Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

421 + 422 + 423 + 424 + 425

421

Văn Duy Đức lập tức lần nữa khống chế Hòa Du, khiến nàng không thể thốt lên bất kỳ âm thanh nào. Cả gian phòng bỗng chốc rơi vào một sự tĩnh lặng quỷ dị, hai vị ca ca đồng thời im lặng

“Tại sao không trả lời ta?” Văn Nhứ Phong càng thêm bực dọc, hắn cười lạnh, “Nàng rốt cuộc là ai mà bí mật lớn đến vậy? Cần phải giấu diếm cả ta sao?”

“Xem ra ta đoán không sai.” Sự im lặng của hai người khiến Văn Nhứ Phong chợt lóe lên đáp án trong đầu.

“Đại ca.” Văn Nhứ Phong nhìn Văn Duy Đức, “Vậy ta đổi cách hỏi… Nàng là gì của ngươi?”

Văn Duy Đức khẽ nhíu mày, lần đầu tiên để lộ một tia cảm xúc rõ ràng.

“Là tình nhân của ngươi sao?”

“Tiểu Phong, đừng suy nghĩ lung tung.” Văn Duy Đức đáp.

“Nàng không phải.” Văn Vọng Hàn lần đầu lên tiếng.

“Không phải?” Văn Nhứ Phong càng thêm khó hiểu, “Nhưng biệt uyển này, chẳng phải ngươi xây cho nàng sao? Đại ca, ngươi chưa từng giữ tình nhân trong phủ tướng quân . Những nữ nhân tạm thời ở biệt uyển, dù vì bất kỳ lý do gì, cũng chỉ được nuôi dưỡng ở nơi xa xôi, ngươi chẳng hề động đến. Còn những tình nhân kia, chỉ khi ngươi nhất thời động lòng mới triệu đến… Những người được ngươi sủng ái nhất, ngoài vị hôn thê của ngươi, có ai từng được ở lại phủ quá một đêm? Xây riêng một biệt uyển để nuôi dưỡng trong phủ… một nữ nhân, lại còn là một tòa biệt uyển thế này… Ta chưa từng thấy bao giờ.”

Văn Duy Đức ánh mắt khẽ dao động, như thể bị lời của Văn Nhứ Phong làm cho sững sờ.

Văn Nhứ Phong dứt khoát quay sang Mục Thế Kiệt, “Mục Thế Kiệt, ngươi theo đại ca bao nhiêu năm rồi, từng thấy chuyện này chưa?”

“Chưa từng.” Mục Thế Kiệt thành thật đáp. “Nhưng ta muốn làm rõ một chút thay Thương Chủ. Khi Tình điện hạ qua đêm ở đây, Thương Chủ không ngủ cùng phòng với nàng, luôn rời đi vào nửa đêm.”

Văn Duy Đức lạnh lùng liếc hắn một cái.

Văn Nhứ Phong bật cười, “Vậy nên, đại ca, nữ nhân này… rốt cuộc là ai? Ta thật sự nghĩ mãi không ra.”

“Không phải như ngươi nghĩ đâu.” Văn Duy Đức nói.

“Được thôi.” Văn Nhứ Phong gật đầu, lập tức vòng qua Văn Duy Đức, bước thẳng về phía trước, “Các ngươi không nói, ta sẽ tự hỏi nàng. Dù sao nàng cũng không phải câm, đúng không? Ta từng vào đây… Ta đã gặp nàng, ta biết nàng không phải câm.”

Hắn dừng lại một chút, “Trừ phi, đại ca, ngươi dùng Vận Linh khống chế nàng, không cho nàng nói. Ta nghĩ, ngươi sẽ không làm vậy, đúng không? Nếu… ngươi không có bí mật gì muốn giấu ta.”

Nhưng Văn Nhứ Phong chưa kịp bước đến mép giường thì đã bị một người khác chặn lại.

Văn Vọng Hàn tiến lên hai bước, đứng chắn trước mặt hắn.

Văn Nhứ Phong nhướn mày, nở nụ cười, “Hàn ca, ngay cả ngươi cũng kỳ lạ như vậy. Đại ca đã đủ kỳ quái, nhưng ngươi còn kỳ quái hơn. Biệt uyển này là do đại ca xây, nhốt nữ nhân này, nhưng… mấy trăm năm qua ngươi theo đại ca chưa từng xin nghỉ một lần. Lần này đột nhiên xin nghỉ, ở lại biệt uyển mấy ngày không rời đi. Là để ở cùng nữ nhân này sao?”

“Ngươi giám sát ta?” Văn Vọng Hàn hỏi.

“Ta nào dám giám sát ngươi.” Văn Nhứ Phong đáp, “Ta chỉ tò mò về biệt uyển này thôi.”

Hắn không rời đi ngay, ánh mắt lướt qua vai Văn Vọng Hàn, nhìn về phía những tầng màn trùng điệp phía sau, “Hàn ca, ngươi có từng… thao nữ nhân này chưa?”

“…”

“Gì cơ?” Mục Thế Kiệt sững sờ.

“Rất đơn giản.” Văn Nhứ Phong cười, “Ngươi mấy ngày nay không rời khỏi biệt uyển. Hộ vệ, hạ nhân đều bị ngươi đuổi đi, không cho ở gần tẩm cư này. Trong biệt uyển, chỉ có một nữ nhân này. Trai đơn gái chiếc, hai người làm gì được?”

Hắn nhìn Văn Vọng Hàn, cười khẩy, “Không lên giường, chẳng lẽ chỉ ngồi nói chuyện phiếm?”

Văn Vọng Hàn khẽ nhíu mày, “Tiểu Phong.”

“Tiểu Phong, ngươi nói chuyện với Hàn ca kiểu gì vậy?” Văn Duy Đức cao giọng, ngữ điệu lạnh đi vài phần.

“Chậc.” Văn Nhứ Phong tặc lưỡi, quay sang nhìn Văn Duy Đức, “Còn đại ca, ngươi cũng từng ngủ lại ở biệt uyển này, đúng không? Ta hỏi lại lần nữa—ngươi có từng thao nàng chưa?”

“Mục Thế Kiệt.” Giọng Văn Duy Đức trầm thấp, lạnh lẽo như lưỡi kiếm ngâm trong sương lạnh, “Dẫn Tiểu Phong về.”

Mục Thế Kiệt dù không hiểu tình hình, nhưng trước mệnh lệnh này, hắn không dám kháng cự. Hắn cúi đầu vâng lệnh, tiến đến định nắm tay Văn Nhứ Phong lôi đi.

Văn Nhứ Phong hung hăng hất tay Mục Thế Kiệt ra, “Không làm rõ các ngươi giấu ta chuyện gì, ta không về.”

Nói đoạn, hắn làm bộ tránh Văn Vọng Hàn, tiếp tục định tiến về phía giường——

Thực ra, chính Văn Nhứ Phong cũng không hiểu hôm nay mình bị làm sao. Khi nghe tiếng nức nở của nữ nhân kia, hắn như biến thành một người khác. Dù ngày thường có được nuông chiều đến đâu, hắn tuyệt đối không dám nói chuyện với hai vị ca ca như vậy. Hắn biết mình bất lịch sự, bất thuận, quá mức bốc đồng, nhưng không thể khống chế.

Thân thể hắn như bị xé toạc từ hai vết thương ở ngực trái và bụng, như thể linh hồn hắn rút khỏi thân xác, đứng ngoài nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.

Vết thương đau nhức khôn cùng, trong đầu hắn vang lên một giọng nói khác, cãi vã với hắn, nói những lời hắn không thể hiểu.

Nhưng hắn biết một điều.

Nữ nhân kia.

Nữ nhân kia có thể cho hắn… đáp án hắn cần.

Hắn cách nàng rất gần, chỉ vài bước chân, qua mấy tầng màn mỏng, hắn thấy được bóng dáng mơ hồ của nàng. Không rõ lắm, cũng xa lạ. Tấm màn phấn hồng, dưới ánh trăng mờ ảo, ánh lên sắc vàng nhạt, như ánh nắng sớm mỏng manh xuyên qua mây, rải xuống, thổi bay mái tóc nàng, đậu trên thân nàng. Nàng quay đầu, mỉm cười với hắn. Nàng hé môi…

Gọi: “Tiểu Phong. Tiểu Phong.” Lần lượt, dịu dàng, ngọt ngào.

Hắn như ngắm một bức họa trống, ngẩn ngơ nhìn, không bút mực, không màu sắc, không cả bóng hình. Hắn không thể hình dung ra cảnh tượng, như hoa trong gương, trăng dưới nước, không thể chạm tới. Nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn luôn có một đáp án, rằng đó chắc chắn, phải là… một cảnh tượng tuyệt mỹ.

“A!” Văn Nhứ Phong đột nhiên đau nhói ở ngực, không chịu nổi, hắn lảo đảo, ôm ngực trái. May mà Văn Vọng Hàn nhanh tay đỡ lấy, hắn mới không ngã khuỵu.

Hắn bám vào cánh tay Văn Vọng Hàn, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn màn, rồi nghiêng mặt nhìn Văn Vọng Hàn. Đôi mắt dị đồng xinh đẹp của hắn phủ một tầng hơi nước, rửa trôi mọi sự thô bạo, giận dữ, chỉ còn lại một mảnh trong trẻo, chứa đựng những cảm xúc vỡ vụn.

“Hàn ca… nói cho ta… nàng rốt cuộc là ai? Ta thật sự… thật sự… nghĩ không ra… Tim ta… đau quá…”

“Ta đau quá.”

Hắn nắm chặt tay Văn Vọng Hàn, đầu tựa vào cánh tay hắn, không thể ngẩng lên. Hắn không dám nhìn vào trong màn, chỉ một cái liếc, tim hắn như vỡ tan.

Văn Duy Đức nhận ra trạng thái của Văn Nhứ Phong không ổn, bước tới, “Tiểu Phong.” Đột nhiên, hắn nhíu mày——

Từ bên cạnh Mục Thế Kiệt, một bóng người dần hiện ra, bước đến bên Văn Nhứ Phong, đỡ vai hắn, kéo hắn khỏi Văn Vọng Hàn.

“Tiểu Phong, nghe ta nói.” Văn Từ Trần không nhìn ai khác, chỉ chăm chú nhìn Văn Nhứ Phong, “Bọn họ không thể nói, để ta nói.”

“A Từ.” Văn Duy Đức định mở miệng ngăn cản.

Nhưng đã muộn.

Văn Từ Trần bình tĩnh nói, “Nữ nhân này, chính là người đã làm ngươi bị thương.”

422

Thực ra, sự tĩnh lặng đầu tiên không phải đến từ cả gian phòng, mà từ chính thân thể Văn Nhứ Phong. Đau đớn kéo dài như tơ, không dứt, từ hai vết thương trên người; tiếng ồn ào hỗn loạn trong lồng ngực; những lời thì thầm không ngừng vang lên bên tai ngày qua đêm lại — tất cả, vào khoảnh khắc giọng nói của Văn Từ Trần cất lên, như dây đàn bị cắt đứt.

Hồn phách như bị dẫn dắt, lướt qua trong gió, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.

Giống như một kết luận đã được định sẵn, rõ ràng và chấm dứt, bình thường đến lạ.

Nhưng với Văn Nhứ Phong, cảm giác lại như một khúc nhạc dang dở, đột nhiên im bặt khi dây đàn đứt; như một cuốn sách kết thúc vội vã, bị đóng sai trang. Không còn tiếng đàn, không thấy được đoạn kết của câu chuyện, hóa thành nỗi uất ức khó tả, trào ra từ khóe mắt.

“…Không. Ngươi gạt ta.” Hắn nhìn Văn Từ Trần, ánh mắt chậm rãi chuyển sang Hàn ca, rồi đại ca, cuối cùng dừng lại nơi bức màn phía sau, kiên định phủ nhận tất cả bọn họ, dù trong lòng đã tan nát.

“Các ngươi đều gạt ta.”

Văn Từ Trần nắm lấy vai Văn Nhứ Phong, buộc hắn nhìn thẳng vào mình, “Tiểu Phong, ta từng lừa ngươi bao giờ chưa?”

Văn Nhứ Phong ngẩn ngơ nhìn hắn, đôi mắt phủ một tầng hơi nước mỏng, như thể ánh mắt ấy đã tách rời khỏi hiện thực.

“Ta không lừa ngươi. Hai vết thương trên người ngươi, chính là do nàng gây ra.”

“Không… Không phải…” Văn Nhứ Phong hất tay Văn Từ Trần ra, quay sang nhìn Văn Duy Đức và Văn Vọng Hàn, “Nếu nàng là thích khách đã đâm ta, vậy… các ngươi… các ngươi và nàng là thế nào? Các ngươi biết nàng là kẻ đã làm ta bị thương… mà vẫn cùng nàng lên giường sao?!”

Cả hai im lặng.

“Sao các ngươi không nói?” Văn Nhứ Phong nhìn ba vị ca ca, “Rốt cuộc là thế nào? Ta thật sự… thật sự không hiểu…”

“Tiểu Phong, ngươi hiện tại quá kích động, về nghỉ ngơi trước đã. Khi nào bình tĩnh lại, ta sẽ giải thích rõ ràng với ngươi…” Văn Duy Đức nói từ phía sau.

Văn Nhứ Phong gầm lên giận dữ, ngắt lời hắn, “Ta rất bình tĩnh! Ta chưa bao giờ bình tĩnh như thế này!” Không đợi nói hết, hắn đẩy Văn Từ Trần ra, bước tới, một tay kéo mạnh bức màn, “Được, các ngươi không nói rõ, ta tự hỏi nàng.”

Nhưng khi bức màn bị kéo ra…

Nữ nhân bên trong, chẳng biết từ lúc nào đã ngất đi, nằm nghiêng trên giường, tóc dài rối loạn che gần hết khuôn mặt, không thể thấy rõ dung mạo. Không một tiếng động, hoàn toàn không thể nghe được, cũng chẳng thể trả lời hắn.

“Nàng bị làm sao vậy?!” Văn Nhứ Phong tiến lên, định kéo nàng dậy, nhưng bị Văn Vọng Hàn nhanh chóng giữ tay ngăn lại.

Văn Duy Đức bước tới hai bước, đứng sau hắn, “Nàng vốn đã yếu, trên người lại có vết thương, làm sao chịu nổi linh lực bùng phát mất khống chế của ngươi vừa nãy.”

Văn Nhứ Phong sững người.

“Bây giờ ngươi cũng thấy rồi, nàng bất tỉnh, không thể trả lời ngươi.” Văn Duy Đức tiến thêm vài bước, đến trước mặt Văn Nhứ Phong, nhẹ đặt tay lên vai hắn, chắn tầm nhìn về phía Hòa Du. “Tiểu Phong, ngươi đang mang thương tích, tâm thần chịu tổn thương lớn, tinh thần lực vốn đã yếu hơn người thường, càng không thể chịu thêm kích thích. Việt Hoài từng nói, không được để ngươi bị kích động thêm, bảo ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, phải kiểm soát cảm xúc. Vì thế, có nhiều chuyện, chúng ta cũng bất đắc dĩ.”

Văn Nhứ Phong vẫn khó lòng hiểu nổi, nhưng hắn không thể diễn đạt được. “Nàng muốn giết ta, các ngươi vẫn nuôi nàng, còn ngủ với nàng… Rồi bây giờ bảo ta, đó là để tránh cho ta bị kích thích?”

“Đương nhiên không phải.” Văn Duy Đức thản nhiên đáp.

“Không phải?!” Văn Nhứ Phong hung hăng hất tay Văn Duy Đức ra, “Vậy gọi là gì?! Mấy trăm năm nay, các ngươi ai cũng nói tốt với ta, thương ta! Nhưng giờ, ngay cả một sát thủ suýt giết ta, các ngươi cũng che chở?!”

“Ta không che chở.” Văn Duy Đức lập tức phủ nhận.

“Không che chở?!” Văn Nhứ Phong cười lạnh.

Xoẹt——

Hai thanh loan đao lộng lẫy hiện ra trong tay Văn Nhứ Phong, lưỡi đao bùng lên ngọn lửa. Hắn vung đao, ngọn lửa lan đến chuôi đao, bao phủ cả hai tay hắn. Hắn giương đao, chỉ về phía Văn Duy Đức… và chiếc giường phía sau.

Nhưng Văn Duy Đức không né tránh, ngược lại, khi thấy lưỡi đao, gần như vô thức tiến lên một bước chắn trước, khiến lưỡi đao sắc bén như chĩa thẳng vào ngực hắn.

“Vậy để ta giết nàng.”

“Không được.” Văn Vọng Hàn bước tới, chắn bên trái Văn Nhứ Phong.

Văn Từ Trần cũng tiến lên, định nắm tay hắn, “Tiểu Phong, đừng kích động.”

“Ha… Ha…” Văn Nhứ Phong nâng đao, tựa chuôi đao lên trán, bật cười, “Các ngươi thật sự…”

Hắn như cạn lời, không thốt nên câu.

Lúc này, Mục Thế Kiệt tiến lên, đứng sau Văn Nhứ Phong, nắm lấy vai hắn.

Văn Nhứ Phong không ngờ bị khống chế từ phía sau, kinh ngạc nhìn hắn, “Buông ra!”

Mục Thế Kiệt không buông, ngược lại dùng thêm lực, không biết dùng thủ pháp gì, khiến tay Văn Nhứ Phong buông lỏng, không giữ nổi đao. Thanh đao mất khống chế, lập tức tan thành ánh sáng vụn.

Hắn có lẽ là người bình tĩnh nhất lúc này, “Ngươi quá kích động, tinh thần ngươi đang rất tệ. Nếu cứ tiếp tục điên cuồng, sẽ hại thân thể ngươi, ta sợ ngươi tẩu hỏa nhập ma. Ta nghĩ ngươi hiểu lầm Thương Chủ và Văn đốc lĩnh.”

Mục Thế Kiệt liếc nhìn nữ nhân trên giường, “Thương Chủ và Văn đốc lĩnh tuyệt đối không có quan hệ gì với nữ nhân này. Văn đốc lĩnh mấy trăm năm nay không hứng thú với nữ nhân, Thương Chủ cũng không để mắt đến loại người như nàng.”

Hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt lộ ra của nữ nhân, “Với kinh nghiệm nhiều năm hầu hạ Thương Chủ, ta dám nói, với ánh mắt của ngài, nàng không đáng để ý. Dù là Thương Chủ hay Văn đốc lĩnh, xung quanh đều là mỹ nhân vây quanh, loại nữ nhân này không có cửa. Ngươi tự nhìn xem, Tiểu Phong, ngươi nghĩ các ca ca của ngươi sẽ để mắt đến một nữ nhân như vậy sao? Hơn nữa, Thương Chủ gần đây rất bận, như ta đã nói, hơn một năm nay ta không ở đây, Tình điện hạ ngài cũng không gặp.”

Hắn vỗ vai Văn Nhứ Phong, nhìn sang Văn Duy Đức và Văn Vọng Hàn, “Nói theo kiểu con người, ai lại bỏ thịt cá ngon lành, đi ăn canh suông cải trắng?”

Văn Nhứ Phong ngẩn người.

Không chỉ hắn, những người khác cũng thoáng sững sờ, biểu cảm khác nhau. Nhưng không thể phủ nhận, không khí trong phòng dịu đi một chút.

“Vậy nên, bất kể vì sao Thương Chủ và Văn đốc lĩnh nhốt thích khách này ở biệt uyển, ta nghĩ, đều có lý do khác.” Mục Thế Kiệt kết luận.

Văn Nhứ Phong trầm mặc, hắn đẩy vai Văn Duy Đức, bước đến mép giường. Khoảng cách đủ gần để thấy rõ nữ nhân kia.

Như Mục Thế Kiệt nói, khuôn mặt nàng bị tóc che phủ, đừng nói so với tình nhân của đại ca hay những nữ nhân nhị ca từng thích… so với các nữ nhân hắn từng gặp, dung mạo nàng cũng thua xa, không có gì nổi bật để khiến đại ca hay nhị ca mê đắm đến mức cùng nàng lên giường.

Nàng đang hôn mê, đôi mày nhắm chặt, khóe mắt đỏ hoe, nếu mở mắt, có lẽ cũng sẽ rơi lệ. Đôi mắt nàng thế nào nhỉ? Lần trước gặp, hắn đã không nhớ rõ.

Hắn không thể hình dung nổi, và dường như không chỉ có thế. Càng nhìn, hắn càng thấy mơ hồ. Nữ nhân trước mắt như chồng chất nhiều tầng bóng, tầng này mờ hơn tầng kia, tầng này chói mắt hơn tầng kia.

Nàng không chỉ biết khóc, có lẽ còn biết cười. Khi cười… sẽ thế nào? Hắn vô thức cúi người, đưa tay định gạt tóc trên mặt nàng.

Nhưng tay hắn càng đến gần, càng run rẩy dữ dội. Cuối cùng, khi chỉ cách nàng một chút, hắn không thể kiềm chế, rụt tay ôm ngực, lảo đảo quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu.

“Tiểu Phong?!”

Văn Vọng Hàn vội đỡ lấy hắn.

Mục Thế Kiệt tiến lên, tiếp nhận Văn Nhứ Phong, “Ta đưa hắn về. Hắn đang rất tệ.”

“Gọi Vệ Kha đến giúp hắn ổn định tinh thần.” Văn Duy Đức nói.

Văn Từ Trần bước tới, nắm tay Văn Nhứ Phong, “Ta đi tìm Vệ Kha.”

Lúc này, tinh thần Văn Nhứ Phong đã hoàn toàn suy sụp, vết thương cũ dường như tái phát. Hắn không phản kháng, để Mục Thế Kiệt và Văn Từ Trần dìu ra ngoài.

Sau khi họ rời đi, gian phòng lập tức tĩnh lặng.

Văn Duy Đức đứng tại chỗ, nhìn ra cửa thật lâu, “Tình trạng Tiểu Phong quá tệ. Mai ta sẽ gọi Việt Hoài đến ngay.”

Văn Vọng Hàn gật đầu, “Ừ.”

“Lời Việt Hoài từng nói, ta nghĩ ngươi vẫn còn nhớ.” Văn Duy Đức tiếp tục.

“…Ừ.” Văn Vọng Hàn lại gật đầu.

“Ngươi thấy rồi đấy, nếu Tiểu Phong thực sự nhớ ra, sẽ gây tổn thương lớn thế nào.” Văn Duy Đức nói, “Ngươi là ca ca hắn, ta nghĩ không cần ta nhắc ngươi phải làm gì.”

“Ta sẽ không nói cho hắn.” Văn Vọng Hàn dứt khoát đáp.

Văn Duy Đức đáng ra nên hài lòng, nhưng không nói thêm. Hắn chỉ nhìn ra ngoài, không biết nghĩ gì, gian phòng lại rơi vào sự tĩnh lặng quỷ dị.

Hồi lâu, hắn quay đầu nhìn Văn Vọng Hàn, “Vọng Hàn, hiện tại… đây là điều ngươi muốn sao?”

Văn Vọng Hàn khựng lại.

“Sau này, trong mắt Tiểu Phong và A Từ, Hòa Du mãi mãi là kẻ thù. Hôm nay A Từ làm vậy, cũng coi như cho ngươi một cơ hội.”

Văn Duy Đức nhìn hắn, “Trước khi vào địa lao, ta đã cảnh báo ngươi điều tương tự…”

Văn Vọng Hàn khẽ nhíu mày.

Ánh mắt hắn lướt về phía Hòa Du trên giường, khóe miệng vẫn mang nụ cười thường ngày, “Ngươi và nàng… sẽ không có kết cục tốt.”

Hắn xoay người, lạnh lùng bước ra ngoài.

“Vọng Hàn, nếu ta là ngươi, ta sẽ nhân cơ hội này, cẩn trọng suy xét lại, lựa chọn rõ ràng điều gì mới là đúng, cân nhắc xem điều gì mới thực sự quan trọng.”

423

Trên đường trở về, đêm đen mịt mù, mây dày che phủ bầu trời, không phân biệt được đâu là trời, đâu là đất; ánh trăng lẩn khuất, sao mờ nhạt. Ánh sáng yếu ớt, keo kiệt chiếu quanh Văn Duy Đức, là thứ duy nhất bầu bạn bên hắn lúc này. Hắn lặng lẽ bước đi, trước mắt là hành lang ngọc bích dài hun hút, trống vắng không người. Dù biết điểm cuối nằm trong phủ đệ này, hắn lại có cảm giác như chẳng biết đang đi về đâu.

Dinh thự của hắn không hề thiếu người. Có thuộc hạ trung thành, hộ vệ tận tâm, vô số thị nữ và hạ nhân. Nhưng…

Văn Duy Đức dừng bước, ngẩng cằm, tháo bao tay. Ánh sáng mờ nhạt, chẳng rõ là từ trăng hay sao, rơi trên lòng bàn tay hắn. Những viên tinh thạch đủ màu ngưng tụ trong tay, nhanh chóng chất đầy. Hắn khẽ siết chặt, nghiền nát chúng. Yêu lực quý giá cứ thế tiêu hao vô ích, khiến hắn cảm thấy mỏi mệt, đau đớn từ vết thương cũ thoáng trỗi dậy.

Khi Mục Thế Kiệt nói những lời trắng trợn ấy, hắn thực sự sững sờ. Không phải vì những lời vô nghĩa đó—hắn chẳng bao giờ xem trọng lời Mục Thế Kiệt—mà là vì một cơn thịnh nộ không tên bùng lên từ lồng ngực. Cơn thịnh nộ ấy từ đâu mà có?

Dừng bước, tiêu hao yêu lực vô ích, dựa vào sự mỏi mệt và đau đớn để đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Mục Thế Kiệt là một trong những thuộc hạ thân cận nhất của hắn, tính tình kỳ lạ, hắn đã quen từ lâu. Nhưng hôm nay, khoảnh khắc sững sờ ấy không phải do linh lực, mà là… yêu lực đã ngưng tụ trong tay hắn.

Nếu yêu lực ấy đánh ra, Mục Thế Kiệt ít nhất nửa năm không rời nổi giường. Hai ngày trước, khi Thường Huy nói những lời vô dụng, hắn cũng đã động yêu lực, dù không mạnh bằng hôm nay, Thường Huy vẫn bị thương không nhẹ.

Nhưng hai ngày trước, Thường Huy chỉ nói: “Thương Chủ… có phải Hòa Du lại chọc giận ngài?”

Câu đó chẳng đáng gì.

Cơn giận thực sự đến từ câu tiếp theo của Thường Huy: “Dù mọi người không nói, nhưng… Thương Chủ, ngài đối với Hòa Du thực sự quá đặc biệt. Ta muốn hỏi, ngài rốt cuộc xem Hòa Du là gì?”

Lúc đó, khi hắn tỉnh táo lại, Thường Huy đã bị thương. Hắn vừa diệt cả tộc Cát Chủ, tâm trạng hưng phấn, sát ý ngập tràn, nên điều đó cũng bình thường.

Nhưng vừa rồi, Mục Thế Kiệt rốt cuộc đã chạm vào điểm nào của hắn?

Văn Duy Đức xoay người, tựa lưng vào tường. Hiếm khi hắn để lộ tư thái chậm chạp, thậm chí lười nhác đến vậy, vai hơi trĩu xuống, ngẩng mặt nhìn bầu trời sao xa xăm.

Trước mắt là trời cao cuồn cuộn, xa vời không thể chạm tới. Nhưng dù là ngôi sao xa nhất ở chân trời, nơi mắt thường không thấy, hắn cũng có thể chạm, thậm chí sở hữu.

Nhưng vì sao…

Chỉ một nữ nhân bị hắn giam cầm, lại càng ngày càng xa, càng ngày càng không thể với tới?

Hắn chợt hiểu điều gì ở Mục Thế Kiệt đã chọc giận hắn. Một câu nói khiến hắn cảm thấy… châm chọc? Hay là nhục nhã? Hắn không thể diễn tả.

Thương Chủ không để mắt đến nàng.

Ha.

Hắn đưa tay che nửa khuôn mặt, môi mấp máy lẩm bẩm những lời chính hắn cũng không nghe rõ, những từ ngữ, cái tên mơ hồ.

Khi Vệ Kha đến, hắn nhanh chóng ổn định tinh thần cho Văn Nhứ Phong. Mọi người đều yên tâm, Mục Thế Kiệt thấy hắn không sao, liền trở về nghỉ ngơi.

Nhìn bóng lưng Mục Thế Kiệt rời đi, Văn Từ Trần bất ngờ lên tiếng: “Ngươi nói với Mục Thế Kiệt rằng nhị ca đến Thương Tiêu, không ở đây, đúng không?”

Vệ Kha thản nhiên đáp: “Là ta.”

“Ha.” Văn Từ Trần cười khẩy.

Phụt…

“Khụ, khụ.” Vệ Kha đột nhiên lảo đảo, che miệng, khuỵu xuống, tay chống đất để không ngã.

Văn Từ Trần, vừa nãy còn đứng trước Vệ Kha, trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng, một đao xuyên qua bụng hắn. Hắn mặt không biểu cảm rút đao, lắc lưỡi đao, máu bắn tung tóe trên đất, loáng thoáng ngưng tụ thành những viên tinh thể biến hóa—dấu hiệu yêu lực của Vệ Kha rò rỉ do vết thương nghiêm trọng.

Văn Từ Trần lạnh lùng nói: “Vệ Kha, đừng tự cho là thông minh trước mặt ta.”

“Khụ, khụ… Thuộc hạ không dám.” Vệ Kha ho ra vài ngụm máu, mới ổn định, cúi đầu cung kính, “Ta nói với họ vì Thương Chủ và các công tử.”

“Ha.” Văn Từ Trần cười lạnh, ánh mắt chỉ có tàn nhẫn và sát ý. “Ngươi vì ai, ta chẳng tin. Vì chúng ta? Ngươi làm ta buồn cười.”

“Thương Chủ ra lệnh ta giám sát Mục Thế Kiệt và tứ công tử. Ta nghe được Mục Thế Kiệt hứa đưa tứ công tử lẻn vào biệt uyển. Ngài biết, với năng lực của Mục Thế Kiệt, phá kết giới dễ như trở bàn tay.” Vệ Kha bình tĩnh kể lại, “Dù ta không nói, với tính Mục Thế Kiệt, sớm muộn cũng gây ra họa. Hơn nữa, hôm nay không phải ta là người đầu tiên nói. Mục Thế Kiệt đã đi hỏi khắp nơi về tung tích của Thương Chủ và Văn đốc lĩnh, hỏi nhiều người, cuối cùng mới đến ta. Nếu ngài không tin, mai có thể hỏi Lý Nam, xem ta có nói dối không.”

Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng Văn Từ Trần, không chút che giấu.

Sau hồi lâu, Văn Từ Trần thu đao, xoa cổ, phát ra tiếng xương kêu răng rắc. Ánh mắt lười biếng ngày thường giờ trở nên hung lệ, vài phần tàn nhẫn. “Hừ, mẹ nó.”

Vệ Kha chống đất đứng dậy.

Văn Từ Trần im lặng, rồi đột nhiên hỏi: “Đại ca ta từ chối đề nghị của Tần Tu Trúc, đúng không?”

“Đúng.” Vệ Kha đáp. “Hòa Du có lẽ sẽ không bị đưa đi.”

“Ha… Mẹ nó.”

“Hòa Du không bị đưa đi… ngài không nên vui sao?” Vệ Kha hỏi.

Văn Từ Trần thở hắt, không rõ là trào phúng hay cười lạnh, “Ha.”

Thái độ của đại ca với Hòa Du, thật là…

Thôi thì đành vậy. Nhưng nhị ca và đại ca, dù không vì Hòa Du mà trở mặt, chắc chắn đã ngả bài. Sau khi ngả bài, nhị ca rõ ràng muốn chiếm đoạt nàng.

Biệt uyển đó, hắn không vào được. Khi đại ca ở đó, có Toản Văn của đại ca, hắn không vào nổi. Khi nhị ca vào sau, hắn càng không có cửa.

Nếu biết trước sẽ thành ra thế này, Văn Từ Trần thà chết cũng không tin đại ca như ngày đó, không nói hai lời mà giao Hòa Du ra.

Hôm nay, Mục Thế Kiệt xé kết giới, với hắn lại là chuyện tốt. Theo sau vào trong, hắn đã hiểu nhiều điều.

Hắn thực ra luôn ẩn thân bên cạnh, nhìn Tiểu Phong đối đầu với họ, vì…

Hắn cũng muốn biết hai ca ca sẽ trả lời thế nào.

Nhưng rất nhanh, từ ánh mắt của hai ca ca, hắn thấy điều gì đó. Hắn bắt đầu lo lắng, bất an, thậm chí cảm giác họ sắp nói ra những lời hắn tuyệt đối không muốn nghe.

Văn Từ Trần khi ấy có một dự cảm mãnh liệt.

Nếu để đại ca hoặc nhị ca bị Tiểu Phong ép đến bất đắc dĩ, ép đến phải mở miệng…

Hắn có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại Hòa Du.

Vì thế, Văn Từ Trần nhanh chóng hiện thân, cướp lời trước hai ca ca, trả lời Văn Nhứ Phong.

Hắn nhìn ánh sao mờ xa xăm, liếm khóe môi.

“Vệ Kha, tinh thần lực của Hòa Du thế nào?”

Văn Vọng Hàn lặng lẽ ngồi bên mép giường, đưa tay, ngón tay nhẹ lướt qua gò má Hòa Du. Vừa nãy, đại ca lo nàng nghe hoặc nói điều không nên, đã dùng Vận Linh khiến nàng bất tỉnh. Giờ mọi người đã đi, áp lực không còn, nàng chìm vào giấc ngủ yên bình. Hắn chỉ khẽ lướt tay dọc má nàng, hồi lâu cúi xuống, hôn lên trán nàng.

“Mơ một giấc đẹp. Mọi chuyện… đã có ta.”

Sáng hôm sau, khi Hòa Du tỉnh dậy, nàng hơi ngẩn ngơ.

Đầu đau như muốn nứt, chưa phân biệt rõ tình cảnh, nàng ngồi trên giường, vẫn mơ màng, đã thấy trong phòng dường như có thêm vài thứ…

Nàng ôm đầu, định ngồi dậy. Đêm qua… đầu nàng vẫn đau vì những chuyện đêm qua. Ngáp dài, mắt còn ngái ngủ, nàng nhận ra phòng có gì đó không ổn.

“Ngươi… đang làm gì?”

“ nàng tỉnh rồi? À, hôm qua ta về muộn vì qua động thiên bên kia, dọn vài thứ sang đây.” Văn Vọng Hàn rõ ràng dậy sớm, hoặc có thể chẳng ngủ. Hắn mặc thường phục khác hẳn ngày thường, đang dọn dẹp phòng. “Dù sao cũng sẽ ở đây lâu, để đồ ở động thiên không tiện lắm.”

Hòa Du ngẩn ngơ, “Hả?”

Văn Vọng Hàn quay lại, nhìn nàng. Vừa tỉnh giấc, tóc nàng rối bù, mắt ngái ngủ, không còn sáng trong như thường ngày, mà ngơ ngác… rất đáng yêu.

Hắn không kìm được, buông đồ trong tay, ngồi xuống bên nàng, nâng cằm nàng. “Hả cái gì? Từ nay, chúng ta sẽ ở cùng nhau.”

424

“Ngươi nói gì vậy…” Hòa Du vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc, rõ ràng chưa theo kịp nhịp độ câu chuyện.

Vừa ngủ dậy, làn da nàng mịn màng căng mọng, tóc dài rối bời vương trên mặt, đôi mắt ngái ngủ chẳng buồn chớp, đồng tử phủ một lớp sương mù mông lung, toát lên vẻ thả lỏng vô tư, hoàn toàn không chút phòng bị.

Giống như một trái vải đã lột vỏ.

Dù trái tim bên trong có lẽ vẫn cứng rắn, nhưng giờ khắc này—vừa ngọt ngào, vừa đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn ngậm lấy, không nỡ nhả hạt.

“Việt Hoài còn vài ngày nữa mới đến Giang Diên. Dù hắn có đến, cũng sẽ làm thí nghiệm ngay trước mặt ta. Trước khi hắn tìm ra cách chữa, ta sẽ luôn ở bên nàng.” Văn Vọng Hàn chống một tay lên giường sau lưng nàng, nghiêng người áp sát, “Ta đã hứa với nàng. Quên nhanh thế sao?”

Quả thật nàng đã ngủ quá lâu. Hòa Du cảm thấy có lẽ đã là chiều tà. Sau khi bị Văn Duy Đức làm cho ngất đi, hiếm hoi nàng được ngủ một giấc trọn vẹn, không ngờ lại kéo dài đến vậy. Giờ đây, ngủ quá nhiều, đầu óc nàng mụ mị. “À.” Nàng chậm rãi nhớ ra chuyện này, cảm giác cũng trì trệ. Văn Vọng Hàn đã gần đến thế, ngày thường nàng hẳn đã hoảng loạn, nhưng giờ đây nàng không chút phòng bị, chỉ bình thản đối thoại với hắn. “Ngươi không có công vụ sao?”

“Ta xin nghỉ.” Hắn kề sát, cổ hơi nghiêng, như gần như xa nhìn nàng.

“Ngươi không phải tướng quân sao? Tướng quân mà cũng xin nghỉ được? Nếu có việc quan trọng thì sao? Nếu phải đánh trận thì sao? Các ngươi chẳng phải trấn thủ biên cương à…” Nàng vẫn một mực ngây ngô, hỏi liên tiếp.

Hắn bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng, khóe miệng dường như cong lên. Nhưng vì môi hắn hé mở, nàng không rõ hắn có thực sự cười hay không.

Hòa Du chỉ nghĩ, người này cười lên sẽ thế nào nhỉ? Không đúng, nàng đang nghĩ gì vậy… Quả nhiên ngủ đến hồ đồ rồi, phải rời giường rửa mặt cho tỉnh táo thôi.

“ quản  ta làm gì.” Tư thế săn mồi đã chuẩn bị đủ, chẳng phải để đùa. Bốn chữ lạnh lùng của Văn Vọng Hàn hòa cùng hơi thở rơi vào môi nàng, rồi đôi môi hắn áp xuống. Hắn chống người, vây nàng giữa mình và đầu giường, nàng tránh không kịp, bị hôn ngấu nghiến.

“Ưm—!”

Bị hôn đến ngạt thở, đầu óc dần tỉnh táo vì thiếu oxy, ý thức nguy hiểm mới chậm rãi khởi động. Nàng đưa tay đẩy vai hắn, không những không đẩy ra, còn bị bàn tay rảnh của hắn bắt lấy, đẩy nàng ngã xuống giường, rồi đè nghiêng người lên.

Hắn đè nàng xuống, săn mồi thành công, bắt đầu thưởng thức mỹ vị. Một bên hôn nàng, một bên đưa tay nắm lấy ngực nàng, tay còn lại đè dưới thân, nặng nề véo mông nàng. Nàng chẳng biết mình rên rỉ vì nụ hôn hay đau đớn, tay chân quẫy đạp dưới thân hắn cũng vô ích.

Mãi đến khi Văn Vọng Hàn không định làm nàng ngạt chết, buông lưỡi nàng ra, nàng mới tựa vào giường, lau nước mắt, đẩy vai hắn, “Ngươi… đứng dậy! Ta… muốn rời giường!…”

Giọng hung dữ, nhưng chẳng có chút uy hiếp.

Văn Vọng Hàn nhìn nàng, đồng tử hơi nhạt màu, hơi thở nặng nề hơn. “Đêm qua ta không làm gì.”

Nàng run lên, nghĩ đến điều gì, sắc mặt trắng bệch. “Văn Vọng Hàn…”

Hắn nheo mắt.

“À, Vọng Hàn, Vọng Hàn.” Hòa Du vội sửa lời.

“Nói.”

“Nếu ngươi muốn sống cùng ta, thì… không được làm như hai ngày qua. Nếu không, ta thật sự… ta không chịu nổi. Đau lắm. Nếu không…”

“Thì sao?” Hắn khẽ nâng cằm.

“Nếu không,” nàng cắn răng, nhìn thẳng hắn, “ta sẽ không sống cùng ngươi.”

Văn Vọng Hàn khẽ nhướn khóe mắt.

“Ta biết ta không có tư cách uy hiếp ngươi.” Hòa Du cắn môi, vẫn đón ánh mắt hắn, “Nhưng nếu ngươi nói thích ta… là thật, thì trước tiên, hãy học cách tôn trọng ta.”

Văn Vọng Hàn sững sờ.

Nàng nhìn sâu vào mắt hắn, đôi mắt sáng rực. “Ta có lẽ mãi mãi không hiểu được yêu tộc các ngươi nghĩ gì, cũng không thể hiểu các ngươi. Thậm chí ta cảm thấy, trong mắt các ngươi, có lẽ chẳng bao giờ có khái niệm thích. Nhưng nếu ngươi nói ra được, ta nghĩ… hẳn là có thật.”

Văn Vọng Hàn hít sâu, “ nàng vẫn không tin ta?”

Hòa Du đáp, “Thích và tin tưởng không bao giờ là một. Nghe thì hoang đường, nhưng sự thật là, càng thích, càng nghi ngờ, càng không tin tưởng.”

Nàng đan chặt tay, “Ngươi xem, như bây giờ, ngươi nói thích ta, nhưng cũng không  tin ta.”

Văn Vọng Hàn lại sững sờ.

“Điều này không trách ngươi. Rất bình thường, vì ta từng lừa dối đệ đệ ngươi.” Nàng thản nhiên, “Nhưng nếu ngươi muốn thích ta, ta chỉ có thể dùng cách của nhân loại để tiếp nhận và đáp lại ngươi. Sự thật là, ta thừa nhận—ngươi thích ta, ta không kháng cự nổi, cũng không cự tuyệt được. Ngươi không thể ép ta đáp lại, mà dù ta có đáp lại, ngươi cũng sẽ không tin.”

“Vậy thì, chúng ta hãy nhẹ nhàng với nhau hơn.” Nàng ngồi thẳng, chần chừ đưa tay chạm vào má hắn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên sau rất lâu, trong ký ức Văn Vọng Hàn, Hòa Du tỉnh táo và chủ động chạm vào hắn.

Nhưng trái tim hắn không cảm nhận được cảm xúc phức tạp nào, chỉ khựng lại, như treo lơ lửng giữa không trung.

“Trong cách yêu của nhân loại, thích là phải tôn trọng đối phương. Ngươi học cách tôn trọng ta trước, chúng ta từ từ… thuận theo tự nhiên.”

Nàng nhẹ nhàng kề sát hắn, khoảng cách gần đến mức hắn có thể thấy rõ linh hồn trong trẻo trong mắt nàng.

“Được không, Vọng Hàn?”

“…Được.”

Hòa Du mỉm cười, khóe môi cong mềm mại, sâu lắng, như thể trái vải ấy vốn chẳng có hạt.

“Thế nào mới là tôn trọng nàng?”

“Trước khi muốn làm gì, hãy hỏi ta. Ta đồng ý, mới được làm. Ta không đồng ý, không được ép buộc. Nếu ta thực sự không muốn, mà ngươi rất vội, thì thử thuyết phục ta.”

Văn Vọng Hàn sững sờ, hồi lâu sau, “Ta… không biết có làm được không.”

“Ta sẽ từ từ dạy ngươi.”

Hắn kề sát nàng, “Vậy ta muốn hôn nàng.”

Hòa Du đưa tay che miệng hắn, “Vừa hôn rồi.”

Hắn chớp mắt, “Vậy ta muốn thao nàng.”

“Không được.”

“Được mà. Dương vật đau.”

“Không được.”

“Ta đã đưa lý do để thuyết phục nàng, sao nàng không đồng ý?”

“Vì lý do này ta không chấp nhận.” Nàng không nhượng bộ.

Văn Vọng Hàn nắm cổ tay nàng, dễ dàng bẻ ra, “Ta thật sự nghẹn đến khó chịu.” Hắn đè nàng xuống, dương vật cương cứng cách lớp quần áo chạm vào giữa hai chân nàng, “ nàng xem, cương cả ngày, cả đêm chưa thak. Rất đau.”

“Vậy bao năm qua ngươi sống thế nào?” Nàng không dao động.

“Lúc đó chưa biết nàng, dương vật đâu có đau.” Văn Vọng Hàn đáp nhanh, “Giờ khác rồi, một đêm không thao, dương vật liền đau.”

Hòa Du hít sâu, “Vẫn không được. Từ nay, mỗi ngày chỉ được thao một lần. Mười hai canh giờ tính một ngày. Ngươi thao một lần rồi, trong mười hai canh giờ không được làm nữa. Hơn nữa, ta nói một lần, là bắn một lần.”

Văn Vọng Hàn sửng sốt, lập tức phản đối, “Không được!”

Giọng hắn hiếm hoi dao động.

“Không được cũng phải được.” Hòa Du không nhượng, “Sao, ngươi lại muốn ép ta?”

“…Không phải.” Văn Vọng Hàn dịu giọng, “Nhưng như vậy không được. Nàng ở cùng ta, để ta nhìn nàng, mười hai canh giờ không được động nàng. Nàng… không phải đang tra tấn ta sao? Hơn nữa, ai thao một lần chỉ bắn một lần? Cái này càng không tính. Hay thế này, mười hai canh giờ thao hai lần, làm đến khi dương vật không cương nữa tính một lần.”

Hòa Du cười lạnh.

Ngày thường ít nói, vậy mà giờ mồm mép nhanh nhẹn, tính toán còn khôn khéo.

“Không thể.” Nàng lạnh lùng từ chối, “Chuyện này không thương lượng. Ngươi hoặc đồng ý, hoặc ép buộc ta. Dù sao ta cũng không phản kháng nổi, như trước đây thôi.”

Một câu “như trước đây” khiến Văn Vọng Hàn câm nín.

Hắn hít sâu, hồi lâu sau đè nàng xuống.

Nàng lập tức căng thẳng, đàm phán thất bại sao? Giọng nàng run rẩy, “Ngươi… làm gì?”

“Không cho ngủ, ôm một chút chẳng lẽ cũng không được?” Văn Vọng Hàn tựa vào hõm vai nàng, giọng trầm thấp.

Hòa Du im lặng.

Hắn kéo tay nàng đặt lên hông mình, không nói gì, dùng hành động dẫn nàng ôm hắn.

Hòa Du thấp thỏm, chỉ đành giơ tay ôm lưng hắn.

“Du.” Hắn tựa vào vai nàng, gọi.

“Ừ?” Nàng định nói đừng gọi ta vậy, nhưng sợ vừa có chút manh mối lại chọc giận hắn, chỉ đáp lại.

“Ta thích nàng.”

Hòa Du khựng lại, tay ôm Văn Vọng Hàn thoáng dừng. Nàng nhìn màn giường phía trên, biểu cảm khó tả.

425

Hòa Du gặp phải phiền phức.

Nàng chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này. Trước đây, nàng và Tiểu Trù chỉ nương tựa nhau, sống ẩn dật tại thôn Hòa gia , đừng nói đến việc chung sống với người khác, nàng thậm chí chưa từng ở bên một người không phải người thân từ sáng đến tối như thế này.

Trước đây, Văn Nhứ Phong cũng từng lưu lại biệt uyển của nàng vài đêm, nhưng Văn Nhứ Phong không biết tiết chế. Hắn đến tìm nàng, bất kể ngày hay đêm, chỉ biết thao nàng. Dù không làm chuyện đó, Văn Nhứ Phong cũng hiếm khi làm gì khác bên nàng—hoặc ngồi một bên nhìn nàng đọc sách, hoặc tựa vào nàng, chán nản đến mức hoặc là thao nàng, hoặc rời đi làm việc chính sự, hay đi chơi đâu đó.

Nhưng Văn Vọng Hàn thì khác.

Hắn xin nghỉ, không vướng bận công vụ. Hơn nữa, hắn hoàn toàn khác với Văn Nhứ Phong, từ thói quen sinh hoạt đến mọi thứ khác.

Như lúc này.

Văn Vọng Hàn đang dọn dẹp biệt uyển. Hắn mang từ động thiên của mình rất nhiều vật dụng cần thiết, đặt vào các tủ trong phòng bên. Còn có những thứ hoa lệ mà Hòa Du chưa từng thấy— nàng chẳng biết chúng là gì, chỉ hoa mắt nhìn hắn sắp xếp từng món vào tủ.

“Không phải… ngươi có nhẫn trữ vật sao?” nàng hỏi.

“Những thứ này không thích hợp để trong nhẫn trữ vật quá lâu, sẽ làm hao mòn yêu lực.” Hắn chẳng giấu giếm, phất tay qua một viên ngọc bích. Ngọc bích lập tức cộng hưởng với hắn, hiện ra những Toản Văn và hoa văn rực rỡ mà nàng không hiểu.

“Thích không?” hắn hỏi.

“Ta còn chẳng biết chúng là gì, thích thì có ích gì.” Nàng quá thành thật.

“Ha.” Hắn bật ra một tiếng cười ngắn, “Sau này ta sẽ từ từ nói cho nàng. Ở đây, thứ gì nàng thích, đều là của nàng.”

Hòa Du sững sờ, vội lắc đầu, “Ta không cần.”

Nàng thực sự không muốn. Những thứ này, vừa nhìn đã biết không phải thứ nàng có thể chạm vào. Nàng chỉ thầm cảm thán, thế giới yêu tộc quả nhiên quá xa lạ với nàng, nàng hoàn toàn mù tịt.

Thấy nỗi kinh sợ không che giấu trong mắt nàng, Văn Vọng Hàn khẽ thở dài, bất ngờ ôm lấy vai nàng, kéo nàng vào lòng, nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu nàng.

Hòa Du bị nụ hôn dịu dàng bất ngờ làm cho bối rối, tưởng hắn lại không thành thật, vội đẩy hắn, “Giờ không được làm! Mới qua bao lâu đâu!”

“Chậc.” Hắn tặc lưỡi.

Hòa Du trừng hắn, vẻ mặt như muốn nói “ta biết ngươi chẳng có ý tốt”, “Ta… ta đi đọc sách! Đừng quấy rầy ta!”

“ nàng mà trừng ta nữa, ta nhịn không nổi đâu.” Văn Vọng Hàn nâng cằm, lông mi rũ xuống, ánh mắt khẽ rung động.

Nàng lập tức như thỏ hoảng loạn, suýt nữa nhảy ba bước ra cửa, rồi chạy mất.

“Ha.” Văn Vọng Hàn đưa tay xoa trán, cúi nhìn quần mình căng lên, “Mẹ nó.”

Lúc này, hắn không biết lần thứ bao nhiêu bắt đầu hối hận—sống chung với Hòa Du, liệu có phải… một sai lầm?

Văn Vọng Hàn giữ lời, cả buổi chiều không quấy rầy nàng. Nhưng giữa chừng, hắn gọi nàng một lần.

Hắn dẫn nàng đến một thiên thất bên cạnh, nơi được gọi là đông các, thường chỉ có ở nhà quyền quý. Nếu là thiếu nữ chưa xuất giá, đông các sẽ chứa đầy rương tủ, cất giữ châu báu, trang sức, lụa là để làm của hồi môn. Nhà giàu có hơn còn xây đông các xa hoa, trang bị gương lớn, quỳ đài để đổi giày, mềm đài để thị nữ chỉnh tóc… Nhưng sau khi thành thân, đông các thường đơn giản hơn, không còn lộng lẫy như trước, vì người đã xuất giá ít phải xuất đầu lộ diện.

Nhưng đông các của Hòa Du còn xa hoa hơn cả của các công chúa trong cung. Dù vậy, nàng không thích bị hầu hạ. Từ khi vào đây, nếu không có nam nhân khác, sáng sớm nàng đã bị thị nữ lôi đến đây trang điểm lộng lẫy, chờ Văn Duy Đức.

Mỗi lần đến, nàng đều kháng cự. Lúc này, bị Văn Vọng Hàn kéo tay vào, nàng cũng rất khó chịu.

Hắn dẫn nàng vào đông các, mở tủ quần áo của nàng. Bên trong toàn là y phục quý giá, chủ yếu là sa mỏng nhẹ, đính đầy trân châu, đá quý, mở ra sáng lóa đến chói mắt.

Hòa Du chưa bao giờ nhìn kỹ, cũng lười nhìn, càng chẳng hứng thú.

“ nàng xem, quần áo của ta để đâu thì tốt?” Văn Vọng Hàn mở tủ, quay sang hỏi nàng.

Nàng ngẩn ra, đáp theo bản năng, “Nhẫn trữ vật của ngươi chứ. Quần áo có hỏng đâu.”

Hắn lấy hết quần áo từ nhẫn trữ vật, chất đầy trên trường kỷ bên cạnh.

“Người đã sống cùng, quần áo đương nhiên cũng để chung.” Hắn nói, nghiêm túc như thật.

Hòa Du mặc kệ, định quay đi, “Tủ nào trống thì ngươi cứ để, nếu không đủ chỗ, lấy quần áo trong đó ra vứt đi cũng được.”

Văn Vọng Hàn giữ tay nàng lại.

“Làm gì?”

“Ta…” Hắn bất ngờ dời mắt, như thể ngượng ngùng, “Ta… không biết sắp xếp quần áo.”

Hòa Du sững sờ, “Hả?”

Hắn khô khan nói, “Đều… đều là thị nữ làm…”

“Vậy gọi thị nữ đi.” Nàng thẳng thắn.

“Không được.” Hắn nói, “Ta không muốn thị nữ chạm vào quần áo của ta.” Thấy nàng im lặng, hắn giải thích, “Quần áo của ta dễ nhăn… Ta thật sự không biết làm.”

Hòa Du nhíu mày, “Ngươi… muốn ta sắp xếp cho ngươi?”

“Ừ.” Hắn chớp mắt, gật đầu.

Nàng nheo mắt, “…Vậy là ngươi xem ta như thị nữ?”

Văn Vọng Hàn ngẩn người, “Không phải. Ta… ta chỉ…”

Hắn muốn giải thích thế nào đây? Hắn chỉ nhớ những lời Thường Huy từng kể về việc ở chung với thê tử. Trước đây, hắn chẳng để tâm, chỉ nghe qua loa. Ở Thương Tiêu, Thiên Nhưỡng, Địa Tức, dù bề ngoài đều trẻ trung, nhưng người hắn quen chỉ là vài nhân vật trung tâm—hoặc Thanh nhân, hoặc  Thanh nhân đỉnh cấp.  Trong số đó, chỉ Thường Huy có thê tử, còn lại hầu hết là những kẻ phong lưu. Văn Vọng Hàn tin rằng, nếu xét từng người dưới trướng đại ca, chẳng ai biết cách sống chung tử tế với một nữ nhân.

Trừ Thường Huy.

Hôm qua, hắn còn cố ý tìm Thường Huy để hỏi kinh nghiệm, nhưng Thường Huy bị thương, nằm trên giường, không gặp được. Hắn chỉ dựa vào vài mẩu chuyện phiếm trước đây của Thường Huy về việc ở chung với thê tử.

Trong đó, hắn nhớ Thường Huy từng nói: Chế phục của Thương Tiêu, Thiên Nhưỡng, Địa Tức đều làm từ nguyên liệu đặc chế, nên có thị nữ chuyên sắp xếp. Nhưng Thường Huy bảo, “Quần áo của ta đều do thê tử sắp xếp, cẩn thận hơn thị nữ nhiều.”

Mục Thế Kiệt từng hỏi, “Khác gì?”

Thường Huy cười ha hả, “Quần áo thê tử ta sắp xếp, mặc lên người thơm phức, toàn mùi của nàng, các ngươi không hiểu đâu.”

Mục Thế Kiệt khinh thường, “Chẳng qua là tẩu tử dùng hương phấn. Nàng không phải Thanh nhân hay Trọc nhân, đâu có mùi tin tức tố. Ta sẽ mua hương phấn quý cho thị nữ của ta, còn chẳng hơn.”

“Quần áo thê tử ta sắp xếp, mặc lên như đao thương bất nhập,” Thường Huy ngẩng đầu, cười, “Các ngươi không hiểu đâu.”

Văn Vọng Hàn chỉ nhớ được những mẩu chuyện vụn vặt ấy.

Hắn hít sâu, lấy một bộ quần áo đưa cho Hòa Du, “Giúp ta.”

Hòa Du nheo mắt.

“Ta không xem nàng là thị nữ.” Hắn mở miệng, “Ta xem nàng là…”

Hắn nhìn nàng, đầu óc trống rỗng.

Là gì?

Hắn…

Đôi mắt Văn Vọng Hàn vẫn sâu thẳm như biển cả, nhưng lúc này, ánh sáng từ châu báu trên quần áo trong tủ quá rực rỡ, trong căn gác chiều tà, từng tia sáng nhỏ như đom đóm lượn quanh hai người, khiến thời gian như ngừng trôi, yên bình như một thế ngoại đào nguyên bị thế gian lãng quên. Đồng tử hắn nhạt dần, chậm rãi tan ra, lông mi khẽ rung, môi mấp máy, phát ra âm thanh chẳng ai nghe rõ.

Trong lòng Hòa Du như có dây đàn rung lên, nàng vô thức né tránh ánh mắt hắn, đưa tay nhận quần áo, “Được, ta giúp ngươi sắp xếp.”

Văn Vọng Hàn cả quá trình như mất hồn, không ở trạng thái.

Nàng ngồi trên trường kỷ, nơi chưa chất đầy quần áo, cúi đầu sắp xếp, không nói gì.

Quần áo của hắn nhìn thì nhiều, nhưng chỉ xoay quanh vài kiểu—chủ yếu là chế phục, võ phục. Dù nguyên liệu quý giá, đặc biệt, nhưng… giống như con người hắn, quần áo cũng chẳng đa dạng, không có lễ phục cầu kỳ, khác hẳn đại ca hắn hay Tần Tu Trúc.

Hòa Du thực ra rất thành thạo việc này. Nhiều năm một mình nuôi Tiểu Trù lớn, sắp xếp quần áo chỉ là việc vặt.

“Quần áo này không nên gấp, chỉ nên treo…” Không khí trong phòng kỳ lạ, nàng đành mở lời trước.

Văn Vọng Hàn ngẩn ngơ, chẳng biết có nghe nàng nói hay không, không phản ứng, chỉ ngồi nhìn nàng.

Bị hắn nhìn đến phát hoảng, nàng không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu tiếp tục sắp xếp.

Văn Vọng Hàn lặng lẽ nhìn nàng. Nữ nhân trước mắt ngồi cách đó không xa, cầm áo run nhẹ, rồi đặt trên đùi.

Hắn quả thật không nói dối, hắn không biết sắp xếp hay gấp quần áo. Có lẽ vì thế, nhìn những động tác đơn giản, bình thường của nàng, hắn lại thấy như nước chảy mây trôi, đẹp đến lạ.

Nàng khác hẳn ngày thường—khi đối mặt họ, khi lần đầu gặp họ, nàng luôn ngẩng cao đầu, không sợ hãi, bình đẳng đối thoại. Nhưng giờ, nàng chẳng còn mũi nhọn ấy. Lưng thon khẽ cong, như bị đôi gò bồng căng trĩu kéo cong eo. Đầu cúi, một lọn tóc dài kẹt vào khe ngực sâu. Cả người nàng, dưới ánh sáng mờ, mềm mại tinh tế, lần đầu lộ ra sự dịu dàng mà có lẽ chỉ hắn thấy được.

Nàng rũ mi, chăm chú nhìn quần áo, ngón tay nhẹ mơn trớn, từng động tác mềm mại. Bộ quần áo phức tạp ấy, dưới tay nàng, ngoan ngoãn trở nên gọn gàng, được đặt sang một bên.

Văn Vọng Hàn khó lòng diễn tả cảm giác khi chứng kiến cảnh này—

Nó đơn giản, khô khan, còn tẻ nhạt hơn cả ngôn từ bình dị, như một dấu chấm trong bài thơ tình, thậm chí, trong mắt nhiều người, chỉ là thứ dư thừa.

Là sự thanh bình dư thừa của mặt hồ, là nhành liễu buông lơi bông trắng, là hương hoa dại ven đường.

Là muối bỏ biển trong dòng thời gian của hắn, là ánh kinh hồng thoáng qua khi mới gặp.

Hắn đứng dậy, bước đến trước mặt Hòa Du, quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Hòa Du. Hôn ta. Ngay bây giờ.”

Chính là bây giờ.

Thêm một khắc, một giây, hắn cũng không muốn đợi.

Dư thừa ư? Nhưng từ xưa đến nay, xuân mộc đức, hạ trục hỏa, thanh bình bên hồng liên, xuân phong lay nhành liễu như quỳnh hồn, luôn có một kẻ qua đường… dừng chân vì đóa hoa dại vô danh.

Tình ái, chẳng bao giờ dư thừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro