Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

216+217+218+219+220

216

Hòa Du quay lưng về phía Văn Nhứ Phong, nên hắn không thể thấy được. Nhưng Văn Từ Trần, đang ẩn thân trước mặt họ, lại nhìn rõ ràng… Nàng rũ mi, khóe mắt đỏ hoe, đôi mắt phủ một tầng thủy quang mỏng manh, cắn chặt môi, cố gắng kìm nén để không rơi lệ, lộ ra vẻ quật cường khiến lòng người xót xa.

Nếu là giả, e rằng diễn cũng quá chân thật.

Văn Từ Trần nhìn biểu cảm ấy của nàng, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác khó tả, như bị bóp nghẹt.

Hòa Du bỗng hít sâu một hơi, xoay người, ngẩng mặt nhìn Văn Nhứ Phong. “Tiểu Phong, ngươi chưa từng thấu hiểu nhân thế, lại chẳng phải nhân loại, nên có lẽ không hiểu được ‘thích’ trong miệng con người rốt cuộc là gì. Có thể ngươi chỉ nghe người khác nói, rồi bắt chước theo, hoặc chỉ vì nhất thời bốc đồng mà thốt ra một câu yêu thích. Đó cũng là lý do vì sao ta hiểu được tại sao đại ca ngươi lại lo lắng cho ngươi.”

Nàng khẽ cong khóe mắt, giọng điệu ôn hòa nhưng đầy xót xa. “Nhưng Tiểu Phong, ta khác ngươi. Ta là người trưởng thành, lời nói ra là làm được. Khi ta nói ta thích ngươi, điều đó có nghĩa là ta tin tưởng ngươi, tin đến mức sẵn lòng giao phó cả trái tim quý giá nhất của ta cho ngươi. Vì tin ngươi, ta tin mọi lời ngươi nói, mọi việc ngươi làm. Nhưng ta không ngờ rằng, ngươi lại nghi ngờ ta muốn chạy trốn , nghi ngờ ta sẽ phản bội ngươi.”

“…” Văn Nhứ Phong ngẩn ngơ, đứng sững tại chỗ.

“Nghe không hiểu sao? Không sao, ta đổi cách hỏi ngươi.” Hòa Du, như một tỷ tỷ tri tâm ngày thường, ôn nhu mà kiên nhẫn. Nàng giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào cổ mình. “Tiểu Phong, hôm nay ngươi dẫn ta ra ngoài chơi, cởi bỏ vòng cổ này cho ta… Là thật lòng muốn đưa ta đi chơi sao? Là vì thấy đại ca ngươi tổn thương ta nên muốn bù đắp cho ta? Hay là… ca ca ngươi, vì sợ ta lừa gạt ngươi, nên cố ý sai khiến ngươi thử lòng ta? Hoặc giả, ngươi chỉ đơn thuần chán ghét sự bình lặng này, hoài niệm cảm giác lăng nhục ta ngày trước, nên tìm cớ để lại tàn nhẫn hành hạ ta như xưa?”

Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Văn Nhứ Phong.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, ngập nước, nhưng không một giọt lệ rơi. “Tiểu Phong, giờ ngươi cảm thấy thế nào? Có tức giận không? Có muốn trút cả bụng tức giận lên ta không? Nhưng lại thấy bất lực, không biết mở lời thế nào? Hay là cảm thấy mệt mỏi, đến một chữ cũng chẳng muốn nói?”

Sắc mặt Văn Nhứ Phong càng lúc càng khó coi. Đầu óc hắn trống rỗng, như một đứa trẻ phạm sai lầm lớn, ngay cả biện minh cũng không làm được. Trong lồng ngực, cơn giận dữ bùng cháy dữ dội, nhưng lại như bị nhốt chặt trong một chiếc bình kín, không thể phát tiết.

“Tiểu Phong, ta quả thực không bình thường. Ta có khả năng tự lành. Dù các ngươi tổn thương thân thể ta thế nào, ta cũng sẽ lành lại, lành lặn như chưa từng chịu vết thương nào. Nhưng…” Nàng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bị thương của hắn, đặt lên ngực trái mình. “Nơi này của ta, không thể tự lành.”

Nàng chớp mắt, khẽ cười, nhưng nụ cười làm khóe mắt nàng run lên. Những giọt lệ lặng lẽ kìm nén bấy lâu, trong khoảnh khắc ấy vỡ òa, từng giọt lăn dài trên má, rơi xuống mu bàn tay hắn. Dù không chạm vào vết thương, nhưng lại khiến hắn đau đớn không chịu nổi.

“Sẽ đau, Tiểu Phong.”

Lồng ngực Văn Nhứ Phong như chiếc bình chứa đầy lệ khí bỗng nổ tung, mảnh vỡ cắt vào tim hắn, máu chảy đầm đìa. Hắn vội vã giơ tay, kéo nàng vào lòng, cẩn thận mà nghiêm túc hôn lên trán nàng, từng lần, từng lần xin lỗi.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Đừng giận ta, đừng giận ta… Ta thật sự, ta thật sự… Ta… Xin lỗi, nàng đừng khóc…”
217

Bất ngờ thay.

“Ngô…” Văn Nhứ Phong đột nhiên đẩy Hòa Du ra, sắc mặt thoáng ửng đỏ. Hắn đưa tay che mặt, lùi lại hai bước, nhìn nàng mà nói: “Ta… ta cần bình tĩnh một chút.”

Hòa Du nhìn dáng vẻ hắn, dường như nhận ra điều gì, bất giác đưa tay che sau gáy, lắc đầu: “Ta không phải…”

Văn Nhứ Phong một tay che miệng mũi, liên tục xua tay. “Không, không, là lỗi của ta. Vừa rồi ta không cẩn thận, để cảm xúc bộc phát, vô tình phóng thích tin tức tố , khiến nàng bị kích động…”

Ở một bên, trong hư không.

Cổ khí tức ngọt ngào này…

Văn Từ Trần, người từ đầu chí cuối lặng lẽ quan sát, bất giác lùi lại vài bước. Hắn chẳng để tâm tin tức tố của Hòa Du lan ra từ lúc nào, chỉ cảm thấy tin tức tố của chính mình cũng đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát. Không biết có phải vì thời kỳ động dục sắp đến hay không, nhưng ý thức của hắn lúc này trở nên hỗn loạn.

Ti tuức tố của Hòa Du… từ khi nào đã nồng nàn đến thế? Có phải vì Tiểu Phong vừa rồi cảm xúc quá mãnh liệt, không kiềm chế được tin tức tố, từ đó kích thích Hòa Du, khiến nàng cũng rơi vào trạng thái động dục? Hay vì hắn quá tập trung quan sát hai người, nên không nhận ra ti tuức tố của nàng từ trước?

Nhưng giờ đây, việc truy cứu nguyên nhân đã chẳng còn ý nghĩa. Không được, nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này, e rằng chính hắn cũng sẽ mất kiểm soát mà động dục.

Song, Văn Từ Trần vừa lùi vài bước liền dừng lại. Hắn không yên tâm về trạng thái hiện tại của Tiểu Phong. Nếu Tiểu Phong cũng mất kiểm soát vì động dục, không biết chuyện bất ngờ gì sẽ xảy ra. Thậm chí, việc này có thể kinh động đến tai mắt của đại ca, điều đó càng khó lường.

Hắn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hai người cách đó không xa, trong lòng vẫn luôn mang một cảm giác bất an và nghi ngờ mơ hồ từ đầu.

Đến nước này, hắn chỉ còn cách chọn vị trí ngược gió, tận lực kéo giãn khoảng cách với hai người, duy trì trạng thái ẩn thân để quan sát, phòng ngừa mọi bất trắc.

Hòa Du chần chừ một lát, rồi bất ngờ tiến lên vài bước, đỡ lấy Văn Nhứ Phong. Nàng chậm rãi quỳ xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên y phục của hắn, khẽ xoa nắn nơi dục vọng đang trỗi dậy.

“Tê…” Văn Nhứ Phong hít một hơi, vội túm lấy cánh tay nàng, kéo nàng đứng dậy. “ nàng làm gì vậy?!”

“Nhưng ngươi như vậy chẳng phải rất khó chịu sao? Đã… đã đến mức này…” Hòa Du rũ mắt, giọt lệ chưa khô vẫn đọng nơi khóe mắt, bị hàng mi khẽ rũ mà rơi xuống.

Văn Nhứ Phong cảm thấy dục vọng trong mình như rung lên theo giọt lệ ấy. Hắn thở hổn hển, tức giận nói: “ nàng quản ta khó chịu hay không làm gì?”

“Hả?” Nàng ngẩng đầu, dường như không hiểu ý hắn.

Văn Nhứ Phong cảm thấy mình giải thích không rõ. Dục vọng trào dâng khiến hắn đau đớn, cảm giác động dục sắp đến làm đầu óc choáng váng, tâm trí rối loạn, bực bội khó kìm. “ nàng có thể phân biệt nặng nhẹ không? Ta nghi ngờ nàng, làm tổn thương nàng, ta đã sai. Nàng đang giận ta, đúng nàng? Dù ta bị thương hay bị dục vọng khống chế,  nàng cũng nên mặc kệ ta, càng không nên để ta chạm vào nàng. Hiểu chưa?”

“…” Hòa Du rõ ràng không hiểu, chỉ chớp mắt ngơ ngác.

“Khốn kiếp!” Hắn lại chửi thề một tiếng. Tin tức tố động dục khiến máu nóng sôi trào, hắn dứt khoát buông nàng ra, quay người định bỏ đi. “ nàng cứ ở đây một mình đi… Ta cần bình tĩnh đã.”

Dứt lời, hắn toan bước đi.

Hòa Du vội vàng nắm lấy cánh tay hắn. “Đừng đi.”

“Hòa Du.” Sau một hồi lâu, Văn Nhứ Phong không quay đầu. Hắn chỉ nhìn đống tro tàn bên cạnh, giọng trầm thấp. “Mấy ngày qua ở bên nàng, bình dị mà an yên, ta chưa từng cảm thấy chán chường. Ta cũng không rõ cảm giác của mình là gì…”

Hắn hít sâu hai hơi, như thể không phải để kìm nén thân thể đang kề bên động dục, mà là để lấy hết can đảm. “Nhưng ta tin chắc, ta… ta chưa từng hoài niệm những ngày trước kia, khi ta tàn nhẫn với nàng như thế.”

Hắn chưa nói hết câu.

Hòa Du đã bước đến trước mặt hắn, chủ động kiễng chân, nâng mặt hắn, kéo hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi hắn. “Đừng nói nữa.”

“ thao ta đi, ngay bây giờ.”
218

Văn Nhứ Phong cuồng loạn hôn nàng, một tay đẩy nàng ngã xuống đất, thậm chí không kịp cởi bỏ y phục, trực tiếp xé toang xiêm y trên người nàng, rồi nôn nóng kéo dương vật định xông vào.

Thế nhưng, đôi mắt nửa khép hờ của hắn thoáng nhìn thấy những cọng cây cỏ dại đã cào xước cánh tay nàng rớm máu, bèn nén lại cơn trướng đau ở hạ thân, gắng gượng đứng dậy.

“Ô… ư…” Hòa Du khó hiểu rên rỉ, ánh mắt mơ màng.

Hắn một tay bế bổng nàng lên khỏi mặt đất, sải bước về phía thân cây cách đó không xa, “Nàng được nặn từ đậu phụ sao? Mẹ nó một cọng cỏ dại cũng có thể cứa rách da nàng.”

Thật mẹ nó, nếu cứ thao nàng ở cái nơi toàn đất đá lởm chởm, cây cỏ lung tung này thì cả tấm thân nàng chẳng phải sẽ toàn vết máu sao. Văn Nhứ Phong thầm nghĩ.

“Tiểu Phong thật dịu dàng a.” Nàng rúc vào lòng hắn, đôi mắt cong cong mỉm cười, “Cứng rắn đến mức đó mà còn nhịn được.”

Vốn dĩ đã phải ngừng lại giữa chừng, toàn thân hắn nghẹn ứ lửa dục, giờ lại nghe nữ nhân chết tiệt này dùng giọng điệu nũng nịu ấy nói chuyện, vừa mềm vừa ngọt, khiến Văn Nhứ Phong vừa ngứa ngáy vừa tức tối, “Cười cười cười! Chút nữa nàng đừng có mà khóc!”

Dứt lời, chưa đi được mấy bước, hắn đã đặt nàng tựa vào một thân cây lớn, để nàng đứng vững bằng hai chân, đỡ lấy thân cây. “Ta mẹ nó hôm nay nhất định phải thao chết nàng!”

Nói rồi, hắn trực tiếp xé rách y phục của Hòa Du, bẻ rộng hai chân nàng, thô bạo đưa thẳng dương vật đặt vào tiểu huyệt.

Lúc này, Hòa Du dường như thật sự có chút sợ hãi, móng tay cắm sâu vào vỏ cây. Văn Nhứ Phong khẽ cười một tiếng, cúi người xuống nắm lấy tay nàng, đan mười ngón tay nàng vào tay mình, rồi đặt chặt lên thân cây. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng liếm lên tuyến thể sưng đỏ trên cổ nàng, nói: “Giờ mới biết sợ à?”

Hắn nói lời hung ác, nhưng động tác lại không hề thô bạo, thậm chí còn dùng dương vật cọ xát tiểu huyệt ướt át của nàng, còn kiên nhẫn đưa ngón tay vào khuếch trương. “Thả lỏng một chút.”

Thế nhưng, Hòa Du nhận ra ý đồ dịu dàng của hắn, ngược lại còn khuyên can, đưa tay trái xuống giữa hai chân mình, đè lấy quy đầu của hắn, ý đồ thúc ép nó tiến sâu vào tiểu huyệt.

"Tê -- nàng làm gì!" Văn Nhứ Phong nhói đau ở thắt lưng, dương vật vốn bị môi âm hộ mềm mại cọ xát bỗng dưng cứng ngắc thêm.

“Trực tiếp cắm vào đi, ngứa quá…” Nàng tựa cằm lên vai hắn, rũ mắt nhìn hắn, một nét quyến rũ tự nhiên toát ra. “Mau… Tỷ tỷ nhịn không được… Muốn dương vật của Tiểu Phong… Cắm vào đi…”

“Chết tiệt, tỷ tỷ  thật còn mẹ nó dâm đãng.” Hắn mắng một câu, nắm lấy dương vật của mình đặt ngay cửa huyệt nàng, tay siết chặt lấy những ngón tay nàng, đưa mu bàn tay mình vào miệng nàng, “Đau thì cắn.”

Đang nói thì tay trái hắn banh rộng môi âm hộ của nàng, đặt quy đầu to lớn vào cửa huyệt chật hẹp, đột nhiên ưỡn eo dùng sức tiến thẳng vào. Quy đầu thô to mạnh mẽ cạy mở huyệt khẩu rồi chui tọt vào trong.

“A a a ——” Hòa Du kêu thảm thiết, nước mắt tức thì tuôn đầy đôi mắt đen nhánh, rơi lả tả như những vì sao. Thân thể nàng run rẩy không ngừng. Âm hộ tưởng chừng đã khép lại kia căn bản không chịu nổi sự xâm nhập bạo lực như vậy, vẫn cứ siết chặt lấy dị vật như chưa từng trải qua, muốn thoát ra mà lại không ngừng co giật, siết chặt hơn nữa.

Hắn đưa mu bàn tay mình vào miệng nàng, chặn lại tiếng kêu của nàng. Hắn biết tư thế từ phía sau như thế này sẽ xé rách huyệt khẩu của nàng, sẽ đau hơn so với các tư thế thông thường.

Hắn đã làm Hòa Du nhiều lần, hắn cũng biết tuy rằng cái huyệt dâm đãng của nàng có thể tự lành, nhưng cơn đau chẳng hề giảm đi chút nào. Sau khi đã dịu dàng làm những lần trước, hắn cũng ít nhiều có kinh nghiệm, biết rằng tốt nhất vẫn là để nàng đau nhanh chóng thì hơn, sớm một chút thao nàng sảng khoái, dùng khoái cảm thay thế cơn đau mới là cách tốt nhất. Chỉ cần đã cắm vào thì không nên để nàng thích nghi với dương vật của mình quá lâu, nếu không ngược lại sẽ khiến nàng phải chịu đựng cơn đau bị xé rách huyệt đạo từng chút một, thà rằng trực tiếp làm một hơi đến cùng, để nàng dứt khoát vượt qua cơn đau này. Bởi vậy hắn trực tiếp dùng sức đỉnh đầu, dương vật gân xanh nổi đầy thô bạo tiến quân thần tốc, toàn bộ cắm vào trong huyệt đạo mềm mại.

Chỉ nghe một tiếng "rách bạch" khẽ vang lên, Hòa Du cắn mu bàn tay hắn phát ra một tiếng kêu, mông bật lên như con cá, hai chân mềm nhũn sắp đổ xuống, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy người, huyệt non siết chặt lấy dương vật xâm nhập, huyệt đạo co rút run rẩy, máu và dâm dịch không ngừng chảy ra dọc theo huyệt đạo.

Màng trinh bị đâm thủng, cửa huyệt quả nhiên lại bị xé rách, Văn Nhứ Phong buông lỏng vòng eo đang kiềm chế nàng, vén mông nàng lên, liền thấy cửa huyệt bị xé rách một vài vết nhỏ.

Sau này phải tìm Việt Hoài nghĩ cách để ủ chín cái tiểu huyệt này một chút, lần đầu tiên hắn thao nàng đã phát hiện, tiểu huyệt dâm đãng của Hòa Du dường như đã ngừng phát triển từ rất sớm, vừa ngắn vừa hẹp, mấu chốt là nó còn tự lành, mỗi lần khuếch trương ra đều vô ích, nàng không đau thì ai đau.

“Được rồi, vào hơn nửa rồi, nhịn một chút.” Văn Nhứ Phong nghĩ vậy, cúi người cố gắng liếm hôn tuyến thể của nàng, dương vật bị siết chặt cũng không ngừng toát mồ hôi, vẫn cắn răng thở dốc kiên trì giúp nàng vượt qua thời kỳ khó chịu, không chút keo kiệt phóng thích tin tức tố của mình, để nàng hít vào nhiều hơn, nhanh chóng vượt qua thời kỳ đau đớn để đón nhận hắn thao làm. “Tỷ tỷ…”

Nàng nức nở động nhẹ mông, cẩn thận chịu đựng cơn đau, khóc thút thít khẽ nói, “Động, động đi…”

219

Chỉ thấy nơi tiểu huyệt kia, những thớ thịt non vô lực khẽ mấp máy, uốn éo vô ích, dường như muốn đẩy lùi dương vật đang xâm phạm. Một dòng máu tươi theo cặp mông trắng nõn chảy xuống, thấm đẫm cỏ cây dọc theo đôi chân đang run rẩy, trông vô cùng sắc tình.

Văn Nhứ Phong nhìn thấy, huyết mạch toàn thân trào dâng. Nếu là trước kia, hẳn hắn đã sớm tóm lấy nàng mà mãnh liệt giao hoan một trận. Nhưng giờ đây, nhìn tấm lưng nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn bất giác cúi xuống liếm cổ nàng. Hắn kéo áo nàng ra, đôi nhũ hoa căng tràn vội vã bật tung, theo động tác của nàng mà lay động trong không trung, trắng ngần như một làn sóng mỹ miều, tỏa ra hương sữa thơm ngát.

Hắn vươn tay nắm lấy nhũ hoa nàng, nhẹ nhàng xoa nắn: “Nhũ hoa của tỷ tỷ thật lớn, thật mềm, dâm đãng chết đi được.”

“Ô… Tiểu Phong…” Nàng thở dốc, tựa vào thân cây mà khóc nức nở. “Đừng nhét ngón tay vào nhũ hoa… A… Ngứa quá, đừng trêu đùa nhũ hoa của tỷ tỷ như vậy… ô ô…”

Văn Nhứ Phong nghe tiếng nàng rên rỉ, ngược lại càng vò nắn nhũ hoa nàng hơn, nhục sữa căng đầy trào ra giữa kẽ ngón tay hắn, như đang thưởng thức hai quả cầu nước khổng lồ, khiến hắn yêu thích không muốn buông. Nhũ hoa của Hòa Du vốn đã đẫy đà, sau khi bị những nam nhân này đùa bỡn đến động dục lại càng sưng to thêm một vòng. Quầng vú cũng trông lớn hơn bình thường, lại mang màu hồng đậm sắc tình. Bởi vì lượng sữa quá phì nhiêu, hai nhũ hoa thường ngày sẽ sắc tình mà thụt vào một ít bên trong.

Lúc này nàng vừa động dục, quầng vú căng phồng, vừa trướng vừa mềm. Hai nhũ hoa bị dục tình thúc giục kẹt lại bên trong quầng vú. Văn Nhứ Phong bèn luồn ngón tay vào quầng vú, móc tìm nhũ hoa nội hãm của nàng, “Nhũ hoa càng ngày càng dâm đãng… Ngón tay cũng có thể cắm vào nhũ sữa dâm đãng của nàng…”

Hắn vừa nói vừa say sưa đùa bỡn, cảm nhận tiểu huyệt phía dưới nàng co rút theo quy luật, thớ thịt bên trong trào ra nước, hắn còn chưa dùng sức thao nàng mà dương vật đã bị nàng ngâm trong dâm thủy.

“Đừng, đừng… đừng cắm vào nhũ hoa ô ô ô…” Nhũ hoa bị trêu đùa quá ngứa, cái ngứa ran ấy rất nhanh lan khắp toàn thân, khiến nàng không tự chủ được mà đong đưa mông, ý đồ giảm bớt dục tình đang tăng vọt.

Văn Nhứ Phong ngược lại cố ý không động, cứ thế nắm lấy nhũ hoa nàng mà kéo ra ngoài, moi ra hai nhũ hoa sưng to từ quầng vú, kéo dài ra, như vắt sữa, mà qua lại xoa nắn: “Nhũ hoa dâm đãng của tỷ tỷ bị ta chơi đến như bò sữa vậy… Liệu có thể thao ra sữa không?”

“Không, sẽ không a… Đừng… Đừng kéo… Ô ô, nhũ hoa, nhũ hoa ngứa quá… Tiểu Phong, Tiểu Phong…” Tiếng kêu của nàng càng lúc càng lớn, mông cũng bắt đầu chủ động đâm vào người Văn Nhứ Phong. Sau đó, tiểu huyệt nàng chủ động bao trùm lấy dương vật Văn Nhứ Phong. Mỗi khi Văn Nhứ Phong dùng ngón tay kéo nhũ hoa nàng, tiểu huyệt nàng lại run rẩy mút vào, nuốt trọn hơn nửa cây dương vật mà hắn vẫn chưa chủ động thao vào.

“Tiểu huyệt dâm đãng của tỷ tỷ đang chủ động ăn dương vật ta…” Văn Nhứ Phong rũ mắt nhìn thịt non ở cửa huyệt nàng như một cái miệng nhỏ. Rõ ràng bị dương vật hắn thao đến banh ra không khép lại được, lại còn biết mùi vị mà quấn lấy dương vật hắn kéo vào trong.

“…Tiểu Phong, đừng…… Ngứa quá…”  nàng đã  vốn đã khó chịu đến cực độ, bị tin tức tố của Văn Nhứ Phong thôi tình đến mức toàn thân nóng rực, ngâm mình trong dục vọng mà không được giải tỏa. Nhũ hoa lại bị Văn Nhứ Phong cố ý trêu đùa, không còn tàn bạo hung ác như trước. Ngay cả dương vật phía dưới cũng vậy, cứ kẹt trong tiểu huyệt nàng, không thao nàng một cách hung tàn như trước. “Ngứa chết đi được a a… Đừng… Mau lên…”

Nàng sắp phát điên vì khó chịu, bám lấy thân cây không ngừng đong đưa mông, chủ động tăng nhanh tốc độ lay động vòng eo mình, biến dương vật Văn Nhứ Phong thành dương vật giả tự an ủi, thô bạo hơn hẳn ban nãy. Mông nàng chủ động va chạm vào cơ bụng hắn, cặp mông trắng nõn bị cơ bụng màu đồng  của hắn ép dẹp lép, rũ xuống. Bên trong khe mông, vẫn có thể thấy được nhục hoa của tiểu huyệt dâm đãng bị dương vật tím bầm làm cho bay lên. Máu trinh còn chưa chảy xong, đã bắt đầu phụt phụt phun dâm thủy ra ngoài.

Đôi mắt Văn Nhứ Phong đỏ tươi vẫn cố ý dịu dàng, nhưng bàn tay hắn nhéo hai nhũ hoa nàng đã tăng thêm không ít sức lực, xoa bóp hai quả dưa sữa nàng đến biến dạng dữ dội. Nhũ hoa bị ngón tay hắn dùng sức bóp dẹp, đầu ngón tay còn cố ý chọc vào nhũ khổng nhỏ xíu của nhũ hoa sưng to, lại còn cố ý dùng răng nhẹ nhàng chạm vào tuyến thể nàng, kích thích nàng run rẩy toàn thân. Một khắc giật mình, hai chân nàng bắt đầu nhũn ra không đứng vững được: “Muốn ta làm sao đây… Ta lại không dám lộn xộn… Làm nàng đau thì nàng lại giận ta…”

Nhũ hoa bị đối đãi tàn bạo ngược lại mang đến khoái cảm gấp bội, khiến nàng la hét đổi giọng ngay lập tức: “Phía dưới, phía dưới… Thao ta… Dùng sức… Ta, ta không sợ đau… Ngứa quá… Ngứa quá… Tỷ tỷ sắp ngứa chết rồi, Tiểu Phong…”

“Nghe không rõ, chỗ nào ngứa…”

“Tiểu huyệt dâm đãng, tiểu huyệt dâm đãng a a… Tiểu huyệt dâm đãng ngứa quá… Tiểu Phong mau làm ta… Thật sự không chịu nổi… Ngứa chết ta rồi ô ô…” Nàng khóc dữ dội hơn ban nãy, bởi vì Văn Nhứ Phong cố ý rút toàn bộ dương vật ra ngoài, chỉ chừa quy đầu nhẹ nhàng mài vào cửa âm hộ nàng, mài đến nàng run rẩy toàn thân. “Đừng, đừng nhẹ như vậy a a…”

“Tỷ tỷ thật khó chiều, lúc thì ngại đau, lúc thì ngại ngứa, lúc thì ngại nhẹ, lúc thì ngại mạnh, rốt cuộc muốn thế nào đây?” Văn Nhứ Phong dường như đã ghiền trò chơi này, nhìn sườn mặt nàng đã hoàn toàn mê loạn thần hồn, nước mắt nước dãi đầy mặt khóc lóc ngược lại càng làm hắn sảng khoái hơn.

“Muốn mạnh, muốn dương vật cắm vào thật mạnh a a…” Nàng chủ động nhếch mông lên, muốn nuốt trọn dương vật hắn…

Văn Nhứ Phong một tay kiềm chế hai má nàng, bẻ mặt nàng nghiêng sang đối diện với mình, nhìn đôi mắt nàng đã đầy rẫy dục tình, hung ác thở dốc mắng nàng: “Tiện nữ thối tha, nói thích dương vật của lão tử, nói thích ta… Muốn dương vật Tiểu Phong thao nát, thao nhão tiểu huyệt dâm đãng thối tha của tỷ tỷ…”

“Thích, thích Tiểu Phong… Thích dương vật Tiểu Phong, thích dương vật Tiểu Phong thao nát, thao nhão tiểu huyệt dâm đãng thối tha của tỷ tỷ…”

Văn Nhứ Phong thở hổn hển hôn lên nàng, hai tay kiềm chế hai chân nàng, một tay ôm bổng nàng lên, như xi tiểu, đặt nàng lên dương vật chỉ mới cắm non nửa cái quy đầu của mình: “Chó cái tỷ tỷ tự mình banh rộng tiểu huyệt dâm đãng ra… Banh lớn chút, tự mình ngồi xuống dương vật lão tử đi…”

Nàng ngoan ngoãn banh rộng hai cánh môi âm hộ, vòng eo dùng một chút lực, liền mượn trọng lực ngã xuống dương vật hắn. “A a a!! Tiểu Phong Tiểu Phong a a… Muốn ngất, muốn ngất a a a… Ô ô ô a…”

Phụt…

Văn Nhứ Phong cố ý buông lỏng tay không giữ chặt như vậy. Nàng không phòng bị, cả người trực tiếp rơi thẳng lên dương vật hắn, bị trực tiếp mắc vào dương vật, đâm xuyên tiểu huyệt dâm đãng. Ngay cả cửa tử cung cũng không kịp phòng bị mà bị xuyên thủng trực tiếp.

Và khi hắn cảm thấy cửa tử cung nàng bị phá vỡ, hắn liền nắm chặt hai chân nàng, hung hăng đẩy eo lên trên, dùng toàn bộ dương vật, mượn trọng lực của nàng trực tiếp bắn phá vào tử cung nàng. Bụng dưới nàng tức thì nhô lên, hoa huyệt trước đó bị trêu đùa căn bản không chịu nổi kích thích như vậy, phụt một tiếng liền mất kiểm soát.

“A a a ô ô… Tiểu huyệt dâm đãng bị thao đến đái ra ô ô a… Đái ra ngoài a a a!! Cứu mạng… A…”

Xuy…

“Tỷ tỷ nàng đái thật xa…” Hắn cắn cổ nàng, nhìn về phía trước mắt.

—— Mà ngay trước mặt bọn họ, Hòa Du lại không thể nhìn thấy.

Văn Từ Trần liền ẩn thân đứng ngay trước mặt bọn họ. Hắn rõ ràng đã chọn vị trí thượng phong, nhưng vừa rồi Văn Nhứ Phong lại cố ý ôm Hòa Du đi đến trước mặt hắn. Giờ đây, hắn ta còn để nàng hoàn toàn phơi bày thân thể mà thao nàng. Khi nàng đái ra, nàng căn bản không biết mình trực tiếp đái vào người Văn Từ Trần.

Sắc mặt Văn Từ Trần đen kịt đáng sợ.

Văn Nhứ Phong nhướn mày, huýt sáo một tiếng.

“Ngươi làm gì.” Văn Từ Trần truyền âm thần thức cho Văn Nhứ Phong, giọng điệu cũng vô cùng hung lệ âm u.

“ thao Hòa Du a.” Văn Nhứ Phong nói.

“Ngươi cố ý?” Sắc mặt Văn Từ Trần càng ngày càng khó coi, hắn đã động dục, không thể khắc chế được…

Văn Nhứ Phong không trả lời hắn, ngược lại cúi đầu cắn cổ Hòa Du, bắt đầu hung ác thao nàng, người nàng đang cao trào thất thần: “Tỷ tỷ, chúng ta bây giờ không phải ở trong phòng, mà là ở bên ngoài… Nàng đái ra như vậy thật dâm đãng… Kêu lên lẳng lơ như vậy, sẽ hấp dẫn những nam nhân khác đến, muốn cho bọn họ cùng nhau thao nàng sao?”

“Không à không a!” Hòa Du bị một cảm giác thâm nhập đột ngột đẩy đến tận dạ dày, cả người run rẩy thiếu chút nữa thì nôn khan ra. Tư thế này quá sâu, sâu đến mức nàng cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị Văn Nhứ Phong làm sai vị trí. “Đừng, đừng thao sâu như vậy… Tử cung, tử cung a… Không cần nam nhân khác a a… Chỉ cần, chỉ cần Tiểu Phong a a…”

Văn Nhứ Phong từ cổ Hòa Du nâng mí mắt nhìn về phía Văn Từ Trần, truyền âm thần thức cho ca ca mình: “Nàng không muốn bị huynh làm đâu… Ca…”

“Là ngươi đồng ý ta thử nàng, giờ ngươi muốn xì hơi ta sao?” Văn Từ Trần dường như hiểu ra đệ đệ mình lúc này chỉ là đang trút cơn tức lên người hắn: “Tiểu Phong ngươi…”

“Ca, nếu ta là huynh, giờ phải chạy nhanh về tìm một Trọc nhân mà thao… Bằng không sẽ giống như đại ca mà phát cuồng chứ?” Văn Nhứ Phong thở dốc cười nói, phía dưới càng thêm kiêu ngạo mà hung hăng đẩy dương vật lên trên, bẻ hai chân Hòa Du rộng hơn, để Văn Từ Trần thấy rõ ràng tất cả của Hòa Du ——

Thấy rõ ràng nàng ngẩng mặt, nước mắt nước dãi hòa lẫn vào nhau, cả mặt đầy vẻ si mê, dựa vào người đệ đệ hắn. Như một chó cái phát dâm mà lay động tiểu huyệt dâm đãng, bị đệ đệ hắn thao đến tử cung cũng bị kéo ra, bụng dưới nhô lên, hai quả cầu sữa to lớn vung vẩy khắp nơi. Nhũ hoa như bò sữa động dục cũng bị kéo dài ra, tiểu huyệt chật hẹp đã bị dương vật thao đến nhão nhoét, chảy tơ máu mà vẫn trơ trẽn biến thành một cái động lớn không khép lại được, treo trên dương vật tím bầm. Hai cánh môi âm hộ đều bị ép sang một bên, dâm thủy lẫn máu tươi bị thao bắn tung tóe khắp nơi, thậm chí bắn cả vào mặt hắn.

Sau đó, cái chó cái dâm đãng này còn trơ trẽn ôm mặt đệ đệ hắn, chủ động hôn môi.

Đệ đệ hắn có khuôn mặt giống y hệt hắn. Bởi vậy lúc này Văn Từ Trần hoang đường mà có một loại cảm giác hư ảo không xác định. Có lẽ là động dục, có lẽ là mất kiểm soát, hắn không rảnh bận tâm. Cảm giác vòng eo lên men, thật giống như lúc này đang thao cái kỹ nữ chó cái kia, chính là bản thân hắn vậy.

Thế nhưng dương vật hắn lại không có ảo giác. Dương vật hắn trướng đau khó chịu, tuyến dịch làm ướt quần áo hắn, nhưng lại không cách nào được giải tỏa.

Văn Từ Trần nâng tay che nửa khuôn mặt mình, dường như làm vậy có thể kiểm soát được cơ thể hoàn toàn giống đệ đệ hắn.

Nhưng hắn không thể kiểm soát được dương vật mình. Trong ánh mắt hắn chỉ có hai nhũ hoa không ngừng bay múa, chỉ có cái tiểu huyệt bị thao nát thối tha kia… Chỉ có đôi mắt thất thần của nàng, thỉnh thoảng ngẩng mí mắt lên dường như liếc nhìn thấy hắn.

Nếu, nếu tiến lên một bước, liền trực tiếp banh rộng tiểu huyệt nàng, mặc kệ dương vật đệ đệ hắn còn ở bên trong, trực tiếp xé nát tiểu huyệt dâm đãng nàng, hung hăng đâm toàn bộ dương vật vào —— chắc chắn, tiểu huyệt dâm đãng của nàng sẽ thực sự bị làm nát bét, hai dương vật thao cái tiểu huyệt vừa mới phá thân kia, đừng nói xé rách, e rằng tiểu huyệt trực tiếp biến thành một cái túi thịt không còn chút co giãn nào, tử cung cũng sẽ bị hai cây dương vật làm nát bét, sau đó mắc vào dương vật hắn, rơi ra từ bên trong thịt bao của tiểu huyệt dâm đãng không thể kẹp được.

Nàng cũng không thể thấy hắn, cho nên nàng thậm chí căn bản không biết nguyên nhân tiểu huyệt dâm đãng mình bị làm nát, là do hắn.

Nàng thậm chí còn không khóc nổi một tiếng, liền trực tiếp bị thao chết. Tỉnh dậy sẽ nhìn thấy tiểu huyệt dâm đãng mình biến thành một cái động lớn, không thấy dương vật bên trong, lại thấy cả nội tạng mình. Nàng thông minh như vậy, liền sẽ biết là Văn Từ Trần đang làm nàng.

Nàng sẽ không để ý Tiểu Phong, cũng không cầu xin Tiểu Phong, mà sẽ quay đầu đau khổ tìm kiếm bóng dáng hắn, ý đồ tìm hắn Văn Từ Trần để xin tha.

Cầu hắn đừng làm tiểu huyệt dâm đãng nàng nữa, cầu hắn rút ra đi, cầu hắn buông tha nàng.

Hoặc là…

Cầu hắn hung hăng làm tiểu huyệt dâm đãng nàng, làm tử cung nàng, thao chết nàng cái kỹ nữ dâm đãng này, chết trên dương vật hắn.

Nghĩ đến đây.

Văn Từ Trần buông tay, loạng choạng bước một bước về phía trước… Đôi dị đồng màu nhạt của hắn lúc này dày đặc hoa văn động dục và tơ máu chằng chịt.

Văn Nhứ Phong đã nhận ra điều bất thường, nhíu mày ngẩng đầu lên.

220

Văn Nhứ Phong đang thao thật sâu trong tử cung nàng. Dương vật nóng bỏng ấy đỉnh vào nơi yếu ớt nhất của nàng, khoái cảm như sét đánh lan khắp toàn thân. Tiểu huyệt co rút thắt chặt, ái dịch không ngừng chảy xuống nhưng lại bị dương vật xâm lấn lấp kín. Cả người nàng run rẩy, nhưng hắn vẫn nhéo lấy âm đế nàng, nặng nề xoa hạt đậu dâm đãng ấy. Âm đế bị cưỡng chế an ủi cũng không chịu nổi khoái cảm. Tiểu huyệt và âm đế đồng thời lên cao trào. Kẻ chủ mưu dường như vẫn chưa thỏa mãn, điên cuồng đâm sâu vào bên trong, phá vỡ con đường đang thắt chặt run rẩy của nàng.

Cung khẩu non mềm bị căng ra nghịch hướng, khoái cảm cao trào và sự tê dại cùng nhau quấn chặt lấy bụng dưới, rõ ràng, mãnh liệt và kéo dài. Hòa Du thậm chí không thể phát ra tiếng từ chối hiệu quả. Nàng bị làm điên cuồng đến mức không thể kiểm soát trọng tâm, chỉ có thể vô lực vòng tay ôm lấy cổ Văn Nhứ Phong, ngón tay siết chặt, cào xước cổ nam nhân thành từng vết máu.

“Hô a a…” Lý trí của Trọc nhân động dục đã bị khoái cảm như vậy hoàn toàn nghiền nát. Ngoài việc thở dốc và cao trào, nàng chỉ biết phun nước, trượt dài trên người Văn Nhứ Phong, để mặc nhũ hoa bay loạn.

Bởi vậy, nàng không hề để ý thấy Văn Nhứ Phong lúc này động tác dịu dàng rút ra một chút, rồi chậm rãi ma sát ở một nơi nào đó phía trên tiểu huyệt dâm đãng nàng. Cửa tiểu huyệt có hai ngón tay thon dài thô ráp cọ qua, chậm rãi qua lại ma sát, cửa tiểu huyệt dâm đãng của nàng đã hoàn toàn bị thao banh

Có lẽ vì hai ngón tay kia quá lạnh, cho dù ý thức đang bị thao đến tan rã, nàng cũng bị kích thích đến run rẩy toàn thân. Rất nhanh, Văn Nhứ Phong lại đâm mạnh một nhát vào tử cung nàng, khiến nàng “ô a” một tiếng, lại thở dốc và la hét.

Tiểu huyệt dâm đãng đã bị Văn Nhứ Phong thao đến thuần thục, trong cơn giãy giụa, nó không ngừng lặp đi lặp lại việc co và mở nhẹ, vừa vặn tạo điều kiện cho ngón tay độc ác xâm nhập. Ngón tay kia xoa vào cửa huyệt đã bị dương vật nóng bỏng lấp đầy, ý đồ dán chặt vào nó mà chậm rãi đâm vào. Thớ thịt huyệt ướt át, mềm mại bị khuếch trương quá mức, nhưng kỳ lạ thay, dường như không có sự đau đớn dữ dội nào.

Nàng căn bản không biết điều gì sẽ xảy ra, chỉ biết dựa vào cổ Văn Nhứ Phong từ phía sau, được hắn hôn môi, toàn thân đều đang run rẩy.

Hai cánh môi âm hộ múp míp bị ngón tay vô hình kéo ra. Văn Từ Trần không nhanh không chậm luồn ngón tay dọc theo khe hẹp giữa dương vật và cửa huyệt, tiểu âm hộ đã nuốt trọn một cây dương vật thô tráng, giờ bị buộc nuốt thêm hai ngón tay đến cực hạn, vẫn còn trơ trẽn phun ra dâm thủy ào ạt. Dòng dâm thủy ấy lan xuống đùi nàng theo từng nhịp thao của Văn Nhứ Phong, càng tạo điều kiện thuận lợi cho Văn Từ Trần xâm nhập.

“Trướng quá… Trướng quá…” Cho dù đang động dục, Hòa Du cũng bị cơn trướng đau này làm cho thất hồn, thở dốc yếu ớt, ôm vai Văn Nhứ Phong không ngừng khóc lóc. Nàng vẫn còn mụ mị, thậm chí không nhìn thấy bất cứ điều gì.

Nhưng nói sao đây.

Trọc nhân sinh ra vốn dĩ là kỹ nữ để thao —— Văn Từ Trần thầm nghĩ.

“Đừng, đừng đâm vào… Văn Từ Trần a a… Ngón tay… Ngón tay, rút ra đi…” Dường như nàng vẫn chưa bị thao đến hoàn toàn ngu muội? Nhưng, đã muộn rồi.

Thân thể nàng căn bản cố ý trái ngược với ý muốn của chính nàng, nàng dưới sự thôi hóa của động dục mà toàn thân hưng phấn đến  nóng bừng.

Văn Từ Trần ngoắc ngoắc hai ngón tay đã luồn vào một bên, khuếch trương tiểu huyệt chật hẹp thành một khe hở. Tiểu Phong liếm vành tai nàng, phối hợp ngừng động tác.

Dương vật sưng to không chịu nổi của Văn Từ Trần đặt ngay cửa huyệt đã bị mở rộng của nàng. Nàng theo bản năng giãy giụa, nhưng lại bị tin tức tố của hai nam nhân đồng thời cố ý bộc phát ra, áp chế đến cả người nàng mềm nhũn

Văn Từ Trần bóp chặt eo nàng, buộc nàng phải tiếp nhận sự xâm nhập hoàn toàn không thể dùng nạp này. Hắn rút ngón tay ra, lấy quy đầu dính dâm dịch giữa hai chân nàng, nhắm đúng khe hẹp vẫn chưa khép lại kia mà hung hăng đâm vào ——

Nữ tử đáng thương ấy, ngay khi quy đầu vừa đâm vào, đã không chịu nổi. Một tiếng gào thê lương gần như trực tiếp bị đỉnh đến ngã khỏi người Văn Nhứ Phong, hoàn toàn là do Văn Nhứ Phong và Văn Từ Trần đồng thời đè giữ nàng lại.

Nàng hẳn là cảm nhận được tiểu huyệt của mình bị hoàn toàn xé nát. Nàng kinh hoàng bất lực mở to hai mắt, đồng tử co rút dữ dội không ngừng. Văn Từ Trần một tay túm lấy tóc nàng, cưỡng ép nàng cúi đầu nhìn tiểu huyệt dâm đãng của mình lúc này bị căng ra thành bộ dạng gì.

Cho dù đó là bản năng động dục của Trọc nhân cũng khiến nàng khó có thể kiểm soát nỗi sợ hãi trong lòng, thở hổn hển muốn đè nén sự hoảng sợ. Nhưng Văn Từ Trần căn bản mặc kệ nàng, kích thích và đau đớn như nước lũ phá hủy ý thức tự chủ còn sót lại không nhiều lắm trong đầu nàng. Nàng nắm lấy cánh tay Văn Nhứ Phong, dùng sức như muốn nhổ cỏ, muốn rút cơ thể mình ra khỏi hai cây dương vật đáng sợ phía dưới ——

“Không cần, không cần… Không cần… Cứu mạng… Sẽ nát mất, sẽ nát mất a a… Sẽ bị làm hư mất a a a!!”

Thế nhưng thân thể động dục của nàng vô phương kháng cự hai vị Thanh nhân cao cấp. Giống như lần đầu tiên bị bọn họ khai bao, nàng bất lực ngã xuống, bị bọn họ cùng nhau sử dụng. Văn Từ Trần độc ác mà dùng dương vật cùng dịch thể và máu của nàng mà xé toạc vào. Văn Nhứ Phong cũng bị ép đến quá sức, thở dốc ý đồ phối hợp ca ca mình.

Hai chân nàng đặt trên người Văn Nhứ Phong nhảy nhót như ếch, bị hai người bọn họ nắm lấy, cưỡng ép nàng bình tĩnh lại. Nàng khóc dữ dội và thảm thiết, không thể biểu đạt trọn vẹn cảm xúc của mình, chỉ biết hai nam nhân đang  cùng nhau thao vào tiểu huyệt vừa mới phá thân của nàng. Nếu nuốt trọn được, tiểu huyệt dâm đãng nàng sẽ bị nứt toác tàn nhẫn. Bản năng động dục của Trọc nhân lại điều tiết nàng phải tiếp nhận khoái cảm đáng sợ như vậy, buộc đại não nàng trong tin tức tố của hai Thanh nhân bị kiểm soát  đau đớn thành vui sướng, tê dại , biến thành một kỹ nữ chỉ biết bị thao.

“A a…!!”

Khi Văn Từ Trần hung hăng va chạm eo về phía trước, hai cây dương vật gần như giống hệt nhau tức thì đồng thời được đỉnh thao vào. Phụt, tiểu huyệt dâm đãng phía dưới căn bản không nuốt nổi hai vật khổng lồ như vậy, cửa tiểu huyệt thực sự bị thao vỡ toác ra. Vành thịt kẹt trên dương vật bọn họ bị xé rách mấy đường nứt, máu tươi đầm đìa. Nhưng Văn Từ Trần căn bản mặc kệ  sống chết nàng, mượn máu tươi bôi trơn nghiền nát từng điểm nhạy cảm của thớ thịt huyệt đã hoàn toàn bị căng ra. Khi quy đầu hoàn toàn bị nuốt vào, tiếng kêu thảm thiết và khóc lóc kịch liệt lúc ban đầu của nàng cũng hoàn toàn im bặt

Nàng cao trào phun ra nước tiểu và máu loãng, rồi mềm nhũn ngất đi. Ngược lại, điều đó dường như là một ân huệ. Huyệt đạo không còn chủ nhân kiểm soát, cũng mất kiểm soát mà mềm nhũn xuống, mặc cho hai nam nhân qua lại hời hợt tranh thủ ra vào.

Trọc nhân đáng thương lúc này như một bãi bùn lầy, cũng không phân biệt rõ rốt cuộc nàng đang cao trào hay hoàn toàn bị thao choáng váng. Bị huynh đệ hai người kẹp ở giữa cùng nhau thọc ra rút vào cái tiểu huyệt dâm đãng này. Đau đớn và khoái cảm cào xé ý thức nàng trên thớt thịt. Nàng thỉnh thoảng la hét tỉnh lại, chính là khi Văn Từ Trần hung hăng đâm dương vật quá sâu, hoặc đệ đệ hắn là Văn Nhứ Phong lại thao tử cung nàng đến sai vị.

“Cứu mạng… Ra ngoài a… Đau quá…”

Nữ tử bị thao đến hoàn toàn không phân biệt được tỉnh hay hôn mê ấy dường như lúc nào cũng cầu cứu, nhưng điều đó chỉ làm cho hai nam nhân bọn họ càng thêm bạo ngược, càng thêm tàn nhẫn.

Trong cơ thể nàng, hai cây dương vật qua lại thọc ra rút vào siết chặt lấy nhau, ra vào cùng một nhịp điệu. Các điểm nhạy cảm sâu trong cơ thể bị tấn công liên tiếp, bụng dưới hoàn toàn bị đỉnh đến biến dạng. Thân thể dâm đãng hạ tiện của Trọc nhân khiến người ta phải cảm thán, dường như sinh ra chính là để bao bọc dương vật của Văn Từ Trần. Bị thao làm cùng lúc với đệ đệ mình như vậy, tiểu huyệt vẫn có thể cứng rắn nuốt trọn. Khi Văn Nhứ Phong phối hợp ở giữa, hắn cuối cùng thở dốc một tiếng, cũng thao quy đầu vào tử cung nàng.

Khi tử cung bị hai cây dương vật đồng thời cắm vào, khoảnh khắc ấy, nàng liền “ô ngạch” một tiếng nôn khan ra, bị thao đến mức nôn mửa. Nàng hoàn toàn bị thao đến ngu dại, căn bản không phân biệt rõ rốt cuộc là dương vật nào đang làm nát tử cung nàng. Nàng khóc la cuối cùng mới nhớ đến cầu xin Văn Từ Trần.

“Văn Từ Trần a a… Tha ta tha ta… Đừng thao đừng thao, tử cung bị thao nát… Cầu xin huynh, cầu xin huynh a a… Đừng thao tử cung kỹ nữ, cứu mạng… Kỹ nữ dâm đãng thực sự sắp bị thao chết rồi a a a!!”

Giống như một chó cái vậy, đau khổ cầu xin hắn rút dương vật ra, nhưng vô ích.

Văn Từ Trần không đơn thuần như đệ đệ hắn. Hắn sẽ không bị Trọc nhân hạ tiện mê hoặc. Hắn vẫn điềm tĩnh, đáp lại kỹ nữ này bằng cách thao dương vật càng sâu, càng sâu hơn, cùng đệ đệ hắn thao tử cung nàng đến hỗn loạn hết cả, làm đến mức bụng nàng cũng sắp nát bét, có lẽ lát nữa khi xuất tinh thực sự sẽ bắn phá bụng nàng cũng không chừng.

Cả hai Thanh nhân cùng cắm vào, khiến nàng không chịu nổi. Thớ thịt huyệt mềm dẻo ướt át siết chặt lấy dương vật của hắn, mỗi lần ra vào đều bị ép đến gần xuất tinh. Khoái cảm kích thích leo dọc sống lưng, hắn hận không thể thao chết cái Trọc nhân đã hiến dâng toàn bộ thân thể trong lòng ngực bọn họ.

Giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng vậy.

Liền thao nàng không ngừng, thao nàng đến mức chỉ có thể quỳ trên mặt đất cầu xin bọn họ đừng tiếp tục thao cái tiểu huyệt nát của nàng nữa.

Nhưng lúc này, Văn Từ Trần không ngừng rút dương vật của mình ra, nhìn cái tiểu huyệt dâm đãng bị xé rách của nàng đã bị thao đến thịt nát bay loạn, như một quả hồng chín bị người ta bạo lực xoa nát, bên trong nước thịt mỡ màng, mềm mại. Mỗi lần cắm vào, tử cung đều theo đó mà “cô pi cô chụt” ở cửa tiểu huyệt dâm đãng.

“Loại tiện huyệt và tử cung này chính là để thao nát ——” Văn Từ Trần độc ác mà nhéo âm đế nàng, đã gần xuất tinh: “Chó cái mau kêu đi! Cầu ta bắn nát tiểu huyệt dâm đãng của chó cái tiện nữ thối tha!”

“Cầu… Cầu huynh, cầu huynh bắn nát tiểu huyệt dâm đãng của kỹ nữ chó cái a a…” Kỹ nữ hạ tiện đã bị thao đến hoàn toàn ngu dại, khóc lóc nằm trên người hai người bọn họ, giống như một đống bông bị xé nát hỗn độn.

“Nói cho rõ ràng, kêu ai bắn nát tiểu huyệt dâm đãng nàng!” Hắn độc ác mà kéo âm đế nàng dài ra, dùng móng tay cố ý hung hăng móc vào đỉnh âm đế trước âm đế của nàng.

“Đừng, a a… Đừng móc đỉnh âm đế a a… Đừng kéo âm đế muốn rụng…” Nàng một tiếng thét chói tai, tiểu tiện lại bắt đầu ngắt quãng phun nước ra. “Cầu, cầu… Bắn nát tiểu huyệt dâm đãng ta…… Văn Từ Trần…”

Tay Văn Từ Trần ngừng lại một chút. Một lát sau đó là màn quấn quýt tàn sát cuối cùng. Dương vật gần xuất tinh cứng đến cực hạn, thân hình ướt át nóng bỏng lặp lại cọ xát qua cửa đẩy vào đã căng đầy, khiến hai cánh môi âm hộ bị máu nhuộm đỏ sưng tấy đầm đìa, như những quả mọng sưng thấu.

chó cái Hòa Du như một con linh dương bất lực bị sư tử cắn vào yết hầu. Nàng phát ra tiếng khóc nấc ngắt quãng, nhục huyệt không ngừng co rút run rẩy, đau khổ cầu xin kẻ săn mồi trên người ban cho nàng một cái chết sảng khoái.

Văn Từ Trần là một kẻ săn mồi rất kiên nhẫn. Bởi vậy, hắn nâng tay nắm lấy cổ nàng, cưỡng ép nàng quay cổ, để lộ khối tuyến thể sưng đỏ sau gáy trước mắt mình. Đầu lưỡi hắn hung hăng vuốt ve vài cái trên làn da trơn láng ấm áp ấy. Thân thể nàng run rẩy, một trận khoái cảm chảy dọc sống lưng

Hắn cúi đầu, tay mở ra nắm chặt lấy toàn bộ yết hầu mảnh khảnh, yếu ớt của nàng trong lòng bàn tay. Răng nanh cắn vào phiến cổ nổi lên màu ửng đỏ ấy.

Tựa như nắm lấy một chiếc lá từ nơi khác lặng lẽ rơi vào lòng bàn tay hắn.

Mặc kệ chiếc lá ấy từ đâu đến, lại do duyên cớ gì mà rơi ——

Nhưng đã nằm trong lòng bàn tay hắn.

Hắn liền có thể nghiền nát nàng.

Văn Từ Trần hung hăng cắn khối tuyến thể kia, điên cuồng rót vào tin tức tố, rót đầy tinh dịch vào tiểu huyệt dâm đãng nàng, rót tử cung nàng đến tràn ra không thể nuốt trọn ——

Nàng từ sâu trong lồng ngực bị bức ra một tiếng rên rỉ cao vút. Hai huynh đệ bọn họ lần lượt xuất tinh vào sâu trong tử cung nàng, đánh úp tử cung nàng khiến nó phồng to lên cao. Nàng thở dốc, kêu lên những tiếng dâm đãng vô nghĩa, dường như tử cung cũng bị bắn thủng, tinh dịch tràn ngập nội tạng nàng, chảy ngược vào cổ họng nàng. Lưỡi thõng ra khóe miệng cũng bị tinh dịch ngâm đến nhão nhoét, không còn hình dạng.

“A a a tử cung sắp bị bắn nát ô ô… Đừng bắn đừng bắn không nuốt nổi a a…”

Ba huyệt đạo của nàng cùng nhau mất kiểm soát, ngay cả khoang sinh sản phía sau cũng theo đó phun ra dòng nước dịch lớn. Dâm dịch, nước tiểu hòa lẫn máu loãng từ huyệt đạo bị xé rách, phun đầy mặt đất.

Nàng vô lực treo trên dương vật bọn họ, hơi thở mong manh, gần như sắp chết.

Hòa Du dường như vẫn còn lưu lại một chút ý thức, thở hổn hển gọi tên hắn.

“A… Tử cung, tử cung… Bị rót đầy… Tiểu Phong…”

Văn Từ Trần lùi lại một bước.

Lúc này hắn mới hoàn hồn ——

Lúc này hắn, trốn sau thân cây, đang tự mình nắm lấy dương vật mình, tay đầy tinh dịch.

Mà nơi xa, hai người kia đang ôm nhau, đệ đệ hắn Văn Nhứ Phong đang si mê hôn đôi môi của cái chó cái, cái kỹ nữ kia: “Tử cung dâm đãng của tỷ tỷ toàn là tinh dịch của ta…”

Văn Từ Trần thở hổn hển loạng choạng hai bước, nhìn tinh dịch trên tay mình, trước mắt là những đốm đen lớn và những đốm trắng đục mơ hồ. Tự an ủi xuất một lần dường như giảm bớt ảo giác động dục. Hắn hồi tưởng lại từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn ảo tưởng ——

Hắn cũng không hề cắm dương vật vào trong cái tiểu huyệt dâm đãng của con chó cái kia.

Hắn cuối cùng nhớ lại —— trước đó.

“Ca, ta sẽ không để huynh thao Hòa Du.” Văn Nhứ Phong lúc đó ôm Hòa Du nói với hắn. “Cho dù huynh có động dục.”

Văn Nhứ Phong chưa từng lạnh lùng cự tuyệt ca ca mình như vậy. Nhưng theo lý mà nói, hắn cũng đã quen. Tiểu Phong bị bọn họ chiều hư, hắn chưa bao giờ là một đứa trẻ hiểu chuyện, càng không phải là người thích chia sẻ thứ mình thích cho người khác. Cho dù người đó là huynh đệ ruột thịt của hắn.

Văn Từ Trần không có bất kỳ lý do nào để phủ nhận Văn Nhứ Phong. Câu trả lời của hắn lúc đó cũng rất dứt khoát, thậm chí vẫn là thái độ thờ ơ, chẳng hề quan tâm gì thường ngày: “Nàng vốn dĩ đối với ta chỉ là một công cụ phát tiết.”

Dứt lời, hắn quay đầu bỏ đi.

Sau đó…

Hắn cũng không đi xa.

Mà là ẩn thân trốn dưới gốc cây này, còn cố ý che chắn Văn Nhứ Phong, để Văn Nhứ Phong cũng không nhìn thấy hắn.

Sau đó.

“Ta… Ta đang làm gì…”

Văn Từ Trần nhìn hai người cách đó không xa lại một lần nữa lăn lộn trên mặt đất, trước mắt hắn đã lại một lần nữa mờ mịt. Tin tức tố của Hòa Du quá mức hung mãnh, hắn tự an ủi một lần căn bản không thể giải quyết được động dục.

Lúc này, Văn Từ Trần không thể suy nghĩ mình rốt cuộc đang làm gì. Lý trí còn sót lại không nhiều lắm của hắn chỉ đủ để chống đỡ hắn thuấn di trở về, tìm một Trọc nhân nhanh chóng giải quyết vấn đề động dục.

Sau khi Văn Từ Trần rời đi.

“Tỷ tỷ?” Văn Nhứ Phong liếm cổ nàng, thấy nàng vất vả lắm mới hoàn hồn từ cao trào, nhưng lại như đang ngẩn người. Hắn cho rằng nàng vẫn còn đang trong dư vị động dục: “Có cần thêm lần nữa không?”

“…Không được, đợi chút… Ta đói quá, vừa đói vừa mệt…” Nàng hoàn hồn đẩy hắn ra.

Văn Nhứ Phong nhớ ra hai người đã vờn vã quá lâu. Một tay ôm nàng lên, nhặt áo ngoài của mình trên mặt đất bọc nàng lại, ôm vào lòng, đi đến bên đống tro tàn, ôm nàng ngồi xuống đất.

Hòa Du dựa vào lòng hắn, ánh mắt lại nhìn về phía một thân cây xa xa. Nàng khẽ nhếch khóe môi.

Văn Nhứ Phong rũ mắt hôn trán nàng, cảm giác gió nổi lên, bèn bọc nàng chặt hơn một chút, xác định tay chân nàng đều không lộ ra ngoài, mới cúi đầu mở lòng bàn tay. “Bốp” một tiếng, một đóm lửa cháy bùng trong tay hắn.

Hắn dùng ngọn lửa ấy đốt lên đống rễ cây báo mà nàng vừa đốt cháy: “Loại việc này sau này nàng không cần làm, hiểu không? Vận Linh của nàng tệ quá.”

“Ừm, Tiểu Phong lợi hại nhất.” Nàng rúc vào lòng hắn, rũ mắt nhìn dóm lửa trước mắt. Ngọn lửa lay động, như đang đốt cháy cả tròng mắt nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro