Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1



cái khung trời mùa thu ở sài gòn làm hữu trân không quen lắm. nó khác với thu hà nội quá, mùa thu hà nội làm hữu trân nhớ tới cái mùi hăng nồng của hoa sữa rụng rơi khắp đường. cũng có mùi thơm của cốm xanh gói vào lá sen còn tươi mát. cũng có vài bó hoa cúc vàng lấp ló như muốn nở rộ để bảo rằng "thu về rồi."

giỏ xe đạp của hữu trân chở đầy một túi ổi chín cùng nàng thơ mùa thu của nó ở yên sau đang lim dim nhìn cái nắng vàng nhẹ của sài gòn.

- chị có nhớ hà nội không?

nguyên ánh khẽ hỏi khi vẫn còn mãi mê nhìn ngắm những tán cây trên hè phố.

- có chứ.

- thu hà nội có gì ấn tượng làm chị nhớ hông?

- hoa sữa đấy em, cái mùi hoa sữa đấy.

- em chưa nghe tên, bộ nó thơm lắm hả chị?

hữu trân nghe xong chỉ phì cười, lắc đầu.

- với người khác có thể thơm, nhưng với chị thì không.

- sao chị nhớ nó?

- đôi lúc mình lại nhớ thứ làm mình ghét đấy chứ.

nguyên ánh bật cười đáp:

- mùa thu em chỉ thích hương ổi thôi, thơm lắm á.

hữu trân liếc mắt nhìn vào túi ổi chín trong giỏ xe cũng gật gù tán thành. cũng không phủ nhận rằng hữu trân cũng thích cái mùi hương thơm thoang thoảng này. mùi ngọt dịu lắm, không nồng hăng như hoa sữa, không ngọt gắt như xôi cốm, nhưng rồi cũng chỉ là một mùi hương thoáng qua nó chỉ đến khi có mùa thu, nó chỉ tồn động trong không khí trong vài phút giây nào đó rồi cũng vụt mất đi trong sự tiếc nuối.

- em muốn ăn gì không?

- ăn xôi bùi thị xuân.

dường như nguyên ánh chỉ chờ như thế rồi reo lên, hữu trân không thể nhìn em nhưng cũng biết mắt em ấy đang trong veo kia chứ.

- được rồi, đi thôiiii.






- hữu trân, hữu trân.

tiếng thầy thành vang vang khắp lớp mới kéo hữu trân ra khỏi cơn mộng mị. nó lật đật đứng lên gãi đầu tỏ vẻ ái ngại.

- đọc bài tiếp cho thầy.

- dạ?

- bài áo lụa hà đông, trang 193.

tay hữu trân thoăng thoắt chạm vào những trang sách cũ màu, nó lật thật nhanh kẻo thầy thành lại la nó nữa cho coi.

"nắng sài gòn em đi mà chợt mát

bởi vì em mặc áo lụa hà đông

anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn

mà mùa thu dài lắm ở chung quanh..."

trong lúc ấy hữu trân mơ màng nhìn thấy em vẫn trong màu áo tinh khôi, vẫn cặp sách đen, tóc vẫn dài mượt đi dưới trời chiều mùa thu nghiêng nắng. hình như trong lúc đó hữu trân bước đến trên tay cầm một đoá hoa cúc hoạ mi, cúc hoạ mi cho mùa thu hà nội...

-

đợi tiếng trống trường vang lên là hữu trân lon ton chạy qua lớp 11A5. ngày nào cũng thế mà, nó đưa đón nguyên ánh đi học đến mức đàn em khóa dưới còn biết đến nó. hữu trân với nguyên ánh biết nhau vào ba năm trước.

hồi đó nguyên ánh thi chuyển cấp thế quái nào lại không tìm ra được phòng thi trong trường cấp 3 lê quý đôn. trường rộng quá làm con nhỏ cứ loay hoay mãi thôi, đang lúc rối rắm nguyên ánh va vào hữu trân đang đi dọc hành lang gần đó. thấy hữu trân mặc áo đoàn thì nguyên ánh mừng húm lên vội hỏi:

- chị chị, chị chỉ giúp em phòng thi số 1 được không, là phòng đầu tiên mà sao em kiếm quài nó không ra.

nhìn thấy đứa nhò trước mặt khổ sở như vậy hữu trân cũng không nỡ mà chối từ.

- đi theo chị, phòng này ở trên lầu đấy nên khó cũng phải.

nói rồi nguyên ánh gật đầu, bẽn lẽn đi theo sau lưng hữu trân. cái chất giọng hà nội đó làm nguyên ánh yêu thích quá chừng, để rồi mãi đến sau này khi đi giữa lòng phố thủ đô em vẫn chẳng thể nào nghe lại được giọng nói thân quen ấy...

nhìn thấy nguyên ánh vẻ mặt của hữu trân vui vẻ lên hẳn, không ủ rủ như lúc bị thầy thành mắng. cả hai cùng sánh bước đi về trên con phố thân quen.

một sợi nắng mềm trong veo rơi vào vai nguyên ánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro