Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3: Chương 38

"Không phải như thế, em thoải mái đã..."

"Làm sao mà thoải mái được lái xe chứ có phải ăn đâu mà thoải mái." Kế Dương căng thẳng đến bịn rịn mồ hôi, tay chân cứng đờ.

"Nhưng em cứ tiếp tục thì bụi kiểng cuối cùng của nhà anh cũng bị em phá hủy." Vương Hạo Hiên day trán nhìn khu vườn biến thành bình địa Kế Dương vẫn chưa 'thấu hiểu' được nguyên lý lái xe cứ đạp ga rồi la hét, xoay vô lăng tứ lung tung ủi đất.

"Tại không đủ chỗ trống chứ bộ." Kế Dương đổ lỗi, tiếp tục tiêu diệt thêm mấy bụi kiểng đã bị cán bẹp.

Vương Hạo Hiên nghe thế khẽ cười

--Trên đường lớn--

"Em không lái đâu, em không lái..."

Vương Hạo Hiên kiên quyết đem người nhét vào xe:"Ở đây rộng rãi không phải sao? Lái ở đây tay lái mới cứng."

Kế Dương gào khóc không lên người đi đường đêm tối còn tưởng là gặp phải bắt cóc đang bắt người, nhưng người này chẳng phải con nít gì lại không phải không có khả năng phản kháng, chỉ là có chết cũng không chịu lên lại xe muốn nằm dạ ở ngoài đường, sau khi bị nhìn nhiều quá thì người lôi kéo lấy tay che mặt lục thân không nhận.

____

Kỉ Lí ôm mấy túi hạt dẻ cười lớn vừa đi vừa tíu tít gọi điện nói chuyện với đại ca, lúc về nhất định bắt anh Tán Cẩm trả tiền lại mới được.

Dương Vĩnh:"Tiểu Lí lên xe không?"

Kỉ Lí nhìn quanh trên đường không có ai, cũng không có xe khác xem ra đi về tới nhà rất khó đành nhét điện thoại vào áo khoác ôm hạt dẻ cười cặp táp vào xe:"Cảm ơn anh, anh đi đâu à?"

Dương Vĩnh nói không có gì lái xe:"Mới từ ngoại ô về."

Kỉ Lí ngồi trên xe sẳn tay mượn vài cuốn truyện của anh ta đọc:"Trời ơi truyện kinh dị máu me là loại tôi ghét nhất."

"Không biết viết gì khác, đành viết truyện kinh dị cậu nhát quá." Anh ta cười.

"Anh là tác giả á?" Kỉ Lí rùng mình ôm túi hạt dẻ cười tỏ thái độ: tôi sẽ không đọc ủng hộ anh đâu.

Đi qua vạch giảm tốc sườn xe hơi dao động vật trang trí trên chìa khóa xe đập leng keng Kỉ Lí ngồi ăn hạt dẻ, mùi vị mê ly tán dóc một hồi. 

Tào Dục Thần đi ra khỏi siêu thị mini vốn là định đợi Uông Trác Thành đến đón, nhận được điện thoại anh ta cau mày bước chân trở nên vội vã muốn gọi điện hối thúc chợt nhìn thấy một người. Kế Dương đang ngồi trên xe đợi anh mua nước đột nhiên anh ta thò tay chữ V chào một cái:"Mượn xe."

Sau đó trực tiếp mở cửa vặn chìa khóa trên xe..

Kế Dương:"Nè anh muốn làm gì? Anh..."

Xe chạy với tốc độ chóng mặt vừa lên cầu, nước mưa tuôn chảy và tiếng gió gào thét như gia tăng khí thế. Mưa như trút nước, dòng xe chầm chậm lăn bánh, tiếng còi inh ỏi liên tục. Chỉ có anh ta trong trận mưa to khiến tầm nhìn nhạt nhòa lái xe như bay, Kế Dương sợ đến trừng mắt kêu anh ta dừng lại đến khản giọng nhưng anh ta không nghe. Bên đường tiếng còi vẫn inh ỏi, nhiều xe bị anh ta ép va vào nhau bên ngoài mây đen nặng nề, sấm vang rền ánh sáng thay nhau xé toạc bầu trời đêm.

Cái quỷ gì thế này..

Trong dòng xe đông nghịt, giữa thời tiết quỷ quái thế này, xe ô tô chạy trong màn mưa gió, tiếng còi xe cảnh sát theo sau ầm ĩ. Kế Dương mặt tối sầm quay cuồng. Trong dòng xe đông nghịt, giữa thời tiết quỷ quái thế này, xe ô tô chạy trong màn mưa gió, tiếng còi xe cảnh sát theo sau ầm ĩ. Kế Dương mặt tối sầm quay cuồng Vừa dứt lời, trong tiếng mưa sa sấm giật hòa lẫn âm vang còi hơi và tiếng người là một loạt tiếng va chạm vang lên.

Song Giang...

Song Giang, em là Song Giang..

Đầu Kế Dương dưới áp lực trên xe đầu óc muốn nổ tung, trôi dạt về những ngày xa xôi nắng vàng rực rỡ cậu chắp tay sau lưng đi đến trước mặt anh, anh hỏi:"Em là Song Giang?"

Mượn danh phận người khác chưa bao giờ là tốt.

Tốc độ xe hack kinh hoàng, cả đường xá thế nào cũng không nhìn ra nổi. Trong phút chốc, tiếng còi và tiếng người chợt tan biến giữa đất trời chỉ còn tiếng gió thét gào cùng tiếng sấm vang dội nơi chân trời trong sâu thẳm của tâm trí cậu đang gào thét kí ức dần rách toạc ra chân thật sống động vô cùng. Quán tính trong xe cứ sang phải sang trái, ký ức của Kế Dương cũng theo đó mà lúc lên lúc xuống ồ ạt như thủy triều..

Cậu nhớ rồi, họ quen nhau vì cậu nhận mình là Song Giang.

Kỉ Lí ăn được kha khá hạt dẻ, nói được kha khá câu chuyện ngẩng đầu nhìn ra ngoài:"Trời mưa rồi."nhìn kỹ một chút:"Của anh lái xe đi đâu đấy?" Xe ô tô chạy xuống vòng quanh con đường ven biển cũ kỹ trống trải cơn gió lốc cuốn nước mưa vỗ vào cửa sổ. Ngoài kia trời đất mịt mùng không thấy lối.

Dương Vĩnh ngồi ở nhìn người kia đăm chiêu nhìn chằm chằm giọt mưa và vệt nước trên cửa sổ xe sườn mặt ẩn trong bóng tối, không thấy rõ cảm xúc:"Cậu nghĩ tôi đưa cậu đi đâu." Mặt biển cuộn sóng dữ dội, ánh sáng ánh đèn đường như một hòn đảo đơn độc của ngày tận thế. Dương Vĩnh khẽ cười:"Trên tòa cậu thể hiện khá tốt mà."

Kỉ Lí "..."

"Anh là người phóng hỏa." Đúng là xui xẻo mà lại đoán đúng rồi ông chủ quán bar là người phóng hỏa:"Không phải anh giúp cô ta ra tòa chỉ vì thích cô ta thôi sao?" Hôm đó anh ta nói đến cảm động, nào là gặp cô ta ở giữa đường, cô ta ở nhà anh ta khóc rất nhiều này nọ nọ kia.

Dương Vĩnh nhấn ga xé màn mưa mà đi không quên canh chừng Kỉ Lí giở trò:"Không nói như thế sao lừa được các người." giọng điệu anh ta chế nhạo khinh thường:" Một phần vì muốn cô ta trở thành nhân chứng cho ta, một phần khiêu khích cô ta trả thù anh ta, chỉ cần một câu: 'cả thanh xuân của cô cũng đã cho anh ta rồi nhưng anh ta vẫn không đoái hoài, chẳng qua anh ta chê cô từng 'chạy show' đó thôi'. Ban đầu cô ta sợ bại lộ không muốn đi, lại thêm một câu:' anh ra sẽ không phản kháng đâu vì đó là anh ta đã nợ cô' cô ta liền răm rắp nghe theo."

Kỉ Lí nghẹn lời quả nhiên là người viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị, suy nghĩ cẩn trọng kỹ càng. Trong dòng xe đông nghịt, một xe chậm rãi điều chỉnh tốc độ theo đuôi chiếc xe kia rồi từ từ vượt lên một cách thuận lợi. Khi còn cách nửa cây số nữa thì chiếc xe rẽ vào ngã ba đường bên dưới, lại có thêm xe tiến về hai chiếc xe chạy song song trong màn mưa xối xả. Cơn bão được dự báo từ xe ô tô cứ đi theo, đến chiếc thứ ba Dương Vĩnh bắt đầu thấy không ổn quan sát qua gương chiếu hậu.

"Anh lặp đi lặp lại rằng anh Hải Khoan chắc chắn không giết người. Cảnh sát hỏi tính cách thường ngày của anh ấy, anh nói: anh ta thường đánh nhau với người khác." Kỉ Lí ngưng động vài giây:"Thường thì con người luôn cảm tính và lo sợ phiền phức, bình thường có thể họ không thích đối phương, cho rằng đối phương liêu lỏng ăn chơi...nhưng chỉ cần liên quan đến phạm pháp, bị bắt hay liên quan đến rắc rối câu trả lời chung luôn là:'Tôi không biết, bình thường thấy rất ngoan, hiền lành..."Kỉ Lí lại nói:"Nếu anh là người lý tính, sẽ không nói mấy câu cảm tính như: 'chắc chắn không giết người' rồi lại bình tĩnh khách quan nói anh ấy 'tính rất trầm' không đợi cảnh sát hỏi thêm đã chủ động nói anh ấy hay 'gây sự đánh nhau với người khác' sẽ khiến cảnh sát tin rằng anh Hải Khoan có động cơ cao, trầm tính không có nghĩa là nhẫn nhị mà là ẩn nhẫn, che giấu tốt. Ngay từ đầu lời khai của anh đã tự mình mâu thuẫn, là cố ý dẫn dắt cảnh sát đúng không?"

Dương Vĩnh nhếch miệng Kỉ Lí khi ra tòa ắt đã xem qua lời khai của ông, nhưng chỉ dựa vào ghi chép mặt chữ trên giấy mà đoán được ông bình tĩnh khách quan? Chủ động nêu ra chứng cứ? Cảnh sát đâu rãnh mà ghi chép cả biểu hiện này? Lại nhìn ba chiếc xe theo đuôi kia lẽ nào họ đã biết ngay từ đầu nên tốc độ mới nhanh như thế đưa Kỉ Lí ra làm mồi nhử? Như thế thì quá mạo hiểm...

"Cậu chưa tắt điện thoại?" Dương Vĩnh nhanh chóng nhận ra vấn đề.

Lúc Kỉ Lí gặp anh ta đoạn đường trống trơn, bỏ chạy không phải là cách hay bò về tới nhà được thì chỉ có kỳ tích xuất hiện, thôi thì cứ thuận theo cho khỏi bị thương.

Dương Vĩnh lờ mờ thấy phía trước có xe chặn, vội vàng thắng gấp, cho kịp nhìn rõ đã thấy bắp tay đau nhói.  Xe trước dừng, Tào Dục Thần thắng gấp quán tính làm cả hai va đập đau điếng, anh ta xuống xe đi tới thấy Kỉ Lí nhảy ào ra:"Không sao chứ? Nhận điện thoại của anh Chu là anh tới ngay."

Kỉ Lí vứt ống tiêm vào xe lắc đầu:"Không sao." may là có mang theo thuốc bên người, anh ta cứ canh cậu hoài nếu không cũng chẳng cần đi xa như thế.

Vương Dực Chu chặn đầu xe phía trước vội vã đi ra:"Cái thằng nhóc này thật đáng đánh."

Phía sau inh ỏi một hồi cảnh sát bu lại đông nghẹt, không ngờ muốn bắt tên phóng nhanh vượt ẩu gây vô số tai nạn va chạm trên đường lại còn được khuyến mãi thêm tội phạm giết người. Trúng kèo rồi!

Vương Hạo Hiên không biết cậu đi đâu điện lại không thấy bắt máy anh nhận được một cuộc điện thoại, người gọi tới là một cảnh sát nói xe của anh gây tai nạn trên đường. Vừa nghe thấy lập tức như bị nhéo một cái, hỏi:"Người đâu? Có xảy ra chuyện gì không? Có xảy ra tai nạn không?"

Đây chính là điều khiến anh lo lắng..

Ở đồn cảnh sát Kế Dương vẫn còn dư chấn chuyện vừa căn bản không thể nghe cảnh sát giáo huấn cái gì, cho dù nghe cũng oan ức quá đi cậu có biết cái gì đâu...

Tạo Dục Thần nghe leo nheo không kiên nhẫn:"Cũng đâu có ai xảy ra chuyện gì, bồi thường thôi mà, các người thống kê thiệt hại tôi đền gấp mười..."

"Anh...anh gây ùn tắc giao thông, tai nạn liên hoàn, phá hủy mấy công trình, lan can, cầu đường anh có biết giao thông ở trung tâm dừng  chặn hết các phương tiện một giây sẽ thiệt hại bao nhiêu tiền không? " Cảnh sát bắt đầu nã súng liên hoàn còn Tào Dục Thần ngồi chéo chân như bảo nhìn tôi như có đang nghe không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro