Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

94+95+96

94

Trên đời chia ba hạng người: phàm nhân, Thanh nhân và Trọc nhân.

Khi phàm nhân bước vào độ tuổi trưởng thành, có số ít người sẽ tiến vào kỳ phân hoá, từ đó biến đổi thành Thanh nhân hoặc Trọc nhân – những người có khả năng tiết ra tin tức tố. Chỉ có Thanh nhân và Trọc nhân mới giống như loài thú, có thời kỳ động dục.

Thanh nhân sau khi phân hoá, thể năng, trí tuệ, thiên phú, thậm chí khả năng khống linh đều vượt xa phàm nhân, bởi vậy tự nhiên trở thành tầng lớp thượng đẳng. Bất luận là quyền thế hay tài phú, đều tập trung trong tay Thanh nhân. Đại tộc, quý tộc, quan lại các nước phần lớn đều là Thanh nhân, mà huyết mạch Thanh nhân sinh ra hậu nhân, xác suất phân hoá thành Thanh nhân càng cao. Quyền thế vì vậy càng thêm thu về tay số ít người. Nếu nhà nào phàm nhân có thể sinh ra một vị Thanh nhân, thì khác gì gà chó bay lên trời, một bước lên mây.

Mà trong hàng Thanh nhân, lại có phân chia đẳng cấp. Thiên tư, cảnh giới khống linh, thậm chí cả tin tức tố – đều là thước đo địa vị. Tương truyền, tin tức tố cao cấp nhất của Thanh nhân có thể khiến những Thanh nhân khác cũng phải e ngại.

Trái lại là Trọc nhân.

Trọc nhân mỗi tháng đều có từ ba đến năm ngày kỳ động dục . Khi ấy, hoặc phải dùng thuốc ức chế để vượt qua, hoặc cần được Thanh nhân đánh dấu để xoa dịu. Thanh nhân cũng có thể chủ động tiết ra tin tức tố, khiến Trọc nhân bị kích thích mà không thể kháng cự. Cấp bậc của Thanh nhân càng cao, phản ứng của Trọc nhân càng mạnh, không thể nào khống chế.

Cũng như Trọc nhân, Thanh nhân sẽ động dục khi bắt đầu phân hoá. Ngoài thời khắc ấy, bọn họ không có kỳ động dục cố định, hoàn toàn bất định, như trò đùa của số mệnh. Theo lý thuyết, mỗi Thanh nhân chỉ có thể động dục khi gặp được Trọc nhân “thiên định” – một người có tin tức tố phù hợp đến mức có thể khiến họ mất đi khống chế. Thế nhưng lý thuyết này chỉ là lời truyền miệng, xưa nay chưa từng có ai chứng thực. Có người động dục trước nhiều Trọc nhân, có người cả đời ngoài lần đầu phân hoá thì vĩnh viễn không một lần động dục.

Dẫu vậy, việc có động dục hay không, không ảnh hưởng đến năng lực tu hành hay tính giao của Thanh nhân, càng không ảnh hưởng đến tính dục vốn vượt trội hơn hẳn phàm nhân.

Thanh nhân và Trọc nhân, nếu động dục mà không được giải toả, hậu quả nhẹ thì tổn thương kinh mạch, nặng thì mất mạng. Dẫu có thể hành phòng cùng phàm nhân để giải dục, nhưng vẫn không thể kết thúc kỳ động dục . Chỉ có giao hoan giữa Thanh nhân và Trọc nhân mới có thể hoá giải hoàn toàn.

Khác biệt ở chỗ, Trọc nhân có thể dùng thuốc ức chế, còn Thanh nhân thì không. Bao đời nay, các đại phu từng cố gắng bào chế thuốc ức chế cho Thanh nhân, song chưa từng có ai thành công. Một khi Thanh nhân đã động dục, bắt buộc phải cùng Trọc nhân giao hợp để phát tiết tin tức tố, mới mong vượt qua.

Về việc đánh dấu, chia làm hai loại: tạm thời và vĩnh viễn.

Sau cổ Trọc nhân có một tuyến thể nhỏ nhô lên, chính là nơi tiết ra tin tức tố – vô cùng nhạy cảm, chẳng kém gì bộ phận sinh dục. Trong miệng Thanh nhân có răng nanh, bên trong có lỗ rỗng. Sau khi giao hoan, Thanh nhân nếu cắn vỡ tuyến thể ấy và truyền tin tức tố vào trong, gọi là đánh dấu tạm thời . Nếu việc đánh dấu ấy đồng thời kết hợp với việc kết tinh trong tử cung hoặc cơ quan sinh sản của Trọc nhân, thì đó là đánh dấu vĩnh viễn.

Cả hai loại đánh dấu đều đem lại khoái cảm lớn lao cho Thanh nhân.

đánh dấu tạm thời chỉ để hưởng lạc. Còn đánh dấu vĩnh viễn là để sinh hậu nhân.

đánh dấu tạm thời không nhất thiết dẫn đến mang thai, nhưng đánh dấu vĩnh viễn thì chắc chắn có thai.

Trọc nhân bị đánh dấu tạm thời , vẫn có thể tiếp tục cùng Thanh nhân khác kết giao. Nhưng nếu đã bị đánh dấu vĩnh viễn mà còn hành phòng cùng Thanh nhân khác trong thời gian mang thai, sẽ bị hao tổn khí huyết, tổn hại kinh mạch, nhẹ thì suy nhược, nặng thì mất mạng. Chỉ sau khi kết thúc thai kỳ, mới có thể giao hoan với người khác.

Thế gian ngày nay, quyền thế tập trung tuyệt đối trong tay Thanh nhân – kẻ nắm giữ tài phú, địa vị, thậm chí vận mệnh thiên hạ đã hơn ngàn năm. Song, sự bất định trong động dục trở thành nhược điểm duy nhất của họ.

Trọc nhân, vì có thời kỳ động dục cố định, hơn nữa lúc ấy lý trí mất sạch, như dã thú, nên nếu không dùng thuốc ức chế thì phải nhờ Thanh nhân đánh dấu để vượt qua. Hành vi ấy, trong con mắt thế tục, bị coi là dâm loạn, phóng túng, không biết liêm sỉ. Thế gian không chấp nhận bản năng của Trọc nhân, lại càng thêm miệt thị, khiến họ khó lòng tham gia vào các hoạt động lao động, xã hội.

Tệ hơn, thuốc ức chế sớm đã bị Thanh nhân độc quyền. Pháp luật còn nghiêm cấm việc lưu thông thuốc ấy nơi phố thị. Điều phi lý nhất là – dược phẩm vốn dành cho Trọc nhân, lại chỉ được phép do Thanh nhân mua bán, Trọc nhân không được tiếp cận.

Nói cách khác, dây thừng đã được treo sẵn trên cổ Trọc nhân. Nếu muốn vượt qua kỳ động dục an toàn, họ chỉ có hai con đường: hoặc cầu xin Thanh nhân bán thuốc, hoặc để Thanh nhân đánh dấu. Đây chính là một thủ đoạn khác của Thanh nhân – bằng quyền thế, tài lực, dư luận và luật pháp, ép Trọc nhân mỗi lúc một rơi vào địa vị hèn mọn, bẩn thỉu, không có lối thoát.

Và cứ thế, trăm ngàn năm trôi qua —

Biến thành thế cục hôm nay.

Thanh nhân cao cao tại thượng, thân phận tôn quý không ai bì.

Trọc nhân thấp hèn như cỏ rác, thân phận ti tiện đến cực điểm.

Thậm chí, Thanh nhân ngày nay chẳng buồn để Trọc nhân mang thai. Trong mắt họ, Trọc nhân dơ bẩn đến mức không xứng sinh con cho họ. Họ thà để phàm nhân mang thai còn hơn.

Sau khi phân hoá, phần lớn Trọc nhân nếu còn chút may mắn thì được bán làm thị thiếp cho các gia tộc. Nếu kém hơn, thì bị đưa vào các kỹ viện chuyên dành cho Trọc nhân, để phục vụ nhu cầu dục vọng của Thanh nhân.

Nhưng dù có là " tốt" hay "không tốt", kết cục cũng không khác là bao.

Bởi từ khoảnh khắc phân hoá, số mệnh của Trọc nhân đã bị định đoạt —

Chúng sinh ra, chỉ để trở thành công cụ giải quyết dục vọng của Thanh nhân.

Khác chăng chỉ là hầu hạ ít hay nhiều.

Không phải chưa từng có Trọc nhân phản kháng. Nhưng mỗi lần phản kháng đều bị Thanh nhân trấn áp càng thêm tàn khốc, nhẫn tâm hơn trước. Dần dà, kẻ yếu chẳng còn sức để ngẩng đầu.

Vậy nên, ở thời khắc phân hoá ấy —

Hoặc trở thành Thanh nhân, bước lên hàng thượng nhân, hưởng vinh quang vô thượng.

Hoặc trở thành Trọc nhân, một bước rơi xuống địa ngục vô tận.

95

“…A… Không cần… Đau quá a!!” Hòa Du từ trên xuống dưới ngã mạnh vào dương vật Văn Duy Đức.

Văn Duy Đức đã nhẫn nại rất lâu, vừa rồi khi nàng thất thần liền đột ngột cắm cả hai dương vật vào sâu tận cùng, và lúc này, hiển nhiên cơn giận vô danh cùng dục vọng trào dâng khiến hắn dùng sức hành hạ nàng.

Hòa Du hoàn toàn bị tình dục và bản năng nuốt chửng, ý thức không chịu nổi sự thao lộng mạnh mẽ như vậy, âm hộ và hậu môn rõ ràng bị xé rách, nội tạng như bị ép đến nát vụn dưới hai dương vật khổng lồ ra vào. Đau đớn tột độ khiến bản năng nàng cũng không thể che giấu, nàng khóc thét khàn đặc xé lòng, khuôn mặt vốn ửng hồng cũng trở nên trắng bệch.

để cắm dương vật sâu hơn nữa, Văn Duy Đức mạnh mẽ banh hai chân nàng treo lên cánh tay, hoàn toàn mở ra. Eo nàng vặn vẹo vô vọng như con cá bột mất nước, hai huyệt đạo vừa bị Vệ Kha khai phá, lúc này dường như không thể chịu nổi sự thao lộng này, bụng nhỏ bằng phẳng cũng vì dương vật quá thô bạo cắm quá sâu mà nhô lên đáng sợ. Dưới sự áp chế tin tức tố của Văn Duy Đức, nàng đến ngón tay cũng không nhấc nổi, chỉ có thể bị động chịu đựng sự thao lộng quá nặng nề này.

Những giọt nước mắt đau khổ và nhục nhã lớn như hạt đậu lăn xuống từ hốc mắt, rất nhanh hòa lẫn với nước dãi bị dương vật ra vào nơi khóe miệng nàng, cùng nhau chảy xuống dọc theo chiếc cổ ngửa ra, lăn xuống đôi bầu ngực trắng nõn đang không ngừng rung lắc.

So với sự phát tiết tính giao khi động dục.

Văn Duy Đức rõ ràng đã biến cuộc ái ân này thành hình phạt trừng trị Hòa Du.

“A a… Đau…”

Tiếng kêu của nàng càng lúc càng thảm, cũng càng lúc càng nhỏ dần.

Ngay cả Vệ Kha nghe thấy cũng không đành lòng…

Huống chi là Văn Vọng Hàn đứng đối diện họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị ca ca mình thao lộng hung mãnh như vậy. Hắn không thể tiếp tục nhìn nữa, chỉ có thể theo bản năng né tránh ánh mắt.

Văn Duy Đức cười lạnh một tiếng, banh hai chân nàng ra rộng hơn, thậm chí còn đưa tay banh cả hoa huyệt nàng, ép môi âm hộ nàng mở rộng hơn nữa, “Rốt cuộc cũng chỉ là đồ dâm đãng, miệng thì nói không cần, nhưng lại sướng đến sắp ngất đi rồi, mút chặt dương vật ta không nhúc nhích.”

“Bên trong toàn là tinh dịch của đàn ông khác, còn có thể mút ta chặt như vậy, kỹ nữ bán dâm ngoài viện còn e dè hơn nàng.” Hắn cúi đầu cắn vai nàng, hai dương vật càng thêm mạnh mẽ cắm sâu vào cơ thể nàng.

Tử cung và khoang sinh sản nàng vừa bị thao mở, dưới sự thao lộng mạnh mẽ của Văn Duy Đức, căn bản không còn phòng hộ, thoáng chốc đã bị hoàn toàn xâm nhập. Và mỗi khi Văn Duy Đức khẽ rút dương vật ra, những chiếc gai mềm trên dương vật lại cọ xát mạnh vào vách âm đạo và thành ruột nàng, cuốn theo một ít tinh dịch Vệ Kha đã rót vào cơ thể nàng ra ngoài…

Vì thế nơi hai người giao hợp, hỗn hợp tinh dịch trắng đục của đàn ông khác, lượng lớn dâm thủy, tựa như ngâm dương vật Văn Duy Đức trong hai suối nước nóng, càng muốn mạng người hơn là tin tức tố của Hòa Du trở nên càng thêm nồng đậm, so với loại tin tức tố ngọt ngào hắn từng ngửi được còn thơm ngọt chết người hơn, khiến hắn cũng khó kiềm chế mà bắt đầu có chút hỗn loạn.

“Vọng Hàn, tự mình nhìn xem, con kỹ nữ khiến ngươi đau lòng này, lúc này mút dương vật ta chặt đến mức nào.” Văn Duy Đức cười lạnh, gảy nhẹ âm đế nàng.

“…Không, không cần…” Nàng suy yếu dựa vào người Văn Duy Đức, như thể bị tiếng gọi của Văn Duy Đức làm cho tỉnh táo hơn một chút, nàng thậm chí còn ngẩng mặt lên, chóp mũi chạm vào cằm Văn Duy Đức, “Không… Ta, ta không muốn… Hắn.”

“…”

Văn Vọng Hàn nghe thấy câu nói ấy, không tự chủ được nhướng mày nhìn về phía Hòa Du.

Hòa Du dường như lại khôi phục chút thần trí, nàng nhìn Văn Vọng Hàn, rồi lặp lại một lần nữa, “Ta, ta không muốn hắn.”

96

Bóp nhẹ mông thịt mềm mại, Văn Duy Đức mạnh mẽ ra vào huyệt đạo nàng, cúi đầu ngậm lấy cổ Hòa Du đang ngửa dài, lưu lại tầng tầng dấu răng. Hắn khẽ nhướng mày nhìn những vết cắn rớm máu ấy, tựa như vẽ một đường viền mắt yêu dã trên đôi mắt đen ánh vàng của hắn. “Ha — nàng không muốn ngươi.”

Hắn khẽ dừng lại, chợt điên cuồng thúc mạnh nàng lên trên, cắm hai dương vật hung hăng vào sâu nhất vị trí tử cung và khoang sinh sản, một nhịp khiến Hòa Du rên rỉ the thé cất cao —

“A a a, sâu quá a a a… Muốn ra muốn ra a a…” Nàng đau đến tận cùng, nhưng cũng tựa hồ sướng đến cực hạn, trợn trắng mắt mềm oặt trên người hắn, nước mắt trong khóe mắt cũng theo đó phun ra một dòng trắng đục.

Văn Duy Đức thích thú cảm nhận tử cung và khoang sinh sản nàng mút chặt lấy hắn vì cơn cao trào đột ngột bị cưỡng ép, hắn thở dốc dữ dội nói, “Kỹ nữ vô tình. Vọng Hàn.”

Văn Vọng Hàn dường như đã hoàn toàn chịu đủ, đột ngột xoay người muốn đi.

Nhưng bất chợt —

Chỉ nghe một tiếng leng keng.

Chiếc mặt nạ trên mặt Văn Vọng Hàn bị Văn Duy Đức từ xa hất văng. Hắn lảo đảo lùi lại hai bước, không dám tin quay đầu nhìn ca ca mình.

“Ca… Ngươi…”

Trong phòng tràn ngập tin tức tố của Hòa Du, mùi hương ngọt ngào của nàng hòa lẫn giữa tin tức tố của Văn Duy Đức và Vệ Kha, hai Thanh nhân đỉnh cấp, tựa như hương trái cây được thêm vào rượu mạnh cay nồng, càng làm nổi bật sự ngọt ngào của nàng.

Văn Vọng Hàn căn bản không kịp che miệng mũi, hai mắt đã bắt đầu rung động kịch liệt, con ngươi đen không ngừng giãn nở co rút, chỉ vài hơi thở đã xuất hiện hoa văn động dục.

Văn Duy Đức khẽ nhếch cằm, nhướng mày nhìn đứa em trai lúc này vậy mà còn muốn cố gắng áp chế cơn động dục, nỗ lực giữ lý trí giãy giụa. Hắn chợt đột ngột rút hai dương vật ra, buông hai chân Hòa Du.

Dương vật đột ngột rút ra khỏi cơ thể, Hòa Du khẽ kêu hai tiếng run rẩy có chút phản ứng, bị đặt xuống đất, đừng nói hai chân, cả người nàng như bị Văn Duy Đức và Vệ Kha thao đến gãy xương, căn bản không đứng nổi, hoàn toàn dựa vào một tay Văn Duy Đức ôm eo mới miễn cưỡng dựa vào người hắn giữ thăng bằng.

Nhưng lúc này, trong phòng đã có tin tức tố của ba Thanh nhân, cơn cao trào cưỡng ép nghiền nát chút lý trí tỉnh táo ít ỏi vừa nãy của nàng, kéo ý thức nàng vào sâu hơn nữa đáy vực dục vọng. Trông nàng còn khổ sở hơn vừa rồi, chỉ cảm thấy hai dương vật nóng bỏng cứng rắn dán sau lưng khiến lòng nàng hoảng loạn ngứa ngáy khó nhịn, không ngừng muốn ưỡn mông lên cọ.

Văn Duy Đức tay phải nắm lấy tay nàng kéo lên một chút, tinh tế hôn cắn mu bàn tay nàng, khẽ cười bên tai nàng nói, “Vọng Hàn vất vả rồi, nàng không đi giúp hắn sao?”

Văn Vọng Hàn nghe vậy liền bắt đầu lùi về sau.

Nhưng lúc này Hòa Du đã hoàn toàn không còn chút ý thức tỉnh táo nào, nàng mê mang hé mở mắt. Trong khoảnh khắc Văn Duy Đức buông nàng ra, nàng mềm nhũn ngã xuống đất, hồi lâu sau mới ngước mắt nhìn về phía Văn Vọng Hàn.

Hắn lúc này cũng đang nhìn nàng, hơi thở dồn dập, những giọt mồ hôi lớn chảy dọc theo cổ hắn gân xanh nổi lên, chảy vào bên trong vạt áo khép chặt.

Ánh mắt Hòa Du dừng lại giữa hai chân hắn, nơi đó đã hoàn toàn cương cứng, quần cũng phồng lên một cục. Nàng liếm khóe miệng, muốn đi qua, nhưng chân thực sự mềm nhũn, đến sức lực đứng dậy cũng không có.

“Bò qua đi.” Văn Duy Đức tựa như một người tốt bụng kiên nhẫn đưa ra lời khuyên.

Ý thức nàng bị bản năng tình dục làm cho mê muội máy móc nghe theo, hai tay chống xuống đất, thân thể trần trụi bò về phía Văn Vọng Hàn.

“Thật mẹ nó dâm đãng.” Vệ Kha đã xoay người xuống giường, nhìn nàng thật sự nghe lời bò về phía người đàn ông khác, không thể tự chủ mà mắng, “Giống hệt chó cái.”

Văn Vọng Hàn không ngừng muốn lùi về sau, nhưng tốc độ lùi của hắn quá chậm. Tin tức tố của Hòa Du, còn có cái mông ưỡn lên của nàng, chỗ hõm eo nhợt nhạt sau lưng, thậm chí cả tiếng rên rỉ không tự chủ tiết ra khi bò trên nền đất lạnh băng, tất cả đều như tơ nhện giăng ra từng sợi dính nhớp, mềm mại đến cực điểm, lại trói chặt hắn, khiến hắn không thể động đậy.

Và cuối cùng, khi nàng bò đến trước mặt hắn, đỡ lấy hai chân hắn, ngẩng mặt nhìn hắn.

Nàng thè lưỡi, ngẩng mặt lên, vô thức liếm láp qua lớp quần nơi dương vật hắn đã cương cứng từ lâu…

Tựa như con nhện rốt cuộc bắt được con mồi không thể trốn thoát.

Hắn che mắt, cố gắng giãy giụa như mọi con mồi sắp chết.

Nhưng giãy giụa, là vô ích.

“Vừa rồi còn khóc không cần ngươi, giờ thì như chó cái bò đến trước mặt ngươi đòi dương vật.” Văn Duy Đức nhìn Văn Vọng Hàn, khẽ mở miệng, từng chữ như giọt mưa rơi trên lưỡi đao, “Nhìn rõ đi, đây là con kỹ nữ khiến ngươi không nhịn được mà động lòng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro