Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

726 + 727 + 728 + 729 + 730

726

“Tỷ? Tỷ ở trong bếp làm gì…”

Hòa Trù vừa đẩy cửa, lập tức sững sờ tại chỗ: “Gã nam nhân này là ai?!”

Hắn và Trọng Phác vừa về đến nhà, nghe động tĩnh trong bếp liền tự mình đến xem. Kết quả, lại chứng kiến một cảnh khiến hắn kinh ngạc.

“… Ô ô…” Ôn Tu Dương còn đang khóc nức nở, nghe tiếng động thì giật mình lao vào lòng Hòa Du, nhưng quay đầu lại, nhận ra giọng điệu bất thiện kia chọc giận lòng tự tôn của hắn. Hắn lập tức ngẩng đầu, hung hăng quát: “Ôn Tu Dương!”

Nhưng Hòa Du lập tức luống cuống, vội ném Ôn Tu Dương xuống đất, chắn trước mặt Hòa Trù: “Khoan đã! Đây là A Kiều!”

Hòa Trù ngẩn ra: “Ai?”

“Một thí sinh dự đoán phá…”

“Hắn đến nhà chúng ta làm gì? Tỷ và hắn ở trong bếp làm gì?” Hòa Trù nhìn qua vai Hòa Du, thấy A Kiều đứng dậy phía sau nàng. Nhớ ra đó chính là gã quái vật từng ra tay với nàng, hắn càng thêm giận sôi máu: “Là ngươi?!”

A Kiều dường như cũng nhận ra địch ý của Hòa Trù, phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy nguy hiểm, nhưng vì Hòa Du đứng chắn trước mặt, hắn chỉ đè nén tiếng rống như dã thú trong cổ họng: “… Qiao.”

Ôn Tu Dương bị ném xuống đất, lập tức nhảy loạn, thấy Hòa Du giơ tay ôm Hòa Trù thì càng thêm phẫn nộ, cong người lao tới húc vào Hòa Trù: “Buông ra! Không được ôm nữ nhân hư!”

Hòa Trù bị húc lùi một bước, cúi đầu nhìn một lúc mới thấy một con dê con: “Không phải, con dê này từ đâu ra? Béo tốt thế…!”

“Ta không phải dê! Ta không béo!!”

Cảnh hỗn loạn này kéo dài cho đến khi Hòa Du giận dữ quát lớn: “Dừng lại! Tất cả ra ngoài!”

Nàng một cước đá Ôn Tu Dương vào trong bếp, sau đó đóng sầm cửa, lôi A Kiều và Hòa Trù ra khỏi phòng bếp.

Ôn Tu Dương bị đá lăn hai vòng trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, quỳ rạp xuống khóc lóc. Trong đầu hắn lại nhớ đến dáng vẻ uy nghiêm của nàng, dương vật bất giác cứng lên, vừa hưng phấn vừa đau khổ, cảm thán sức mạnh của  nữ nhân hư thật lớn… Hắn tập tễnh đi đến cửa, từ khe cửa nhìn ra, thấy Hòa Du đứng giữa hai nam nhân, đặc biệt là kéo ôm Hòa Trù. Ủy khuất dâng trào, hắn lập tức gào khóc: “Ô ô ô,  nữ nhân hư, nàng dám nhốt ta trong phòng tối… phụ thân ta cũng chưa từng nhốt ta như thế! Nàng còn ôm hắn! Không được ôm! Ô ô ô, ta muốn về nhà!”

Hòa Du chẳng màng con dê trong bếp kêu gào, giải thích một hồi với Hòa Trù, miễn cưỡng khiến hắn không ra tay với A Kiều. Hòa Trù nhìn A Kiều từ đầu đến chân: “ tỷ nói tỷ nghĩ hắn là nô lệ do Mẫn Thiên và Diêu Định Sở mua về, sau khi đoán phá thì trốn thoát… Còn đang bị người khác truy sát?”

“Đúng, đúng, đúng.” Hòa Du gật đầu.

“Vậy hắn đến nhà chúng ta làm gì? Hắn đang bị truy sát!” Hòa Trù càng thêm sốt ruột: “ tỷ không định thu lưu hắn chứ?”

“Không phải, ta chưa nghĩ xong.” Hòa Du vội nói: “Hắn đầy thương tích, ta không thể đuổi ra ngoài được? Ta vốn định mai đợi đệ về, nhờ đệ tra giúp ở Duy Hiền Các, nếu hắn là thí sinh, hẳn phải có tư liệu đăng ký…”

“Ta có thể tra giúp, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể thu lưu hắn.” Hòa Trù nói to, nhìn chằm chằm A Kiều.

Hồi trước ở đoán phá, hắn khiến tỷ tỷ bị thương thế kia, hơn nữa còn là một Thanh nhân đỉnh cấp. Trong mắt Hòa Trù, hắn chưa ra tay giết A Kiều chỉ vì nể mặt Hòa Du, khó mà xuống tay ngay.

“Chuyện này, mai tính tiếp.” Hòa Du chỉ nói: “Có thể làm cho ta một bữa cơm trước không?”

“Hử?”

“Ta đói…” Hòa Du nhìn Hòa Trù, ánh mắt long lanh.

“… Cơm ta làm sẵn từ sáng, tỷ ăn sạch rồi?” Hòa Trù ngẩn ra: “Giờ lại đói?”

“Ừ…” Hòa Du cúi mắt, hơi ngượng ngùng.

“Được, không sao, ta làm cho tỷ.” Hòa Trù thực sự kinh ngạc, khẩu phần của tỷ tỷ giờ đã gấp đôi? Một bữa của nàng giờ bằng hai ngày ăn của hắn. “Tiện thể, ta đi giết con dê kia. Nhưng con dê đó từ đâu ra?”

“À… Con dê đó.”

Hòa Du lúc này mới nhớ ra, bước nhanh vào bếp, một tay nhấc Ôn Tu Dương từ dưới đất lên, ấn đầu hắn vào ngực mình rồi đi ra ngoài: “Đừng vội giết .”

Có lẽ vì ngực nàng đột nhiên áp vào, ấm áp và thơm ngát, Ôn Tu Dương trong lòng bỗng thấy ấm áp: “Đừng nghĩ làm vậy là ta tha thứ cho nàng…”

“Quá nhỏ, nuôi lớn thêm rồi mới giết ăn.” Hòa Du ôm Ôn Tu Dương đi ra ngoài: “ đệ làm cơm đi, ta đi nhờ Trọng thúc sắp xếp phòng cho A Kiều trước.”

“Hòa Du, nàng…  nữ nhân hư!!!” Ôn Tu Dương lại tức đến khóc.

Hòa Du ôm Ôn Tu Dương, dẫn A Kiều vào nội viện, gọi Trọng thúc sắp xếp một phòng trống cho A Kiều. Sau đó dẫn A Kiều đến bên giếng trong nội viện: “Ngươi đứng đây, ta lấy hai thùng nước ấm, ngươi tắm trước…”

Kết quả, A Kiều nhìn nàng, trực tiếp cởi quần. Cái quần rách nát của hắn rơi xuống, để lộ lông mu rậm rạp và dương vật.

“A!!”

Hòa Du giật mình thét lên, tiếng kêu ngắn ngủi nhưng đủ khiến Tiểu Trù chạy tới. Nàng vội che miệng, quay đầu đi.

Ôn Tu Dương mặt tím tái vì tức, hai sừng lóe sáng loạn xạ: “Đồ biến thái! Giết ngươi!!!”

Trời tối, tầm nhìn không rõ, Hòa Du chỉ liếc thấy hình dáng đại khái, thứ đó dù chưa cứng đã to đến mức khiến nàng kinh hãi… Đây là thứ con người nên có sao?

Chưa kịp phản ứng, phía sau truyền đến tiếng nước. A Kiều bưng thùng nước lạnh trên mặt đất, đổ lên người. Giữa mùa đông, nước lạnh đóng băng vụn, tạt lên người hắn kêu loẹt xoẹt, nhưng hắn dường như chẳng cảm thấy gì.

“Đừng dùng nước lạnh! Ngươi còn đang bị thương…” Hòa Du theo bản năng nói, chỉ còn cách ném Ôn Tu Dương xuống đất, uy hiếp: “Ngươi ngoan ngoãn ở yên, không thì ta đưa ngươi cho Tiểu Trù trong bếp lóc thịt!”

Ôn Tu Dương không dám động đậy.

Chẳng mấy chốc, Hòa Du đẩy một thùng tắm lớn tới, bên trong đầy nước ấm. Nàng trộn nước lạnh vào nước ấm: “Ngươi tắm đi.”

Nói xong, nàng bưng một thùng lớn sang bên, ôm Ôn Tu Dương ném vào trong.

“nàng làm gì?!” Ôn Tu Dương kinh hãi, giãy giụa trong thùng nước: “Đừng… Đừng!!” Hắn sợ nước.

Nàng ngồi xổm bên cạnh, ấn đầu Ôn Tu Dương vào thùng, hung tợn nói bên tai hắn: “Ta biết ngươi là tên khốn Địa Tức, giờ ta hỏi, ngươi đáp. Dám lừa ta, dám giấu ta, ta sẽ lột lông, lóc da ngươi…”

Thấy Ôn Tu Dương giãy giụa càng mạnh, nàng cười lạnh: “Trứng dê và pín dê, ngươi cũng đừng hòng giữ.”

Ôn Tu Dương kêu ô một tiếng, lại sợ đến khóc.

“Vì sao ngươi lại ra nông nỗi này?” Thấy nước mắt trào ra trong mắt Ôn Tu Dương, nàng không chút động lòng, càng thêm mất kiên nhẫn: “Có phải bị thương không? Nếu phải thì gật đầu, không thì lắc đầu.”

Ôn Tu Dương ngoan ngoãn gật đầu.

“Mấy ngày nay, có phải ngươi theo dõi ta?”

Hắn lắc đầu.

727

Hòa Du liên tục hỏi một chuỗi câu hỏi, mới phát giác giao lưu thế này quả thật tốn sức vô ích. Tiếng nói phát ra từ yêu hình của hắn, nàng không hiểu, chỉ bắt hắn gật đầu lắc đầu, nhưng nhiều câu hỏi vẫn không có đáp án. Chính hắn cũng không biết cần bao lâu để khôi phục hình dạng bình thường.

Dù sao cũng tiện tay, nàng không để tâm, thuận tay tắm rửa cho hắn. Kết quả, trong lúc tắm, nàng lật hắn lại, lấy khăn lông chà rửa bụng hắn.

Chà, chà, chà, chà.

Phập…

Hòa Du thấy giữa hai chân sau của hắn, một vật từ đám lông ướt nhẹp bật ra, bắn nước đầy mặt nàng. Nàng ngây ra hai giây, nhìn thứ đó dài gần bằng bụng hắn, tức thì nổi giận, túm chân hắn định ném ra ngoài.

“Là nàng sờ đến ta cứng! Liên quan gì đến ta! Nàng, nàng, nàng lại muốn ném ta!”

Lúc này, Hòa Du nghe phía sau A Kiều có động tĩnh. Nàng theo bản năng quay đầu nhìn, tay bất giác buông lỏng vì hoảng hốt. Ôn Tu Dương lập tức giơ chân chạy, dứt khoát trốn sau chân A Kiều, biết chắc lúc này Hòa Du không dám đến gần A Kiều bắt hắn. A Kiều tắm xong, đứng yên bất động.

“Ngươi đứng đó đừng nhúc nhích! Ta đi lấy quần áo cho ngươi!”

Đúng như Ôn Tu Dương nghĩ, Hòa Du nhìn A Kiều trần truồng thì lúng túng, chỉ đành đi lấy quần áo cho hắn. Nàng lục lọi trong phòng Hòa Trù nửa ngày, tìm được một bộ quần áo, che mắt đưa cho hắn.

Nhưng quần áo của Tiểu Trù mặc lên người A Kiều quá chật. Áo trên không thể mặc nổi, quần cũng bó chặt, dương vật bị ép nổi rõ trên đùi, huống chi khi cương lên.

Hòa Du bất đắc dĩ, đành lấy nửa tấm vải: “Đừng mặc, ngươi quấn tạm đi.”

A Kiều cầm tấm vải, ngẩng đầu nhìn nàng, dường như không hiểu cách mặc.

Hòa Du đành phải bước đến trước mặt hắn, ngẩng đầu, tránh nhìn xuống dưới, vòng tấm vải từ eo hắn ra sau rồi buộc lại. A Kiều thì lại rất ngoan ngoãn, đứng yên bất động tại chỗ.

Nàng ngẩng mặt gần gũi, lúc này mới phát hiện mũ giáp biến dạng kẹp chặt trên đầu hắn, cổ bị cắt ra vết máu, vẫn đang chảy. Nàng nhíu mày: “Ngươi tháo mũ giáp ra đi, nếu đầu ngươi có thương tích thì phiền lắm…”

Nhưng A Kiều không phản ứng, chỉ cúi đầu nhìn nàng, dường như không định tháo mũ giáp.

Bên cạnh, Ôn Tu Dương không chịu nổi, lo lắng xoay vòng loạn húc: “ nữ nhân hư! Nàng làm gì! Lại gần hắn thế để làm gì! Hắn không mặc quần áo, nàng không thấy sao! Nếu sờ hắn cứng thì sao!”

Hòa Du bị hắn húc vào bắp chân, lảo đảo, ngã nhào vào người A Kiều. A Kiều cúi đầu, theo bản năng giơ tay ôm nàng, kết quả…

Phập ——

Đầu nàng đập thẳng vào mũ giáp cúi xuống của A Kiều.

“A!”

Trán nàng va mạnh, đau đến mức ngã vào ngực A Kiều.

A Kiều sững sờ tại chỗ, tay chân bất động, như không biết phải làm gì.

A Kiều tắm rửa sạch sẽ, cơ ngực rắn chắc hoàn toàn chôn mặt nàng vào, mùi tin tức tố nồng đậm xộc vào mũi.

Đầu óc nàng ong lên, vội đẩy hắn ra, lùi lại mấy bước, quay đầu bỏ đi.

Ôn Tu Dương lập tức hớn hở, nhảy nhót theo sau Hòa Du: “Đồ biến thái, Hòa Du ghét bỏ ngươi chết đi…”

Hòa Du vội vã vào phòng ngủ, tìm lọ thuốc ức chế, nuốt một viên, ngồi bên mép giường thở hổn hển. Tiểu Trù luôn kiểm soát tin tức tố, không để lộ ra ngoài, nhưng A Kiều thì khác, tin tức tố của hắn nồng hơn Tiểu Trù nhiều. Còn Ôn Tu Dương, trong trạng thái này, tin tức tố lại rất nhạt. Nàng đang bị thương chưa lành, vừa ngửi phải tin tức tố mãnh liệt như thế, không phân biệt được mùi gì, đầu óc đã trống rỗng, cơ thể lập tức phản ứng.

Nàng cúi đầu nhìn chỗ ướt giữa hai chân, cắn môi, ảo não không thôi.

Phập ——

Cửa bị ai đó húc mở, Hòa Du giật mình, thấy Ôn Tu Dương nhảy nhót vào, nàng lập tức bực bội đứng dậy định đuổi hắn ra. Nhưng vừa đến cửa, A Kiều đã đứng trước mặt nàng.

Hòa Du hoảng hốt, lùi lại mấy bước: “Ngươi đừng lại gần.”

A Kiều lập tức dừng chân.

Sau một lúc lâu, hắn cúi đầu, đầy vẻ mất mát, thật lâu sau mới giơ tay lên.

“Ngươi làm gì?!”

Giọng Hòa Du bất giác run rẩy.

Cổ tay A Kiều chạm vào mũ giáp, phát ra tiếng leng keng. Hòa Du nhận ra ý định của hắn, hơi sững sờ: “Ngươi…”

Hắn chậm rãi tháo mũ giáp, co rúm ngẩng đầu nhìn nàng.

Hòa Du sững sờ tại chỗ.

Phải nói, đó là đôi mắt thanh triệt nhất nàng từng thấy. Đôi mắt màu khói bụi, đồng tử ẩn hiện xanh thẳm. Có lẽ vì hốc mắt sâu, mũi tựa như được đẽo gọt từ đá, ánh sáng phản chiếu, giống hệt mây mù dày đặc nơi núi xa, khói lam trong cốc.

Đôi mắt ấy chứa đựng cảm xúc, đầy vẻ áy náy như vừa phạm sai lầm lớn, né tránh ánh nhìn, không dám đối diện nàng, co rúm, thậm chí có chút nhút nhát căng thẳng.

A Kiều… hoàn toàn không giống như nàng tưởng tượng.

Ở thái dương bên phải, kéo dài đến má, là một Toản Văn đen thuần, uốn lượn như rắn, tựa đồ đằng của thần linh nào đó.

Mái tóc ngắn màu khói bụi điểm chút xanh thẳm, dù lởm chởm vì lâu không cắt tỉa, vẫn rất ngắn, là kiểu tóc tấc mà lễ pháp Bắc Sảm tuyệt đối không cho phép. Dung mạo yêu mị quá mức, không chỉ khác xa người bản địa Bắc Sảm, mà còn chẳng hợp với khí chất hung thần của hắn, giống hệt những vị thần cổ trên bích họa tôn giáo từ bên ngoài truyền đến.

Tuy nhiên, từ khóe miệng xuống cổ, có hai vết sẹo dài ngắn khác nhau, rõ ràng là do lưỡi dao sắc gây ra. Tai trái dán cổ có khắc một dấu hỏa lạc, tuy không hiểu chữ gì, nhưng rõ là dấu ấn dành cho súc vật. Trên vành tai trái còn bị xuyên hai lỗ, treo hai tấm sắt rỉ sét.

Mũ giáp hắn biến dạng thế này, quả nhiên đầu cũng bị thương. Trên mặt có những vết thương lớn nhỏ, giờ tháo mũ giáp, máu tươi vẫn chảy từ trán xuống.

Hòa Du lúc này mới hoàn hồn, vội đeo mặt nạ: “Ngươi vào đi.”

A Kiều chần chừ bước vào, bị Hòa Du ấn ngồi xuống ghế. Nàng lấy hộp thuốc, rửa vết thương cho hắn. Như nàng dự đoán, vết thương trên đầu hắn không nhẹ. Nàng vừa xử lý vết thương, vừa hỏi: “Vì… vừa nãy đụng vào ta, ngươi mới tháo mũ giáp?”

“…” Hắn như không hiểu, không đáp.

Hòa Du cũng không ép hỏi, chỉ tiếp tục: “Nhưng tháo mũ giáp không sao chứ?”

Thật lâu sau, A Kiều mới khẽ nói: “Qiao…”

Nàng đương nhiên không hiểu, đứng trước mặt hắn, hơi cúi xuống: “Ta phải rửa mặt cho ngươi… Cạo râu, được không?”

Hắn gật đầu.

Hòa Du lấy chủy thủ, cạo sạch râu trên mặt hắn, rửa sạch các vết thương, tiện thể chỉnh lại mái tóc lòa xòa của hắn.

Ở cự ly gần, A Kiều với khuôn mặt sạch sẽ ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt càng thêm thanh triệt, phản chiếu bóng nàng.

Bắp chân bị Ôn Tu Dương húc mạnh, nàng mới giật mình ngồi thẳng, nói: “Mũ giáp, lát nữa ta xem có sửa được không rồi ngươi đeo lại. Nếu ngươi mang mũ giáp… chắc chắn có lý do, bất kể là gì…”

“ nữ nhân hư!  Nàng nhìn hắn làm gì! Nhìn ta!!”

“Tỷ, cơm xong rồi, đến ăn… Không phải, gã nam này lại là ai?!” Hòa Trù đẩy cửa, lại một lần nữa sững sờ tại chỗ.

728

Hòa Trù dù biết rõ người nam nhân trước mặt là A Kiều, vẫn lộ vẻ khó lòng chấp nhận. Trên bàn cơm, hắn nghiêm túc nói: “ ngày mốt.”

“Hử?”

“Không, ngày mai, sáng mai hắn phải đi.” Hòa Trù nhìn Hòa Du: “Ta sẽ đưa hắn đến Duy Hiền Các, tra xét kỹ lưỡng. Còn lại, tỷ không cần xen vào.”

Ôn Tu Dương trong lòng Hòa Du gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng! Không đúng, giờ đuổi hắn đi luôn đi!”

Hòa Trù lúc này mới chú ý đến con dê nàng vẫn ôm: “ tỷ cứ ôm con dê này làm gì? Dê chẳng phải tanh lắm sao?”

“Ngươi nói bậy! Ta nào có mùi tanh!  nữ nhân hue, sao không dạy dỗ đệ nàng! Hắn vu khống ta! Ta đến gặp nàng đã tắm sạch sẽ! Hơn nữa nàng vừa tắm cho ta xong!…” Ôn Tu Dương để biện minh, ngẩng đầu từ lòng Hòa Du, cọ loạn xạ: “Ta không phải dê! Không phải! Ta là yêu! Cả thiên hạ chỉ có một mình ta!”

Hòa Du một tay đè Ôn Tu Dương vào ngực, không dám để hắn ngẩng lên. Nàng ôm hắn vì sợ Tiểu Trù nhận ra con dê này quá kỳ lạ, đặc biệt là đôi sừng, cái đuôi, và bộ lông ánh lên sắc vàng kỳ dị… Nhà ai có con dê như thế chứ? May mà trời tối, Ôn Tu Dương lại nhỏ xíu, còn Hòa Trù chỉ chăm chăm chú ý A Kiều, hoàn toàn không để tâm đến một con dê đầy uy hiếp.

“À, ta lạnh, ôm cho ấm.” Hòa Du nói.

Bị đè chặt vào ngực nàng, ngực áp sát mặt, miệng mũi tràn ngập hương thơm ngọt ngào, Ôn Tu Dương sướng đến quên cả cãi nhau với Hòa Trù, ngoan ngoãn cọ vào ngực nàng: “Mềm thật…”

“Về A Kiều…” Hòa Du tiếp tục: “Không được. Hắn giờ đã liên lụy đến chúng ta. Nếu đệ đưa hắn đến Duy Hiền Các, quá phô trương, ắt gây phiền phức không cần thiết. Ta ở đoán phá đã thu hút nhiều chú ý không đáng có, không thể vì A Kiều mà gây thêm chuyện.”

Hòa Trù biết Hòa Du nói có lý, nhưng nhìn A Kiều vẫn bực bội không cam lòng: “Vậy mai ta tra xong tin tức về hắn, dù thế nào cũng phải tống hắn đi.”

Hòa Du chỉ đành gật đầu.

A Kiều chẳng nói gì, suốt bữa như thể không liên quan đến mình, chỉ cúi đầu ăn. Hắn ăn rất nhiều, dù Hòa Trù đã chuẩn bị một bàn lớn, vẫn thấy hai người họ dường như chưa no.

Ăn xong, Hòa Du bảo Trọng Phác dẫn A Kiều đi nghỉ. A Kiều rất ngoan, nghe lời đi theo.

Hòa Trù thấy Hòa Du mệt mỏi, nói vài câu rồi về phòng mình.

Khi mọi người đi hết, Ôn Tu Dương như ngựa quen đường cũ, nhảy tót vào phòng ngủ nàng, leo lên giường không chịu xuống: “Cuối cùng được ngủ! Nằm xuống mau! Để ta trèo!”

Hòa Du túm sừng hắn, xách xuống: “Cút xuống cho ta!”

Ôn Tu Dương bực bội: “ nàng làm gì! Ta muốn trèo lên người nàng! Nghe rõ chưa! Hòa Du! Cho ta thao!”

Hòa Du không hiểu hắn nói gì, chỉ thấy bốn chân hắn, à không… giữa đó còn một thứ khó mà làm ngơ đang lắc lư. Nàng càng ghét bỏ, một tay ném hắn ra xa: “Tiểu dê con, nghe cho rõ, ta nói trước, ta không biết ngươi có phải do hai tên khốn theo dõi ta phái đến hay không, nhưng sáng mai Tiểu Trù đi rồi, ngươi cút cho ta, càng xa càng tốt. Nếu không, ta sẽ làm thịt, lột da, hầm canh cả ngươi lẫn hai tên khốn kia, nghe rõ chưa?!”

Khảm Tranh và Nhạc Thanh Nghiêu dù không thấy gì trong phòng ngủ, nhưng nghe rõ mồn một.

Nhạc Thanh Nghiêu, vốn suốt buổi cười nhạo Ôn Tu Dương không khép miệng, giờ khóe miệng xệ xuống, quay đầu giận dữ: “Ai mà thèm phái Ôn Tu Dương, cái tên ngốc đó, vào phòng nàng! Ta còn chưa được vào đây?! Nàng mắng Ôn Tu Dương ngốc thì thôi, sao mắng cả ta?! Còn muốn lột da ta…”

Hắn nghiến răng trong lòng: Tao hóa, nàng chỉ lột được bao bì ta thôi!

Hắn quay sang thấy Khảm Tranh bình thản, càng tức giận: “Tranh ca! Nghe chưa! Hòa Du mắng ngươi! Còn muốn hầm ngươi!”

“…” Khảm Tranh hít sâu, tát vào gáy Nhạc Thanh Nghiêu: “Câm miệng đi.”

Tại hiện trường, Ôn Tu Dương càng thêm ủy khuất: “ nàng không phải muốn ăn ta, muốn cắt dương vật ta, còn hung dữ với ta! Ta còn chưa trèo được lên người nàng! Sao ta phải cút!”

Nói xong, hắn quật cường lao lên giường, húc vào bắp chân Hòa Du, khiến nàng ngã nhào. Hắn nhảy tót lên người nàng, cọ loạn, cắn quần áo nàng, giãy giụa: “Ta muốn thao nàng! Thao chết nàng!”

“… Tỷ? Bên tỷ… Sao thế?”

Hòa Trù ở phòng bên nghe động tĩnh, đẩy cửa bước vào.

Hòa Du hoảng loạn, vội đè Ôn Tu Dương vào chăn, quay đầu nói: “Không sao, không sao.”

“Không phải, tỷ để con dê lên giường sao?” Hòa Trù nhíu mày: “Con dê này…”

Hòa Du vội nói: “Không, con dê này ôm rất thoải mái, lông xù xù… Cứ để trên giường.”

Hòa Trù lập tức hiểu. Hắn biết Hòa Du từ nhỏ đã thích những thứ lông xù, chẳng bao giờ thay đổi. Con dê này hắn vừa chú ý, quả không giống dê thịt bình thường, lông mềm mại xù xì, ánh lên sắc đẹp lạ thường… Hắn nhớ ở Thiên Đô, nhiều người nuôi sủng vật kỳ lạ, nghĩ con dê này chắc là thú cưng nhà ai đi lạc.

Nếu tỷ tỷ thích thế này—

Nếu có ai đến tìm, hắn sẽ mua lại cho nàng.

Hòa Trù nhớ Hòa Du từng ôm một con thỏ bông lông xù, thầm nghĩ: “Được, vậy tỷ ngủ sớm đi.”

Chờ Hòa Trù đi, Hòa Du xốc chăn, nhìn con dê trước mặt nước mắt lưng tròng, gào gào mà vẫn ngoan cố, hít sâu hai hơi, biết không thể mạnh bạo, chỉ vào mũi nó, dịu giọng: “Được, ngươi ngoan chút, ta cho ngươi ngủ dưới giường. Nếu không, ta ném ngươi ra ngoài ngay!”

Ôn Tu Dương há miệng định cắn ngón tay nàng, phập—bị nàng tát mạnh vào trán.

Hắn bị đánh đến đầu ong ong, chưa kịp đau đã bị nàng đẩy ngã chổng vó. Nàng túm tay, nắm lấy dương vật nửa cứng của hắn.

Xoẹt—

Hòa Du trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ đỏ rực, kề lên dương vật hắn.

“Còn dám cắn ta? Cắn nữa không?!”

“Ô oa a a!! Bỏ ra!! Bỏ ra! Dương vật… Nóng quá! Đau quá! Không cắn, không cắn!!” Ôn Tu Dương kêu ô, bật khóc to, nước mắt lăn dài, giọng thảm thiết chẳng còn chút khí thế.

“Giờ, ngủ dưới giường, nghe rõ chưa?”

Ôn Tu Dương vừa khóc vừa gật, lần này thật sự sợ hãi. Hình dạng này quá yếu, dù thanh đao linh lực của Hòa Du không thể làm hắn bị thương nặng, nhưng đó là dương vật, thứ quan trọng nhất trong đời hắn. Đặc biệt, biểu cảm của Hòa Du lúc này tàn nhẫn, nghiêm túc, chẳng chút đùa giỡn, hắn sao chịu nổi sợ hãi thế này: “ nàng bỏ ra… Bỏ ra đi!”

Hòa Du thấy mắt hắn đỏ hoe, con dê nhỏ mềm như bông khóc chân thành như thế, lại thấy vài phần đáng yêu, nhất là xúc cảm… quả thật không tệ.

Nàng rất thích những thứ lông xù mềm mại, ghé vào người hắn cũng thoải mái, nhất thời không chú ý, thanh đao trong tay kề quá gần.

“A a!!”

Ôn Tu Dương thét thảm, khóc càng đau đớn.

Hòa Du hoảng hốt, cúi nhìn… Hỏng rồi.

Nàng quên mất, lông dê dễ bắt lửa. Lông giữa hai chân hắn cháy ngay, Hòa Du vội thu đao, lấy chăn dập lửa giữa hai chân hắn, may mà không cháy quá nặng.

Dương vật hẳn không sao, nhưng lông quanh đó cháy đen…

Con dê nhỏ khóc cuồng loạn, cuộn tròn trong chăn, nước mắt tuôn không ngừng, làm ướt cả chăn. Bụng nhỏ co rúm, cái đuôi ủy khuất quấn quanh thân hai vòng, ép chặt vào chân, đôi sừng run rẩy trong đám lông xù.

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Hòa Du thấy con dê xù xì khóc thảm thế này, dù lòng dạ sắt đá cũng mềm đi, cảm thấy áy náy.

Ôn Tu Dương khóc càng thảm…

Hắn quá ủy khuất. Từ khi sinh ra, luôn đi theo Trác Thao, mọi chuyện đều do Thao phụ lo liệu, hắn đâu chịu nổi ủy khuất thế này? Từ nhỏ đến lớn, ngay cả vết thương ngoài da cũng hiếm. Khi đi theo Thương Chủ, được Thương Chủ cưng chiều, chẳng bao giờ trách mắng nặng, luôn khen ngợi. Các ca ca ở Địa Tức cũng rất cưng hắn, đến Nhạc Thanh Nghiêu cũng chưa từng đánh hắn một cái.

Hồi trước, khi tùy hứng bỏ nhà theo Thao phụ, chưa bao giờ đi xa thế này. Chỉ vì muốn trèo lên người một nữ nhân, lần đầu tiên trong đời yêu vật bỏ nhà đi xa. Kết quả đến Thiên Đô, bị đánh một đường, thương tích thế này, còn bị nàng đủ kiểu bắt nạt…

Giờ, suýt nữa thiêu cháy dương vật hắn.

“Ta ghét nàng! Hòa Du! Ta ghét nàng ô ô oa!!… Phụ thân ngươi đâu, ta muốn về nhà!”

Hòa Du thấy hắn khóc thảm, giờ mới muộn màng nhận ra đứa nhỏ này có lẽ không lớn, càng thêm áy náy. Nàng tiến tới, nhẹ vuốt lưng hắn, nhưng hắn cọ vào chăn, không cho sờ.

Thấy cái đuôi hắn quấn giữa hai chân, nàng dứt khoát túm đuôi, kéo hắn ra khỏi chăn.

Túm đuôi chẳng sao, nhưng Ôn Tu Dương run bắn, đau đến suýt hồn bay phách lạc. Hòa Du không biết sức mình đáng sợ thế nào với một con dê con. Nàng kéo hắn ra, bế lên bằng hai chân trước, nhìn vào mắt hắn, xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, ngươi đừng khóc.”

Ôn Tu Dương nhìn vào mắt nàng… Gần quá, lần trước hắn chưa kịp nhìn kỹ. Đôi mắt nàng không có dâm văn, chỉ trong trẻo màu trà, ánh cam lấp lánh. Hắn nhớ… Hồi trước cùng Thao phụ ở ngọn núi đó, có một hồ nước. Mỗi mùa hè, ánh mặt trời chiếu mặt nước thành như thế, tựa ánh nắng trời cao chẳng thể chạm, bị nước giữ chặt trong lòng, từng tiếng gọi hắn, nói với hắn điều gì đó.

Hắn sợ nước.

Nhưng trước mắt thế này, hắn không sợ.

Hắn rất thích.

Thật ngọt. Thật mềm.

Hắn cảm giác trong đầu… À, hóa ra chân hắn đang giẫm lên ngực nàng.

“ phụ thân, không về nhà nữa.” Hắn lẩm bẩm vô thức: “Vẫn cứ trèo lên người nàng.”

Hôm nay, Ôn Tu Dương tuy trèo người thất bại, chưa được ngủ trên giường, nhưng dán dưới giường nàng… Hắn ngủ rất kiên định.

Sáng hôm sau, Hòa Trù vội đi sớm. Vì lọ gạo và lương thực trong nhà sắp cạn, Trọng Phác sáng sớm ra ngoài mua sắm. Hòa Du rửa mặt xong, ôm Ôn Tu Dương đang ngủ hình chữ X, đi đến phòng A Kiều, thì nghe tiếng gõ cửa.

“Hòa Du cô nương.”

Nghe giọng này, Hòa Du giật mình. Giọng này, nàng rất quen, là… Thủ hạ của Tần Tu Trúc?

Hỏng rồi.

Sao nàng lại quên chuyện này!

Nàng rối loạn, chẳng kịp nghĩ nhiều, đẩy cửa phòng A Kiều, nhét Ôn Tu Dương vào lòng hắn: “Hai ngươi! Che giấu hơi thở cho tốt! Dù có chuyện gì xảy ra, nghe thấy âm thanh gì, ta không gọi, không được ra, không được nói, không được phát ra tiếng động!”

Nàng vẫn sợ chưa đủ, bổ sung: “Nếu không… Các ngươi thật sẽ chết, ta cũng không cứu nổi, còn hại chết cả ta, hiểu chưa?”

Ôn Tu Dương và A Kiều dường như bị biểu cảm của nàng dọa, đều gật đầu.

“Tần thiếu gia.”

Hòa Du nằm trên giường, yếu ớt nhìn Tần Tu Trúc: “Xin lỗi, ta bị thương, không ra mở cửa cho ngươi…”

729

“Không sao.” Tần Tu Trúc không để tâm, bước tới ngồi bên mép giường: “Ta mang cho nàng ít đồ bổ và đan dược. Nàng thân mang thương tích, tự mình sắc thuốc không nổi, Tiểu Trù cũng không làm được. Ta dẫn theo vài hạ nhân và nha hoàn chuyên hầu hạ nàng, mấy ngày này cứ yên tâm tẩm bổ thân thể.”

Hắn thần thái ôn nhu chu đáo, lời nói dịu dàng, trông như rất quan tâm, đưa tay định vuốt má nàng.

“Không cần…” Hòa Du bất giác căng cứng người, theo bản năng né tay hắn.

Tay Tần Tu Trúc khựng giữa không trung, cười khẽ, nâng cằm nàng, cố ý kéo gần khoảng cách: “Ở đoán phá, nàng đánh nhau đến thế mà chẳng sợ, giờ lại sợ? Ta mặt mũi như quỷ, răng nanh tua tủa khiến nàng sợ thế sao?”

“… Tần, Tần thiếu gia…” Giọng nàng yếu ớt, căng thẳng đến lắp bắp.

“Yên tâm, ta không phải cầm thú đói khát ăn quàng. Nàng trọng thương chưa lành, ta sẽ không động vào nàng.” Hắn nhìn vào mắt nàng.

Hòa Du dù ngoài mặt đáp lời, nhưng phản ứng bất giác vẫn tố cáo nàng: Môi mím chặt căng thẳng, khoảng cách quá gần khiến hơi thở rối loạn.

Tần Tu Trúc nhìn nàng, vẻ bất đắc dĩ hòa với sự ôn nhu quá độ, trở thành chút sủng nịch không thể hóa giải: “Bị ta thao một lần đã sợ đến thế, sao ở đoán phá lại không sợ trời đất?”

“Ta…” Hòa Du chỉ biết tránh ánh mắt hắn.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, kéo khoảng cách hai người càng gần: “Sao nàng lại to gan thế? Nàng có biết mình làm chuyện nguy hiểm thế nào không?”

Hắn cụp mi: “nàng thật khiến ta lo lắng đến chết.”

Lời nói nhẹ nhàng, thoáng chút trêu đùa, dường như chẳng khiến Hòa Du sợ thật. Nhưng chỉ Tần Tu Trúc biết, khi ấy nhìn nàng ngã xuống đất, bị ánh sáng trắng bao phủ, sinh tử chưa rõ…

“Thiếu gia?”

“Chủ tử?”

Hắn lúc đó làm gì, giờ nghiêm túc hồi tưởng cũng chẳng nhớ rõ. Chỉ mơ hồ nhớ có người không ngừng gọi hắn, chắc hắn cũng đáp lại.

Đúng, như say rượu. Hắn dường như ở đó, lại như không, cảm giác hoang đường. Lưỡi không bao giờ câm, nay say đến bị rút đi, quên phải nói gì, chỉ thong dong cười như không sao. Thân thể nhẹ bẫng, ngồi đó như giẫm bông. Ngực trống rỗng đến đáng sợ, trái tim kim ngọc lạnh cứng chẳng còn trọng lượng, bay lên, treo lơ lửng, chẳng thể chạm.

… Như có kẻ đặt tim hắn lên cân, ngay trước mặt hắn đo đạc.

Người cân đo, chẳng thấy rõ là ai.

Hắn há miệng thở dốc, cười với chính mình.

“Chỉ là một Trọc nhân.”

Chẳng đáng mấy đồng.

Chỉ một cái, đòn cân lệch đi, tim hắn rơi phịch vào đống vàng, chẳng đáng một đồng vang.

“Tần thiếu gia?”

Hắn thất thần, khiến Hòa Du không nhịn được lên tiếng.

Tần Tu Trúc cảm nhận da thịt ấm áp dưới tay, mới hoàn hồn: “Để ta ôm một cái.”

“…”

Hòa Du sững sờ.

Chính hắn cũng sững sờ.

Nhưng ngay sau đó, hắn dứt khoát ngồi cạnh nàng, đổi tư thế, ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi giữa hai chân hắn, lưng dán chặt vào ngực hắn. Tay hắn siết bụng nhỏ mềm mại của nàng, vùi đầu vào hõm vai nàng.

“Ta hôm nay đến, muốn cùng nàng nói chuyện.”

Hòa Du bị ôm đến cứng người, nhưng trực giác thấy Tần Tu Trúc hôm nay có gì đó lạ, sợ chọc giận hắn bị ép buộc, đành đáp lời: “ được. Tần thiếu gia muốn nói gì?”

“Nói về tương lai của nàng.” Hắn nói.

“Hử?”

“Đến nước này rồi.” Tần Tu Trúc khẽ ngẩng đầu, cằm vẫn tựa vào hõm vai nàng, nói bên tai nàng: “Ta biết nàng thông tuệ hơn người, tuyệt đối không phải là Trọc nhân tầm thường. Nàng không cần chối, cũng không cần căng thẳng. Quá khứ của nàng, ta không quá hứng thú.”

“…” Hòa Du im lặng.

“Chính nàng cũng thấy, trận mạc khảo này không đơn thuần chỉ là mạc khảo. Sau lưng nó, có những thế lực nàng tuyệt đối không thể chọc vào. Dù là âm mưu hay dương mưu, nàng đã lún sâu, không thoát nổi.”

Hắn vuốt nhẫn trữ vật, lấy ra một cuốn tình báo đặt lên đùi nàng: “Đối thủ nàng làm trọng thương ở mạc khảo, Bối Tiều, và kẻ ở đoán phá truy sát nàng để báo thù cho đường đệ, Bối Tề Miễn, đều là cháu của Bối Lãm Triều. Nhân tiện, Bối Tề Miễn còn sống. Cuốn tình báo này, là về Bối Lãm Triều.”

Hắn cầm tay nàng, xoa nhẹ: “Bối Lãm Triều, quyền cao chức trọng, một trong mười hai quốc sĩ Bắc Sảm. Dù bỏ qua âm mưu sau mạc khảo, chỉ nhìn bề ngoài, nàng đã chọc phải người không nên chọc.”

“Chuyện đã xảy ra, ta không gian lận, mọi việc với hai cháu hắn đều hợp quy tắc mạc khảo.” Nàng nói: “Quốc sĩ thì có thể không tuân luật Bắc Sảm?”

Tần Tu Trúc đã đoán nàng sẽ nói thế: “Đúng, dù là quốc sĩ, hắn cũng bị đại luật Bắc Sảm quản chế. Xét công bằng, nàng chẳng sai, dù ta không thiên vị, khách quan mà nói, hai cháu hắn sai nhiều hơn. Nhưng… Tiểu Du, nàng cũng rõ, thế đạo này không chỉ có đại luật. Đại luật không hoàn mỹ, dù có hoàn mỹ, ngoài đại luật còn quá nhiều vùng xám. Trên đại luật, còn có cường quyền.”

“…”

“Gần đây mạc khảo khiến ta nhìn nàng với con mắt khác, có nhận thức mới, sinh ra hứng thú lớn hơn. Nhưng đồng thời, nhiều người cũng nhận ra nàng, ý thức nàng không tầm thường. Sự chú ý này, với một kẻ vô quyền vô thế, chẳng phải chuyện tốt, đặc biệt ở Thiên Đô.” Hắn khẽ thở dài: “Huống chi, nàng là Trọc nhân. Nàng hiểu rõ gian nan trong đó hơn ta. Đoán phá thay đổi từ mạc khảo, và những thứ nhằm vào nàng trong đoán phá, là minh chứng rõ nhất.”

Hòa Du khẽ mím môi.

“Đạo lý đơn giản, nàng chắn đường kẻ khác. Với một số người, nàng là hòn đá nhỏ trước mặt họ. Vì thế mạc khảo của nàng mới gian nan, biến đổi khôn lường.” Tần Tu Trúc nói: “Đúng, kết quả là nàng thắng trận phá, thành tích ưu tú. Nhưng… kỳ thực, nàng chẳng thay đổi được gì.”

“…”

“Nghĩ xem, dù nàng ở mạc khảo, hay sau này ở điện khảo, trổ hết tài năng, thậm chí đoạt thủ khôi , kết quả là gì?” Tần Tu Trúc nói: “Dù có được chức vị tốt nhất, cũng chỉ là làm quan trong triều. Tương lai nàng thật sự thay đổi sao?”

“…”

“Tiểu Du, ta thấy được, nàng khao khát vô hạn với tương lai.” Giọng hắn càng dịu: “Nhưng khao khát không phải ảo tưởng. Dù nàng vào triều làm quan, thì sao? Nàng dốc hết sức leo lên, nhưng điểm xuất phát cao nhất của nàng, so với một số người, còn không chạm nổi gót chân họ.”

“Điều tệ hơn, những việc nàng làm trong mạc khảo, dù không ảnh hưởng âm mưu hay dương mưu của họ, nhưng đã đắc tội họ. Hòn đá nhỏ như nàng, dù không tác động đại cục, nhưng đã vào giày họ, làm đau chân họ, phá hỏng tâm tình họ. Nàng như cát trong giày, họ chẳng lẽ không đổ nàng ra? Dù nàng thắng đoán phá, tỏa sáng trong mạc khảo, trước mặt họ, nàng vẫn là hòn đá nhỏ từng làm hỏng tâm tình họ. Họ tùy thời có thể đổ nàng ra, hoặc nghiền nát nàng.”

“…”

“Chẳng cần nói đến đại nhân vật sau mạc khảo, chỉ lấy ví dụ đơn giản nhất, Bối Lãm Triều. Nàng vào triều, hắn đúng là không thể công khai làm gì nàng . Nhưng… với quyền thế của hắn, muốn khiến nàng khắp nơi bị chèn ép trong triều, dễ như trở bàn tay,  dùng quyền mưu đặt bẫy chết người cũng chẳng khó. Kể cả Tiểu Trù, cũng bị nàng kéo xuống nước.” Tần Tu Trúc ôm nàng: “Dù ta không biết nàng tham gia mạc khảo để làm gì, ta biết, con đường nàng muốn thông qua mạc khảo để mở ra, chưa bắt đầu đã cùng đường.”

“Nhưng may thay, nàng đủ thông minh, biết phải làm gì trong tình cảnh này. Ở đoán phá, nàng đã biết nghĩ cách tổ đội.” Tần Tu Trúc nhẹ cọ nàng: “Đoán bị sai, không phá không xây được. Ngoài đoán phá, cũng thế. Nhân sinh nào chẳng phải đoán phá, nào chẳng phải mạc khảo.”

“Tần thiếu gia.” Hòa Du căng thẳng, nhẹ nói: “Ngài rốt cục muốn nói gì?”

“Kỳ thực lần trước ta đã muốn nói với nàng, tiếc là Tiểu Trù về gấp, chưa kịp nói rõ. Lần này, ta thẳng thắn với nàng.” Hắn nghiêng cổ, nâng mặt nàng, đối diện: “Tiểu Du, theo ta đi?”

“…”

“Dù nàng đắc tội nhiều người, chỉ cần theo ta, bất kể đắc tội ai, ta đều đủ sức che chở nàng chu toàn.” Hắn nghiêm túc nhìn nàng, giọng khẩn thiết.

“Có ta, một Bối Lãm Triều nhỏ bé chẳng dám chạm vào một sợi tóc của nàng. Đừng nói chỉ làm hai cháu hắn bị thương, dù nàng lóc thịt hai cháu hắn đưa cho hắn ăn, hắn cũng phải cười nịnh nuốt từng miếng.”

Lời tàn nhẫn thốt ra từ miệng hắn, bằng giọng ấm áp bình tĩnh, ánh mắt vẫn mềm mại sủng nịch, hòa với tia xanh thẳm lộ vẻ âm độc, khiến người ta lạnh gáy.

“Tần thiếu gia… Ngài không cần…” Hòa Du vẫn nói.

Nhưng Tần Tu Trúc không bất ngờ trước phản ứng cự tuyệt của nàng, chẳng nổi giận, vẫn bình tĩnh: “Tiểu Du, nghe ta nói hết được không?”

“… Ừ.” Nàng chần chừ, nhưng gật đầu.

“Ta sẽ liệt kê rõ ràng, những lợi ích khi theo ta.” Tần Tu Trúc nói: “Thứ nhất, theo ta, nàng vẫn tự do. Ta biết nàng yêu tự do thế nào, nên yên tâm, ta tuyệt đối không giam cầm nàng như Văn Duy Đức. Đó là tiền đề. Nàng muốn làm gì, cứ làm, tùy tâm sở dục. Muốn tiếp tục mạc khảo, cứ khảo. Muốn vào triều làm quan, chọn chức vị nào tùy nàng. Bất kỳ khát vọng, lý tưởng nào, cứ buông tay mà làm. Theo ta, nàng không bị trói buộc, ngược lại, càng tự do. Có ta, nàng vô câu vô thúc, thiên hạ này chẳng ai dám cản nàng.”

“Dù nàng gây họa gì trong mạc khảo hay sau này, đắc tội nhân vật lớn nào, ta sẽ dẹp yên. Ta có đủ tiền cho nàng tiêu xài, đủ để biến mọi mộng tưởng viển vông của nàng thành hiện thực.”

“…”

“Thứ hai, ta sẽ bảo vệ Tiểu Trù. Ta biết hắn là thân nhân duy nhất của nàng, quan trọng thế nào. Có ta, hắn không liên lụy nàng, chẳng ai dám lấy hắn uy hiếp nàng. Tài hoa của Tiểu Trù sẽ được thi triển, ta là hậu thuẫn vững chắc nhất của hắn, không ai dám bắt nạt hắn. Dù hắn cưới Kỳ Đường, cũng chẳng ai dám khinh thường, chế giễu hắn là kẻ ở rể.”

Tần Tu Trúc nâng cằm nàng, gần đến mức hơi thở phả lên môi nàng.

“Thứ ba, ta sẽ thương nặng, đối tốt với nàng, không để nàng chịu ủy khuất như ở mạc khảo nữa.”

Hòa Du khó giấu kinh ngạc: “Tần thiếu gia…”

Tần Tu Trúc nghiêng đầu, cụp mi, môi kề sát môi nàng: “Gọi bao lần vẫn là Tần thiếu gia. Ta… đến nay chưa từng làm vụ mua bán nào lỗ vốn.”

Môi hắn ươn ướt, nóng hơn môi nàng. Như ánh mắt hắn, ấm áp, tựa giọt sương trên lá, sắp nhỏ vào mắt nàng.

“Cũng chỉ có nàng, khiến ta chịu lỗ thế này. Tiểu Du.”

730

“Ngô ——”

Hai người vừa kề sát môi, chỉ cách nhau một gang tay.

Nàng đưa tay chặn lên môi Tần Tu Trúc, ánh mắt nhìn hắn. “Tần thiếu gia, mới không lâu trước đây, ngươi vừa dạy ta một bài học, hẳn là không quên nhanh như vậy chứ?”

“Ân…” Hắn bị bịt miệng, giọng mơ hồ, ánh mắt cũng lộ vẻ nghi hoặc.

“Ngươi dạy ta, vạn vật đều có giá.” Hòa Du nói.

Hắn khựng lại, ngay sau đó rõ ràng định giải thích.

Nhưng Hòa Du lại càng dùng sức chặn chặt môi hắn. “Tần thiếu gia, tự đặt tay lên ngực mà nghĩ, ta chỉ là một Trọc nhân hèn mọn, ngươi đặt ra giá cao như vậy để mua làm gì chứ?”

Tần Tu Trúc nắm tay nàng kéo ra, chóp mũi khẽ lướt qua má nàng, hàng mi rũ xuống che giấu một tia bối rối. “Thì ra nửa ngày nay, nàng ở đây giận ta? Được rồi, lần trước… ta có hơi quá đáng. Nhưng không phải tại nàng trước đó lạnh nhạt với ta, lại còn bày ra bộ mặt băng giá sao?”

Hắn thở dài sâu, ngón tay khẽ nâng cằm nàng, giọng bất đắc dĩ. “Huống chi, từ khi rời Bắc Cảnh, ta chưa từng chạm vào nữ nhân nào khác, đến nửa ngụm son cũng không động tới. Nàng có biết nhẫn nhịn khó khăn thế nào không? Hả? Lòng ta cứ ngày nhớ đêm mong nàng… Không kìm được, giọng điệu có hơi hung, ra tay cũng nặng hơn chút. Thôi được, ta biết sai, ta xin lỗi, vậy mà nàng vẫn ghi nhớ mối thù này.”

Tần Tu Trúc vừa nói vừa cười, giọng dịu dàng như nâng niu nàng trong lòng bàn tay. “Trước đây đúng là không nhìn ra, nàng mềm mại như cục bột, vậy mà tính tình lại cứng rắn, tâm tư… cũng thật nhỏ nhen, đúng là biết giữ thù.”

Giọng điệu hắn như mưa phùn dịu dàng, ánh mắt gần gũi nhìn nàng chằm chằm, khiến Hòa Du thoáng chốc suýt thất thần, cho đến khi Tần Tu Trúc lại cúi xuống định hôn nàng, nàng mới giật mình tránh đi.

“Ta, ta không phải… giữ thù.” Hòa Du phân trần, “Ta chỉ muốn hỏi, nếu ta chấp nhận điều kiện của ngươi, cái giá phải trả là gì?”

Tần Tu Trúc nghe vậy, đáp thẳng thắn: “Chẳng có cái giá nào cả. Chỉ là… ở bên ta, cùng ta…”

Hắn không kìm được, khẽ hôn lên chóp mũi, khóe môi nàng, vòng eo hơi siết, ái muội dùng dương vật cương cứng chạm nhẹ vào mông nàng, động tác rất khẽ, như sợ làm nàng hoảng mà chạy mất.

Dù hắn động tác nhẹ nhàng, Hòa Du vẫn giật mình cứng đờ. “Vậy… cái giá là ta phải để ngươi thao, đúng không?”

“Ta vốn định nói một từ uyển chuyển dễ nghe hơn…” Tần Tu Trúc cười khẽ, môi vẫn không ngừng, mút hôn dọc một đường, nhẹ nhàng như chạm mà không chạm.

Nhưng Hòa Du nghiêng người tránh đi, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn. “Nói cách khác, so với kỹ nữ thanh lâu thì chẳng khác gì, bán thân thể để đổi lấy lời hứa hẹn của ngươi, phải không?”

Tần Tu Trúc khựng lại, lùi ra sau một chút, khóe mắt và đuôi mày nhíu lại. “Sao lại nói như vậy? Nàng và kỹ nữ đương nhiên khác nhau. Kỹ nữ là để ngàn người cưỡi vạn người thao… Còn nàng theo ta, chỉ thuộc về riêng ta. Ta tự nhiên không như Văn Duy Đức, coi nàng như món đồ mà đem tặng người khác. Nàng là của ta, chỉ có thể để ta thao.”

Hòa Du đối diện với chút giận dữ trong mắt hắn, bình thản hỏi lại: “Nhưng để một người coi là kỹ nữ hay để nhiều người coi là kỹ nữ, có gì khác nhau đâu?”

“…” Hắn nhướng mắt, ánh nhìn đầy tình ý ban nãy đột nhiên lạnh đi. “Tiểu Du.”

“Ta đã bị nhiều người thao qua, một người hay nhiều người… với ta mà nói, chẳng có gì khác biệt.” Hòa Du nói, “Cho nên…”

Nàng nghiêm túc nhìn hắn. “Xin lỗi.”

“…”

Hòa Du thở dài. “Tần thiếu gia, có lẽ chính ngươi cũng không nhận ra, những lời ngươi vừa nói, kỳ thực chẳng khác gì những kẻ ngươi nhắc tới, chẳng khác gì Văn Duy Đức. Cũng kiêu ngạo như nhau, cũng không xem người khác là người.”

“…”

“Ngươi nói sẽ không như Văn Duy Đức mà giam cầm ta, sẽ cho ta tự do. Nhưng…” Nàng nhìn hắn, “Khi tự do phải do người khác ban cho, nó còn gọi là tự do nữa không?”

“…”

“Đó không phải tự do, chẳng qua chỉ là một sợi xích chó được nới lỏng.” Nàng nói.

“Tiểu Du, nàng có biết mình đang nói gì không?” Giọng Tần Tu Trúc lạnh đi. “Điều kiện ta đưa ra, đừng nói là một Trọc nhân, ngay cả những nữ nhân bình thường, dù là kim chi ngọc diệp hay thiên kim quý tộc, nằm mơ cũng không có được phúc phận ấy. Đến cả nam nhân, cả Thanh nhân, cũng quỳ xin ta để được cơ hội đổi đời. Nếu họ nghe được những điều kiện này, bất kỳ ai cũng sẽ đội ơn ta, hận không thể cung phụng ta như tổ tông mười tám đời. Nàng không đội ơn ta thì thôi, vậy mà chẳng có chút cảm kích, lại còn chỉ trích ta như vậy?”

“Thiên hạ đều đội ơn, vậy ta cũng phải ngàn ân vạn tạ, cảm tạ long ân của ngươi sao?” Nàng phản vấn. “Từ đầu đến cuối, ta chưa từng đòi hỏi ngươi nửa điều. Giờ đây, ta chỉ có một yêu cầu duy nhất.”

“Cái gì?”

“Ta không muốn làm kỹ nữ của bất kỳ ai, dù là ai đi nữa.” Nàng nói. “Ta chỉ muốn là Hòa Du, sống cuộc đời của chính mình.”

Tần Tu Trúc nghe vậy, bật cười. “ nàng đúng là quật cường, cứng đầu. Chẳng phải chỉ là cách nói bề ngoài thôi sao? Theo ta, nàng vẫn là Hòa Du, ta còn có thể che chở, thương tiếc, chăm sóc nàng. Nếu nàng vì chuyện trước đây mà giữ thù, cảm thấy ta khinh thường nàng, ta cũng không phải không thể sửa đổi. Sau này trên giường, ta sẽ học cách kiềm chế hơn. Nhưng khi động dục, trạng thái ấy thực sự khó khống chế. Huống chi, đó chỉ là chút tình thú, không phải thật sự khinh bỉ nàng. Ta khác hoàn toàn với lũ yêu vật ở Bắc Cảnh mà nàng từng gặp. Một, ta không thù ghét nhân loại. Hai, ta không phải kẻ máu lạnh vô tình. Ba, ta tuyệt đối không vì nàng là Trọc nhân mà xem thường nàng.”

“…”

“Ta không để tâm nàng có chút tính khí, nháo lên còn rất đáng yêu.” Thấy Hòa Du im lặng, Tần Tu Trúc đưa tay vuốt tóc nàng ra sau tai, ngẩng mắt nhìn nàng chằm chằm. “Ta đã nhượng bộ năm lần bảy lượt, vậy mà nàng vẫn định cự tuyệt ta sao?”

Hòa Du khựng lại, ánh mắt dừng trên mắt hắn một lúc, rồi cụp mi, hít một hơi, mỉm cười. “Tần thiếu gia hiểu lầm rồi, từ đầu đến cuối, ta chưa từng nói sẽ cự tuyệt ngươi.”

“…”

Mắt Tần Tu Trúc sáng lên, vội ôm lấy nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng. “Ngoan.”

“…” Lần này nàng không kháng cự, để mặc đầu lưỡi hắn luồn vào khoang miệng.

Nàng không phản kháng, hắn hôn cũng thuận lợi, nên không quá thô bạo hay vội vã. Nhưng khi đầu lưỡi hắn rời khỏi miệng nàng, chờ mong nụ hôn tiếp theo, cuốn lấy lưỡi nàng mà liếm mút, dù không thô bạo, cũng khiến nàng run rẩy.

Nàng thuận theo lạ thường, như tính tình cuối cùng đã được hắn dỗ dành, mềm mại như bông tựa vào lòng hắn. Kháng cự lớn nhất cũng chỉ là cố cuộn người lại, như con ốc muốn giấu mình đi. Nhưng khi bị hôn đến hai má đỏ bừng, chân run lẩy bẩy, nàng lại đè nén giọng, không dám kêu loạn, mặt nhăn nhó.

Hắn hôn tỉ mỉ, hơi thở ngày càng nặng nề, thì thào: “Tiểu Du… Ân…”

Nhưng Tần Tu Trúc vẫn rất kiềm chế, động tác quá giới hạn nhất cũng chỉ là cách áo xoa nhẹ lên ngực nàng.

Nàng khẽ rên, giọng run run, mắt ngấn lệ. “Tần… Tần thiếu gia… Đừng…”

“Hôn vài cái cũng không được sao? Thật biết làm nũng…” Hắn nóng ran khắp người, từ ánh mắt, bờ môi, đến giọng cười khàn khàn. “Tính tình nháo đủ rồi, giận cũng xả rồi, đừng gọi Tần thiếu gia nữa.”

“…” Nàng cắn môi dưới, cảm nhận dương vật của hắn cọ vào mông mình đến đau nhức. Xoẹt xoẹt, nàng xoay người đẩy hắn ngã xuống gối, tự mình cúi xuống giữa hai chân hắn. Cách lớp áo, nàng áp mặt vào chỗ căng phồng của hắn, ngẩng mắt. “Ta… ta… ta liếm cho ngươi… được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro