắm chặt eo nàng, dùng sức ép nàng ưỡn người lên, khiến nơi kín đáo mở rộng hơn, càng thuận tiện cho Văn Nhứ Phong đâm vào.
Văn Nhứ Phong dường như cũng không mấy dễ chịu, hắn muốn dùng lực đâm sâu hơn, nhưng cái lỗ nhỏ kia vừa trơn vừa nhỏ, hắn vất vả lắm mới nhét được một chút quy đầu vào, đã bị nàng giãy giụa đẩy ra ngoài, lại phải làm lại từ đầu. Hắn đã hoàn toàn động dục, căn bản không rảnh bận tâm đến những chuyện khác, giống như một gã thiếu niên chưa từng trải, không màng đến cấu trúc, chỉ một lòng muốn hung hăng đâm dương vật vào cái lỗ nhỏ kia.
Hắn thì thầm bên tai Hòa Du: “Kỹ nữ, tốt nhất nàng đừng ép ta dùng dao cắt cái huyệt dâm đãng của nàng ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro