Chương 6
Tống Á Hiên ngậm đắng nuốt cay chạy theo cậu lên phòng. Hạ Tuấn Lâm nhướng mày nhìn anh đứng ngoài cửa mà không dám bước vào.
“Anh đứng đó làm gì? Có vào nhanh không?”
Tống Á Hiên vẫy đuôi: “Vào chứ vào chứ”
Anh đẹp trai chứ không có ngu mà không vào. Người ta đẹp trai chứ đâu có bị khờ.
Mỗi lần về nhà Tống Á Hiên ăn Tết, Hạ Tuấn Lâm chỉ có tăng cân thôi. Mẹ Tống hết đưa cậu ăn cái này thì đến ăn cái khác. Miệng không dừng được!! Và đương nhiên hậu quả sau kì nghỉ Đông này chính là ngồi nghe quản lí mắng vì không biết giữ dáng.
Tống Á Hiên sau đợt nghỉ Tết này công việc tăng gấp đôi. Anh phải tranh thủ xử lí hết đóng công việc này để còn về nhà với thỏ con nữa. Minh Nguyệt đúng là không có tình người!!
Đến tháng năm, công việc tồn động của Tống Á Hiên rốt cuộc cũng đã hoàn thành hết toàn bộ. Vừa định gọi điện hỏi thăm Hạ Tuấn Lâm ở Thành Đô thì đại tỷ Minh Nguyệt đã gọi đến hỏi thăm anh trước.
“Alo, em có thư mời tham dự lễ trao giải đêm hội Weibo nè. Cái này không đi không được, chị đồng ý rồi.”
Minh Nguyệt bên kia đầu dây còn vỗ tay một cái, tiếp tục nói: “Năm nay không biết em nhận được giải gì nhờ?”
Tống Á Hiên giựt giựt khóe mắt, không thèm trả lời, dứt khoát cúp máy. Chỉ để lại dòng tin nhắn cho quản lý.
Tiểu Tống: Em về Thành Đô, thời gian tham dự lễ trao giải chị gửi cho em sau đi.
Tháng tư vừa rồi Hạ Tuấn Lâm vừa mua một căn nhà ở ngoại ô thành phố, trong vườn có cái hồ nhỏ. Cậu vừa thấy liền ưng ngay. Hạ Tuấn Lâm thích cẩm tú cầu, nên Tống Á Hiên đặc biệt nhờ người đến trồng hết vườn luôn. Nội thất trong nhà và cách bày trí đều dựa theo sở thích của cả hai mà sắp xếp.
Hè đến thời tiết nóng bức, cậu kéo hẳn một cái ghế dài ra sau vườn cạnh cái hồ nằm xuống. Còn chưa kịp nhắm mắt lại đã nghe tiếng nói ồn ào của anh. Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, mặc kệ Tống thiếu mà lấy nút bịt tai lại.
Tống Á Hiên kêu cả ngày cũng chẳng thấy bé yêu của mình ra mở cửa. Chỉ đành nhập mật khẩu rồi kéo đóng vali đi vào.
“Hạ Tuấn Lâm”
Cậu ngáp một cái mới mở mắt ra nhìn anh. Chầm chậm đáp.
“Tưởng quên pass rồi”
Tống Á Hiên huhu mấy tiếng, cố trèo lên chiếc ghế dài nằm chung với cậu: “Bạn hết thương anh rồi”
Hạ Tuấn Lâm: “??”
Tôi hết thương anh khi nào?
“Anh kêu bạn cả buổi mà bạn chẳng chịu ra, hết thương rồi chứ gì!”
Hạ Tuấn Lâm hiện tại đã có ba vạch đen trên đầu. Hận sức lực mình quá yếu không thể đấm cho tên đần này một cái cho xong.
“Ừ, không thương em đã đổi mật khẩu cửa nhà rồi, cho bạn vào làm gì?”
Thề, Tống Á Hiên mà ăn vạ thêm câu nào nữa, Hạ Tuấn Lâm tôi đây sẽ không thương tiết cái mặt đẹp trai của anh ta nữa đâu!!
Cũng may Tống Á Hiên biết điều mà không nói thêm gì nữa, chỉ gục mặt vào hõm cổ cậu, sau đó thì ngủ thiếp đi. Hạ Tuấn Lâm vuốt mái tóc màu nâu hạt dẻ, rồi lại nhìn khuôn mặt anh mãi.
“Chẳng khác thời cấp ba là mấy”
Đúng rồi, làm sao mà khác được. Tống Á Hiên thời cao trung non trẻ, ấp úng nói với Hạ Tuấn Lâm rằng: “Tớ rất thích cậu”. Đến mãi sau này, khi bản thân đã đủ điều kiện để trở thành một người đàn ông chín chắn vẫn sẽ nói với duy nhất một mình Hạ Tuấn Lâm rằng bản thân rất yêu cậu. Từ thích trở thành yêu. Sau này dần dà sẽ là thương. Dù cho là thời niên thiếu hay tóc đã bạc phơi, Tống Á Hiên vẫn sẽ luôn là Tống Á Hiên, vẫn chỉ yêu một người tên là Hạ Tuấn Lâm.
Tống Á Hiên mấy tháng nay cống hiến hết mình cho tư bản, cuối cùng cũng đổi được hai ngày nghỉ. Lúc anh thức dậy trời cũng chạp tối. Anh vươn vai ngáp dài một cái, chiếc mũi bắt đầu đánh hơi được mùi hương có chút quen thuộc tỏa ra từ căn bếp. Chắc chắn Hạ Tuấn Lâm ở trong.
“Em làm món gì à?”
Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu sang một bên đáp: “Mì ăn liền”
Tống Á Hiên: “...?”
“Thật à?”
“Em đùa”
Hạ Tuấn Lâm phì cười, ngoắc anh lại.
“Đậu phụ thối, chiều em có ghé mua”
Tống Á Hiên lấy đũa gắp một miếng ăn thử. Nhai một lúc lại nhớ đến gì đó, vội lấy điện thoại ra chụp lại.
Cậu nghi hoặc nhìn anh. “Làm gì đó?”
“Chụp lại gửi Mã ca, ảnh chắc thích món này lắm”
Mã Gia Kỳ ở nơi nào đó: Không cần, anh không hề thích, hy vọng em đừng gửi anh xem. Cảm ơn!
Tống Á Hiên ngồi trên bàn nghịch điện thoại, lại quay sang nhìn cậu hỏi: “Ừ đúng rồi, đêm hội Weibo cuối tuần này, em có tham dự không?”
“Em chưa xem lịch trình”
Anh quá quen với độ lười biếng của bảo bối nhà mình rồi. Nên khi Hạ Tuấn Lâm vừa trả lời xong, anh đã nhanh gọn lấy điện thoại cậu xem lịch trình cụ thể trong tuần.
À, có được mời dẫn chương trình.
“Tuấn Lâm”
“Sao thế?”
“Cuối tuần, cuối tuần này anh có thứ muốn cho em”
__________
Thời gian quả thật trôi rất nhanh. Tống Á Hiên về nhà được hai hôm lại phải lên máy bay trở về Bắc Kinh. Cơ mà lần này anh không thấy mệt mỏi chút nào. Ngay bên cạnh anh có bé thỏ nhỏ nằm ngủ say giấc đây này. Tống Á Hiên chỉ cần nhìn Hạ Tuấn Lâm ngủ cũng đủ nạp đầy năng lượng cho cả ngày rồi.
Đoạn đến sân bay, hai người buộc phải trách tách riêng ra để tránh bị phóng viên bắt gặp. Với cả lượng fan hâm mộ của cả hai không phải ít, nếu đi chung với nhau chắc chắn đến mấy tiếng sau hai người bọn họ cũng chưa ra khỏi được sân bay.
Tống Á Hiên vừa về đến khách sạn, đã vội lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bạn nhỏ nhà mình. Sau khi chắc chắn Hạ Tuấn Lâm cũng đến nơi an toàn thì mới an tâm đặt điện thoại xuống. Tối nay cũng chẳng có việc gì làm, tiểu Tống đành phải tìm anh trai họ Mã tâm sự thôi.
Tống Á Hiên vừa bước vào phòng Mã Gia Kỳ chưa được năm phút đã nghe thấy tiếng mắng của Mã tổng vọng ra bên ngoài.
“Chú cút đi nha, muốn show ân ái thì tìm chổ khác, anh không có nhu cầu”
“Không đùa không đùa nữa”
Mã Gia Kỳ tháo kính xuống, ngồi trên ghế xoay mặt về phía Tống Á Hiên.
“Em quyết định rồi hả? Định về kế thừa công ty bố em thật đó à?”
Tống Á Hiên chẹp chẹp miệng. “Em đùa anh làm cái gì? Tuấn Lâm cần được bù đắp, em muốn quang minh chính đại nắm tay cậu ấy đi khắp nơi”
Tống Á Hiên muốn cho Hạ Tuấn Lâm những buổi hẹn hò như bao cặp đôi bình thường khác, không cần trốn tránh hay lén lút. Hoặc phải canh lúc đêm phố vắng người mới có thể cùng anh ra ngoài đi dạo. Tống Á Hiên muốn cho tất cả mọi người biết, Hạ Tuấn Lâm chính là người mà anh dành cả đời này để yêu thương.
Chỉ cần đến tối ngày mai thôi, mọi thứ mà anh cất công chuẩn bị và tính toán sẵn từ trước đều sẽ được thực hiện.
Chỉ cần một đêm nữa thôi Tuấn Lâm, hai ta sẽ có thể cùng nhau dạo phố giữa con phố nhộn nhịp vào ngày lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro