Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Thú triều nguy hiểm.

 5D09 chỉ có hơn mười vạn nhân khẩu, thuộc loại cấp bậc thành thị thấp nhất, lực phòng ngự thấp, lực lượng vũ trang yếu ớt, hơn nữa toàn bộ đều là người thường. Bình thường người có dị năng đều sẽ bị trực tiếp chiêu mộ nhập vào thành thị cấp B, được hưởng giáo dục cùng phúc lợi tốt nhất, cho đến khi trưởng thành, bọn họ gánh vác trách nhiệm tiêu diệt sinh vật trọc hoá, đi vào những địa phương nguy hiểm nhất. Dị năng giả số lượng rất thưa thớt, những thành thị cấp bậc thấp nhất cơ bản không thấy được bóng dáng dị năng giả.

Cha của Thiên Lý là một gã máy móc sư, thuộc loại nhân tài trung cấp, nhưng mặc dù như vậy, ông muốn xin vào ở thành thị cấp C cũng vô cùng khó khăn, phải không ngừng tích lũy điểm cống hiến, sau khi đạt tới tiêu chuẩn, mới có được tư cách. Cha Vệ muốn cho Thiên Lý một cái hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn, đáng tiếc ngay tại lúc sắp đạt tới mục tiêu, thì ông lại chết.

Thiên Lý yên lặng tìm đọc tin tức về cha Vệ, trong lòng chua xót không thôi. Khi còn ở bên người, luôn cảm thấy là chuyện đương nhiên giống như không khí; Khi mất đi, mới có cảm giác không thể nào thay thế. Nàng thậm chí còn chưa có đối mặt trò chuyện với cha Vệ lần nào.

Tinh cầu này khoa học kỹ thuật tuy rằng phát triển, lại tồn tại các loại nguy hiểm không thể biết trước. Nàng không có thời gian bi thương, sửa sang lại suy nghĩ, đi theo đoàn xe nhanh chóng đi về phía trước, mục tiêu của tổ bọn họ là thành thị 5D07.

Lúc này, máy tính trong H-Bahn (tên chiếc xe của Thiên Lý) truyền đến tiếng của trưởng quan cảnh giác: "Mọi người chú ý, nghỉ ngơi tại chỗ 2 giờ, đúng 7 giờ 30 phút xuất phát.

Mọi người suốt đêm chạy liên tục mấy tiếng, tinh thần đều vô cùng uể oải, sau khi được phép nghỉ ngơi, đều nhẹ nhàng thở ra.

Thiên Lý cũng không có rời đi H-Bahn, tựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần, đem cảm giác hướng bên ngoài mở rộng đến đọ lớn nhất, đảo đảm chung quanh không có tung tích của sinh vật trọc hoá.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, trong phạm vi cảm giác của nàng đột nhiên xuất hiện dao động, bị vài cỗ hơi thở kích thích đầu óc. Thiên Lý đột nhiên bừng tỉnh, cẩn thận cảm giác, sau đó sắc mặt đại biến, nhanh chóng mở ra thông tin nói: "Cảnh báo! Có đàn sinh vật trọc hóa lớn hướng bên này chạy tới, khoảng cách không đến hai ngàn thước, dự tính trong vòng 2 phút có thể đuổi tới."

Tất cả mọi người kinh động, nguy nan trước mắt, cũng không có người nào chú ý việc phát ra cảnh cáo là một tiểu cô nương, bọn họ nhanh chóng khởi động H-Bahn, không tập hợp thành đội hình, đều tự chạy trốn.

Thiên Lý cũng không có đi theo, mà là lấy ra vũ khí làm tốt chuẩn bị chiến đấu. Binh lính ngăn cản ở phía sau chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít, thời gian ngắn vậy đương nhiên trốn không được xa. H-Bahn nhiều nhất cách mặt đất ba thước, vào ban đêm không thích hợp chạy nhanh, dễ dàng đánh lên núi rừng, khiến xe hủy người vong. Ở dưới tình huống như vậy, còn không bằng ở lại tại chỗ, cùng trọc hóa thú chiến một trận liều chết.

Thiên Lý lại mở ra thông tin: "Trọc hóa thú số lượng khoảng gần 100 con, đề nghị tập trung hỏa lực, tiến hành tiêu diệt."

Trưởng quan cảnh giác Phú Lặc ghìm ngựa trấn an mọi người xao động, hắn từ trên công cụ giám thị cũng phát hiện thấy bóng dáng trọc hóa thú, lấy tốc độ như vậy, hai bên rất nhanh sẽ chạm mặt, hoảng loạn chỉ tạo thành thương vong nhiều hơn mà thôi.

Đáng tiếc bình tĩnh chỉ có số ít người, tiếng va chạm, tiếng kêu sợ hãi, tiếng rống giận dữ liên tiếp, hợp thành một mảnh hỗn loạn.

Theo vài tiếng thét lên, một cái trọc hóa thú nhảy vào đoàn xe, từ trên cao đánh sâu vào dưới, H-Bahn tựa như đồ chơi bằng giấy, bị một va chạm liền phá hư, một nhóm người rất nhanh đã bại lộ dưới nanh vuốt sắc nhọn của trọc hóa thú.

Thiên Lý đợi ở tận phía ngoài cùng của đoàn xe, tới gần một khối đá lớn. Nàng cầm vũ khí tránh ở mặt sau H-Bahn, xung quanh là một mảnh hỗn loạn, người bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của trọc hóa thú, chúng có tốc độ, thể năng cùng với lực công kích chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, càng đừng nói chỉ cần bị chúng cắn một ngụm nho nhỏ, trọc khí sẽ ăn mòn toàn thân, không có nước tinh lọc, nháy mắt sẽ lâm vào điên cuồng.

Trưởng quan cảnh giác Phú Lặc thân thủ không sai, đáng tiếc tổ chức phản kích không có hiệu quả, rất nhanh bị trọc hóa thú áp chế, bại vong chính là vấn đề thời gian.   

Thiên Lý cả người lạnh như băng, ban đầu còn tưởng rằng có thể cùng trọc hóa thú đối kháng, nay xem ra, chính mình thật sự là quá ngây thơ rồi. Không có chỗ kiên cố để che giấu thân thể, khí giới dân dụng cao cấp ở trước mặt trọc hóa thú chính là đống sắt vụn.

Nghe xung quanh kêu khóc, tay cầm vũ khí của nàng không kìm được run run.

"Cứu mạng!" Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu cứu ầm ĩ của một người phụ nữ.

Một con trọc hóa thú to lớn hướng người phụ nữ kia đánh tới, vài cái đã đem người phân thây làm thức ăn, gần đó còn có một đứa trẻ không đến 8, 9 tuổi, mắt thấy sẽ theo gót người mẹ hắn, Thiên Lý cắn răng một cái, giơ vũ khí lên khởi động cò súng.

Một ngọn lửa phun đến trên người trọc hóa thú, lại chỉ để lại một miệng vết thương nhỏ bằng cái chén. Uy lực của vũ khí công nghệ cao cũng không nhỏ, tia lửa laser, có thể bắn thủng vách tường thuỷ tinh công nghiệp, nhưng là đối  với trọc hóa thú cao cấp lực sát thương có hạn. Cực kỳ bất hạnh, trước mắt này hiển nhiên chính là một con trọc hóa thú cao cấp. Sau khi nó bị đả thương, phẫn nộ hướng Thiên Lý bên này đi đến. Thiên Lý chỉ cảm thấy da đầu run lên, một cử động cũng không dám. Công kích vừa rồi hoàn toàn là theo hành vi bản năng, nay xem ra chính mình vẫn là rất xúc động, lấy trứng chọi đá chỉ có thể tự chịu diệt vong, người mà việc tự bảo vệ mình đều làm không được như thế nào cứu được người khác đây?

Thiên Lý cảm giác tử thần đã đi đến bên người, cũng không tưởng được con trọc hóa thú kia cũng không có công kích nàng, ngược lại gầm nhẹ lui lại mấy bước, sau đó lại chuyển hướng đến đứa trẻ kia, một ngụm cắn vào trong miệng, hướng tới một đám người khác bổ nhào xuống mà đi.

Sao lại thế này? Con trọc hóa thú kia vì sao không có công kích nàng? Thiên Lý đứng ngây tại chỗ.

Ngay tại lúc ngây người, hình ảnh trong đầu giống như một bức tranh địa ngục nhân gian, người còn sống có thể đếm được trên đầu ngón tay, nơi nơi là những phần còn lại của chân tay đã bị cụt cùng tổn hại máy móc linh kiện. Đàn trọc hóa thú tận tình hưởng thụ mỹ thực, giẫm lên máu thịt của con người.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, Thiên Lý choáng váng buồn nôn. Giờ phút này có thể nói là vô cùng may mắn khi chính mình là người mù, nếu không cái thế giới tràn ngập huyết sắc, đủ để làm người ta hỏng mất.

Trước kia từng tìm đọc qua những ghi chép về thú triều, nhưng chân chính gặp được mới biết lời văn miêu tả không đủ hình dung sắc mặt tái nhợt cùng hung tàn bạo ngược của đàn trọc hóa thú điên cuồng. Chúng nó cho dù ăn no, cũng sẽ không bỏ qua một cái sinh vật còn sống.

Kỳ quái là, chúng cũng không tới gần Thiên Lý.  

  Thiên Lý vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thẳng đến khi mặt trời bắt đầu hiện lên, bốn phía, trừ bỏ nàng, lại không còn một người nào sống sót.

Bộ phận lớn trọc hóa thú đã rời đi, chỉ còn có rải rác hai ba con ở gần đó. Chúng không nhìn Thiên Lý, Thiên Lý tuy là nghi hoặc nhưng đồng thời cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Nàng cẩn thận quay về H-Bahn của mình, mở máy tính, lập tức nghe được tin tức có liên quan đến triều thú lần này.

"... Bước đầu công tác thống kê, trọc hóa thú số lượng trên dưới ba ngàn, dân chúng thành thị 5D09 tuy rằng lúc trước kịp rút lui, nhưng rất nhiều người vẫn chưa kịp tránh được đàn thú tập kích, năm ngàn dân thường không một ai may mắn thoát khỏi, người dân thương vong dự tính đã trên sáu vạn..."

Thiên Lý cả người lạnh lẽo, gần một buổi tối, thế nhưng liền tạo thành thương vong khủng khiếp như thế, trừ bỏ bị trọc hóa thú trực tiếp cắn chết, đại khái còn do trọc khí ăn mòn phát cuồng mà tạo thành tử vong.

Các thành thị khác đã sớm thu được tình báo, nhưng vẫn chưa phái quân đội tới cứu viện. Thú triều nguy hiểm không phải chỉ dựa vào số lượng người lớn mà có thể giải quyết, trợ giúp trên không tác dụng cũng không quá lớn, trừ phi bọn họ dùng vũ khí công kích phạm vi lớn hợp tác với bình dân cùng nhau tiêu diệt, đồng thời còn phải cầu nguyện không có trọc hóa thú biết bay, nếu không đến bao nhiêu đều không có tác dụng.

Thiên Lý kiểm tra một chút lộ tuyến, nơi đây cách thành thị gần nhất chỉ có ba giờ đi đường, nhưng mà ven đường không hề thiếu trọc hóa thú. Tuy rằng nàng không biết vì sao không bị trọc hóa thú công kích, nhưng nàng không thể ôm tâm lý may mắn từ trong đàn trọc hóa thú đi xuyên qua,nếu chúng đột nhiên lại có hưng trí, như vậy chỉ cần một con liền có thể đem nàng bóp thành mảnh vỡ.

Một khi đã như vậy, đi vòng đường xa một chút, đi trước 4D21 đi.

Chủ ý đã quyết, Thiên Lý khởi động H-Bahn, mở ra toàn bộ cảm giác, một tay nắm vũ khí, cảnh giác chú ý hoàn cảnh bốn phía, để phòng có trọc hóa thú xông tới.

Thẳng đến khi H-Bahn một đường ra khỏi khu vực kia, trong cảm giác không có một con trọc hóa thú nào, thần kinh bị buộc chặt của Thiên Lý mới chậm rãi trầm tĩnh lại.

Ước chừng hai giờ, Thiên Lý thật sự mệt đến không chịu được, chỉ phải tạm thời ngừng ở một trạm bổ sung năng lượng không có người nghĩ ngơi hồi phục.

Tinh cầu này vô cùng to lớn, hai cái thành thị khoảng cách liền nhau, lấy tốc độ nhanh nhất của H-Bahn chạy cũng cần năm ngày, cho nên trên đường sẽ thành lập vài trạm bổ sung năng lượng không người, để cung cấp nhu cầu năng lượng chung.

Nhưng cis loại năng lượng này ở vùng trọc khí nồng đậm sẽ sinh ra hỗn loạn, cùng vũ khí công nghệ cao giống nhau, không cách nào sử dụng được.

Thiên Lý cảm giác được bốn phía cũng có trọc khí mơ hồ, loại mức độ này đối với người thường ảnh hưởng cũng không lớn. Trọc khí ở khoảng cách da nàng hai ba mm liền biến mất, thật giống như trên người nàng có một tầng bảo hộ vậy.

Thiên Lý trong lòng ngày càng nghi hoặc, trọc hóa thú không tập kích nàng còn chưa tính, thế nhưng đến  trọc khí cũng không có ăn mòn thân thể của nàng. Này đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hay là đây cũng là một loại dị năng, trời sinh miễn dịch đối với trọc khí?

Tay phải vô tình đụng đến mấy đồ vật này nọ trong túi, lấy ra vừa thấy, dĩ nhiên là Vang mộc được làm từ gốc Thường thanh thụ có văn lộ quy tắc. Cảm thụ được linh khí lưu chuyển bên trong, trong lòng Thiên Lý khẽ động, đem Vang mộc đưa tới bên miệng thổi một hơi, tiếng sáo quen thuộc vang lên, trọc khí xung quanh bị đẩy văng ra mấy thước, hình thành một không gian vô cùng tinh thuần.

Thì ra là thế. Đây là tác dụng của vang mộc, khu trừ trọc khí.

Thiên Lý lại nghĩ đến, chẳng lẽ chính mình không bị trọc khí ăn mòn là vì vang mộc?

Không phải. Nàng lập tức phủ định cái phỏng đoán này. Vang mộc mặc dù có thể tinh lọc cùng khu trừ trọc khí, nhưng cũng không thể trực tiếp miễn trừ ăn mòn, tình huống này của nàng hẳn là còn có nguyên nhân khác.

Lúc này, tay trái hơi hơi nóng lên, Thiên Lý nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu trong lòng bàn tay, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là nó?

Quả thật có khả năng.

Thiên Lý chuyển hướng nhìn về phía 5D09, nơi đó chắc hẳn đã bị đàn thú chiếm lĩnh, nếu nàng thật sự không bị trọc khí ăn mòn, có thể từ giữa đàn trọc hóa thú đi ra, như vậy nàng có thể hay không trở về xem một chút?

Nghĩ đến tình cảnh trong mắt là một mảnh máu thịt lẫn lộn giống như địa ngục kia, trái tim của nàng khẽ run. Cắn chặt răng, áp chế ý niệm này trong đầu, nàng bây giờ chính là hai bàn tay trắng hoặc nói cách khác là cái gì cũng không có, xúc động xông vào đàn thú không khác gì đi tìm chết.

Thực xin lỗi, cha. Thiên Lý cuối cũng vẫn là quyết định dựa theo kế hoạch lúc trước, rời xa phạm vi thú triều lan đến rồi nói sau. Nàng mở ghi chép bằng giọng nói trên máy tính ra, ghi lại tác dụng của Vang mộc, "... Con người có thể dùng thứ này xóa bỏ hoặc dần dần trì hoãn sự ăn mòn của trọc khí, nhưng chắc hẳn là có thời gian hạn chế nhất định, điều này còn cần tiến hành thêm một bước thí nghiệm nữa. Mặt khác, ở địa phương trọc khí có độ dày cao, hiệu quả có thể có khả năng yếu bớt..."

Trên tay nàng còn có một gốc quy tắc văn lộ là Kim tài túc, không biết sau khi khắc họa nó sẽ biến thành cái gì đây? Nếu mỗi một loại quy tắc đều ẩn chứa một loại lực lượng, như vậy tương lai nàng nên dùng hết khả năng thu thập cùng ghi lại nhiều một chút. Nhưng là bình thường chỉ có thực vật hoang dại mới có khả năng hình thành quy tắc, hơn nữa số lượng cũng rất thưa thớt, nàng phải chạy đến tận trong núi rừng, thậm chí đến địa phương bị trọc hóa, còn phải tránh né lượng sinh vật bị trọc hóa không thể đếm hết.

Ưu thế của nàng là sẽ không bị sinh vật trọc hoá chủ động công kích, cũng không cần e ngại bị trọc khí ăn mòn. Đương nhiên, điều này còn cần phải tiến hành thêm một bước thí nghiệm, cũng không thể xác định trăm phần trăm được. Nhưng mà ở trong núi rừng dư thừa linh khí, dã thú tiến hóa nhiều vô số kể, bằng năng lực của nàng, chỉ sợ cũng không thể ứng phó nổi.

Lắc lắc đầu, Thiên Lý tạm thời áp chế suy nghĩ này, chính mình mang theo thức ăn nén còn có thể duy trì trong hai mươi ngày nữa, lúc tiến vào thành thị phía trước, còn có rất nhiều thời gian để nghĩ.

Cung cấp đủ năng lượng cho Phiêu phù xa, Thiên Lý đi vào phòng nghỉ ở trạm bổ sung năng lượng, tùy tiện ăn chút gì đó liền gục ở trên giường, nặng nề ngủ.

Nàng, thật sự là quá mệt.

++++++++++
Tác giả có chuyện muốn nói: Chương sau nam chủ xuất trướng. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro