
521 + 522 + 523 + 524 + 525
521
Hòa Du lúc này mới bừng tỉnh ý đồ của hắn, nhưng hiển nhiên đã quá muộn.
Đôi tay nàng không chịu khống chế, một tay kéo bầu vú như túm túi nước, ngón tay lún sâu vào nhục vú, kéo đến biến dạng. Tay phải bóp lấy âm đế cương cứng, nhô cao, xoa nắn mạnh bạo.
“A… Đừng khống chế ta… Không, không được… A a… Nhân tra…”
“Một.” Hắn lạnh lùng đếm.
“Không… A… Hỗn đản… A a…”
Bị Văn Duy Đức khống chế, một bên kéo vú, một bên xoa âm đế, cảm giác nhục nhã vượt xa mọi thứ nàng từng chịu. Nàng giận dữ xen lẫn hoảng loạn, nhưng dưới sự điều khiển của Vận Linh hắn, nàng chẳng có cách nào phản kháng.
“Hai.”
“…A a… Không… Không được! Thả ta ra… Đừng khống chế ta!” Toàn thân nàng không chịu kiểm soát, ngửa mặt nằm, hai chân cong lên, gót đạp vào chăn gấm, đầu gối nhô cao. Đùi trong mở rộng đến cực hạn, một tay kéo vú, tay kia đặt trên âm đế, xoa nắn nhanh chóng, tư thế dâm đãng đến tột cùng. “Cút… A…”
“Ba.”
Văn Duy Đức mặt không biểu cảm, đếm từng câu cho nàng. Sau khi khống chế thân thể nàng, hắn chẳng cần bóp đùi nàng nữa, chỉ giữ dương vật cắm vào âm hộ nàng, nhẹ nhàng thúc hông. Dương vật hắn đến giờ vẫn chưa vào sâu, nhưng đã là cực hạn của nàng. Dù vậy, khoái cảm từ vú và âm đế khiến nhục đạo nàng co bóp, siết chặt dương vật hắn. Mỗi lần hắn rút ra, nhục đạo khít khao kéo dương vật hắn vào sâu hơn.
Tối nay, trên giường, kẻ mắng chửi lại là người bị thao, bị dương vật hắn làm cho thần hồn điên đảo, cả người run rẩy, vẫn cố sức mắng chửi.
“A… Đừng… Đừng cắm… A a!! Chậm… Chậm… Không, không được…”
Vú và âm đế bị bắt tự an ủi, kích thích khiến nàng run rẩy. Âm hộ cắm dương vật, thô bạo ra vào không chút kỹ xảo. Trước mắt nàng lóe lên từng mảnh sáng, hơi nóng từ sâu trong cơ thể bốc lên, tai ù đi khi nghe Văn Duy Đức đếm đến con số thứ mười mấy, giọng nàng đã đứt quãng, chẳng mắng nổi nữa.
“A a a!! Muốn chết… A a! Thả ra, thả ta ra…”
Nàng thét lên thảm thiết, đạp mạnh chăn gấm, cả người căng cứng, mông nhô cao, co rút, đẩy dương vật hắn ra ngoài. Âm hộ phun một dòng dâm thủy hồng nhạt lẫn máu, phụt tung tóe lên chăn gấm và y phục hắn.
Văn Duy Đức không kiên nhẫn tặc lưỡi, đè đùi nàng, không đợi cao trào nàng hạ nhiệt, hung hãn thúc mạnh, đâm dương vật trở lại âm hộ.
“A a a!”
Âm hộ vừa cao trào hai lần mềm ướt như bông thấm nước, mỗi nếp gấp, mỗi chỗ lồi lõm đều cương cứng vì khoái cảm. Hắn vừa đâm vào quy đầu, gai ngược trên dương vật khiến nàng sướng điên, muốn cắm sâu hơn, quấn quýt với những nếp gấp trong nhục đạo.
“Tiếp tục mắng.” Văn Duy Đức chậm rãi thúc hông, từng tấc phá vỡ âm hộ khít khao của nàng. Âm hộ sau hai lần cao trào đã thả lỏng, dễ đâm hơn, vào sâu hơn trước.
“A… Đừng cắm… Dừng lại… Đừng khống chế ta… Ta không muốn… Âm đế không thể sờ… Không thể xoa… Không thể cao trào nữa… A a!…”
Hòa Du điên cuồng lắc đầu kháng cự, nhưng thân thể không chịu kiểm soát chẳng thể cự tuyệt nam nhân này. Hai ngón tay nàng bị ép cắm vào nhục vú, quấy loạn trong quầng vú căng phồng, tự mình thao vú, dùng đốt ngón tay kẹp núm vú mẫn cảm, xoa bóp mạnh.
“Không… Đừng chơi vú thế này… Đừng cắm vú… A a… Núm vú, đừng kẹp…”
khi nàng phân tâm nghĩ về vú, âm đế vẫn không ngừng lại. Âm đế đã cao trào hai lần, bị dược vật kích thích từ trước, giờ sưng to, nhô cao như nhụy hoa mọng thịt, co rút liên hồi. Nàng bị ép xoa âm đế lên xuống, mỗi lần tàn nhẫn kéo mạnh, lớp da bảo vệ chẳng che nổi phần đầu mẫn cảm. Khoái cảm và đau đớn vượt xa trước đó, như lưỡi dao sắc cào xé dây thần kinh mẫn cảm, thấm vào lục phủ ngũ tạng , mang theo niềm vui sướng đê mê…
“Còn chưa đến hai mươi câu, Hòa Du.” Cùng lúc, dương vật khủng khiếp của hắn vẫn dã man ra vào, va chạm. Cơ thể nàng như bị lưỡi dao thô ráp bổ đôi, mỗi cú thúc hung hãn đâm vào tử cung, làm bẹp tử cung rồi rút ra, lại đâm mạnh vào, khiến mông nàng nhấc khỏi giường, bụng nhô lên từng khối rõ rệt.
Văn Duy Đức, kẻ trước nay thích làm nhục nàng bằng những trò dâm đãng, lần đầu trở nên ít lời, chỉ dùng dương vật quất roi, ép nàng tiếp tục mắng.
Nàng bị khoái cảm và đau đớn tra tấn đến phát điên, nhưng trong lòng vẫn ngoan cố ôm một luồng oán khí chưa thể phát tiết. Nàng đau đớn đến vậy, nhưng chẳng muốn cầu xin hắn. Hắn càng ép, nàng càng giận, càng không muốn van xin. Bị hắn nhắc nhở, nàng từ cơn đau và khoái cảm suýt ngất tỉnh lại, giận dữ khóc mắng, cố đẩy dương vật hắn ra. “Cút… Cút!! Không… A… Cút… Rút ra… Hỗn đản… Ta không muốn, không muốn cho ngươi cắm… A a a!!”
“Hai mươi ba.”
Nàng thét thảm.
Chẳng phân biệt nổi là âm đế lại bị chính mình chơi đến cao trào, hay vú truyền đến khoái cảm, hay âm hộ bị đâm quá sâu, đẩy nàng vào vực sâu tình dục.
Lần cao trào thứ ba khiến nàng ngất đi.
Trước mắt Hòa Du trắng xóa, nhục đạo như gân màng đứt lìa, co rút phun nước không kiểm soát, đau đớn chẳng còn cảm nhận được, nàng mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, nàng nhận ra mình chẳng ngất được bao lâu.
Bầu vú bên phải bị nam nhân kéo mạnh, như túm túi nước, lôi nàng tỉnh lại.
“Không được…” Tay trái nàng vẫn cắm vào vú, tự thao nhục vú. Tay phải vẫn không buông tha âm đế sưng to.
Đồng tử Hòa Du tan rã, chẳng thể hội tụ nước mắt. Gương mặt đẫm lệ tràn ngập hoảng sợ. Lần cao trào thứ ba đã hủy hơn nửa nhuệ khí của nàng, nàng khóc lóc kêu lên. “Dừng lại… Dừng lại… Không thể… Âm đế sắp rụng… Núm vú sắp nát… A a…”
Âm đế cao trào ba lần, mẫn cảm đến mức khiến nàng phát điên. Chỉ một chút chạm nhẹ cũng đủ khiến nàng run rẩy, co rút, cuộn người, lớn tiếng khóc kêu, huống chi giờ bị ép bóp chặt. Nàng chẳng nói sai – âm đế thật sự sắp rụng, mềm nhũn bị ngón tay nàng bóp bẹp, đầu âm đế trắng bệch, gốc sung huyết, lộ rõ những tơ máu nhỏ.
“Hòa Du, nàng mới mắng chưa đến ba mươi câu.” Văn Duy Đức lạnh lùng tuyên bố án tử hình.
“A a a…”
Nàng đâu còn mắng nổi, cả người run rẩy, muốn cuộn tròn cũng chẳng được. Đùi mở rộng hơn, tư thế càng thêm dâm đãng – mông không ngừng nhô cao, chẳng thể hạ xuống, dẫm chăn gấm, vặn vẹo trên dương vật hắn vì khoái cảm.
Hắn chẳng cần động tay, nàng đã tự mình uốn éo, vì không kìm được việc vuốt ve lấy âm đế và bầu ngực, chủ động ấn hạ âm hộ dâm đãng ấy vào dương vật của hắn.
…
Đến lần cao trào thứ năm.
Hòa Du rốt cuộc chẳng mắng nổi nửa chữ, đừng nói mắng, một chữ cũng chẳng thốt ra được, chỉ ngửa mặt khóc oa òa, như kẻ khát nước nhiều ngày, mắt trợn to, miệng há hốc, nước dãi chảy tràn, hai tay vẫn không ngừng tự thao mình. Thân thể dưới sự khống chế của hắn đã mất hết cơ năng, nửa dựa trên giường, một tay nhanh chóng cắm vào vú, kéo núm vú ra khỏi quầng vú, hung hãn kẹp ngón tay quấy loạn bên trong. Hai chân mở rộng thành hình chữ lớn, chỉ có đùi chạm chăn gấm, chân căng thẳng đến mũi chân, run rẩy vì khoái cảm, tay giữa hai chân xoa âm đế liên hồi, chẳng làm được điều gì khác.
“A… A… Ha… Ách… A!”
Vì khoái cảm, nàng chủ động đẩy mông vào dương vật hắn. Dương vật hắn đã bị nàng nuốt hơn nửa, cổ tử cung đã mềm nhũn, tùy lúc có thể đâm vào. Đôi môi âm hộ sưng to vì bàn tay tự an ủi của nàng…
“Tiếp tục.”
Hòa Du ngơ ngác nhận ra.
Hóa ra, chỉ cần Văn Duy Đức dùng hai từ bình thường nhất, cũng đủ khiến nàng chịu tra tấn khủng khiếp hơn bất kỳ hình cụ nào trên đời.
“A a!!!”
522
Hỏi đáp Hiến Tù (1), thống nhất giải đáp một phần câu hỏi từ các đạo hữu!
Nếu câu hỏi của đạo hữu chưa được giải đáp, xin hãy nhắn lại lần nữa, bởi có thể trong cơn lốc tin tức, ta đã vô tình bỏ sót.
1. Gần đây Hòa Du có phải bị giảm trí lực không?
Đáp: Các đạo hữu tinh mắt khi đọc kỹ sẽ nhận ra, từ khi Hòa Du bị bắt trở lại, ta cố ý lảng tránh miêu tả tâm lý của nàng, khiến cảm nhận có phần khiến nàng như giảm trí lực hay nhu nhược hơn. Hơn nữa, tại động Hắc Sơn , đám Văn gia đã tra tấn nàng một phen, như lời Vệ Kha từng nói, để lại vết thương tinh thần không thể xóa nhòa.
2. Nghiêm Giai là khuê mật của Hòa Du sao?
Đáp: Không phải. Nghiêm Giai chỉ là một nhân vật phụ trong cốt truyện, không phải mẫu thân của Hòa Du, chỉ là một bằng hữu từng giúp đỡ nàng.
3. Phụng Quang Quân là mẫu thân hay phụ thân của Hòa Du sao?
Đáp: Không phải. Phụng Quang Quân, tức bạch điểu Thượng Hi, là một trong các nam chính.
4. Hòa Du có phải tên là Hạ Du không?
Đáp: Không phải.
5. Bàn Vương và Mục Thế Kiệt có phải nam chính không? Còn bao nhiêu nam chính chưa xuất hiện?
Đáp: Đúng vậy, cả hai đều là nam chính. Số lượng nam chính không cố định, tùy thuộc vào tâm trạng của ta khi viết, như đã ghi trong văn án.
6. Hạ Si là ai? Có phải người thân của Hòa Du không?
Đáp: Không phải. Hạ Si là nhân vật sống trước Hòa Du rất nhiều năm, đã qua đời từ lâu, không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với nàng.
7. Có thể công khai tranh vẽ của các nam chính không?
Đáp: Mỗi nam chính đều có thiết kế và tranh vẽ riêng, nhưng không thể công khai trên nền tảng này. Ta sẽ đăng lên Twitter sau. Một số tranh minh họa tư thế cần che mờ cũng sẽ được đăng trên Twitter.
8. Có bảng xếp hạng chiến lực không? Ai mạnh nhất?
Đáp: Hiện tại, ba nhân vật mạnh nhất là Văn Duy Đức, Phụng Quang Quân, và Kỳ Vân Tranh. Trên họ là Việt Hoài. Nhưng Việt Hoài trung lập, không giúp bất kỳ bên nào, chỉ hỗ trợ Yêu tộc, chữa thương, trị bệnh, không tham gia tranh đấu. Văn Duy Đức và Phụng Quang Quân là tử địch, nhưng Việt Hoài giúp cả hai bên. Chi tiết chiến lực sẽ được tiết lộ sau.
9. Khi nào Hòa Du sẽ trở nên mạnh mẽ?
Đáp: Hòa Du đang âm thầm mạnh lên.
10. Tại sao Văn Duy Đức được gọi là A Tiêu? Là tên thật của hắn sao?
Đáp: Đúng vậy, đó là tên của Văn Duy Đức khi còn là thiếu chủ.
11. Đại lục bên kia biển có bản đồ không? Các nam chính đã từng đến đó chưa?
Đáp: Có bản đồ. Một số nam chính đã đến đó.
12. Cuối cùng Trọc nhân có nhân quyền không?
Đáp: Đương nhiên có.
13. Tiểu Phong có thể hóa thành cẩu để chọc vui Hòa Du không?
Đáp: Lý thuyết thì Tiểu Phong có thể hóa thành bất kỳ ai, kể cả động vật, nên đúng là có thể biến thành cẩu để chọc vui Hòa Du.
14. Có phải cố tình giảm miêu tả tâm lý của nữ chính không?
Đáp: Đúng vậy, ta cố ý giảm miêu tả tâm lý của Hòa Du để phục vụ cốt truyện và gài các chi tiết. Sau này, khi các đạo hữu đọc đến các chương sau, sẽ thấy các chi tiết nối liền, mang lại trải nghiệm đọc thú vị.
15. Có thể xem cảnh Hòa Du và Văn Duy Đức trong tư thế nữ thượng nam hạ không? Hòa Du chắc chắn vừa sướng vừa đau. Có cảnh Hòa Du dùng chân với Văn Duy Đức không?
Đáp: Sẽ có.
16. Khi Mục Thế Kiệt động dục hóa hình, mặt có mọc lông không?
Đáp: Ha ha, không mọc lông trên mặt, nhưng hắn có đuôi và tai lông xù, có thể sẽ xù lông.
17. Văn Duy Đức tự tiết lộ công năng ngọc bội. Dù Hòa Du không có cơ hội dùng, nhưng với trí tuệ của nàng, việc này có khiến nàng dễ dàng liên hệ ra ngoài không?
Đáp: Đúng vậy, đây là một thông tin mấu chốt.
18. Chiều cao nam nữ chính?
Đáp: Quyển sách này có chênh lệch hình thể lớn. Hòa Du cao 158cm. Văn Duy Đức 191cm, Văn Vọng Hàn 189cm, Văn Từ Trần và Văn Nhứ Phong 187cm, Hòa Trù 186cm, Vệ Kha 188cm, Việt Hoài 186cm, Trúc Tử 187cm, Phụng Quang Quân 188cm, Mục Thế Kiệt 190cm, Kỳ Vân Tranh 188cm (chân trần). Một số nam chính đi giày đế cao 5cm trở lên vì chiến ngoa, đặc biệt Văn Từ Trần còn đi giày cao gót!
19. Kích thước dương vật của các nam chính?
Đáp: Tất cả nam chính khi cương cứng tối thiểu 25cm, độ thô không tính chính xác, mỗi người có đặc điểm riêng. Đây là kích thước bình thường, hậu kỳ còn có thú giao nguyên hình, nên sẽ còn…
20. Tiến độ cốt truyện đến đâu?
Đáp: Bản thảo thô sẽ liên tục chỉnh sửa, có thể thêm các cảnh ta thích, nên khó trả lời chính xác. Đây là một bộ thịt văn, viết vì sự sảng khoái, nên cứ sướng là được.
21. Hỏa táng tràng gần đến chưa?
Đáp: hỏa táng tràng đã bắt đầu từ lâu, chỉ là cháy chậm. Khi các đạo hữu nhận ra, có người đã bị thiêu thấu.
22. Mỗi nam chính đều có hỏa táng tràng sao?
Đáp: Đúng vậy, đều có.
23. Sẽ có nam chính thực lòng tốt với Hòa Du không?
Đáp: Thực ra các nam chính đều khá tốt với Hòa Du (sau hỏa táng tràng). Nhưng nếu ý đạo hữu là kiểu tiểu bạch hoa ôn nhu, chỉ biết làm liếm cẩu cho Hòa Du, thì thẳng thắn mà nói, không có. Nếu có, cũng không sống quá hai chương, sẽ bị các nam chính khác làm chết. Nam chính trong sách này đều là hắc hóa, tâm cơ, trừ Tiểu Phong được ba ca ca bảo vệ và Mục Thế Kiệt có thực lực biến thái, còn lại đều có 900 tâm nhãn.
24. Hòa Du có thể thành Thanh nhân không? Có cắt tuyến thể để hủy thân phận Trọc nhân không?
Đáp: Không thể thành Thanh nhân, đến cuối vẫn là Trọc nhân, cũng không cắt tuyến thể để hủy thân phận.
25. Tên thật của Phụng Quang Quân là gì?
Đáp: Hiện tại chưa thể tiết lộ.
26. Hòa Du có phải Thượng Hi không?
Đáp: Hòa Du không phải Thượng Hi.
27. Tại sao Hòa Du yếu như vậy, không phải có Vận Linh thiên thu sao?
Đáp: Vận Linh của nàng đúng là ưu tú, nhưng nàng mới hơn hai mươi tuổi, tu hành chưa bao lâu. Nàng không yếu, chỉ là gặp phải kẻ địch quá mạnh. Vốn dĩ nàng có thể từng bước vượt thử thách, đạt cảnh giới vượt xa bạn đồng lứa. Nhưng hiện tại, nàng như vừa rời thôn Tân Thủ đã bị Tiểu Phong ngậm đến phó bản cấp vực sâu, đối mặt các boss mạnh nhất thế giới. Nàng có thể hoành hành thôn Tân Thủ , nhưng giờ bị ném vào ổ boss, tùy tiện một tên lính gác cũng có thể giết nàng 800 lần.
28. Tại sao Bàn Vương đeo bao tay với muội muội, nhưng không đeo với Hòa Du?
Đáp: Bàn Vương cực kỳ chán ghét muội muội, còn đối với Hòa Du thì thiên vị.
29. Hòa Du thích nam chính nào nhất?
Đáp: Hiện tại chắc chắn là Hòa Trù, ha ha.
30. Tại sao đám Văn gia đều tra tấn Hòa Du, nhưng nàng sợ Văn VọngHàn nhất?
Đáp: Vì Văn Vọng Hàn hành động theo bản năng trực giác, Hòa Du hoàn toàn không hiểu nổi hắn nghĩ gì. Trực giác của hắn chuẩn đến đáng sợ, hành động thuần túy dựa vào cảm giác. Nàng không thể giao tiếp với hắn. Hơn nữa, Văn Vọng Hàn ra tay quá độc ác. Trước đây, nàng từng thử giảng đạo lý, đấu khẩu với hắn, nhưng kết quả ra sao, các đạo hữu đều thấy. Văn Duy Đức tuy cũng tàn nhẫn, nhưng có logic, lý trí, ít nhất còn có thể giao tiếp. Nàng từng đấu khẩu với Văn Duy Đức nhiều lần, và hắn ít nhất cho nàng cơ hội nói chuyện. Với Văn Vọng Hàn, nàng hoàn toàn bất lực. Chỉ cần hắn thấy nàng hơi bất thường, hắn sẽ trực tiếp “thao” nàng, không hỏi lý do, không cần chứng cứ, chỉ dựa vào cảm giác. Ba lần bị Văn Vọng Hàn “thao” tàn nhẫn nhất, mỗi lần nàng đều giấu chuyện trong lòng, Văn Vọng Hàn phát hiện, nhưng không hỏi, không phân đúng sai, chỉ “thao” nàng đến kêu khóc. Văn Vọng Hàn giết người cũng vậy, chỉ cần trực giác thấy không ổn là giết ngay, sau này đa số chứng minh đều đáng chết. Nhưng hắn không giết Hòa Du, nên chỉ có thể “thao” nàng.
31. Tiểu Phong mất trí nhớ, có còn tìm đường chết không?
Đáp: Vẫn sẽ.
32. Tại sao chưa có tranh vẽ của Bàn Vương và Mục Thế Kiệt?
Đáp: Đợi sau khi Bàn Vương và Mục Thế Kiệt có “ăn thịt” một hồi, sẽ có.
33. Khi nào đổi bản đồ?
Đáp: Sắp rồi, tuyến Bàn Vương đã mở, hắn sẽ sớm xuất hiện.
34. Có phương thức giao lưu khác không, như nhóm chat?
Đáp: Trước đây có nhóm, nhưng bị báo cáo, nên không còn. Hiện tại, ta khá tự bế, phương thức giao lưu duy nhất là khu bình luận của sách này.
35. Tác giả học văn học chuyên nghiệp sao?
Đáp: Không, chuyên ngành của ta không liên quan gì đến văn học. Văn học bàn tay to viết võng văn vượt xa ta cả ngàn dặm, ta chẳng thể đuổi kịp.
36. Có Twitter không?
Đáp: Có, vài ngày nữa ta sẽ đăng liên kết, các đạo hữu đến Twitter tìm ta chơi.
37. Tác giả yêu ta không?
Đáp: Ta siêu cấp yêu ngươi!
38. Hôm nay có chương mới không?
Đáp: Đương nhiên, lát nữa sẽ thấy.
523
Nóng
Nóng đến không chịu nổi.
Chăn gấm ti lụa quý giá dưới thân như hóa thành bãi cỏ tranh sắc nhọn, làn da nàng như mới mọc, yếu ớt, ngứa ngáy và đau đớn tột cùng mỗi lần cọ xát. Mồ hôi và dịch nhầy thấm đẫm, dính chặt vào người, như sợi dây trói chặt hơi nóng không thể bốc hơi, giam cầm trong cơ thể nàng.
Hòa Du đã chẳng phân biệt được mình có động dục hay không. Ý thức? Vẫn còn. Lý trí? Cũng có. Nhưng tình dục và tra tấn vô tận, như chẳng bao giờ dừng lại. Nàng tựa như chiếc chén nhỏ, thống khổ và khoái cảm từ vô số lần cao trào đã vượt quá dung lượng, tràn ra ngoài, chẳng thể đo đếm.
Giọng nàng khàn đặc, chẳng thốt nổi câu chữ rõ ràng. Sau lần cao trào âm đế cuối cùng, từ cơn ngất bị đánh thức, nàng hoảng loạn phát hiện tay mình lại bóp chặt âm đế sưng to như quả nho dài. Khí thế ban đầu, khi còn dám ngoan cố mắng chửi, giờ đã sụp đổ hoàn toàn. Chẳng còn mắng được, thậm chí một chữ cũng chẳng nói trọn vẹn. Nam nhân chỉ dùng dương vật phá trinh nàng, chưa thực sự dâm ngược, vậy mà nàng đã tự chơi mình đến phế bỏ.
Phun quá nhiều nước, không chỉ hạ thể cạn kiệt, tiết ra chút dịch nhầy lẫn máu. Miệng khô nứt, thiếu nước trầm trọng. Bầu vú bị chính nàng thao đến sưng to hơn bên còn lại cả một vòng, ngón tay rút ra, quầng vú lỏng lẻo, lõm thành một lỗ. Núm vú bị xoa ngược quá tàn nhẫn, không còn cương cứng nổi, gục xuống bên quầng vú. Âm đế càng thê thảm, sưng đỏ đến tím tái, đầu âm đế nghiêng lệch, bị thao chín thành quả mọng nửa trong suốt. Bụng dưới trĩu nặng, như đè một tảng đá lớn lên tử cung. Nhưng trong bụng, dưới tử cung, dương vật khủng khiếp của hắn vẫn thong thả, nặng nề ra vào, dù chỉ hơn nửa, đã tàn phá cơ thể nàng đến mức chẳng phân biệt được. Nàng gian nan ngẩng đầu nhìn Văn Duy Đức, mắt đầy nước, hốc mắt sưng đỏ, chẳng còn chút hung hãn nào, chỉ còn nước mắt.
Hòa Du nhận ra sự khống chế của Văn Duy Đức dường như lỏng đi, cố nâng tay câu lấy hắn, nhưng móng vuốt nhỏ đã bị rút kiệt sức, mềm oặt. “Ta không mắng ngươi… Không mắng… Không thể… Không thể nữa… A a a!!”
Nhưng lời chưa dứt, sự khống chế lại siết chặt. Tay nàng một lần nữa bóp núm vú, tay kia véo âm đế.
“Giờ mới được bao nhiêu? Ta đã nói, hôm nay cho nàng mắng đủ.”
“Ta… Ách… Không mắng… A… Khó chịu… Ta không muốn mắng… Ta không mắng ngươi…”
Giọng Hòa Du khó nghe rõ, cả cơ thể chỉ còn đôi tay bị hắn khống chế là hoạt động được. Mỗi lần thúc đẩy, đau đớn và khoái cảm nhân đôi, nàng run rẩy, chỉ thốt ra những âm tiết yếu ớt.
“Không mắng…” Hắn lặp lại, cười khẩy, bóp chặt eo nàng, rút dương vật ra. Sự khống chế trên người nàng lỏng ra, âm hộ mất đi dương vật phun ra một dòng nước nhỏ. Cao trào quá nhiều lần, vượt xa giới hạn cơ thể, khi mất đi sự khống chế của hắn, đau đớn và khoái cảm như sóng lớn gấp bội, cắn nuốt nàng. Vừa được thả ra, nàng mềm nhũn, như ký sinh trùng chỉ tồn tại nhờ dục vọng, khi dục vọng rời đi, nàng như kẻ nghiện ngập nằm liệt, khóc kêu trong cao trào liên miên, tứ chi run rẩy, vặn vẹo chăn gấm, tròng mắt trắng dã, nước dãi trào ra, âm hộ đứt quãng tiết ra thứ chất lỏng không rõ, tư thế vừa buồn cười vừa dâm đãng.
Văn Duy Đức giơ tay cởi dây buộc nửa thân trên, ném sang một bên, chăm chú nhìn nàng run rẩy co rút. Hắn cúi xuống, bẻ chân nàng ra, đặt hai dương vật vào hai cửa huyệt. Âm hộ đã bị thao mở cảm nhận được dương vật, hé miệng tham lam. Ngay cả hậu huyệt chưa được khuếch trương cũng khép mở, nếp gấp hồng nộn như muốn hôn lấy thứ đồ vật đỏ tím dữ tợn của hắn.
Văn Duy Đức lạnh lùng nhìn nàng, cọ hai dương vật vào hai cửa huyệt, lấy chút dâm thủy, rồi nhắm vào chỗ mở, đột nhiên thúc hông.
“A a!” Cơ thể động dục của Hòa Du chẳng thể kháng cự dương vật đực tràn ngập tin tức tố. Hai dương vật đâm vào, thân thể mềm nhũn của nàng tham lam nuốt trọn.
Lần này, Văn Duy Đức ra vào tàn nhẫn hơn trước nhiều. Bóp chặt eo nàng, nâng mông nàng khỏi giường, vừa đâm vào đã tận dụng độ ướt, hung hãn đâm đến tận cùng. Bụng nàng nhô lên một khối lớn, nàng thét thảm, cổ ngửa ra, suýt gãy. Cửa niệu đạo buông lỏng, phun ra một dòng nước tiểu vàng. Nước tiểu bắn lên y phục hắn, làm cảnh giao hợp càng thêm dơ bẩn, trượt từ bụng xuống vú. Hắn rút ra, đâm vào, dâm thủy văng khắp nơi.
“Hòa Du… nàng thích mắng, ta cho mắng đủ. Nàng muốn nói, ta cho nói. Nàng khát khao bất kỳ nam nhân nào, ta sẽ thao nàng… cho nàng tin tức tố, cho nàng tinh dịch. Nàng muốn gì… hôm nay ta cho nàng làm đủ.” Văn Duy Đức vừa rút dương vật, vừa thở gấp, đâm sâu hơn, ác liệt hơn.
“Không… Không… Chậm, chậm lại… Đau… Đau quá… A a… Chậm lại…” Nàng đau đến muốn chết, vừa bị đâm đã cao trào, nàng cảm giác được nam nhân hoàn toàn khác trước, thô bạo dị thường. Nhục đạo đã xé rách hoàn toàn, đau đến chết lặng. Tử cung và khoang sinh sản bị hắn hung hãn quất roi đến tận cùng. Nàng thảm thiết vươn tay, cố chạm vào dương vật hắn để ngăn, “Văn Duy Đức…”
Nghe nàng gọi tên mình, hắn chẳng chút vui vẻ – chỉ rút dương vật ra một chút, rồi nhắm vào cửa huyệt, kiên quyết đâm vào.
“Đừng… Ta không muốn… Không muốn… Sẽ nứt mất… A… Ngươi ra ngoài… Văn… Duy Đức, ngươi ra ngoài…”
Lại thế nữa.
Lại thế nữa – vòng đi vòng lại, lặp lại tuần hoàn.
Chỉ cần gọi tên hắn, câu tiếp theo luôn là “Không cần, không muốn…” hoặc “Chán ghét…”
Văn Duy Đức hít sâu, xương eo nàng bị bóp đến kêu kẽo kẹt. Hắn rút hai dương vật ra hoàn toàn, rồi hung hãn va chạm, đâm vào hơn nửa. Tử cung và khoang sinh sản như bị bạo thao vỡ tan, phát ra tiếng pi phốc như nổ tung. Từ chỗ giao hợp, máu loãng phun tứ tán.
“A… Ta ra ngoài? Vậy – Nàng muốn ai thao vào?”
Dù nàng khóc lóc xin tha, hay cơ thể phát ra âm thanh thảm thiết vượt xa giới hạn nhân loại, Văn Duy Đức như điếc, chẳng nghe thấy, chỉ bóp eo nàng, hung hãn ép nàng vào dương vật mình. “Kỳ Vân Tranh sao?!”
524
Trong cơn mê muội, Hòa Du hoàn toàn không phòng bị trước câu chất vấn bất ngờ của Văn Duy Đức. Ý thức bị dục vọng và bản năng xé rách chưa kịp đáp lại, đã bị ba chữ “Kỳ Vân Tranh” kích động, kéo theo những mảnh ký ức rời rạc.
Tiếng bút lông xẹt qua trang giấy, sàn sạt.
Mái tóc dài rũ xuống vai.
Hương tin tức tố thoang thoảng, như có như không.
Những vòng tròn xoay tít trong màn lụa yên la.
Tiếng kẽo kẹt của song cửa sổ.
Bàn tay không đeo châu báu nắm chặt.
Lồng ngực kề sát sau lưng, gần mà xa.
— Gió lay động cầm lụa, ngón tay lướt qua dây đàn. Nửa ngón tay chạm vào môi, ánh nắng nhảy múa trên hàng mi rũ xuống của hắn, rung động như âm thanh huyền cầm.
“Vân, là mây mưa Vu Sơn.”
Nhẹ nhàng chậm rãi, như mùa hè giấu kín.
Vui sướng đến mức nào? Không quá lớn. Chỉ như người thường, cắn một miếng dưa hấu ngọt lịm vừa cắt.
Nhưng giờ phút này, nàng chỉ nếm được cơn mưa mùa hạ, khi nàng co ro trong ngõ hẻm dơ bẩn, mưa lớn cũng không rửa trôi được sự ô uế còn hơn cả kẻ ăn mày.
Ký ức như cơn bão cuốn vào ý thức nàng, xối sạch dục vọng mê muội, trào ra khóe mắt. Trái tim đập thình thịch, tiếng sấm át đi cơn đau từ hạ thể bị dâm ngược.
Hòa Du nhìn nam nhân quỳ trước mặt mình, ánh mắt nàng lúc này trong trẻo lạ thường. Nàng mỉm cười, “ vậy thì đã sao?”
“…”
“Ta thà để hắn thao ta ngay lúc này… chứ không phải ngươi.”
Dù chỉ một lần, nàng không muốn tính toán, không muốn suy nghĩ quá nhiều – muốn buông bỏ, muốn chẳng màng gì nữa…
Dù sao, bất kể là gì.
Nam nhân trước mặt chỉ biết cướp đoạt, hủy diệt.
Nàng sẽ chẳng còn lại gì, phải không?
Khi ý niệm này xuất hiện, đau đớn và thống khổ như bị xóa sạch.
Văn Duy Đức thật lâu không nói, cũng không động.
Hắn chỉ nhìn nàng…
Đùng đùng vài tiếng.
Xa xa, đèn châu vỡ nát. Trong đại điện trống trải, chẳng còn gì sót lại, ngay cả ánh sáng cũng bỏ chạy.
Văn Duy Đức không nghe thấy giọng mình. Hắn cảm nhận được yết hầu cuộn trào dưới làn da, nhưng ngoài hơi thở nặng nề như dã thú, hắn không biết mình có phát ra âm thanh hay không. Động dục hay sắp hóa yêu phát cuồng, hắn chẳng rõ. Tầm nhìn hẹp lại, như bị giam trong một khung kính méo mó, muốn hút cả thế giới hắn vào một điểm vặn vẹo nhỏ bé.
Chỉ là một nữ nhân.
Bị hắn chơi ngược đến chẳng còn hình người, dưới thân hắn sống không nổi, chết chẳng xong, chỉ biết thảm thiết xin tha như kỹ nữ.
Hắn chẳng cần động ngón tay, nàng cũng sẽ tan thành tro bụi, không sót lại chút gì.
Không thể thở, không thể động, càng không thể nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, hay thốt ra những lời đó.
…
Thực ra ngay từ đầu.
Khi biết Bàn Vương sắp đến, Văn Duy Đức đã lường trước. Với sát khí và tâm cơ của Bàn Vương, cùng thân phận đặc thù của Hòa Du, nàng tuyệt đối không qua mắt được hắn. Vậy nên, Văn Duy Đức đã tính toán sẵn. Dù Bàn Vương nhìn ra, cũng chẳng sao, chỉ cần không để lộ sơ hở, không cho hắn danh chính ngôn thuận mang Hòa Du đi – thế là đủ.
Chỉ cần còn trong Bắc Cảnh, Bàn Vương cũng bó tay.
“Thương Chủ, đây là những thứ Bàn Vương để lại cho Hòa Du.” Vệ Kha không dám giấu giếm, đem hết mọi thứ ra.
Mấy quyển sách quý, đúng là thứ Hòa Du yêu thích. Hắn biết nàng thích đọc sách, đặc biệt là những đề tài ít ai chú ý. Hắn từng lấy sách quý từ tàng thư của mình đặt ở biệt uyển của nàng, cũng tương tự như vậy.
Lời đề tặng trên sách là Bàn Vương cố ý để lại, biết Hòa Du sẽ không nghĩ sâu xa. Nhưng hắn hiểu rõ tâm địa Bàn Vương, biết đó là ác ý dành cho hắn, như muốn nói: “Ta để mắt đến kỹ nữ này, ta sẽ ngủ nàng, lần sau gặp, ta nhất định ngủ nàng – còn ngươi, không ngăn được ta.”
Thứ khác không hiếm lạ, là một bức thư pháp của Hạ Si. Hắn biết Hòa Du thích Hạ Si, từng cho nàng bảng chữ mẫu, có cả chân tích của Hạ Si. Nàng viết trước, sau đó là nét chữ rõ ràng không phải của nàng. Nhìn bút tích, rõ là một người nắm tay người khác viết.
Tại sao biết?
Vì hắn cũng từng nắm tay nàng, viết như vậy.
Hắn nhìn thấu tất cả.
Nhưng không sao – Bàn Vương rồi sẽ rời đi.
Dù La Phinh Phiến rất quan trọng, Bá Thiên Sư… phải giết, nhưng… không phải bây giờ. Không phải Hòa Du quan trọng đến mức so được với huyết cừu, mà là Bàn Vương dám khiêu khích, chắc chắn đã bố trí mấy bước cờ để dụ hắn nhảy vào.
Hắn sẽ không mắc mưu.
Nhẫn của Kỳ Vân Tranh để lại, cùng ngọc bội, hắn chẳng bất ngờ. Người này tâm cơ thâm trầm, kế trong kế. Như ám chỉ Hòa Du: “Ra khỏi Bắc Cảnh, đến tìm ta.” Nhưng thực chất chỉ để hắn thấy.
Khi tiễn đưa…
Bàn Vương cúi người hôn Hòa Du.
Hắn không nói rõ đó là thật hay giả. Nhưng dù thế nào, hắn chỉ cần kéo nàng sang một bên là được.
Chiều tà nhuộm đỏ má nàng, lông mi nàng run rẩy, như chim trời rơi xuống chân trời. Nàng nhắm mắt, hé môi.
Như nàng từng làm với hắn trước đây.
Cầm lòng không đậu.
Cầm lòng không đậu.
Khoảnh khắc hắn kéo nàng vào lòng –
Trong ánh mắt Kỳ Vân Tranh, Văn Duy Đức thấy chính mình. Trong mắt kẻ thù, mới là tấm gương sáng rõ nhất thế gian.
Chiếu rõ khoảnh khắc chật vật của hắn.
Văn Duy Đức ngẩng đầu, chẳng còn thấy ánh trăng, đã qua giờ Tý.
Đêm nay, hóa ra trôi qua chậm đến thế.
Hắn đã cho nàng bao nhiêu cơ hội? Bao nhiêu lần? Đếm không xuể, nhớ không rõ.
Lúc bảo nàng xé sách, nàng có trăm ngàn lý do, chẳng chịu, chẳng muốn.
Nàng thảm thiết cầu xin, yêu thích quyển sách ấy đến vậy – thôi được, hắn lui một bước. Không xé thì thôi.
Vậy… xé trang lời đề tặng đầy ác ý kia, nàng miễn cưỡng xé.
Xé xong, còn khóc lóc, ngẩng mặt chẳng giấu nổi đau khổ và oán hận.
Hắn cho nàng hai mươi hơi thở
Chỉ muốn nghe một chữ “Không” đơn giản.
Được, hắn lại lui một bước –
Nàng chẳng chịu nói, cứ ngoan cố, cứ quật cường. Lắc đầu, được không?
Không có.
Nàng chẳng làm gì.
Chẳng làm gì, chỉ đối nghịch hắn, thiêu sạch sách, quay đầu rời đi, ngoan cố không ngoảnh lại.
Chỉ là một quyển sách, một ngọc bội, vài nét chữ viết cùng, vài lần nắm tay, vài nụ hôn cầm lòng không đậu…
— Lui một bước, một bước, lại một bước.
Lui đến cuối, nàng chỉ nói: “Ta chán ghét ngươi.”
Lui đến hắn vẫn khắc chế, lui đến không còn đường lui. — “Ta thà để hắn thao ta… chứ không phải ngươi.”
Văn Duy Đức cảm thấy tay mình run lên, lấy một vật ném cạnh gối nàng. Quả nhiên, nàng vui mừng khôn xiết, nắm chặt nửa con dấu như báu vật, khóc lóc thảm thiết, ôm chặt vào lòng bàn tay.
Cho nàng đi.
Mất bao công sức tìm được, vốn là để tặng nàng.
Thứ này, vốn chẳng phải để uy hiếp hay áp chế nàng.
Văn Duy Đức cúi đầu nhìn nàng, chẳng nghe rõ mình có thốt ra âm thanh hay không.
“Nghiêm Giai là tú bà một kỹ viện ở Dục Giang, ngầm buôn bán thuốc ức chế phi pháp. Nàng là một trong những khách hàng của ả. Những Trọc nhân mua thuốc ức chế , đa phần không muốn bị mua bán, che giấu thân phận. Mua thuốc ức chế là tội lăng trì, để bảo đảm an toàn, ả không chỉ lấy tiền, còn yêu cầu khách hàng thế chấp vật quý giá nhất. Khi Trọc nhân gả vào nhà chồng, có chỗ dựa, không cần mua thuốc ức chế nữa, sẽ chuộc lại bằng một khoản lớn. Dù ả và nàng quan hệ không tệ, nhưng làm ăn là làm ăn, nàng vẫn phải thế chấp nửa con dấu này. Vài ngày trước, thủ hạ ta bắt được ả…”
Hắn cảm thấy mình đang nói, nhưng chẳng nghe rõ.
Hắn nhìn Hòa Du nắm chặt nửa con dấu, vẻ mặt oán hận, phẫn nộ nhìn hắn – dù trong cơn động dục, những cảm xúc ấy vẫn chẳng thể che giấu.
Trước khi hóa yêu , Văn Duy Đức nghe thấy chính mình nói một câu cuối.
“Sinh nhật vui vẻ, Hòa Du.”
Vốn dĩ, đây là một món quà.
Vốn dĩ, hắn không muốn nói lời chúc sinh nhật trong cảnh tượng này.
Nhưng chẳng còn cách nào, lui không thể lui, lui đến tuyệt cảnh. Hắn lui vạn bước, nàng chẳng tiến nửa bước.
525
Kim khuyết xích bạch, âm tình cùng xuyên. Khoáng điện không đình, bạc lương bạch đống. Huyền vân hợp ế, nguyệt tinh không thấy.
Đây là một tòa cung điện cổ xưa tồn tại qua ngàn vạn năm. Khi triều đại đổi thay, lịch sử xoay vần, truyền thuyết về nó biến hóa ngàn vạn, trong miệng thế nhân, nó mang vô số tên gọi, vô số danh xưng.
Song, với những kẻ thân ở trong đó, nó chỉ là một gian phòng trống rỗng.
Người đời vẫn lưu truyền một chuyện ngụ ngôn: “Muốn lấp đầy một gian phòng trống, phải dùng thứ gì?”
Kẻ đáp: lấy ngọc ngà châu báu chất thành núi.
Kẻ rằng: đúc ngai vàng chí tôn, khiến vạn dân thần phục.
Lại có người bảo: triệu triệu tín đồ, từ khắp cõi phàm gian, kéo đến quỳ bái…
Nhưng đều là vô dụng.
Có kẻ nói, đáp án thật ra là ánh sáng.
Một tia sáng đầu tiên, xuyên tan tăm tối, phá vỡ cảnh trường dạ vô tận, như triều húc rạng đông, có thể lấp đầy mọi hư không nơi đây.
Song rốt cuộc, sự thật đã chứng minh: không phải.
Ánh sáng, cũng có chốn chẳng thể vươn tới.
Nơi này… chính là vũ trụ.
Vượt tầng mây, cõi này trống rỗng, chẳng có vật chi, chỉ mịt mờ hư vô. Danh vọng chẳng thể truyền, lời nói chẳng ai nghe.
Nơi đây chẳng thuộc cõi nhân gian. Ánh sáng đến thì vụt tắt, âm thanh vang rồi lặng, thời gian cũng ngừng trôi—vạn vật, đều lặng câm chẳng hồi âm.
Tối nay, trong gian “phòng” trống trải này, vẫn như cũ vắng lặng.
Nhưng tiếng rên rỉ, thở dốc, kêu la, âm thanh va chạm kịch liệt của thân thể giao hoan, quanh quẩn trong gian “phòng” tĩnh mịch, vang vọng không dứt. Hương tin tức tố nồng nàn quấn quýt, bị ngọn lửa tình dục bốc hơi thành sương mù vô hình, tràn ngập mọi ngóc ngách trong gian phòng trống.
Như thể khắp nơi trong phòng đều lưu dấu vết giao hoan của họ, nơi nào cũng in dấu dục vọng.
Gian phòng trống có thể lấp đầy chăng?
Hắn không biết.
Giờ khắc này, nam nhân – hắn chẳng biết gì.
Nam nhân đã hiện rõ đặc trưng hóa yêu , trán mọc hai sừng rồng ngưng thực, ánh sáng rực rỡ từ vàng kim dần chuyển thành đen kịt như vực sâu. Trên sừng, những hạt sáng lấp lánh như châu báu treo lơ lửng. Vảy kim hắc từ chân sừng lan xuống khóe mắt. Miện dây đã bị hắn xé rách ném xuống đất, pháp khí quý giá bị chủ nhân vứt như giày rách, lấp lóe ánh sáng yếu ớt, lúc sáng lúc tắt.
Miện dây như mặt nạ bị phá hủy, mất nó, hắn chẳng còn là kẻ được vẽ trên mặt nạ cho người đời thấy.
Văn Duy Đức ôm Hòa Du, quỳ trên giường. Thân thể nhỏ nhắn của nàng bị cánh tay thô tráng siết chặt trong lòng, hai chân bị ép quấn quanh eo hắn, bị bóp gáy treo trên người, không thể thoát. Cơ thể trắng ngần gần như bị hắn che kín, chỉ thấy vài mảnh da thịt trắng trẻo lấp ló dưới cánh tay, cưỡi trên hai dương vật khủng khiếp của hắn, lên xuống điên cuồng.
Hắn đã cởi nửa thân, vảy trên người lấp lánh trong bóng tối. Những vết sẹo dữ tợn càng thêm đáng sợ, ánh sáng từ vảy hòa cùng mồ hôi, dâm thủy văng tung tóe, hóa thành vầng sáng trong đêm, bao quanh hai người, rồi bị động tác kịch liệt đánh tan. Đằng sau, cái đuôi rồng thô tráng rũ xuống mép giường, không ngừng quật đánh trong cơn giao hoan dữ dội. Nhìn kỹ, cung giường vốn hợp nhất với cung điện, được trận pháp gia cố, đã nứt ra từng đường – mặt đất cũng rạn vỡ theo.
Trong không khí, hoa văn trận pháp lóe lên, nhưng trong tiếng gầm không giống người của nam nhân, chúng lập tức vỡ tan thành bụi sáng, tiêu biến.
Trận pháp trong điện đã mất khống chế, lung lay sắp đổ –
Nhưng chẳng ai để tâm.
Văn Duy Đức một tay bóp gáy Hòa Du, nhìn vào mắt nàng… Trọc nhân đáng thương, khoảnh khắc hắn hóa yêu , tin tức tố bùng nổ đã phá hủy toàn bộ lý trí và bình tĩnh của nàng, biến nàng thành nô lệ trung thành nhất của dục vọng.
Nàng ngửa cằm, kêu la vang dội, đôi tay nhỏ bé bám vai hắn, cưỡi trên dương vật, phập phồng lên xuống. Khi bị hắn bóp gáy ép đối diện, đôi mắt phủ đầy dâm văn động dục chỉ còn bản năng dâm dục và khát khao của Trọc nhân. “A… A… Sâu quá… Sướng quá… A a… Đau… Thoải mái…”
Nàng vừa đau, vừa sướng. Dương vật hóa yêu đã xuyên thủng nàng, tử cung và khoang sinh sản thành bao dương vật hắn. Nội tạng nàng có lẽ đã bị làm nát, nhưng nàng chẳng dám nói… Dù sao, trong cơn động dục, đau đớn là gì?
So với tn tức tố của Thanh nhân đỉnh cấp trước mắt, mọi thứ đều chẳng quan trọng. Tin tức tố mãnh liệt đã thấm vào mọi ngóc ngách cơ thể nàng, lấp đầy nàng, ném ý thức nàng vào dung nham dục vọng, nấu chảy, nấu nát.
Dù nàng chết, thực sự bị hắn thao chết tại đây, cảm giác cuối cùng trước khi chết cũng chỉ là sướng, thoải mái, cực lạc vô tận – là khát khao tinh dịch không thỏa mãn, là dục vọng vô biên.
Đây là số mệnh nàng sinh ra đã định, là bản năng của nàng.
Cũng là nàng.
– Khuyết tật.
Chẳng khác gì kẻ sinh ra thiếu tay chân, tàn tật, dị dạng.
Nàng không thay đổi được. Không quyết định được. Chỉ có thể thần phục.
Thần phục bản năng.
Thần phục hắn.
Văn Duy Đức một tay ấn tuyến thể sưng đỏ của nàng, thúc đẩy một cơn cao trào kịch liệt. Hắn vươn tay chạm khóe mắt nàng, nàng khóc, nước mắt tuôn trào, chẳng thể ngừng.
Hắn không kìm được nghiêng cổ, hôn lên đôi môi sưng đỏ vì bị hắn hôn, rồi thốt ra câu nói lặp lại suốt đêm nay. “Gọi ta…”
“Văn Duy Đức…”
Hắn lắc đầu, cắn mạnh môi nàng, nhưng giọng trầm thấp thấm đẫm dục vọng lại dịu dàng như mây, bao bọc lấy nàng. “Ta đã dạy nàng… Không phải thế…”
“A Tiêu… A Tiêu…”
Nàng nhìn hắn, nước mắt chẳng thể rửa sạch dục vọng, nhưng trong đó vẫn lưu bóng hình hắn.
Vừa cười, vừa khóc.
Như vô số lần họ đối diện, vừa cười, vừa khóc.
Hắn cũng bật cười, nhìn vào mắt nàng, thấy bóng mình phản chiếu, giả dối, ảo giác.
“Gọi ta… thêm một lần.”
“A Tiêu…”
Dùng gì để lấp đầy một gian phòng trống?
Văn Duy Đức, từ rất lâu trước, đã biết đáp án đơn giản nhất.
Là lời nói dối.
Là tự lừa mình dối người.
Gian phòng vẫn trống, nhưng chỉ cần tự lừa mình, nó sẽ đầy.
Đầy cái gì?
Văn Duy Đức ôm chặt nàng, nhắm mắt, ngẩng cằm hôn nàng. “Hòa Du.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro