
336 + 337 + 338 + 339 + 340
336
“Ô ngô... Ách...”
“Ha...”
Trong địa lao chật hẹp, những âm thanh ái muội cứ thế vang lên từng đợt, từng đợt. Đó là tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của nam nhân, cùng tiếng rên rỉ mang theo âm khóc của nữ nhân, và tiếng nước môi không ngừng phát ra. Nàng quá mức kháng cự, vẫn luôn liều mạng đấm đá xô đẩy hắn.
Thật ra, chỉ là một nụ hôn mà thôi, so với những hành vi thường ngày thì quá đỗi nhỏ bé không đáng kể. Thế nhưng, nghe ra lại càng thêm dâm mị.
Phanh ——
Hòa Du chẳng biết lấy sức lực từ đâu, thế mà thật sự đẩy được hắn ra. Nàng tay chân luống cuống bò qua bên kia giường, trong lúc hoảng loạn liền ngã xuống. Xích sắt nối giữa hai tay và hai mắt cá chân của nàng không bị khóa vào tường, cũng có một khoảng không gian hoạt động nhất định. Nàng căn bản không màng đến nỗi đau khi ngã, đỡ mặt đất đứng dậy liền loạng choạng chạy về phía xa.
Nhưng nhà lao cũng không tính là lớn, nàng có thể chạy trốn đi đâu được đây?
Ngay cả cánh cửa giam cũng không bị khóa, bên ngoài còn có một cánh cửa đá đóng chặt. Bất luận là vách tường hay mặt đất, khắp nơi đều tràn ngập trận pháp toản văn và các loại cấm chế.
Nàng đầu váng mắt hoa, loạng choạng chạy về phía trước, căn bản chưa chạy được mấy bước đã ngã xuống đất. Trước mắt lại là góc tường cụt, nhưng nàng nghe thấy tiếng giày từ phía sau chậm rãi vang lên. Vì quá đỗi hoảng sợ, nàng xoay người lại dựa sát vào vách tường, hai chân không ngừng đan xen đạp trên mặt đất, cố gắng nâng đỡ thân thể mềm nhũn của mình dậy.
Thế nhưng, nam nhân lại vô cùng kiên nhẫn.
Hắn chậm rãi đi đến nơi cách nàng không xa, xoay tháo khóa giáp tay trên cổ tay. Vừa đi tới, vừa giơ tay túm mạnh vạt áo bị nàng kéo loạn của mình. Nam nhân vốn ăn mặc chỉnh tề, quần áo hỗn độn tức khắc vạt áo mở rộng, mồ hôi lăn dài theo đường cong cơ ngực săn chắc chảy xuống bụng, rồi ẩn hiện hoàn toàn đi vào đường nhân ngư tuyến của chiếc quân quần đen. Hắn nghiêng mắt nhìn vài lần, ngực và vai mình bị nàng cào ra từng vệt máu, có chút đau nhói.
“Trông có vẻ đã ăn no... Kể từ khi từ Dục Giang trở về, móng vuốt của nàng sắc bén hơn nhiều đó.”
"Đừng tới đây!! Cút ngay!!!!" Thân thể đã động dục ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có. Đôi mắt Hòa Du khóc đỏ bừng, mở ra đôi môi bị hắn hôn đến đỏ tươi dị thường, phát ra tiếng gào thét run rẩy càng giống tiếng than khóc.
Nhưng Văn Duy Đức làm ngơ, đã chạy đến trước mặt nàng.
"Không muốn... Đừng tới đây... Ngươi đừng tới đây..." Nàng co rúm lại thành một khối nhỏ ở góc tường, như một con chuột muốn chui vào hang.
Hắn chỉ đứng trước mặt nàng. Khoảnh khắc cái bóng của hắn bao phủ hoàn toàn lấy nàng, nàng liền bật khóc nức nở, cúi đầu né tránh ánh mắt hắn, cuộn đầu gối lại, “Ô ô... Ngươi đừng tới đây... Ngươi đừng...”
"Ta chỉ là hôn nàng, hơn nữa, nàng cũng thò lưỡi ra." Hắn không lập tức làm gì cả, chỉ đứng trước mặt nàng, chậm rãi cúi xuống. Tóc dài và giọng nói trầm thấp cùng lúc lướt qua vành tai nóng bỏng của nàng, “ nàng cũng hôn ta, Hòa Du.”
“Ta không có!!”
Hòa Du dường như bị chọc giận hoàn toàn, đột nhiên ngẩng đầu lên. Nàng không còn chút lạnh nhạt chết lặng nào như khi vừa mới nhìn thấy hắn nữa, mà nhục nhã trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập hận thù đã tan vỡ không thể che giấu.
Chỉ hôn vài cái mà phản ứng còn kịch liệt hơn cả bị thao?
"A." Văn Duy Đức cười một tiếng, không hề có dấu hiệu mà bỗng nhiên nắm lấy cổ nàng, nhấc nàng lên khỏi mặt đất, khiến nàng có thể trực diện hắn. Thân hình cao lớn của hắn khiến chân nàng lơ lửng, sự khó thở và đau đớn khiến nàng không thể không nâng tay lên theo bản năng nắm chặt cánh tay hắn, hai chân vô lực đạp lung tung.
Vì khó thở, sắc mặt nàng dần mất đi huyết sắc, càng thêm trắng bệch, gương mặt lại phù lên một tầng màu đỏ vì bị sỉ nhục tột cùng, cùng với khóe mắt khóc đỏ hoe hợp lại thành một mảng. Nàng bị bóp đến lè lưỡi, “...Đừng... Chạm vào ta... Cút đi...”
Trông có vẻ.
Thật mẹ nó thiếu thao.
Chửi rủa.
Quần áo bị xé rách thô bạo, nàng ý thức được điều gì đó, nước mắt lập tức tuôn ra không ngừng trong ánh mắt.
Văn Duy Đức vẫn giữ nguyên tư thế một tay ấn nàng vào tường, nhấc chân nhẹ nhàng kẹp vào giữa hai chân nàng, giơ tay cởi thắt lưng và quần của mình, dương vật liền "bang" một tiếng bật ra trên bụng dưới của nàng. Hắn cúi người, ghé đầu sát tai nàng, nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm vành tai nàng, “Không muốn hôn à, vậy thì, muốn... bị thao sao?”
337
Dương vật của Văn Duy Đức thật ra không hoàn toàn lộ ra, hơn nửa vẫn còn nằm trong lớp áo lót, chỉ có phần quy đầu nhô ra chạm vào khu tam giác của nàng. Quy đầu non mềm hơn một chút, cách một lớp vải mỏng cọ xát vào da thịt ở khu tam giác của nàng. Nơi đó vốn không phải là điểm nhạy cảm, nhưng lúc này nam nhân khi nhẹ khi mạnh thúc hông, nàng cảm giác da thịt ở đó như bị thiêu đốt.
“Không… Không muốn, không… Cút đi… A!… Ô ngô!”
Văn Duy Đức siết chặt bàn tay, nàng lập tức lè lưỡi, không thể nói ra lời từ chối vì nghẹt thở.
Hắn cúi người cực sát, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Nàng chắc hẳn nghĩ rằng sắp bị hôn nên lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Nhưng, đó cũng không phải là một nụ hôn bình thường.
Văn Duy Đức chỉ hé môi lại gần nàng, thè lưỡi ra, liếm lấy chiếc lưỡi đang cong vút không ngừng của nàng vì khó thở mà mở rộng. Môi hai người không dán sát quá gần, thậm chí chỉ là chạm hờ vào nhau mà thôi.
“Ô…”
Khó mà tưởng tượng được chiếc lưỡi của người này lại mềm mại và ấm áp đến vậy, càng không giống vẻ bá đạo vô lý thường ngày của hắn. Hắn chỉ liếm bọc lấy lưỡi nàng, cùng phần đầu lưỡi của nàng quấn quýt, là sự giao phối của những chiếc lưỡi.
Thật ấm áp, dịu dàng.
Hắn không đội mũ miện, hàng lông mi hơi rũ xuống, đôi mắt hẹp lại, ngậm cười đón lấy ánh mắt đẫm lệ của nàng.
Đồng tử đen vàng hình dọc trong lúc động dục và dâm văn thường xuyên co rút rồi giãn ra, vì thế trông như có thêm rất nhiều cảm xúc dao động sống động, đã bớt đi rất nhiều, gần như không còn uy hiếp nữa. Ánh mắt ấy chói mắt và nồng nhiệt, tựa như ánh sáng rực rỡ, thậm chí còn lấn át tất cả ánh sáng nơi đây.
Hòa Du dường như nghe thấy tiếng "ong" ở thái dương, máu dồn tụ ở đầu lưỡi, nơi bị lưỡi hắn cào xát. Chút đầu lưỡi ấy như gánh vác toàn bộ sự mẫn cảm của nàng, giống như nhụy hoa lần đầu tiên tiết mật, run rẩy hé nở cánh hoa đón lấy ánh dương đang ấp ủ.
Ý loạn thần mê, càng thêm hoảng sợ không thôi,
Nước mắt nàng chợt tuôn trào.
Điều này không đúng.
Điều này không nên.
Nàng khóc thảm thiết hơn.
Hắn ngược lại rất hưởng thụ, liếm đủ chiếc lưỡi của nàng rồi đột nhiên hôn xuống một ngụm, dùng nụ hôn hung ác để tăng thêm sự kích thích này.
Thân thể nàng mềm nhũn như tan chảy. Văn Duy Đức lặng lẽ nới lỏng tay khỏi cổ tay nàng, ngược lại luồn tay vào tóc nàng, chỉ dùng nửa bàn tay nâng mặt nàng. Nàng cũng không hề hay biết, chẳng biết từ lúc nào đôi chân đã mở ra, ngồi trên đầu gối hắn đang không tiếng động cuộn tròn, kẹp giữa hai chân nàng. Đầu gối hắn hơi nâng lên, khiến nàng loạng choạng ngả vào người hắn. Quy đầu hắn nặng nề cọ qua khu tam giác của nàng, va vào rốn nàng.
“Ô ô ô… A… Ân…”
Động tác này hơi mạnh, cũng có thể là bị dương vật chạm vào làm cho giật mình, vì thế nàng như bừng tỉnh, giơ tay lên định giãy giụa đẩy hắn ra.
Kết quả nụ hôn của Văn Duy Đức lại càng sâu hơn, đầu lưỡi trực tiếp quấn quýt lấy lưỡi nàng không chịu buông ra. Không khí loãng trong tin tức tố của hắn biến thành sự dựa dẫm và khát cầu gấp bội.
Vì thế, bàn tay xô đẩy ngực hắn theo bản năng lại biến thành nắm chặt vạt áo của hắn.
Nụ hôn của Văn Duy Đức trở nên dịu dàng hơn một chút, cho nàng không gian để hoàn hồn.
“Ô a… Không… Không được…”
Một nụ hôn còn chưa kết thúc, Hòa Du đã hoàn toàn ngồi trên đùi hắn. Hắn kẹp chặt Hòa Du giữa tường và mình, không ngừng thúc hông, cách quần áo đâm loạn dương vật vào bụng dưới và khu tam giác của nàng, nhưng cố tình không chạm vào âm hộ.
Nàng bị thúc đến thân thể run rẩy loạn xạ, không thể giữ thăng bằng nên chỉ có thể nắm chặt vạt áo hắn. “Không cần… Ngứa quá… Ngứa…”
“Vẫn chưa trả lời ta…” Văn Duy Đức cuối cùng buông môi nàng ra, lại xoa môi nàng rồi hôn tai nàng. “Muốn bị thao sao?”
“…Không… Không… Ngạch a!!!”
Văn Duy Đức cắn một ngụm vào vành tai nàng, giơ tay bắt lấy tay nàng đè lên quy đầu đang nhô ra ngoài áo lót của mình, “Muốn thì, tự mình lấy ra đi.”
338
Văn Duy Đức một chưởng chống vào tường, khiến nàng bị đặt giữa hắn và vách tường, ngồi trên đùi hắn. Thân thể rộng lớn của hắn bao phủ toàn bộ nàng vào trong, trong tư thế này, nàng căn bản bị giam cầm dưới thân hắn. Không khí xung quanh bị tin tức tố áp súc đến loãng, mỗi lần hô hấp, nàng hít vào không phải không khí, mà là dục vọng ngưng đọng của hắn trong không gian chật hẹp.
“Ô… Ta không… Cút đi…!”
Hòa Du như bị bỏng, cố gắng rụt tay lại. Nàng giơ đầu lên để giãy giụa, trong tầm mắt mờ ảo chỉ có đường cong cơ bắp được khắc họa rõ nét bởi ánh sáng và bóng tối. Nàng nhìn mồ hôi như thủy tinh bị nung chảy, lăn dài theo đường cằm góc cạnh của hắn xuống cơ ngực, rồi lên phía trên là đôi môi hơi hé mở của hắn. Lưỡi hắn chậm rãi lướt qua hàm răng dưới, kiên nhẫn chờ con mồi nhập răng.
“Ngay cả một câu ‘ta không muốn bị thao’… cũng không nói ra được sao.” Khóe miệng hắn cong sâu hơn một chút, phần eo khẽ nhấp nhô, quy đầu cọ vào lòng bàn tay nàng vẫn chưa rụt lại.
Cẩn thận nghĩ lại, Hòa Du dường như chưa từng có lúc nào giống như lúc này, vừa ngây dại, lại vừa có một tia tỉnh táo mà chạm vào dương vật của nam nhân. Cảm giác trong lòng bàn tay hoang đường đến mức có cảm giác không chân thật. Thịt quy đầu đầy đặn vừa non vừa mềm, mã mắt không ngừng chảy ra dịch tuyến, ẩm ướt và dính vào lòng bàn tay. Sờ vào…
Thật thoải mái.
Khi ba chữ này hiện lên trong đầu nàng, nàng vẫn chưa ý thức được bàn tay mình đã cố gắng khép lại. Hai quy đầu của dương vật một trước một sau đặt vào lòng bàn tay nàng, nàng căn bản không thể ôm trọn. Khi lấy lại tinh thần, cả hai tay nàng đã sờ soạng lên.
“Tê…”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít sâu của Văn Duy Đức, hơi thở trở nên càng thêm nóng bỏng, “Thật… thích sờ sao… Ha… A…”
Tay nàng vừa mềm vừa lạnh, lại vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, chỉ dám vuốt ve quy đầu hắn mà không dám đi xuống phía dưới.
Văn Duy Đức bị nàng sờ đến có chút không ổn định, không thể không cúi đầu hôn cắn cổ nàng, “Lấy ra mà sờ.”
“Không… Không muốn…” Nàng trong sự hỗn loạn lại bắt đầu kháng cự vì hoảng sợ, cố gắng nâng tay lên, nhưng vì sự phản kháng hỗn loạn không có kết cấu, lại càng khiến dương vật của hắn lộ ra nhiều hơn –
“A… Tê… Hai tay sờ một cây… Dương vật…” Văn Duy Đức hôn cổ nàng, răng nanh sắc nhọn đặc trưng của Thanh nhân mài vào mạch máu đang căng cứng nhô lên của nàng, “Ngoan ngoãn…”
Tin tức tố của hắn càng thêm nồng đậm, giọng nói trầm thấp như chui vào xương cốt nàng, cọ xát tủy cốt nàng. Cảm giác tê dại khó tả từ hai chữ “ngoan ngoãn” của hắn thẩm thấu vào mạch máu bị hắn cắn xé, sau đó xé toạc nàng như lột ra hai cánh.
Nàng rõ ràng cảm thấy mình đang phản kháng, đang giãy giụa.
Nhưng đôi tay run rẩy của nàng đã luồn vào áo lót của hắn, nắm lấy một trong hai dương vật của hắn mà vuốt ve lên xuống.
“Cứng quá…” Giọng nói của chính nàng phát ra căn bản không phải giọng nói thường ngày của nàng. “A… Thô quá…”
Rõ ràng người được an ủi là hắn, nhưng thân thể nàng lại càng thêm khô nóng tê dại, trong cổ họng khó có thể kiềm chế mà phát ra từng tiếng thở dốc và rên rỉ không thể kìm nén.
Quy đầu có màu đỏ thẫm, nhưng dương vật đang sung huyết đến mức tím bầm khiến một bàn tay hoàn toàn không thể nắm hết được; màu sắc ấy còn đậm hơn nhiều so với làn da của hắn. Gai ngược trên hành trụ còn chưa mở ra, ngoan ngoãn dính sát vào thân thể, khi nàng dùng hai tay vuốt ve lên xuống cũng sẽ không mở ra, hoàn toàn không giống dáng vẻ hung ác khi thao nàng thường ngày. Có thể sờ thấy gân xanh mạch máu nhô lên, bên trong ào ạt chảy dòng máu cuồn cuộn… Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ phun ra tinh dịch đặc quánh. Theo động tác của nàng, tiếng thở dốc của nam nhân càng lúc càng lớn, hỗn loạn khiến nàng càng thêm hỗn loạn mà thở dốc rên rỉ.
“Tay của tiểu tao hóa cũng… thật dễ thao…”
“Ta… Không! Ngươi…” Nàng bị lời nhục mạ đột ngột kích thích mà có chút phản kháng, ngón tay theo bản năng cuộn chặt, lòng bàn tay đè chặt mã mắt của hắn.
“A… Ta thao…” Hắn thúc hông một cái, đẩy mạnh dương vật về phía tay nàng. “Sờ xuống dưới xem?”
Hòa Du cũng nghe lời sờ xuống dưới, áp xuống áo lót của hắn dọc theo hành trụ của hắn, sờ đến hai viên trứng dái cực đại đang rủ xuống dưới hai dương vật kia. So với dương vật nóng bỏng, nhiệt độ của trứng dái hơi thấp hơn một chút, cảm giác chạm vào hoàn toàn khác biệt, mềm mại, nhưng lúc này cũng vì cực độ hưng phấn mà căng cứng, nếp nhăn có chút thô ráp. Một bàn tay nàng, khó khăn lắm, mới có thể đỡ được một viên để sờ.
“Nhẹ tay thôi…” Văn Duy Đức thở hổn hển nặng nề, “Dù nàng có bóp… cũng không làm ta bị thương được… Đau, cũng sẽ là nàng.”
Dù Văn Duy Đức không cảnh cáo nàng, nàng cũng không có bất kỳ sức lực phản kháng nào, dường như đã hoàn toàn động dục và mê đắm mà xoa bóp trứng dái của hắn, “Nặng quá…”
“Đương nhiên nặng. Bên trong tất cả đều là tinh dịch có thể khiến nàng mang thai giống loài của ta…” Hắn dường như không nghĩ tới Hòa Du sẽ thành thật nói ra lời như vậy, khẽ cười một tiếng, trứng dái cọ loạn trong lòng bàn tay nàng, “Sẽ bắn hết cho nàng… Bắn đến tử cung và khoang sinh sản của nàng không thể chứa nổi…”
“…Không… Không được…” Hòa Du dường như lập tức bị hơi thở nguy hiểm của hắn làm cho tỉnh táo, dường như lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ mình đang làm gì, lập tức rụt tay lại, “Buông ra… Buông ta ra…”
“Nhưng mà.” Văn Duy Đức hơi áp thân, liền ép nàng dán sát hơn vào vách tường. Hắn giơ tay nắm lấy cằm nàng, cưỡng ép nàng cúi đầu, “ nàng đã lấy toàn bộ dương vật của ta ra rồi…”
Dưới sự cưỡng ép của hắn, nàng lúc này có thể nhìn rõ ràng, hai dương vật của hắn đã hoàn toàn nhô ra ngoài áo lót, ngay cả trứng dài cũng bị nàng đào ra, ép xuống áo lót. “Ta… Ô… Ngươi lừa…”
“Là chính nàng lấy ra.” Hắn cũng cúi đầu nhìn theo, “Không chỉ thế… nàng bây giờ, còn đang cọ hoa huyệt vào dương vật của ta…”
“Không… Ta không… Ta không!” Tay Hòa Du đẩy vào ngực hắn, một bên muốn đẩy hắn ra, một bên hai chân dùng sức kẹp, muốn nâng nửa thân trên của mình lên để rời xa dương vật của hắn. Nhưng lại vì động tác như vậy mà thực sự đưa âm hộ đến trên dương vật đang nhô lên của hắn, “Ô ngô… A!… Ách a…”
Văn Duy Đức ngược lại thích thú phối hợp với sự kháng cự của nàng, áp dương vật xuống đặt giữa hai chân nàng, bị nàng chủ động kẹp chân đưa vào khe thịt.
“Cứ thế mà muốn bị thao sao?” Hắn cúi đầu nhìn dương vật của mình cọ xát vào âm hộ nàng, lớp áo lót mỏng manh đã ướt sũng nước, một phần chìm vào bên trong âm hộ đầy đặn. Hắn khẽ đỡ một chút, dương vật liền cách áo lót chống vào hai nhục động của nàng. “Eo vặn vẹo đến lả lơi như vậy…”
“Không… A… Không phải… Ta… A… Không…”
Văn Duy Đức hiển nhiên không muốn nghe những lời từ chối từ miệng nàng nữa, lại lần nữa hôn lên miệng nàng. Còn bên dưới, dương vật cọ xát hai cái, siết chặt vòng eo nàng, hung hăng thúc mạnh hông.
“A a ô ngô!!”
Tiếng kêu thảm thiết của nàng bị Văn Duy Đức dùng đầu lưỡi sâu sắc đè nén trong nụ hôn. Áo lót của nàng vẫn chưa cởi… Hắn cũng không xé rách… Hai dương vật cứ thế chống vào áo lót mà thọc thẳng vào hai nhục huyệt còn chưa được khuếch trương của nàng.
339
Hai huyệt đạo căn bản không được khuếch trương, lại còn có lớp áo lót ngăn cản, nên việc quy đầu thô nặng như vậy tiến vào, đặc biệt gian nan, hoàn toàn là dựa vào sức trâu của nam nhân mà thọc vào.
Có thể rõ ràng nghe thấy tiếng "nứt bạch" vang lên từng đợt, chẳng biết là vải bị căng ra hay thân thể bị xé rách. Giữa lúc hỗn loạn là tiếng khóc la của Hòa Du và tiếng thở dốc của Văn Duy Đức. Dù hắn có điên cuồng hôn nàng, cũng không thể ngăn được tiếng kêu thảm thiết thoát ra từ yết hầu nàng. Đau đớn khiến nàng chỉ muốn kéo lớp áo lót ra… Thế nhưng, nam nhân dường như đã không đợi được nữa, hoặc cũng có thể là cố ý làm vậy.
“Ô ách! Đau… Vào… Ách… Không được… Ra… Tiết… Y… A a! Ô ngô…”
Hắn bóp eo Hòa Du, dùng sức ép nàng dồn vào dương vật của mình. Quy đầu cảm thấy một lực cản khó tả, dù áo lót lụa bóng rất trơn, cũng rất co dãn, nhưng cũng không chịu đựng được sự thọc vào thô bạo như vậy…
“A!!”
Văn Duy Đức ngậm lấy môi nàng cũng không ngăn được tiếng kêu thảm thiết của nàng. Nàng bị đâm đến đột nhiên run lên, kéo lấy vạt áo hắn cào ra mấy vệt máu trên cơ ngực hắn. Thân thể mảnh mai bị đặt giữa hắn và tường co quắp run rẩy như con tôm.
Ánh mắt Văn Duy Đức liếc sang bộ phận giao hợp của hai người, bên ngoài huyệt đạo và bên cạnh lớp áo lót chưa được thọc vào đang rỉ ra màu đỏ. Lụa trắng tuyết dần dần thấm đẫm những bông hoa máu, màng trinh đã bị xuyên thủng, hậu huyệt phía sau hẳn cũng bị xé rách.
Nhưng hắn không vì thế mà dừng lại, tiếp tục độc ác đẩy người nàng xuống dương vật hắn. Áo lót cũng vì vài cú thúc hông mạnh bạo mà gần như bị dương vật thọc xuyên rách nát, chất liệu tốt nhất cũng không chịu nổi lực đạo hung ác như vậy.
“Đau quá, đau quá a!! Đừng… Áo lót… Áo lót… Vào rồi a… A! A… Đau… Ô ô ô a…”
Vài tiếng chửi rủa vang lên, áo lót bó chặt một bên đùi nàng bị dương vật thúc đẩy xé toạc ra. Văn Duy Đức nắm lấy mặt ngoài đùi nàng khẽ trượt một chút, phần vải bó chặt bên ngoài đùi đã bị xé nát, như vậy khiến hắn tiến vào thuận lợi hơn một chút. Hắn phát ra tiếng thở dốc càng thêm nặng nề, chỉ dùng sức mạnh man rợ mà thúc dương vật đâm sâu vào.
“Đau quá… Ngạch… Ô… Đau… Vào, không vào được…” Nàng khóc đến thở không ra hơi, ngẩng đầu tựa vào vách tường, hai chân không ngừng đạp loạn xạ, muốn dịch nửa thân trên ra khỏi sự giam giữ của hắn. Bàn tay nàng không ngừng giãy giụa xô đẩy ngực hắn, nhưng Văn Duy Đức không quan tâm, bị tiếng kêu của nàng làm cho khí huyết dâng trào liền cúi người hôn nàng đến nghẹt thở.
Xuyên qua màng trinh, phần hoa huyệt phía trước tiến vào vẫn xem như thuận lợi. Dường như cả hai huyệt đạo đều có đủ dâm thủy tiết ra, hai dương vật với các mức độ khác nhau tiến sâu vào trong huyệt đạo của nàng. Phần vải giữa hoa huyệt phía trước và hậu huyệt phía sau bị động tác kịch liệt như vậy xé rách, vì thế hai dương vật nhân cơ hội đó đột nhiên thọc sâu vào.
“ nàng đều ướt đẫm… Hoa huyệt cùng hậu huyệt bên trong toàn là nước… Ách… Ha! Thao… Thật chặt…”
Rất khó tưởng tượng loại vải vóc thường ngày mềm mại trơn bóng như vậy, khi bị cắm vào huyệt đạo lại đau đớn đến thế. Vải vóc trơn nhẵn bọc lấy dương vật thâm nhập vào huyệt đạo, cũng sẽ thô ráp mà cào xát từng điểm mẫn cảm trong huyệt đạo nàng. Dương vật dữ tợn dường như bị vải vóc làm yếu đi một chút mức độ khủng bố, không cảm nhận được những gai ngược đáng sợ trên dương vật của hắn. Nhưng cùng lúc đó, dương vật vốn đã có kích cỡ khủng bố, dưới sự bao bọc của vải vóc càng thêm thô lớn. Dưới động tác bạo lực và hung ác của hắn, từng tấc một đâm sâu vào, khai thông những vùng đất hoang đã tự lành, khép kín chặt chẽ trong sâu thẳm của nàng.
“Ngạch… A… Cô… Quá căng… Không vào được… Không vào được… A! Ngạch! Muốn nứt ra rồi… A!”
“Vào được một nửa rồi…”
Văn Duy Đức cũng không ngờ, chỉ cách một lớp áo lót mà việc tiến vào lại gian nan đến thế. Hắn bị hai huyệt đạo cực kỳ khít khao kẹp chặt đến toàn thân run rẩy, mồ hôi làm ướt sũng quần áo hắn. Hắn có chút bực bội sự xô đẩy của nàng, một tay vòng cánh tay nàng ra sau gáy mình, “Ôm chặt ta, bằng không… nàng sẽ… Ha… ngã xuống… Bị dương vật trực tiếp làm xuyên tử cung và khoang sinh sản…” Hắn cúi người nói vào tai nàng, mang theo lời đe dọa và giọng điệu không thể nghi ngờ, “Áo lót sẽ bị làm vào trong…”
“Không cần… Không cần a!!” Nàng hoảng sợ đến tột cùng, vì thế vô cùng ngoan ngoãn mà ôm chặt cổ hắn, vùi đầu vào vai hắn mà khóc lớn, “Không cần làm vào trong… Không cần đem áo lót làm vào trong… Ô ô ô ô…”
Nước mắt nàng làm ướt sũng quần áo hắn, một cảm giác đau nhói. Chắc hẳn là chỗ bị nàng cào rách vừa rồi, nay thấm nước mắt. nàng một bên đáng thương hề hề khóc, lại chẳng biết là do giãy giụa hay tiểu huyệt cùng hậu huyệt đã có cảm giác, vòng eo không ngừng vươn lên, ép đầu hắn không ngừng gục xuống ngực nàng.
“Vậy ôm chặt hơn nữa đi.”
Văn Duy Đức giơ tay nâng một bên đùi nàng lên, mạnh mẽ xé nát quần áo trước ngực nàng. Trong lúc nàng xô đẩy giãy giụa, hắn cúi người ngậm lấy nhũ hoa nàng, một tay đi sờ âm vật đang cương cứng của nàng.
“Bằng không, ta liền đem áo lót làm vào tử cung và khoang sinh sản của nàng…”
Loại hành vi kích thích vùng mẫn cảm này dường như làm giảm bớt nỗi đau của Hòa Du. Tiếng rên rỉ của nàng trở nên mềm mại hơn, nàng ôm chặt lấy cổ hắn. Dù thế nào, bản năng của Trọc nhân bắt đầu khát khao sự tiếp xúc da thịt nhiều hơn nữa với Thanh nhân. Nàng cảm giác làn da mình như có một sự “khát”, và sự “khát” này được xoa dịu khi ôm lấy khối thân thể tràn đầy sức mạnh này. Đó là lực lượng nguyên thủy của những cơ bắp căng cứng va chạm trong cơ thể nàng, là một tầng mồ hôi trên lưng hắn thấm đẫm –
Muốn da thịt chạm vào nhau.
Muốn nhiều hơn.
Nàng đã vô thức cọ xát quần áo hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn cọ nát. Cánh tay vòng quanh vai hắn luồn vào trong quần áo, bàn tay không ngừng mở ra sự bó buộc, móng tay để lại từng vệt máu trên những cơ bắp rắn chắc…
Văn Duy Đức dường như cũng không bài xích sự tiếp xúc da thịt này, ngược lại hắn dường như rất hưởng thụ, ép thân thể mình sâu hơn, gần như đè bẹp hoàn toàn thân thể mảnh mai của nàng. Hắn dùng thân thể khóa chặt nàng giữa vách tường và hắn, điên cuồng thúc hông thọc ra rút vào.
Từ phía sau nhìn chỉ có thể thấy quần áo của Văn Duy Đức xộc xệch, vạt áo bị nàng kéo ra, để lộ bờ vai phải và non nửa lưng. Hoàn toàn không nhìn thấy thân thể của nữ nhân, chỉ có thể mơ hồ thấy nhũ thịt bị ép bẹp, nhấp nhô loạn xạ, treo trên người nam nhân bị hành hạ đến mức chân tay đá loạn xạ, không ngừng run rẩy.
Nàng ghé vào hõm vai hắn, có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi lần dương vật hắn cắm sâu vào, cơ bắp trên vai và cổ hắn căng cứng dữ dội. Khi rút ra lại hơi thả lỏng… Giữa lúc đó, hơi thở và tin tức tố của hắn hòa quyện vào nhau, quấn quýt quanh thân thể nàng, bao bọc nàng chặt chẽ.
Thật ấm áp – cứng quá – thật muốn… Thật muốn –
Muốn đến không thể chịu đựng được.
Khi dương vật hắn thao huyệt động của nàng, mồ hôi không ngừng chảy dọc theo đường cằm hắn xuống cổ, thấm vào nước mắt nàng vì bị thao mà tuôn rơi.
Không đắng, có chút ngọt.
Muốn nhiều hơn.
Thân thể nam nhân đang đè trước mắt tràn ngập sức mạnh và sự dụ hoặc khiến người ta không thể kháng cự. Hòa Du nhịn không được hé môi, thè lưỡi liếm lên.
“Tê… A…” Văn Duy Đức toàn thân run lên, dương vật đột nhiên thúc thẳng về phía trước.
“A a! Bị… Cắm vào rồi… A… A… Sâu quá… Ngứa quá… Bên trong…”
Đột nhiên bị làm đến chỗ sâu nhất, Hòa Du như đứa trẻ đơn thuần ăn được kẹo, nhận được phản hồi tích cực mà lại lần nữa há miệng. Lần này, nàng còn kịch liệt hơn vừa rồi, nàng dứt khoát nghiêng mặt sang, liếm láp gân xanh đang không ngừng phập phồng ở bên cổ hắn.
“Chỗ nào… A? Ân… Ha… Đừng liếm… Tê a… Thao… Ngạch a!”
Văn Duy Đức thở dốc càng thêm nặng nề, những câu chữ trầm thấp thốt ra hoàn toàn bị tiếng rên rỉ cắt ngang thành những âm khí mơ hồ, đọng lại trong tai Hòa Du, Khiến nàng cảm nhận một luồng tê dại lan khắp cơ thể, đến mức các ngón chân cũng co rúm lại.
Không phải trước đây chưa từng có ai liếm Văn Duy Đức như thế, thậm chí kỹ thuật của họ còn thành thạo hơn nhiều so với cách nàng giờ đây đang vụng về liếm loạn như mèo con uống nước. Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên chỉ với một cái liếm dọc theo mạch máu trên cổ, hắn đã run rẩy toàn thân, thậm chí có cảm giác như muốn xuất tinh.
Hắn cảm giác da thịt và mạch máu nơi bị lưỡi nàng liếm như không còn tồn tại, tin tức tố của nàng rót vào mạch máu hắn, trực tiếp chảy ngược lên não hắn, trào ra một loại khoái cảm bùng nổ vọt xuống bụng dưới, khiến hắn dường như căn bản không thể khống chế chính mình.
“Hoa huyệt… Hậu huyệt… Đều sâu quá… Sâu quá a a… Căng quá… Tử cung… Khoang sinh sản… Bị cắm vào rồi a… A a!”
340
Văn Duy Đức nâng mông nàng, ép nàng vào tường, hung ác thúc hông. Áo lót đã hoàn toàn bị xé rách, những mảnh vải vụn quấn lấy dương vật hắn, bị thọc sâu vào huyệt đạo của nàng.
Khác với cảm giác cọ xát của dương vật và dị vật lên nhục thịt mẫn cảm của huyệt đạo, những nếp gấp nhỏ bé không đáng chú ý của lớp vải vóc thường ngày lại trở thành vũ khí sắc bén nhất khiêu khích khoái cảm, nghiền nát trong sâu thẳm huyệt đạo nàng.
“A a! Căng quá… Ngứa… Sắp bị cào nát rồi… Kéo, kéo áo lót ra… A a… Không được, sắp chui vào rồi… Ô ngạch!!”
Lớp vải mỏng ướt đẫm dâm thủy, nặng trịch quấn quanh dương vật hắn, mang lại cho Văn Duy Đức một cảm giác chưa từng trải nghiệm. Dương vật mẫn cảm của hắn rõ ràng không trực tiếp tiếp xúc với huyệt thịt nóng bỏng, mê hồn, thậm chí khiến cho việc thọc ra rút vào trở nên đặc biệt gian nan. Huyệt đạo vốn đã khít khao nay càng khó mà cắm xuyên, nhưng lại mang đến cho hắn một khoái cảm hoàn toàn mới lạ. Nhục thịt mềm mại của hai tao huyệt bị lớp vải làm mờ đi sự mềm mại mê hồn thường ngày, trở nên đặc biệt dai dẳng mà liếm mút dương vật hắn, tựa như một sự khát cầu muốn nói lại thôi.
Loại kích thích này khiến hắn hưng phấn hơn cả sự phát tiết nhục dục đơn thuần.
Đặc biệt là khi nàng vì áo lót bị cắm vào sâu trong cơ thể mà hoảng sợ dị thường, khóc dữ dội đến mức dường như có thể làm héo úa cả đồng ruộng, nàng ôm chặt cổ hắn, càng làm tăng thêm loại khát vọng như thật mà lại là giả này.
“A… Khít quá… Kẹp chặt quá… Dâm thủy của tiểu huyệt và hậu huyệt… Áo lót cũng không giữ nổi… Nước cũng nhiều quá…”
Văn Duy Đức vừa rên rỉ, vừa càng thêm hung ác nắm lấy mông nàng, tàn nhẫn thao lên. Từng thớ thịt mềm mại nơi mông nàng tràn qua kẽ tay hắn, như thể hắn đang dùng cả bàn tay bóp chặt hai khối thịt căng đầy ấy để mà ra sức đưa đẩy trong thân thể nàng
Hòa Du bị làm điên loạn lên xuống giữa hắn và vách tường, nhũ thịt không ngừng rũ xuống rồi bật lên. Nhũ hoa cương cứng thỉnh thoảng lướt qua cằm hắn liền bị hắn cúi người cắn lấy trong hàm răng, vừa hút vừa cắn, như muốn hút cạn cả sữa trong nàng.
“…Nhũ hoa cương cứng như… mẫu ngưu vậy… Hòa Du… nàng thật sự… Dâm quá… A… Thao… Ha…” Hắn thở hổn hển hút nhũ thịt vào sâu hơn, trực tiếp nuốt trọn cả quầng vú non mềm, đầy đặn vào miệng mà vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn rảnh tay nắm lấy vú nàng, dùng bàn tay ép thành một khối tròn mềm mại, muốn nuốt cả phần nhũ thịt phía trước vào miệng vì thèm khát.
“Ô ngô… Đừng… Đừng cắn… Nhũ… A a!!! Tao huyệt muốn… muốn phun… A a! Muốn … Phóng… Buông ra… Không…”
Văn Duy Đức đột nhiên hút một cái, cảm giác đầu vú đều bị hắn hút tới yết hầu. Đúng lúc đó, phía dưới hắn đột nhiên rút ra hơn nửa, rồi lại hung hăng thúc hông, đưa hai dương vật một trước một sau chôn sâu vào hơn nửa. Mảnh vải rách nát ngay lập tức bị quy đầu hung hăng đẩy vào lối vào tử cung và khoang sinh sản.
Phụt phụt.
Nàng ngửa cổ ra sau, nửa thân người nếu không bị kẹp giữa tường và hắn có lẽ đã cong mình lật ngửa ra sau. Đầu nàng áp sát vào tường, lè lưỡi, thét lên một tiếng rên rỉ lả lơi, “Y a a a!!!! Phóng… A… phóng a a…”
Văn Duy Đức nhân cơ hội một tay đè nàng vào tường càng dữ dội hơn, ngẩng đầu hôn vành tai đỏ bừng của nàng, “Hòa…… Du… Bị ta thao đến… cao trào sảng khoái sao…”
“Ô ngô… A…” Rõ ràng đã động dục, mà vẫn theo bản năng cắn môi không chịu mở miệng.
Hắn tương đối chậm rãi thúc hông lên, quy đầu nặng trịch như một cái đục, từ từ đục những mảnh vải vụn trong hai tao động vào sâu trong tử cung và khoang sinh sản đang mở rộng vì cao trào. Ý thức vẫn còn đang ở đỉnh cao trào chưa dứt lập tức có phản ứng điên cuồng. Nỗi sợ hãi khi tử cung và khoang sinh sản bị dị vật cắm vào cùng khoái cảm sinh lý cực lớn, dường như đều là sự khiêu khích ác ý của Văn Duy Đức, cắm xuyên thân thể nàng, trực tiếp thao đến những nơi mẫn cảm trên linh hồn nàng.
“Không… Ta vẫn còn đang cao… cao trào… A a!! Lại… Lại muốn nữa!! A a!!!”
Hòa Du toàn thân run rẩy loạn xạ, khóc la cố gắng đẩy hắn, nhưng lại vì cao trào mà mềm nhũn trong hõm vai hắn, lè lưỡi khóc nói lảm nhảm, “Đừng… Đừng giỡn… Sắp hỏng rồi…”
Thật sự sắp hỏng rồi.
Nàng mơ hồ ý thức được vấn đề này, không phải hai tao động sắp bị dương vật hắn làm hỏng.
Mà là thứ khác sắp bị thao hỏng rồi.
“Sảng khoái không… Nói cho ta… Hòa Du… Bị ta thao… Đến cao trào… Sảng khoái không?” Hắn dán cổ nàng nghiêng mặt sang, môi hôn lên trán nàng. Tin tức tố của nàng từ mỗi lỗ chân lông tản ra. “Trả lời ta… Bị ta thao, sảng khoái không?! Thích bị ta thao không?!”
“Sảng khoái… Ô ngô a…”
“Nói cho đủ câu… Bị ai thao… Sảng khoái?”
“Bị… Bị ngươi… Bị ngươi… Thao… Tao huyệt cùng hậu huyệt… Sảng khoái… A a!!”
Nàng còn chưa nói xong, Văn Duy Đức liền kéo khối thịt mông nàng xuống dưới, khiến bụng dưới nàng lại lần nữa bị dương vật đẩy lên hai khối u lớn. “Thao… Kỹ nữ… Nói rõ ràng… Ta là ai?! Thích bị ta thao như thế nào? Muốn ta tiếp theo thao chỗ nào của nàng ?!”
“Bị Văn Duy Đức… Bị Văn Duy Đức thao… Thích bị Văn Duy Đức… Thao… Bị chủ nhân thao… Thích bị chủ nhân thao tao huyệt… Cùng tao hậu huyệt……”
“Tử cung và khoang sinh sản… Phải cho ai cắm?” Hắn điên cuồng tăng nhanh tần suất, thở dốc dữ dội, gần như không nói nên lời một câu hoàn chỉnh, từng chữ đều như tiếng gầm rú của dã thú. “Nói!”
“Cho… Cho Văn Duy Đức… Cắm… Cho chủ nhân… Cắm…”
“Tự mình động… Vặn eo dữ dội hơn nữa đi… Tự mình mở tử cung và… Khoang sinh sản ra… Nuốt dương vật vào…” Hắn cũng không buông tha nàng, một tay rảnh bóp chặt cổ nàng, nhắc nàng lên hôn môi với mình.
Nam nhân động dục đến cực hạn, ý chí hiển nhiên sắp sụp đổ. Nửa thân trên nàng bị nhấc lên khỏi dương vật hắn, hai chân vô lực rủ xuống dưới, vì nghẹt thở mà mềm nhũn như hai miếng thịt không xương, rủ xuống.
Thân hình nhỏ bé của thiếu nữ bị nam nhân kéo dãn ra như một khối thịt không xương, trượt lên xuống nhanh chóng vuốt ve hai dương vật của hắn. Những mảnh vải vụn đã bị cắm vào trong hoàn toàn không nhìn thấy nữa, hẳn là đã bị dương vật đẩy sâu vào trong huyệt đạo. Gai ngược trên hành trụ tím đen đã hoàn toàn mở ra, nắm lấy nhục thịt non mềm trên hai tao động của nàng kéo ra ngoài, kéo ra những lớp thịt dâm đãng màu hồng thẫm dài ngoẵng, giống như bọc lấy dương vật của hắn.
“Áo lót… Vẫn còn… A… Không… Tha… Tha ta… Cứu…” Nàng bị bóp đến lè lưỡi và kêu thét thảm thiết, hai mắt trợn ngược, dường như muốn hôn mê, rồi lại bị thao cho tỉnh lại, liền vì đau đớn mà cầu xin tha thứ.
“Mở ra… Tử cung… Cùng khoang sinh sản… Để ta thao vào!” Văn Duy Đức dường như căn bản không ý thức được tình trạng của nàng, bóp cổ nàng, ghé tai nàng rên rỉ, gầm gừ và ra lệnh.
Thế nhưng, đó không phải là thứ có thể chủ động mở ra, hơn nữa những mảnh vải vụn của áo lót đang chắn chặt lối vào tử cung và khoang sinh sản. Hơn nửa số vải vụn đều đã bị thao vào tử cung và khoang sinh sản nhỏ bé, làm gì còn chỗ cho dương vật thô lớn khủng bố như vậy cắm vào.
“…Vào… Không vào được… Thật…… A!! A a a!”
Tiếng khóc biện bạch của nàng đột nhiên im bặt, ngẩng cằm lên thét thảm một tiếng ——
Quy đầu của Văn Duy Đức thật sự chỉ dựa vào sức mạnh man rợ mà thao vào. Tử cung tiến vào nhiều nhất, khoang sinh sản cũng vào được non nửa quy đầu. Hai nhục động thịt hoàn, khít khao mút chặt lấy quy đầu mẫn cảm nhất của hắn, sảng khoái đến mức khiến hắn run rẩy muốn xuất tinh.
Nàng bị làm cho hồn xiêu phách lạc, trong cổ họng không ngừng trào ra nước chua. Phía dưới niệu đạo không biết từ khi nào đã bắt đầu phun đứt quãng, mất kiểm soát. Trên bụng bị thúc lên hai khối u khủng khiếp, mỗi lần bị thao đều phồng lên, từng giọt nước tiểu tí tách phun ra một dòng nhỏ, tưới ướt quần áo và cơ bụng hắn
“Chó cái lại bị thao mất kiểm soát… Dâm chết rồi…” Hắn thở hổn hển cắn vành tai nàng, “Để ta thao vào… Bằng không… Tinh dịch làm sao rót đầy tử cung và khoang sinh sản của tiện huyệt nàng…”
“Ta… a…” Dù Văn Duy Đức buông tay ra, nắm lấy âm vật nàng vuốt ve lên xuống, mắt nàng trợn trắng, nói không nên lời, lả lơi kêu la và phun nước khắp nơi, “Cứu… Tha… Ta… Không vào… A… Tinh dịch… Tinh dịch…”
Rõ ràng là sắp bị hắn thao đến chết lặng, vậy mà khoái cảm mãnh liệt ấy lại không ngừng va đập vào ý thức nàng, khiến lý trí dần tan rã trong đê mê. Nàng bị tần suất hành hạ hung ác đến mức tứ chi run rẩy loạn xạ, không tìm thấy điểm cân bằng, nàng mềm nhũn trong ngực hắn, lè lưỡi. Nước mắt và nước bọt hòa lẫn vào nhau làm ướt dính cơ ngực hắn, “Âm vật… Đừng nắm, đừng nắm… Cầu xin ngươi… Văn Duy Đức… Chủ nhân… Ô ô a!”
“Thích không… Thích bị ta thao tao âm đế không?”
“Thích… Thích…”
Hòa Du đã sắp phát điên rồi, nàng cảm thấy mình như có ý thức tỉnh táo, nhưng cũng như không có. Bên tai nàng là tiếng thở dốc và rên rỉ quen thuộc nhưng cũng xa lạ của nam nhân. Đôi mắt đẫm lệ cũng có thể thấy dung nhan tuấn tú phi phàm, tin tức tố mãnh liệt của hắn… Nàng cũng rất ngoan ngoãn mà biết.
Hắn tên là gì.
Nhưng ngoài những cảm quan đơn giản đó.
Nàng lại như cái gì cũng không biết.
Hai loại cảm giác đối lập hoàn toàn khác biệt này kéo lấy tứ chi nàng như muốn ngũ mã phân thây nàng. Toàn bộ giác quan của nàng đều ở bên trong tao huyệt và hậu huyệt đang bị thao điên cuồng… Tử cung và khoang sinh sản dâm đãng bị dương vật thao đầy vải vụn, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
“Muốn… Văn Duy Đức… Cắm vào… Muốn… Ngươi bắn vào tử cung… Cùng khoang sinh sản… Đem tinh dịch…”
“…Ha…” Văn Duy Đức thở dốc kịch liệt gầm nhẹ, kéo lấy âm vật nàng, đè nàng vào tường, hung hăng làm nàng. Dựa vào sức mạnh phi nhân loại —— hắn thật sự đã hung hăng thọc dương vật vào tử cung và khoang sinh sản của nàng.
“A a a a!!!!”
Hòa Du thét lên một tiếng thảm thiết, nhưng lại mang theo tiếng rên rỉ tươi đẹp và sảng khoái. Nàng khóc lóc ngẩng đầu hé miệng, nhưng lại bị đâm đến mức trong nháy mắt như bị rút cạn không khí, muốn ngất xỉu.
Văn Duy Đức cúi người chặn nàng lại, một lần nữa hôn môi nàng, ban tặng không khí cho nàng. “A… Ha… Thao…”
“Văn Duy Đức… A…” Nàng quá tham luyến những thứ trong miệng hắn, dù là không khí, hay tin tức tố, hay lưỡi… Hay bất cứ thứ gì khác.
Vì thế Hòa Du thành khẩn tha thiết vươn lưỡi, quấn quýt lấy lưỡi hắn, thậm chí chủ động ngẩng cằm, vừa hôn hắn vừa phát ra tiếng cầu xin tha thứ gần chết.
“Cầu… Ngươi… Đừng bắt nạt… Ta… Ta… Ta muốn… Muốn… Tinh dịch… Bắn cho ta… Văn Duy Đức…”
“Cho ta, Văn Duy Đức…”
Nước mắt nàng lăn dài theo khóe mắt hắn, chảy xuống miệng hai người đang hôn nhau.
Giống như giọt nước đá đầu tiên tan chảy trên cành hoa đầu xuân, rơi xuống mặt băng, vạn vật hồi sinh.
Văn Duy Đức chỉ cảm thấy mình như đang chìm trong mơ hồ, dưới lớp băng. Mặt băng vỡ ra, ánh sáng chói mắt chiếu rọi khiến trước mắt hắn một mảnh mênh mang trống rỗng…
“…A… Ngô… Du…”
Hắn chưa bao giờ mất kiểm soát mà gầm to đến thế, nhưng cũng vì khoái cảm chưa từng có mà thở dốc, nói không nên lời những câu chữ rõ ràng. Toàn bộ là những âm khí và rên rỉ mênh mang, chỉ có một chữ là rõ ràng.
Phụt. Hắn bắn, từng luồng tinh dịch đặc quánh rót vào tử cung và khoang sinh sản của nàng.
Hắn cùng nàng điên cuồng hôn môi, hung hăng thọc dương vật vào tử cung và khoang sinh sản của nàng, gần như nâng bổng cả người nàng lên bằng bụng. Thân thể nàng vì cao trào mà co rút kịch liệt, ba huyệt đạo phía dưới đều mất kiểm soát, quá nhìu tinh dịch và dâm thủy tuôn trào ra từ cửa động giao hợp của họ. Hắn căn bản không biết mình đã bắn bao lâu, Hòa Du đã hoàn toàn hôn mê, hắn cũng mặc kệ, liền bóp eo nàng chậm rãi rút ra, rồi lại hung hăng thọc vào, tiếp tục xuất tinh.
Cuối cùng, khi hắn kết thúc việc xuất tinh ——
Văn Duy Đức khẽ ngồi dậy, nắm lấy eo nàng kéo lên, kéo nàng ra khỏi dương vật của mình. Tinh dịch trắng đục phụt phụt phun ra từ hai nhục động đỏ tươi khủng khiếp. Vải vụn đã hoàn toàn bị thao vào tử cung và khoang sinh sản của nàng. Hắn giơ tay bế nàng lên đi đến mép giường, đặt xuống rồi bẻ rộng hai chân nàng…
Đến lúc này, hắn mới thực sự nhìn rõ, cũng đại khái nhận ra bản thân đã làm có phần quá mức. Hai huyệt thịt đã bị dày vò đến biến dạng, nơi mép cuối còn rách tươm. Một mảnh vải vụn nhỏ vẫn còn vướng bên ngoài vùng thịt đỏ au. Hắn đành phải đưa hai ngón tay vào sâu trong tao huyệt nàng, chậm rãi gắp mảnh vải còn sót ra ngoài
“A a a…”
Mảnh vải vụn bị dương vật hắn thao vào quá sâu, dù Văn Duy Đức có chậm rãi đến đâu, mảnh vải vụn bị dâm thủy và tinh dịch làm ướt sũng cũng đã nở ra một chút. Khi kéo ra, nó kéo theo tử cung cùng ra ngoài. Thân thể vẫn còn dư vị cao trào chưa dứt, làm sao chịu được khoái cảm như vậy. Nó bị kích thích mà bật dậy, nằm trên giường bắt đầu run rẩy co rút khóc la, “Ô… A… Đừng nắm… Đừng… A a! Tử cung… Sắp bị… Bị kéo ra rồi… A a…”
“Sao, nàng muốn áo lót kẹt lại trong tử cung và khoang sinh sản? Giữ chặt tinh dịch của ta bên trong… Muốn mang thai?” Văn Duy Đức cúi người xuống, mái tóc dài xõa loạn rũ trên mặt nàng. Rõ ràng nam nhân này vừa mới bắn xong xong, vậy mà lúc này hắn lại toát ra thứ dục vọng còn cuồng liệt hơn cả trước. "Hả?"
“Không… Không cần… Không cần!!” Nàng quả nhiên càng thêm hoảng sợ đến tột cùng, nâng tay lên không ngừng lau đi nước mắt tuôn ra từ khóe mắt, “Kéo… Kéo ra…”
“Vậy ngoan ngoãn nghe lời.” Văn Duy Đức nhìn nàng lau nước mắt mà khó chịu một cách khó hiểu, cúi người hôn lấy cổ tay nàng vừa lau nước mắt, sau đó giữa hai chân nàng, hắn kéo lấy mảnh vải vụn bên trong tử cung từ từ kéo ra ngoài. Có lẽ vì vừa xong việc tâm trạng không tệ, hắn cũng không quá tàn nhẫn, chậm rãi kéo mảnh vải vụn ra. Tử cung co dãn cũng không bị kéo ra ngoài, chỉ là bị hắn thao quá tàn ác mà miệng mở lớn, phun ra một dòng lớn nước và tinh dịch.
“ nàng lại cao trào?” Văn Duy Đức nhìn nàng toàn thân run rẩy, bụng dưới bật lên như cá, cười bên tai nàng. “ sảng khoái đến vậy sao? Tao hóa?”
“Ô ngô… Ô ô ô…” Lại lần nữa cao trào, nàng căn bản không nói được lời nào, chỉ ôm mắt khóc.
Văn Duy Đức làm theo cách cũ, kéo mảnh vải vụn trong khoang sinh sản ở hậu huyệt nàng ra. Quả nhiên, nàng lại một lần nữa cao trào. Thân thể lúc này đã trở nên mẫn cảm đến cực độ, đến mức chỉ cần một sợi lông vũ lướt nhẹ qua da thịt, e rằng cũng đủ khiến nàng lại tuôn trào lần nữa
Hắn đưa tay lắc lắc trước mắt nàng, “Kỹ nữ, nàng nhìn xem mình phun ra bao nhiêu nước… Quần áo của ta… Toàn bộ đều bị nàng phun ướt sũng…”
Hòa Du vì thế dứt khoát che mắt lắc đầu, “Ô ngô… Không cần xem… Ta không cần xem… A!”
Hắn làm sao cho phép nàng tránh né, trực tiếp nhét ngón tay vào miệng nàng đang mở rộng, khuấy loạn lưỡi nàng, “Vậy tự mình nếm thử đi. Dâm không?”
Hòa Du không chịu nổi sự nhục nhã và khoái cảm quá mức cùng ập đến mà sụp đổ, một tay vô thức vồ vập lên trên, bất ngờ kéo hắn ngã vào người mình.
“…A… Thao.” Văn Duy Đức bất ngờ không kịp phòng bị, bị nàng kéo ngã trực tiếp vào người nàng. Hắn chỉ đơn giản cởi một chút quần, dương vật vốn không hề mềm đi lại lần nữa sung huyết cương cứng, đè lên người nàng cọ xát khiến eo hắn cũng đau nhói.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới nhất chính là, Trọc nhân đã hoàn toàn động dục, mất đi ý thức tự chủ, dường như lại một lần nữa mất trí, giơ tay ôm cổ hắn, cắn một ngụm vào cổ hắn.
“Tê…” Văn Duy Đức hít sâu một hơi, “Đừng cắn… A… Thao… Liếm… Cũng… Không… Ách… Ha… Mẹ nó…”
Hắn thở hổn hển kịch liệt vài tiếng, một chưởng kẹp chặt cổ nàng cưỡng ép nàng nâng cằm lên, nhìn vào đôi đồng tử mê ly vô thức đầy dâm văn động dục của nàng, “Cởi quần ta ra… Lấy dương vật ta ra… Ta còn muốn thao nàng…”
Văn Duy Đức cũng không biết đã thao nàng bao nhiêu lần.
Giữa chừng vừa mới bắn xong một lần ——
Hắn đột ngột ngẩng đầu, đưa tay gom hết mái tóc đang xõa tung ra phía sau, ánh mắt sắc lạnh hướng về cánh cửa đá đang đóng chặt cách đó không xa. "Chuyện gì vậy?”
"Bẩm Thương Chủ, đã tra xét kỹ lưỡng Kim Điển Hành tại Giang Diên , kiểm chứng nhẫn sảm kim, xác định là do đích thân Văn Đốc Lĩnh lấy ra.”
“…” Văn Duy Đức lúc này đang ấn bóp mông nàng thúc hông về phía trước, ngón tay theo bản năng dùng sức. Hòa Du đang hôn mê cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ run rẩy hai cái.
“Ta biết rồi.” Hắn nói. “Lui ra đi.”
" Vâng." Cách một lớp cửa đá dày nặng, Vệ Kha vẫn đứng ngoài, cung kính đáp lời. “Có cần thuộc hạ triệu hành chủ của Kim Điển Hành đến để đối chất với Văn Đốc Lĩnh không? Tuy rằng hành chủ kia hành tung bất định, nhưng trên phiếu thu bạc quả thực có ghi hai chữ 'Vọng Hàn' cùng ấn chương của Văn Đốc Lĩnh. Song, ấn chương ấy không phải không thể làm giả. Vì thận trọng, ngài có muốn...”
"Không cần." Văn Duy Đức trầm ngâm giây lát, giọng điềm tĩnh. “Ngươi lui đi, việc này ta đã có chừng mực.”
“ vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro