Phần 4: Chương 50
Vu Bân sửng sốt, Chu Tán Cẩm cụp mắt trống rỗng:" Có phải cậu điều chế thuốc cấm hay không? Cảnh sát ẩn nấp ban đầu là để bắt tận tay tận mắt cuộc giao dịch?"
Không gian lặng yên như tờ một sự im lặng đến kinh hoàng. Ánh mắt Vu Bân trở nên hết sức sâu thẳm lạnh giá gần như sắp chìm khuất trong bóng tối.
"Có phải người kia đã phát hiện nên cậu muốn giết người diệt khẩu?"
Vu Bân im lặng có vẻ Chu Tán Cẩm rất thông minh nhưng mà...
Nhưng mà quan tâm quá nhiều lại còn đi quá xa.
"Lúc tôi đến chổ cháy kiểm tra phát hiện một số thứ, không phải là do cảnh sát bỏ sót mà là..." Chu Tán Cẩm giọng nói ôn tồn dễ nghe:"Cậu đã muốn giết anh ta nhưng anh ta không chết, sau đó anh Hải Khoan phát hiện giấu cậu đi nên mới hắt xăng nhầm gây nhiễu loạn hiện trường?" nhấn mạnh chữ nhiễu loạn hiện trường dù trong tình huống nào theo bản năng của Tán Cẩm vẫn gạt anh ra khỏi vòng xoáy liên can:"Cậu muốn giết nạn nhân nhưng anh Hải Khoan thì không, lợi dụng luận điểm phạm tội giữa chừng, anh ấy biết ông chủ quán bar đã phát hiện ra giao dịch của hai người họ, thậm chí biết ông ta sẽ đi theo cho nên mới làm như đi tìm bật lửa nhưng không phóng hỏa. Để ông ta giúp hai người thực hiện bước cuối cùng." kế hoạch thật hoàn hảo:"Anh ấy cố ý ném áo khoác lại bãi rác gần đó sau đó đem cậu tìm chổ ở trước, bản thân thì xuất hiện để cảnh sát bắt."
Vu Bân một mực im lặng, Chu Tán Cẩm tiếp tục:"Anh ấy không chịu hợp tác với cảnh sát là muốn cảnh sát nghi ngờ tập trung vào anh ta nhiều hơn. Cho lời khai giả bản thân hắt nước cố ý hù dọa để cảnh sát tin anh ta khả năng nhất phủi bỏ tất cả mọi nghi ngờ về cậu. Anh ấy làm ở quán bar đó không thể nào không biết có camera, dù là mới đi nữa nhân viên trong quán nhất định sẽ để ý, đoạn băng là cố ý đúng chứ. Anh ấy hết lòng hết dạ bảo vệ cậu, nhưng cậu lại khiến anh ta lâm vào tình cảnh này vẫn có thể ung dung hờ hợt như vậy sao? Vu Bân cậu đang làm gì và muốn làm gì?"
"Chu Tán Cẩm anh thông minh đến đáng sợ, nhưng mà..."
"Tôi không cần cậu khen..tôi chỉ muốn anh ấy không phải chịu án phạt" Giọng Tán Cẩm lạnh lùng:"Kỉ Lí có biết không?"
Vu Bân lắc đầu, mặc dù Kỉ Lí giúp họ vào thời điểm mấu chốt còn suy ra được hung thủ nhưng cậu ấy không có phần dựng lên hiện trường.
"Thế thì nguy rồi, cảnh sát sẽ để Kỉ Lí phân tích anh ấy" cảnh sát vừa rồi cố ý che giấu nhất định Kỉ Lí cũng không biết người mình đang phân tích là ai lời nói vô cùng khách quan.
"Kỉ Lí chỉ là nghiên cứu sinh không phải là chuyên gia" Vu Bân thản nhiên:"Bản phác họa của cậu ấy chỉ để kham khảo đâu phải thứ có thể dùng được." Về vấn đề này Vu Bân có vẻ hết sức tự tin:"Hay là chúng ta làm cho cậu ta không nói được nữa..."
"Cái gì mà chúng ta? Đừng lôi tôi vào tội ác của cậu" Chu Tán Cẩm giật giật chân mày:"Cậu đã giấu hết tất cả những thứ cần giấu chưa đấy tạm thời anh ấy sẽ không ra được đâu."
Vu Bân cười:"Anh lí trí quá rồi không gài anh được, em cũng không có ý muốn ra tay với Kỉ Lí đâu, anh Chu giữ cậu ấy hơn cả vàng. Anh ấy đánh boxing giỏi như vậy em phải bảo mạng của mình chứ? Tôi còn chưa muốn chết sớm như thế."
Chu Tán Cẩm cười yếu ớt:"Họ cần bảo vệ mạng của mình trước độc tố của cậu thì có"
"Anh không sợ sao?"
"Anh ấy cần thoát thân."
Vu Bân rất muốn nói: chuyện đó cậu không cần lo chúng tôi tự có tính toán hết rồi
____
Đêm gió táp mưa sa, trong khoan thuyền này có bốn người đang ở cùng một phòng.
Trần Trác Tuyền giờ phút này Lý Bạc Văn ở bên hơi thở nhẹ nhàng, bình ổn và an tĩnh, thể hiện sự mềm yếu lo âu. Hơi ấm lên lỏi khắp cơ thể cô, ấm áp đến mức toàn thân cô nóng lên. Lý Bạc Văn hỏi:"Kế Dương vẫn chưa tỉnh?"
Vương Hạo Hiên phiền muộn gật đầu, hít quá nhiều khí mê đến giờ vẫn chưa tỉnh mặc dù Kira nói tạm thời không sao nhưng anh vẫn rất lo lắng. Rốt cuộc họ đã nhìn thấy những gì mà bị hung thủ tấn công cơ chứ?
Lý Bạc Văn không muốn nhắc đến chuyện này vì Trác Tuyền sợ hãi, hơn nữa cô không nhớ gì nên có hỏi cũng vô ích, Vương Hạo Hiên lại vướng mắc không yên:"Hung thủ tắt đèn để tránh camara có phải là người biết rõ công tắc ở đâu không? Nếu không cài đặt từ trước thì ít nhất cũng có hai người một người tắt đèn một người ra tay?"
Vương Hạo Hiên đau đầu đi ra ngoài lấy nước nóng, trong đầu không khỏi nghĩ ngợi.
____
Vu Bân tựa người vào tường nhìn người đang khống chế thuyền trưởng lại nhị vào màn hình hiển thị sắc lạnh âm trầm lên tiếng:"Anh định bỏ mặt anh ấy sao?"
Người đàn ông yêu mị nhếch mép cười, thể hiện tâm trạng rất vui vẻ, gương mặt anh ta toát ra vẻ cợt nhã hiếm gặp. Anh ta lắc lắc ly rượu vang trong tay rồi ngẩng lên:"Luật sư tốt đó, không uổng công nuôi một luật sư giúp để phục vụ tổ chức."
Vu Bân vẫn dõi theo người đàn ông yêu mị, sắc mặt hắn không hề thay đổi ánh mắt hắn lạnh lùng chứa đựng sự bá đạo và uy nghiêm tuyệt đối. Ông ta lại nói:"Trước tiên là dùng chất độc sinh học của cậu phát tán trên thuyền, sau đó sẽ để người của chúng ta xâm nhập." những người đó đang xâm nhập vào hệ địa phận hàng hải của đảo mặt trăng rồi. Người đàn ông yêu mị liền bật cười ha hả, tiếng cười của anh ta chứa đựng sự hách dịch và ngông cuồng khó diễn tả đưa ra tấm thẻ:"Chìa khoá, để Four đưa cậu đi."
Vu Bân gật đầu rời đi
Đến lượt thuộc hạ khác diện trên màn hình: "Mặt biển không có dấu hiệu bất thường, trong phạm vi rada theo dõi không phát ra động tĩnh của kẻ địch, tất cả đều bình thường".
"Không có vấn đề, tất cả tín hiệu đều bình thường".
"Tất cả thiết bị hoạt động bình thường".
"Tất cả người trên tàu đều bình thường".
Chiếc thuyền chậm rãi rời bờ..
Bọn họ đều là những người trưởng thành từ những trận chiến máu lửa, từ vô số cửa ải sinh tử, đây không phải là mà cũng có thể so sánh là một phần tử nguy hiểm đến cực đoan ông ta đã tính toán hết mọi thứ, không để cho bọn cảnh sát có cơ hội rời khỏi đây. Còn cả bọn phá đám kia nữa..
Cảnh sát Từ ngó ra bên ngoài phòng qua cửa sổ:"Quái lạ hình như thuyền đang chạy."
Cảnh sát Châu nghe thế cũng thò đầu ra xem, con thuyền quả nhiên đang chuyển động:"Mau liên lạc với phòng máy" trong hành lang trống vắng yên tĩnh, Lưu Hải Khoan đi phía trước, cảnh sát Châu cầm súng đi theo. Lưu Hải Khoan kháng nghị:"Tôi bị tình nghi chứ không phải phần tử nguy hiểm."
Cảnh sát Châu muốn nói gì đó Lưu Hải Khoan đột nhiên xoay người cướp súng, thanh súng bóp lệch một cái liền rời ra rơi lả tả, tay bóp cổ của cô ta, Cảnh sát Châu trấn tỉnh bản thân Lưu Hải Khoan di chuyển về phía mạn thuyền, cảnh sát Châu nhíu mày biết anh ra muốn làm gì một chân anh ta vừa bước lên cũng cùng lúc vặn thật mạnh cổ tay phải bản thân thoát khỏi giam cầm, lại ghìm anh ta xuống sàn nhà nhưng chỉ bắt được một góc áo người đã thuận theo nhảy xuống biển, cảnh sát Châu đập mạnh lan can:"Cái tên này nhanh thật"
___
Lý Bạc Văn ôm chặt Trần Trác Tuyền cúi đầu hôn. Anh hôn rất mãnh liệt, triền miên không thôi. Hồi lâu anh buông ra Trác Tuyền không ngồi dậy nổi, máu trong cơ thể chạy vọt lên đầu, vừa rồi ôm cô toàn thân lạnh lẽo là thế nhưng lúc này cơ thể lại nóng lên cô xấu hổ toàn thân run rẩy, vùi đầu vào ngực anh, không dám ngẩng đầu lên. Anh bảo bọc cô cẩn thận để cô không nhớ lại những chuyện khủng khiếp vừa rồi, đột nhiên bị hung bạo đạp cửa một khẩu súng đen ngòm hiện ra trước mắt.
Các phòng khác đồng loạt nghe thấy âm thanh bước chân vội vã.
Bên kia cũng truyền lại âm thanh điều như máy móc:"Đã khống chế phòng thuyền trưởng"
Một người nói với bộ đàm:"Đã khống chế phòng an ninh người của chúng ta có thể lên thuyền"
Đã khống chế con tin
Đã khống chế hai cảnh sát
Tất cả mọi người chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, Quách Thừa nổi quạo:"Khốn thật, bao nhiêu năm trong cuộc đời chưa gặp chuyến đi nào thảm khốc như vậy!"
Kỉ Lí nắm áo Vương Dực Chu:"Tại sao chúng ta bị bao vây vậy?"
Mọi người thật muốn ngã nhào, nhìn tình hình không biết sao còn hỏi.
Lý Bạc Văn nghiến răng đưa mắt nhìn Vương Hạo Hiên tay vẫn ôm chặt Trác Tuyền, bọn người này điều tra hết rồi. Lại còn nắm rõ chia ra từng nhóm người yếu mạnh để quản lí. Chỉ trong thời gian ngắn không tới nữa ngày đã khống chế thuyền đặt bom dưới khoang ngầm. Sắp xếp đâu vào đó sau khi sang thuyền tiếp viện sẽ cho bọn này nổ giữa biển, như thế trung tâm nghiên cứu ở dưới khách sạn kia mới có thể an toàn.
____
"Chết rồi, chúng ta lạc tuyến đường biển rồi còn có bão nữa." Trên màn hình đột nhiên hiện lên những hình ảnh báo hiệu hiểm họa từ xa đang di chuyển, tuyến đường biển thay đổi nước chảy mạnh vận tốc cao. Bên ngoài chỉ có mưa cùng vòm trời âm u, ngoài ra mặt biển không gì nghiêm trọng, đúng như câu yên lặng trước giông bão.
"Quay lại" Kiêu Doanh lạnh lùng ra lệnh, ông ta chỉ rành những kiến thức trên lục địa, xuống nước là bó tay đang định mở miệng nói điều gì đó, rada lại nhảy một con số, tàu quay đầu khởi động rada vẫn nhảy thêm một vạch, chứng tỏ tốc độ dòng nước chảy rất mạnh.
"Mau quay lại nhanh lên, mở hết tốc độ"
Nhìn màn hình có người mặt trắng bệch, cất giọng nói run run:"Nhanh, nhanh nhanh lên"
Vốn là con thuyền đi với tốc độ nhanh cho dù quay đầu cũng theo quán tính mà tiến lên, cùng với vận tốc nước chảy, rada lại nhảy vạch súng kề đầu thuyền trưởng truyền đến cảm giác lạnh toát:"Nhanh lên"
Thuyền trưởng:"Tôi cần nhân viên thăm dò, cần một người phụ xác định vĩ tuyến"
Nói qua bộ đàm:"Đưa thuyền phó tới"
Giọng nói đều đều truyền lại"Thuyền phó bị đánh bất tỉnh rồi" cùng với tiếng nói hoảng sợ của mọi người:"Gì thế này, đang đi vào trung tâm bão à?" Mưa gió bên ngoài khiến thuyền chông chênh, sốc đến muốn nôn...
Lại có âm thanh từ bộ đàm:"Có một đội trực thăng....." đến đây thì mất tính hiệu. Kiêu Doanh nhìn màn hình sóng dập dềnh cau mày chặt lại:"Mau đi kiểm tra tình hình" Thuyền quay đầu quay vào bờ tốc độ nhanh hơn cả lúc đi, không biết đội trực thăng ở đâu ra.
Sắc mặt ba bốn người thâm trầm ngồi thẳng người bắt đầu xâm nhập vào hệ thống vi tính gây nhiễu sống hệ thống điều khiển thuyền. Phòng này là phòng của Vu Bân, thật may là anh ta có mang máy tính còn giấu rất kỉ, dù công tác mở ra hơi phiền phức một chút nhưng không thành vấn đề đôi bàn tay cô vẫn hoạt động liên tục trên bàn phím chiếc thuyền hiện đại hóa, tất cả đều được chỉ huy bằng hệ thống vi tính. Nếu hệ thống điều khiển bị gây nhiễu, vậy thì phương hướng, chỉ cần xảy ra sai sót thì sẽ rơi vào nguy hiểm bởi tín hiệu bị gây nhiễu sẽ không thể đưa ra phương hướng chính xác, cũng không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác. Sau khi hack được bộ đàm mọi chuyện dễ dàng hơn hẳn. Vương Hạo Hiên đứng ở cửa, cửa mở người vừa thò đầu vào đã bị đập bất tỉnh Lý Bạc Văn đi ra trước. Trong phòng giam mấy cô gái, nghe tiếng đạp cửa mạnh bạo, Mạnh Tử Nghĩa đã rút một thanh kim loại trang trí tủ quần áo trên thuyền sẳn trong tay định đâm vào vị trí của cổ thì Lý Bạc Văn lách người né sang một bên:"Là tôi."
Tứ Đạt mang súng chạy ra ngoài, hành lan vẫn vắng tanh như cũ mọi người đã bị khống chế hết rồi chỉ còn người mình ra vào. Đi qua rẽ ngoạc hành lan đột nhiên bị người ta bất ngờ tung cho một đấm, Tứ Đạt phản ứng rất nhanh quay đầu nổ súng. Mùi chất hóa học cùng hơi bật lửa tạo ra một ngọn lửa lớn như thủy triều ào ạt bám lấy mặt cùng tóc tai hắn. Sầm Cảnh trở tay cầm báng súng đập người bất tỉnh:"Tuyệt hảo, không có keo xịt tóc mình vẫn đẹp trai xuất sắc"
Ở một hành lan khác hai ba người vẫn đang vây một người, Lý Bạc Văn nhíu mày ôm người trong lòng:"Đừng sợ"
Trần Trác Tuyền rất hỗn loạn giờ ôm chặt anh thì cũng gây trở ngại cho anh, mà tách ra thì anh phải chú ý hai bên cũng rất nguy hiểm.
"Đừng khóc" phía trước hành lan có ba người, Lý Bạc Văn liếc lan can bên này rồi vách tường sau lưng họ là lối thoát hiểm đi lên tầng trên được cũng xuống tầng hầm được. Phía trên cao là chổ của thuyền trưởng có thể đông người hơn, nhưng tầng hầm là lối cụt. Đúng lúc ấy, tiếng súng vang dội một nửa đoạn thuyền làm mọi người giật bắn, Lý Bạc Văn dùng tốc độ rất nhanh, phóng lên lan can rồi nhảy sang bờ tường chạy dọc lách qua bọn người chạy xuống lối thoát hiểm. Phía sau có tiếng súng nổ, Trần Trác Tuyền rúc vào lòng ngực anh nước mắt trào ra.
Nói đoạn anh giữ lấy Trần Trác Tuyền muốn ôm cô nhảy qua lan can cầu thang vội vã đi xuống, đoạn đường dằn sốc thế nào Trần Trác Tuyền không biết chỉ cảm thấy lồng ngực anh dữ dội đôi mắt cô nhắm nghiền mang hương thơm thoang thoảng của anh. Qua vòng tay bảo vệ của anh cô mơ màng trông thấy rừng súng mưa đạn ngoài kia. Không có tiếng súng quy mô lớn mà chỉ có mấy tiếng "chíu chíu" vang lên, chưa được mười mấy giấy đã biến mất.
Cảm nhận được động tác anh đánh nhau với người khác, mạnh mẽ vào cuồng bạo hiếm thấy tiếng vật dụng rơi, tiếng va đập, cả tiếng người ngã xuống đất.
Aaa
"A Tuyền!" Anh có chút phân tâm cánh tay vẫn vác cô trên vai, cô thoáng thấy anh bị đánh trúng bước chân có chút lảo đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro