Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Lữ Khách Không Cảm Xúc

Khu rừng trở nên yên tĩnh.

Không còn tiếng gầm rú của quái vật, không còn tiếng hét thất thanh. Chỉ còn lại hai người—một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc trắng tinh khiết, đôi mắt xanh sâu thẳm như vực thẳm vũ trụ, và một cô gái trẻ với mái tóc xanh lá nhạt, cơ thể vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.

Gió nhẹ lướt qua, lay động những tán cây, mang theo một cảm giác dịu dàng nhưng lạnh lẽo.

Cô gái tóc xanh siết chặt bàn tay, ánh mắt không rời khỏi người vừa cứu mình.

"...Cô thật sự là con người sao?"

Cô gái váy trắng không trả lời ngay lập tức. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước, không có bất cứ tia dao động nào.

"Ta không có khái niệm đó."

Giọng nói của cô không có cảm xúc, không có sự do dự, cũng không mang theo bất kỳ giai điệu ấm áp nào. Nó chỉ đơn giản là một câu nói chân thực, như thể những từ ngữ ấy không chứa đựng bất kỳ ý nghĩa nào vượt ngoài phạm vi của nó.

Cô gái tóc xanh nhíu mày.

"Không có khái niệm... Cô đang nói gì vậy?"

Cô gái váy trắng im lặng một lát, rồi chậm rãi cất lời.

"Ta là một lữ khách."

Cô lặp lại câu nói khi nãy.

Nhưng lần này, cô gái tóc xanh không dễ dàng chấp nhận nó.

"Một lữ khách? Một lữ khách từ đâu?"

Cô gái váy trắng vẫn giữ nguyên ánh mắt bình tĩnh.

"Từ nơi mà cô không thể chạm tới."

Lại một câu trả lời không rõ ràng, nhưng lại khiến người nghe không thể phản bác.

Cô gái tóc xanh cắn môi, cảm thấy người trước mặt thật khó hiểu. Cô ta không có cảm xúc, không có chút gì giống với những con người bình thường.

Một thực thể xa lạ.

Một người hoàn toàn khác biệt.

Và điều đó... khiến trái tim cô gái tóc xanh càng thêm lo sợ.

Một Câu Hỏi Không Có Đáp Án

Thời gian trôi qua trong sự tĩnh lặng.

Cô gái tóc xanh cảm thấy bầu không khí này quá ngột ngạt, nên cố gắng bắt chuyện.

"Tên của cô là gì?"

Cô gái váy trắng chớp mắt một cái, như thể đang cân nhắc câu hỏi đó.

Tên?

Một cái tên có ý nghĩa gì sao?

Cô không có cảm xúc. Cô không có khái niệm về danh tính. Với cô, một cái tên chỉ là một chuỗi âm thanh để người khác dễ gọi.

Nhưng sau vài giây, cô vẫn đáp lại:

"Ta không có tên."

Cô gái tóc xanh mở to mắt.

"Không thể nào! Ai mà chẳng có tên chứ!"

Cô gái váy trắng nhìn cô một lát, rồi khẽ nghiêng đầu.

"Vậy... cô muốn ta có tên sao?"

Cô gái tóc xanh ngơ ngác.

"Hả...? Ý cô là..."

"Nếu một cái tên có ý nghĩa với cô, cô có thể đặt cho ta."

Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng không có một chút dao động nào.

Cô gái tóc xanh không biết phải nói gì.

Nhưng cuối cùng, cô hít sâu một hơi, rồi lẩm bẩm:

"Nếu vậy... Snow."

Cô gái váy trắng chớp mắt.

"Snow?"

"Ừm. Tuyết. Vì tóc cô trắng như tuyết vậy."

Cô gái váy trắng im lặng, ánh mắt nhìn lên bầu trời như đang suy nghĩ.

Sau vài giây, cô gật đầu nhẹ.

"Vậy thì, ta sẽ là Snow."

Con Đường Phía Trước

Cô gái tóc xanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi người trước mặt có một cái tên. Dù người này vẫn bí ẩn và khó hiểu, ít nhất bây giờ cô có thể gọi cô ta một cách dễ dàng hơn.

Nhưng rồi, một suy nghĩ khác xuất hiện trong đầu cô.

"Cô định đi đâu bây giờ?"

Snow lặng lẽ nhìn vào khoảng không, như thể thế giới này không có bất kỳ điểm đến nào quan trọng với cô.

"Ta sẽ tiếp tục đi."

"Đi đâu?"

"Đi bất cứ đâu."

Câu trả lời đó làm cô gái tóc xanh cảm thấy bất an.

Snow là một người không có mục đích.

Cô chỉ tồn tại, lang thang trong thế giới này như một bóng ma không hồn.

Một lữ khách thực sự.

Cô gái tóc xanh cắn môi, rồi đột nhiên nắm lấy tay Snow.

"Vậy... cô có thể đi cùng ta không?"

Lần này, Snow thực sự ngạc nhiên.

Dù không có cảm xúc, nhưng câu hỏi ấy vẫn khiến cô phải dừng lại một chút.

Cô gái tóc xanh đỏ mặt, quay đi như thể không muốn để lộ sự ngại ngùng của mình.

"Ta không thể đi một mình được. Khu rừng này rất nguy hiểm, ta cũng chưa hồi phục hoàn toàn. Cô mạnh như vậy, đi cùng nhau sẽ an toàn hơn..."

Snow nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay mình.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy một điều gì đó kỳ lạ—một cảm giác không có tên, một sự kết nối mỏng manh giữa con người và một thực thể không thuộc về thế giới này.

Cuối cùng, cô gật đầu nhẹ.

"Được."

Cô gái tóc xanh mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau chuỗi ngày dài bị truy đuổi và sợ hãi.

Và như thế, chuyến hành trình của một lữ khách không cảm xúc và một con người bình thường đã bắt đầu.

Nhưng họ không biết rằng... đây chỉ là khởi đầu của một câu chuyện vĩ đại hơn rất nhiều.

Hết chương 2.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro