Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4: Chương 43

Sầm Cảnh nhìn người đang mệt mỏi ở trên giường bệnh kinh hoảng đến phát sốt:"Thiệt luôn ai giỡn kì vậy hệ thống báo cháy cũng phá"

Trác Tuyền không hiểu sao Kế Dương lại như thế khẽ hỏi:"Anh ấy không sao chứ?"

Lý Văn Bạc khẽ ôm:"Bác sĩ xem rồi không sao cả, chỉ sợ hãi nên thân nhiệt thất thường thôi"

V dựa tường liếc người trên tường một cái, vừa xuống máy bay hỏi mọi người đâu thì nói đã nhập viện đã yếu mà thích ra gió:"Giang đâu?"

"Gavlin cũng bị dọa hết hồn còn đạp mấy mảnh vỡ đang ở bên phòng bên" lúc đó hành lan tối ôm cậu ta hoảng nhất cũng chạy nhanh nhất gọi cậu ta cũng không nghe cứ chạy loạn, mảnh vỡ cắm vào vết thương rất sâu máu chảy đúng là dọa người, đã bị thương nhưng vẫn cắm đầu bỏ chạy vết thương càng sâu.

V đi sang phòng bên quả nhiên thấy cậu ta mặt trắng như giấy tuyên thành đã ngủ chân mày vẫn còn nhíu chặt.

___

Kế Dương ngồi trên lan can xem Gavlin pha trà. Trà nghệ là kỹ năng nghệ thuật trực quan nhất không thể sai dù chỉ một bước.

Trong gió thu, hơi nước vấn vít, hương trà thoảng đưa, âm thanh tao nhã, khiến lòng người bình an. Anh ta tập trung đun lá trà có vẻ nước trà đun uống không ngon anh ta tĩnh tâm trở lại, pha một ly trà trong veo. Nước trong ly trà trên tay khẽ sóng sánh. Có cơn gió thổi, cây nguyệt quế bên góc ban công đong đưa nhẹ nhàng, một cánh hoa mềm mại trắng như tuyết rơi vào ly trà, gợn sóng lăn tăn hệt như một cao thủ lánh đời.

"Gavlin có phải cậu không thích tôi không?" Kế Dương có vẻ nhịn quá lâu không chịu được mà lên tiếng hỏi mấy ngày nay Kế Dương không thể không ý thức được anh ta luôn nhìn mình kì lạ, cứ thoáng qua rồi như không có gì.

Gavlin ngay ra một lúc rồi cười:"V nói cho cậu biết rồi à?" Anh ta gọi rất thân thiết, trong ấn tượng của cậu V rất lạnh lùng cho nên khi nghe vật lại cảm thấy có chút ganh tỵ:"Không có, tôi không ghét cậu"

"Quá khứ qua rồi cậu đừng vương vấn nữa, buông tay đi" Kế Dương không muốn dòng vo với anh ta nữa, sự bất an sắp xé rách tâm trí cậu rồi

Anh ta lại cười tiếp tục đam mê trà nghệ của mình:"Vốn chưa từng có ý định níu kéo thì buông tay cái gì? Tôi vốn không phải là người hoài niệm quá khứ. Qua rồi thì thôi nước chảy mây trôi suy cho cùng cũng không thật như li trà này của tôi." Anh ta nói rất nhẹ nhàng thao tác pha trà cũng cực kì đều không chậm lại nhịp nào.

Kế Dương chẳng hề động đậy, chỉ cụp mắt như có gì đó đang quấn chặt lấy trái tim càng lúc càng chặt, cuối cùng khiến tim cậu trở nên tê dại, trong sự tê dại lại sinh ra những tia lạnh lẽo tột cùng lời anh ta nói thật sự khiến người ta đau lòng, thứ mà cậu cố gắng gìn giữ như anh ta lại nói không bằng một li trà ư?:"Nhiều khi tôi nãy sinh ra ảo giác hai tiếng 'Song Giang' đó là đang gọi tôi" mặc dù biết chẳng bao giờ thuộc nổi về mình trong kí ức của anh cậu ta ba phần thư sinh bảy phần nhiệt huyết, thông minh tài giỏi có lí tưởng còn cậu, cậu tự biết người biết mình.

Gavlin ngẩn người một lát chợt nói hai câu:"Rắc muối giữa trời trong từa tựa, liễu rủ phất phơ tựa như tuyết" anh ta chậm rãi mà sâu sắc:"Rốt cuộc là thật sự giống nhau hay là không giống nhưng vẫn khiến người ta liên tưởng tới, hai vấn đề này hoàn toàn khác nhau."

Anh ta thấu tình đạt lí như thế, cậu và anh ta không hề giống nhau, anh ta rực rỡ nhưng không hề chói chang, giữa chân mày luôn ẩn hiện ý cười sáng hơn cả ánh dương nhưng lại không khiến người ta phải lùi xa. Tính khí anh ta quái đãng nhưng nhiệt huyết vô cùng, Lý Bạc Văn nói anh ta bị điên, cậu nghĩ anh ta còn có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện điên theo. Đôi lúc lại trầm tĩnh nhã nhặn như bây giờ, hai khía cạnh đối lặp rõ ràmg như thế nhưng anh ta dung hòa rất tốt.

"Huống hồ quá khứ tuy đẹp nhưng vô tình, có những thứ chỉ là một câu chuyện trà chiều thôi, chỉ có kỉ niệm mới là thật" anh ta cho cậu mồ li trà nhưng cậu đâu có tâm trí uống:"Biết chừng người trong hồi ức của anh ta đã không còn tốt đẹp như anh ta từng biết, biết đâu ở cạnh nhau rồi sẽ chia tay, biết đâu con người sẽ thay đổi tính cách khác nhau, tổn thương nhau, không muốn gặp nhau nữa, người ở hiện tại luôn là phù hợp nhất."

Thế ư? Kế Dương suy nghĩ một lát cho dù phù hợp thế nào cũng không thắng nổi người trong quá khứ.

Anh ta chỉ mứt hải đường hỏi:"Ăn không?"

"Cậu dạy cho tôi làm đi, cả ủ rượu nữa.."

"Cũng được, dù sao mấy ngày nữa cũng đi rồi"

"Anh phải đi à?" Kế Dương có chút ngạc nhiên nhưng cũng có chút thổi mái dễ chịu.

"Đương nhiên, tôi chỉ đến hỗ trợ thôi mà"

_____

Quay trở về Kế Dương nhào lên người anh cười nói:"Chừng nào anh mới dẫn em đi xem rừng phong đây?"

"Em mà còn xem tôi là đệm nữa thì đừng hòng tôi dẫn em đi xem rừng phong nào nữa" từ sau lúc ở nhà cổ Kế Dương được nước làm tới ở phòng anh không chịu về nữa, cảnh cáo xong anh lại hỏi:"Em và Gavlin đi đâu cả ngày nay đấy."

Cậu ngớ người ngẩng đầu nhìn anh:"Sao anh biết hai người bọn em đi chung?"

"Tôi nhìn thấy" lúc đi bàn công việc thấy anh ta lái xe chở cậu:"Gọi điện em không tắt máy"

Cậu xem lại điện thoại hết pin lúc nào không hay. Có điều cậu rất đắc ý:"Em với anh ta đi chơi thôi, không nói cho anh biết"

Anh cũng không hỏi

Qua chừng năm phút Kế Dương bắt đầu ngứa ngáy tay chân:"Anh không muốn bọn em đi đâu làm gì à?"

"Em bảo không nói rồi còn gì?" Anh thản nhiên như chuyện thường ở huyện

Cậu giận dỗi bỏ đi

Cũng chừng năm phút lại thò đầu vào:"Vốn định giận dỗi đề nghị chia tay với anh luôn, nhưng cần thận nghĩ lại, anh sẽ thừa cơ hội này đá em đi. Vì vậy, em tha thứ cho anh đấy." Mình thật rộng lượng

"Ồ thế thì cảm ơn em, nhưng anh không muốn đồ của mình bị nhúng chàm đang định đuổi em đi đây" vẻ mặt anh thật khốn nạn cậu nhào lại lên người anh âm mưu đè chết anh quách cho rồi:"Em không phải đồ của anh mà là người của anh."

Kế Dương muốn đi dạo nhưng trời khá lạnh đương nhiên phải mang theo cái lò sưởi miễn phí là anh đứng ở bên bờ hồ sắp bị gió thổi hỏng đầu:"Em yêu anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh!!!"

"Kế Dương em nhớ ra rồi đúng không?" Mấy ngày nay cậu cứ là lạ:"Hôm đó, anh chợt nhớ là ngày lễ phục sinh cho nên mới đến trễ" thấy bên đường ai đi cũng cầm theo một giỏ trứng đầy màu sắc cho nên anh cũng muốn mua, xếp hàng đợi rất lâu mới mua được nhưng không ngờ quán ăn đó lại cháy. Kế Dương dù tham gia tiệc tùng cũng không bao giờ tự nướng đồ ăn cậu sợ lửa.

Cậu ôm lấy anh không nói tiếng nào, nước sông đêm nay, sâu thẳm, tăm tối, lạnh lẽo, mềm mại, những gợn sóng lăn tăn rời rạc cũng đang im lặng xô bờ:"Kế Dương, anh yêu em vĩnh viễn cũng không rời xa em....cho nên em đừng giận anh"

Anh cứ cho rằng cậu là lạ vì giận anh. Kế Dương lắc đầu lại bị anh hôn trộm một làn gió nhẹ thổi qua, những bông hoa bên ngoài đều đã rụng, chỉ còn lại một rừng phong đỏ rực như đang thiêu đốt cả trời thu bên bờ sông bóng dáng hai đẹp đẽ như tạt tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro