Phần 4: Chương 44
Kế Dương được nước làm tới đương nhiên sẽ thừa cơ mà ức hiếp anh, ngày nào mọi người cũng thấy cậu chạy lên chạy lên phòng anh vẻ mặt rất vui vẻ, trước kia thì nghe thấy họ yêu nhau bây giờ thì cảm thấy họ yêu nhau. Vốn dĩ ở công ty thấy họ cũng khá nghiêm túc bây giờ thì khác rồi đúng là một bước tiến lớn cho cả công ty có dịp cắn dưa..
Từ ngày Gavlin rời khỏi cậu có gặp V hai lần, lần nào cũng trừng mắt nhìn anh ta, dù sao anh ta cũng chỉ có thể làm khó cậu nhưng không dám ném cậu đi. Anh ta mà làm tới cậu méc anh cho mà xem, Gavlin không muốn về ắt hẳn anh ta cũng không dám nói, vì anh không cũng không muốn tổn thương anh, cậu rất đắc ý đấy không thèm sợ anh ta nữa. Ngược lại V bắt đầu lo lắng sau chuyện nhập viện đó Kế Dương có triệu chứng bị điên, lần nào gặp anh cũng chống nạnh trợn mắt rất lâu.
Hiện giờ ai cũng đang tập trung chờ đợi kết quả xem ai giành được quyền phát triển game Hào Châu, dù không có việc làm đến chạy đôn chạy đáo nhưng tâm trí rất căng thẳng, cậu ta biến thành nạn nhân đầu tiên mất rồi.
____
"Vẫn chưa tìm được nhóm người này đến từ đâu sao?"
"Vẫn chưa chúng tôi đã liên hệ với chuyên gia phác họa tâm lý tội phạm, tạm thời vẫn chưa có manh mối, ống nghiệm thuốc này là manh mối duy nhất của chúng ta?"
"Sử vụ vũ khí sinh học để gây tội ác, tạm thời chỉ có thể điều tra các trung tâm nghiên cứu sinh học mà thôi."
"Hướng này chúng tôi cũng đã nghĩ tới, tạm thời không tìm ra manh mối nó không hề được chế tạo trong nước. Để có thể tạo ra những thứ này trong bọn chúng phải có một người nghiên cứu sinh học chuyên sâu. Tóm lại là tội phạm có đầu óc"
"Có đầu óc cũng không nên dùng để làm ra những chuyện phi pháp"
"Phía TL thì sao?"
Khe khẽ lắc đầu:"Mất liên lạc rồi"
___
Trong phòng thí nghiệm trắng tinh sạch bong phản chiếu ánh đèn đặt hai hàng ống nghiệm thủy tinh nuôi cấy trong suốt, bên trong chứa những chất lỏng khác nhau, Vu Bân mặc áo blouse ngồi bên cạnh thiết bị trung tâm quan sát ghi chép lại một số thông tin gửi đi cho đối phương, đối phương rất nhanh hồi âm, trên máy tính thông số độc tố pha loãng một nghìn năm trăm lần.
Lại tiến hành pha chế một lượng động tố khác, từng cc nhỏ xuống phản chiếu ánh sáng trong phòng thí nghiệm, lấp lánh nhưng tạo ra cảm giác khiến người ta lặng thinh. Chuyển động của máy móc êm ả trơn tru. Vu Bân lắng nghe từng giây trôi qua thận trọng lấy dung dịch ra quan sát chuột bạch.
3h giờ 10 phút ngày 9 tháng 8, tiêm vào cơ thể chuột bạch, một phút sau thuốc tác dụng đến tim và phổi, chuột bạch bị sốc nôn dịch cơ thể có hiện tượng co quắp nghiêm trọng tay chân mất đi khả năng phản kháng
3h giờ 13 phút ngày 9 tháng 8 không có dấu hiệu sống sót.
Thử thuốc thất bại lần thứ 3575.
Lưu lại tài liệu bắt đầu giải phẫu cơ thể chuột bạch, nôn máu, huyết tụ lên da, thân thể co giật nghiêm trọng, nội tạng vỡ nát. Ngồi trước bàn thí nghiệm, yên tĩnh làm việc sắp xếp huyết thanh kháng độc lần nữa pha loãng dung dịch hai nghìn lần.
6 giờ sáng anh ta đứng dậy ra ngoài, độc tố, vũ khí gây tội ác vừa tao nhã nhưng cũng rất tàn nhẫn không cần động tay động chân quá nhiều vẫn khiến đối phương hối hận vì đã sinh ra trong kiếp này.
Ngoài phòng thí nghiệm là mỗi dãy hành lang màu trắng, kín bưng dài năm mươi mét, mênh mông đáng sợ. Đi đến cuối hành lang, sau khi quét võng mạc, vân tay và nhập mật mã, rời khỏi phòng thí nghiệm đi ra khỏi mặt tầng hầm. Lưu Hải Khoan đứng bên ngoài khi nào vẻ mặt ảm đạm tay để hờ trong túi...
----
Thời gian trôi và mùa đông đã đến mỗi một khắc như có một đóa hoa tuyết nhỏ bay qua, mọi người quyết định rủ nhau đi lên núi trượt tuyết gió rét khiến Trần Trác Tuyền càng thêm lạnh, hàm răng va vào nhau không ngừng. Trần Trác Tuyền người quấn kĩ càng cả người to xụ vẫn không nhịn được mà thấy lạnh trốn hẳn trong liều đưa mắt nhìn ra ngoài.
Vu Bân chuẩn bị giày trượt tuyết thấy vậy nghiêng đầu hỏi:"Lạnh à?"
Cô gật đầu, Bạc Văn đã ra xe lấy bình nước nóng rồi
"Từ nhiều góc độ mà nói sợ lạnh bởi vì máu thiếu sắt, tuyến giáp phân bố không đều cô nên đi khám bệnh viện đi"
Trần Trác Tuyền "..."
Cô nghiễm nhiên không thốt nên lời, sợ lạnh thôi mà cần gì phải đi bệnh viện khám sau lưng bỗng có cảm giác ấm áp không biết Bạc Văn đến đây từ khi nào, cởi áo khoác của anh choàng lên người cài nút vào, kín mít:"Đừng để ý cậu ta, ở nói dân công nghệ đầu óc không bình thường, dân học y như cậu ta mới không bình thường." Anh vô cùng chú tâm cầm khăn quàng cổ, quấn từng vòng từng vòng vào cổ cô chất vải của khăn quàng cổ mềm mại dễ chịu vương chút nhiệt độ ấm áp của anh.
Gió bấc thổi bay mái tóc ngắn của anh, trông anh ta hết sức tuấn tú tuy không cười nhưng rất đẹp mắt. Nhìn từ góc độ của Trần Trác Tuyền, dáng người anh có vẻ cao lớn hơn khôi ngô sáng sủa..
Vẫn là trong như ảo giác không chân thật.
Trần Trác Tuyền tự đánh giá bản thân mình có gì khiến anh lưu luyến cô tự nhiên rất muốn biết bí mật khiến anh vẫn thảnh thơi là gì. Vu Bân có vẻ đã chuẩn bị xong đứng dậy vẫn không quên truyền đạt bệnh trạng:"Cách tốt nhất để không sợ lạnh nữa là rèn luyện, ví dụ như sáng sớm tản bộ, chạy bộ, bơi lội hoạt động tay chân nhiều một chút, hai người không nên ngồi im mà nên hoạt động."
Tuyết đọng trên núi chưa tan, ngọn cây màu bạc ánh nắng sớm mùa đông mỏng manh yếu ớt, sương mù như lớp lụa mỏng lượn lờ trong không khí Vu Bân trượt đến chỗ mọi người từ xa đã nghe huyên náo kinh động đến núi tuyết sắp lỡ:"Vương Hạo Hiên anh là đồ khốn, anh là đồ khốn mau buông em ra"
Ngược lại hiếm khi được nghỉ Uông Trác Thành không cần dán mắt lên máy tính nằm trong lều ngủ đến giờ chưa chịu dậy. Kira gọi anh mấy tiếng anh mới ngồi dậy dụi mắt trong vô thức mái tóc rối bù, lông mày thanh tú khẽ cau, ánh mắt u ám, mang nặng vẻ cáu kỉnh khi bị đánh thức giữa giấc vừa muốn nằm xuống lại vừa bị kéo rời đi
Anh ta đi ra giọng đầy oán trách:"Rót cho anh cốc nước"
Kira thật muốn xù lông nhưng vẫn chậm chạp đi lấy nước, đến khi anh ta bước ra lần nữa Kira mới đem nước đến:"Kim giây đã đi được mấy chục vòng rồi đấy"
Kira suy nghĩ một lượt mới phát hiện anh đang mỉa mai cô thật muốn cho một đạp.
"Đi thôi đi trượt tuyết"
Anh ta vò đầu đến rối tung:"Tại sao vào mấy ngày lạnh nhất trong năm lại phải đi chen lấn ở bên ngoài tuyết lạnh thế hả? Loài người thật ngu xuẩn"
Lần này Kira cho anh ta một đạp lôi anh ta ra như một con mèo...
___
Khu nghỉ dưỡng trên núi tuyết này xây dựng theo kiểu truyền thống, hầu hết là bằng gỗ, bên trong đốt trầm hương sương khói mờ ảo còn có suối nước nóng để ngâm nữa khiến người ta thấy thanh tịnh. Trần Trác Tuyền vừa ôm một quần áo đi đến phòng tắm vừa nghe điện thoại khi ngẩng đầu lên thấy xa xa Vu Bân đang đứng cùng Lưu Hải Khoan.
Sắc mặt cô trắng bệnh, hai chân không khỏi mềm nhũn giây lát mới có chút sức lực mà rời khỏi xung quanh không có ai cũng không có tiếng động mọi thứ trở nên xa lạ đến đáng sợ
Có tiếng cửa bị người khác chậm rãi đẩy ra, vang tiếng kẽo kẹt trầm bổng. Rồi cả tiếng bước chân nữa...
Bước chân Trần Trác Tuyền càng nhanh hơn rẽ lối hành lan mà đi. Không biết đã rẽ bao nhiêu lối đột nhiên mái tóc nâu vàng xuất hiện trước mặt làm Trần Trác Tuyền hết cả hồn. Vu Bân cười nói:"Làm gì chạy dữ vậy?"
"Tôi...."
"Cô đi tắm à? Hướng kia mới đúng, haizz còn định tìm người xem thí nghiệm thuốc sinh học mới của tôi..."
"Hả.."
"À không có gì..."
Vu Bân rời đi, Trần Trác Tuyền vẫn còn mồ hôi lạnh vừa nãy chỉ là nói về thí nghiệm sinh học thôi ư?.
Vu Bân rẽ lối đi, Lưu Hải Khoan đứng đợi không xa:"Có cần..."
Lưu Hải Khoan lắc đầu:"Tạm thời chưa cần....anh đi gọi điện cho ông ta. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro