Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

501 + 502 + 503 + 504 + 505

501

Hình dáng dương vật không ngừng phình lên, hạ xuống, phình lên, hạ xuống trên bụng thiếu nữ. Những nếp thịt xếp chồng giữa eo bụng, vốn khiến người ta yêu thích không rời, giờ đây đã mất hoàn toàn tác dụng bảo vệ. Chúng bị dương vật hắn thao đến sâu tận cùng, căng phồng nửa trong suốt, lỏng lẻo rũ xuống mỗi khi dương vật rút ra một chút. Cơ bắp và dây chằng dường như đã bị thao đến cực hạn, hoàn toàn mất khả năng co hồi.

Càng lúc càng nhiều xúc tu quấy phá trên người nàng. Vài xúc tu cắm vào quầng vú, không ngừng thao lộng bầu ngực nàng. Núm vú và âm đế bị giác hút của xúc tu mút đến sưng dài thành dải, bị kéo về các hướng khác nhau. Hậu huyệt vừa rồi bị giác hút mút chặt giờ cũng bị một xúc tu thô to cắm vào, bạo thao qua lại, giác hút thỉnh thoảng kéo cả thịt ruột nàng ra ngoài, rồi hung hăng đâm trở lại.

Đây là lần đầu tiên Hòa Du thực sự tiếp xúc với sự đáng sợ của yêu vật. Dù là ý thức hay thân thể, nàng hoàn toàn thần phục trong nỗi sợ nguyên thủy. Lỗ tiểu không ngừng rỉ ra từng dòng nước nhỏ, hai khang thịt phía dưới bị thao đến không khép lại được, bị dương vật và xúc tu làm bật ra, ép tuôn ra từng đợt dâm dịch văng khắp nơi.

Nàng không còn phân biệt được mình tỉnh hay mê, ngửa đầu, há miệng, phát ra những tiếng nghẹn ngào vô lực, không thành tiếng, chỉ còn lại chút rên rỉ khô khốc.

Vệ Kha kéo cánh tay nàng, mỗi lần cắm sâu vào tử cung, vẫn cảm thấy chưa đủ, hung hăng đâm tiếp.  quy đầu nghiêng bẹp cạy mở vách tử cung yếu ớt, đâm sâu vào nội tạng. Bụng nàng, vì tư thế mà xếp nếp, được hắn đặc biệt yêu thích, ánh mắt không rời khỏi. Hắn thao tử cung nàng từ dưới lên, dùng sức mạnh, chăm chú nhìn bụng nàng bị dương vật căng phồng, hạ xuống, cơ bắp lỏng lẻo, dây chằng tan vỡ, thân thể không thể trở lại như trước. Mỗi lần rút dương vật ra, hắn nhìn thấy dưới ngực nàng, bụng mềm nhũn lõm sâu, rũ xuống như một vùng đất lún, chỉ còn dấu vết dương vật rõ ràng trên bụng. Khi dương vật rút ra, xúc tu trong hậu huyệt lại đẩy lên, khiến bụng nàng phình thành hình dạng dữ tợn.

Bên trong nhục đạo còn thê thảm hơn, đã sớm cam chịu số phận. Những nếp thịt uốn lượn bị căng phẳng, bị hai đoạn cấu trúc đặc biệt của dương vật hắn thao sâu. Những hạt thịt trên nếp gấp sưng to gấp mấy lần, nhiều chỗ đã rách da vì cọ xát kịch liệt, như những viên thịt nhỏ bị dương vật hắn ép nổ, phun loạn trên đó.

Cấu trúc dương vật Vệ Kha quá đặc biệt, với vài đường gờ giống mang cá mập, khi cắm vào, gờ co lại, chỉ nhô lên để kích thích từng mảnh thịt non trong nhục đạo nàng thành dâm thịt mẫn cảm nhất. Khi rút ra, gờ mở rộng, như bàn chải thô ráp kéo ngược thịt non trong huyệt đạo ra ngoài.

Tử cung non mềm còn thê thảm hơn, không khớp với hình dạng quy đầu  và phần trước dương vật hắn. Miệng tử cung bị kẹt chặt dưới hai gờ mang cá mập, khang cung nhỏ hẹp bị dương vật cắm đến cực hạn, kéo méo mó. Khang thất vốn để nuôi dưỡng sinh mệnh, giờ mọi co dãn chỉ phục vụ cho dương vật xâm nhập bạo lực, trở thành một màng da mỏng để nam nhân sướng.

“Tiểu kỹ nữ… Tử cung… Thật quá non… Cảm giác như sắp bị thao nát…” Khi Vệ Kha rút dương vật ra, hắn không bất ngờ thấy tử cung trong suốt bị kéo dài ra ngoài một đoạn. Cấu trúc đặc biệt của dương vật hắn dường như sinh ra để cạy tử cung nàng ra khỏi nhục đạo. Nếu bên trong có tinh dịch của kẻ khác, có lẽ dương vật hắn đã móc hết ra rồi. “Tiểu bức và lỗ đít đều bị đại dương vật ca ca thao bật ra… Tiểu Du như mọc thêm hai bao dương vật… Dâm muốn chết… Thao…”

“A… A… Ha…” Nàng không còn kêu thành tiếng, chỉ phát ra âm thanh yếu ớt theo nhịp thúc eo của hắn. “Không cần…”

Một tiếng tỉnh táo, nàng bật kêu “không cần”.

Rõ ràng đó không phải điều hắn muốn nghe.

Hắn cười khẩy.

Vung tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi ra sau đầu. Khi hắn chậm rãi ngồi dậy, nụ cười trên môi dần trở nên thâm sâu, hòa cùng ánh sáng huyền ảo trong mắt, khó lường.

“Không cần?”

Vệ Kha kéo cổ tay nàng, giật mạnh xuống, eo hung hăng thúc tới, dương vật cắm trọn vào. Bụng nàng, dưới bầu ngực bị xúc tu tra tấn, bị hình dáng dương vật trong nháy mắt đẩy bật sang hai bên—

“A a!!” Đồng tử nàng đột nhiên giãn ra. “A!”

Hắn kéo cổ tay nàng, dây miện trói chặt càng siết chặt. Hắn giật xuống, tay nàng tự nhiên kéo đùi nàng khép chặt hơn, khiến tiểu bức vốn đã khít nay càng kẹp chặt dương vật hắn.

“A… Thao…” Thân thể nàng, như bao thịt tròng lên dương vật hắn,  động tác này như ép toàn bộ thịt vào dương vật. Hắn run lên, gần đến cực hạn bắn tinh.

Vệ Kha rút eo, kéo tay nàng lên, khiến nàng không kẹp quá chặt, rồi lại hung hăng thúc tới. “Ngươi… Không cần?!”

“A a a!!”

Vài lần qua lại, hắn nắm cổ tay nàng, thuần túy dùng nàng như một dâm cụ tròng lên dương vật để tự sướng, kéo tay nàng điều chỉnh độ căng khít—

Nàng bị tra tấn đến mềm nhũn, ý thức yếu ớt bắt đầu xin tha. “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Muốn… Muốn…”

“Muốn gì?” Hắn rút ra, lại giật mạnh cổ tay nàng xuống, khiến bao thịt nuốt trọn dương vật hắn, kẹp chặt.

Nữ nhân đã ngất đi bị nhịp này đánh thức, thân thể bắn lên, miệng phun một ngụm nước bọt lẫn tơ máu. Xúc tu trong hậu huyệt thành công cạy mở khoang sinh sản bị ép bẹp trước đó. Khi chui vào khoang sinh sản, Vệ Kha sướng đến đầu óc vang ong ong. Khoái cảm thỏa mãn dục vọng ngập đầu, điều mà  hắn chưa từng được trải nghiệm, nhưng sau kích thích là sự tham lam, không đủ, khao khát mãnh liệt hơn. Tin tức tố ngọt ngào tràn ngập cơ thể hắn, nhưng vẫn chưa đủ, khiến môi hắn nóng ran. Những vực sâu trong cơ thể hắn, chưa từng được lấp đầy, giờ như đồng loạt mở to miệng máu, lộ ra quỷ vật không ai biết, gào thét lạnh lẽo trong ý thức, đòi hỏi nhiều hơn—

Muốn kích thích lớn hơn.

Muốn khoái cảm mãnh liệt hơn.

Muốn nhiều hơn của nàng.

Không được—chưa đủ. Chưa đủ. Xa xa chưa đủ.

Xúc tu bạo gian khoang sinh sản hút chặt, kéo mạnh ra ngoài, trong khi dương vật phối hợp thao sâu tử cung vào nội tạng. Xúc tu và dương vật phối hợp quá hoàn hảo, hoặc cùng tiến, hoặc một cắm vào, một rút ra. Nàng lại ngất đi, không thể trả lời. Hắn cũng chẳng quan tâm…

Lực bóp cổ tay nàng càng mạnh, cổ tay nhỏ bé kêu răng rắc, như toàn bộ xương cốt bị bạo lực thao lộng sắp gãy. Nhưng điều đó không còn quan trọng.

Tử cung và khoang sinh sản phía dưới gần như bị dương vật và xúc tu kéo ra ngoài.

Vẫn không thỏa mãn khao khát kích thích của Vệ Kha. Hắn như kẻ nghiện ma túy, bùng nổ đến cực hạn mà không được hút liều mạnh nhất. Hai xúc tu lại quấn lấy tử cung và khoang sinh sản tròng lên dương vật và xúc tu của hắn. Hai khang cung yếu ớt, vốn được bảo vệ trong cơ thể, giờ bị hắn dùng như bao dương vật để loát động. Giác hút trên xúc tu mút chặt, siết chặt chúng vào bộ phận sinh dục của chủ nhân, càng khít, càng ướt át.

“A a a!! Y a a!!!”

Hòa Du tỉnh lại trong tiếng thét thê lương không giống người, toàn thân run rẩy kịch liệt vì khoái cảm và đau đớn tột cùng. Đồng tử đầy dâm văn giãn ra như đã chết một lần, mạch máu trên cổ nổi cao, như sắp bị khoái cảm thao nát.

Vệ Kha sắp đạt đỉnh, kéo cổ tay nàng, điên cuồng thúc eo. Tử cung và khoang sinh sản bị xúc tu loát động quá nhanh, niêm mạc yếu ớt không chịu nổi bạo thao, không chỉ phun ra dâm thủy mà còn rỉ ra tơ máu, nhuộm màu dương vật hắn, khiến đồng tử xinh đẹp của hắn như quỷ vật bò ra từ vực sâu.

“A… Muốn bắn… Mẹ kiếp…  tiện kỹ nữ… Nhìn… Ca ca sẽ bắn nát tử cung và khoang sinh sản của Tiểu Du… Căng đầy… Nổ bạo… Chỉ có thể nuốt tinh dịch của ca ca… Tiểu kỹ nữ… Tử cung nàng sẽ bị tinh dịch dương vật ca ca… Gian đến mang thai… Được không?”

“A!! Không… Không cần… Ca ca… Tha, tha Tiểu Du… Không được… Sẽ chết… Sẽ bị thao chết a a… A a!!”

Nữ nhân tới cực hạn, khóc thét không giống người. Bản năng cầu sinh bị thiêu rụi dưới sự thao lộng điên cuồng của Vệ Kha, tan thành tro trong không trung. Thân thể đã hỏng, ý thức như bông tuyết trắng xóa, chỉ còn tồn tại một chút . Nàng mơ hồ nhớ lại giọng nói trầm thấp từng vang lên trong thần thức.

“Hòa Du.”

Nàng nhớ giọng nói ấy—vừa rồi nàng còn nhớ, trong lòng chỉ có một kết luận: giọng nói trầm thấp đầy từ tính ấy là hy vọng duy nhất cứu nàng khỏi địa ngục này, là cọng rơm cứu mạng duy nhất. Nàng nhớ, nàng đã cầu hắn.

Hắn không nghe thấy sao?

Vậy thì cứ mặc nàng kêu khàn cả giọng, cũng chỉ uổng công. Thần thức cầu cứu yếu ớt như tan vào đáy biển, chẳng để lại chút hồi âm. Nàng không còn cảm nhận được sự liên kết thần thức bởi nó đã đứt từ lâu

Hòa Du, người bị thao đến ngu dại, đã không còn quan tâm. Một lần không được cứu, nàng kêu hết lần này đến lần khác.

Cho đến khi tiếng kêu ấy…

Vang vọng trong thần thức.

“Cầu ngươi… A a a! Văn Duy Đức… Cứu ta… A!! A!”

Vệ Kha không kịp phản ứng, xúc tu kéo nàng tới, túm lên, lật nàng lại, đưa lưng về phía hắn, hung hăng ép xuống dương vật. Hắn cúi đầu, cắn phá tuyến thể sưng to của nàng—

Dương vật đạt cực hạn phun ra lượng lớn nùng tinh, mang theo tia sáng xanh thẳm của yêu lực, khiến tử cung trong suốt phình lên, vì bị xúc tu siết chặt mà vặn vẹo, phun ra vài đạo thủy cầu.

Nàng run rẩy co rút kịch liệt, cuối cùng thét thảm, đột nhiên im bặt, miệng phun một ngụm hỗn dịch vẩn đục, lẫn tơ máu và cả tinh dịch hắn. Rõ ràng, hắn đã thao nát nàng.

Mẹ kiếp.

Vệ Kha dù đã bắn tinh nhưng vẫn chưa thỏa mãn, xúc tu túm nữ nhân ngất đi, bẻ gương mặt nàng quay lại. Đôi mắt nàng không khép được, tròng đen lật lên, đầu lưỡi nơi khóe môi rỉ xuống dâm dịch trắng đục. “Mẹ kiếp, tiện kỹ nữ hạ tiện—ngươi vừa kêu ai?”

502

“Gọi là gì?”

“Ca… Ca… Vệ Kha… Ca ca… Ca ca… Là ca ca… Đừng cắm… Bụng, bụng sắp nát…”

“Lại gọi.”

“Ca ca… Ca ca… Vệ Kha ca ca… A a a… Động, động một chút… Cầu ngươi… Dương vật… Động một chút… Ngứa…”

Thủ đoạn của nam nhân đáng sợ đến cực điểm, không chỉ am hiểu thao túng dục vọng thân thể , mà còn khống chế tâm trí như ma quỷ. Mọi nhược điểm của nàng, trước đôi mắt xanh thẳm như trời quang biển biếc của hắn, đều không thể che giấu. Hắn dễ dàng đưa nàng lên đỉnh khoái cảm, nhưng cũng có thể trong một giây kéo nàng xuống núi đao biển lửa đau đớn.

Dưới thân Vệ Kha, nàng như mất hoàn toàn quyền kiểm soát đối với “Hòa Du”. Nàng không biết thân thể mình đã bị thao thành bộ dạng gì, ý thức hóa thành bùn lầy ra sao. Nàng chỉ có thể theo tiết tấu của hắn, một giây trước còn đau đớn muốn sống không được, muốn chết không xong, giây sau đã tham lam cầu xin hắn đại phát từ bi mà động dương vật.

Ngất lịm và tỉnh táo xé nát ý thức nàng thành từng mảnh vụn. Nàng không phân biệt được mình tỉnh hay mê, sống hay chết. Mỗi cảm quan, tri giác, ý nghĩ—vui sướng hay đau đớn—đều bị nùng tinh từ tinh hoàn hắn bắn đầy, bị dương vật hắn thao đến dơ bẩn. Nàng không chỉ bị thao đến choáng váng, từ thân đến tâm, nàng đã hoàn toàn trở thành món đồ chơi trong tay hắn.

“Tiểu lạn kỹ nữ phát tao… nàng đáng bị ta gian chết… Còn dám gọi tên nam nhân khác?!”

“…Không dám… Không dám…”

“Không dám? Có gì mà không dám…” Vệ Kha túm tóc nàng, kéo nửa người nàng lên. “Gọi ai? Gọi lại một lần cho ta nghe xem.”

“Ca ca… Là ca ca… Vệ Kha ca ca…”

Nàng lặp lại những lời ấy, từng lần, từng lần—

Nhưng chẳng lần nào có tác dụng.

“Vừa gọi ai? Sao không dám gọi lại lần nữa?! Hử? Không biết gọi? Để ta dạy nàng… Văn… Duy Đức?”

“A a a!! Đừng… Hậu huyệt sắp nứt rồi… A a!…”

“Không đâu.” Vệ Kha cúi đầu nhìn, đuôi và xúc tu cùng cắm vào hậu huyệt đã bị thao lật ra. Một mảng thịt ruột và khoang sinh sản lòi ra, rồi bị hắn vô tình đâm sâu vào nội tạng. “Lỗ đít tiểu kỹ nữ thiếu thao… Một cây sao đủ thỏa mãn? Nàng gọi Văn Duy Đức… Chẳng phải muốn hắn đến thao nàng sao? Hử? Ta không giúp hắn mở rộng… Lỗ đít nhỏ này làm sao chứa nổi hai dương vật của hắn?”

“…Ta… Không phải… Không phải… Ca ca… Cầu ngươi… Ta không muốn hắn thao ta…” Hòa Du ngửa mặt trên giường, tứ chi như bị cắt đứt, dù hắn không dùng xúc tu siết, nàng cũng không động nổi một ngón tay.

“Vậy sao…” Vệ Kha cúi xuống, ngón tay cắm vào quầng vú, moi đào núm vú bị xúc tu kéo dài. “…Còn Kỳ Vân Tranh?”

“A a!” Nàng thét thảm, tâm trí vừa tập trung vào núm vú, quên mất âm đế bị tra tấn. Sau tiếng cười lạnh ôn hòa của hắn, âm đế bị giác hút xúc tu kéo dài đột ngột, vài xúc tu nhỏ cắm vào bao da gốc âm đế, xoay tròn.

“A thao… nàng đúng là tiểu lạn bức hạ tiện. Ta nhắc tên hắn, tử cung nàng đã kẹp chặt ta?”

“…Không phải… A! Không phải a a! Ca ca… Không phải!” Giọng Hòa Du nhỏ bé, khó nghe rõ. “Ta thật… Không có… Không có…”

Nàng gian nan vươn tay, nắm ngón tay hắn, run rẩy xin tha.

“Không phải?” Vệ Kha như bị thuyết phục, dừng động tác, cúi xuống, như ban đầu, liếm hôn vành tai nàng, thì thầm ôn nhu. “Vậy… mấy ngày nay, sao nàng trước mặt hắn lại lộ ra vẻ mặt ấy? Hử? Như con chó cái giơ đuôi vẫy… Ướt đẫm rồi đúng không? Ban đêm, có gọi tên hắn, tự thao mình đúng không?”

Âm đế bị kéo mạnh lên, xúc tu suýt cạy gốc âm đế ra khỏi bao da. Nàng thét chói tai, tử cung và âm đạo co rút, phun nước, tưới lên dương vật hắn. Hắn sướng, hung hăng thúc eo, thao tử cung nàng đến tận cùng, cắn vành tai nàng. “Hử? Với Kỳ Vân Tranh… nàng chẳng phải rất dâm sao… Khóc gì?! Gọi to lên?! Chẳng phải thích vẫy đuôi trêu công khuyển sao? Hết con này đến con khác… Đều bị mùi tao của nàng câu dẫn… Thao…”

“Thực xin lỗi… Không dám, không dám… Thật không… A a! Đau, đau! Âm đế… Núm vú a! Sắp rụng a a! Ca ca… Ca ca… Là ca ca!”

“Sao vậy? Ngay cả lời bảo đảm với ca ca cũng nói không trọn vẹn… Còn định lừa ta? Ta biết mà… Tiểu Du cái miệng nhỏ hạ tiện này… Rất giỏi gạt người… Lừa đám công khuyển xoay quanh, đúng không?”

“Không… Không dám… Không dám… Lại câu dẫn công khuyển… A a a!! Không lừa… Không lừa ca ca… Tha… Ta… A a!”

Giác hút xúc tu hung hăng kéo núm vú nàng ra ngoài, bầu ngực mũm mĩm đã sưng to quá mức, nặng nề rũ trên bụng, bị dương vật thao bay loạn. Núm vú kéo thành dải, ngực phình to bị siết chặt từng mảng, giác hút mút để lại vết bầm xanh tím.

Nàng không còn khả năng phản kháng, bị hắn kéo tay, như búp bê bị thao trong mọi tư thế. Từ khi gọi tên nam nhân khác, Vệ Kha không còn là nam nhân ôn nhu trong ký ức nàng.

Hắn như ác quỷ xé toạc họa bì, lột nàng từ trong ra ngoài, thao nát.

“Tiếp tục gọi. Gọi to lên—để đám công khuyển của nàng nghe rõ— nàng đang gọi tên ai mà cao trào…”

“Ca ca… Vệ Kha… Ca ca a a!!!”

Khi Văn Duy Đức đến, dù đeo mặt nạ và đoán được cảnh tượng, bước chân hắn vẫn khựng lại khi vào phòng.

Hắn giơ tay—

Ngăn đám thủ hạ phía sau định thu dọn tàn cục.

“Vệ Kha.”

Biết Vệ Kha đã gần hóa yêu  hoàn toàn, nếu mất kiểm soát, năng lực của hắn sẽ gây phiền phức lớn, nên Văn Duy Đức mang theo vài thủ hạ phòng ngừa yêu lực khuếch tán khắp biệt uyển. Sau lưng hắn, hai thủ hạ Thương Tiêu ngẩn người, một là bạn thân của Vệ Kha, hai người còn lại thuộc Địa Tức. Nhìn cảnh tượng trước mắt, họ đều sững sờ, không thể động đậy.

Căn phòng đã biến mất, thay vào đó là đáy biển mênh mông vô tận. Dù biết đây là ảo giác do yêu lực Vệ Kha tạo ra, nhưng sự khủng bố tinh thần không phải ai cũng chịu nổi. Trong đại dương, mỹ lệ như Long Cung, các loài phù du, cá biển sâu, san hô lấp lánh vây quanh hai khối thân thể trôi nổi, như thiên hải treo ngược, đẹp đến mê hồn—

Nhưng giữa đại dương đen kịt, sâu thẳm, một thân thể trắng nõn tàn tạ, như búp bê đồ chơi, lơ lửng theo sóng nước… Bị nam nhân ôm chặt, thân thể bị thao nát, ngực và nhục động đầy xúc tu nửa trong suốt tuyệt mỹ.

Một sự hỗn loạn, sắc dục, mỹ cảm.

Vệ Kha ngẩng đầu từ cổ nàng, nửa khuôn mặt phủ thủy tinh. Hốc mắt hắn không còn tròng trắng, nhìn người đến, chỉ phát ra tiếng cười trầm thấp.

Sóng biển, sứa, cá, san hô lấp lánh, và cả nước biển… hóa thành thủy tinh sắc nhọn, đâm tới họ như cự thú vực sâu mở miệng máu lộ răng nanh.

Các thủ hạ giật mình, vội tiến lên bảo vệ Văn Duy Đức, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, sắc mặt không đổi—chỉ chăm chú nhìn nữ nhân bị Vệ Kha ôm chặt, hít sâu hai hơi, giơ tay ngăn họ lại.

503

“…Thương Chủ! Xin ngài thủ hạ lưu tình! Vệ Kha sẽ không chịu nổi đâu!!!”

Khi thần trí hồi tỉnh, Văn Duy Đức đưa mắt nhìn, phía sau đã quỳ rạp một đám thuộc hạ, thần sắc kinh hoàng.

Người bạn thân thiết của Vệ Kha, Thương Tiêu, quỳ mọp dưới chân Văn Duy Đức, giọng nói khẩn thiết, “Xin ngài… hãy tha mạng cho Vệ Kha!”

Lúc này, Vệ Kha đang bị những luồng hắc kim sắc khí tức quấn chặt, xé rách thân thể, đè ép xuống hố sâu dưới mặt đất. Trước mặt hắn, một vũng máu lớn đỏ thắm loang rộng, thê thảm đến rợn người. Văn Duy Đức dường như không màng đến lời cầu xin thảm thiết của đám thuộc hạ, sắc mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm, bước đến trước mặt họ. Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua một thân hình nhỏ bé bị kìm giữ trong móng vuốt rồng khổng lồ, nửa trong suốt. Hắn chậm rãi giơ tay.

Móng vuốt rồng màu đen hóa thành vô số mảnh ánh sáng vỡ vụn, tan biến vào hư không, hóa thành một dòng chảy dịu dàng, nâng niu thân thể mềm mại của thiếu nữ, đưa nàng đến trước mặt hắn.

Văn Duy Đức cởi áo khoác ngoài, dang rộng đôi tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dùng áo khoác bao bọc thân thể nàng. Hắn không nhìn đến đám thuộc hạ đang quỳ run rẩy dưới đất, chỉ khi bước đến cửa, lạnh lùng để lại một câu.

“Nghiêm Thị Kiền, bẻ gãy một cây yêu cốt của hắn.”

“…” Người được điểm danh chính là Thương Tiêu, bạn thân của Vệ Kha. Hắn nhìn về phía người tri kỷ đang bị đè ép trong hố sâu, ánh mắt đau đớn, khó nhọc gật đầu, “Vâng.”

Văn Duy Đức không lập tức gọi Việt Hoài đến. Hắn đã dùng một biện pháp khác khiến nàng an ổn chìm vào giấc ngủ. Với khả năng tự lành của nàng, chẳng bao lâu, tình trạng này sẽ ổn định.

Hòa Du dường như vẫn còn chìm trong ảo cảnh mà Vệ Kha tạo ra. Dù hắn đã dùng yêu lực xua tan một phần ảo cảnh, tinh thần lực của nàng lúc này quá yếu ớt, suy nhược hơn trước rất nhiều, khiến nàng không thể tỉnh táo ngay được.

Nàng vẫn giữ thói quen khi ngủ, cuộn tròn thành một khối nhỏ trên giường, vô thức kéo chăn bọc kín thân mình. Dù đã vào hạ, biệt uyển của hắn có trận pháp giữ nhiệt độ bốn mùa như xuân, trên trán nàng vẫn lấm tấm mồ hôi mỏng.

Hắn tháo bao tay, giơ tay định kéo chăn của nàng xuống.

Nhưng nàng, như cảm nhận được hơi thở của hắn, cả người khẽ run lên, cuộn chặt hơn nữa, giọng nói yếu ớt bật ra, “Cứu…”

Nàng vô thức cầu cứu, đôi mắt ngấn lệ, từng giọt nước mắt lăn dài.

Ngón tay Văn Duy Đức khựng lại giữa không trung, thật lâu sau, hắn mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khóe mắt nàng, lau đi những giọt lệ.

Nước mắt thấm vào làn da, lạnh buốt như xua tan cái nóng của mùa hạ.

Trong lòng hắn,  sóng lòng kỳ thực chẳng chút gợn. Tâm trí hắn vẫn tỉnh táo, sắp xếp mọi việc một cách trật tự: từ những sự vụ quân cơ gần kề, đến những biến động nơi thượng giới, mục đích của Ninh Chủ, và cả thế cục liên hoàn mà Bàn Vương đứng sau giật dây. Vô số bóng hình ẩn mình sau lưng, ngấm ngầm rục rịch, cùng những tin tức hư thực trong lời nói của Bàn Vương.

Hắn vẫn luôn thành thạo bày mưu tính kế, từng bước đi không một sai lầm.

Nhưng.

Đến khoảnh khắc này, khi ngồi đây, nhìn thiếu nữ nhỏ bé trước mặt, hắn cảm thấy cái nóng bức của mùa hạ như thiêu đốt lòng mình.

Bàn Vương nói năng uyển chuyển, giấu kín mọi ý đồ sau một câu nói thẳng thắn.

Ngón tay Văn Duy Đức lướt qua nơi nước mắt vừa thấm vào da nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mảnh da thịt không còn dấu vết. Chỉ là một giọt lệ nhỏ bé chẳng đáng kể, chỉ là một nữ nhân nhỏ bé chẳng đáng kể.

Trước khi Vệ Kha bước vào, hắn và nàng vẫn còn liên kết thần thức, bình thản trò chuyện. Nàng thao thao phản bác, miệng lưỡi sắc bén, dám đối đầu hắn từng câu từng chữ, chỉ cần không thấy hắn xuất hiện trước mặt. Hắn biết, những lời nàng nói với Vệ Kha, kỳ thực là để hắn nghe.

Hắn không hề phản cảm.

Nhưng chẳng bao lâu, liên kết thần thức  với nàng bắt đầu bất thường, nàng rơi vào động dục. Có lẽ vì kỳ động dục đến gần, khi nàng vô thức kêu lên trong ý thức, “Kỳ động dục của ta sắp đến,” hắn mới nhớ ra chuyện này.

Sau đó, mọi thứ đều hợp lý, thuận theo tự nhiên.

Không thể thay đổi.

Hòa Du chỉ là một kẻ thấp hèn, sinh ra đã mang thân thể yếu ớt đầy khuyết tật của nhân loại. Từ khi chào đời, nàng đã định sẵn số phận phải câu dẫn, phụng sự, quỳ dưới chân nam nhân, cầu xin sự ban ơn. Nàng là một tuyệt phẩm, từ bản năng tin tức tố của cơ thể, đến những động tác nhỏ vô thức, từng nụ cười, từng ánh mắt, hàng mi khẽ run, chóp mũi hơi động, khóe mắt đỏ lên trước khi khóc… Thậm chí, cả những ý tưởng vượt ngoài dự liệu của hắn, những lời lẽ sắc bén không hợp với thân phận thấp kém của nàng, tất cả đều thông tuệ lạ thường.

Khi nàng khóc lóc dưới thân hắn, linh hồn tan nát nhìn về phía hắn.

Ánh sáng lấp lánh, chưa từng bị dập tắt.

Tất cả đều vô thức khiến người ta mê đắm.

Việc nàng câu dẫn nam nhân là khuyết tật bẩm sinh, là bản năng của giống loài.

Đây là một suy nghĩ vô nghĩa, một phép tính logic vô nghĩa, giống như cơn giận đang dâng trào trong lòng hắn, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nàng động dục, tin tức tố của nàng tự nhiên khiến Vệ Kha cũng động dục. Tin tức tố của nàng quá kỳ lạ, đặc biệt trong kỳ động dục, càng nồng đậm hơn. Vệ Kha, với tư cách là một Vận Linh hệ tinh thần, vốn đã nhạy cảm với tin tức tố, càng dễ bị ảnh hưởng.

Hòa Du, từ lâu đã khiến yêu vật động dục, thậm chí phát cuồng, gần như hóa yêu . Hắn hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai.

Nhưng.

Hắn biết tất cả.

Biết thì có ích gì?

Lúc ấy, hắn đang cùng Bàn Vương bàn chuyện đại sự, liên quan đến vận mệnh thiên hạ, không chỉ Bắc Sảm, mà cả thương sinh, yêu vật, nhân loại, sinh tử tồn vong.

Hắn không thể rời đi.

Hắn cố gắng liên kết thần thức với Vệ Kha, nhưng phát hiện hắn đã hóa yêu , không còn tỉnh táo, không thể tiếp nhận liên kết. Vệ Kha là Vận Linh hệ tinh thần đặc thù, ngay cả hắn cũng không thể cưỡng chế liên kết để ra lệnh dừng lại.

Mọi thứ đều thuận theo lẽ trời.

Không thể thay đổi.

Nhưng, dù có thể thay đổi, thì đã sao?

Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn trở về hiện tại, trước mắt hắn.

Nàng, vẫn chỉ là một Trọc nhân nhỏ bé chẳng đáng kể, đáng lẽ phải bị hắn xem như một món đồ, tận dụng triệt để giá trị của nàng.

Nói cách khác, việc nàng được hắn tận dụng, đã vượt xa gấp trăm lần giá trị của thân phận thấp kém ấy. Đó là vinh hạnh mà nàng nên vui mừng.

Không.

Không phải vậy.

“Cứu ta… Văn Duy Đức… Cứu ta…”

Khi tiếng kêu thảm thiết của nàng vang lên trong thần thức.

Thương sinh thiên hạ, đại hận ngập trời, quyền mưu tính kế, vạn vật sinh linh…

Một Trọc nhân nhỏ bé.

Tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Nhưng cũng giống như, tất cả đều mang ý nghĩa.

Ngón tay hắn khẽ lướt xuống, nâng cằm nàng, cúi người, thì thầm bên môi nàng. “Ta đến rồi.”

504

Yêu lực của Vệ Kha tan biến hoàn toàn vào đêm khuya, như sương mù bị gió cuốn đi.

Khi Hòa Du mở mắt, có lẽ vì đã quá quen với việc tỉnh dậy giữa những cơn ác mộng, nàng không thốt lên kinh hoàng. Đôi mắt nàng chỉ lặng lẽ mở ra, để nước mắt rửa trôi tầm nhìn mờ mịt trong đồng tử, khiến mọi thứ trở nên rõ ràng.

Đây không phải biệt uyển của Vệ Kha, cũng chẳng phải nơi nàng từng ở trước đây.

Nói đúng hơn, nơi này khác hẳn mọi chốn nàng từng chứng kiến.

Cảm giác xa lạ khiến nàng hoảng hốt, tâm thần lạc lối. Đập vào mắt là một luồng khí lạnh lẽo, trống rỗng. Nàng nằm trên một chiếc cung giường rộng lớn, bốn bề không có vách ngăn, màn che buông lơi nửa kín nửa hở, như thể có người cố ý kéo màn để che ánh sáng, giúp nàng an giấc, nhưng vẫn chừa một khe hở để ai đó có thể nhìn rõ nàng. Ánh mắt nàng lướt ra ngoài, nhưng chỉ thấy bóng tối mịt mù không giới hạn, xa xa là một khoảng trắng trống trải, ánh sáng bàng bạc không chút che chắn, tựa như điện phủ uy nghiêm mới có được cảnh tượng ấy. Giống như có ai đó dùng một nhát đao chém rách không trung, để máu trắng thảm thê tuôn trào.

Rõ ràng là đêm hè.

Nhưng nàng lạnh đến run rẩy — tẩm điện xa lạ này trống trải đến mức nàng chỉ nghe thấy duy nhất một âm thanh: tiếng tim mình đập thình thịch.

Nơi đây như một chốn ngoài cõi thế, bị lãng quên, là tuyệt cảnh không lối về.

Thật đáng sợ.

Lần đầu tiên, Hòa Du cảm thấy sợ hãi trước một nơi chốn. Nàng không thể tưởng tượng nổi, làm sao có người có thể sống ở chốn này.

“Tỉnh rồi?” Màn che khẽ động.

Trước mặt Hòa Du, ánh trăng trắng thảm như máu chảy tràn, tựa dòng thác đổ xuống mái tóc dài của hắn, phác họa một đường nét mờ ảo. Hắn không mặc y phục thường ngày, chỉ khoác một bộ cẩm bào rộng thùng thình, tóc chưa vấn, như vừa tắm gội xong, trên người còn vương một tầng hơi nước mỏng manh, khiến người ta không thể thấy rõ mặt mày hắn.

Nàng giật mình, môi run rẩy, ôm chặt chăn, kéo cả khăn trải giường, vội vàng lùi về góc giường, cuộn tròn thành một khối, lắc đầu lia lịa, “Không, đừng…  tha cho ta…”

Văn Duy Đức đang vén màn, cánh tay khựng lại giữa không trung. Một lúc sau, giường khẽ rung, hắn ngồi xuống mép giường, giọng điềm tĩnh, “Vệ Kha không ở đây, nàng không cần sợ.”

“…” Nàng ngược lại càng co rúm chặt hơn.

Trong điện không có ngọn đèn nào, ánh trăng trắng thảm như nước chảy tràn qua người hắn, dường như cuốn đi cả uy áp kinh người trong ánh mắt hắn. “Ban ngày, ta đang cùng Bàn Vương bàn chuyện, nên không thể đến ngay được.”

“…” Nàng cắn môi, không nói gì.

“Ta đã khiến Vệ Kha chịu trừng phạt.” Hắn tiếp tục.

“…”

“nàng không nói với ta rằng kỳ động dục của nàng sắp đến. Có lẽ, do ảnh hưởng từ Vọng Hàn sào thự.” Hắn nhích tới gần, đưa tay như muốn chạm vào gương mặt nàng.

Nhưng Hòa Du, như nhìn thấy quỷ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng né tránh.

Văn Duy Đức khẽ nhíu mày, câu “Lần sau ta sẽ nhớ kỹ thời gian” nghẹn lại dưới lưỡi, chỉ hóa thành một tiếng, “ nàng…”

Hòa Du lập tức run rẩy, yết hầu nghẹn ngào, bật ra một tiếng nức nở, “Đừng làm… xin ngài… ta thật sự… sẽ tan nát mất…”

Hắn mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn, nhưng không thể nói rõ là gì, đành đè nén cảm giác bất an trong lòng, “Ta không làm gì.”

“Ta… ta thật sự không câu dẫn Bàn Vương. Ta… ta không câu dẫn hắn, ta không gặp hắn —” Hòa Du nói nhỏ, giọng yếu ớt, nắm chặt góc chăn như bám vào cọng cỏ cứu mạng, “Ta… ta không câu dẫn bất kỳ ai…”

“Hòa Du…” Văn Duy Đức hơi cúi người, bóng tối mờ mịt phủ xuống dưới mắt hắn.

Nàng nhìn vào ánh kim đồng trong bóng tối ấy, như thể nhớ lại một ký ức kinh hoàng tột độ, hốc mắt lập tức đỏ hoe. Nàng như hiểu ra điều gì, lại như chẳng hiểu gì cả, đột nhiên vươn tay, nắm lấy ngón tay hắn đang đặt trên giường.

Nàng giữ chặt tay hắn, bò tới, như một con mèo hoang bị hành hạ thê thảm, co ro bò lại gần, cúi thấp lưng, ngẩng mặt lên, “Ta chỉ nghe lời ngươi… ta chỉ để ngươi… Xin ngươi… đừng tra tấn ta nữa, ta thật sự không biết phải làm sao…”

Nước mắt lăn dài từ hốc mắt Hòa Du, “Ta… ta… ô ô ô…”

Cuối cùng, nàng nghẹn ngào, không thốt nổi lời nào, chỉ nhìn hắn với ánh mắt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, khóc thảm thiết như nhìn vào vực sâu địa ngục.

Văn Duy Đức lặng im.

Dù hắn không biết ảo cảnh mà Vệ Kha mất kiểm soát đã tạo ra cho Hòa Du là gì, nhưng nhìn bộ dạng nàng — lần này nàng đã chịu đựng đau khổ tột cùng. Di chứng từ ảo cảnh khiến tinh thần lực của nàng suy yếu hơn cả khi ở Hắc Sơn.

Vệ Kha, với tư cách là một Vận Linh đặc thù, ngay cả những cao thủ lợi hại nhất dưới trướng hắn cũng phải e dè, khó đối phó, huống chi là yêu lực cuồng bạo của một Vệ Kha mất kiểm soát — đối với một nhân loại yếu ớt như nàng

Nhưng.

Trong lòng hắn, dù sóng lòng chẳng chút gợn, lý trí vẫn lạnh lùng vận hành logic — như vậy chẳng phải càng tốt sao? Chẳng phải đúng như hắn mong muốn?

Làm nàng suy yếu, làm nàng mong manh.

Hoàn toàn thần phục, hoàn toàn bị khống chế.

Nàng sợ ngươi, nhưng vẫn cần ngươi.

Vừa hay, điều này cũng hợp với mưu kế đối phó Bàn Vương.

Vừa hay, nhân cơ hội này, nói rõ với nàng kế hoạch tiếp theo, cách đối phó Bàn Vương, giúp hắn giành lợi ích lớn nhất. Sau đó, lập tức gọi Việt Hoài đến, tiếp tục rút lấy khả năng tự lành từ nàng. Khi khả năng ấy bị rút cạn, nàng sẽ…

Đơn giản hóa mọi thứ, hoàn thành mọi việc.

Nhưng…

Văn Duy Đức đưa tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua khóe mắt nàng. Ánh mắt nàng vẫn tan rã, yếu ớt, không còn chút ánh sáng, chỉ còn lại chút đáng thương ẩn sâu trong đáy mắt, như đang theo nước mắt trôi ra ngoài.

Nó xói mòn lên ngón tay hắn, hòa cùng sự im lặng đối diện của hai người. Đột nhiên, nó cuốn đi hơi ấm trong lồng ngực hắn, như một cơn gió bắc không mời mà đến.

Tẩm điện trống trải, xa hoa này vẫn tĩnh lặng như ngàn năm qua, chỉ có một làn hương đào thoảng qua đầu ngón tay, như báo với hắn rằng, năm nay có mùa xuân.

Nhưng mùa xuân năm nay, khi hắn còn ở ngàn dặm xa xôi bàn đại sự, đã bị hắn hung hăng nghiền nát, chẳng màng để tâm. Dù sao, trên tay hắn vẫn còn vương hương hoa đào.

Văn Duy Đức nhìn nàng, hé môi.

“Hòa Du. Nàng sợ ta đến vậy sao?”

Ngôn ngữ có thể đầy dối trá, biểu cảm có thể ngụy trang, lòng người biết nói dối, còn linh hồn? Dù là nhân loại hay yêu vật, ai cũng có thể bán rẻ linh hồn vì bất kỳ thứ gì.

Nhưng sợ hãi thì không.

Đây là điều Văn Duy Đức luôn tin tưởng.

Không thể che giấu sợ hãi, cũng không thể lừa dối bản thân rằng mình không sợ.

Sợ, chính là sợ. Sợ hãi, chính là sợ hãi. Phàm là sinh vật có máu thịt, đều sẽ biết sợ. Sợ thiên địch, sợ tử vong, sợ thiên tai nhân họa.

Hắn không chỉ nhận ra sợ hãi — hắn thấu hiểu sợ hãi, hắn khống chế sợ hãi.

Hai năm trước, tại một khách điếm, Văn Duy Đức từng chứng kiến một ngoại lệ. Một sinh vật nhỏ bé bị hành hạ tan nát, đứng không nổi, run rẩy nhìn hắn, dù đã cận kề cái chết, vẫn không lộ chút sợ hãi nào.

Nhưng đêm nay.

“Hòa Du.” Văn Duy Đức lại gọi, vô thức, chỉ đơn thuần là gọi.

Trước mắt, thiếu nữ với tầng nước mỏng dưới hốc mắt, vẫn co ro. Nước mắt chưa kịp rơi, nhưng hắn đã biết câu trả lời cho câu hỏi thừa thãi của mình.

Văn Duy Đức khẽ cười, mái tóc dài buông xõa sau lưng lặng lẽ lướt qua vai, để lại trên cẩm bào trước ngực hắn một vệt nước nhàn nhạt.

Như một làn gió đào, xuyên thủng lồng ngực hắn.

505

Hòa Du kỳ thực vẫn chưa thực sự tỉnh táo. Dù lúc này, ngũ cảm của nàng đều khẳng định rằng nàng không còn động dục, rằng nàng đã tỉnh lại, nhưng ý thức của nàng vẫn không thể phân định rõ ràng, trước mắt rốt cuộc là thực tại hay chỉ là ảo cảnh.

Nàng không thể biết được, vào khoảnh khắc Vệ Kha tháo bỏ miện dây và đối diện nàng…

Nàng đã rơi vào bẫy rập của hắn, bước chân lầm lạc tiến vào ảo cảnh nửa thực nửa hư mà hắn dựng nên cho nàng.

Quả thực không thể phủ nhận, phần lớn những gì xảy ra đều là sự thật. Mọi cảm giác, niềm vui sướng lẫn nỗi thống khổ, đều chân thực đến từng hơi thở.

Nhưng, dối trá, cũng tồn tại.

Tinh thần lực của Hòa Du vốn rất mạnh, nhưng kỳ động dục khiến nàng không thể kháng cự nổi dục vọng bùng cháy trước tin tức tố đỉnh cao. Đáng tiếc, nàng lại đối mặt với Vệ Kha. Bỏ qua tư cách Vận Linh hệ tinh thần đặc thù của hắn, Vệ Kha còn sở hữu sự kiên nhẫn tột độ với con mồi. Mỗi bước đi đều được hắn tỉ mỉ sắp đặt, từng bước dẫn dụ nàng tiến vào lãnh địa của hắn, rồi nuốt chửng con mồi đang đắm chìm trong khoái lạc và bản năng.

Khi Hòa Du thốt lên tên Văn Duy Đức trong khoảnh khắc ấy, kẻ đi săn mở to miệng máu, để lộ hàm răng nanh dày đặc, lột da nàng, nuốt nàng vào bụng.

Vệ Kha bóp méo ảo cảnh, dùng dối trá thay thế thực tại.

Trong ký ức mà Hòa Du chứng kiến, “Vệ Kha” không chỉ biến đổi từ một người ôn nhu, săn sóc thành một con ma quỷ, mà căn bản đã trở thành một người khác.

Từ lúc ấy trở đi, người đàn ông đối xử với nàng tàn nhẫn, hung bạo…

Là Văn Duy Đức.

Trở lại hiện tại.

Dù là thực hay hư, người đàn ông không ngừng hành hạ nàng, xem nàng như một món đồ chơi mà giày vò, đâm xuyên nội tạng nàng, đều mang hình bóng của Văn Duy Đức.

Trong giai đoạn cuối của kỳ động dục, nàng tưởng mình tỉnh táo, nhưng dường như hoàn toàn không tỉnh táo. Mọi ký ức như những mảnh vỡ trôi nổi trên mặt biển, chẳng thể ghép lại để tái hiện toàn bộ sự thật.

Nàng chỉ mơ hồ nhớ rằng — mình đã gọi tên Văn Duy Đức trong thần thức.

Nàng không nên gọi.

Nếu không gọi.

Văn Duy Đức sẽ không xuất hiện, Vệ Kha – người trước đó còn ôn nhu với nàng – sẽ không bị hắn làm tổn thương, bị người mang đi, và nàng cũng không bị hắn hành hạ đến nông nỗi này.

“Văn Duy Đức… mấy ngày qua Bàn Vương gặp ta, ta không hề câu dẫn hắn, chỉ đơn thuần trò chuyện. Ta… có lẽ đã quá đắc ý, tự cao. Hắn nói hắn thích thư pháp, yêu thích nét chữ của Hạ Si. Ta thừa nhận, ta tự ý làm chủ, tự cho là đúng, muốn khiến hắn nghĩ rằng ta chỉ là một Trọc nhân dùng mọi thủ đoạn để câu dẫn nam nhân, nhằm giảm bớt hứng thú khác của hắn với ta. Nhưng, ta thề, ta thật sự không cố ý câu dẫn hắn.”

Hòa Du nắm chặt ngón tay Văn Duy Đức, đôi đồng tử tan rã phản chiếu bóng hình hắn mờ ảo, “Ta lên giường với Vệ Kha, chỉ vì kỳ động dục, ta thật sự không khống chế được bản thân. Ta… ta hiểu rằng ngươi từng làm như vậy, như lần đầu tiên đẩy ta vào tay Vệ Kha… hay lần với Tần Tu Trúc. Ta biết ngươi giận ta, trong thần thức truyền âm… ta đã gọi tên Vệ Kha như thế, buông thả như thế… không phải cố ý chọc giận ngươi, thật sự không phải. Ta… ta thật sự không khống chế được, không phải điều ta có thể kiểm soát — xin tha thứ cho ta… ta không dám, ta thật sự không dám.”

Văn Duy Đức nhìn vào đôi đồng tử thất thần của nàng, nghe những lời nói rách nát vì sợ hãi… Lời nàng mạch lạc, hành vi hợp lý.

“Xin ngài, tha thứ cho ta, đừng trừng phạt ta như thế nữa.”

Hóa ra, nỗi sợ hãi sâu sắc của nàng lúc này bắt nguồn từ hiểu lầm. Nàng nghĩ rằng việc Vệ Kha hành hạ nàng là do hắn – Văn Duy Đức – ra lệnh, một lần trừng phạt nữa từ hắn.

Xét cho cùng, trong mắt nàng, hắn là cấp trên của Vệ Kha, Vệ Kha trung thành nghe lệnh hắn, mọi hành vi đều bắt nguồn từ hắn.

Lần đầu tiên, khi hắn ép buộc Vệ Kha cưỡng bức nàng, hắn đã làm như vậy.

Việc nàng tự ý tỏ ra thân thiện với Bàn Vương chẳng khác gì lần Tần Tu Trúc đến trước đây.

Lần đó, trên huyền nhai, hắn đã khiến nàng chịu trừng phạt khắc cốt ghi tâm.

Nàng chỉ là sợ hãi vì vết xe đổ.

Vì thế, hôm nay, nàng sợ hắn, run rẩy trước hắn, là điều quá đỗi bình thường.

Có nhân ắt có quả.

Nhân, là những gì hắn đã làm, đã xảy ra, không thể thay đổi. Quả, là kết cục, là tất nhiên, càng không thể đổi thay.

Hòa Du quả thực hiểu hắn, từ những chi tiết hành vi, nàng suy ra kết luận hợp lý, đúng như những gì hắn có thể làm.

Mấy ngày qua, việc nàng chu toàn với Bàn Vương khiến hắn bực bội. Trong thần thức truyền âm, nghe những âm thanh ấy, hắn quả thực đã nổi giận. Ngọn nguồn đều từ nàng, chính nàng khiến hắn rơi vào thế bị động.

Hắn đáng lẽ phải như mọi lần trước, trừng phạt nàng thật khắc nghiệt.

Hòa Du run rẩy ngẩng mặt, vẫn đang chờ câu trả lời của hắn.

Hắn cũng hiểu nàng một cách rõ ràng, biết logic hành vi của nàng lúc này. Hắn như thấy rõ ánh trăng bị màn che buông xuống che phủ, rơi trên hàng mi nàng, run rẩy từng sợi.

Mọi chi tiết đều rõ ràng, không chút che giấu.

Hắn nhìn thấu tất cả.

Nhưng nhìn thấu — thì có thể làm gì? Từ trước đến nay, mọi hành động của hắn đều phù hợp logic, đều được bày mưu tính kế, không một sai lầm.

Hắn hơi cúi người, đặt trán lên vai nàng.

“Hòa Du.”

Thì có thể làm gì?

Đêm hè này, vẫn lạnh lẽo vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro