Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4: Chương 53

Bạc Văn vừa tỉnh không hề biết những chuyện xảy ra trong trái ổi, chỉ thấy đột nhiên xuất hiện một cô gái nữa trong phòng chào hỏi:"Em là bạn gái Sầm Cảnh hả?" Nghe Sầm Cảnh nhắc đến một cô gái nào đó muốn giới thiệu với mọi người

Một câu chạm ngay nỗi đau!

Sắc mặt Sầm Cảnh sa sầm còn Tào Dục Thần thì đen thui:"Cô ấy là vợ tôi"

Giữ vợ là tôn chỉ hàng đầu!

Vương Hạo Hiên tóm tắt mọi chuyện xảy ra không quên mắng người nào đó phía sau mấy câu, chốt lại là chế nhạo Sầm Cảnh xui xẻo may là chưa bị cô ta bán đi.

Vu Bân thò đầu vào:"Mọi người đang nói Tiềm Y Y sao?" Vẻ mặt anh ta rất kì quá tủm tỉm quay đầu sang nói với Lưu Hải Khoan:"Chúng ta có nên nói Tiềm Y Y là nam hay không?" Anh ta đã nói thẳng ra mà còn nói to

Sầm Cảnh "..."

Thông tin thật sốt dẻo!

Lưu Hải Khoan thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của mọi người thấy lạ:"Mọi người chưa biết gì sao? Tiềm Y Y là nam, anh ta có thể là người đem nhốt Trác Tuyền vào kho đông lạnh." Vu Bân mang người ra mà không chịu báo cảnh sát ngay nên mới bị Nghiêu Ân nhìn thấy nghi ngờ đang muốn làm loạn đánh lừa cảnh sát tập trung một chứa không chia nhau tìm kiếm nữa, để có thời gian xử lí ông. Còn nguyên nhân tại sao cô ta ra tay với Trác Tuyền thì không biết, cảnh sát nói không có động có không thể quy chụp được nhưng Vu Bân chợt nhớ đến một chuyện.

Lý Bạc Văn:"Tôi biết rồi, vì lần của Trác Tuyền trượt chân đẩy cửa phòng cho nên cô ta cho rằng mình đã bị phát hiện" chuyện bé tẹo này cả Trác Tuyền còn không nhớ nữa vậy mà anh cũng để ý.

Trong ấn tượng của mọi người Tiềm Y Y là người có thân hình nóng bỏng, nhan sắc mặn mà, thời trang cũng rất tốt, giờ lại thấy luôn mang khăn quàng cổ là có lí do. Lúc Vu Bân đánh nhau với Tiềm Y Y cũng không nghĩ đó là nam, dù sức lực có chút phi thường nhưng vẫn cho rằng thể lực tốt bẩm sinh thêm vào bổ trợ của thuốc mới như thế. Mọi người đột nhiên quay sang Sầm Cảnh, chúc mừng cậu!
___
Trở về sau những ngày khủng hoảng ở đảo Mặt Trăng, có người về thẳng nhà, có người đi đâu đó thả lỏng bản thân. Kế Dương ngồi trên sofa ăn hạt dẻ xem tivi coi một số tin tức về chuyện của Vu Bân và Lưu Hải Khoan vừa định tắt Tivi liền thấy mẹ anh đi đến, theo bản năng cậu hơi run sợ.

Mẹ anh chớp mắt một cái giọng nói không chút gợn sóng:"Cậu vẫn còn ở đây à?" Bà đã đi công việc một thời gian lâu như vậy cậu vẫn ở đây hay sao?

Kế Dương cúi đầu mái tóc lòa xòa che mất cảm xúc.

Trên người mẹ anh choàng một tấm voan mỏng màu đỏ phấp phới theo gió, mỏng manh như sương mù:"Những gì tôi nói cậu không hiểu à?"

Bức tường ven đường phủ đầy hoa cơn gió thổi qua, mấy cánh hoa xoay tròn nhẹ nhàng đáp xuống, thời khắc vừa mông lung vừa hư ảo cậu ước gì chỉ là một giấc mơ cơn gió đầu xuân mang theo cảm giác lành lạnh ánh trăng soi bóng dáng dưới thềm đá không hoàn chỉnh, bị tán cây che khuất đến nát vụn:"Bác gái à...người không thể suy nghĩ lại sao?"

Song Giang....

Đây chính là nỗi sợ lớn nhất...

Cậu có thể hỏi mẹ anh sợ ngày nào đó anh biết được cậu không phải Song Giang sẽ tổn thương. Nhưng không phải bây giờ họ rất vui vẻ sao?

"Chỉ cần anh ấy không biết...."

"Giấy không gói được lửa, cứ tiếp tục như thế Hạo Hiên nhất định sẽ nhận ra.." mẹ anh thở dài:"Giả chính là giả cậu không phải Song Giang đó là sự thật. Coi như tôi xin cậu nhân lúc còn chưa đủ đậm sâu hãy đi đi" càng tiếp xúc sẽ càng dễ nhận ra hơn.

Chưa đủ đậm sâu? Thế nào mới gọi là đủ đậm sâu chứ...

Cậu ngoảnh mặt che giấu tâm trạng ngổn ngang.

Mẹ anh thấp giọng:"Tôi biết chuyện này không dễ dàng gì.." muốn cho cậu thêm thời gian, bà quay đi ra ngoài vườn nhưng chỉ hai bước đã dừng chân lại. Gương mặt anh trầm lặng, hai tay nắm chặt tay gồng sức rất mạnh, có cái gì đó đang rướm máu từ trong hơi thở có cái gì đó lạnh như băng chậu hoa phong lan trong tay anh dần dần tuột khỏi bàn tay cứng đờ, âm thanh của nó như thức tỉnh một cơn ác mộng kinh hoàng. Kế Dương nghe thấy âm thanh chân liền bước đến cửa...

Gió thổi tán cây từng cánh hoa rơi rụng...

Lồng ngực như bị xé rách, bóng người phía trước lúc mờ lúc tỏ.
Trước kia cậu hết ngày này đến ngày khác ngồi chơi cửu liên hoàn Song Giang có thể yên lặng bên cạnh bóc hạt dẻ nhìn anh chơi trong phòng ngào ngạt hương hạt dẻ mùi vị thơm lừng, năm tháng trôi bồng bềnh trời xanh mây trắng, hoàng hôn rực lửa hay là bình minh sáng bừng, là đêm thu dìu dịu hay đêm đông lạnh buốt có một người luôn ở bên anh.

Cứ ngỡ đã tìm về rồi hóa ra lại chưa...

Cô đơn đêm khuya, phất phơ gió lạnh có một người đang lê bước bờ vai run nhè nhẹ, sợ hãi rồi hoang mang sau đó thì thê lương không nói thành lời chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi một cơn gió thổi qua cõi lòng trở nên rét buốt. Đất trời mênh mang bị bóng đêm bao phủ, cả ánh trăng cũng dần bị mây mờ che khuất cảm giác như bị vận mệnh trêu đùa.

Ngay từ khi mới bắt đầu cậu đã biết trong đôi mắt anh không phải là cậu, nhưng thì đã sao, ở bên anh cậu luôn vui vẻ cậu cảm thấy hạnh phúc, chính bản thân cậu cũng đang giành những thứ vốn dĩ thuộc về người khác thì lấy lí do gì để oán trách chứ...cậu chấp nhận lẩn quẩn trong mối quan hệ này, trong tình yêu này, năm tháng ngắn ngủi này chỉ có thể điên cuồng yêu một người, cậu không trách anh, mấy ai qua yêu thương mà quên được nhau, dù thế nào em vẫn không quên được hình bóng của anh. Mỗi thứ của anh em đều rất trân trọng không dám đòi hỏi vì cậu biết, cậu là ai!

Tình yêu của chúng mình đã trãi qua những gì, từng chút cố gắng không ngờ vẫn nhận lấy một sự bi thương.

Anh thất vọng bao nhiêu...

Trời còn chưa sáng thì bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa, mưa xuân rơi lạnh âm ỉ kéo dài có một chiếc xe chạy tới rồi đột nhiên lùi bánh Gavlin thò đầu ra:"Kế Dương cậu đi đâu giữa trời mưa thế này."

Kế Dương không đáp, Gavlin xuống xe kéo cậu vào trong:"Cậu muốn đi đâu tôi đưa cậu đi"

Kế Dương nhìn cậu ta, mưa bên ngoài vẫn rơi cậu ta vẫn không hay biết gì....

"Đi đâu cũng được"

"Tôi đi ra ngoại thành đấy nhé!"

Khuôn viên có một hồ sen lớn trong đêm mưa vẫn thấy lá sen xanh mướt đón từng hạt mưa xuân, tắm mình sảng khoái.

Mưa dần tạnh bóng cây đung đưa bên ngoài cửa sổ, mặt trăng tỏa ánh sáng bóng bẩy đây là nhà của Gavlin ở ngoại thành lúc này cậu ta lại ngồi pha trà chờ nước nóng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành ghế, hoa văn phúc thọ điêu khắc tinh tế vô cùng, không khí lãng đãng sự lo âu phiền muộn. Kế Dương im lặng mà Gavlin đang chăm trà đương nhiên cũng không cất tiếng chỉ âm thanh nước sôi dần trở nên rõ ràng, Kế Dương ánh mắt bỗng trở nên vô cùng xa xăm, trong đó vừa như có vùng vẫy đấu tranh, vừa như rất bình tĩnh sâu thẳm.

Pha trà xong Gavlin lên tiếng:"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Lẽ nào là chuyện của Lưu Hải Khoan rầm rộ mấy bữa nay nhưng nhìn không giống lo lắng cho bạn bè lắm:"Cãi nhau với Hạo Hiên?"

Cãi nhau thì tốt rồi nhưng lần này nào đơn giản như cãi nhau cơ chứ nổi buồn phá ta màn sương bay cao bay xa ngập trời là vẻ bi ai cô tịch khó nhận ra rõ ràng xác hoa rơi trắng đường nhưng không khí trở lại vẻ tươi mát nhưng lòng không sao vui nổi. Kế Dương đưa mắt nhìn hoa phong lan lặng lẽ nở hoa:"Cậu có vẻ thích loài hoa này." Chậu hoa anh mang về đã vỡ tan tành rồi trái tim cậu cũng vỡ theo.

Gavlin nghĩ cậu muốn chuyển chủ đề gật đầu:"Nó rất đẹp mà không phải sao?"

Kế Dương gật đầu:"Đúng là rất đẹp" sau đó thì không nói nữa
_____
Nơi này của Gavlin khắp tầm mắt đều là cảnh trí bình thường, nhưng lại khiến người ta không dám đi lung tung sợ đạp trúng cái gì đó cũng là đồ cổ quý hiếm gì đó, đúng là người giàu sẽ không bao giờ dùng cách tầm thường biểu thị sự giàu có, Kế Dương mất ngủ đến tờ mờ sáng thì không muốn ngủ nữa, thẩn thờ nhìn bóng đêm dần tan đi. Trời sáng nghe tiếng nữ tử thanh thuần truyền vào hình như là có khách Kế Dương đi ra ngoài xa xa bên phiến đá cạnh hồ có một cô gái đang thêu tranh, xung quanh có vài người săn sóc làm cho trong vườn nở rất nhiều loại hoa trái mùa.

Gavlin bên cạnh nói gì đó cười rất vui vẻ sáng bừng như sắc trời xuân...

Kế Dương thấy hơi mệt mỏi...

"Cậu lừa tôi thật thảm..."

"Tôi không muốn đánh cậu, cậu mình đi đi"

Trước kia anh nói không muốn đánh cậu nhưng vẫn hay gõ đầu cậu, ném cậu ra ngoài, đôi lúc còn đá cậu lăn xuống giường, dù thế nào thì cũng thấy vui vẻ, cũng không thấy đau, nhưng bây giờ anh nói không muốn đánh cậu lại mang một nghĩa khác: tôi không muốn chạm vào người cậu nữa, cậu hãy tự biến đi.

Giống như cả bầu trời đều sập xuống vậy, giả mãi là giả cố gắng thế nào cuối cùng cũng không giữ lấy bầu trời.

"Kế Dương" Gavlin vẫy tay, cô gái kia ngẩn đầu gương mặt an tĩnh cực kì hút mắt nhưng Kế Dương lại như không nghe thấy người cuộn lại nặng nề nhìn thảm cỏ xanh ngắt, thấy đầu óc đau buốt:"Tại sai người anh chọn không phải là em...."

Gavlin thở dài:"Hay là cậu trực tiếp hỏi anh ta thì hơn, nếu thật sự sâu đậm sẽ không nhận nhầm."
____

Anh đang ngồi trên một chiếc ghế cao, cạnh chiếc bàn hình tròn có vẻ chẳng quan tâm đến không khí nhộn nhịp xung quanh vừa uống vừa nhăn mặt, cậu nhớ anh không uống được rượu. Cái chất rượu chát và cay Vương Hạo Hiên thầm nghĩ khiếp thật, cái thứ kinh khủng này, tại sao mọi người thích uống như thế phải chăng nó có thể quên được sầu.

Trời đất đã thực sự quay cuồng trong mắt loạng choạng muốn đi ra ngoài, cậu chạy đến đỡ anh, anh nữa say nữa tỉnh khẽ hỏi:"Là ai đấy?"

Là ai? Cậu cũng không biết dù sao anh cũng nhận ra mà đúng không?

Vương Hạo Hiên rất khó chịu bao tử liên tục phản ứng, chợt nhớ cái ngày mà anh chậm rãi mở hộp cơm ra ăn, hôm đó anh nhập việc cơ thể cũng rất đau...

Hahhh sao anh lại không nhận ra? Song Giang sẽ không quên chuyện này!

Kế Dương đưa anh đến khách sạn gần đó, cả người anh nóng như lửa, lặng thinh một câu cũng không nói nhưng chân mày cứ nhíu chặt, cậu lấy khăn giúp anh lao trán. Hôm nay anh đã uống rất nhiều...

Cảm giác lành lạnh của chiếc khăn trên trán, cả hơi thở quen thuộc ở bên tay nữa, anh nắm lấy tay cậu:"Cậu là ai vậy? Song Giang?"

Cậu lặng thinh trong lồng ngực nhói đau đến không tả nổi một lúc lại giấu nước mắt:"Song Giang là người thế nào?"

"Là một người rất đẹp, rất đẹp, làn da trắng và mịn màng khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt to, sáng và thông minh. Dáng người cao ráo, thật sự rất đẹp..." Anh đang cười vui vẻ:" Cậu ấy thông minh, hiền lành, dịu dàng ,gia đình gia giáo nề nếp lúc nào cũng rực rỡ như thiên thần vậy khiến người ta trở thành nô lệ."

"Thế sao hai người lại rời xa nhau?"

Anh suy nghĩ rất lâu, nhưng nghĩ mãi không ra chỉ có thể đau khổ thì thầm:"Không biết nữa, cậu ấy từng nói sẽ ở bên tôi, chúng tôi sẽ về nhà cổ năm tháng trôi qua trong yên lặng, đông đến hạ tàn, nhìn mây trôi, ngắm trời xanh, thanh bình lặng lẽ, tôi ở đâu cậu ta ở đó. Có khi cả ngày chúng tôi không nói gì cả, chỉ lặng yên ngồi bên nhau tôi chơi cửu liên hoàn, còn cậu ấy tách hạt dẻ cứ thế thôi...ngày xuân mưa lất phất, ngày hè hoa nở rộ, thu đến bên gốc hải đường, đông đến trời bên bếp lửa thật sự rất vui vẻ.."

Kế Dương khẽ nhắm mắt lại cậu nhớ bàn tay ấm áp của anh vuốt ve xoa dịu nhớ nụ hôn mạnh và gấp gáp của anh.

Bao nhiêu nụ cười bấy nhiêu nước mắt vừa nhớ vừa điên cuồng.

"Nhưng cậu ấy yêu người khác rồi anh có biết không? Người yêu cậu ấy cũng rất đẹp, trầm tĩnh nhã nhặn, hai người họ cực kì xứng đôi."

Anh thì thầm:"Cậu nói cái gì cơ?"

Không thể hiểu nổi cái gì gọi là tình yêu nữa liệu có tồn tại thứ tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu như trong thơ văn người ta vẫn thường nói, đừng làm trái tim em đau đớn nữa..

Anh yêu cậu ta như thế, còn em thì sao? Em ở bên cạnh anh lâu như vậy một chúc luyến tiếc cũng không có ư? Cậu đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo mấy phần trong giọng nói có vài phần hả hê:"Cậu ta yêu người khác rồi, họ rất hạnh phúc, từ lâu đã không nhớ đến anh" anh có cảm thấy đau lòng không? Em cũng vậy, em cũng đau lòng biết bao nhiêu...

Thế rất nhanh cậu đã hối hận, đêm đó anh sốt cao, liên tục nói sảng, dù cậu nói gì anh cũng không nghe thấy, mà anh nói gì cậu không nghe rõ. Đột nhiên anh bắt lấy tay cậu nóng bừng như thiêu đốt:"Anh muốn ngủ với em"

"Nhưng em không phải Song Giang..." cả đời này cố gắng thế nào cũng không phải...

"Ai cũng được..."

---
OE

Ta bận quá hic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro