Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

346 + 347 + 348 + 349 + 350

346

Văn Từ Trần càng tiến sâu, hắn biết rõ nữ nhân dưới thân đã tự lành. Tiểu huyệt khôi phục sự khít khao, màng trinh tượng trưng cho sự thuần khiết cũng tái sinh hoàn hảo. Thậm chí, tinh thần nàng đã bị thao túng đến mức hóa thành một tờ giấy trắng, đánh mất tri thức thường thức, không còn nhớ hắn, không nhận ra hắn.

Trong thùng xe kín mít, chỉ có hai người họ. Dưới thân hắn là một Hòa Du hoàn chỉnh, mới tinh, thuần khiết.

Khác với vẻ bất cần đời và lười biếng thường ngày, lúc này, đuôi mày, khóe mắt, và đôi môi của Văn Từ Trần – những nơi thể hiện cảm xúc – đều toát lên sự u tối, lạnh lẽo, xa cách.

Hắn gần như tàn nhẫn, hung hăng đẩy dương vật vào sâu hơn phân nửa, xé toạc người nữ tử hoàn chỉnh này một lần nữa. Hắn khiến người mới tinh nhuốm máu, biến thiếu nữ thuần khiết thành một kẻ dâm đãng.

“A… Đau… Đau quá… Lấy ra đi… Thật sự đau quá, đau quá… Ô ô…” Nàng khóc lớn, cố vùng vẫy đứng dậy, đưa tay đẩy vào bụng dưới hắn. Nhưng so với sức mạnh của người nam nhân này, nàng yếu ớt như bồ công anh trước gió. “A a a!”

Nàng mềm yếu giãy giụa , đổi lại chỉ là cái nắm chặt mắt cá chân của hắn, hung hăng thúc hông về phía trước. Lực đạo quá mạnh khiến dương vật gần như đâm xuyên nàng, nhấc bổng thân thể nàng lên.

“Ha… Mẹ nó, Hòa Du… nàng thật quá nhỏ, quá chặt… Ta còn chưa cắm hết vào, đã chạm đến đáy rồi…” Văn Từ Trần thở dốc, giọng ngắt quãng xen lẫn lời nhục mạ. Tay phải hắn đè lên môi âm hộ nàng, banh ra một bên. Tiểu huyệt trắng nõn ôm lấy dương vật hắn, vài tia máu chảy dọc theo mép âm hộ, thấm xuống khăn trải giường, nở thành những bông hoa hồng. Hắn giữ nguyên một bên môi âm hộ, bắt đầu đung đưa dương vật.

Việc ra vào quá khó khăn, thịt non trong tiểu huyệt mút chặt trụ thể hắn, mỗi lần rút ra đều khiến hơi thở hắn thêm hỗn loạn.

“…A… Đau… Đau…” Hòa Du chưa hề hồi phục thần trí sau trận chà đạp ngoài sơn động. Vừa tỉnh lại, nàng đã bị hắn đâm xuyên tiểu huyệt. Nàng ngây dại, chỉ biết khóc lớn, kêu đau, chẳng thể nói trọn một câu.

Lần này, hắn không đột ngột phóng thích tin tức tố để kích thích nàng động dục như trước. Thay vào đó, hắn cố ý học theo đại ca, chậm rãi thả ra tin tức tố. Sự phóng thích từ tốn dường như giảm bớt phần nào đau đớn cho nàng, nhưng việc bị thao túng dường như đã khắc sâu nỗi sợ hãi vào xương tủy. Dù không còn đau dữ dội, nàng vẫn không ngừng ngẩng cổ, cố xoay người bò ra ngoài.

Văn Từ Trần cố ý nới lỏng tay đang giữ chân nàng, để nàng trườn về phía trước. Hạ thể hắn không còn rút ra mạnh mẽ, tiếng khóc của nàng cũng nhỏ dần, chỉ còn tiếng nức nở. Nàng bấu chặt khăn trải giường, cố sức bò, cuối cùng gần như đẩy được thứ đang làm ác trong cơ thể nàng ra ngoài.

“a… Ách a… A!!” Tiếng nức nở của nàng lập tức bị hắn đột ngột thúc hông, biến thành tiếng khóc vỡ òa.

“Chạy cái gì? Bị thao khó chịu sao?” Văn Từ Trần cắn vào cẳng chân nàng. “Hừ? Bao nhiêu nữ nhân cầu xin ta chạm vào, ta còn lười chẳng thèm để ý…”

Nàng nghiêng nửa thân trên, vặn vẹo eo, bấu chặt khăn trải giường, khóc lóc vùi mặt vào đó, lắc đầu. “Ta không… Không biết… Không… Không muốn bị thao… Đau quá… Ta sai rồi… Ta thật sự biết sai rồi… Ta không dám… Đừng phạt ta… Đau quá…”

“Ha…” Văn Từ Trần bật cười khẽ. Hắn nhận ra nữ nhân dưới thân vẫn chưa hồi phục từ trạng thái ngây dại sau trận chà đạp ngoài sơn động, vẫn là một đứa trẻ tâm trí thoái hóa. Những mảnh ký ức đan xen hiện lên trước mắt, khiến nụ cười hắn thêm phần nghiền ngẫm. “Không sai, nàng đã làm sai. Là đứa trẻ hư… nên mới đau.”

“Ta không… Không phải… Du Du không hư… a! A… A…” Hòa Du khóc lóc phân bua, nhưng bị hắn hung hăng đâm xuống, tiếng kêu cao vút cắt ngang lời nàng.

Hương tin tức tố của Hòa Du trong không gian kín của thùng xe trở nên nồng nàn, bao bọc Văn Từ Trần trong sự ngọt ngào như mật. Hắn cảm nhận rõ ý thức mình dần chìm vào sâu thẳm, nơi điên cuồng, u tối, táo bạo, thị huyết, tham lam, và nhục dục cuộn trào.

“A ha… Mẹ nó…” Hắn ngẩng cổ, hít sâu một hơi, rồi cúi xuống đè lên người nàng, giọng trầm khàn. “Như vầy đi, nàng ngoan ngoãn nghe lời… Tiểu Du… sẽ không bị phạt nữa…”

“Ô ô… Nghe lời… Nghe lời…” Nàng nức nở đáp.

“Gọi ta…” Hắn chậm lại nhịp ra vào. “Giống như khi chúng ta mới gặp… Gọi tên ta.”

“…Ô ô… A… Ta… A…” Hòa Du làm sao biết mình phải gọi gì. Lúc này, nửa thân trên nàng cuộn tròn, nửa thân dưới bị hắn banh ra, không thể không nằm phơi bày. Văn Từ Trần hôn lên vai nàng, đưa tay kéo lấy bầu ngực bị nàng ép dẹp, khiến ý thức vốn đã hỗn loạn của nàng càng thêm mơ hồ. “A!”

Hắn cắn mạnh vào vai nàng, thịt mềm bị răng nanh nghiến chặt, phá da, máu chảy dọc khóe miệng hắn. Hắn như một con kền kền thong thả xé xác thỏ non, ngón tay hung hăng kéo bầu ngực nàng. Hắn mút máu nàng, cắn xé nàng, hạ thể thúc mạnh, dương vật đâm thẳng đến cổ tử cung. “Sai rồi.”

“xin… lỗi… Không nổi… A a a!” Nàng chẳng còn biết kêu đau chỗ nào, chỉ thấy người nam nhân gây đau đớn này quá đáng sợ.

“Xin lỗi” rõ ràng không phải đáp án đúng.

Hắn đè nặng nàng, vừa cắn xé vai, xoa nắn ngực, vừa hung bạo thúc hạ thể. Hắn rút dương vật gần hết ra, rồi lại đâm mạnh vào. Tiểu huyệt vừa khai phá co bóp, mỗi lần hắn đâm vào, môi âm hộ sưng tấy, miệng huyệt bị xé rách càng thêm tàn nhẫn.

“Gọi!” Hắn gầm lên bên tai nàng, như kền kền gào rú.

Nhưng Hòa Du lúc này không còn tri giác tỉnh táo, như tờ giấy trắng chẳng có ký ức. Nàng không thể nhớ ra người nam nhân này là ai, cũng chẳng biết phải gọi gì.

Nàng khóc rống, quay mặt, cố nhìn rõ hắn. Ánh đèn ấm áp xuyên qua mái tóc đỏ của hắn, làm mềm đi đường nét gương mặt đậm chất dị vực. Đôi mắt dị sắc xanh nhạt xen tím lấp lánh trong bóng tối, đồng tử thon dài hiện lên hoa văn dâm mỹ. Hơi thở hắn khiến ánh mắt dao động, lấp lánh như ánh nước dưới nắng. Đuôi mắt nhếch lên tàn nhẫn, vảy đỏ khẽ lộ, gương mặt hung lệ như kền kền giương cánh đen, mang điềm xấu khiến nàng run sợ.

Rõ ràng là một người xa lạ đẹp đẽ, tuổi tác tương đồng với người ca ca từng đến nhà nàng.

Tại sao lại khiến nàng đau đớn thế này?

Nàng không thể hiểu.

Vì thế, nàng khóc càng thảm thiết, vắt óc chỉ thốt ra lời xin tha vụn vỡ: “Thực xin lỗi… Tiểu ca… Ca… Ta sai rồi… Ta không biết ngươi… Ta thật sự không biết ngươi… Đau… Đau quá…”

“A… Ha.” Văn Từ Trần chậm rãi dừng động tác. Hắn ngẩng đầu khỏi vai nàng, đưa tay bóp chặt cằm nàng, buộc nàng đối diện mình. “Ngươi… gọi ta cái gì?”

“Tiểu… Tiểu ca ca… Đừng phạt… Đau quá… Đau…”

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Trong ánh nhìn, đôi mắt nàng mờ mịt bởi nước mắt và hoa văn động dục, như sương xuân bao phủ.

Hắn chợt thấy nàng mờ nhạt.

“Gọi lại.”

“Tiểu… Tiểu ca ca…” Đau đớn giảm bớt khi hắn dừng lại, nàng lập tức ngoan ngoãn gọi theo.

“…Ha… Ách a… Mẹ nó…” Văn Từ Trần thở dốc, tay bóp cằm nàng chuyển thành nâng mặt nàng.

Hắn cúi xuống, chóp mũi cọ vào chóp mũi nàng. “Ta là Văn Từ Trần… Sơn không phụ trần, xuyên chẳng từ chối doanh… ‘Từ Trần’… Nhớ chưa? Gọi ta… Gọi tên ta…”

“Mau gọi.”

“Nghe… Văn Từ Trần…”

“Ngoan… Gọi A Từ…”

“A Từ…”

Hắn nhẹ cắn chóp mũi nàng. “Gọi, A Từ ca ca.”

“A Từ ca ca… Ô ngô!”

Lời nàng vừa dứt, hắn đột nhiên ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng. Dù đang hôn, hắn vẫn mơ hồ ra lệnh: “Tiếp tục gọi.”

Miệng nàng bị hắn lấp kín, làm sao gọi được. Sự chần chừ của nàng lập tức đổi lấy trừng phạt. Hắn hung hăng thúc hông, dương vật vốn dừng trước tiểu huyệt bất ngờ đâm xuyên, chạm đến cổ tử cung. Nàng bị đâm đến khóc rống, lập tức nghe lời: “A Từ… Ô ô… A Từ ca ca…”

Miệng bị lấp, lưỡi bị hắn quấn lấy, nàng chẳng thể phát ra âm thanh rõ ràng. Nhưng khi gọi tên hắn, đầu lưỡi nàng chuyển động, khẩu hình thay đổi, răng cố khép lại, niêm mạc khoang miệng biến hóa, yết hầu rung lên, hòa cùng tin tức tố ngọt ngào của nàng…

Tất cả đều cộng hưởng với hắn.

Cộng hưởng vì gọi tên hắn.

Hắn vẫn chưa hoàn toàn nhắm mắt đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào này. Hắn thấy rõ nàng nhắm chặt mắt vì nụ hôn mãnh liệt, nước mắt trào ra nơi khóe mắt, như thể màn sương mù che phủ hắn trong mắt nàng tan đi, hóa thành…

Một cơn mưa.

Hắn nhớ lại khi còn nhỏ, hắn thích chơi trò chơi. Tiểu Phong yếu ớt, hai ca ca bận rộn, hiếm khi về nhà, làm sao có thời gian chơi cùng hắn. Dù là một đứa trẻ, hắn vẫn có khả năng ẩn thân, tự tin tuyệt đối không bị phát hiện khi lén theo hai ca ca ra ngoài. Như lời các ca khen ngợi, hắn quả thực rất lợi hại. Hai ca ca hiếm khi phát hiện ra hắn. Ban đầu, trò chơi ấy rất thú vị.

Nhưng dần dần, Văn Từ Trần nhận ra trò chơi này chẳng còn vui. Nếu luôn không bị phát hiện, chơi trốn tìm còn gì thú vị?

Rồi một lần, Tiểu Phong lại phát bệnh. Hai ca ca vội vã ôm Tiểu Phong chạy đi tìm Hoài ca. Nửa đường, trời đổ mưa. Mưa không lớn, hắn ẩn thân theo sau. Tình trạng Tiểu Phong không tốt, hai ca ca không dám hóa hình, nhưng vì vội vã mà chạy càng lúc càng nhanh. Họ vượt qua những dãy núi mênh mông, đầm lầy, hải vực, xuyên qua mê chướng và sương mù dày đặc. Với một đứa trẻ như hắn lúc ấy, điều đó thật sự quá sức.

Nhưng hai ca ca quá vội vàng.

Vội đến mức như chẳng thấy hắn.

Hắn dần không theo kịp, chỉ biết cố sức nhìn bóng lưng hai ca ca xa dần. Mưa che phủ, hắn không cẩn thận ngã nhào. Khi đứng dậy, bóng dáng hai ca ca đã biến mất.

Hắn ngơ ngác đứng đó, chỉ nhớ cơn mưa nhỏ tí tách rơi xuống người. Nước mưa làm hiện rõ dấu chân ẩn thân của hắn thành những gợn sóng. Mưa tưới lên người, bắn lên những giọt nước nhảy nhót.

Mưa rơi trên hoa cỏ, trên đá, làm hiện rõ hình dáng chúng, bóng hình chúng.

Văn Từ Trần nhớ rõ, hắn giơ tay, nhìn nước mưa nhảy nhót trong khoảng hư vô của cơ thể ẩn thân, như đang nắm lấy tay hắn. Mưa tí tách, khởi, thừa, chuyển, hợp, như khẽ gọi tên hắn.

Thế gian náo nhiệt, nhưng hắn dường như lẻ loi. Hắn đứng đó, rõ ràng hiện hữu, nhưng chẳng ai thấy.

Chỉ có cơn mưa thấy hắn, gọi tên hắn.

“Gọi lại…”

“A Từ ca ca…”

“Gọi.”

“A Từ ca ca…”

Giống như lúc này.

Nước mưa từ hốc mắt nàng trào ra, tưới lên người hắn.

Sương mù tan, ánh sáng xuyên mây, thấm vào bùn đất đen tối, nắm lấy mầm cỏ bị lãng quên, làm vạn vật sống lại.

Xuân về.

347

“A… Quá… Nhanh… Ô… Nhẹ thôi… Bụng… Đau… Trướng…”

“Tiểu Du… Ngoan nào… Như vậy có thoải mái không? Xoa nắn tao thịt… hay là đâm sâu vào trong này? Ha… Chết tiệt… Thật chặt khít…”

“Phải… Thoải mái… Nhưng… Vẫn… Trướng… Đau…”

Văn Từ Trần nhanh chóng nắm được cách điều tiết tin tức tố, từng bước phóng thích tin tức tố một cách tinh tế. Trước đây, hắn chưa từng bận tâm đến việc kiểm soát thứ này. Với hắn, tin tức tố vốn chỉ là công cụ để thỏa mãn dục vọng, muốn làm gì thì làm, chẳng cần để ý quá nhiều. Nhưng ngẫm lại, hắn chưa từng đối với bất kỳ nữ nhân nào, dù là phàm nhân hay tu sĩ, lại phóng thích tin tức tố một cách vô độ như với Hòa Du. Phải biết, phóng thích quá nhiều tin tức tố không chỉ hại nàng, mà ngay cả thân thể Thanh nhân như hắn cũng chịu tổn thương không nhỏ.

Hôm nay, lần đầu tiên, hắn học được cách khống chế tin tức tố của mình tinh chuẩn như đại ca, dùng tin tức tố để điều khiển một phàm nhân, cân nhắc từng chút một, khiến nàng dần dần chìm đắm trong dục vọng.

Nói thật, hiệu quả vượt xa những gì hắn dự đoán.

Hòa Du, với thần trí mơ màng ngây dại, dần dần không còn cảm thấy đau đớn quá mức. Nàng bắt đầu bộc lộ cảm xúc chân thành hơn, giọng nói run rẩy: “Tốt hơn rồi… A… Sâu… Bên trong… Đau…”

“Đau? Đau mà không kêu sao?”

“A Từ ca ca… A… A Từ, A Từ ca ca…”

Văn Từ Trần vừa tăng thêm lượng tin tức tố để kích thích dục tình, vừa điều chỉnh nhịp độ, đẩy nhanh tốc độ chiếm đoạt nàng. Mỗi lần nàng ngoan ngoãn khóc lóc gọi tên hắn, hắn lại xoa nắn nơi nhạy cảm của nàng, từ âm đế đến nhũ hoa, dương vật rút ra một chút để cọ xát vào vùng thịt mềm mại phía trên. Dưới sự dẫn dắt ấy, nữ nhân với ý thức đơn sơ dần học được một chân lý giản đơn: kêu gọi đúng cách sẽ được ban thưởng khoái lạc, còn phản kháng chỉ chuốc lấy đau đớn. Thế là nàng càng lúc càng ngoan ngoãn, để mặc hắn thao lộng

Bản năng nguyên thủy của động dục dần chiếm lĩnh ý thức thuần khiết của nàng, tin tức tố ngọt ngào của nàng bùng phát đến đỉnh điểm. Nàng bắt đầu chủ động ôm lấy cổ hắn, lật người, nâng thân thể cọ sát vào cơ bắp rắn chắc của hắn. Phần hạ thể cũng bắt đầu phối hợp, mông nàng nâng lên hạ xuống vụng về, nghênh đón từng nhịp tiến vào của hắn.

“Tiểu huyệt của nàng nuốt trọn dương vật của ca ca rồi… Còn đau không?” Văn Từ Trần cúi đầu nhìn xuống, dương vật vốn chỉ vào được một nửa giờ đây đã gần như hoàn toàn chìm sâu trong nàng. Hắn ngồi dậy, kéo quần xuống thấp hơn để tiện bề hành sự.

“Ô… Không đau, không đau… A Từ ca ca… Bên trong… Ngứa… Rất ngứa…”

Văn Từ Trần ngồi thẳng, hai tay giữ lấy đôi môi âm hộ của nàng, kéo ra hai bên, rồi đột ngột đẩy toàn bộ phần dương vật còn lại vào trong. Quy đầu chạm đến khối thịt cứng ở cuối huyệt đạo, hắn chậm rãi nghiền nát, hỏi: “Chỗ này sao?”

“Phải… A… Ngứa… Đừng… Đừng như thế…”

Hắn thong thả chiếm đoạt, tuy không đau, nhưng lại mang đến một cảm giác khác, khó chịu hơn, như thiêu đốt nàng. Phần hạ thể như bị căng nứt, cảm giác no đầy khiến nội tạng nàng như đảo lộn. Đồng thời, dường như có vô số con kiến bò ra từ nơi bí ẩn, len lỏi theo mạch máu, trườn lên da đầu, tích tụ sâu trong đại não, không cách nào phát tiết.

“A Từ ca ca… A Từ ca ca… Khó chịu quá… Thật khó chịu… Ngứa quá… Cầu huynh… Chỗ đó… Nơi đi tiểu… Ngứa lắm… Cầu huynh gãi giúp muội… Gãi đi…”

So với tiếng khóc đau đớn ban đầu, giờ đây giọng nàng trở nên dính nhớp, như ngậm một ngụm mật, rên rỉ gọi hắn. Nàng không thể diễn đạt rõ cảm giác này là gì, chỉ biết vặn vẹo dưới thân hắn. Nửa thân trên cong lên, tựa vào vách xe, mông nâng cao, eo lắc lư, nhũ hoa rung chuyển dữ dội. Nàng cố gắng vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, cầu xin hắn cử động.

Nàng khóc thảm thiết hơn, miệng há to, thở hổn hển, ánh mắt van nài nhìn hắn. Tin tức tố của nàng như ngọn lửa rừng rực, thẩm thấu mùi cỏ xanh và hương hoa nhàn nhạt.

Trong cơn hoảng loạn, Hòa Du chỉ cảm thấy như đang chạy qua cánh đồng hoa rực rỡ giữa ngày hè, ngẩng mặt lên, ngọn gió núi mang theo hơi ấm mặt trời thổi qua chóp mũi, kích thích đôi mắt nàng chảy nước mắt.

“Ách… Ha… Được, ca ca sẽ dùng dương vật gãi ngứa cho nàng…” Tầm mắt Văn Từ Trần tối sầm, hai tay đè mạnh đùi nàng, tách ra hai bên, kéo cánh tay nàng ôm lấy đùi mình. “Tự mình giữ lấy tiểu huyệt… Đè chỗ này… Bẻ ra…”

Hắn cầm tay nàng, hướng dẫn nàng vòng qua đùi, dùng ngón tay đè hai bên môi âm hộ, kéo ra. Hắn thuận tay lấy gối kê dưới eo nàng, nâng nàng lên. Ở tư thế này, nửa thân trên nàng dựa vào vách xe, đùi áp sát giường, cánh tay vòng qua đùi, kéo môi âm hộ ra, hai chân treo trên khuỷu tay, tách rộng, để lộ hoàn toàn tiểu huyệt trước mắt hắn. “Giữ chặt tiểu huyệt… Không được buông… Nếu không, ta sẽ phạt chết nàng… Nghe rõ chưa?! Ta sẽ thao chết Tiểu Du!”

“Nghe… Nghe rõ… Ách a! Đừng… Đừng thao chết… Tiểu Du… A!” Nàng bị giọng nói trầm khàn của hắn dọa sợ, ngoan ngoãn ôm chặt hai chân, dùng sức kéo môi âm hộ, để lộ hoàn toàn nhục động tròn trịa.

Văn Từ Trần gầm nhẹ, nắm lấy mắt cá chân nàng, kéo lên, đè vào vách xe, nâng mông nàng lên cao, hung hăng đẩy dương vật vào. “Thao… Thật sảng khoái…”

“A… Sâu quá… Sâu quá… Đau… A… Từ… Ca ca… Quá sâu… A!”

“Không được buông… Nếu không sẽ đau hơn!” Hắn giữ chặt mắt cá chân nàng, dùng lực cơ bụng, hung hăng đâm vào cổ tử cung.

Nhờ trọng lực và sức mạnh, Văn Từ Trần nhanh chóng mở ra cổ tử cung đã khép kín, “A… Thao… Sắp mở ra rồi…”

“Không… Không…” Nàng nào biết nơi đó sắp bị mở ra, chỉ cảm thấy như bị dao cắt sâu bên trong, nhưng kỳ lạ thay, nàng không cảm thấy đau đớn quá mức, chỉ có ngứa ngáy tột cùng được gãi đến sảng khoái. “A… A… A Từ ca ca…”

“Ngoan nào… Ca ca sẽ dùng dương vật gãi ngứa cho nàng… Lập tức sẽ không ngứa nữa… Thao vào tận tử cung Tiểu Du… Tử cung dâm đãng của nàng cần dương vật cắm vào mới hết ngứa…”

“…Được… Tốt… Cắm vào… Cắm vào… A… Tiểu Du… Tử cung… A…”

Từ phía sau, thiếu nữ nhỏ nhắn bị nam nhân đè ép giữa vách xe và giường, thân thể mềm dẻo bày ra tư thế mà người thường khó lòng làm được. Chỉ thấy nàng ôm chân mình, bị thao đến run rẩy, một chân bị đè chặt lên vách xe. Làn da trắng nõn hòa quyện với thân thể rắn chắc màu đồng cổ của hắn, cặp mông trắng ngần bị mỗi cú thúc sâu ép dẹp sang hai bên. Dâm thủy hòa lẫn máu tươi bắn tung tóe, nhưng nam nhân vẫn chưa cởi bỏ hoàn toàn y phục, áo giáp da đen chỉ kéo xuống ngang hông, lộ ra hoa văn đỏ rực sau eo, lấp lánh như thiêu đốt trong bóng tối.

Đèn châu mờ ảo lay động theo nhịp hành sự kịch liệt, bóng hai người in trên vách, giao triền dữ dội. Tiếng thở hổn hển của nam nhân, tiếng khóc thút thít của nữ nhân, và âm thanh dâm đãng của thể dịch hòa quyện, hòa vào nhau một cách trọn vẹn.

“A… A… Không… A!!! A Từ… Ca ca…!” Bỗng nhiên, nàng thét lên cao vút, chân ôm chặt căng thẳng, mũi chân run rẩy.

“Muốn… Muốn tiểu… Tiểu ra… A a…”

Văn Từ Trần không ngừng lại, hắn biết nàng không mất khống chế, chỉ là bị thao đến cao trào, phun nước. Tiểu huyệt co bóp liên hồi, siết chặt dương vật hắn. “Ôm chặt chân… Bẻ tiểu huyệt ra! Không được buông… A… Đúng… Ngoan… Bụng nhỏ dùng sức… Hút ca ca… Hút dương vật ca ca…”

“A… A… Nhẹ thôi… Quá nhanh… Trướng… Ô a…” Hòa Du bị hắn đè hoàn toàn, mặt chôn vào lồng ngực rắn chắc, miệng há ra không thở nổi, chỉ phát ra những âm thanh mơ hồ yếu ớt.

“A… A… Ha… Tê… Vào…” Văn Từ Trần ác ý thúc mạnh, phụt một tiếng, quy đầu xuyên qua cổ tử cung, dương vật thô tráng mượt mà chìm sâu vào tử cung nàng.

Tử cung bị xuyên thủng, Hòa Du kêu thảm không thành tiếng, run rẩy mềm nhũn, không còn sức ôm chân, nhưng vì bị hắn đè chặt, nàng chỉ có thể giữ nguyên tư thế.

“Ô a!! A… Bụng… A!” Một cú thúc mạnh của Văn Từ Trần khiến nàng từ cơn hôn mê ngắn ngủi bị thao tỉnh lại.

“Tử cung Tiểu Du… Thật nhỏ, thật chặt… Ca ca sẽ dùng dương vật thao lớn một chút, để nàng không ngứa nữa… Được không?”

“Trướng quá… Đau… Bụng… Đau…” Vì dương vật hắn đã hoàn toàn cắm vào, dù động dục, nàng vẫn không thể che giấu cảm giác nội tạng bị đâm đau.

Nghe tiếng khóc mơ hồ của nàng, Văn Từ Trần nói: “Không phải bụng… Là tử cung… Để Tiểu Du tự nhìn xem, được không?”

Hắn vừa nói, phía trên họ hiện ra một mặt kính do pháp thuật ngưng tụ, phản chiếu hình ảnh hai người.

Rồi Văn Từ Trần ác ý ẩn đi thân hình—

“A… Ha… A!” Hòa Du, trong ý thức thuần trắng, không hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn vào mặt kính, chỉ thấy mình ôm chân, bẻ môi âm hộ, để lộ nhục động đỏ thẫm tròn trịa.

Rõ ràng cảm nhận được nam nhân, nhưng không thấy hắn đâu, nàng sợ hãi tột độ. “A Từ… A Từ ca ca… A… Đừng… Đừng… Ách nha! A…”

“Không sao… Ngoan ngoãn giữ chặt tiểu huyệt… Thấy chưa, chỗ tiểu của Tiểu Du… Trong gương, nhục động đó chính là tiểu huyệt của muội…” Giọng Văn Từ Trần cùng nhịp ra vào vang vọng trong ý thức nàng.

“Không… Ách a…”

Trong gương, một chân nàng bị đè lên vách xe, chân kia run rẩy không ngừng. Nàng ôm mông mình, ngoan ngoãn bẻ môi âm hộ. Âm đế cương cứng bị chà xát bởi lông và bụng hắn, lỗ tiểu khép mở liên tục vì khoái cảm quá độ. Tử cung bị dương vật thô tráng ép chặt, bàng quang bị đè nén, nước tiểu trào ra, chảy xuống nhục động đỏ tươi. Nàng như không ngừng cao trào, từng lớp chất lỏng trong suốt bị ép ra, thịt tử cung bắn tung tóe.

Nhục động lộ rõ khối thịt lồi sâu bên trong, như san hô mềm mại bị dương vật vô hình ép bẹp, nếp gấp huyệt căng đến cực hạn. Cuối huyệt mở rộng, bị kéo ra khang đạo.

Nàng đã hoàn toàn ngoan ngoãn, chỉ biết bị động chịu đựng sự thao lộng hung bạo.

“Nhìn xem… Tử cung của nàng… Tiểu Du… Thấy chưa… Bị ca ca dùng dương vật thao ra… A… Còn ngứa không? Có phải bị dương vật thao là hết ngứa? Thoải mái không?”

“Thoải mái… A… A… Tử cung… Thật thoải mái… A… Bị làm… Thật thoải mái… Ngứa quá… Muốn…” Mặt nàng bị lồng ngực hắn đè ép, vì ngạt thở mà há miệng, thè lưỡi, trợn trắng mắt khóc, nhưng lại lộ ra nụ cười si mê vì quá sảng khoái…

“Chết tiệt… Ca ca sẽ bắn tinh vào tử cung nàng… Để Tiểu Du nhìn xem… Tử cung dâm đãng của mình bị ca ca bắn đầy tinh dịch thế nào… Được không?”

“Ách a… Không… A…” Không biết vì ngạt thở hay khoái cảm quá độ, nàng đã bị thao đến choáng váng, nhưng từ “bắn tinh” như mang ý nghĩa khác, khiến nàng hoang mang không hiểu.

Nàng muốn cự tuyệt, nhưng trong gương chỉ có mình nàng, không có người thứ hai.

Ảo giác giữa chân thật và giả dối khiến nàng ngây dại, tư duy không thể lọc ra câu trả lời hữu hiệu, chỉ đơn giản hóa thành nỗi sợ hãi.

“A Từ… A Từ ca ca… ta sợ… Sợ lắm… Đừng… Đừng… Huynh ở đâu… A!” Nàng khóc lớn, thảm thiết. “A… Từ… A Từ… Ca ca… Ở đâu…”

Tin tức tố của nàng ngọt đến mức khiến người ta phát điên.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Văn Từ Trần nghe thấy ai khóc lóc thảm thiết, không ngừng hỏi hắn ở đâu.

Thùng xe lay động kịch liệt, đèn châu mờ ảo dần tắt, trước mắt hắn xuất hiện những đốm đen nghiêm trọng hơn.

Khi còn nhỏ, Văn Từ Trần đã sớm chán ghét sự lười biếng. Hoa cỏ, đá cây đều tĩnh lặng vô ngôn, yêu thú hay nhân loại đều chẳng có gì thú vị. Gió vô sắc, nước vô sắc, thiên địa chỉ có đen trắng.

Hồi nhỏ, một trận mưa nhỏ, tí tách, chỉ gợn vài vòng sóng.

Nhưng giờ đây.

Nàng thấy hắn, nhưng lại sợ không thấy hắn… Nàng thậm chí muốn tìm hắn.

Tiếng khóc kiều nộn của thiếu nữ như kéo dãn thời gian và không gian, biến thành cơn mưa giàn giụa thuở ấu thơ. Hắn vẫn ẩn thân, đứng nguyên tại chỗ, xung quanh là sương mù và vũ khí…

Nghe nói, sau cơn mưa sẽ có cầu vồng bảy sắc, nhưng hắn chẳng hứng thú, cũng chưa từng thấy.

Nhưng ngay lúc này, Văn Từ Trần hiện thân, nâng cằm Hòa Du, hung hăng hôn lên môi nàng, đồng thời bắn tinh vào sâu trong tử cung. Từng luồng tinh dịch nồng đậm tràn vào, từ nơi giao hợp trào ra chất lỏng trắng đục. Hắn vẫn hung hăng thúc vào, như muốn đẩy toàn bộ tinh dịch vào sâu trong nàng.

Khoái cảm tuyệt đỉnh của cao trào khiến hắn thấy rõ, trong mắt nàng, tầng sương mù tan đi, ánh sáng vui sướng hiện lên, như tìm được điều nàng khao khát từ lâu.

Giờ khắc này.

Mưa ngừng rơi.

Mọi thứ xung quanh như vỡ vụn, từng mảnh đốm đen rơi xuống. Hắn không thấy cầu vồng mỹ lệ trong truyền thuyết.

Nhưng hắn thấy một màu sắc duy nhất.

Là nàng.

“A Từ ca ca… Ở đây… Tiểu Du.”

348

Vệ Kha dẫn theo Hòa Du, mất cả một ngày trời mới đuổi kịp đoàn người của Văn Từ Trần. Vội vã mang theo thuộc hạ, khó khăn lắm mới bắt kịp, hắn lại phát hiện có điều gì đó không ổn.

Khi sắp đuổi kịp, thủ hạ của Vệ Kha đã thông báo để đoàn người dừng lại chờ hội hợp. Nhưng giờ đây, khi xe ngựa đã dừng lại, cỗ xe liễn của Văn Từ Trần, vốn là trung tâm của đoàn, lại bất thường. Đáng lẽ xung quanh phải có đông đảo hộ vệ và thuộc hạ canh gác, nhưng hiện tại chỉ còn chưa tới nửa đội, lại chẳng phải là tinh nhuệ của Địa Tức.

“Chuyện gì thế này?” Vệ Kha tiến đến hỏi Khuất Lê, một thủ hạ thân cận của Văn Từ Trần, thuộc hàng Địa Tức Tứ Tịch, cũng là một Thanh nhân.

“À… Cái này…” Khuất Lê ấp úng, liếc nhìn cỗ xe ngựa phía sau, dáng vẻ khó mà mở miệng giải thích. Cuối cùng, hắn kéo Vệ Kha đến gần xe liễn, hạ giọng nói: “Vệ trưởng đình, là thế này.”

Khuất Lê lớn tuổi hơn Vệ Kha nhiều, lại có giao tình không tệ, nên vẫn gọi hắn theo chức vụ cũ.

Lúc này, hai người đứng cách xe liễn không xa.

Cỗ xe liễn xa hoa không ngừng lay động, từ bên trong vọng ra tiếng rên rỉ và khóc lóc của thiếu nữ, xen lẫn những âm thanh khác. Xung quanh là các hộ vệ và thuộc hạ, dù vẫn giữ nghiêm chức trách, không dám rời vị trí hoặc âm thầm chờ lệnh, nhưng ai nấy đều khó giấu vẻ lúng túng. Dù trung thành và kỷ luật không cho phép họ biểu lộ gì, song…

“Tam công tử từ Dục Giang trở về… Dọc đường này… gần như chẳng dừng lại chút nào.” Khuất Lê thở dài. “Mấy huynh đệ đều là Thanh nhân, vốn dĩ đã… Ta đã điều một số người đi chỗ khác, nhưng những kẻ còn lại, toàn là nam nhân, tuổi cũng không lớn, huyết khí phương cương. Đặc biệt là nữ nhân kia… Ai… Lại khóc lại kêu. Chết tiệt… Ta đã cưới thê bao năm mà còn không chịu nổi.”

Vệ Kha hiểu ý hắn. Đúng là trong Địa Tức, phần lớn là Thanh nhân, mà muốn leo lên vị trí cao, chỉ có Thanh nhân mới đủ tư cách. Dù không phải Thanh nhân đỉnh cấp, nhưng họ vốn có dục vọng vượt xa người thường. Bình thường, họ hoặc là nuôi tình phụ, hoặc là khách quen của hoa lâu, chẳng bao giờ phải kìm nén. Nhưng trong tình huống đặc biệt này, quân kỷ lại cực kỳ nghiêm ngặt, có cho họ mười vạn lá gan cũng không dám tìm nữ nhân lúc này.

Song…

Tiếng khóc từ cỗ xe ngựa vẫn vọng ra, càng lúc càng thảm thiết, càng thêm rõ ràng. Thực ra, xe liễn cách âm rất tốt, tiếng khóc lóc đã bị vách xe lọc đi nhiều, nhưng chính sự mơ hồ ấy lại càng khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Huống chi, tiếng khóc của nàng… thật sự quá…

“Được rồi, ta hiểu rồi.” Vệ Kha nói với Khuất Lê. “Khuất ca, các ngươi nghỉ ngơi trước đi. Tam công tử để ta lo. Một canh giờ nữa, chúng ta tiếp tục xuất phát. Có ta ở đây, sẽ không có vấn đề gì. Để các huynh đệ nghỉ ngơi một chút.”

Vệ Kha nói xong, định bước về phía xe liễn của Văn Từ Trần.

“Tam công tử đang cao hứng, với tính tình của ngài ấy, ngươi đừng đi lúc này…” Khuất Lê vội ngăn lại.

“Không sao.” Vệ Kha ôn hòa đáp. “ ngươi cứ đi sắp xếp, đảm bảo cỗ xe của tam công tử không bị làm phiền. Ta sẽ xử lý.”

“À…” Khuất Lê hơi do dự.

“Khuất ca, yên tâm đi. Thương Chủ đặc biệt phái ta đến chăm sóc tam công tử.” Vệ Kha mỉm cười, bước về phía xe ngựa.

Nghe nhắc đến Thương Chủ, Khuất Lê lập tức yên tâm. Gần đây, hắn rất tin tưởng Vệ Kha. Dù tuổi còn trẻ, Vệ Kha lại có năng lực xuất chúng, xử sự khiêm tốn, rất được lòng người. Hơn nữa, hắn đủ sức trấn an tam công tử. Và điều quan trọng nhất, tam công tử và tứ công tử là hai vị chủ tử mà Thiên Nhưỡng Địa Tức chẳng ai muốn hầu hạ. Tam công tử tuy ngày thường tính tình tốt, năng lực cũng mạnh, nhưng một khi nổi cơn…

Nghĩ đến những chuyện tam công tử từng làm, Khuất Lê không khỏi rùng mình. Nghe Vệ Kha nhận lấy “khoai lang nóng bỏng tay” này, hắn cảm động đến suýt khóc. “Cảm ơn ngươi, Vệ trưởng đình.”

Vệ Kha đưa lưng về phía hắn, vẫy tay. “Mời ta uống rượu là được.”

“Không thành vấn đề.”

Vệ Kha tháo mũ giáp, lắc nhẹ mái tóc, lấy từ nhẫn trữ vật một chiếc mặt nạ do Văn Duy Đức đưa, đeo lên, rồi bước vào cỗ xe liễn tối tăm, thuận tay chuẩn bị đóng cửa.

Bỗng một bóng người lao vào lòng hắn. Theo bản năng, hắn giơ tay đỡ lấy, lùi nửa bước, lưng tựa vào then cửa, đóng sầm lại.

“Ô ô ô…”

Nữ nhân trần truồng trong lòng hắn ngẩng đầu, nhìn hắn mà khóc lóc, lắc đầu, đôi mắt đồng tử co rút như thú nhỏ kinh hãi. Dù trong ánh mắt tràn ngập dâm văn động dục, vẫn không che giấu được nỗi sợ hãi tột cùng.

“Tiểu Du… nàng trốn kỹ chưa?” Từ phía sau nàng, một giọng nói trầm thấp vang lên.

Trong xe liễn không thắp đèn, dù là ban ngày, do mành xe che kín, bên trong tối tăm như đêm. Vệ Kha nâng cằm, ánh mắt dưới dây mặt nạ dừng lại trên chiếc giường đối diện.

Văn Từ Trần lười biếng tựa vào vách xe, y phục hỗn loạn, đôi mắt bị buộc một dải lụa che kín. Giọng hắn khàn khàn, mang vẻ lười nhác: “Nếu lần này lại bị A Từ ca ca bắt được… sẽ đến lượt lỗ hậu bị thao.”

Nghe giọng Văn Từ Trần, Hòa Du sợ hãi đến run rẩy, ôm chặt y phục Vệ Kha, dán sát vào hắn, gần như muốn trèo lên người hắn. “Không… Không muốn bị làm… A Từ ca ca, ta không muốn… Ta… Đau lắm…”

Nàng bám chặt vào Vệ Kha, kéo vạt áo hắn, khóc lóc van xin như nghĩ ra điều gì. “Cầu ngài… Đừng để A Từ ca ca thao ta… Tiểu Du, Tiểu Du sẽ chết mất…”

“Tam công tử.” Vệ Kha rốt cuộc lên tiếng.

Văn Từ Trần dùng ngón tay vén một bên dải lụa, nheo mắt nhìn Vệ Kha. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ không hài lòng, sát khí và táo bạo không chút che giấu. “Ngươi đến làm gì?”

Vệ Kha bình tĩnh, bước lên hai bước, để lộ khe hở phía sau. Hắn khẽ giơ tay, Hòa Du nắm lấy cánh tay hắn, tự nhiên trốn sau lưng hắn.

“Thương Chủ lo lắng cho tam công tử, nên đặc biệt phái ta đến chăm sóc. Xem ra ngài đã kết thúc động dục… Ta sẽ cho người mang ít thức ăn đến. Nếu ngài không phiền, xin nghỉ ngơi một chút?”

349

Trong không gian chật hẹp, một tiếng “xoẹt” vang lên sắc lạnh.

Vệ Kha bất giác lùi lại một bước, thân hình khẽ nghiêng về sau.

Chỉ trong khoảnh khắc, Văn Từ Trần đã thuấn di, hiện ra ngay trước mặt hắn. Theo bản năng, Vệ Kha giơ tay lên, chắn trước Văn Từ Trần, như muốn ngăn cản một điều gì đó…

Nhưng hắn không bị hất văng ra.

Không phải Văn Từ Trần không muốn động thủ với Vệ Kha, cũng chẳng phải hắn không đủ sức, mà là… bởi ở góc nhỏ hẹp giữa Vệ Kha và cánh cửa phía sau, Hòa Du đang nắm chặt vạt áo hắn, nép sát vào lưng Vệ Kha, thân hình run rẩy như lá khô trước gió. Thiếu nữ mảnh mai ấy, so với thân hình cao lớn của hai người, nhỏ bé đến mức tưởng chừng chỉ một cái chạm cũng có thể khiến nàng tan nát.

Văn Từ Trần khẽ hít vào một hơi, cố gắng kìm nén ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng, giọng nói trầm xuống, mang theo chút nhẫn nại: “Tiểu Du, qua đây.”

Hòa Du nghe tiếng hắn, thân thể bất giác co rúm lại, càng nép chặt vào sau lưng Vệ Kha. Cử chỉ ấy vô tình đẩy cánh tay Vệ Kha giơ lên cao hơn, như thể nàng đang tìm kiếm một tấm khiên che chở.

Văn Từ Trần nghiến răng, trong lòng thầm rủa. Rõ ràng là hắn vì lo ngại làm tổn thương nàng mà chưa vội ra tay với Vệ Kha, vậy mà giờ đây trông cứ như Vệ Kha đang bảo vệ nàng trước hắn!

Tâm trạng Văn Từ Trần càng thêm tệ hại. Hắn vốn đã chẳng ưa gì Vệ Kha, nay lại càng khó chịu. Hắn nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh quét qua, nhìn thẳng vào Vệ Kha. “Nếu còn muốn giữ cái tay đó, thì mau bỏ xuống cho ta!”

Vệ Kha dường như không màng đến ngọn lửa đang nhảy múa trong lòng bàn tay Văn Từ Trần, thứ ánh sáng đỏ rực ấy rõ ràng có thể hóa thành lưỡi đao, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chém đứt cánh tay hắn. Nhưng Vệ Kha chỉ khẽ nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt sắc bén của đối phương, giọng nói bình thản như nước: “Tam công tử, Thương Chủ thật sự rất lo lắng cho ngài. Nếu không phải vậy, ngài ấy đã chẳng hạ lệnh cho thuộc hạ suốt đêm đuổi theo ngài. Tay của thuộc hạ cũng chẳng đáng giá, mạng này càng không đáng giá. Ngài muốn chém thì cứ chém. Nhưng trong hoàn cảnh này, xin ngài bình tĩnh lại một chút, đừng khiến Thương Chủ thêm lo lắng.”

“Lo lắng cho ta?” Văn Từ Trần cười lạnh, giọng đầy châm biếm. “Hắn lo lắng cho ta, nên phái ngươi đến giám sát ta sao?”

Vệ Kha khẽ thu lại khí tức, giọng điệu ôn hòa: “Thương Chủ đặc biệt chọn thuộc hạ đến đây, hẳn là có ý đồ của ngài ấy. Tam công tử anh minh, thuộc hạ không dám đoán bừa.”

“Hừ, còn không phải vì hắn thấy ta chơi đùa quá trớn, sợ ta không khống chế nổi bản thân?” Văn Từ Trần cười nhạt, trong lòng hiểu rõ ý định của đại ca. Hắn biết, từ khi tìm được Hòa Du, sau đêm điên cuồng ấy, trạng thái của hắn đã không còn bình thường. Tựa như bị nha phiến làm mê muội, đầu óc hắn lúc nào cũng mơ màng, những ảo giác vụn vặt liên tục xuất hiện. Dù thời kỳ động dục đã qua, hắn vẫn cảm thấy hồn vía lơ lửng, ý thức hỗn loạn.

Hắn cũng lờ mờ nhận ra, trạng thái bất thường này có liên quan đến Hòa Du.

Nhưng sau khi mang nàng rời đi, một mình trên cỗ xe ngựa này suốt hai ngày,  kỳ động dục khiến hắn càng thêm điên cuồng, khi nó qua đi, đầu óc hắn dần trở nên thanh tỉnh. Cảm giác mơ hồ, nặng nề trước đây đã vơi đi phần nào.

Nhưng đại ca chắc chắn đã nhận ra vấn đề của hắn, và thực sự lo lắng, nên mới phái Vệ Kha đuổi theo.

Vệ Kha hiện là thuộc hạ của hắn, và hắn đương nhiên biết rõ năng lực của Vệ Kha. Hắn hiểu đại ca phái Vệ Kha đến là vì khả năng Vận Linh của người này, có thể trấn an tâm thần, ổn định tinh thần lực, giúp hắn bình tĩnh lại. Nhưng giờ phút này, chẳng những hắn không cảm thấy chút bình tĩnh nào, mà tâm trạng càng thêm bực dọc. Đặc biệt khi thấy Vệ Kha đứng chắn trước mặt Hòa Du, không hề lùi bước!

“Lăn đi!” Văn Từ Trần lạnh lùng quát, ánh mắt không thèm nhìn Vệ Kha mà hướng về thiếu nữ đang trốn sau lưng hắn. “Hòa Du, đừng chọc ta nổi giận… Qua đây ngay!”

Khẩu khí của hắn lúc này rõ ràng mang theo nhiều phần tức giận hơn trước. Hòa Du, với tâm trí đơn thuần và hoảng loạn, làm sao dám tiến tới? Nàng càng thêm sợ hãi, hai tay bám chặt lấy cánh tay Vệ Kha, nép sát vào lưng hắn, không chịu buông. “Đừng… Đừng mà…”

Vệ Kha khẽ động, động tác không rõ ràng, chỉ như bị nàng kéo mạnh mà mất thăng bằng. Hắn thuận thế đưa tay ra sau, nhẹ nhàng đặt lên vòng eo trần trụi của nàng.

Chỉ một cử chỉ nhỏ ấy, Hòa Du bỗng cảm thấy an tâm lạ lùng. Trong đôi mắt đẫm lệ, nàng chỉ thấy được sườn mặt của người nam nhân này, đang bình tĩnh đối diện với Văn Từ Trần. Mặt nạ kim loại che đi nửa khuôn mặt, giấu bớt những đường nét sắc bén. Đôi mắt hắn bị những đường vân lấp lánh che phủ, mái tóc xanh lam mềm mại như tơ. Sườn mặt ôn nhu của người nam nhân trẻ tuổi này, so với sát khí và hung lệ trên người Văn Từ Trần, tạo nên một sự đối lập rõ rệt. Bóng lưng rộng lớn của hắn như bức tường chắn, ngăn lại ngọn lửa giận dữ từ Văn Từ Trần, cùng thứ tin tức tố bạo liệt như thiêu đốt. Hương vị tin tức tố nhàn nhạt của hắn, tựa sóng biển dịu dàng, từng đợt vỗ về tâm hồn đang hoảng loạn của nàng.

Hắn dường như trạc tuổi A Từ ca ca… nhưng ôn nhu hơn A Từ ca ca rất nhiều, rất nhiều.

Hòa Du như người chết đuối vớ được cọc, từ phía sau ôm chặt lấy vòng eo Vệ Kha, vùi thân mình vào lưng hắn. Đầu óc đơn thuần của nàng chỉ biết ghép nối những gì từng trải qua: chỉ cần gọi “ca ca”, nàng sẽ không bị phạt, sẽ được cứu giúp.

“Ca… ca ca… Đừng, đừng để hắn bắt ta… Cầu xin huynh… Giúp Tiểu Du…”

350

Tiếng gió lặng lẽ, không gian bốn bề tĩnh mịch. Khuất Lê đang cùng các thuộc hạ trò chuyện bỗng nghe động tĩnh kinh người, vội ngoảnh đầu nhìn. Chẳng ngờ, sự cố lại xảy ra bên phía xe ngựa của Tam công tử. Hắn lập tức lao tới.

Đến nơi, đập vào mắt Khuất Lê là hình ảnh Vệ Kha ngã vật xuống đất, mặt nghiêng ra ngoài, ho khù khụ. Bộ giáp trên người hắn lõm sâu, loang loáng ánh linh lực cháy bỏng, rõ ràng vừa hứng chịu một đòn Vận Linh cấp cao, đánh thật chẳng nương tay. Sắc mặt Khuất Lê biến đổi, vội định tiến lên đỡ Vệ Kha, nhưng ngay lúc ấy, cùng vài thị vệ vừa chạy đến, hắn bị một luồng khí tức kinh hoàng từ trong xe ngựa tỏa ra, trấn áp tại chỗ, cứng đờ không thể nhúc nhích.

Khuất Lê đứng sững, không dám động đậy, ánh mắt liếc qua góc xe. Trong bóng tối mờ mịt, một nam nhân đứng lặng, đối diện Vệ Kha. Tay hắn siết chặt cổ một thiếu nữ, nàng quỳ nghiêng trên sàn, hay đúng hơn là xụi lơ, chỉ nhờ bàn tay rắn như thép kéo lên mới giữ được tư thế.

Thiếu nữ ấy, chính là Hòa Du.

Luồng uy áp khủng khiếp từ Văn Từ Trần bùng phát, khiến đầu gối Khuất Lê và đám thị vệ mềm nhũn, không tự chủ được mà quỳ rạp xuống đất, đồng thanh khẩn cầu: “Tam công tử, xin bớt giận!”

Bốn phía tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng gió vi vút. Mồ hôi lạnh túa ra, thấm đẫm lưng áo Khuất Lê. Hắn chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết vị chủ tử trước mặt, vốn nổi danh hỉ nộ vô thường, hôm nay đã bạo nộ đến cực điểm. Thậm chí, trên thân người ấy, dường như có những mảnh vảy hóa hình lấp lánh ánh đỏ, chập chờn sáng tối, khiến lòng người run sợ.

Khuất Lê lớn tuổi hơn vị công tử này nhiều, từng hầu hạ không ít chủ tử, nhưng trong số đó, Tam công tử là người khó chiều nhất, cũng đáng sợ nhất. So với Văn đốc lĩnh tàn nhẫn giết người không chớp mắt, hay Tứ công tử nóng nảy bộc trực, Tam công tử lại mang vẻ lười biếng, tản mạn, dường như chẳng để tâm đến bất cứ điều gì. Nhưng những tâm phúc đã theo Thương Chủ từ lâu đều biết, vị Tam công tử này mới thực là người khiến kẻ khác đau đầu nhất.

Văn đốc lĩnh tuy tàn độc, nhưng vẫn là một chủ tử không tệ. Tứ công tử tuy nóng nảy, nhưng tâm tính đơn thuần, dễ đoán. Chỉ riêng Tam công tử, tâm tư sâu kín, hỉ nộ thất thường, không ai lường được hắn nghĩ gì. Một khi hắn nổi cơn thịnh nộ, hậu quả thường khó mà lường trước.

Trong ký ức của Khuất Lê, mỗi lần Tam công tử nổi giận, kết cục của kẻ chọc giận hắn đều thê thảm đến rùng mình. Nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ hắn chứng kiến Tam công tử bộc phát cuồng nộ như hôm nay, gần giống như lần Tứ công tử gặp chuyện trước đây. Không, Khuất Lê thoáng nghĩ, lần trước dù Tứ công tử gặp nạn, trạng thái của Tam công tử cũng không hoàn toàn giống hiện tại. Khác thế nào, hắn không nói rõ được, chỉ cảm thấy đều đáng sợ như nhau. Phải nhanh chóng trấn an vị chủ tử này, bằng không hậu quả khó lường.

Nhưng rốt cuộc vì sao Tam công tử lại nổi cơn thịnh nộ? Khuất Lê không dám rời đi ngay. Vì trách nhiệm, hắn phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra để còn báo lại với Thương Chủ.

Vệ Kha khó nhọc ngồi dậy, một chân quỳ xuống, giọng khàn khàn: “Tam công tử, Hòa Du hiện tại thần trí không tỉnh táo. Xin ngài bình tâm, nghỉ ngơi một chút.”

Khuất Lê nghe vậy, khựng lại.

Hòa Du?

Tam công tử tức giận đến mức này, là vì thiếu nữ kia? Vì Vệ Kha khuyên can, bảo hắn bình tâm, đừng bận tâm đến nàng ta? Chỉ vì thế thôi sao?

Khuất Lê cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Văn Từ Trần lướt qua, như có như không dừng trên người họ. Hắn rùng mình, vội cúi đầu thấp hơn, căng da đầu tiếp lời: “Tam công tử, xin ngài nghỉ ngơi đôi chút. Thuộc hạ sẽ lập tức sai người chuẩn bị thức ăn… Ngài cả ngày chưa dùng bữa…”

“Đều cút hết cho ta!” Chưa kịp dứt lời, Văn Từ Trần gầm lên, giọng như sấm động, cắt ngang lời Khuất Lê.

Ầm! Cánh cửa xe ngựa đóng sập lại.

Mãi một lúc sau, Khuất Lê mới run run ngồi dậy, vội vàng chạy đến đỡ Vệ Kha. Vệ Kha tháo mặt nạ, ho sặc sụa, nhổ ra vài ngụm máu tươi. Lúc này, nhìn gần mới thấy Tam công tử ra tay tàn nhẫn đến mức nào. Khuất Lê áy náy, nói: “Vệ trưởng đình, thật xin lỗi, để ngươi thay huynh đệ chúng ta chịu khổ. Ngươi quả là gặp tai bay vạ gió.”

“Không sao.” Vệ Kha phẩy tay, ra hiệu cho Khuất Lê thả ra. “Các ngươi lui hết đi, đừng đến gần. Tam công tử đang trong kỳ hóa hình, tâm trạng cuồng nộ.”

Hắn vừa nói vừa lau máu nơi khóe miệng, đeo lại mặt nạ.

Khuất Lê sững sờ, thấy hắn định bước đi, vội ngăn: “Ngươi đừng đi nữa! Chính ngươi cũng nói Tam công tử đang trong kỳ cuồng nộ. Ngươi xông vào chẳng phải tự tìm đường chết sao? Vừa rồi, may mà có mặt chúng ta, Tam công tử còn kiêng dè, không thật sự xuống tay giết ngươi. Nếu ngươi chọc giận hắn thêm, e rằng không ai ngăn nổi!”

“Không sao.” Vệ Kha đáp, giọng bình thản. “Hơn nữa, Thương Chủ phái ta đến chính vì lo Tam công tử trạng thái bất ổn. Nếu ta không đi, mà Tam công tử xảy ra chuyện, Thương Chủ cũng chẳng tha cho ta.”

Khuất Lê ngẩn người, hiểu được mối lo trong lời hắn. Vận Linh của Vệ Kha quả thực đặc biệt, có thể giúp Tam công tử ổn định tâm trạng.

“Vậy… Haiz.” Khuất Lê thở dài, biết rõ tình cảnh khó khăn của Vệ Kha, nhưng chẳng thể giúp gì.

Vệ Kha mỉm cười trấn an: “Không sao đâu. Ngươi chỉ cần dặn dò các huynh đệ tránh xa nơi này. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng đến gần. Người càng đông, Tam công tử càng khó giữ thể diện, chỉ khiến lửa cháy thêm dầu. Có ta ở đây, Tam công tử sẽ không sao.”

“Được.” Khuất Lê hiểu ý, gật đầu. “Vậy ta sẽ dẫn các huynh đệ lui ra xa hơn.”

“Cảm ơn Khuất ca.” Nói xong, Vệ Kha bước về phía xe ngựa, men theo bậc thang, đẩy cửa, bước vào trong.

“Ô… ô… Thật xin lỗi… Từ ca ca… Ta sai rồi… Ta không dám nữa… Đừng mà!” Trên giường trong xe ngựa, Hòa Du quay lưng về phía cửa, hai tay bị trói chặt sau lưng, hai chân cũng bị xích, ngồi trên đùi nam nhân. Đầu nhũ bị kéo dài, đau đớn khôn tả.

Văn Từ Trần ngẩng đầu khỏi cổ nàng, ánh mắt lướt về phía sau. Trong bóng tối, đôi vảy đỏ nơi khóe mắt lấp lánh, khiến tim người đập thình thịch. Hắn liếm máu tươi từ làn da bị cắn rách của nàng, hàm răng nhe ra, cười lạnh: “Vệ Kha, ngươi thật sự muốn chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro