Hiện tại.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn, nhanh thôi mà. Ngày mai chưa ổn thì ngày kia, ngày kìa và ngày sau nữa, chắc chắn rồi sẽ ổn!
Không biết bao nhiêu lần tôi tự nhủ với lòng mình điều này. Là tôi đang suy nghĩ tích cực hay là tôi đang cố chấp không dám mở mắt ra để nhìn hiện thực trước mắt.
Ngày qua ngày, trái tim tôi cứ như thể hóa đá, lạnh lẽo và thiếu thốn hơi ấm tới tột cùng. Rùng mình nghĩ lại ngày xưa, khi mà tôi còn vỗ ngực mà nói rằng tôi thừa hạnh phúc và tôi muốn san sẻ bớt hạnh phúc cho người xung quanh mình. Ôi, cái thứ lý thuyết chết tiệt ấy khiến tôi yêu thương mù quáng. Tôi vội vã cho đi, vội vã yêu thương. Yêu người lướt qua đời tôi một cách chân thành và cuồng nhiệt, nhưng tôi nhận lại là sự hờ hững và vô tâm. Tôi quên mất là tình yêu của tôi cũng có hạn, yêu thương mà tôi có thể đem cho đi cũng là hữu hạn. Tôi quên mất, nếu tôi cho đi quá nhiều thì tôi sẽ chẳng giữ lại được gì cho mình, và nếu tôi không nhận lại được gì, thì trái tim tôi cũng đột ngột chuyển từ mùa xuân mơn mởn sang mùa đông khô cằn, từ đồi núi xanh mướt thành hoang mạc khô cằn thiếu sức sống.
Người ấy đến. Người ấy đi.
Tôi đến. Và tôi ở đây.
Cuộc đời này, sao con người ta cứ chăm chăm nhìn vào quá khứ và tương lai mà lại mù quáng trước hiện tại? Bản thân tôi, sau khi tan nát cùng quá khứ và xác xơ trong tương lai, tôi lê xác quay về hiện tại. Cởi bỏ chiếc khăn bịt mắt. Mở to đôi mắt. Ngắm nhìn hiện tại của tôi.
Tôi hối hận. Tôi khóc lóc. Tôi ăn năn.
Nhưng phải chăng tất cả đã quá muộn?
Tôi điên cuồng đi tìm hơi ấm, rồi chợt nhận ra tôi đánh mất chính mình của ngày xưa. Từ ấm áp, nụ cười tới đam mê. Tôi đã buông tay với tất cả. Tôi đã buông bỏ chính tôi.
Chính tôi còn chẳng yêu thương tôi nữa, thì liệu có ai sẽ yêu thương tôi ư? Chẳng có, dù là bố mẹ tôi. Họ nhìn tôi, họ lo lắng nhưng có lẽ, tôi chẳng bao giờ nói nên họ cũng ngại hỏi. Ai trên đời này không có những muộn phiền và những góc nhỏ tối tăm, chỉ là tôi đang trong giai đoạn đầu của quá trình xây dựng góc nhỏ ấy mà thôi. Có lẽ thế, chình tôi cũng chẳng hỏi nhiều, cũng chẳng nói nhiều, cũng khép mình lại và thu nhỏ trái tim hơn.
Tôi ái ngại yêu thương, tôi ái ngại những người quan tâm tôi không có mục đích. Tôi nhìn tất cả những người tốt với mình bằng ánh mắt khác. Bất cứ khi nào họ đột nhiên cư xử tốt hơn bình thường, thì thay vì cảm thán họ là người tốt, tôi sẽ tự hỏi mình họ có mục đích gì chẳng. Tôi đánh mất bản ngã của chính mình trong quá trình miệt mài chạy theo cái gì đó. Tôi của ngày hôm nay, một cái bản thể mà chính tôi cũng phải sửng sốt khi nhìn vào. Phải chăng, đây chính là hiện tại mà tôi đang nói tới?
Đọc lại những dòng viết trong bản dự thảo, tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng nghĩ rằng đây là mình viết ra sao? Thật sự là mình viết sao? Nếu không phải đây là tài khoản wattpad của tôi thì có lẽ tôi đã tưởng nhầm là người khác.
Hiện tại của tôi, tôi vùng vẫy để gắng thoát ra khỏi cái vũng nước mà tự tôi đào cho chính mình. Nhưng càng làm như thế thì chính tôi lại càng chìm sâu xuống bùn lầy đen tối, chẳng có cách nào có thể lên trên bờ để đi tiếp. Thứ ánh sáng cuối cùng có thể soi sáng lối đi cho tôi cũng đã vụt mất. Cuộc sống của tôi, tôi chọn. Vậy mà, đến bây giờ, tôi lại có niềm tin mãnh liệt để từ bỏ cuộc sống này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro