
301+ 302 + 303 + 304 + 305
301
Hòa Trù ngây dại, ánh mắt dán chặt vào cảnh tượng trước mặt, lòng như bị bóp nghẹt.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, thứ đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt của tỷ tỷ.
Một bàn tay rắn rỏi, đầy uy lực siết chặt cằm Hòa Du, chỉ nửa bàn tay đã đủ kìm giữ cả khuôn mặt nàng. Trên tay gã đeo một chiếc nhẫn trữ vật quý giá, lấp lánh ánh sáng xa hoa từ những viên ngọc thạch đắt đỏ, nhưng lại tương phản với hành động thô bạo, dường như đang tùy ý đùa bỡn một món đồ chơi rẻ mạt chẳng ai đoái hoài. Nàng rõ ràng đã chịu thương tích nặng nề, nửa khuôn mặt thấm đẫm máu tươi, ướt sũng. Động tác của gã nam nhân thô lỗ, dùng sức quá mức, để lại trên làn da trắng nhợt của nàng những vệt đỏ chói mắt. Những vết đỏ ấy thậm chí còn nổi bật hơn cả máu tươi, càng làm nổi bật sự mảnh mai, yếu ớt của nàng.
Gã nam nhân kìm chặt khuôn mặt nàng, ngón trỏ với tư thế hạ lưu cắm vào đôi môi nàng, như muốn bịt kín tiếng kêu thảm thiết – hoặc có lẽ chỉ để đùa bỡn đầu lưỡi nàng, như bất kỳ kẻ dâm tà nào cũng sẽ làm trong khoảnh khắc này. Gã rõ ràng là kẻ dày dạn kinh nghiệm, mỗi cử chỉ mang theo ý vị lăng nhục đầy dâm mỹ. Gã say sưa đùa giỡn đôi môi và đầu lưỡi của Hòa Du, đôi môi kiều diễm bị hành hạ đến sưng tấy, khóe miệng tổn thương rỉ ra nước bọt, theo chiếc cổ trắng nhợt chảy xuống, thấm vào bộ y phục rách nát, tả tơi, lướt qua làn da mịn màng như ngọc, nơi những đường cong mê hoặc giờ đây chỉ còn lại sự tủi nhục.
Nàng vẫn còn mặc y phục, nhưng bộ y phục vốn dùng để che chắn thân thể giờ đây chỉ là những mảnh vải rách rưới, hỗn độn, phô bày sự lăng nhục. Đôi gò bồng đầy đặn của nàng rung động theo từng nhịp run rẩy của cơ thể, lộ ra hoàn toàn, trong khi nửa còn lại bị khuỷu tay gã nam nhân đè ép. Bộ y phục quý giá trên cánh tay gã áp chặt lên da thịt nàng, để lại những vết bầm tím đầy nhục nhã.
Dòng nước bọt dâm mỹ lướt qua lớp y phục bị xé rách, chảy xuống dưới. Bộ sam y trắng tinh giờ chỉ còn là những mảnh vải vụn, treo lơ lửng trên đùi nàng, loang lổ vết máu. Làn da non nớt, chưa phát triển trọn vẹn, không thể che chắn nổi phần thịt hồng phấn bên trong, yếu ớt và đáng thương. Nụ hoa kiều diễm, đỏ rực từ giữa khe thịt ló ra, ẩn hiện dưới lớp da mỏng manh. Khe nhỏ hẹp, hồng nhạt đã bị bạo lực xâm phạm, rách toạc thành hai vòng thịt lớn, căng đến mức gần như trong suốt, nứt ra từng vết thương nhỏ li ti. Chúng thảm thiết, vô lực ôm chặt lấy hai dương vật khổng lồ, dữ tợn. Dương vật tím đen, toát ra hơi thở giống đực đáng sợ, thô bạo cắm vào chỉ phần đầu, khiến máu tươi hòa lẫn với chất dịch trong suốt chảy dài theo thân thịt, lăn qua khối tròn căng mọng bên dưới, nơi chứa đựng thứ tinh hoa nóng bỏng có thể khiến nàng mang thai.
Hòa Trù cảm thấy mình lúc này chẳng khác nào một con thú bị mắc kẹt trong lồng. Không, hắn còn giống một con thú bị lưới săn bủa vây giữa trời cao. Lưới máu đỏ và ánh sáng đen đan xen, hắn chỉ có thể xuyên qua những kẽ hở thưa thớt để nhìn thấy chút ánh sáng mơ hồ.
Hắn không thể chớp mắt, như thể toàn bộ xương cốt trong người đã bị bẻ gãy, vặn xoắn thành một khối cầu. Hơi thở như ngừng lại, máu chảy ngược lên não, khiến hắn quên cả cách hít thở. Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng xương cổ mình chuyển động, tựa như bị kẹt trong một cỗ máy nghiền nát, trục gỗ chậm rãi nghiến qua yết hầu. Dù xương cốt có bị nghiền thành bụi, hắn cũng chỉ có thể thốt ra một âm thanh yếu ớt, gần như là hơi thở:
“Tỷ?”
Hắn nghe thấy giọng mình.
Nhưng âm thanh ấy kéo dài vô tận, chậm rãi đến mức Hòa Du ở phía đối diện dường như không kịp phản ứng.
Tiếng “Tỷ” ấy như một lưỡi dao sắc lạnh cứa qua yết hầu.
Khoảnh khắc ấy, nàng như chết lặng.
Nàng ngơ ngác nhìn về phía hắn, tứ chi trong chớp mắt mất đi sức sống, mềm oặt như thi thể, chỉ còn lại sự trắng bệch và nhu thuận trong tay gã nam nhân.
Lông mi Hòa Du run rẩy không ngừng. Nàng đang khóc sao?
Nàng chảy quá nhiều máu, hắn không thể phân biệt liệu nàng có đang khóc hay không.
Hắn không nhìn ra được. Không nhìn ra được… Không hiểu, không rõ.
Nhưng hắn biết, nàng đang đau đớn.
Đau hơn cả cái chết, đau hơn cả cái chết.
“Tiểu Trù… Đừng nhìn, đừng nhìn ta… A… Ô ngô!”
Gã nam nhân rõ ràng không hài lòng khi nàng bất ngờ lên tiếng. Ngón giữa của gã cũng chen vào khoang miệng nàng, kẹp chặt đầu lưỡi, tùy ý quấy nhiễu để chặn đứng âm thanh. Hòa Trù có thể thấy rõ đôi môi ướt át, đỏ hồng bị ngón tay gã thấm ướt đến trong suốt, kéo ra những sợi chỉ bạc dâm tà. Kẻ xâm phạm dễ dàng cạy mở hàm răng trắng ngần, thâm nhập vào cổ họng non nớt, hẹp hòi, kẹp lấy đầu lưỡi đỏ tươi đang cố trốn tránh. Gã dùng sức bóp nặn khối thịt hồng mềm mại ấy, kéo xé đầy nhục nhã. Đầu lưỡi yếu ớt giãy giụa, chỉ có thể run rẩy trong sự khinh nhờn, phát ra những tiếng nghẹn ngào hít thở không thông.
Nàng chỉ biết rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
Đừng nhìn ta.
Đừng nhìn.
“Hòa Trù công tử, chúng ta lại gặp nhau.” Gã nam nhân áp má vào mặt nàng, ánh mắt theo một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nàng, chậm rãi ngẩng lên, nhìn xuống hắn từ trên cao.
“Còn nhớ ta không?” Gã hỏi.
302
Còn nhớ ta không?
Nhớ ta không…
—— “Đại tướng quân đại ân, Hòa Trù vô cùng cảm kích!” —— Chính hắn từng nói ra lời ấy. Giờ phút này, câu nói ấy từ ký ức cuộn trào ùa về, vang vọng bên tai, tựa sấm rền thời thái cổ.
Hòa Trù lẩm nhẩm, âm thanh ngắt quãng, nhỏ nhẹ đến mức người nghe chẳng thể phân biệt rõ hắn đang nói gì. Hắn tựa như khúc gỗ khô mục từ lâu, quạ đen đậu trên cành khô, kêu lên những tiếng nguyền rủa nghẹn ngào. Nhưng chưa ai kịp hiểu thanh âm ấy đang muốn biểu đạt điều gì, thì một ngụm máu tươi từ miệng hắn phun ra, đỏ thắm như rực cháy.
Ngụm máu ấy như trào ngược từ lục phủ ngũ tạng , cả thân thể hắn tựa như bị nghiền nát từ lồng ngực, rít lên một tiếng xé lòng. Cuối cùng, hắn chỉ còn là một cái vỏ rỗng, chỉ có thể phát ra những âm thanh yếu ớt.
“Thả nàng ra! Thả nàng ra! Đừng động vào nàng, đừng chạm vào nàng! A a a!”
Hắn như thi thể sống dậy từ nấm mồ, vươn tay chạm vào bùn đất ẩm ướt, phá tan phong ấn tử thần, gấp gáp lao về phía người đã khuất đang dần xa khuất nơi không xa.
“A a a! Tỷ! Tỷ! A a!”
Hắn giãy giụa quá kịch liệt, khiến Vệ Kha đứng phía sau không thể không giơ tay, triệu hồi vô số tinh thể lam sắc từ mặt đất mọc lên, bám chặt lấy chân tay hắn, trói hắn cứng ngắc tại chỗ.
Tiếng gào thét thê lương, khấp huyết, vang vọng không ngừng trong căn phòng chật hẹp mà ấm áp. Văn Từ Trần phía sau, mất kiên nhẫn vì tiếng ồn, thẳng tay dùng dây thừng siết chặt miệng hắn.
Thế là hắn lại bất động, không thể kêu, chẳng thể nói.
Đôi mắt xinh đẹp đặc biệt của Hòa Trù, dưới ánh sáng, lấp lánh một màu lam biếc kỳ lạ, tựa như trong thân thể hắn ẩn chứa một lò thiêu, đốt cháy xương cốt, huyết nhục, hóa thành từng sợi khói mỏng.
Từ đôi mắt ấy, những giọt lệ lớn lăn dài, đỏ tươi như máu.
Hắn khóc, nước mắt đỏ thắm như huyết.
…
“Không nhớ sao?”**
Văn Duy Đức đưa tay giữ chặt eo Hòa Du, thong thả mà cố ý nâng đùi nàng, banh ra, để Hòa Trù có thể rõ ràng nhìn thấy nơi hai người giao hợp.
“Đáng tiếc thay, ta từng nghĩ dù chỉ mới gặp Hòa Trù công tử, nhưng đã như tri giao cố hữu. Quả nhiên…”
Văn Duy Đức chậm rãi rút dương vật ra, thịt non hồng phấn nơi âm hộ và hậu huyệt bị quy đầu thô to của hắn kéo lật ra ngoài, nhuốm máu đỏ tươi. “Nhất, kiến, như, cố.”
Hơi thở Hòa Trù trở nên dồn dập, đau đớn. Trong cổ họng phát ra những âm thanh trầm đục, nghẹn ngào, tựa như một con chim bị đóng đinh. Đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn về phía Văn Duy Đức, nhưng miệng bị dây thừng siết chặt, chỉ phát ra những âm tiết trúc trắc, khàn khàn, như đá vụn đập nát bộ xương khô của dã thú. “… Ngô… Ngô… A…”
“Ta từng hỏi ngươi… Tỷ tỷ ngươi, tên là gì?”
Dây thừng trong miệng Hòa Trù đã thấm đẫm máu tươi, chẳng thể phân biệt đó là máu từ cổ họng phun ra hay từ hàm răng cắn nát.
“Thản nhiên vật ngoại du, Du Du ‘ta’ tâm du…” Văn Duy Đức nói, giọng điệu như cố ý nhấn mạnh chữ “ta”, có lẽ vì ngay lúc ấy, hắn hung hăng đẩy dương vật sâu hơn vào. Hắn bất ngờ nâng eo, mạnh mẽ thúc lên, mỗi nhịp như một nhát đâm, khiến âm hộ non nớt bật máu đỏ tươi, bắn tung tóe. Nhưng hắn chẳng chút thương xót, thô bạo dùng dương vật đâm mạnh, khiến khe hẹp ban đầu giờ sưng đỏ, biến thành một nhục động trơn ướt, cắn chặt lấy thân dương vật tím đen, nuốt trọn hơn nửa.
“Hòa Trù công tử, chớ lo, tỷ tỷ ngươi ắt là cát nhân tự có thiên tướng,” Văn Duy Đức thở hổn hển, giọng trầm thấp, tiếp tục nói. “Như ta từng an ủi ngươi, giờ nàng có phải đang bình an vô sự?”
Da thịt Hòa Du trần trụi trắng đến chói mắt, tựa như vật thể duy nhất phát sáng trong bóng tối. Ngón tay thô ráp của nam nhân lướt trên làn da trắng muốt, như ô uế một thánh nữ thuần khiết. Âm hộ non trẻ bị dương vật tanh hôi xâm phạm, thân thể trắng ngần bị lôi kéo, sa đọa vào địa ngục dâm ô bẩn thỉu.
Nàng không còn kêu nữa, cũng như chẳng thể kêu. Tựa một chú chim non rơi từ trời cao, vỏ trứng vỡ tan, bị ép tiếp nhận bạo ngược tàn nhẫn.
“Ngươi xem… Ta đã nói, Hòa Trù công tử ưu tú như thế, tỷ tỷ ngươi ắt cũng là nhân trung long phượng.”
Văn Duy Đức lặp lại lời từng nói khi lần đầu gặp Hòa Trù, như dùng từng mũi tên tẩm độc, nhắm vào hồng tâm là hắn, đâm đến máu chảy đầm đìa, thịt xương tan nát.
“Quả nhiên, làm kỹ nữ cũng là nhân trung long phượng. Kỹ nữ bình thường sao sánh được với sự dâm đãng của tỷ tỷ ngươi, cái động tao nhã ấy chẳng giống người thường.”
Văn Duy Đức đưa tay xoa máu tươi và dâm thủy nơi hai người giao hợp, bôi lên bụng nhỏ của nàng – nơi bị dương vật hắn thúc đến phồng lên, in hình quy đầu một cách khoa trương.
“Tỷ tỷ ngươi đúng là không giống người thường, dâm đãng thiếu thao. Dù là âm hộ hay hậu huyệt, đều chặt khít, tham lam đến chết, kẹp dương vật ta đến đau.” Hắn như muốn chứng minh lời mình, cố ý thúc mạnh dương vật vào bụng nàng. Cổ tử cung và khoang sinh sản bị đâm tàn nhẫn, khiến nàng như gãy eo, cố cuộn người lại.
Văn Duy Đức vẫn giữ tư thế đối mặt Hòa Trù, liên tục thúc eo, trong phòng vang lên tiếng nước “òm ọp òm ọp”. Hông nam nhân rắn chắc va chạm mãnh liệt vào cặp mông đầy đặn của thiếu nữ, âm thanh dâm mỹ vang vọng.
“‘Biết đâu, tỷ tỷ ngươi chỉ ra ngoài, có khi còn ở rất gần ngươi,’” Văn Duy Đức mỉm cười, lặp lại lời đối thoại xưa. “Lúc ấy, nàng, quả thật rất gần ngươi.”
Văn Từ Trần lúc này cúi xuống bên Hòa Trù, như thể tốt bụng lau máu trên trán sắp chảy vào mắt hắn, để hắn thấy rõ hơn. “Đúng vậy, tỷ tỷ ngươi lúc ấy gần lắm. Nàng ngay trước mặt ngươi, bị chúng ta bạo thao, mọi lỗ đều bị thao lạn. Còn gần hơn cả bây giờ, nàng nằm trên bàn ngươi vẽ tranh, bị ta xem như chó mà từ phía sau bạo thao.”
Hắn cười khẽ, ý vị khó lường. “Chậc… Nàng bị thao đến tiểu ra, phun cả lên bức tranh của ngươi. Chỉ tiếc lúc ấy có kết giới, không như bây giờ, để ngươi được chiêm ngưỡng cảnh tượng thế này.”
Hai dương vật dữ tợn vẫn thao lộng nhục động của nàng, nhưng nàng như không còn cảm giác, linh hồn như đã rời khỏi thân thể, lơ lửng giữa không trung, nhìn chính mình bằng ánh mắt của kẻ khác.
Trên ghế, y phục rách nát không che nổi thân thể trắng nhợt. Nam nhân áo gấm hiên ngang, như một vương hầu cao quý ôm trong lòng một con búp bê rách nát. Hai bầu ngực căng mọng đung đưa theo nhịp thúc của hắn, tạo nên những đợt sóng nhũ sắc hồng bạch. Dương vật khủng bố cắm vào hạ thể nàng, nơi ấy đã bị thao lạn, thịt mềm đỏ tươi dính dâm thủy và máu, thân thể nàng run rẩy theo nhịp cưỡng gian, phô bày dáng vẻ dâm mỹ.
Dâm đãng, hạ tiện, khinh thường, tao nhã.
Nàng không còn chút phản kháng, hơi thở mỏng manh như ngọn đèn sắp tắt.
“Hòa Trù công tử, tỷ tỷ ngươi không chân thành như nàng từng thể hiện với ngươi. Nàng không chỉ là một kỹ nữ thiếu thao, mà còn là kẻ lừa gạt từ đầu đến cuối, ngay cả đệ đệ ruột cũng lừa.” Văn Duy Đức nhận ra người trong lòng đã gần như vô hồn, khiến hắn dừng động tác. Hắn bẻ cằm Hòa Du, ép nàng xoay cổ, để lộ hơn nửa gáy.
nữ nhân trong lòng hắn, tưởng chừng đã bị gian đến chết, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Nàng giãy giụa, vô vọng giơ tay che gáy, liều mạng quay mặt đi.
“Không, không, đừng! Đừng mà! Không cần! Không cần!…”
Xoẹt.
Lớp da mỏng bị xé toạc trong chớp mắt.
Như một giọt dầu rơi vào chảo nóng, căn phòng vốn đã ngột ngạt bỗng chốc bùng nổ bởi tin tức tố của nàng. Trên làn da trắng ngần, tuyến thể sưng to lấp lánh mồ hôi, dưới ánh sáng mờ ảo, như trái cấm khiến mọi nam nhân trong phòng không thể kiềm chế.
“…Chết tiệt.” Văn Từ Trần không kìm được, ôm trán, gân xanh trên thái dương giật thình thịch.
Vệ Kha đứng không vững, bàn tay đã bị chính hắn bấu rách, máu chảy không ngừng, giờ nắm chặt đến tê dại.
Còn Văn Duy Đức, trực tiếp bị kích thích bởi hương thơm ngọt ngào ập vào, tư duy như bị cuốn vào cơn bão dữ. Hắn không kìm nổi, liếm hôn tuyến thể nàng, như sói tru dưới ánh trăng, phát ra tiếng thở dốc kịch liệt.
“Thấy chưa? Tỷ tỷ ngươi, sinh ra chỉ để cho nam nhân thao.”
“…Không… Không, ta không… Không…”
Văn Duy Đức không chỉ xé toạc lớp da ấy, mà như lột bỏ cả da người nàng, phơi bày cốt nhục như một nữ quỷ.
“A a! Tiểu Trù, đừng nhìn, đừng nhìn ta! A a! Đừng nhìn ta!”
Nàng giãy giụa kịch liệt chưa từng có, như nữ quỷ sợ hãi phơi mình dưới ánh mặt trời, liều mạng trốn chạy. Văn Duy Đức, kẻ cưỡng gian nàng, giờ lại trở thành bóng ma duy nhất che chở cho nàng.
Như thể ánh mắt đối diện không phải của Hòa Trù, mà là ngọn lửa thẩm phán thiêu đốt nữ vu, đốt cháy nàng.
“Đừng nhìn ta, xin đệ, xin đệ… Tiểu Trù… Đừng nhìn ta… Ô a…”
Xin đệ, đừng nhìn ta.
Đừng thấy ta dơ bẩn.
Dù là ai, hãy để ta biến mất.
Hóa thành tro bụi, tan vào bùn lầy, thành một giọt nước, trôi vào cống rãnh…
Hãy để ta biến mất. Hãy để ta chết đi.
Hãy để ta dơ bẩn mà chết đi.
nữ nhân chìm trong vực sâu tuyệt vọng chỉ biết bám chặt cánh tay Văn Duy Đức. Nàng ngẩng mặt nhìn hắn, đồng tử giãn to thấm đẫm lệ, hắn thấy linh hồn nàng tan nát từng mảnh, lăn dài trên đầu ngón tay hắn.
Văn Duy Đức không kìm được, cúi xuống hôn môi nàng, trong cuồng loạn dùng những nụ hôn tinh tế để thu hoạch con mồi.
…
Tỷ… nàng không dơ, không dơ… Đừng, đừng lộ ra vẻ mặt ấy… Đừng sợ… Đừng sợ… nàng đừng sợ.
Hòa Trù muốn thốt ra những lời ấy, nhưng chẳng âm thanh nào thoát ra được. Trong cổ họng chỉ còn tiếng ho khan kịch liệt. Dù miệng bị dây thừng siết, hắn vẫn nôn ra một ngụm máu lớn, lẫn lộn huyết khối, chẳng rõ là từ nội tạng hay thứ gì khác, lơ lửng trên vũng máu, như chiếc thuyền nhỏ chẳng biết đi đâu.
Tỷ, đừng khóc, được không? Ta cho tỷ xem, ta đã mua vé tàu.
Ngay trong lòng ngực ta, trong lòng ngực ta.
Đó là vé tàu đến một thế giới khác. Khi chúng ta đến đó, chẳng ai dám khinh khi, hèn hạ tỷ vì xuất thân của tỷ. Tỷ muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, chẳng ai ngăn cản, chẳng điều gì quấy nhiễu. Tỷ có thể trở thành bất kỳ ai tỷ muốn…
Mọi người sẽ thấy tỷ chân thật nhất… Mỹ lệ, cường đại, sạch sẽ, thuần khiết.
Đúng rồi, ta còn mua cho tỷ một đôi hoa tai, rất đẹp. Khi đến nơi, ta sẽ đeo cho tỷ, tỷ đeo chắc chắn sẽ đẹp vô cùng.
Tỷ, đừng khóc, được không? Ta hứa với tỷ, chúng ta sẽ lập tức hạnh phúc.
Lập tức.
Rất nhanh.
Bỗng nhiên, quanh thân Hòa Trù lóe lên những đạo quang văn màu xanh nhạt. Những hoa văn như gợn nước ngưng tụ thành thực chất giữa không trung, hóa thành vô số Toản Văn cổ xưa, phức tạp.
Băng! Băng!
Dây thừng trói hắn đứt gãy, tinh thể lam sắc giam cầm tay chân hắn cũng nứt vỡ, tan thành mảnh vụn.
“Cẩn thận!”
Vệ Kha nhận ra điều gì, giơ tay kéo Văn Từ Trần ra sau —
Ầm!
Tinh thần lực hệ chứa linh bùng nổ đến cực hạn. Nếu không nhờ Văn Duy Đức và Vệ Kha kịp thời ra tay, Văn Từ Trần với tinh thần lực yếu hơn chắc chắn đã như những thủ hạ dưới chân núi, dù không chết, cũng sẽ bị công kích tinh thần hung hãn này làm tổn thương tâm hồn.
Căn phòng chật hẹp hóa thành đáy hồ sâu thẳm, trong trẻo. Những gợn nước xanh nhạt bao vây họ. Tất cả đồ vật trong phòng bị nghiền thành bột mịn, hòa vào gợn nước, biến mất. Nhưng họ đều biết, những gợn nước như xúc tua ấy chỉ là ảo giác được tạo ra.
Giữa gợn nước, một bóng hình xanh nhạt hiện lên.
Tóc hắn dài, phiêu đãng như rong biển trong nước. Nửa khuôn mặt và thân thể hắn phủ đầy Toản Văn cổ xưa xanh nhạt, lấp lánh như vảy cá mỹ lệ. Đồng tử hắn dày đặc quang văn, tựa nhân ngư trong hồ sâu. Hắn vươn tay về phía nam nhân trước mặt —
“Trả nàng lại cho ta!”
…
Văn Duy Đức lập tức ôm ngang Hòa Du vào lòng. Lúc này, hắn mới nhận ra mình có lẽ đã xem thường Hòa Trù.
Tinh thần lực này, những Toản Văn này…
Đôi tỷ đệ này, đối với chính mình quả thật tàn nhẫn không chút chênh lệch.
Nếu không nhờ Vệ Kha chuẩn bị kỹ lưỡng, mai phục Hòa Trù trước, nếu để hắn đạt đến bước này, dù Vệ Kha có thiên khắc tinh thần hệ, e rằng cũng không phải đối thủ của hắn
Văn Duy Đức đưa ra kết luận.
Hòa Du ngơ ngẩn nhìn Hòa Trù, không chút kinh hỉ. “Tiểu Trù, trốn đi… Trốn mau! Ta bảo đệ trốn!”
Văn Duy Đức nhếch môi. “Ngươi nên nghe tỷ tỷ ngươi thì hơn.”
“…Tỷ, ta đến cứu tỷ đây… Đừng sợ…” Hòa Trù chẳng màng lời hắn, chỉ giang tay về phía Văn Duy Đức.
Văn Duy Đức như nghe chuyện cười, bật cười thành tiếng. “Hòa Trù, ngươi và tỷ tỷ ngươi quả có điểm giống nhau, vĩnh viễn không biết trời cao đất dày.”
303
"Giữa mùa hạ và mùa thu giao thoa, có một vị tiên nữ.
Nàng bị giam trong cung điện đá, chẳng thể đi đâu.
Mùa hạ quá nóng bỏng, ánh mặt trời thiêu đốt đôi cánh trắng của nàng.
Mùa thu quá sắc bén, gốc rạ cắt vào đôi chân nàng.
Nàng bị giam trong cung điện đá, chẳng thể đi đâu.
Đêm hạ quá ồn ào, tiếng côn trùng làm vỡ đôi tai nàng.
Đêm thu quá náo động, sao trời làm sụp đổ đôi mắt nàng.
Nàng bị giam trong cung điện đá, chẳng thể đi đâu.
Phụ vương phán, nàng phải gả cho đế vương mùa đông.
Hắn sẽ dùng giá lạnh phá tan cung điện đá, dùng sương tuyết trải đường nghênh thú nàng
Nhưng mùa đông quá băng giá, mọi thứ đóng băng, ánh trăng chẳng thể mở cửa nàng.
Đôi cánh trắng kết băng, mỗi bước chân là máu, tai điếc mắt mờ, thân thể nàng tan trong bùn tuyết.
Rồi một ngày, một lữ nhân đến, gieo hoa hồng trước mộ nàng.
Hoa hồng lặng lẽ nở, mở ra một cánh cửa sổ.
Nàng bừng nở trong cung điện đá, mùa xuân ấy, năm này qua năm khác, lại một mùa xuân nữa."
Bài ca dao không tên ấy, từ khi Hòa Trù còn bé, đã thường nghe Hòa Du ngâm nga.
Khác với người tỷ tỷ ưu tú, Hòa Trù chẳng phải đứa trẻ được yêu thích.
Mẫu thân nghiêm khắc ngày ngày dạy dỗ tỷ tỷ, phụ thân bận rộn trở về cũng chỉ ghé thăm tỷ tỷ đầu tiên. Hắn khi ấy còn quá nhỏ, nhỏ đến mức chẳng hiểu vì sao mình lại khác biệt với tỷ tỷ.
Mẫu thân từng đánh mắng tỷ tỷ, phụ thân ôn nhu cũng đôi lúc trách cứ nàng, nhưng phụ mẫu chưa bao giờ nặng lời với hắn. Dù có chuyện gì xảy ra, họ dường như chẳng để tâm đến hắn. Từ khi hắn bi bô tập nói, chập chững bước đi, học đọc sách, nhận biết chữ, rồi tự mình hiểu thấu những bài thi ca tối nghĩa mà người lớn cũng chẳng rõ, không ai dạy mà tự học đàn cổ… phụ mẫu chẳng hề hay biết, chẳng mảy may để ý.
Hắn giấu mình đi, dù là trong hang rắn hay dưới bóng đêm sương mờ, người tìm được hắn chỉ có nha hoàn trong phủ.
Hầu hết thời gian, tỷ tỷ đứng hiên ngang giữa sân, mẫu thân cầm thước dạy học xoay quanh nàng, phụ thân bưng trái cây chờ bên cạnh. Ánh mặt trời chiếu lên tỷ tỷ, nàng như một vật thể vĩnh hằng phát sáng, thu hút mọi ánh nhìn. Còn hắn… đứng xa xa dưới bóng râm của bức tường cao, lặng lẽ.
Hắn nhìn bóng mình, như con kiến lạc lối chẳng tìm được tổ, giống hệt hắn.
Trong ký ức xa xưa, sân nhà rộng lớn, phòng ốc nhiều vô kể, nhưng dường như chẳng có một góc nào thuộc về hắn.
Hắn là kẻ thừa thãi.
Nha hoàn trong nhà bảo, đó là vì tiểu thư quá xuất sắc, sau này sẽ làm đại sự, được ký thác kỳ vọng lớn lao. Tỷ tỷ hắn quá ưu tú, ánh sáng của nàng hoàn toàn che mờ sự tồn tại của hắn.
Trẻ con cũng biết tranh giành sự yêu thương. Hắn từng cố gắng khiến phụ mẫu chú ý, nhưng mẫu thân trong ký ức chỉ liếc hắn một cái rồi vội vã đến chỗ tỷ tỷ. Phụ thân thì cúi xuống xoa đầu hắn, đôi mắt cong cong xinh đẹp, nói: “Tiểu Trù thật là đứa trẻ ngoan.” Nhưng ngay sau đó, công việc bận rộn khiến phụ thân vội vã rời đi, không quên ôm nữ nhi đã lớn, xoay một vòng trước khi rời phủ.
…
Hòa Trù từng khóc hỏi nha hoàn chăm sóc hắn từ nhỏ: “Ta phải làm sao đây?”
“Tiểu công tử à, chỉ cần lớn lên thành một người khiến người khác yêu mến là được,” nàng suy nghĩ, rồi đáp rất nghiêm túc.
Khiến người khác yêu mến?
Hắn có được yêu mến không?
Thế là từ rất nhỏ, Hòa Trù học cách nhìn sắc mặt người khác. Hắn học đi theo sau tỷ tỷ, bởi chỉ khi ở gần nàng, mẫu thân và phụ thân mới để mắt đến hắn.
Nhưng tỷ tỷ chẳng thích hắn.
Nói đúng hơn, người tỷ tỷ xuất sắc ấy rất ghét hắn. Có lẽ nàng nhìn thấu hắn chẳng phải đứa trẻ ngoan ngoãn như người đời thấy, mà là một đứa trẻ đầy tâm cơ, muốn tranh giành sự yêu thương.
Dù vậy, hắn vẫn kiên trì lấy lòng nàng.
Những lời khen quanh hắn luôn là: “Tiểu công tử thật xinh đẹp, lớn lên đáng yêu, thật tri kỷ, thật thiện lương…”
Còn tỷ tỷ, luôn được gọi là: “Tiểu thư nhà ta, nhất định sẽ trở thành nhân vật phi thường.”
Nhưng ngày qua ngày, Hòa Trù lớn lên, càng cảm thấy mình như người vô hình sau lưng tỷ tỷ, càng lúc càng thừa thãi.
Rồi một ngày, đột nhiên…
Như trời sập xuống.
Bọn hạ nhân vốn hòa nhã bỗng run rẩy, chẳng ai dám thốt một lời. Có những trận cãi vã kịch liệt hay âm thanh hỗn loạn, nhưng hắn chẳng nhớ rõ. Khi tỉnh lại, rất nhiều người trong phủ đã biến mất.
Nha hoàn luôn bên hắn, người mà hắn thậm chí chẳng nhớ nổi tên, cũng không còn.
Phụ mẫu như già đi hàng chục tuổi chỉ qua một đêm. Mẫu thân ngã bệnh, nằm liệt giường nhiều ngày. Tóc phụ thân bạc trắng. Từ đó, mẫu thân càng khắc nghiệt với tỷ tỷ, hắn thường nghe tiếng tỷ tỷ khóc thảm, có khi mười ngày nửa tháng chẳng thấy mặt nàng.
Hắn mơ hồ nghe được hai chữ: Trọc nhân
…
Rồi sau đó, về trận hỏa hoạn ấy, ký ức của hắn chẳng còn nguyên vẹn. Chỉ còn những mảng màu rực rỡ: lửa đỏ, khói xám, thi thể cháy đen, và máu đỏ thẫm.
Hắn nhớ mình bị đè dưới thân phụ thân. Phụ thân có đôi mắt đẹp lạ kỳ, dưới ánh nắng lấp lánh như cánh bướm phủ phấn lam nhạt. Đêm ấy, chẳng có ánh nắng, chỉ có một chiếc lá khô rơi trên mắt phụ thân, phản chiếu mạch máu đỏ sậm.
Khi người ta đào bới đống thi thể cháy, lôi hắn ra, tay hắn vẫn nắm chặt chiếc lá ấy.
Hắn đầy máu, cười ngây ngô, giơ chiếc lá trước mặt nàng.
“Tỷ tỷ, tặng đệ.”
Tiểu công tử, phải làm một đứa trẻ khiến người khác yêu mến – chỉ khi được yêu mến, ngài mới không là kẻ thừa thãi.
Lời nha hoàn đã chết ấy, chẳng biết từ khi nào, khắc sâu vào tâm hắn, như một lời nguyền.
…
Cùng tỷ tỷ sống nương tựa nhau nơi sơn thôn, đời Hòa Trù chẳng còn phụ mẫu, chẳng còn nha hoàn hay hạ nhân vây quanh. Người trong thôn Hòa gia thậm chí chẳng ưa họ. Hầu hết thời gian, hắn chỉ lặng lẽ ngồi trong căn nhà tranh tối tăm, chẳng thốt một lời, mắt nhìn đăm đăm một chỗ, chẳng buồn chớp. Chỉ khi Hòa Du trở về, hắn như con rối được bôi dầu, sống dậy, lao vào lòng nàng, nở nụ cười lấy lòng.
“Tỷ tỷ.”
Trong thế giới của Hòa Trù, chỉ còn chiếc lá rơi trên mắt phụ thân.
Sau chiếc lá, chỉ có tỷ tỷ.
Hòa Du từng đưa hắn đi tìm đại phu, nhưng dù là đại phu giỏi nhất, cũng bó tay. Tinh thần và tâm hồn hắn đã chịu tổn thương quá nặng, chẳng thể chữa lành.
“Tiểu công tử, ngài phải làm một đứa trẻ khiến người khác yêu mến.”
Lời ấy như lời nguyền, luôn khiến hắn giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, co ro trong lòng tỷ tỷ, run rẩy vì sợ hãi.
Hòa Du ôm chặt hắn, hát bên tai bài ca dao ấy. Nàng bảo, đó là bài hát mẫu thân từng hát ru nàng. Lần này qua lần khác. Có khi, trong cơn mơ sâu thẳm, hắn ngẩng đầu nhìn nàng…
“Rồi một ngày, lữ nhân đến, gieo hoa hồng trước mộ nàng. Hoa hồng lặng lẽ nở, mở ra một cánh cửa sổ. Nàng bừng nở trong cung điện đá, mùa xuân ấy, năm này qua năm khác, lại một mùa xuân nữa.”
Hắn chẳng hiểu ẩn ý sâu xa của bài ca dao cổ, chỉ biết nép vào lòng nàng, nghĩ thầm.
Trong thế giới của hắn, chẳng còn gì tồn tại, chỉ có tỷ tỷ.
Nếu đã vậy, ta cần gì khiến người khác yêu mến? Ta chỉ cần tỷ tỷ yêu mến.
Đứa trẻ phải khiến người khác yêu mến, giờ chỉ cần khiến tỷ tỷ yêu mến.
Từ khi nào?
Hắn chẳng rõ.
Nhưng hắn biết, hắn phải làm thế.
304
Khụ…
Hòa Trù ngẩng cổ, phun ra một ngụm máu tươi, trong màn bụi dày đặc và sương mù, thân thể hắn bị hất ngược ra sau. Giữa không trung, những tinh thể lam sắc chặn đường, Vệ Kha như một tia chớp xanh thẳm lao tới, tung cước đá mạnh vào bụng hắn. Một tay nắm cánh tay Hòa Trù, lăng không xoay người, đè hắn xuống, rồi đột ngột ném xuống đất. Những tinh thể băng từ dưới đất trồi lên, xuyên thủng cẳng chân hắn, giam chặt hắn tại chỗ.
Vệ Kha vững chãi đạp lên tinh thể băng trước mặt hắn, cái đuôi phía sau vung vẩy đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. Nửa khuôn mặt bên trái đến cổ của hắn phủ đầy tinh thể lam thẫm chuyển sắc, lấp lánh như ngọc quý dưới ánh trăng. Hắn lau máu nơi khóe miệng, giơ chân đạp mạnh lên ngực Hòa Trù, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi ngạo mạn quá độ rồi…”
Là một yêu vật thiên khắc hệ tinh thần , vậy mà một nhân loại hèn mọn lại ép hắn phải liên tục vận dụng linh lực Vận Linh, thậm chí dùng đến yêu lực mới chế ngự được Hòa Trù. Điều này khiến Vệ Kha cảm thấy nhục nhã khôn tả.
Sự nhục nhã ấy càng làm Vệ Kha, vốn đang trong kỳ động dục đầy bạo nộ, thêm phần cáu giận khó kiềm chế. Dục hỏa không thể phát tiết hóa thành sát ý ngùn ngụt, khiến hắn ra tay càng thêm tàn độc. Nếu không vì Văn Duy Đức dặn dò giữ lại mạng, e rằng Hòa Trù đã bị hắn nghiền nát Vận Linh, bạo thể mà chết.
Vệ Kha đã tháo dây trói miệng, đôi đồng tử lam sắc lạnh băng phản chiếu thảm trạng của Hòa Trù. Trên da hắn, những quang văn xanh thẳm như cành cây không ngừng hiện ra, lan dọc theo kinh mạch và huyết quản, dần xâm lấn lên trên, thậm chí xuyên thủng da thịt. Máu tươi bắn tung, kết thành từng cụm tinh thể trong suốt như san hô lam sắc quanh thân.
“Đừng kháng cự, đừng giãy giụa nữa. Càng thúc đẩy Vận Linh, càng dùng linh lực, ngươi chỉ càng đau đớn…” Vệ Kha lạnh lùng cảnh cáo, như thể ban phát lòng tốt.
“Tê…” Hòa Trù cắn chặt môi, không thốt một tiếng.
Như lời Vệ Kha, Hòa Trù nằm trên tinh thể băng lam sắc, những nơi bị quang văn xâm lấn như hóa đá, bất động. Hắn càng giãy giụa, càng vận linh lực, yêu lực của Vệ Kha càng thâm nhập sâu. Chẳng mấy chốc, khi Hòa Trù ngẩng cổ, yêu lực lam sắc từ cổ lan đến má hắn. Vận Linh trong cơ thể hẳn đã bị Vệ Kha hoàn toàn thôn phệ. Yêu lực của Vệ Kha hút lấy linh lực hắn, kết tinh trong kinh mạch, sinh ra những nhánh san hô độc sắc bén, đâm xuyên cơ thể hắn.
Nhìn từ xa, thân thể hắn như được phủ đầy hoa san hô thủy tinh lam sắc.
Nhưng Hòa Trù chẳng hề thét lên, vẫn liều mạng giãy giụa, thúc đẩy Vận Linh, vận dụng linh lực… chỉ để bị yêu lực Vệ Kha hấp thu, hóa thành tinh thể xuyên phá thân thể, đau đớn lặp lại không ngừng.
Cốt khí của kẻ này, quả thực quá cứng.
Nếu tiếp tục, Vệ Kha chẳng dám chắc Hòa Trù có sống nổi không. Hắn nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn về phía Văn Duy Đức phía sau, cầu cứu.
Văn Duy Đức khẽ giơ tay, ra hiệu cho Vệ Kha trói miệng hắn lại.
Yêu lực Vệ Kha bị kìm hãm, tinh thể trên người Hòa Trù ngừng sinh trưởng. Hắn lập tức như dã thú được tháo xích, nhe nanh múa vuốt, gian nan đứng dậy với thân thể đầy thương tích.
Văn Duy Đức chẳng hề động đậy, chỉ khẽ cười trầm thấp.
Một lưỡi đao lại xuyên qua Tử Phủ của Hòa Trù. Lần này, Vận Linh của hắn hoàn toàn sụp đổ, linh lực tan biến như mây khói.
Văn Từ Trần bất ngờ xuất hiện, rút loan đao, máu văng đầy đất, đè vai Hòa Trù, lạnh giọng: “Ngươi chưa chịu đủ đau khổ sao?”
Mất đi Vận Linh, Hòa Trù bị Văn Từ Trần đè vai, thân thể mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
“Không… Thả hắn ra! Thả hắn ra!”
Hòa Du, đứng không vững trong vòng tay Văn Duy Đức, gào khóc thê lương: “Văn Từ Trần! Thả hắn ra! Thả hắn ra!”
Nàng cố giãy giụa lao về phía Hòa Trù, nhưng vòng eo bị Văn Duy Đức ôm chặt, khóa nàng trong lồng ngực, chẳng thể động đậy. Nàng chỉ có thể vô lực vươn tay về phía hắn…
Hòa Trù, ý thức mơ hồ, thấy bàn tay nàng vươn tới, theo bản năng giơ tay đáp lại, cố nặn ra nụ cười an ủi: “Tỷ… Khụ khụ…”
Thấy hắn sắp ngã, Văn Từ Trần túm vai kéo hắn lên.
Leng keng…
Vật gì từ y phục rách nát của hắn rơi ra. Hai tấm ngọc ti rơi trong vũng máu, một hộp tròn lăn lóc về phía trước.
Hộp trang sức lăn đến trước mặt Hòa Du. Văn Duy Đức giơ chân chặn lại, khẽ vung tay, hộp bay vào tay hắn.
Văn Từ Trần nhặt hai tấm ngọc ti trên đất, cười nhạo: “Hà… Nghe nói ngươi định dùng thứ này để mang con chó cái của lão tử đi?”
Đồng tử Hòa Trù đột nhiên giãn to, hắn giơ tay định đoạt lại hai tấm vé tàu.
Nhưng Văn Từ Trần chỉ khẽ giơ tay, thân thể kiệt quệ của Hòa Trù chẳng thể với tới.
Nhìn ánh mắt hắn, nụ cười của Văn Từ Trần càng thêm tàn bạo. Hắn cúi mi, ánh mắt sắc như đao lướt qua người Hòa Trù. “Nói ra, ta còn chưa cảm tạ ngươi. Nếu ngươi không đến Vạn Lại Tịch mua hai tấm vé này, bọn ta chẳng thể tìm ra con kỹ nữ ấy.”
Hắn cầm tấm vé dính máu, vỗ vào má Hòa Trù: “Giờ ngươi không cần đến chúng. Kỹ nữ này, càng không cần.”
Hòa Trù nhận ra điều gì, bắt đầu giãy giụa kịch liệt, nhưng tinh thể lam sắc từ mặt đất mọc lên, khóa chặt hắn trong tư thế quỳ, hòa cùng tinh thể phá thể mà ra, khiến hắn đau đớn không thể động đậy.
Văn Từ Trần lạnh lùng siết chặt tay, hai tấm ngọc ti hóa thành bột mịn trước mắt Hòa Trù. Hắn mở tay, mảnh vụn lấp lánh như tuyết nhỏ, bay lượn rơi xuống trước mặt hắn.
“Không… Đừng…”
Hòa Trù ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ trong suốt ấy…
Đó lẽ ra là một đại lục mỹ lệ đầy khả năng, nơi hắn và tỷ tỷ được tự do. Nàng đáng lẽ quay lại, vươn tay về phía hắn, mỉm cười dịu dàng như công chúa được cứu: “Cảm ơn Tiểu Trù, ta tự do rồi.”
Rồi họ sẽ vô tư hôn nhau, yêu nhau không vướng bận, ái ân chẳng ngại ngần…
Nàng sẽ thì thầm bên tai hắn: “Ta yêu đệ, Tiểu Trù. Ta là của đệ… chỉ thuộc về đệ…”
Họ sẽ vô ưu vô sầu, sống hạnh phúc bên nhau, chỉ có hai người, không ai ngăn cản, không gì quấy nhiễu.
Nhưng giờ đây, những hình ảnh ấy như gương vỡ, từ tay Văn Từ Trần chậm rãi rơi xuống, hóa thành ảo ảnh tan biến.
Đối diện mảnh vỡ, là tỷ tỷ hắn… tuyệt vọng khóc than.
Lạch cạch.
Tiếng động nhỏ vang lên, là âm thanh hộp trang sức được mở.
Văn Duy Đức cúi mắt nhìn đôi hoa tai, cầm lên, vén tóc Hòa Du, lộ ra vành tai nàng, đeo thử một chiếc, rồi nâng cằm nàng, ép nàng đối diện ánh mắt hắn, như thể muốn nàng thấy hắn đang chậm rãi thưởng thức.
“Thật hợp với nàng.”
…
Văn Duy Đức ngồi trên ghế đá sân thượng, banh chân Hòa Du, để nàng dựa vào ngực hắn, ngồi trên đùi, bị hắn ôm chặt trong lòng.
“Nhìn ra được, Tiểu Trù rất dụng tâm chọn lễ vật cho nàng. Món quà đầy tâm ý thế này… nên để hắn tự tay đeo cho nàng.”
Khi lời Văn Duy Đức vừa dứt, Vệ Kha buông lỏng khống chế. Tinh thể lam sắc trên mặt đất tan thành ánh sáng. Nhưng Hòa Trù… thân thể hoàn toàn mất kiểm soát, thực sự bước về phía họ.
Hòa Du lập tức nhận ra – Hòa Trù bị Vận Linh của Văn Duy Đức thao túng, không thể kháng cự.
Lúc này, Hòa Trù mới ngộ ra,thao tác hệ tinh thần Vận Linh thiên thu mà hắn từng tự hào, dưới Không Minh cảnh gần như vô địch, trước một tồn tại nào đó lại nhỏ bé không đáng kể. Văn Duy Đức chẳng cần nói, thậm chí chẳng cần nhìn hắn, đã khiến Hòa Trù hiểu rằng cái gọi là thao tác hệ tinh thần của hắn, trước mặt Văn Duy Đức, chỉ là một trò cười.
Hắn không thể phản kháng, chẳng thốt nổi âm thanh, chỉ tỉnh táo nhìn mình như con rối bị lực lượng vô hình điều khiển, bước đến trước mặt họ, cứng nhắc cầm lấy đôi hoa tai trên bàn đá.
Xoẹt.
Hòa Trù xé toạc mảnh y phục còn sót trên ngực Hòa Du, phô bày hoàn toàn đôi nhũ hoa căng mọng.
“Không… Đừng… Đừng mà, Tiểu Trù…” Nàng hoảng loạn tột độ, quay sang cầu xin Văn Duy Đức, biết rõ Tiểu Trù đã bị hắn khống chế hoàn toàn: “Đừng, Văn Duy Đức… Ta xin ngươi… Đừng bắt Tiểu Trù… Đừng…”
Văn Duy Đức đưa tay gạt sợi tóc dính máu nơi khóe miệng nàng, ngón cái lướt qua môi nàng. Ánh mắt hắn, ẩn sau lớp sa mỏng, mang vẻ quyến rũ chết người, như ánh trăng nhợt nhạt treo trên nền đêm tĩnh lặng, phảng phất ôn nhu lạ kỳ… nhưng cũng như ánh trăng, xuyên thấu nàng không góc chết, không thể kháng cự.
“Đây là tâm ý của Tiểu Trù, nếu nàng từ chối, hắn sẽ đau lòng biết bao?”
Khi lời Văn Duy Đức vừa dứt—
Hòa Trù đã nắm lấy núm vú nàng, cứng lại trong gió lạnh, kéo mạnh không chút nương tay. Tay phải cầm hoa tai, mũi kim không quá sắc nhọn đặt lên núm vú nàng.
“A a!”
305
Khuyên tai kia vốn không phải vật trêu ngươi thông thường, không sắc nhọn tinh xảo mà lại thô kệch vô cùng. Nó chỉ đặt trên nhũ hoa, toan tính dùng sức đâm thủng da thịt non mềm, khiến nàng đau đớn run rẩy bần bật.
Thế nhưng, Hòa Du chẳng mảy may sợ hãi cái đau thể xác này. Nàng sợ hãi chính là sự việc kinh hoàng đang diễn ra trước mắt.
Đệ đệ ruột thịt của nàng, đang dùng hết sức lôi kéo nhũ hoa của nàng, toan tính dùng khuyên tai kia đâm xuyên. Nhũ hoa vốn mẫn cảm, nay bị ngón tay hắn ép dẹp, mũi kim thô nhọn đâm thủng lớp da mỏng manh. Kỳ thực, nhũ hoa của nàng rất thích hợp để xỏ xuyên. Ngày thường, nó dâm dật lõm vào quầng vú đầy đặn, cần dùng ngón tay moi kéo mới lộ ra. Song, nhũ hoa lại cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ liền cương cứng, bỗng chốc bật lớn. Lúc vừa rồi bị Văn Duy Đức ôm ấp ân ái, hai núm vú của nàng đã sớm bị moi móc ra rồi. Ấy là bầu vú đã qua bao lần rèn giũa, đùa bỡn, chỉ cần một chút kích thích, nhũ hoa liền trở nên dài rộng. Giờ đây, bị Hòa Trù kéo chặt đầu nhọn, dài ra như nhũ hoa của tiểu mẫu ngưu chưa trưởng thành. Kích cỡ vừa đủ, không quá cứng nhắc, lớp da hồng hào vừa mỏng vừa mềm, rất dễ dàng rách toạc. Cho dù mũi kim thô kệch đến vậy, dựa vào sức trâu của Hòa Trù, nó vẫn cứ thế xuyên vào.
“Á á!”
Chưa hoàn toàn xuyên qua, nàng đã thống khổ kêu lên, theo phản xạ muốn dùng tay che chắn bầu vú đáng thương. Nhưng hai cánh tay nàng đã bị Văn Duy Đức ghì chặt, sự giãy giụa trở nên yếu ớt vô lực.
Dưới sự điều khiển của Văn Duy Đức, Hòa Trù hiển nhiên đã dùng toàn lực, rất nhanh, mũi kim xuyên thủng đầu vú dày dặn đã bị kéo giãn, phát ra tiếng "ba" khẽ, hoàn toàn xuyên qua.
"Ê a!!!!" Nàng thét lên một tiếng thê lương, toàn thân đau đến co giật. Nước mắt cùng huyết châu đồng thời tuôn ra từ khóe mắt và nhũ hoa.
Những giọt huyết châu lớn tròn theo ngón tay Hòa Trù tí tách rơi xuống, loang lổ trên lòng bàn tay hắn. Con ngươi trong suốt độc đáo của hắn giờ như viên ngọc quý bị đập vỡ, tan nát hiện lên nỗi thống khổ thảm thiết của người hắn yêu dấu nhất. Song, hắn chẳng có sức chống cự nổi sự tan vỡ này, chỉ có thể mặc cho thứ lực lượng không thể nghịch chuyển kia thao túng, khiến hắn cầm khuyên tai kia nghiêng ra sau, toan tính cài vào đoạn kim vừa xuyên qua nhũ hoa nàng. Nhưng mũi kim khuyên tai cũng chẳng dài, phải ép nhũ hoa nàng bẹp dí bất thường, mới có thể kẹp chặt.
Khi Hòa Trù kéo mạnh nhũ hoa bên phải của nàng…
Tỷ đệ họ ở gần đến vậy, ngay cả trong tầm mắt mờ ảo của Hòa Du, nàng cũng có thể rõ ràng nhìn thấy những đường vân xăm bị ô huyết nhuộm đỏ trên khóe mắt Hòa Trù, dính vào hàng mi dài cong vút của hắn, khiến đôi mắt sáng ngời kia trở nên u ám. Nàng thậm chí có thể thấy rõ một lớp thủy quang mỏng trong suốt, chậm rãi dâng lên từ mi dưới của hắn, tựa hồ lướt qua con đê sóng nước xanh biếc, nhạt nhòa bị ô huyết làm bẩn, nhuộm thành nỗi thống khổ mãnh liệt.
Nàng hiểu được ác ý tinh xảo của Văn Duy Đức, biết hắn cố ý khắc họa nỗi thống khổ của Hòa Trù từng nét từng nét trước mắt nàng, để thưởng thức nỗi đau xé lòng mà tỷ đệ họ dành cho nhau.
Hòa Du hít một hơi thật sâu. Trong ý thức mơ hồ, nàng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, “Tiểu Trù đừng sợ… Tỷ không đau… Không đau đâu.”
Lớp sương trong mắt Hòa Trù chợt ngưng kết thành nước, tí tách hòa vào ô huyết chảy xuống. Quả nhiên nàng không còn kêu la, thậm chí không còn giãy giụa, mặc cho Hòa Trù kéo bầu vú nàng lên, thuần thục đâm thủng nhũ hoa rồi cài khuyên. Chỉ là khi hắn làm xong tất cả, nàng không còn một chút sức lực, toàn thân lạnh toát mồ hôi, mềm nhũn trong vòng tay Văn Duy Đức.
Văn Duy Đức cười nhìn cảnh tỷ đệ tình thâm của hai người, vén lên tua khuyên tai trên nhũ hoa nàng, “Quả nhiên rất hợp với nàng.”
Dù hắn không dùng sức, chỉ thoáng vén nhẹ những tua ấy, sức nặng của đá quý đã xé rách nhũ hoa nàng, khiến nó đau buốt từng cơn, huyết châu lại trào ra.
Nàng không xứng để đáp lời, mà dẫu có muốn cũng chẳng thể đáp lại cho ra kết quả. Ý thức nàng lúc này đã rất mơ hồ, cơ thể vốn là Trọc nhân luôn trong trạng thái động dục, lại ở trung tâm xoáy nước tin tức tố của ba vị Thanh nhân đỉnh cấp, mỗi một phút giây đều như bị tin tức tố của họ kích khởi tình dục mà lăng trì. Huống chi, nàng lúc này toàn thân thương tích, trạng thái cơ thể cực kỳ tệ. Bản năng từng gắng gượng kìm nén bằng ý chí nay đã mất kiểm soát, hai huyệt đạo bị Văn Duy Đức xâm nhập, như có vạn con kiến cắn xé gặm nhấm từ bên trong…Mà sau khi Hòa Trù dùng khuyên tai đâm nhũ hoa nàng, nỗi đau qua đi, ý thức chợt buông lỏng, giống như bị cuốn vào dòng sông sụp đổ, hoàn toàn tan vỡ.
Nàng bắt đầu vô thức vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
“…Ân… A…”
Văn Duy Đức sao có thể không nhận ra sự biến đổi của nàng, càng thêm tùy ý phóng thích tin tức tố của mình, nhấn chìm ý thức nàng. Nàng quả nhiên có phản ứng dữ dội, tiếng rên rỉ lớn hơn rất nhiều, dựa vào lòng hắn như một con mèo mà cọ xát quần áo hắn.
“Bị chính đệ đệ ruột thịt thao nhũ hoa mà cũng có thể sướng đến vậy sao? Hòa Du… Còn có ả kỹ nữ nào hạ tiện hơn nàng sao?”
"Ô a… Không… Ta… A…" Chút lý trí còn sót lại của nàng khi nghe những lời này liền sụp đổ, cắn răng cũng không thể thốt ra lời phản bác nào. Vừa hé miệng liền hít vào càng nhiều tin tức tố của hắn, chỉ càng thêm dâm đãng, khó kìm nén rên rỉ.
Văn Duy Đức dùng tay nắm cằm nàng, nhìn đôi mắt bị tình dục bao phủ, hơi thở hắn nặng nề như cát rơi, nhẹ nhàng đáp xuống mặt nàng.
Ngay khoảnh khắc hắn phân tâm ấy…
“Không được… Khụ… Ngươi… Nói như vậy… Tỷ tỷ của ta… Khụ ô!”
Văn Duy Đức nhướn mi mắt, nhìn về phía Hòa Trù phía trước. Vừa rồi chỉ thoáng mất chú ý, Hòa Trù lại có thể thoát ly sự khống chế của hắn trong chốc lát, có thể nói trọn vẹn một câu.
Tinh thần lực quả nhiên rất mạnh.
Nhưng thì sao chứ?
Văn Duy Đức nhếch khóe miệng, nhìn ánh mắt Hòa Trù tràn ngập tơ máu, đầy hận thù, cùng với một sự điên cuồng đến tột độ…
Thịch.
Hòa Trù quỳ xuống trước mặt hắn ——
Đương nhiên, là do hắn thao túng.
“Tỷ đệ các ngươi tình sâu nghĩa nặng như vậy, thật khiến người khác cảm động. Đã vậy… Ngươi hẳn là không đành lòng nhìn tỷ tỷ ngươi chịu đựng sự tra tấn thống khổ này chứ.”
Khi Văn Duy Đức nói như vậy…
Hòa Trù đã không tự chủ vươn tay đè chặt hai chân Hòa Du, banh rộng hai chân nàng, gác lên hai chân Văn Duy Đức mà ngồi khóa——
Văn Từ Trần đối diện nhìn thấy tất cả, thậm chí còn huýt sáo một tiếng.
Hòa Trù nhận ra điều gì đó, con ngươi hắn khuếch tán ra như chim bồ câu cận kề cái chết, chỉ có thể nhìn thấy hai chân tỷ tỷ bị hắn mạnh mẽ banh rộng trước mặt…
Hắn dùng hai tay ghì chặt đùi nàng, hạ thể nàng vì động tác thô bạo này hoàn toàn bại lộ trong không khí. Nơi đóm đầy đặn non mềm vừa bị dâm ngược, giờ đây khẽ mấp máy, nhưng vẫn có dâm thủy hồng nhạt lẫn máu tươi không ngừng tí tách chảy dọc theo khe thịt…
Văn Duy Đức lúc này "lạch cạch" cởi quần, hai dương vật nam tính dữ tợn kinh khủng chạm vào âm hộ nàng.
Dù ý thức bị dục vọng chi phối, nhưng nỗi nhục nhã tột cùng ấy vẫn khiến Hòa Du phản ứng dữ dội, Hòa Du chưa bao giờ kêu la thảm thiết và cố gắng giãy giụa đến vậy. Nhưng Hòa Trù ghì chân nàng quá mạnh, hắn thậm chí có thể nghe thấy xương cốt tỷ tỷ phát ra tiếng kẽo kẹt. Nhưng… cơ thể hắn bị Văn Duy Đức thao túng, chỉ có thể mặc cho tiếng động khủng khiếp ấy ngày càng lớn.
“Không được… Văn Duy Đức, nghe… Á á… Không được… Ta sai rồi… Đừng đối xử với ta như vậy… Ô ô á!!! Đừng để Tiểu Trù ấn ta a… Đừng… Cầu ngươi… Ta cầu ngươi… Cầu ngươi…”
Nàng khóc nức nở thảm thiết, nhưng vô ích.
"Không… Không…" Hòa Trù quỳ gối trước mặt họ, giọng nói khản đặc nặn ra những tiếng thở đục ngầu, như kẻ đáng thương bị treo trên xà nhà chợt tỉnh ngộ, sợ hãi cái chết, nhưng nàng sớm đã ngã lăn khỏi ghế, phát ra tiếng rên rỉ mị hoặc
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bước vào địa ngục Tu La, từng tầng từng tầng trải nghiệm khổ hình A Tỳ mười tám tầng.
Hai chân Hòa Du bị banh rộng ra ——
Dương vật nam tính của Văn Duy Đức không nói không rằng nhẹ nhàng xâm nhập giữa hai cánh môi âm hộ nàng, cọ xát hai cái trên khe huyệt và hậu huyệt nàng, rồi hướng lên trên, đột ngột xuyên vào hai lỗ nhỏ vừa bị khai thông.
Phụt.
“Á á… Ô! Không… Á á á!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro