Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

391 + 392 + 393 + 394 + 395

391

Cảm giác lơ lửng không trọng lượng và xóc nảy khiến Hòa Du, nữ nhân vừa ngất đi, thoáng tỉnh lại chút ý thức. Nàng dựa vào lồng ngực nam nhân, được bao bọc bởi hương tin tức tố dễ chịu, nhưng hương vị ấy vẫn khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo xa lạ. Một mùi hương khác dần trở nên mơ hồ, xa xôi. Nàng phát ra tiếng nức nở không rõ ý, vươn tay giãy giụa về phía ấy.

Văn Duy Đức dường như không phòng bị, bị nàng bất ngờ túm lấy vạt áo. Không còn bị đè chặt như trước, nàng chẳng rõ từ đâu trào dâng sức mạnh, nương theo mảnh vải áo lao về phía trước.

“a…” Nàng khẽ rên.

Hai nam nhân, đang mải nói chuyện, phản ứng khác nhau trong khoảnh khắc ấy. Tần Tu Trúc vội đưa tay ôm lấy eo nàng, sợ nàng ngã. Văn Duy Đức bị nàng lao vào, giơ tay ôm lấy lưng nàng.

Hòa Du ôm chặt cổ Văn Duy Đức, chẳng màng Tần Tu Trúc vẫn đang giữ eo nàng phía sau. Giọng nàng nghẹn ngào, khóc lóc kêu to: “Đừng đi… Đừng đi…”

“…”

“…”

Hai nam nhân hiếm hoi rơi vào im lặng trong chớp mắt.

Văn Duy Đức định gỡ tay nàng ra, nhưng vừa động, nàng khóc càng cuồng loạn, tựa như đà điểu vùi mặt vào cổ hắn. Gân xanh trên cổ hắn nhảy nhót, máu huyết cuồn cuộn bên trong hòa lẫn tin tức tố khiến tiếng nức nở của nàng mang sắc thái dâm mị. Nước mắt chảy dài theo cổ hắn, chỉ vài tiếng nức nở đã làm ướt đẫm vạt áo. “Đừng đi… Cầu ngươi…” Nàng van xin.

Văn Duy Đức nghiêng đầu, kề sát tai nàng, thì thầm điều gì đó. Hòa Du run rẩy, gật đầu trong lòng ngực hắn. Hắn ngẩng lên, nhìn về phía Tần Tu Trúc.

Tần Tu Trúc dù không nghe thấy gì, lại cười nhạt, buông tay khỏi eo nàng. “Không sao, ta xưa nay chẳng ngại ngài gia nhập… Ngược lại, ta thấy càng thú vị. Nếu ngài rời đi, hôm nay e rằng ta chưa được tận hứng…”

Văn Duy Đức không đáp ngay, chỉ hơi cúi người, nhẹ nhàng bế bổng chân nàng, ôm nàng bước về phía thang lầu. “Nàng chỉ say rượu thôi,” hắn nhàn nhạt nói.

Hòa Du không làm ầm, chỉ ôm chặt cổ hắn, nép trong lòng ngực, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nức nở. Văn Duy Đức bế nàng lên lầu.

Tần Tu Trúc nhìn theo bóng lưng hắn, đưa tay xoa huyệt thái dương, thầm chửi một tiếng: “Mẹ nó.”

---

Văn Duy Đức ngồi trên mép giường, vừa vén vạt áo dài. Hòa Du, như con mèo nhỏ, tay chân lóng ngóng bò về phía hắn. Tần Tu Trúc không lên giường, mà đứng bên bàn, sắp xếp một loạt khí cụ kỳ quái.

Say rượu khiến nàng bò không vững, trên chiếc giường nhỏ chỉ bò được vài bước, nàng đã rên rỉ vì cẳng chân bị vuốt ve. Chưa kịp đến gần hắn, nàng lao về trước, ngã nhào vào giữa hai chân hắn, sụp eo cúi đầu, vuốt ve vật trướng cứng nơi cổ hắn.

“Cứng quá…” Nàng thều thào.

Đầu óc nàng quay cuồng, chẳng thể ngẩng lên, bèn nằm nghiêng má lên đùi hắn, nhẹ nhàng ấn. “Cứng lâu rồi sao… Thật lớn… Kê kê… Lớn quá, lớn quá…”

“…”

“Phốc… Khụ khụ…” Tần Tu Trúc đang chọn khí cụ, nghe nàng nói liền bật cười, ho sặc sụa. Hắn quay đầu, muốn xem biểu tình của Thương Chủ, nhưng thấy Văn Duy Đức vẫn điềm nhiên như thường, chẳng chút dao động. Tức thì, hắn chán nản nhướng mày. “Say đến mức lưỡi to, bắt đầu nói sảng rồi sao?”

Hòa Du hoàn toàn chẳng biết mình đang ở tình cảnh nào, vẫn mơ màng si mê, vươn tay cởi đai lưng Văn Duy Đức. Nhưng loay hoay mãi, nàng chẳng thể cởi nổi. Ngẩng mặt nhìn nam nhân mờ ảo trước mắt, nàng bĩu môi, sắp khóc. “Cởi không được…”

Văn Duy Đức khựng lại, nhưng không nói gì, tự tay cởi đai lưng. Say rượu, nhưng nàng lại càng thuần thục khi lôi dương vật hắn ra. Vừa cởi đai lưng, tay nàng đã luồn vào áo lót, kéo hai dương vật ra ngoài.

“Tê…” Hắn hít một hơi, nói: “Chậm thôi.”

Dương vật hắn vừa được nàng lôi ra hoàn chỉnh, Tần Tu Trúc, đang cầm một đạo cụ, nghiêng đầu định hỏi gì đó. Hắn ngây người, ánh mắt phức tạp nhìn Văn Duy Đức, nói: “Quả… Quả không hổ là Thương Chủ.”

“…” Văn Duy Đức liếc hắn, chẳng đáp.

“Dù sớm biết… Yêu vật ở mọi phương diện đều vượt xa nhân loại. Nhưng… Thương Chủ, ta tò mò. Yêu vật các ngươi… đều thế này sao?” Tần Tu Trúc hỏi.

“Ngươi bao năm làm mua bán với yêu vật, chẳng lẽ chưa thấy?” Văn Duy Đức nhàn nhạt đáp. Hắn kéo khuôn mặt đang loạn xạ của Hòa Du đối diện mình, tay còn lại nắm gốc một dương vật, dùng quy đầu thô to gõ nhẹ lên má nàng. Gương mặt trắng nõn càng làm nổi bật quy đầu tím thẫm, dữ tợn đến đáng sợ.

“Đã làm không ít, nhưng… nói thẳng, ta chẳng hứng thú với nam nhân, cũng chưa từng chơi nữ nhân cùng yêu vật.” Tần Tu Trúc cầm vài khí cụ, bước đến mép giường, dùng trúc chụp trong tay đè lên mông thịt nhô cao của Hòa Du. “Ai ngờ có ngày được vinh hạnh này, cùng Thương Chủ ‘mê muội mất chí’?”

392

Chỉ thoáng bị cọ xát vài lần, gương mặt non mềm của Hòa Du đã ướt át, dính đầy chất dịch trong suốt tràn ra từ quy đầu nam nhân, lan từ má xuống khóe môi hồng thắm như thấm máu. Nàng chẳng còn nét trắng ngần thường ngày, mà bị men say nhuộm hồng, từ đầu đến chân đều đỏ rực rỡ ràng, đôi mày thanh tú giờ thêm phần diễm lệ, mọng nước, quyến rũ lạ thường.

Nàng tựa như xem dương vật hắn là món đồ chơi mới lạ, áp mặt vào đó, cọ xát không ngừng. Những gai ngược trên thân côn bám chặt vào trụ thịt, nàng cố moi nhưng không được, bèn chuyển sang vuốt ve gai ngược trên lăng quy đầu, tò mò chọc phá bằng lòng bàn tay.

“Thứ này… mềm quá… Ô!” Nàng lẩm bẩm.

Văn Duy Đức nhướng mày, gai ngược trên lăng quy đầu bỗng cứng hơn, đâm vào tay nàng khiến nàng giật mình, vội chuyển sang sờ thân côn. Dù chỉ là một dương vật, nó đã quá thô to, nàng phải dùng cả hai tay mới nắm được, lật tay vuốt ve tinh quản nhảy nhót bên dưới. “Ngứa quá…” Nàng thều thào.

Hắn đặt quy đầu lên môi nàng, khẽ bãi eo, cọ xát qua lại. Nàng bị cọ đến ngứa ngáy, chưa kịp phản ứng, đã bị hắn bóp cằm. Hắn khẽ dùng lực, ép nàng há miệng, rồi đặt dương vật phía dưới vào. Dương vật còn lại áp lên má nàng, theo động tác nuốt mà cọ xát làn da nàng.

“Liếm.” Giọng hắn trầm thấp, không chút cảm xúc, vang bên tai, lạnh lùng vô tình.

Hòa Du chẳng rõ vì say hay bị tin tức tố thúc giục, ngoan ngoãn lạ thường, thè lưỡi muốn phối hợp liếm. Nhưng dương vật trong miệng quá thô to, dữ tợn, đã cương cứng hoàn toàn. Môi nàng căng tròn, cố há to miệng, nhưng chỉ nuốt được quy đầu đã nghẹn ra nước mắt. Lưỡi bị dương vật xâm lấn đẩy vào sâu, cằm đau như muốn trật khớp, khóe môi như sắp rách, đỏ thắm như thấm máu.

“Ô… Ách…” Nàng rên rỉ nghẹn ngào.

Chưa kịp phản ứng, Văn Duy Đức đã bóp mặt nàng, ngang ngược thúc sâu hơn vào miệng. Nàng bị ép đến chẳng còn không gian, lưỡi bản năng áp vào dưới quy đầu, khiến hắn sướng đến trầm giọng thở. Hắn hơi nâng dương vật, đè chặt lưỡi nàng, rồi đột ngột thúc mạnh – nháy mắt cắm dương vật vào yết hầu nàng.

Hòa Du bị thao bất ngờ, nghẹn đến suýt nôn, gai ngược trên dương vật cọ mạnh niêm mạc khoang miệng, vừa ngứa vừa đau. Nước mắt làm nhòa mắt nàng, đỏ hồng cả gò má, cằm và lưỡi đau đến mức kích phát bản năng cầu sinh. Nhưng điều quá đáng hơn cả là dương vật còn lại của hắn, theo nhịp ra vào của dương vật dưới, đè lên mặt nàng, khiến nàng không thể thở bằng mũi, gần như ngạt thở.

Nàng cố phun dương vật trong miệng ra, cong người, một tay đè bụng hắn đẩy ra, tay kia nắm dương vật còn lại muốn gạt đi. Nhưng hành động ấy vô tình khiến hắn càng thêm hưng phấn. Hắn thoáng rút ra một chút, để nàng hớp được hai hơi thở.

Văn Duy Đức nhẹ nhàng bãi hông, một dương vật nhè nhẹ ra vào trong miệng nàng, dương vật kia cọ xát trong tay nàng. “ tốt tốt sờ,” hắn nói.

Nàng quả nhiên ngoan ngoãn lạ kỳ, một tay nắm không xuể bèn dùng cả hai tay vuốt ve dương vật trên mặt, lên xuống xoa nắn. Hắn như thưởng cho sự ngoan ngoãn ấy, rút dương vật trong miệng nàng ra một chút, ra vào chậm rãi, nhẹ nhàng.

“Ô… Ân… A…” Nàng rên khẽ, ngoan ngoãn không làm ầm, chỉ rầm rì nhỏ giọng. Dù đã nuốt dương vật bao lần, nàng vẫn vụng về, chẳng biết lấy lòng nam nhân. Hàm chứa quy đầu khiến miệng nàng căng tròn, mắt đẫm lệ. Dịch tuyến trên dương vật kia hòa lẫn nước mắt, khiến mặt nàng ướt đẫm. Hắn bị liếm đến khó chịu, thoáng thúc mạnh hơn, khiến nàng bị thao đến khó chịu, ngẩng mắt nhìn hắn, ánh mắt ủy khuất, đáng thương.

Ánh mắt ấy khiến hơi thở Văn Duy Đức càng rối loạn.

Dục vọng bùng cháy khiến hắn chỉ muốn nuốt chửng nàng. Không để nàng cự tuyệt, hắn đan ngón tay vào tóc nàng, ép đầu nàng áp vào hông, hung hãn bãi eo, dương vật vốn chỉ cắm nông giờ thúc mạnh hơn nửa, công kích thẳng vào yết hầu chưa mở. Hòa Du bị thao đến rối loạn, cong người đấm đánh, cào cấu hông hắn. Văn Duy Đức càng tăng tần suất, ra vào nhanh hơn, thao túng trong miệng nàng. Quy đầu đâm vào yết hầu, giữa chất lỏng dính nhớp và thịt mềm phát ra tiếng nôn khan ái muội. Nước bọt trào ra từ khóe môi rách toạc, phản ứng nuốt theo bản năng mang lại cảm giác đè ép khiến hắn sướng đến muốn mệnh. Hắn ngẩng mắt, nhìn khí cụ trong tay Tần Tu Trúc, người vừa cởi áo ngoài lên giường. Giọng nói hắn, so với ban nãy, đã rối loạn không ít, thẳng thắn hơn nhiều: “Tần thiếu gia quả là có hứng thú…”

Tần Tu Trúc quỳ sau lưng nàng, chẳng chút vội vã, vuốt ve âm hộ ướt nhẹp của nàng. “Dâm đến thế này thật hiếm thấy, chẳng biết huyệt nào phun nước nữa.”

Hắn vừa nói vừa dùng giới chụp trong tay quất mạnh vào mông nàng. “Nâng mông lên.”

Hòa Du đau đớn, thân thể giật bắn, khiến đầu bị Văn Duy Đức ép chặt càng thêm ngạt thở. Theo bản năng, nàng kiều mông lên.

Tần Tu Trúc cười khẽ. “Hôm nay quả thật nghe lời lạ thường… Sớm biết đơn giản thế, trước đây nên rót cho nàng mấy ly rượu.”

Hắn nâng mông nàng từ phía sau, dùng cây bổng kim loại, thô ráp không đều, có những đoạn nhô lên, áp vào niệu đạo nàng. “Ngoan… Đừng động… Nếu cắm sai huyệt, tỷ như vào tao huyệt, sẽ không rút ra được. Ta sẽ lấy cây thô hơn, lặp lại… Cho đến khi cắm được vào niệu đạo. Thế nào?”

“Ô… Ô…” Nàng rên rỉ.

Lúc này, miệng nàng bị Văn Duy Đức thao đến suýt ngất vì ngạt thở, chẳng nghe rõ Tần Tu Trúc nói gì, chỉ căng thẳng run rẩy, rối loạn. Ngón tay Tần Tu Trúc vuốt ve niệu đạo nàng, nhưng tư thế này làm sao dễ dàng cắm vào.

“Ô… A!” Nàng kêu gào.

Thử vài lần, nàng đổ mồ hôi đầm đìa, khóc lớn, mềm nhũn trên người Văn Duy Đức, cố cuộn tròn thân thể. Từ góc nhìn Tần Tu Trúc, nàng tràn đầy kháng cự.

Hắn tặc lưỡi, lạnh lùng nói: “Kỹ nữ, đừng chọc ta nổi giận.”

Hòa Du khóc dữ hơn, yết hầu bị thao đến run rẩy, âm thanh khóc lẫn vào. Văn Duy Đức hít một hơi, đột nhiên rút dương vật ra.

Dương vật vừa rời miệng, nàng “oa” một tiếng, nôn khan, phun ra ngụm nước bọt lớn, gục trên người hắn, thoát lực, bám chặt đai lưng đã cởi, cố cuộn người lại.

Văn Duy Đức trở tay kéo nàng vào lòng, bàn tay chậm rãi vuốt từ cổ xuống lưng nàng, từng chút xoa dịu yết hầu vừa bị thao tàn nhẫn. Hắn nhìn Tần Tu Trúc, nói: “Nàng vốn chẳng biết hầu hạ người, huống chi say quá, ngươi giận nàng cũng chẳng hiểu mà thông cảm. Tần thiếu gia, chớ tự chuốc tức vào thân.”

Tần Tu Trúc nheo mắt, định mở miệng, nhưng Văn Duy Đức cúi xuống thì thầm bên tai nàng: “nàng vừa hứa với ta thế nào?”

Hòa Du run lên, chỉ nức nở, không dám đáp.

Hắn đổi tư thế, tựa lưng vào thành giường, gập gối, ngả nửa người trên, kéo nàng dựa vào ngực mình, đặt hai chân nàng lên đùi hắn. Nàng thấy tư thế này không nguy hiểm, bèn làm theo. Rồi hắn chậm rãi gập một đầu gối, tách hai chân nàng ra, tay che mắt nàng, nghiêng cổ kề sát tai nàng, dùng giọng thấp như chỉ là hơi thở: “Đừng sợ. Có ta.”

Khi nói chuyện với nàng, khóe mắt hắn liếc Tần Tu Trúc, ám chỉ không cần lời cũng hiểu.

Tay còn lại của Văn Duy Đức xoa âm hộ nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng luồn vào giữa hai cánh môi âm hộ, dùng khe ngón tay kẹp âm đế, xoa nắn môi nhỏ, thỉnh thoảng đâm đầu ngón tay vào tiểu huyệt.

“Ân… A… Ngứa… Ngứa quá… Đừng sờ… Đừng sờ…” Nàng rên rỉ.

Hắn chẳng để tâm đến sự giãy giụa yếu ớt, vẫn mải mê vỗ về mọi ngóc ngách mẫn cảm của nàng, dù là nơi nàng biết hay chẳng hề hay biết. Tần Tu Trúc dù lòng đầy khó chịu, nhưng thấy Văn Duy Đức tách chân nàng, khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời, cũng chẳng muốn so đo. Hắn vốn đến để vui, chẳng phải để tức. Hắn tiến tới trước mặt họ, đè một cánh môi âm hộ nàng, trong lúc Văn Duy Đức còn đùa bỡn âm đế, hắn đặt cây bổng niệu đạo thô hơn lần trước lên niệu đạo nàng.

“ chậc… Lần trước rõ ràng đã thao mở niệu đạo, sao vẫn khít thế này…” Tần Tu Trúc thở hổn hển, bất mãn nói. “Như vừa khai bao… May mà vừa cao trào nhiều lần, niệu đạo có hơi giãn ra…”

“A… Ân…” Tiếng rên của Hòa Du bỗng đổi giọng, nàng bắt đầu run rẩy. Đôi mắt bị Văn Duy Đức che kín, chẳng thấy gì, nhưng niệu đạo bị kích thích khiến ý thức hỗn loạn của nàng cảm nhận nguy hiểm. Nàng bản năng muốn khép chân, nhưng bắp đùi đã bị đầu gối Văn Duy Đức tách rộng. “Đừng sờ… Muốn… Muốn tiểu…”

“Tao đậu nhạy thế, mới vậy đã sắp bị thao đến tiểu?” Tần Tu Trúc cười nhạo.

Do Văn Duy Đức quá thành thạo khiêu khích, hạ thân nàng tan rã. Chỉ trong thời gian ngắn, âm đế cương cứng sưng to, kiều ra giữa khe ngón tay hắn, co rút kịch liệt, rõ là dấu hiệu sắp cao trào.

“Không sao… Tiểu đi, Du Du…” Tần Tu Trúc mê hoặc nàng, hai ngón tay luồn vào tao huyệt, mát xa thịt mềm bên trên âm đạo, đồng thời dùng viên ngọc nhỏ trên đầu bổng niệu đạo kích thích xung quanh niệu đạo nàng, khiến nó bị động mở ra. Quả nhiên, sau vài lần ấn, niệu đạo vừa mất khống chế trong hoa huyệt co rút kịch liệt, mở rộng.

Tần Tu Trúc hưng phấn liếm khóe môi, nhắm câu bổng niệu đạo vào, hung hãn đâm mạnh.

“A… A!!!” Nàng thét chói tai. Âm đế bị Văn Duy Đức đùa bỡn đến cao trào, thịt mềm âm đạo cũng bị Tần Tu Trúc kích thích, nhưng cùng lúc, trong khoảnh khắc cao trào, niệu đạo bị hắn vô tình cắm bổng vào, lấp kín.

Đau đớn tột cùng và khoái cảm mãnh liệt đồng thời ập đến, như xé nàng làm đôi. Nàng giãy giụa như cá mắc cạn trong lòng Văn Duy Đức, nhưng tiếng thét đột nhiên im bặt…

Bởi Văn Duy Đức bất ngờ nghiêng cổ, hôn lên môi nàng.

393

Cảm giác đầu tiên là kinh ngạc, khiến thân thể nàng cứng đờ. Bàn tay che mắt nàng cướp đi tầm nhìn, trong bóng tối, con người trở nên chậm chạp, nhát gan, thậm chí khó tránh khỏi ảo giác bị khống chế hoàn toàn . Nụ hôn này,  vụn vặt, từng chút phá nát sự bá đạo không dung cự tuyệt của hắn, tích tụ nơi đầu lưỡi khiến nàng mơ hồ cảm nhận điều gì đó sống động, nhưng lại hoảng sợ lảng tránh từ tận đáy lòng.

Cao trào chưa dứt, Tần Tu Trúc đã bắt đầu ra vào niệu đạo nàng. Thân thể nàng đau đến run rẩy, dù nụ hôn của Văn Duy Đức thoáng an ủi, đôi tay vẫn loạn xạ, bị thống khổ tra tấn, liều mạng giãy giụa.

“Ô… Ách…” Nàng nghẹn ngào.

Văn Duy Đức bất ngờ cắn rách đầu lưỡi nàng, đồng thời cắn phá lưỡi mình. Máu từ đầu lưỡi mẫn cảm trào ra, tin tức tố trong nước bọt hắn lập tức thấm qua vết rách, xâm nhập lưỡi nàng, như dầu hỏa đốt cháy dục vọng, bẻ gãy nghiền nát trong mạch máu nàng. Đồng thời, tin tức tố của nàng cũng chảy ngược vào cơ thể hắn.

Oanh—Nàng như nghe thấy tiếng ý thức mình nổ tung trong khoái cảm, sợ hãi mất khống chế chân thực đến lạ, nhưng cũng vui sướng như ảo giác. Môi lưỡi hắn xâm nhập khoang miệng, thuần thục lướt qua những điểm mẫn cảm nàng chưa từng quen thuộc, cắn chặt lưỡi nàng, kéo xuống dưới lưỡi hắn, tham lam mút chỗ lưỡi nàng bị cắn rách, đáp lại bằng máu lưỡi tanh ngọt, nồng đậm tin tức tố. Hơi thở trầm thấp, thô nặng của hắn hòa lẫn tin tức tố hung liệt, vẫn như cũ mang cảm giác hủy diệt khiến người kinh sợ nhưng không thể kháng cự. Nàng bị cuốn vào cơn đói khát mãnh liệt hơn, điên cuồng quấn lấy lưỡi hắn, vụng về nhưng cấp bách liếm mút trong khoang miệng hắn. Hai người đâu còn là hôn môi, mà như huyết nhận chém giết lẫn nhau.

Nước bọt nơi môi lưỡi giao triền kéo ra những sợi dâm ti dính nhớp, thấm máu tươi, tựa mạng nhện phấn la kiều diễm, trói chặt cả hai. Nhịp tim hắn từ sau lưng truyền đến, trong bóng tối, xúc giác và thính giác nàng trở nên nhạy bén lạ thường. Tim hắn đập không quá lớn, nhưng… đã rối loạn.

“A… A…” Nàng rên rỉ.

Hòa Du chẳng biết từ lúc nào đã chủ động ôm lấy cổ Văn Duy Đức. Đau đớn nơi niệu đạo hóa thành tiếng rên dâm mĩ. Sau eo nàng chạm vào dương vật hắn, cảm nhận hai dương vật cứng rắn, khủng bố cọ xát trên hõm eo trần trụi, để lại vệt dịch tuyến lạnh lẽo, khiến nàng càng run rẩy. Hai huyệt đạo trào ra cảm giác trống rỗng, nhưng niệu đạo bị lấp đầy lại trướng đau đến chết người. Nàng chậm rãi nhận ra, mình có lẽ thật sự sắp bị lộng hỏng.

Hai cảm giác mâu thuẫn, trống rỗng và trướng đau, khiến nước mắt nàng lạch cạch rơi xuống, chẳng rõ vì ý niệm gì. May mà đôi mắt nàng bị Văn Duy Đức che kín, giúp nàng quang minh chính đại trốn tránh quá trình bị lộng hỏng này.

Nàng chẳng còn phân biệt nổi mình đang cảm thấy gì. Nước bọt hòa lẫn nước mắt, từ khóe miệng chảy xuống cổ, xuống ngực, ướt đẫm. Tiếng rên của nàng vừa đáng thương vừa vui sướng. Văn Duy Đức nghe thấy, bật cười khẽ, âm thanh trầm thấp như đá rơi, gõ vào màng nhĩ nàng, lần đầu tiên nàng nghe hắn cười như vậy.

“Ô… A… Ân…” Nàng rên rỉ.

“Toàn bộ vào rồi.” Tần Tu Trúc cười ngâm ngâm, đẩy sâu cây bổng niệu đạo. Phần đuôi bổng có một đoạn tua ngắn, gắn một vòng nhỏ kỳ lạ. Hắn bóp mở vòng, kẹp chặt gốc âm đế nhô cao của nàng.

“A… A!!” Nàng thét lên.

Giữa âm đế và niệu đạo, đoạn tua cong cong đong đưa theo tiếng rên cao vút và thân thể nàng, trông dâm mĩ lạ thường, khiến hơi thở hai nam nhân đều nặng nề hơn.

lông cu  Văn Duy Đức đen nhánh, xoăn tít thậm chí cọ vào mũi nàng. Nàng lúc này hoàn toàn bị tin tức tố thúc giục, ngoan ngoãn lạ thường, dùng lưỡi lột bao quy đầu, lộ ra quy đầu đỏ tím. Hai dương vật thay phiên ra vào, chẳng theo quy tắc, mỗi lần cắm sâu, rồi đột ngột rút ra, đổi sang cây khác, mỗi nhịp đều đâm vào yết hầu nàng. Nàng thở không thông, yết hầu mấp máy, nhưng lại tham lam hút dương vật vào sâu, khiến nam nhân sướng đến rối loạn hô hấp.

Từ góc nhìn của Văn Duy Đức, nữ nhân từng mang đầy gai nhọn từ lần đầu gặp giờ thu mình lại, tay chân cuộn chặt, giấu móng vuốt sắc nhọn vào thịt mềm, ngoan ngoãn như thú ngủ đông dưới háng hắn, dâm mĩ đến mức khiến huyết mạch căng tràn. Tay hắn vốn chỉ nhẹ vuốt tóc nàng, dần dần siết chặt, cuối cùng không kìm được, nắm chặt tóc nàng, đè mạnh đầu nàng vào hông. Ngạt thở và đau đớn khiến nàng vô thức kiều mông cao hơn, như cung thủ cưỡi ngựa, đôi tay mảnh mai như dây cương bị kéo ra sau, eo thon cong vút, quỳ bò lấy lòng Tần Tu Trúc, người đang từ phía sau cắm dương vật vào hậu huyệt nàng.

“A… Thao… Tiểu Du, hậu huyệt nàng kẹp chặt quá…” Tần Tu Trúc rên rỉ.

Hắn không ngừng động tác phía sau. Khi dương vật Tần Tu Trúc chạm vào khoang sinh sản, Hòa Du hung hãn cao trào một lần. Nhưng niệu đạo bị cây bổng kim loại lấp kín khiến cao trào đạt đỉnh cực hạn, lại chẳng thể phát tiết, bức nàng khóc lóc xin tha. Nhưng điều đó chỉ khiến hai nam nhân thao sâu hơn. Dâm thủy xối lên dương vật xâm phạm, huyệt thịt đóng mở, chất lỏng tràn ra từ kẽ hở, chảy xuống đùi nàng.

Tin tức tố của hai nam nhân bao bọc nàng triệt để, như thể nàng bị đặt trên giá hành hình, chết đuối trong cơn mưa dục vọng. Tình triều thổi quét, không chỉ xóa tan ý thức nàng, mà như thổi tan cả con người nàng. Nàng sợ hãi, há miệng muốn hít không khí để thoát khỏi cơn khoái cảm khủng bố, nhưng lại bị Văn Duy Đức bóp mặt, đẩy dương vật sâu hơn vào yết hầu.

Dương vật lần nữa phá vỡ thịt ruột, đâm vào khoang sinh sản. Tần Tu Trúc nhắm thẳng vào đó, mỗi nhịp mạnh hơn, mục đích rõ ràng: thao mở khoang sinh sản nàng. Nỗi sợ khi khoang sinh sản bị công phá khiến ý thức nàng thoáng hồi tỉnh. Nàng kinh hoàng nhận ra Tần Tu Trúc đang xâm phạm hậu huyệt, còn miệng nàng hàm chứa quy đầu Văn Duy Đức, mơ hồ kêu lên: “Tần Tu Trúc… A… Khoang sinh sản… A…”

Văn Duy Đức khác thường, không lập tức thao sâu để lấp kín miệng nàng. Khóe mắt hắn khẽ nhướng, lộ ra vảy hắc kim, trong bóng đêm càng thêm khiếp người. Nhưng lời nàng bật ra bị dương vật đáng sợ đâm vào khoang sinh sản bóp nghẹt. Dương vật đè lên khang khẩu, cơ thể nàng bị bản năng Trọc nhân khống chế, khoái cảm vẫn lao thẳng vào đầu. Nàng muốn chạy trốn, nhưng thân thể lại quấn chặt dương vật trong người.

“Du Du… Ngoan… Thả lỏng,” Tần Tu Trúc một tay xoa bụng nàng, tay kia giữ cây bổng niệu đạo và sợi kim loại kẹp âm đế, ra vào bổng, kéo âm đế nàng thật dài. “Để ta thao vào.”

Dù chưa cắm vào khoang sinh sản, dương vật hắn vẫn khiến bụng nàng nhô lên đáng sợ. Hắn ấn lên đó, khiến cẳng chân nàng run rẩy.

“A… Niệu đạo… Rút ra… Tần Tu Trúc… Tao đậu… Không… Đừng kéo… Muốn cao trào… Muốn tiểu… A!!” Nàng thét lên.

Thân thể nàng như sắp cao trào, nhưng cơ quan bài tiết bị chặn, nàng đâu thể cao trào. Như thể nam nhân này đang tranh cao thấp với thứ gì, cố ý khống chế không cho nàng đạt đỉnh. “…Cho ta cao trào… A! Đừng thế… Tần Tu Trúc… A!” Nàng van xin.

Hắn cười lớn, đẩy mạnh bổng niệu đạo vào nửa thanh. “Thao… Kỹ nữ… Cầu ta… Cầu ta dùng dương vật thao khoang sinh sản dâm đãng của nàng… thao khoang sinh sản khiến nàng cao trào… Để ta bắn đầy nó… Thế nào?”

“Cầu ngươi… Cầu ngươi… Tần Tu Trúc… Thao khoang sinh sản kỹ nữ… Cho ta tinh dịch…” Miệng nàng hàm dương vật, dâm đãng khóc kêu.

Hắn nhướng mắt, chẳng rõ cố ý hay vô tình, liếc Văn Duy Đức. “Nói ra, không biết khoang sinh sản kỹ nữ này có mang thai được không?”

“Chẳng sao… Bắn một lần chưa đủ, bắn thêm vài lần… Bắn nhiều chút…” Tần Tu Trúc như đặt câu hỏi, nhưng chẳng cho ai cơ hội đáp. Hắn cúi người, đảm bảo giọng mình bao phủ rõ ràng lên Hòa Du, đang khẩu giao cho nam nhân kia. “Nào, Du Du, muốn cao trào không?”

“Ô… A… Muốn… Muốn… Cầu ngươi…” Nàng thều thào.

“Vậy ngoan ngoãn để ta bắn đầy khoang sinh sản… Mang thai vì ta… Được không?”

Đáng tiếc, đầu nàng vẫn bị tay Văn Duy Đức đè chặt, xin tha cũng chẳng rõ ràng. Nàng chỉ cố ngẩng mặt, vừa liếm dương vật hắn, vừa khóc lóc cầu xin hắn tha thứ, để nàng được khóc, được cao trào trọn vẹn.

Tiếng nước bén nhọn không dứt, hòa lẫn hơi thở thô nặng của hai nam nhân, đổ vào tai nàng. Nhưng chẳng sánh nổi tiếng tim đập của Văn Duy Đức, vang như trống trận, rung chuyển khắp cơ thể nàng, như siêu tải. Nàng dần không nghe thấy giọng Tần Tu Trúc.

Hòa Du chẳng thể mở miệng—nức nở hóa thành tiếng khóc ngâm liên hồi, miệng nhét đầy dương vật Văn Duy Đức, khàn giọng rên rỉ tràn ra từ yết hầu, bị dương vật hắn máu lạnh, tàn nhẫn đâm vào, bóp nát thành mảnh vụn. Chỉ còn tiếng nước dâm mĩ và than thở đứt quãng trào qua kẽ môi, dù kêu lớn thế nào, cũng chẳng khơi dậy chút thương xót nào từ họ.

Tần Tu Trúc chẳng chút phòng bị, trực tiếp thao vào khoang sinh sản nàng. Khoái cảm khi cắm vào khang thủy khiến hắn nghẹn giọng, thịt ruột hàm dương vật cũng phun nước ra ngoài, siết chặt đến mức hắn khó kìm, rên rỉ thành tiếng. Hắn nắm tay nàng, thao sâu và nặng hơn, hông hung hãn đâm vào, kín kẽ không chừa khe hở. Với một tiếng gầm, hắn nghiêng mặt, cắn vào cánh tay nàng…

“Muốn bắn… Du Du…” Hắn rít lên.

Nhưng Tần Tu Trúc không ngờ, chỉ còn một bước, thân thể hắn quỳ trên giường lại mất kiểm soát, ngã ra sau. Hòa Du bị Văn Duy Đức túm chặt cánh tay, kéo mạnh vào dương vật hắn. Yết hầu nàng bị thao quá sâu, gai ngược trên dương vật hắn bung ra, bám chặt niêm mạc yết hầu mẫn cảm. Ngón tay hắn búng nhẹ, niệu đạo và kẹp âm đế nàng bị bóp nát. Ba huyệt đạo đồng thời mất kiểm soát, phun ra cột nước khoa trương. Kích thích quá độ tích lũy, dưới sự thao túng của Văn Duy Đức, đồng thời ập đến, bẻ gãy, nghiền nát nàng. Nàng chẳng chịu nổi dục vọng phun trào kịch liệt này. Thân thể, trước giờ luôn cao trào mà không thể phát tiết, rốt cuộc bị hai nam nhân chơi đến cực hạn. Cơ thể nàng run rẩy, co rút, giãy giụa trên khăn trải giường…

Khoang sinh sản co bóp dữ dội, cùng lượng chất lỏng phun ra, trực tiếp đẩy dương vật Tần Tu Trúc ra ngoài. Dương vật hắn bắn tinh trong không khí, phun lên nửa người nàng, nhưng chẳng giọt nào vào được huyệt đạo.

Văn Duy Đức cũng rõ ràng bắn tinh, đè chặt nàng không cho buông. Gương mặt nàng hóp sâu như bị hút hết không khí, khóe miệng và mũi trào ra tinh dịch đặc sệt, chảy dọc cằm, lướt qua hình dạng dương vật nhô lên đáng sợ nơi yết hầu, làm ướt khăn trải giường. Nàng vẫn run rẩy dưới háng hắn, tứ chi xụi lơ, hạ thể liên tục mất kiểm soát, ngực và mông thịt phì nộn run rẩy, tạo ra sóng dâm chói mắt.

Hơi thở hắn thô nặng, vảy nơi khóe mắt khép mở, kim sắc long tức lượn lờ trong đồng tử hắc kim, như ngọn Mãng Sơn trong đêm tối bị ánh nắng vực sâu xuyên thấu, ẩn chứa sự mơ hồ khiến người không dám dò xét, không dám bước tới. Hắn chẳng nói một lời, cũng chẳng cần nói.

Uy áp sắc bén như thực chất, đè nặng lên ngực Tần Tu Trúc. Dù đang động dục cuồng loạn, vừa bắn tinh chưa tỉnh táo, hắn vẫn cảm nhận rõ ràng toàn thân lạnh toát.

---

Ghi chú về tín vật đính ước:

- Thạch Huỳnh tâm: Do Vọng Hàn tặng, bội ngọc lấp lánh, như lời thề đồng tâm. 

- Khuyên tai phượng hoàng: Do Tiểu Trù tặng, lộng lẫy dưới ánh nắng, hồng nghê chuyển sắc. 

- Vòng cổ hoa điểu: Do Tiểu Phong tặng, chạm khắc hoa văn và hỏa điểu tinh xảo. 

Khi phóng đại xem, trên hoa tai và dây chuyền vòng cổ còn khắc hai chữ “XQ” tinh xảo. Cả ba tín vật đều rực rỡ, nhưng chẳng cái nào còn nguyên vẹn.

394

Tin tức tố của ba người quấn quýt, như ngọn lửa nóng bỏng nhất làm vặn xoắn không khí, đủ để luyện hóa lý trí bất kỳ ai. Dưới tác động qua lại của tin tức tố, họ chỉ còn lại khát vọng truy cầu nhục dục nguyên thủy, hóa thành loài thú hoang sơ, đắm mình trong giao hoan dâm mĩ.

Họ chẳng biết mệt mỏi, làm tình không ngừng, chẳng rõ đã bao lâu. Nữ nhân kẹt giữa hai người, thân thể dính đầy tinh dịch đặc quánh và mồ hôi. Dù tỉnh lại, nàng cũng đã bị thao lộng cả trong lẫn ngoài, mềm nhũn như bùn, treo lơ lửng giữa hai nam nhân. Rốn nàng bị hai dương vật ép nhô ra ngoài, da thịt dưới ngực đỏ rực khi dương vật rút ra, và khi chúng hung hãn đâm vào, làn da mỏng manh gần như trong suốt. Đôi vú to mọng, như hai quả cầu nước, điên cuồng rung lắc, bị hai nam nhân thay phiên xoa nắn, để lại đầy dấu tay và vết răng. Chẳng rõ họ mê đắm đôi vú ấy đến mức nào, chỉ biết chúng đã bị hành hạ tơi tả.

Tần Tu Trúc thao tiểu huyệt nàng, Văn Duy Đức từ phía sau công phá khoang sinh sản. Nàng làm sao chịu nổi, cao trào liên tiếp ép nàng như một tấm bông bị xé tan, chỉ còn lại những mảnh vụn mềm oặt, vô lực gục lên người Tần Tu Trúc.

Thân thể nàng hoàn toàn bị bản năng Trọc nhân chi phối. Dù trong cơn cao trào điên cuồng không còn cảm nhận được đau đớn, cảm giác khủng bố từ hai dương vật dữ tợn xuyên phá nhục huyệt vẫn khiến nàng gần như phát điên. Cơ thể nàng như được nam nhân thao chín, mọi cái miệng nhỏ đều vui vẻ nuốt, liếm mút dương vật. Dù hoa viên vốn chỉ chứa nổi một ngón tay, giờ đây tham lam ngậm lấy hai dương vật phi nhân khủng bố, trơn tru, ôm sát dương vật hai nam nhân, căng phẳng mọi nếp gấp trong tao huyệt mà chẳng thấy đau, chỉ kiều mông, bủn rủn, dâm đãng cầu xin thêm.

So với Văn Duy Đức ở phía sau, Tần Tu Trúc càng hung bạo, tàn nhẫn. Hắn chẳng thèm phối hợp nhịp điệu của Văn Duy Đức, mỗi lần rút dương vật ra hơn nửa, treo lơ lửng tử cung, tận hưởng cảm giác thịt mềm theo bản năng mút chặt, kéo dương vật hắn vào trong. Hắn bóp vú nàng, hung hãn thúc hông, tay kia ác độc sờ nắn khối thịt mềm bị thao đến lầy lội. “Thật là tao hóa đáng thao—tiểu kỹ nữ, tử cung nàng sắp bị thao lạn… Còn mút dương vật ta chặt thế… Muốn ta thật sự thao hỏng nàng không?”

Nàng mơ hồ cảm nhận dương vật trong tử cung phình to đến cực hạn, hạt châu dữ tợn trên dương vật như sắp ma lạn tử cung nàng. Phía sau, Văn Duy Đức đột ngột đâm xuống, cánh tay đau nhói, nàng dứt khoát gục hẳn vào Tần Tu Trúc, ôm chặt cổ hắn, vùi mặt vào vai, khóc lóc xin tha: “Tần Tu Trúc… Đừng… Đừng, cầu ngươi… Đừng làm hỏng ta…”

“Quá qua loa…” Tần Tu Trúc hạ thể căng cứng, cảm giác bị nàng mút đến lên men. “Ngoan hơn chút, cầu ta đi…”

Nàng, vốn chẳng quen làm nũng lấy lòng, chỉ vụng về dùng miệng lưỡi và động tác học từ người khác để cầu xin Tần Tu Trúc, đâu hiểu “ngoan hơn” là thế nào. Hắn tặc lưỡi, thiếu kiên nhẫn, hung hãn thúc lên. Nàng bị thao đến giật bắn, chẳng màng gì nữa, thè lưỡi liếm mạch máu trên cổ hắn, cẩn thận mút gân xanh nhô lên.

Sở dĩ nàng làm vậy, vì trong đầu thoáng hiện một mảnh ký ức, trong không gian chật hẹp, tối tăm… Làm thế này, dường như hắn sẽ không quá tàn nhẫn. Lúc ấy, nàng từng dùng động tác tương tự để nhận được chút ôn nhu hiếm hoi từ một nam nhân chưa bao giờ dịu dàng.

“Ô…” Nàng rên khẽ.

Tần Tu Trúc vốn chỉ muốn nghe tiếng kêu dâm  từ miệng nàng, chẳng ngờ lại nhận được sự thân mật như vậy. Môi nàng mút nhẹ mạch máu, như ngọn lửa lan tỏa, chạy thẳng xuống dương vật hắn, tinh quản ngứa ngáy như sắp bùng nổ. Hắn bóp đầu nàng, kéo lại, nghiêng mặt hôn lên môi nàng.

“Ô… A!” Nụ hôn ấy nhanh chóng bị cắt đứt bởi tiếng thét thảm của nàng.

Bụng nàng đột nhiên nhô lên, Tần Tu Trúc cảm nhận dương vật trong tử cung bị ép chặt đến cực hạn, không kìm nổi, bóp đùi nàng, gầm lên, bắn tinh. Hòa Du gần như bị dương vật Văn Duy Đức nhấc bổng khỏi người Tần Tu Trúc, hắn chẳng màng bụng nàng sắp bị thao phá. Nàng sợ hãi che bụng, chưa kịp khóc cầu, đã bị Văn Duy Đức túm vòng cổ kéo lên, tay bóp mặt nàng, ép nàng quay lại, kề sát tai nàng, dùng giọng trầm thấp chỉ nàng nghe được, mắng: “Lại dâm đãng với kẻ khác… Ta hôm nay sẽ thao chết nàng, Hòa Du.”

Khi nói, hông hắn hung hãn va chạm, gai ngược trên dương vật bung hết, rồi rút ra hoàn toàn. Thịt mềm trong khoang sinh sản và tràng đạo bị gai ngược kéo ra ngoài, như một cái bao dương vật treo trên côn thịt hắn.

“Y… A!!” Nàng kêu thảm, cảm giác đau đớn và nỗi sợ nội tạng bị kéo ra ngoài rõ ràng đến đáng sợ. Nàng trợn trắng mắt, đôi tay vô lực sờ xuống giữa hai chân. Tần Tu Trúc chưa từng tàn nhẫn với nàng như Văn Duy Đức. Nàng chẳng hiểu sao nam nhân vừa nãy còn dịu dàng lại đột nhiên trở mặt. Dương vật hắn, treo thịt ruột và khoang sinh sản nàng, cố ý kẹt ở cơ vòng, đặt phần thô nhất của quy đầu vào cơ bắp yếu ớt nhất, gia tăng nỗi sợ của nàng.

“Đừng… Mông… Mông… Thịt… Hậu huyệt… Bị thao lật…” Nàng sờ hậu huyệt, chạm vào thịt mềm tròng lên dương vật hắn, chưa kịp khóc lóc

Văn Duy Đức thấy mục đích đe dọa đã đạt, dù hậu huyệt nàng bị lật cũng chẳng vội, tay vẫn nắm chặt vòng cổ. “Vừa nãy kêu phụ thân hoan hỉ thế, giờ câm rồi sao?”

Nữ nhân nhỏ bé gần như bị hắn nhấc bổng khỏi dương vật, đầu gối quỳ trên Tần Tu Trúc cũng rời mặt giường, như thú cưng bị xách da gáy, thân thể mảnh mai bị trừng phạt tàn nhẫn. Hòa Du, như con thú bị túm da gáy, mới ý thức được sai lầm, bị siết đến ngạt thở, giơ tay vô lực túm vòng cổ. Hai nhục huyệt phía dưới trướng nứt, như cũng ngạt thở, cắn chặt hai dương vật, liều mạng hô hấp, liếm mút, khiến Tần Tu Trúc vừa kề bên bắn tinh lại bị hút bắn lần nữa.

“Thao… Đừng mút… Muốn bắn… A…” Tần Tu Trúc không kịp phòng, run rẩy bám đùi nàng, ngửa đầu thở hổn hển. Dù đã bắn bao lần, nhưng mỗi lần lại sướng hơn trước.

Hậu huyệt bị Văn Duy Đức cố ý tra tấn trên dương vật, tử cung phía trước đột nhiên bị rót đầy dòng tinh nóng. Đau đớn và khoái cảm đồng thời ập đến, thân thể nàng lại bị đẩy lên cao trào. Hai chân dang rộng, ngã ngồi ra sau, nhưng làm sao ngồi nổi với tư thế thể diện. Thân thể trắng mịn rơi xuống vài tấc, hậu huyệt hư không lập tức chạm vào dương vật Văn Duy Đức cố ý rút ra. Chưa kịp giãy giụa, hắn nhẫn tâm buông vòng cổ. Nữ nhân mất điểm tựa, bất ngờ nuốt trọn dương vật gai ngược bung ra của hắn.

“A… Ô… phụ thân… Bị phụ thân làm chết… A!” Nàng thét lên.

Dương vật cương cứng của hắn, so với thân hình nhỏ bé của nàng, quá dữ tợn, khoa trương, huống chi còn một dương vật chưa cắm vào, kiều giữa kẽ mông nàng, loạn chọc. Sự tương phản hình thể càng thêm khủng bố. Hòa Du như bị hai nam nhân thao gãy mọi xương cốt, đầu ngón tay cũng mềm nhũn, bị túm vòng cổ, rũ đầu, khóe miệng chảy nước dãi xen tinh dịch, bụng nhô cao, chẳng rõ là dương vật cắm ở huyệt nào, chỉ biết nàng bị hai côn thịt ghim trên giường.

“Ách… A…” Nàng rên yếu ớt.

Văn Duy Đức cúi xuống, bẻ mặt nàng, sau khi không kìm được bắn tinh, hôn lên môi nàng. Nàng đã chẳng thể mất khống chế thêm, niệu đạo dù Tần Tu Trúc đã rút tay, vẫn vô lực mở ra, chỉ nhỏ giọt bọt nước. Hai huyệt đạo phun ra tinh dịch bị ép ra, như thể nàng tiểu ra ngoài.

“Mẹ nó… Tao tử cung… Nuốt khỏe thế… nàng muốn bị ta thao mang thai thật sao?” Tần Tu Trúc không vội rút dương vật, đè bụng nàng xoa nắn, cố ý bóp rốn bị thao lồi ra.

“Đừng… Đừng mang thai… phụ thân… Ô… Trong bụng…” Nàng nức nở.

Kích thích khiến Hòa Du mơ hồ, chẳng rõ tỉnh hay không, tay chẳng nâng nổi để gạt tay Tần Tu Trúc. Hậu huyệt bị dương vật làm bậy vẫn tiếp tục, nàng vô thức kẹp chân, nước mắt rơi xuống bụng.

“ nàng ăn dược.” Văn Duy Đức híp mắt nhìn Tần Tu Trúc, nửa ngày mới thu tầm mắt, thì thầm với Hòa Du: “Ta sẽ không để ngươi mang thai….”

Nàng ý thức mịt mờ, chẳng nghe rõ bốn chữ cuối hắn đè thấp, chỉ cảm nhận dương vật trong hậu huyệt không rút ra, mà còn cứng hơn nhiều.

“ phụ… thân… Đừng làm… Muốn chết… Du Du không dâm đãng… Đừng làm chết Du Du… Bụng sắp phá… A…” Nàng van xin.

“Tê…” Tần Tu Trúc lại bị nàng kẹp đến cứng thêm.

Nàng giờ như bị thao lộng trong ngoài, mềm nhũn treo giữa hai người, chẳng khóc nổi, chỉ khi bị thao tỉnh, ôm hai nam nhân, yếu ớt rên rỉ. Nàng cưỡi trên Tần Tu Trúc, tay chống ngực hắn, hai huyệt phía dưới bị Văn Duy Đức thao. Tần Tu Trúc vừa bắn, ngậm núm vú nàng, hai ngón tay luồn vào niệu đạo, ý đồ mở rộng, nhưng rõ ràng không được. Hắn chỉ cắm được chút quy đầu, bắn tinh vào, và làm vậy. Giờ hắn thở hổn hển, chờ Văn Duy Đức bắn. Hắn từng thử song long, nhưng nỗ lực mãi, ngay cả ngón tay cũng chen không lọt vào tiểu huyệt kín kẽ, huống chi song long. Hắn bỏ cuộc, đợi Văn Duy Đức rút một dương vật, liền cắm thẳng vào tiểu huyệt sâu nhất, tiếp tục hưởng thụ sự mút chặt, thao nàng không ngừng.

Giữa hai thân thể nam nhân tràn đầy lực lượng, nàng như tờ giấy mỏng, hai miệng nhỏ trước sau bị nhét đầy, căng không còn khe hở. Từ hôn mê đứt quãng ban đầu, nàng giờ hoàn toàn mềm nhũn, tay chân buông thõng, tùy họ bẻ thành bất kỳ tư thế nào. Hai dương vật cứng như sắt chỉ cách tầng niêm mạc mỏng manh, ép nhau, chẳng ai chịu thua, như thi xem dương vật ai ác hơn, sâu hơn.

Tiếng thở thô nặng của nam nhân hòa lẫn tiếng nước dâm mĩ vang không dứt. Hai kẻ ngày thường hô mưa gọi gió, giờ thoái hóa thành thú dục, thở dốc, gầm nhẹ, rên rỉ khó kìm, vang khắp hoa uyển. Quần áo họ xộc xệch, Tần Tu Trúc gần như trần trụi, chỉ khoác áo lót mỏng, ướt đẫm mồ hôi, ngực ẩn hiện Toản Văn phát sáng, lan đến vai sau, dâm mĩ lạ thường. Văn Duy Đức khá hơn chút, nhưng kẻ luôn y quan chỉnh tề giờ vạt áo rộng mở, nửa bên trễ xuống khuỷu tay, lộ cơ ngực rắn chắc, mồ hôi lăn qua ngực, nơi Toản Văn hắc kim mơ hồ hiện ra. Long lân giờ hiển hóa hoàn toàn, lóe ánh sáng tình dục mê hoặc trong đêm tối.

Hai nam nhân đứng đầu đế quốc, giờ trên thân một nữ nhân, dâm mĩ, khó coi, như giao hoan bẩn thỉu trong kỹ viện. Nữ nhân bị kẹp giữa, đã bị thao thành mảnh vải rách, chẳng thể khâu lại thành người. Môi đỏ mọng vì thiếu oxy, khóc không thành tiếng, dâm đãng hay xin tha, mọi tiếng rên đều bị tao huyệt ngậm hai dương vật thao nát, chỉ còn than thở đứt quãng trào ra yết hầu. Thường xuyên, nàng ngã vào một nam nhân, bị bóp miệng hôn, ngạt thở, rồi bị nam nhân kia túm lên hôn tiếp, tầng tầng lớp lớp in dấu họ lên người nàng.

Nàng bị thao ngốc, hai nam nhân bảo sao nàng làm vậy, chẳng phản kháng, chẳng cào cấu, chỉ tiểu huyệt co rút, kẹp họ đến run rẩy. Hoảng hốt, nàng mơ hồ nghe ai đó bóp vú, không ngừng hỏi: “Nào, Du Du… Giờ… Dương vật ai làm nàng sướng nhất?”

“ nàng muốn ai hơn?”

Ta…

Nàng hé miệng, chưa kịp đáp…

Nhưng nam nhân kia trầm mặc, chẳng nói gì. Nàng dựa vào ngực hắn, mắt đẫm lệ đầy ảo giác. Chỉ thấy vảy nơi khóe mắt hắn khép mở, đồng tử hắc kim bí ẩn sau lông mi nửa khép, hoa văn dày đặc trong mắt bị bóng nàng làm rối loạn, vặn xoắn, khiến tim nàng đập nhanh, toàn thân lạnh toát.

Nàng từng thấy ánh mắt ấy. Ở đâu đó… Nơi nào? Nàng nghĩ không ra. Nhưng nàng nhớ, lần đó… nàng có nói sai, làm sai gì không? Ánh sáng vàng nâu mờ ảo, không gian hẹp, hàng rào sắt… Còn gì nữa? Vách tường lạnh băng… Ai đó gầm giận. Những thứ lỗi thời, không nên xuất hiện, đột nhiên trào ngược vào óc nàng. Đầu đau quá.

Nhưng Tần Tu Trúc chẳng định tha nàng, hung ác bóp đùi nàng, thao mạnh: “Nói, ai làm nàng sướng nhất!”

“ phụ… thân… Là phụ thân…” Nàng thét lên.

Cặp đồng tử hắc kim chớp động, tiến sát nàng. Môi nàng bị hôn, hai huyệt đồng thời bị làm đến cao trào. Cơn cao trào cuồn cuộn xé tan mảnh ký ức vừa lóe lên, bị tinh dịch và tin tức tố hai nam nhân làm ô uế thành bóng tối.

Nữ nhân bị nhục ngược đến cực hạn, rốt cuộc hôn mê hoàn toàn.

395

“Thương Chủ… Không biết chuyện của Hòa Du, còn có thể cứu vãn được không?”

Văn Duy Đức ngồi bên mép giường, lúc này đã là đêm hôm sau. Hai nam nhân ôm lấy Hòa Du, làm tình đến trời đất u ám, chẳng biết thời gian trôi. Cuối cùng, chẳng rõ cả ba chìm vào giấc ngủ từ khi nào. Khi tỉnh lại, họ ôm nàng đến suối nước nóng, cho nàng ăn chút thức ăn và uống nước. Nửa đường, chẳng hiểu sao, trong hồ suối lại diễn ra một trận dâm mĩ. Đến khi trời Thiên Đô tối đen, cả hai mới dần bình tĩnh.

Tần Tu Trúc hôm nay có việc, không ở lại qua đêm. Khi Văn Duy Đức tiễn hắn, Tần Tu Trúc bất ngờ buông một câu như vậy. Nhưng lúc ấy, Văn Duy Đức không đáp.

Giờ đây, hắn ngồi trước mặt Hòa Du. Nàng vẫn giữ tư thế ngủ quen thuộc, cuộn mình ở góc giường, quay lưng vào tường, khẽ run, chẳng rõ vì lạnh hay điều gì khác. Hắn vươn tay kéo chăn dưới chân nàng, đắp lên người nàng.

Nàng dường như vẫn lạnh, theo bản năng tìm nguồn ấm, nép sát vào đùi hắn. Rõ ràng nàng ngủ say, nhưng đôi mày cau chặt, mắt ngấn nước, làm ướt cả vạt quần hắn. Trước khi ngủ, hắn đã cho nàng uống những viên đan dược giảm đau thường dùng… Liệu có không hợp với nàng?

Văn Duy Đức đưa ngón tay lau nước mắt nàng, thầm nghĩ lần sau phải hỏi Việt Hoài. Hắn thở ra, vừa đứng dậy, tay đã bị nàng nắm chặt.

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã khuya, nhưng hôm nay hắn còn vài việc chưa xử lý…

---

Hòa Du thở hổn hển từng ngụm, như thể liều mạng tỉnh lại từ trạng thái thiếu oxy, mở to mắt khi trời chưa sáng hẳn. Nàng tỉnh sớm, quay đầu liền hiểu vì sao mình ngạt thở. Nàng cuộn chân, nghiêng người nằm trong lòng nam nhân, bị hắn từ phía sau ôm chặt eo, xương sườn đau nhức vì cánh tay hắn siết mạnh. Sự chênh lệch hình thể quá lớn khiến tư thế ngủ này như nàng bị vo thành một quả cầu nhung mềm, nằm gọn trong lòng hắn.

Nàng chẳng cần quay đầu cũng biết là ai. Nam nhân phía sau vẫn chưa cởi bỏ y phục, chỉ trút áo ngoài, ngủ với quần áo nguyên vẹn. Nhưng bản năng sinh lý “chào cờ”, dương vật cương cứng cách lớp vải áp sát nàng, khiến nàng run rẩy không ngừng.

Hòa Du chẳng dám động, chỉ mở to mắt, ép mình nhìn vào một điểm. Nhưng nơi ấy mờ mịt, ánh vào mắt lại là hình ảnh đêm qua, nàng bị kẹp giữa hai nam nhân, dâm đãng như kỹ nữ, dính đầy dơ bẩn, vẫn chưa thỏa mãn mà quay đầu cầu xin họ. Nàng hèn mọn, bị nhục nhã, bị hành hạ, nhưng chỉ biết vui sướng.

Chưa dừng lại ở đó. Nàng chẳng biết liêm sỉ, miệng đầy dâm thanh lãng ngữ, vượt xa mọi lần trước, cầu xin hai nam nhân ấy không chút giới hạn. Thậm chí, nàng dùng cách xưng hô ấy, cầu xin kẻ phía sau—thù nhân của nàng.

Lúc này, ngay cả hô hấp cũng thành gông cùm. Không khí vào yết hầu như hóa thành đá vô hình, chẳng thể phun ra, nghẹn đến hốc mắt đau nhức. Nhưng nàng như mất đi khả năng khóc, chẳng thể rơi lệ.

Dù nàng bất động, nam nhân nhạy bén đã tỉnh ngay khi nàng thức dậy. Nhưng chẳng rõ vì sao, hắn không mở mắt, không đứng dậy, mà càng áp sát nàng, vùi đầu vào hõm vai nàng.

“Thế nào… đã tỉnh rồi sao?” Giọng hắn trầm thấp, kéo dài, khác hẳn sự nghiêm cẩn thường ngày, như mưa rả rích sau trưa hè, gõ vào tai nàng.

“Ngủ thêm chút đi.”

Nàng há miệng, không khí vừa hít vào như lưỡi dao trào ngược, cắt nát giọng nàng. Lý trí bảo nàng, lúc này không nên chọc giận hắn, phải diễn kịch, giả vờ ngoan ngoãn, ép mình cầu toàn. Nhưng nếu mọi sự đều sắc bén như huy nhận, chém xuống biết bao đau đớn.

“Còn… đau lắm sao? Run thế này?” Văn Duy Đức như còn trong cơn mê, ôm nàng chặt hơn, chẳng muốn tỉnh. “Hay vẫn lạnh?”

Thật lâu sau, nữ nhân trong lòng hắn dường như ngừng run. Nàng chỉ cuộn mình chặt hơn, giọng nhỏ: “Ta… đói bụng, muốn… dậy ăn sáng.”

Lý do này cuối cùng giúp Hòa Du rời khỏi chiếc giường khiến nàng sợ hãi. Văn Duy Đức gọi thị nữ đến tẩm cư hầu hạ họ rửa mặt. Hòa Du không quen bị người phục vụ, trước giờ luôn tự làm. Văn Duy Đức thì thản nhiên, nhưng khi thị nữ giúp hắn thay y phục, họ dựng một bình phong giữa hai người.

Hòa Du chẳng những không bận tâm, mà còn thấy nhẹ nhõm hơn. Nàng đã mặc xong y phục, nhưng bên kia dường như vẫn chưa hoàn tất. Nhìn bóng người qua lại sau bình phong, nàng không khỏi cảm thán. Quả là quyền quý, ngay cả việc mặc y phục cũng phức tạp, từng lớp phiền toái, từ bội điệp bên hông đến huy rũ trước ngực, đều chẳng hề đơn giản. Nàng liếc nhìn sau bình phong—

Họ đã làm bao lần như thế, nhưng nàng chưa từng thấy nam nhân này trần truồng trước mặt nàng. Nàng nhớ lại, mặt đối mặt, thấy môi hắn hé ra thở dốc, mồ hôi lớn lăn từ cằm xuống cổ, gân xanh nổi lên, hầu kết rung động, kéo dài xuống xương quai xanh… Ánh sáng mờ ảo từ một góc chiếu xuống.

Nàng nghe tiếng mình rên rỉ, nghe hắn thở dốc… Và nàng ngửa mặt, ngạt thở như sắp hôn mê, cổ bị bóp chặt—lời chất vấn lạnh băng vang lên:

“Vì sao?”

Còn gì nữa? Còn gì?

“A!” Nàng giật mình, ôm đầu kêu lên, suýt ngã khỏi ghế.

Bình phong được dời đi. Nam nhân đã mặc y phục, chưa vấn tóc, cau mày nhìn nàng: “Sao vậy?”

Hòa Du ngơ ngác ngẩng đầu, hình ảnh hắn cưỡi trên nàng, bóp cổ nàng, lặp đi lặp lại “Vì sao” chồng lấn hoàn toàn với người trước mắt. Nhưng ký ức sau đó… chỉ còn những mảnh vỡ loang lổ. Nàng không dám nghĩ, lắc đầu, tránh ánh mắt hắn, ngoan ngoãn đáp: “Không… Không có gì, suýt ngã thôi.”

Lúc này, thị nữ đang vấn tóc và đội mũ quan cho hắn. Có lẽ vì hắn đột nhiên cử động, làm rối tóc, hắn khẽ cau mày. Cả phòng thị nữ, dù hầu hạ hắn hay nàng, đều hoảng sợ quỳ xuống nhận lỗi.

Văn Duy Đức nhìn gương mặt tái nhợt của Hòa Du, giơ tay ra hiệu cho thị nữ chuẩn bị bữa sáng, rồi nói với nàng: “Lại đây, vấn tóc cho ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro