
651 + 652 + 653 + 654 + 655
651
Một tia hàn quang lướt qua tai, Văn Duy Đức không tránh, chỉ lặng lẽ đứng nhìn cách vài thước.
Trong sân huấn luyện, nam nhân thu hồi trường thương, lưỡi thương hóa thành mảnh toái quang, biến mất vào tay hắn. Hắn như vừa nhận ra người đứng xa, nhận khăn dài từ thị nữ bên cạnh, lau tay.
“Ca.” Văn Vọng Hàn bước tới.
Văn Duy Đức ra hiệu cho thuộc hạ phía sau không cần theo, nói với hắn: “Bồi ta đi một đoạn.”
Văn Vọng Hàn không từ chối, khoác trường bào từ tay thị nữ, theo bên cạnh hắn.
“Có việc gì?”
“Lần này đến Nhập Tuấn, ngươi phải cẩn thận. Dù Nhập Tuấn có thù cũ với Thượng Hi, nhưng quốc chủ tiền nhiệm đã qua đời lâu, hiện Hoàng hậu âm thầm nắm quyền, gần đây có chút liên lụy không rõ với Thượng Hi,” Văn Duy Đức nói. “Vì vậy, lần này ngươi đi, họ có thể vô lễ, mạo phạm. Nếu thái độ họ quả thực càn rỡ, không cần nói nhiều, cứ trở về.”
Hắn liếc Văn Vọng Hàn: “Ta đã dặn trước, nhưng muốn nhắc lại. Tốt nhất, đừng giết người. Có thể không giết, thì đừng sát. Dù Nhập Tuấn chỉ là tiểu quốc, Bắc Sảm đã công nhận độc lập, nếu ngươi tùy tiện đồ sát hoàng thất, sẽ gây phiền phức không cần thiết.”
“Ta sẽ cố,” Văn Vọng Hàn đáp. “Để lại một người đủ không?”
“…”
“Nửa người thì sao? Còn thở, còn nói được,” Văn Vọng Hàn hỏi tiếp.
“Cố để lại vài người sống,” Văn Duy Đức nói. “Lý Nam sẽ giúp ngươi.”
“Ừ,” Văn Vọng Hàn đáp.
“Còn một việc,” Văn Duy Đức nói tiếp. “Manh mối A Từ mang về, chưa chắc là thật. Bàn Vương cố ý dùng tin tức này câu A Từ, sao không để lại bẫy? Nên ta mới để ngươi đi. Nếu có trá—”
“Ta sẽ xử lý,” Văn Vọng Hàn hiểu ý. Với kinh nghiệm nhiều năm, trước sức mạnh tuyệt đối, bẫy rập nào cũng vô dụng.
“Được.”
“Còn việc gì không?” Văn Vọng Hàn hỏi lại, rõ ràng nhận ra ca ca còn lời chưa nói.
Văn Duy Đức dừng bước, trong tay hiện ra lá thư.
“Sáng nay đình quán nhận thư, Thường Huy tưởng là của ta, nên đưa đến. Bàn Vương đã bóp méo người nhận và dẫn ấn.”
Hắn đưa thư cho Văn Vọng Hàn.
Văn Vọng Hàn thấy nét chữ, ánh mắt lạnh lùng khẽ liễm. Nhìn người nhận và dẫn ấn, hắn chỉ nhướng mày, không phản ứng thêm, ánh mắt dừng trên vết cắt gọn gàng của dao thư—mỉm cười nhạt.
“Ngươi mở thư Hòa Du gửi ta?”
Biết hắn nói chuyện luôn thế, chữ “ta” không phải cố ý nhấn mạnh.
Nhưng chữ ấy như tảng đá lạnh rơi vào họng Văn Duy Đức, nghẹn một hơi mới mở miệng: “Ta đã nói, Bàn Vương bóp méo người nhận và dẫn ấn, họ tưởng là thư ta, nên đưa đến. Ta nghĩ…”
“Ngươi nghĩ Hòa Du viết cho ngươi?” Văn Vọng Hàn ngắt lời, giọng lạnh băng pha chút châm chọc, âm cuối nghi vấn như trào phúng.
Văn Duy Đức mím môi, thần thái bình tĩnh: “Tâm tư Bàn Vương khó lường, có thể hắn muốn chia rẽ huynh đệ ta… Nhưng ta tuyệt không cố ý xem lá thư này.”
“Không sao, ca,” Văn Vọn Hàn rút thư trước mặt hắn, liếc qua, môi khẽ nhếch như cười: “Ta không ngại ngươi xem.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Văn Duy Đức nhìn bóng lưng Văn Vọng Hàn, vẫn nói: “Đình quán do Bàn Vương khống chế, các dịch quán khác cũng không tuyệt đối an toàn. Lần sau, ngươi có thể dùng tin sạn chuyên dụng của Bắc Cảnh.”
“Đúng thế.” Văn Vọng Hàn dừng bước, nghiêng mặt, ánh nắng ngược chiều bị lông mi rũ xuống cắt vụn, lấp lánh nơi khóe môi như băng nứt: “Ca, ngươi đoán vì sao ta không dùng?”
“…” Văn Duy Đức sắc mặt khẽ đổi, hé môi, nhưng cuối cùng im lặng.
“Ca, đừng lo, ta chẳng ngại ngươi xem thư của ta. Sau này cũng vậy. Dù ai xem, ta cũng chẳng ngại—”
‘Ta còn sợ họ không xem.’
Văn Vọng Hàn không nói ra, ý tứ ẩn trong bước chân rời đi.
…
“Kha Tử, ngươi đi đâu vội thế?” Mục Thế Kiệt hiếm thấy Vệ Kha bước chân gấp gáp.
“sau khi Văn đốc lĩnh đi Nhập Tuấn, ta phải bàn giao công việc với Lý ca,” Vệ Kha đáp.
“Ồ…” Mục Thế Kiệt theo bên cạnh, thần bí hỏi, giọng pha chút nịnh nọt: “Kha Tử, cả Bắc Cảnh, ngươi là người biết nhiều tin nhất… Này, ngươi có… tin gì không?”
“…” Vệ Kha sắc mặt biến đổi, quay đầu: “Gần đây ngươi ngốc sao? Ta nghe nói ngươi xin Thường ca đi Thiên Đô.”
“… À, chuyện đó.” Mục Thế Kiệt cười ngượng: “Dù sao ta hay đi công cán, đi đâu chẳng giống nhau? Thiên Đô thì sao. Nhiều người không thích đi, ta coi như giúp huynh đệ phân ưu.”
“Ngươi làm bậy, truyền đến tai chủ tử, ngươi tránh không nổi một trận khổ,” Vệ Kha cười khổ. “Đừng quậy, hôm nay ta thật sự bận.”
“Được, được, ta không làm phiền. Ta chỉ hỏi một chuyện. Ta nghe nói… Thiên Đô gửi thư? Cho Thương Chủ?”
Vệ Kha đau đầu: “Thiên Đô gửi thư cho Thương Chủ, chẳng phải bình thường sao?”
“Hại, ngươi lại gạt huynh đệ. Họ nói là… Hòa Du viết?” Mục Thế Kiệt hạ giọng.
Vệ Kha thở dài, nghiêm túc nhìn Mục Thế Kiệt: “Không phải cho Thương Chủ, hình như gửi nhầm. Ngươi đừng nói với ai, đặc biệt là tứ công tử. Ta đi đây.”
“Gửi nhầm?” Mục Thế Kiệt tai rung rung, vui vẻ: “Được, ngươi đi đi.”
…
“Phong bảo! Ta hỏi giúp ngươi rồi, không phải thư cho Thương Chủ,” Mục Thế Kiệt vui vẻ nói với Văn Nhứ Phong.
Văn Nhứ Phong ngẩn ra: “Không phải cho đại ca? Vậy…”
“Đúng thế, có khi là cho ngươi!” Mục Thế Kiệt vỗ vai hắn: “Ta đoán, tiểu khả ái lo ngươi biết chữ ít, nên gửi qua Thương Chủ, nhờ chuyển cho ngươi?”
Nụ cười Văn Nhứ Phong rạng rỡ rõ rệt, cười một lúc, rồi liếc ngang: “Ngươi mới ít chữ.”
“Ta đã nói, ngươi đừng nghĩ lung tung. Dù sao… trước đây nàng ở cùng ngươi, nàng đối với ngươi, vẫn còn tình cảm,” Mục Thế Kiệt cười, nhưng mắt lấp lóe. “Nàng… trong lòng không dễ quên ngươi.”
Văn Nhứ Phong như được dỗ, lại nói: “Sao đại ca chưa đưa thư cho ta?”
Mục Thế Kiệt ngẩn ra: “Ờ, ta không biết.”
Văn Nhứ Phong như nhớ ra gì, sắc mặt suy sụp, đứng dậy đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu? Đợi ta với!”
…
“Thư của ta đâu?”
Văn Duy Đức ngẩng đầu từ công văn: “Thư gì?”
652
Văn Duy Đức ngẩng đầu từ công văn: “Thư gì?”
“Thư Hòa Du gửi ta.” Văn Nhứ Phong hất mặt, giọng lạnh băng. Từ khi biết ký ức bị đại ca phong ấn, thái độ hắn với Văn Duy Đức chẳng còn tốt đẹp.
“…”
Văn Duy Đức khẽ nhíu mày, nhìn mấy thủ hạ đứng cạnh, họ hoảng hốt, ánh mắt tỏ ý chẳng biết gì.
“Không có,” hắn nói.
“Ca!” Văn Nhứ Phong lập tức nổi giận: “Ngươi lại thế!”
Văn Duy Đức đuôi mắt khẽ nhếch: “Tiểu Phong.”
“Ngươi lại định giữ thư của Hòa Du, đúng không? Lần này lấy cớ gì? Vẫn là vì tốt cho ta? Hay là ‘nàng chỉ là Trọc nhân hèn mọn, không xứng viết thư cho ta’?”
“…”
“Hòa Du đã thoát khỏi sự khống chế của ngươi, ngươi dựa vào đâu ngăn nàng viết thư cho ta? Nàng giờ đã tự do, nàng không thuộc về ngươi!” Văn Nhứ Phong bị cơn giận vô danh làm choáng váng, thái độ hung hãn khác thường.
“Nàng chẳng còn liên quan gì đến ngươi!”
“Đưa ra ngoài,” Văn Duy Đức chỉ nói.
Văn Nhứ Phong sững người.
“Đưa hắn về,” Văn Duy Đức cầm công văn, lạnh nhạt nói.
Thủ hạ bên cạnh đành tiến lên mời Văn Nhứ Phong đi, nhưng hắn đâu chịu—chỉ là.
Phanh…
Văn Nhứ Phong lùi hai bước, suýt quỳ xuống, thân thể như mất hết sức lực, rõ ràng bị đại ca khống chế.
“Nhốt bảy ngày,” Văn Duy Đức chẳng ngẩng mắt: “Đầu óc tỉnh táo thì thả.”
“Ca! Ngươi dựa vào gì giam ta! Ta nói sai câu nào! Trả thư cho ta… a!” Văn Nhứ Phong chẳng thể mở miệng.
…
Chẳng biết Tiểu Phong nghe phong thanh từ đâu, nhưng tuyệt không thể nói với hắn rằng thư Hòa Du gửi cho Vọng Hàn. Với tính Vọng Hàn, cũng không nuông chiều Tiểu Phong.
Công văn trong tay Văn Duy Đức, đọc đi đọc lại vài lần, nhưng chẳng lật qua nổi. Trên giấy, vài chữ cứ hiện lên, kéo suy nghĩ hắn lạc vào những điều vụn vặt.
‘Ngươi tưởng Hòa Du viết cho ngươi?’
‘Nàng đã không thuộc về ngươi.’
‘Nàng chẳng còn liên quan gì đến ngươi.’
Tâm tư khó yên
…
“Tiểu Phong… lại chọc đại ca giận thế nào?” Văn Từ Trần dựa vào gối, lười biếng hỏi.
“Ờ…” Khuất Lê dừng lại.
“Nói,” Văn Từ Trần dập tàn thuốc trong chén lưu ly.
Khuất Lê khó xử, như nói chẳng được, không nói cũng chẳng xong, nhưng chịu không nổi sát khí của Văn Từ Trần, đành nói: “Là… Thiên Đô gửi một lá thư.”
Văn Từ Trần nhướng mày: “Ồ?”
“Là… Hòa Du gửi.”
Văn Từ Trần cười: “Ta đoán, đệ đệ ta chạy đi đòi thư từ đại ca?”
“Đúng…”
“Ha.” Văn Từ Trần nhún vai, cầm ống thuốc mới, châm lửa, đứng dậy.
“Tam công tử, ngươi đi đâu?” Khuất Lê hỏi.
“Đệ đệ ta không ra được, làm ca ca, sao ngồi yên được.” Hắn kẹp ống thuốc, bước ra ngoài.
Khuất Lê vội ngăn: “Tam công tử, Thương Chủ đang bận, ngươi đi, hắn sẽ giận. Tứ công tử bị nhốt bảy ngày rồi!”
“Ngươi rõ ràng muốn ta đi mà?” Văn Từ Trần cười: “Ngươi chẳng phải rất quan tâm chuyện của kỹ nữ đó sao?”
“… Không, tam công tử… Ta…” Khuất Lê ngập ngừng, không giải thích.
…
Thấy Văn Từ Trần đến, Văn Duy Đức đuổi thẳng: “Địa Tức của ngươi còn cả đống việc chưa xong, đúng không?”
“Ca, cho ta xem,” Văn Từ Trần chẳng đứng đắn, chống tay lên bàn, cúi người: “Dù sao thư chẳng phải cho ngươi.”
Bang… Bút trong tay Văn Duy Đức phát ra tiếng vang nhỏ. Ánh mắt hắn lướt qua vai Văn Từ Trần, nhìn Khuất Lê phía sau.
Khuất Lê vội quỳ: “Thương Chủ… Ta…”
Nhưng Văn Duy Đức chẳng nổi giận, chỉ thu mắt, liếc Văn Từ Trần: “Không ở chỗ ta.”
“Vậy ngươi xem rồi?” Văn Từ Trần cười.
“…”
“Đúng thế, ngươi chắc chắn xem. Hòa Du gửi, sao ngươi không xem?” Văn Từ Trần đứng thẳng: “Viết gì cho nhị ca?”
“Ngươi, bớt hút thứ đó đi,” Văn Duy Đức nhướng mắt, nhìn hắn.
“Chậc.” Văn Từ Trần xoa gáy, mí mắt rũ, dị đồng híp lại thành nửa vòng trăng, ánh tà tà: “Vậy… Kỳ Vân Tranh đã ‘thao’ được nàng chưa?”
“Văn Từ Trần,” Văn Duy Đức đặt bút lên giá, nhìn chằm chằm: “Ngươi tốt nhất thu liễm tâm tư.”
Văn Từ Trần cười cong mắt như trăng non: “Ta có tâm tư gì? Ta đi đâu được đâu?”
Hắn giơ tay, lắc cổ tay, một sợi xích ám kim thoáng hiện rồi ẩn đi: “Vừa đưa Hòa Du đến Bàn Vương, Thường Huy theo lệnh ngươi khóa ta. Ta đã nói, chỉ đưa một Trọc nhân, sao ngươi sai Thường Huy đi theo, hóa ra là để trói ta về? Giờ ta chẳng ra nổi phủ tướng quân , ta làm được gì?”
“Đến giờ, ngươi vẫn chưa rút được bài học?” Văn Duy Đức ánh mắt nghiêm nghị: “Vậy tiếp tục về tỉnh lại. Khi nào nghĩ thông, thì nói điều kiện với ta. Khuất Lê, dẫn chủ tử ngươi đi!”
“Vâng!”
Khuất Lê vội đứng dậy—Văn Từ Trần phối hợp, xoay người đi. Nhưng bước tới, còn nói: “Ca, ta viết thư, còn tự do chứ?”
“…”
Khuất Lê nắm tay Văn Từ Trần, quay lại nói với Văn Duy Đức: “Thuộc hạ lập tức đưa tam công tử về!”
…
Đã khuya.
Công vụ hôm nay xử lý xong, quy trình ngày mai đã sắp xếp, việc quan trọng đều ổn thỏa. Trong quân, trong triều… mọi thứ cần hắn với tư cách Thương Chủ đều đã giải quyết.
Đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại khoảnh khắc ngắn ngủi bầu bạn.
Văn Duy Đức chống tay lên trán, cúi nhìn lá thư trước mặt.
Đúng. Nàng đã đi, nàng tự do. Nàng không thuộc về hắn, nàng… chẳng còn liên quan gì đến hắn.
Nàng tuyệt đối không muốn dính líu gì thêm với hắn.
Sự thật là thế, nhưng dễ dàng đảo loạn tất cả. Chỉ một lá thư, đã nháo thành thế.
Nàng như sợi chỉ thừa trên y phục, chẳng thể làm ngơ, quyết tâm rút ra, càng kéo càng loạn, cuối cùng nước đổ khó hốt, để lại lỗ thủng khó vá.
Văn Duy Đức buông tay, cầm bút, chấm mực.
lý trí hắn hiểu rõ, nàng viết thư cho Vọng Hàn, chỉ là kế hoãn binh, sợ hắn đến Thiên Đô tìm nàng.
Đạo lý, ai cũng hiểu, ai cũng nói được, ai cũng rõ.
Nhưng còn nỗi lòng chẳng rõ, như gai đâm vào họng, tự hỏi tự đáp: Ngươi sao tin chắc, nàng không thật sự quan tâm Vọng Hàn?
Hoặc nếu, nàng thật sự nhớ hắn thì sao?
Bút ngừng trên giấy—chẳng hạ xuống được.
Dù sao, có viết, cũng chẳng gửi đi.
Nhưng dù nghĩ vậy, vẫn chẳng buông bút.
Giấy trống, lòng chẳng trống.
Văn Duy Đức cầm lá thư lên.
Vo thành một nắm trong tay, áp lên trán, nắm chặt che khuất tầm mắt. Giấy bị hắn vò nát rơi lả tả từ kẽ tay, chẳng tiếng động, chẳng tức giận.
653
Mấy ngày nay, Tiểu Trù dường như bận rộn công việc, sáng sớm đã không thấy người, đêm khuya mới về, có khi nàng ngủ rồi vẫn chưa thấy hắn.
Hòa Du thấy hắn bận, chẳng tiện quấy rầy, lại vừa hay có việc riêng. Nàng lén ra ngoài hai lần, hỏi thăm vài chuyện.
Tối nay, trở về, bất ngờ thay, Tiểu Trù đã về. Hắn ngồi trong phòng nàng, tựa hồ đã đợi được một lúc.
Hòa Du bước vào, thấy Hòa Trù, khựng bước, vén rèm: “Hôm nay đệ về sớm.”
Hòa Trù ngồi đó, hai tay đan nhau, vuốt khớp ngón cái, nhìn nàng: “Ừ.”
“ đệ ăn tối chưa?” Nàng mạc danh thấy mình hơi chột dạ.
“Rồi,” Hòa Trù đáp.
“ mấy ngày nay đệ bận lắm.”
“Còn ổn,” Hòa Trù nói. “Không bận như tỷ.”
“…” Hòa Du vừa cởi áo bông, tay khựng giữa không trung, khô khan đáp: “Ta…”
“Ta vừa ra cửa, tỷ đã rời nhà,” Hòa Trù đan ngón cái, giọng điệu bình thản: “Ta sợ tỷ đợi không nổi, phải đi sớm, kẻo tỷ sốt ruột chờ.”
“Ta… không phải ý đó, Tiểu Trù, đệ hiểu lầm rồi,” Hòa Du vội kéo ghế ngồi đối diện, cố giải thích.
“Thiên Đô vui chứ?”
“… Ta không đi chơi,” Hòa Du đáp.
“Ta biết,” Hòa Trù gật đầu: “ tỷ còn không bằng đi chơi.”
“…”
“105 lần,” hắn nói.
“Hả?” Hòa Du ngẩn ra.
“Ba ngày nay, số lần tỷ có thể bị ám sát, thương tổn, bắt cóc…” Hòa Trù nói. “Nói cách khác, nếu ta là kẻ mưu hại tỷ, tỷ đã chết 105 lần. Hoặc, chuyện ở khách điếm năm ấy, sẽ lặp lại 105 lần—”
Hòa Du sững sờ một lúc: “ đệ mấy ngày nay không đi làm, mà theo dõi ta?”
Hòa Trù chống khuỷu tay lên bàn, ngón cái đỡ cằm, thần thái vẫn bình thản: “ tỷ thề thốt bảo vệ bản thân, tuyệt không để chuyện hai năm trước xảy ra. Được, ta cho tỷ cơ hội chứng minh. Nhưng mấy ngày nay… tỷ chỗ nào cũng sơ hở, chẳng phòng bị ai, kể cả người lạ.”
“Ta có phòng bị,” Hòa Du vội nói. “Hơn nữa, sao đệ dám theo dõi ta?!”
“Phòng bị?” Hòa Trù cười, ngồi thẳng, ánh mắt dừng trên vai nàng: “Tỷ, cởi áo ra, xem nào.”
Hòa Du ngẩn người. Nàng đã cởi áo bông, chỉ còn áo lót và váy bọc, cởi nữa chỉ còn sấn y.
“Cởi,” Hòa Trù buông tay, giọng chậm rãi.
Hòa Du cảm giác ánh mắt như bị kéo chậm, khi tỉnh táo, áo bọc đã rơi xuống đất.
“Tỷ, tự nhìn gương,” Hòa Trù vung tay, kẽo kẹt, gương trang điểm phía sau nàng xoay đến, đối diện nàng.
Hòa Du xoay người, sững sờ.
Trên vai sau, một dấu răng rõ ràng, đỏ lên, mới bị cắn không lâu. “ đệ… cắn?”
“Chiều nay, lúc tỷ đứng đợi xe dưới mái ngói ở ngã tư,” Hòa Trù nhìn vai cổ trần của nàng. “Ta kéo tỷ ra sau tường, góc đó có ám môn, dân buôn gần đó dùng làm lối đi. Toàn bộ quá trình, ta tốn chưa đến một phần ba khắc.”
“…” Hòa Du kinh ngạc nhìn hắn, nếu không có dấu răng, nàng chẳng tin nổi.
“Ta dùng năng lực,” Hòa Trù thản nhiên thừa nhận. “Nhưng giờ thời thế hỗn loạn, kẻ mạnh hơn ta nhiều vô kể. Nếu họ ra tay, hôm nay, ta sẽ như hai năm trước…”
“…”
“Lại mất tỷ lần nữa.” Hắn lặng lẽ nhìn nàng.
“Tiểu Trù…” Hòa Du thấy đau đớn kìm nén trong mắt hắn, lòng thắt lại. Nàng ngồi đối diện, nhẹ nắm tay hắn, mới nhận ra ngón tay hắn tím bầm vì tự véo. “ đệ đúng, sau này ta sẽ cẩn thận hơn. Xin lỗi, đã làm đệ lo.”
“Ta không hiểu,” Hòa Trù nhìn vào mắt nàng. “Chúng ta khó khăn lắm mới được ở bên nhau, sao tỷ vẫn muốn rời bỏ ta?”
“Ta không… muốn bỏ đệ.”
“Không ư?” Hòa Trù hỏi, chợt cười. Nụ cười mập mờ: “Nếu ba ngày trước, khi tỷ đi gửi thư, bị người bắt lần nữa thì sao?”
Hòa Du yết hầu khô khốc.
Hòa Trù giơ tay, gạt tóc mái nàng, để lộ rõ mặt mày, như muốn nàng chẳng giấu được bí mật: “Chẳng phải vì gửi thư cho tình nhân, tỷ bỏ mặc ta sao?”
Hòa Du đồng tử mở to: “ đệ… nói bậy gì?! Tình nhân gì?!”
Hòa Trù cười ngắn, nâng cằm nàng: “Tỷ, cái tính không đến tường nam không quay đầu, dùng để nói dối, đúng là như đứa trẻ chưa lớn.”
Hắn khom người, kề sát, hơi thở phả lên má nàng: “Văn Vọng Hàn chứ gì?”
Hòa Du hơi thở dồn dập, mọi khiếp sợ nhỏ bé chẳng thoát khỏi ánh mắt hắn.
“ đệ… sao biết?”
“Ta vừa nói, 105 lần,” Hòa Trù cười. “ tỷ để lộ 105 sơ hở cho người xâu xé, huống chi một lá thư?”
“Sao đệ dám xem thư ta?!” Hòa Du giận dữ, hất tay hắn: “ đệ thật quá đáng!”
“Tỷ,” nếu ngày thường, Hòa Du nổi giận, Hòa Trù sẽ chịu thua. Nhưng giờ hắn bình tĩnh lạ thường, lặng lẽ nhìn nàng: “Vì sao?”
“Cái gì vì sao?!” Nàng rõ ràng giận đến mất khống chế.
“Tên Văn Vọng Hàn, ta chẳng lạ,” hắn nói. “Phải nói, ở Thiên Đô, chẳng ai lạ tên này. Dù chưa nghe Văn Vọng Hàn, cũng biết Văn đốc lĩnh.”
Hòa Du mím môi.
“Những tin đồn về hắn tạm không nói. Chỉ một việc. Một việc duy nhất,” Hòa Trù hỏi, giọng khẽ run: “Văn Vọng Hàn… là đệ đệ ruột của Văn Duy Đức, nhị ca của Văn Từ Trần, Văn Nhứ Phong.”
“…”
“Hàn Khê,” hắn nhắc lại cái tên.
Hòa Du lông mi run lên.
“Là hắn, đúng không?” Giọng Hòa Trù nhẹ đi: “Tỷ.”
“…” Hòa Du từ khóe mắt thấy trong gương, sắc mặt mình tái nhợt.
Hòa Trù lại giơ tay, mu bàn tay lướt nhẹ qua má nàng: “ tỷ… thích hắn?”
“…”
“Từ một năm trước, khi tỷ bỏ trốn, đã thích hắn? Đến giờ, vẫn thích hắn?” Hắn hỏi, giọng và ánh mắt nhẹ như lông chim, chẳng chạm đất đã tan trong mắt nàng. “Văn Duy Đức… họ đối với tỷ, với chúng ta… làm những chuyện đó.”
“ tỷ… lại thích đệ đệ hắn.”
“Ta…” Hòa Du hé môi, cố lắc đầu, nhưng…
“Ta nghĩ, Văn Vọng Hàn chẳng ít lần tổn thương tỷ, đúng không?” Hòa Trù nói tiếp. “Tỷ, ta nhớ rõ. Ở khách điếm, Văn Vọng Hàn ở bên Văn Duy Đức.”
Hòa Du cắn môi.
“Hai năm trước, Văn Vọng Hàn cũng cưỡng bức tỷ, đúng không?” Hòa Trù hỏi.
Hòa Du mắt trào đau đớn khó dập tắt, chẳng thể kìm nén.
“Mấy năm nay, hắn chẳng ít lần làm như vậy, đúng không?”
“…”
“Nhưng tỷ… Ha,” Hòa Trù cười, mắt cong như trăng non, che đi ánh mắt vỡ vụn, chẳng rơi xuống: “ tỷ lại hỏi hắn có khỏe không? Chẳng phải còn nói ‘nhớ ngươi’ sao?”
“…”
“Giấy trắng mực đen, tự tay tỷ viết.”
“Ta… không phải ý đó…” Hòa Du nghe chính mình giải thích khô khan.
Hai chữ ‘nhớ ngươi’ vừa viết, nàng đã hối hận, vội xóa đi. Lúc đó chỉ theo thói quen, dùng lời lẽ từng dỗ Văn Vọng Hàn để hắn nhẹ tay hơn. Nàng hiểu tính hắn, biết hắn thích nghe gì, chỉ đành dỗ vậy. Nhưng viết xong, nàng nhớ ra mình đã xa hắn, trời nam đất bắc, nên vội xóa.
Hơn nữa, nếu để hai chữ đó, với tính hắn, có khi lập tức đến Thiên Đô, cảnh đó, nàng tuyệt không muốn thấy.
Nàng định viết lại thư, nhưng hôm đó bị Tiểu Trù đột ngột cắt ngang, chẳng còn thời gian. Vội vã tránh Tiểu Trù gửi thư, nàng không dám chậm trễ, nghĩ hai chữ đó đã xóa, nên gửi luôn.
Nhưng nàng không ngờ, Tiểu Trù lại thấy lá thư.
“Tỷ,” Hòa Trù ngắt lời, kề sát, trán chạm trán nàng. Nàng không phản kháng, dường như vắt óc tìm lời…
Nhưng.
“Sao tỷ lại đối xử với mình như thế?”
Hòa Du mắt trào lệ mỏng, chẳng rõ từ đâu, chỉ thấy lòng dâng nỗi buồn khó xua.
Lá thư vốn chỉ là kế hoãn binh, chẳng thật, nhưng vết sẹo xưa bỗng bị xé toạc. Nàng tưởng đã qua, nhưng… vẫn đau.
Hòa Trù nhẹ nâng mặt nàng, nhìn tầng lệ: “Hư, đừng khóc, tỷ. Đừng khóc… Nhìn ta. Nhìn ta là đủ.”
đồng tử Hòa Du ánh lên hoa văn xanh lam như mắt hắn, lan đến huyệt thái dương, chìm vào cổ, thấm vào ngực.
Hòa Trù rũ mắt, hôn dưới đồng tử nàng, liếm đi lệ mỏng, tay trượt xuống ôm cổ nàng.
“ tỷ có biết, tỷ quan trọng với ta thế nào không? Tỷ, ta xem tỷ như trân bảo, quý tỷ như mạng… Không, mạng ta sớm đã là của tỷ…”
Hắn lẩm bẩm, nhìn nàng như con rối gỗ, tay dần siết chặt. Hắn vô cảm thấy mặt nàng đỏ lên, lưỡi bị siết thè ra—
Hắn cúi xuống, hôn lưỡi nàng.
“Sao… ngọn lửa ấy… không thiêu chết cả hai ta trong quá khứ…”
…
“Tiểu Trù?” Sáng sớm, Hòa Du ra ngoài, bất ngờ thấy Hòa Trù: “Hôm nay công vụ không bận? Sao chưa đi?”
Nàng hơi đau đầu, như trải qua ác mộng cả đêm, không nghỉ ngơi tốt, sáng dậy muộn, rửa mặt xong vẫn mơ hồ… Mơ màng nhớ hôm qua Tiểu Trù về sớm, nói vài câu, rồi không thoải mái đi ngủ.
“Ừ,” Hòa Trù cười: “Hôm nay ta nghỉ. Ăn sáng trước.”
“Sao sáng sớm đã làm nhiều món ngon thế?” Hòa Du nhìn bàn ăn.
“Để tỷ no bụng, hôm nay có sức đi dạo phố,” Hòa Trù múc cháo, đặt trước mặt nàng.
“Hả?” Hòa Du ngẩn ra.
“ tỷ đến Thiên Đô chưa đi dạo khắp nơi, hôm nay ta dẫn tỷ đi,” Hòa Trù nói. “Nhanh ăn đi.”
“Không, không cần, ta chẳng muốn mua gì… Đi dạo phố ta cũng không có hứng…”
“Không sao, tỷ muốn đi đâu, hôm nay ta dẫn hết,” Hòa Trù nói. “Được rồi, đừng hỏi, ăn đi.”
654
Hòa Du vốn chẳng quen đi dạo phố, trước đây không có cơ hội, lại càng thiếu tiền. Hồi ở Dục Giang, một chuyến ra ngoài đã khó, nhiều nhất chỉ đến chợ trấn. Thỉnh thoảng có dịp, nàng chỉ mua sách hoặc dược liệu quý bồi bổ cho Tiểu Trù.
Hôm nay, Hòa Trù nhất quyết kéo nàng đi dạo, nhưng nàng phát hiện mình chẳng biết dạo gì. Chớ nói mua sắm, nhìn hàng hóa rực rỡ trong tiệm đã hoa mắt. Hơn nữa—
Ngồi trong xe liễn, nhìn đám đông qua lại, những thiếu nữ trẻ đẹp, ăn mặc lộng lẫy, diễm lệ thể diện… đều là người thường.
Vì thế, họ có thể quang minh chính đại bước đi trong đám đông, chẳng cần trốn tránh, chẳng sợ hãi, chẳng phải quá hèn mọn, chỉ cần sống tốt.
Hòa Trù dường như nhận ra nàng bất an, càng thêm ôn nhu, thấy nàng không muốn xuống xe, cũng chẳng ép, chỉ nói: “Tỷ, đừng sợ.”
Hắn nhẹ buông rèm xe, che tầm mắt nàng: “ tỷ không muốn xuống, chúng ta không đi. Sau này còn nhiều cơ hội, ta sẽ bồi tỷ dạo phố.”
“Đi chỗ tỷ muốn nhất trước đã.”
Xe liễn dừng trước một tòa sân—
Hòa Du nhìn sân, sững sờ, quay đầu nhìn Tiểu Trù: “ đệ…”
“Trọng Phác nói với ta,” Hòa Trù thản nhiên đáp, mở cửa xe, bước xuống, đưa tay: “Tỷ.”
Hòa Du nắm tay hắn, xuống xe, hắn vẫn chẳng buông. Hòa Trù cứ thế nắm tay nàng, vượt ngưỡng cửa, tiến vào sân—
Vừa qua cửa, hai người đã bị phủ dịch chặn đường. Hòa Trù lấy ngọc bài từ hông, hai phủ dịch liếc nhìn, lùi lại: “Đại nhân, mời.”
Chẳng những thế, tiểu quản nơi đây tiến lên, cung kính dẫn họ vào sâu trong sân. Qua vài hành lang, đến một gian phòng, vài người đang trò chuyện, công vụ nhàn nhã. Một người trong đó, Hòa Du quen mắt.
Người ấy thấy Hòa Du, nhíu mày: “Không phải chứ, ngươi lại đến?”
Tiểu quản chưa kịp nói, người nọ đã bực bội: “Đã bảo ngươi không đủ điều kiện, đừng làm mất thời gian ta. Không thấy chúng ta bận sao?”
Mấy người khác nhìn sang, nhàn nhạt hỏi chuyện gì.
Trương đại nhân mất kiên nhẫn: “ tiểu nữ tử mấy ngày nay, ngày nào cũng đến báo danh, thủ tục chẳng đủ, ngay cả tịch chứng cơ bản cũng không có, ta sao báo danh cho nàng được?”
“Trương đại nhân, khế đất nhà ta vừa lấy được, ta cũng đến phủ Sam Nhật xin tịch chứng, họ bảo một tháng nữa mới có. Xin đại nhân châm chước, xem có cách nào khác không,” Hòa Du lặp lại lời mấy ngày qua.
“Ta châm chước cho ngươi, ai châm chước cho ta?” Trương đại nhân cười khổ: “Ngươi về đi, ta thật chẳng có cách nào. Chưa thấy ai cố chấp như ngươi, ta bảo rồi, sang năm hẵng đến.”
Hắn phất tay gọi người đuổi nàng ra. Mấy người khác chẳng để tâm, tiếp tục trò chuyện.
“Thì ra ngươi mấy ngày nay cứ đến đây vì chuyện này,” Hòa Trù cười. Nơi này đầy trận pháp, hắn theo dõi Hòa Du nhưng chẳng vào, nên không biết chuyện gì xảy ra.
Hắn bước lên, quét mắt nhìn người trong phòng, hỏi: “Diêu đại nhân biết các ngươi bận thế sao?”
Mọi người lập tức nhìn Hòa Trù.
Trương đại nhân đánh giá hắn, như hiểu ra, cười lạnh với Hòa Du: “Dẫn người đến phàn cao chi? Chẳng hiểu quy củ, muốn chạy quan hệ à? Vị công tử này, ta thấy ngươi trẻ tuổi, tuấn tú lịch sự, gia thế hẳn không tệ, sao lại vì một kẻ lai lịch bất minh, bần hàn thấp kém mà đi đường ngang ngõ tắt? Ta nói thật, nữ nhân này ba ngày nay liên tục đến đây. Không phải ta làm khó, nàng ngay cả tịch chứng cơ bản cũng chẳng có. Hỏi quê quán, nàng bảo là người Dục Giang, bảo nàng về đó báo danh, nàng lại không chịu. Hương si, thành tích nàng đưa ra cũng từ hai năm trước. Loại người như nàng, ta thấy nhiều rồi, từ thâm sơn cùng cốc, cảm thấy không ngóc đầu lên được, muốn dựa vào đặc quyền Thiên Đô để đầu cơ trục lợi thôi.”
“Trương đại nhân, ta đã nói có thể bỏ đặc quyền tịch chứng Thiên Đô,” Hòa Du nói.
“Ngươi nói bỏ là bỏ được? Ngươi xem luật Bắc Sảm là trò đùa à?!” Trương đại nhân nghiêm khắc hơn.
“Trương ca!” Tiểu quản sốt ruột, bất chấp, nói: “Ngươi đừng…”
Hòa Trù bước tới chắn trước Hòa Du, liếc hai nam nhân ngồi sau Trương đại nhân, nói với tiểu quản: “Mười lăm phút, đủ chứ?”
Tiểu quản sững sờ.
“Ta đợi Diêu Thố mười lăm phút. Qua mười lăm phút…” Hòa Trù chưa nói hết, kéo Hòa Du đến ghế chủ vị, để nàng ngồi: “Dù Diêu Thố quỳ đến Duy Hiền Các, ta cũng không gặp.”
Cả phòng tức khắc im lặng trong ánh mắt kinh hãi—hai người mặc quan bào nhìn nhau, xác nhận không biết thanh niên này, càng không hiểu tình huống, nhưng thấy ánh mắt tiểu quản dừng trên ngọc bài bên hông Hòa Trù…
Hai người biến sắc, tiến lên, khom mình hành lễ: “Chủ các đại nhân sao rảnh đến đây…”
“Chủ các?” Trương đại nhân kinh ngạc, giờ mới thấy huy ấn rực rỡ trên ngọc bài, sắc mặt trắng bệch.
“Diêu đại nhân nghỉ hai ngày, xin hỏi danh tính đại nhân , để chúng ta mời hắn đến…”
“Không cần, hắn nhận ra ta,” Hòa Trù liếc lư hương bên cạnh: “Mười lăm phút.”
“Tiểu Trù…” Hòa Du bất an, thấp giọng khuyên, không muốn làm lớn chuyện.
Nhưng Hòa Trù nắm tay nàng, ánh mắt nghiêm túc, khiến nàng không thể mở miệng.
…
Diêu Thố đến không nhanh không chậm, lư hương gần tàn, sắp quá mười lăm phút. Vừa vào, hỏi chủ các nào đến, giọng pha ngạo mạn. Cũng thường thôi, Diêu Thố là chủ Doãn đường các này, quan giai thượng tứ, chủ các vượt giai hắn chẳng nhiều.
Nhưng vừa qua ngưỡng cửa, thấy thanh niên trên ghế, Diêu Thố chân mềm nhũn, suýt ngã nếu không có tôi tớ đỡ: “Trù… Trù… Công tử…” Hắn đẩy tôi tớ, vội bước tới, hành đại lễ: “Sao ngài đến đường các mà không báo trước…”
Mọi người trong phòng, sau kinh hãi, sắc mặt đều khó coi. Là đường các dưới Duy Hiền Các, sao chẳng nghe về Trù công tử—Thanh nhân đỉnh cấp, môn sinh Tào tể, điện khảo năm trước đứng thứ ba, được bệ hạ yêu thích, có hôn ước với Đường quận chúa, muội muội Bàn Vương. Đồn rằng nhậm chức ở Duy Hiền Các chỉ để tích lý lịch, vài năm sẽ thăng chủ chức, thậm chí kế vị Tào tể.
Ai ngờ vị tôn thần này lại đến cái đường các nhỏ bé ở Thiên Đô Sam Nhật.
Hòa Trù không nói, chỉ cười.
Tiểu quản lanh lợi, thì thầm với Diêu Thố. Diêu Thố sắc mặt khó coi, ánh mắt đảo qua Trương Ốc và Hòa Du, dừng lại trên Trương Ốc, xanh mét.
“Trương Ốc! Mau xin lỗi Trù công tử!”
Trương Ốc biết mình sai lớn, nhưng ngoan cố, gằn giọng: “Ta không sai! Nữ nhân này…..thủ tục không đủ, ta sao báo danh được?!”
Hai nam nhân quan bào đã tra tư liệu Hòa Du, vừa nhìn, mặt trắng bệch, lắc đầu với Trương Ốc, lén đưa cho Diêu Thố.
Diêu Thố lật một tờ, chân càng mềm. Râu dê run rẩy, cầm ngọc cầm đập hai cái vào đầu Trương Ốc: “Đồ hồ đồ! Không thấy tên nàng à?!”
“Tên thì sao?!” Trương Ốc vẫn ngơ ngác.
“Ngươi đoán sao nàng tên Hòa Du?! Trù công tử tên gì?!” Một quan bào nam nhân nghiến răng thì thầm.
Hòa Trù xem cảnh này như trò cười, giờ mới lên tiếng: “Không sai, vị lai lịch bất minh, bần hàn thấp kém này, chính là tỷ tỷ ta.”
“…”
Thấy mọi người mặt xám như tro, hắn cười rạng rỡ: “Chẳng phải đường ngang ngõ tắt. Cùng phụ cùng mẫu, tỷ tỷ ruột.”
Trương Ốc sững sờ.
Diêu Thố gượng cười: “Trù công tử, Trương Ốc mới đến, chẳng hiểu gì, ngài đừng chấp. Ngài đại nhân đại lượng, xin đừng để tâm…”
Hắn bước đến trước Hòa Du, hành đại lễ, liên tục xin lỗi: “Hòa thục sĩ, việc này lỗi tại ta, xin ngài đừng so đo. Điều kiện ngài hoàn toàn phù hợp, giờ ta báo danh ngay.”
Hắn đưa tư liệu cho thủ hạ: “Ngài sớm nói là tỷ tỷ Trù công tử, sao có hiểu lầm này.”
“Điều kiện ta phù hợp? Nhưng ta chưa có…”
“Được chứ! Tịch chứng ngài có rồi! Tư liệu ghi, Hòa thục sĩ chưa xuất các, đúng không? Vậy tịch chứng theo Trù công tử, ngài ấy đã có tịch, ngài tự nhiên cũng có.”
“… Còn làm thế được?” Hòa Du sững sờ, nhìn Trương Ốc: “Không vấn đề chứ?”
Diêu Thố vội nói: “Ngài yên tâm, việc này tuyệt đóio không sai. Ta chuyên làm chuyện này, chẳng ảnh hưởng Trù công tử chút nào.”
“Còn một việc, thân phận ta, sau này khảo thí… tư liệu đều được giấu?” Hòa Du hỏi.
“Đương nhiên! Đây là tuyệt mật cao nhất, ai dám tiết lộ? Lộ tin thí sinh là tội tru di cửu tộc!” Diêu Thố nói.
Hòa Du cảm tạ: “Vậy làm phiền ngài.”
“Không phiền, không phiền…” Diêu Thố cười làm lành, liếc Hòa Trù.
Hòa Trù như không thấy, chỉ nhìn Hòa Du.
Hòa Du vẫn thấy ngượng, nói với Hòa Trù: “Báo danh xong, về thôi?”
“Ai, ai…” Diêu Thố ngăn lại: “Hòa thục sĩ chớ vội, hôm nay chúng ta quá sai , ta đã đặt tiệc ở Tiêu Cầm quán, xin thục sĩ nể mặt, dùng bữa đơn sơ, cho chúng ta cơ hội tạ lỗi.”
“Không… Không cần,” Hòa Du xua tay: “Không sao, Trương đại nhân vì chức trách, chẳng có lỗi.”
Hòa Trù không đáp, nắm tay Hòa Du đi ra, để lại đám người chạy theo xin lỗi, cầu xin.
Hòa Du thấy Hòa Trù làm vậy không ổn, nhưng không cưỡng nổi, bị hắn kéo lên xe liễn. Trọng Phác chặn đám người ngoài xe.
Hòa Du vẫn thấy không ổn, vén rèm từ biệt họ. Trên xe, nàng trách Hòa Trù: “ đệ làm thế không tốt.”
“Đám chó săn nịnh nọt , có gì đáng kính?” Hòa Trù lạnh nhạt: “Chúng quen bắt nạt kẻ yếu, thấy tỷ không phải người Thiên Đô, ăn mặc mộc mạc, nên cố ý làm khó. Chúng làm khó tỷ ba ngày, ta không…”
Ta không giết chúng đã là tốt.
Hắn nuốt lời, chỉ cười lạnh.
“Họ cũng vì miếng cơm,” Hòa Du nói. “Thiên Đô vốn không đơn giản, sơ suất chút là sai lớn. Trương Ốc làm việc cứng nhắc, nhưng không có cách nào. Nếu không nghiêm, lỡ lộ chuyện, vẫn là cấp trên hắn chịu tội.”
“Vậy ta không trách họ nặng, đúng không?” Hòa Trù nói.
“Đúng. Tiểu Trù nhà ta trưởng thành, tính tình tốt hơn xưa nhiều,” Hòa Du cười. “Nhưng… ta biết đệ lợi hại, chẳng ngờ lợi hại thế. Sao họ sợ đệ vậy?”
“Ha,” Hòa Trù nhìn ra phố thị phồn hoa: “Đây là Thiên Đô. Bè lũ nịnh nọt, rắn chuột một ổ, hành sự ti tiện, chỉ lo lợi. Sau cửa son là gấm vóc, nhưng hộ nào cũng thối rữa. Tỷ thấy hôm nay, ngọc lâu kim khuyết, mỗi viên ngói, mỗi bức tường, đều xây bằng xương người, mạng người.”
Hắn nhìn Hòa Du: “Đây là nơi bẩn nhất ta từng thấy. Hai năm ở đây, ta chán ghét đến cực điểm, chẳng hiểu sao tỷ bất chấp tất cả, dấn thân vào vũng bùn bẩn nhất đế quốc. vương triều Bắc Sảm … gần như ai cũng bẩn. Ta lo tỷ lại bị lừa.”
Hắn nắm tay nàng, đặt trong lòng bàn tay: “Ta không còn là thằng nhóc tay trắng không bảo vệ được tỷ. Tỷ, tỷ muốn gì, nói với ta được không? Ta có thể cho tỷ tất cả, nếu giờ chưa có, ta sẽ dốc sức giành lấy…”
Hoàng hôn buông, đèn màu thắp sáng phố. Ánh sáng lấp lánh trong mắt Hòa Trù, phồn hoa chẳng che nổi sự trong trẻo và chấp nhất của thiếu niên: “Mấy ngày nay, ta nghĩ rất lâu. Ta biết tỷ đã quyết, muốn làm gì sẽ làm. Nhưng dù chỉ một phần vạn, ta vẫn muốn ngăn tỷ. Tỷ, Thiên Đô chẳng như nơi khác, càng không như tỷ nghĩ. Chuyện đường các vừa rồi chỉ là cái bóng nhỏ. Tỷ lương thiện, trước sau như một. Họ làm khó tỷ, tỷ vẫn quá lý trí . Người như tỷ, sao trụ nổi nơi đây? Tỷ không muốn ai biết quan hệ của chúng ta, không chịu để ta giúp, nếu không, tỷ không bảo họ giấu thông tin…”
Hòa Trù nhìn nàng: “Ta đã lấm than bẩn, nên càng không muốn tỷ dấn vào.”
Hòa Du nghe, thật lâu chẳng nói, rồi mới mở lời: “Tiểu Trù, hai năm trước, khi cùng đệ tham gia mạc khảo, ta đã tính điều tệ nhất. Ta biết đệ lo cho ta, muốn bảo vệ ta, muốn ta sống tốt. Hồi nhỏ, có lần ta không làm xong bài, sợ mẫu thân mắng, sai đệ chép thay. Đệ cố bắt chước chữ ta, nhưng mẫu thân vẫn nhận ra. Mẫu thân suýt đánh chết ta, bắt ta chép cả đêm. Đệ ôm chân mẫu thân xin, nhưng mẫu thân không phạt đệ, còn cho đệ đồ ăn ngon, để đệ ngồi nhìn ta chép.”
“…” Hòa Trù rõ ràng nhớ chuyện này, ánh sáng ngoài xe chiếu mặt hắn, như phủ sương mù chẳng tan.
“Ta vốn đã tủi thân, thấy đệ ăn đồ ta thích, càng khóc thảm. Nhưng mẫu thân mỉa mai: ‘Thế này đã tủi thân? Sau này con còn tủi hơn, khóc cũng không có cơ hội! Con không có tư cách tủi thân! Sau này, hắn không cần làm gì, nằm cũng có người đút cơm, ăn ngon uống tốt. Còn con? Con sẽ đau khổ gấp trăm lần. Có lý không? Không! Dưới trời này, tủi thân của con nhiều lắm. Hắn giúp con một lần, là hại con một lần. Giờ con quỳ chép sách, hắn ăn đồ con thích. Sau này, con quỳ chịu khổ, hắn còn làm người trên! Đạo lý dưới trời này là vậy, chẳng có lý. Con tủi thân? Tủi thân thì tự nghĩ cách đừng sai, tự đứng lên. Con chẳng phải vật dựa của ai, ngoài con, chẳng ai chịu thay nỗi khổ tủi của con!’”
Nàng rút tay, vuốt má hắn: “Ta chỉ là tỷ tỷ đệ, chẳng phải vật dựa. Ta chẳng muốn khổ, chẳng muốn chịu tội, nhưng như mẫu thân nói… đạo lý dưới trời, với ta, là chẳng có lý. Ta không muốn khổ, không muốn chịu tội, chỉ có thể không sai, chỉ có thể tự đứng lên…”
“Tỷ… mẫu thân quá nghiêm khắc với tỷ…” Hòa Trù nắm cổ tay nàng: “ tỷ đừng gì cũng nghe mẫu thân, được không? Giờ chẳng còn như xưa… phụ mẫu mất rồi, nhưng ta còn đây, tỷ còn có ta! Người ngoài đều xấu, họ sẽ lừa, sẽ hại tỷ. Tỷ có thể không tin ai, nhưng ta… ta khác! Ta chịu tủi thay tỷ thì đã sao, mạng ta cũng cho tỷ được… Chỉ cần tỷ…”
“Chỉ cần tỷ ở bên ta, là đủ…” Hòa Trù kề trán nàng, giọng run run: “Xin tỷ, ở bên ta, được không? Chỉ hai ta… Ta chẳng cần gì… tỷ muốn làm gì, ta không cản… Chỉ muốn hai ta…”
“Tiểu Trù,” Hòa Du nhíu mày, cảm thấy lời hắn rối loạn, như có ẩn ý, nhưng thấy nỗi buồn trong mắt hắn, lòng thắt lại: “ đệ nghĩ đâu vậy? Ta đã nói, ta không bỏ đệ. Dù ta làm gì, ta sẽ bồi đệ, được không?”
“Thật sao?” Hòa Trù chớp mi, như chẳng dám tin: “Chỉ hai ta?”
Hòa Du thấy kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ…”
“Ngoéo tay,” Hòa Trù đưa ngón út.
Hòa Du sững sờ, thấy thần sắc nghiêm túc của Hòa Trù, đành vươn ngón út móc vào tay hắn.
Hòa Trù nắm ngón tay nàng: “Sau này, tỷ không được để nam nhân khác lừa, không được bỏ ta, phải mãi bên ta, chỉ hai ta… ở bên nhau.”
“Tiểu Trù… đệ sao vậy? Hôm nay hơi lạ,” Hòa Du cảm thấy lời hắn càng kỳ quái.
“ tỷ mau nói !” Hòa Trù đột nhiên cao giọng.
Hòa Du giật mình, chưa kịp phản ứng. Hắn lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội hạ giọng, làm nũng với vẻ đáng thương, mắt chớp chớp, giọng mũi bi ai: “Tỷ ~~ được không mà? Tỷ đáp ứng ta, sau này làm gì, ta cũng không cản đâu ~~”
Hòa Trù lộ vẻ mặt ấy, Hòa Du chẳng còn cách nào, chỉ bất đắc dĩ cười: “ đệ, tốt xấu gì cũng là ‘Trù công tử’, sao còn như trẻ con thế.”
“Mau nói ~~ ngoéo tay, thắt cổ trăm năm không được đổi…”
“Được, được, ngoéo tay, thắt cổ trăm năm không đổi.”
Hòa Trù đột nhiên cúi xuống, kề sát, bốn mắt đối diện ở khoảng cách cực gần. Nàng ngẩng mặt, vừa dứt lời—
Một tầng ánh sáng xanh lam thoáng lướt qua mắt hắn, đọng sâu trong đồng tử nàng.
“Ta là của đệ. Chỉ của đệ,” hắn nói. “Nói.”
“Ta là của đệ. Chỉ của đệ,” nàng lặp lại, chất phác.
Hòa Trù cúi xuống, hôn lên môi nàng: “Ta yêu đệ”
“Ta yêu đệ,” nàng nỉ non.
“Đến chết, không được đổi.”
“Đến chết… không đổi.”
…
Nhạc Thanh Nghiêu nhìn hình ảnh từ quang cầu trong tay Khảm Tranh, người vốn dẻo mồm giờ ngơ ngác, lắp bắp nửa ngày, thốt ra: “Tranh ca… giờ hai ta xin nghỉ bệnh, còn kịp không?”
Khảm Tranh dập tàn thuốc, ngửa đầu tựa vào tường: “Ngươi chẳng phải mới biết chuyện này sao.”
“Nhưng… nhưng trước đây thằng nhóc đó chỉ cắn tỷ nó một cái thôi!” Nhạc Thanh Nghiêu vò đầu, còn ngây ra: “Ai ngờ tam công tử nói, lại… lại là thật?”
Hắn hỏi: “Nhà họ, trong phòng ngươi chưa đắc thủ à?”
Khảm Tranh lắc đầu: “Không được. Hòa Trù quá cảnh giác , tên quản gia kia cũng có vấn đề. Hòa Du lại quá thận trọng, ta không dám làm gì nhiều… nhiều nhất chỉ động tay trên xe liễn họ như thế này.”
“Giờ… báo cáo thế nào?” Nhạc Thanh Nghiêu mặt như khổ qua: “Làm sao nói với Thường ca? Hắn bảo từ chuyện lớn đến nhỏ, cái gì cũng phải báo.”
“Thành thật báo,” Khảm Tranh châm tàn thuốc mới.
“Ta thật không dám nghĩ…” Nhạc Thanh Nghiêu nhìn quang cầu dần tắt, biết họ đã về nhà, rời xe, vào phòng. “Thằng đệ biến thái kia, lúc ở với nàng… làm gì. Hệ tinh thần đúng là kẻ nào cũng biến thái, ta thật chẳng muốn dính tới hệ tinh thần !”
“…” Khảm Tranh hút hai hơi, mới nói: “Vậy đừng nghĩ.”
“Nhưng ta…” Nhạc Thanh Nghiêu cúi đầu, sắc mặt càng tệ: “… đầu óc cứ nghĩ!”
“…”
“Nói chứ, ta không tin ngươi không nghĩ,” Nhạc Thanh Nghiêu nhún vai, lấy tàn thuốc từ bao bên hông Khảm Tranh, châm lên: “Cái việc này ta thật chẳng muốn làm… quá dày vò. Lúc nhận việc mừng bao nhiêu, giờ ta muốn chết bấy nhiêu. Mẹ nó, chẳng khác gì treo miếng thịt lợn trước mặt chó!”
“…” Khảm Tranh hé miệng, muốn bảo hắn tự mắng mình thì mắng, đừng lôi hắn vào, nhưng nghĩ lại, chẳng nói.
“Ai, Tranh ca…” Nhạc Thanh Nghiêu bĩu môi, nhìn hắn đáng thương: “Nên nói mà không nói, ta thật muốn… thao nàng.”
“…” Khảm Tranh bắt đầu cân nhắc xin Thường Huy đổi cộng sự.
Hắn cũng chẳng muốn làm.
655
Trước tiên xin thưa với chư vị, Hỏi Đáp Hiến Tù (10) lần này có chút vấn đề. Bởi vì hôm qua ta vất vả lắm mới trả lời xong, viết đâu ra đấy rồi, thế mà sau đó lại không tìm thấy hồ sơ. Hôm nay ráng tìm, cũng vẫn không ra.
Tìm đến nỗi đầu choáng mắt hoa, suốt hai canh giờ mà chẳng nhớ nổi rốt cuộc để vào chỗ nào. Dựa vào trí nhớ cũng chẳng thể gợi lại các người đã hỏi gì, chỉ còn nhớ rõ đáp án… tức chết ta mất! Ta đúng là một tên ngốc chính hiệu.
Xin quỳ lạy tạ tội với chư vị.
Cho nên nếu trước đó các người có để lại câu hỏi mà ta chưa trả lời, thì phiền chư vị hỏi lại một lần nữa. Hai hôm nay ta sẽ luôn luôn kiểm tra lại bình luận để tìm ra mà trả lời. Lại quỳ thêm lần nữa, ta đúng là đồ ngốc mà!!!
Vừa hay, trước đó từng nói sơ về cách phối nhân thiết của Địa Tức, có điều nói chưa thật tỉ mỉ. Lần này hỏi đáp có rất nhiều người hỏi, ta bèn tổng hợp lại cho rõ ràng, hôm nay sẽ đăng phần này.
Mỗi nhân vật trong nam đoàn Địa Tức đều có thiết lập riêng biệt, bao gồm cả đồng phục, chi tiết nhỏ, huân chương, đai lưng v.v... Một số chưa được giới thiệu, sau này khi họ lên sàn cũng sẽ được lần lượt nhắc đến. Tuy rằng họ chỉ là vai phụ, nhưng dù là nam hay nữ phụ, đều được cài cắm vào trong chính văn, có thiết lập liên quan, khiến văn chương thêm phong phú. Ta thích cách viết có logic, nhân vật lập thể, tựa như đang xây dựng một thế giới.
Ta yêu Hiến Tù của ta, cũng yêu các người.
1. Khuất Lê
Khuất Lê là Bạch Giải, tương tự như kỳ lân phương Tây. Tóc trắng, có mấy lọn tóc dài sắc cầu vồng tết lại, giấu ở đuôi tóc. Huy chương bên hông hắn khắc hình một con kỳ lân một sừng.
Mắt mang sắc nghê quang, không cố định — (màu mắt hệ tinh thần thường sẽ biến hóa, có thể tham khảo Vệ Kha và Tiểu Trù.)
2. Bất Tư Tuyền
Là một con tuyền ve — chính là chuồn chuồn. Sinh ra tại nơi tụ hội linh khí trời đất, hấp thu hết thảy linh tuyền rồi hóa hình, là một lão yêu quái, song hình dáng là một tiểu chuồn chuồn đáng yêu.
Tóc đen pha sắc trắng thanh, ánh lên như nhuộm.
3. Trác Thao
Các mặt thuộc tính đều thần bí, là người bí ẩn nhất trong Địa Tức. Nguyên hình không rõ, năng lực không rõ, do Văn Duy Đức an bài gia nhập Địa Tức, nhằm tránh cho Địa Tức quá mức khác người.
Song bản thân hắn lại không hứng thú với tranh quyền đấu trí. Giống như Văn Từ Trần hay các tinh anh trong Địa Tức có hành vi thái quá, hắn chỉ nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ.
Tóc mang sắc kim nhạt.
4. Ôn Tu Dương
Nghĩa tử của Trác Thao, là yêu vật nhỏ tuổi nhất trong truyện, mới hơn trăm tuổi. Bản thể là Du — loài xuất hiện liền khiến người trở nên tà ác, làm quốc gia loạn lạc diệt vong. Một sừng tượng trưng chính nghĩa, một sừng tượng trưng tà ác.
Loài Du đã bị tuyệt diệt từ lâu. Hắn là con Du đầu tiên hóa hình thành công, được Trác Thao nhận nuôi, sau đó đưa đến nương nhờ Văn Duy Đức.
Tóc sắc kim nhạt, sừng dê đen, đuôi cũng mang sắc kim nhạt.
5. Nhạc Thanh Nghiêu
Bản thể là một con giao ngư — cá mập nhỏ.
Tính cách thẳng thắn, miệng độc. Tinh thông theo dõi, ẩn nấp, đặc biệt giỏi ám sát.
Tóc màu xám xanh.
6. Khảm Tranh
Bản thể là dao xích cung — một loài tắc kè hoa.
Thương Tiêu có một con yêu vật tên Trảm Tranh, là cộng sinh với hắn. Hai người không phải huynh đệ, mà là cùng sinh cùng diệt. Sinh ra tại cùng một nơi hấp thu tinh hoa trời đất, hóa thành hai loại yêu vật: một là Khảm Tranh, một là Trảm Tranh.
Theo lẽ thường, hai con yêu vật này nên là một đực một cái, rồi sẽ kết đôi. Nhưng đến đời Khảm Tranh thì dị biến, cả hai đều là đực. Sau bị Văn Vọng Hàn thu phục, một về với Thương Tiêu, một vào Địa Tức.
Khảm Tranh và Trảm Tranh quan hệ vô cùng tệ, thường xuyên bất hòa, căn bản xem nhau như người xa lạ, gặp cũng không nói một câu.
Tóc đen, trên đầu có khải lân; giống như Toản Văn, tóc có thể chuyển đổi từ tím sang xanh lục óng ánh — đặc trưng của tắc kè hoa.
7. Hoang Ách
Nguyên hình là di sất lang — một loài lang đặc thù, giỏi tạo ảo trận.
Ban đầu thuộc về Thiên Nhưỡng, song vì Thiên Nhưỡng quá quy củ, bị coi là tên sói nhỏ phiền phức, nên bị điều về Địa Tức.
Chớ nên tin lời bất kỳ nam tử nào trong Hiến Tù, Hoang Ách nói thích nhân loại chẳng qua là hắn tự mình đa tình.
Dù nhân loại sống chết thế nào, cuối cùng cũng bị hắn dâng cho tộc đàn chưa hóa hình của mình ăn thịt.
Tóc tro đen, tai và đuôi xám trắng, màu lông thay đổi dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro