Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3: Chương 41

Nghe điện thoại được một lúc, Lưu Hải Khoan đảo mắt đi lấy thêm đồ nướng, Vu Bân hiểu ý một lúc sau cũng đi ra, xung quanh vắng vẻ đứng cạnh hồ nước, ánh nước phản chiếu sắc mặt hai người nghiêm trọng Lưu Hải Khoan tay cầm đồ ăn lướt qua đưa cậu ta một tờ giấy:"Tối nay giao dịch"

Vu Bân khe khẽ gật đầu chỉ liếc sang tờ giấy một lần bên trong là các kí hiệu lẩm bẩm nhớ bao nhiêu gram thuốc, mấy giờ, chỗ nào sau đó tờ giấy biến mất như chưa từng tồn tại. 

Ăn xong mọi người quyết định đi bơi thuyền, Kế Dương và Hạo Hiên ngồi trên thuyền chông chênh bóc củ ấu, củ ấu trắng nõn béo bùi ánh nắng đầu thu không còn gay gắt như ngày hè, ánh sáng ngược như nước, tâm sự lượn lờ như khói, chợt nhìn thấy Gavlin cười một cách vân đạm phong khinh vẫn như cũ, lòng vẫn nhớ rõ, gợn sóng nho nhỏ nhộn nhạo kia trôi nổi lên, giống như bị thấy được sự đau thương tịch mịch đã che giấu của cậu. 

Kế Dương thấy không thoải mái loay hoay thay đổi bầu không khí ngột ngạt của mình, nở nụ cười:"Gavlin cậu tên là gì?"

Cậu ta đang định hái bông sen, nghe nhắc tới mình hơi giật mình thu bàn tay lại nữa ngày mới lên tiếng:"Là Gavlin"

Lý Bạc Văn lại bảo:"Đừng để cậu ta nói nếu không cả thế giới đều biết cậu ta bị điên"

Kế Dương thấy anh ấy giải vây nên không hỏi nữa, Gavlin, Gavlin nghe qua thật ám ảnh.

Lúc đó vừa đến mùa thu, ở đây có nhiều loại hoa đã rụng. Lá cây xanh biếc kia dĩ nhiên đều bị gió thổi lên Gavlin lườm anh ta lại nói:"Lúc này mà có mứt hoa quả được yêm trái từ hải đường. Và rượu hoa quế thì còn gì bằng." Gió thu chợt kéo đến, nụ cười anh ta càng trở nên mỏng manh. Chính là cảm giác lạnh kia cũng không thể khiến người cảm thấy lạnh bằng cõi lòng. Hoa quế trong veo thoảng hương thơm phức, không tiếng động, lượn lờ khiến người ta mê say anh ta lẩm bẩm:"Mùa thu cùng người ủ rượu, mùa đông ngắm tuyết bay "

Đúng ra là cậu sợ hãi, xấu hổ, chỉ sợ sẽ phát sinh tình cảnh không mong muốn, chỉ là ảo giác thôi đúng không? Chẳng qua cậu đang lo sợ mà thôi thoáng nhìn lại cậu ta đã bơi ra xa thoáng qua như bụi trần. Vương Hạo Hiên nhét củ ấu vào tay cậu:" Gì mà nhìn dữ vậy?"

Kế Dương lắc đầu bỏ củ ấu vào miệng ăn, khó ăn quá đi cậu chỉ đành gắng gượng nuốt xuống. Anh lại nói:"Đúng là mùa này thích hợp ủ rượu, vừa hay nhà mới bị em xới đất xong" rõ ràng là bị anh chọc nhưng cậu không vui nổi, vì cậu chợt nhớ mình không biết ủ rượu, làm sao đây! Ánh mặt trời buổi hoàng hôn sắp tắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc ít lúc nhiều chiếu trên mặt hồ lại mang cảm giác thê lương như dao nhỏ từng cơn cứa lên người. Nhưng có một sự thật là Song Giang ở trong quá khứ đó không ở bên anh nhiều bằng cậu, cậu ta đã biến mất từ rất lâu có lẽ đã quên mất anh rồi, giữa anh và cậu kết nối nhau bằng kỉ niệm ngọt ngào nhất, còn cậu ta chỉ là mây gió thoảng qua. Nghĩ thế Kế Dương cảm thấy thoải mái:"Em không muốn, hay là anh dẫn em đến Thượng Hải đi, em muốn đến đó chơi..."

Anh gật đầu:"Được"

Kế Dương và V luôn tránh gặp mặt nhau gần như là tuyệt đối, anh ta không thích cậu nhưng cũng không thể làm khó cậu, anh ta rất thương em của mình. Mặc dù đề nghị cậu rời khỏi Hạo Hiên nhưng lại không thể trực tiếp mang cậu ném ra ngoài. Lúc này trời đã tối cậu gặp anh ta đi tới lặp tức theo phản xạ mà quay đầu anh ta không đuổi theo chỉ nói:"Cậu trốn được bao lâu"

Bước cậu dừng lại...

Anh ta trầm ngâm:"Nghe nói nó đưa cậu về nhà cổ rồi"

Cậu lặng im...

"Tôi chưa từng thấy người nào cố chấp như cậu, nếu cậu không tự mình rời đi...tôi sẽ nói ra hết."

Đây chính là điều cậu lo sợ..

"Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ, cậu rời đi có thể sau này gặp lại trong mắt nó cậu vẫn rất tốt đẹp, nhưng mà nếu như cậu không phải là Song Giang..."

Ấn tượng của anh về cậu sẽ hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng tồi tệ và ghê tởm. Kế Dương xoay người nhìn anh ta:"Bây giờ mọi thứ điều đang rất tốt hay sao, tại sao anh phải ép tôi vào đường cùng mới chịu"

V lạnh nhạt:"Tôi ép cậu vào đường cùng?" Giọng anh ta chua chát:"Tôi đã nói rồi tôi có thể chấp nhận mọi thứ, duy chỉ việc người cậu yêu cậu cũng không nhận ra thì đừng yêu đương gì nữa.."

Kế Dương....

Cơn gió mùa thu thổi qua tàn nhẫn xé rách con tim, máu chảy đầm đìa

___

Đèn màu lập lòe, điệu nhảy mờ ám, nam nam nữ nữ quẩy hết mình. Vu Bân yên lặng ngồi ở góc khuất nhất, trước mặt đặt một ly rượu trông lạnh nhạt vô cùng trái ngược hoàn toàn với quán bar huyên náo. Ánh đèn quán bar mờ ảo mà nóng bỏng, gương mặt nghiêng của anh lại lãnh đạm yên bình, đôi mắt sâu thẳm, mang vẻ trầm tư khó phát giác...

Có vẻ như đang đợi người

Không khí sôi nổi ở quán bar tăng dần, quán bar chợt dậy lên tiếng hét hoảng hốt. Họ đẩy đám người ra chạy đến có người ngã dưới đất, ôm bụng nôn mửa, run rẩy, co quắp, từng ngụm máu tươi tuôn trào khỏi miệng, cô ta hoảng sợ mở to mắt, hai tay che miệng, nhưng máu không ngừng tuôn ra..

Người trong quán bar la hét ầm ĩ không ngừng lập tức gọi 120. "Xe cấp cứu sẽ đến ngay."

Trong quán bar hỗn độn thành từng đoàn, người sợ hãi, người cau có, người thản nhiên, Vu Bân cố tìm cách rời khỏi.

______

[Công Tử Liên Thành] đã thêm [Ban Mai] vào độ nhóm

[Nạp Tháp Cuồng Băng]:???

Ai mà cấp yếu xìu đây, đã có một người kéo team rồi giờ thêm một người nữa à?

[Công Tử Liên Thành]: Là bạn gái tôi Trác Tuyền, cậu không cần lo tôi dẫn cô ấy đi đánh boss

Nói rồi không đợi trả lời đã dẫn người đi tách lẻ

[Ban Mai]: Em còn chưa chào hỏi

[Công Tử Liên Thành]:Để sau đi cậu ta khó tính lắm

Cách đây mấy ngày

Đêm tối thui.

Trần Trác Tuyền chạy thật nhanh, liên tục quay đầu lại đằng sau,  không thấy một người, thấp thoáng chỉ có máy bóng đen. Bóng người càng lúc càng dày, còn cô càng lúc càng mệt

Thảm cỏ lạnh giá.

Cô dồn toàn bộ sức lực vào chân gắng gượng bò dậy, đầu đau dữ dội, hỗn loạn, hình như cô nghe thấy có tiếng người.

Rất khó chịu...

Cô cắn răng tiếp tục chạy, phía sau huyên náo không ngớt

Có chiếc xe mui trần

Chàng trai ngồi trước vô lăng đang nhìn cô mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng rạng rỡ như ánh mặt trời mùa hạ nhoài qua người cô, kéo một cái khiến cô ngã nhào lên xe, còn chưa kịp định thần đã nghe: Thắt dây an toàn

Trần Trác Tuyền nhận ra anh thoáng yên tâm ngoái đầu ra sau, bọn người kia vẫn còn đuổi theo. Một hồi có vẻ mất kiên nhẫn với tiếng động cơ đuổi theo, ban đầu không phải họ không đi xe sao, cô lại càng cảm thấy lạnh băng cả người. Lý Bạc Văn dừng xe, Trần Trác Tuyên ngớ người

Anh nói:"Ở yên đây"

Sát khí này tạo thành một vũ trụ nhỏ dữ dội, trong vòng bán kính ba mét, không có bất cứ vật gì có thể sống sót sát khí lạnh thấu xương trong lòng cô cũng toát mồ hôi:"Anh định làm gì?"

Không biết có phải phản ứng của cô quá chậm hay không mà lúc đó anh đã đi xa rồi. Trần Trác Tuyền ở trên xe vừa bất an vừa lo lắng cứ ngoái đầu nhìn về phía sau, nhưng toàn bóng đêm bóng người thấp thoáng nhấp nhô. Chừng ba mươi phút anh trở về mọi chuyện bình thường như không có gì..

Còn người trên xe đã.....ngủ

Lý Bạc Văn "..."

Những tia nắng mặt trời chiếu vào mắt cô.

"Tỉnh rồi!"

Trong phòng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của thuốc sát trùng, anh rời khỏi bàn sách gần cửa sổ tiến lại gần cô. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào người, vào mặt anh ta khiến cô không thể nhìn rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói trong suốt như pha lê, tinh khiết như làn gió sớm mai.

Vô cùng tinh khiết.

Ngơ ngác nhìn chàng trai đứng trước cửa sổ, có cảm giác anh ta không có thật

"Em vừa bị thương, ngồi dậy phải thận trọng, không nên cử động mạnh quá."

Trong ánh nắng buổi sáng, anh tiến lại gần cô, tay cầm miếng bông tẩm cồn, lặng lẽ gỡ lớp gạc trên trán, quan sát kỹ rồi dùng miếng bông lau khô vết thương cho cô:"Hôm qua cô ngủ mất tiêu tôi gọi mãi không được nên mới đưa cô về đây"

Trần Trác Tuyền "..." có chút xấu hổ nhưng cô không dám mở miệng bởi vì...chưa đánh răng =_=''

Có lẽ do cô cứ lắc đầu rồi gật đầu nên anh cũng nhận ra đi ra ngoài một lúc rồi mang bàn chải mới cho cô.

"Nhà của cô ở đâu tôi đưa cô về" 

Trần Trác Tuyền:"Hay anh đưa tôi về công ty trước đi" anh có vẻ ngay ra cô nghĩ anh không nhận ra cô khẽ nói:"Tôi bán đồ ăn ở tầng trệt MSM - C" hèn gì cô thức dậy ở một nơi xa lạ mà không hề phản ứng kịch liệt gì! 

Lý Bạc Văn tự dưng có chút buồn cười:"Bạn trai em chính là người đuổi theo Kế Dương?"

Trần Trác Tuyền nghe đến chuyện đó liền xấu hổ:"Không phải" cô giải thích mọi chuyện , chuyện của Kế Dương mấy ngày sau cô mới biết, mất người đó làm bảo kê ở xóm cô, làm phiền cô sắp phát điên đến nơi, dù đã khéo léo từ chối nhưng vẫn bám lấy không buông, hôm qua cô quyết liệt quá chọc họ nổi giận. Lúc ra xe mới nhớ ra một chuyện quan trọng:"Hôm qua xảy ra chuyện gì...?" Hôm qua vừa đau, vừa lạnh, lại mệt ngủ lúc nào không hay.

"Không có gì nói mấy câu thôi.."

Trần Trác Tuyền thật không biết anh đã nói cái gì với bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro