Chap 16
Vương hạo hiên tách hai cánh mông của cậu ra, hang huyệt nhỏ bé dần lộ, anh nhìn khuôn mặt của cậu, hiện tại không chỉ là đỏ, những nếp tóc thẫm đẫm mồ hôi rủ xuống trước mặt. Rồi lại nhìn đến hang huyệt đỏ hồng liên tục đóng mở mời gọi lấp đầy.
Kế dương mắt đẫm nước nhìn anh, dù không muốn nhưng trong tình trạng hiện giờ chính anh phải là người giúp cậu. Kế dương rên nhẹ vài tiếng thúc đẩy dục vọng của anh
Phải gọi là rất hiệu quả. Hạo hiên nghe thấy tiếng rên ngọt lịm" ưm...a" phát ra từ con người bên dưới mình. Thẳng thừng đâm côn thịt vào huyệt động nhỏ bé, khô khan kia mà không màn dạo đầu
"A~....đau....ưm"
Cậu ghì chặt ga giường, cố gắng thích nghi nhưng bất thành. Cậu bị anh khám phá bất ngờ như vậy nên tình thần có hơi hoảng loạn
" Hạo hiên đau ưm~..."
" Thả lỏng đi em sẽ không đau nữa"
Cậu hít thật sâu, cố gắng thả lỏng ra nhưng vương hạo hiên lại chừng mắt
" Tôi bảo em thả lỏng ra, hút chặt lấy tôi như vậy không sợ hỏng sao"
Hạo hiên ở phía dưới luận động, bạn đầu còn chậm , lúc sau anh di chuyển nhanh đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của mình đang gấp gáp mà vẫn không theo kịp. Cảm giác tất cả bộ phận trong cơ thể đều đảo lộn, đau đớn khiến cậu phải rên lớn chỉ mong cơn đau lắng xuống
Vương Hạo Hiên đan tay mình vào tay trái của cậu, cảm nhận rõ sự yếu ớt của một Omega, cậu cũng siết chặt lấy tay anh
Cắn mạnh vào gáy của cậu xem như hoàn thành ấn kí. Kế dương đôi mắt nhắm chặt lại ngoài tiếng" ưm..a~" ra cậu không thể làm gì được nữa.
Hạo hiên hôn lấy đôi môi đỏ dày vò nó không chút thương tiếc, lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của Kế Dương, cùng nó chơi đùa hồi lâu. Kế dương giường như đã thích nghi được với dị vật trong người mình, cơn đau dần lắng xuống nhưng không phải tận diệt, nó len lỏi vào đấy một cảm giác khoái cảm đang hoà quyện vào nhau, cậu cũng không ngần ngại đáp trả nụ hôn của anh. Lần này cậu còn mãnh liệt hơn anh, anh mở to mắt kinh ngạc, nụ hôn dứt ra, để lại đấy một sợi chỉ bạc. Cậu dùng lưỡi liếm nhẹ vành môi của mình, anh chỉ cười, vuốt lấy gương mặt mĩ miều,non nớt của cậu trêu chọc
" Em cũng biết lợi dụng thời cơ quá đấy"
Kế Dương nở nụ cười bán nguyệt, không nói gì cả. Anh cúi xuống hôn lấy lòng ngực đang thở hổn hển của cậu, phía dưới vẫn không ngừng luận động. Cậu rên rỉ bỏ cuộc, mặc anh thích làm gì cũng được.
" Reng....reng...reng"
Điện thoại cậu vang lên, là Tiểu Mao gọi cho cậu.
" Ai gọi?" – anh hỏi cậu.
" Ưm~ là bạn a~~ gái"
Mỗi lời cậu nói anh đều đâm mạnh vào như bất mãn . Vương hạo hiên nghe cậu nói Tiểu Mao là bạn gái, lông mày nhíu lại, thúc thật mạnh vào hậu huyệt
" Đau, anh làm gì vậy"
" Không phải cậu muốn tôi giúp sao, hảo tôi sẽ giúp tới cùng"
" Không~ tôi...tôi uhm~~" anh lại thúc vào, da thịt cứa mạnh vào nhau ' phạch phạch' , anh vẫn không ngừng luận động ở dưới , cậu biết anh đang tìm chỗ nào trong người mình, cậu lấy tay đẩy anh ra, anh ghì lại" hức đau, anh ra đi" cậu chịu không nổi nữa rồi , giờ đây cũng chỉ biết khóc mà van xin anh đừng làm như vậy đằng nào cậu cũng còn trẻ , vẫn chưa có kinh tế để nuôi thêm một người nữa đâu
" Bảo bối, ngoan không khóc nữa" anh cúi xuống hôn lên môi cậu nhẹ nhàng, an ủi người dưới thân. Có khi đây là lần đầu anh gọi cậu như vậy
Kế Dương mở to mắt, anh vừa gọi cậu là gì ' bảo bối' thật không tin vào tai mình nữa rồi. Cậu nằm im mặc anh thích làm gì thì làm thôi.
Hạo Hiên di chuyển dị vật của mình, lần mò tìm khắp trong cơ thể cậu, cuối cùng cũng tìm thấy cảnh của nhỏ bé là cơ quan sinh sản. Anh muốn cậu mang trong mình giọt máu của anh?. Bắn hết tinh dịch của mình vào đó, anh nở một nụ cười thoả mãn , chưa rút ra vội
Kế Dương sau khi bị anh bắn vào trong, cả người run rẩy, eo cong lên, tinh dịch ấm nóng làm cậu có cảm giác lạ khi nó trong cơ thể mình, tình dịch lấp đầy hết cơ quan sinh sản của cậu. Trong thời kì động dục của một Omega , nếu được alpha bắn vào vùng sinh sản khả năng thụ thai sẽ rất cao. Đúng vậy cậu rất sợ mình sẽ...
" Kế Dương ngủ đi, muộn rồi , cậu đang nghĩ gì đó" – anh vòng tay qua ôm eo cậu, gọi tên cậu
" Không , anh cũng ngủ đi, còn...còn cái đó , anh không rút ra?"
" Tôi lạnh, muốn ở trong đó rất ấm nha~. Đằng nào tôi cũng giúp cậu cậu cũng phải trả ơn "
" Nhưng tôi sẽ mang thai...."
" Ukm"
Anh nói vậy nghĩa là sao, cậu thực sự không hiểu, vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ anh lại ôm cậu vào lòng, chân gác lên người cậu
" Tôi yêu em, ngủ đi , không nghĩ nữa"
Cậu một lần nữa đứng hình, cậu thích cảm giác anh ôn nhu với mình, gọi mình là bảo bối, hơn nữa là anh nói yêu cậu.
" Em yêu anh" cậu rướn mặt lên hôn vào trán anh , rồi cũng ôm anh mà chìm vào mộng đẹp. Ánh trăng soi vào hai thân thể đang ôm nhau mà ngủ.
––––––––––––––––––
Sáng hôm sau
Mặt trời đã lên cao, chiếu vào cửa sổ, hai người vẫn chưa chịu tỉnh dậy, vẫn đang ôm nhau thật chặt mà ngủ. ( Hai người vẫn loã thể nhé😁😁)
10h
Cậu tỉnh dậy , muốn cử động 'A', phải gọi là đau không tả nổi, xương cốt hình như đặt sai hết vị trí, định gạt tay anh ra nhưng cái đó vẫn ở trong người cậu, cậu mặt đỏ phừng phừng lên, cúi đầu áp mặt vào ngực anh , nhắm mắt lại, cố tránh né. Anh thấy nhột nhột cũng tỉnh lại, thấy cậu nằm trong lòng mình mà lấy tay cốc nhẹ vào đầu cậu
" Tôi rút ra ?"
Cậu trốn trong ngực anh ái ngại nói uk
' phập" tiếng kêu của dị vật khi rời khỏi lỗ huyệt. Có chút tinh dịch thông qua đó mà trào ra ngoài. Cậu càng đỏ mặt hàng. Anh cúi nhẹ cắn vào tai cậu
" Cậu đi nổi không"
" Tôi... được" cậu cố gắng ngồi dậy, vừa đứng lên định bước thì ngã phịch xuống đất, cơn đau từ chỗ đó truyền tới, làm cậu đi cũng không đi nổi. Anh tiến đến bế thốc cậu lên bước vào phòng tắm
" Tôi tắm cho em"
Ôm lấy cổ anh, mắt k giám nhìn thẳng vào anh , gật đầu đồng ý . Anh gội đầu cho cậu, giúp cậu mặc quần áo, rồi lại đặt cậu trở lại giường
" Nghỉ đi, em cũng mệt rồi"
" Anh đi đâu"
" Không"
" Nếu tôi mang thai anh có bỏ tôi không" cậu đánh liều hỏi anh
" Đồ ngốc , con của tôi , tôi không nuôi thì hàng xóm nuôi sao?"
" Vậy là anh....không bỏ tôi sao"
Anh im lặng không nói gì
–––––––––——————————————
Mình sẽ kết thúc ở đây nhé😊😊. Tui định viết một chút đoản về Hiên Dương😉😉. Mong mn ủng hộ mình nhiều nha😍😍
I Love You 😘😘
Mai mình sẽ viết đoản và đăng luôn trong ngày mai👌👌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro