Phần 3: Chương 35
Kế Dương dọn đồ đi MSM cùng với anh miệng hỏi:"Anh không ra tòa xem vụ kiện à..?"
"Không, để Cuồng Băng, Bạc Văn và V đi." anh đáp đến ngày Lưu Hải Khoan ra tòa có lẽ anh sẽ đi xem
Kế Dương thầm nghĩ đội hình này quá chuẩn xác rồi dù sao V cũng không thích mở miệng, cần nói đạo lý chúng ta có anh Bạc Văn, còn muốn khẩu nghiệp thì có Quách Thừa.
"Sao không có anh Thành." anh ta mà đến thì bung chè đậu luôn không chừng chánh án phải gõ nát búa cũng không xác định được trật tự tại tòa đâu không chừng còn bị chửi lại.
"Uông Trác Thành đi đến MSM với chúng ta."
Kế Dương xị mặt còn tưởng sẽ đi chơi riêng với anh chứ.
Xuống máy bay tách ra nghỉ ngơi, Uông Trác Thành ở chỗ anh ta còn anh thì dẫn cậu đến ngoại ô, sau khi qua cửa ngõ thành phố, bên đường là cây xanh rợp bóng, mặt trời lặn, mặt biển lung linh ánh sáng, khung cảnh tươi đẹp rung động lòng người, trên núi trăm hoa đua nở trải dài vô tận:"Nhà cổ, tức là sẽ gặp nhiều trưởng bối?"
"Đúng vậy.."
Cậu hơi run...
Cánh cổng cổ kính lâu đời xuất hiện lối đi lát đá, xung quanh cảnh vật cổ xưa, lan can gỗ, cầu bắt qua mặt hồ, mái đình, tranh vẽ trên cửa gỗ mọi thứ như thoát ly khỏi phồn hoa tấp nập trở nên yên tĩnh, anh dẫn đi vào, lối đi có bình phong vẽ tranh, mấy tác phẩm danh họa này cậu không hiểu không gian yên ả rất dễ chịu. Cậu nhìn lên cầu thanh gỗ tủm tỉm nói:"Em lạ chỗ."
"Cho nên?"
"Tối nay em ngủ với anh hí hí."
Vương Hạo Hiên đưa cậu lên phòng, Kế Dương mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy khóm hoa khóm trúc, suối nhỏ phẳng lặng trong như thủy tinh, tiếng nước chảy êm ả.
"Em nghỉ chút đi anh đi chuẩn bị đồ ăn hay muốn nhà đi quanh một lát?"
Kế Dương lắc đầu:"Muốn ở đây..." nơi này là phòng anh cậu phải nằm đây cho đã. Hơn nữa đi quanh lỡ đụng mặt người nào đó thì sao? Cậu sợ lắm..
Vương Hạo Hiên gật đầu đi ra ngoài, Kế Dương ở trong phòng nằm lăn chơi game một hồi trong phòng anh có rất nhiều mô hình, mô hình gỗ cũng có, mô hình kim loại cũng có, cơ giới địa tầng, rubik cửu liên hoàn sắp xếp cẩn thận, xem ra anh sưu tập rất nhiều. Kế Dương đi nhìn một lúc không biết đã đụng trúng cái gì rơi xuống vội vàng chụp lấy..
Dưới mô hình có một tấm ảnh, đã cũ ố vàng bên trong có hai người. Phía sau nét chữ nắn nót rất cẩn thận.
'Kiếp nào lỡ hẹn với hoàng hôn..'
Phía dưới có mấy chữ không nhìn rõ nối tiếp câu
Kiếp này vì ai đậm sâu..
Là ai đã bỏ lỡ chân trời ấy của ai...
Mấy chữ tiếp đó đều không rõ nét, duy chỉ đọc được hai chữ: Miên Miên
Toàn thân Kế Dương chấn động..
Nghe qua thật triền miên da diếc, tình ý son sắt sâu nặng..
Hai chữ Miên Miên này viết thật đẹp.
Từng làn gió núi thổi vào lùm cây làm phát ra những tiếng xào xạc nghe như tiếng sóng giữa buổi chiều ấm áp, cõi lòng lại thấy đau đớn xa xôi em đối với anh lòng càng thấm thía dạ càng ngẩn ngơ, anh đối với người ta, ngày xưa ghi nhớ ngày này chẳng quên. Mặt sàn soi bóng cậu cô độc nỗi sợ hãi trong lòng tựa như những đám mây cuồn cuộn đan xen giữa trời giông tố ập đến khi nào không hay trái tim bất giác giật mạnh lên, tựa như bị ai đó dùng cây búa đập vỡ tan nội tâm yếu đuối và mềm mại bên trong, tự nơi đáy lòng trào dâng cảm giác hoang lương chua chát cảm giác như một chậu nước lạnh băng giội vào đầu.
Muôn vàn lời nói cùng tấm lòng quyến luyến ngưng lại ở mấy câu ngắn ngủi nhưng đậm sâu lời lẽ thấm thiết xin người chớ quên.
Được một lúc Kế Dương để tấm ảnh lại chỗ cũ, không quên thì sao chứ bây giờ anh là của cậu, một người trong tìm thức dù không quên cũng là quá khứ rồi phải xuống sàn thôi, không quan trọng nữa, cậu phải dặn lòng chớ để tâm. Vương Hạo Hiên muốn gọi người xuống ăn cơm nhưng người đã ngủ mất tiêu, cuộn tròn người lại, Vương Hạo Hiên lắc đầu đắp chăn rồi đi ra ngoài.
___
"Anh ta nói rồi à?" Vương Hạo Hiên gọi điện hỏi
Chu Tán Cẩm gật đầu:"Nhận rồi, anh ấy nói anh ấy làm nhưng không châm lửa chỉ hù thôi, không biết tại sao lại cháy!" Khó khăn lắm mới tìm ra cách biện hộ không ngờ anh lại đi khai báo lung tung với cảnh sát, da đầu Chu Tán Cẩm sắp rách ra rồi:"Nói thì nói thế dù anh ấy giội chất lỏng gây cháy mà không châm lửa, có người xen vào một bước. Dù tìm được hung thủ nhưng không tìm được chứng cứ xác thực mang tính dù dọa và đã bỏ đi thì sẽ biến thành đồng phạm. Mà anh ấy còn không biết mình giội cái gì...!"
"Đã cháy rồi còn không phải là xăng dầu hay sao?"
"Mặc kệ là xăng hay dầu, tôi nói nước thì chính là nước, camera quay được không chứng minh anh ấy đổ xăng. Chỉ cần theo hướng anh ấy đổ nước, lúc đi tìm bật lửa bị người khác đổ xăng vào lần nữa thì đã khác rồi" Chu Tán Cẩm vừa nói qua điện thoại vừa gõ máy tính:"Anh ấy không mang theo bật lửa bên người chứng tỏ ngay từ đầu không hề có ý định phóng hỏa..."
Vương Hạo Hiên im lặng, anh không biết Chu Tán Cẩm là người như nào, làm luật sư ra sao, chỉ là lúc này vô cùng cố chấp. Đột nhiên Chu Tán Cẩm dừng lại:"Xin lỗi, tôi ngắt máy đây"
Chu Tán Cẩm lật lại hồ sơ, không biết là thiếu cái gì mà thấy không đúng. Xem ra phải đến chỗ bốc cháy xem lại lần nữa.
Anh dừng điện thoại, Kế Dương ôm lấy anh, cậu nhận ra anh rất quan tâm chuyện này hơn cả chuyện bản quyền game nữa, anh nói:"Thức rồi à, anh đưa em đến MSM"
Đến nơi rồi Kế Dương mới nhận ra hiện thực khắc nghiệt, thức ăn ngon không cứu nổi cậu, cảnh đẹp vật lạ không cứu nổi cậu, MSM đang tuyên truyền cho game mới, Kế Dương khổ sở nghe mấy người này thét ra lửa. Thiết kế trang web, chuẩn bị tư liệu, hoạch định các loại hoạt động rối tinh rối mù, còn cậu 'thư kí' của anh bị xoay mòng mòng luôn, cậu hối hận vì bị anh dụ dỗ đến đây. Chẳng được đi chơi còn phải làm việc lúc về phải đòi tiền thưởng mới được.
Buổi tối Kế Dương bảo anh bán đồ giúp cậu còn bản thân thì quyết phài câu được mấy con cá trong hồ. Vương Hạo Hiên đương nhiên là biết mật mã tài khoản của cậu đúng tám giờ tối lên tài khoản đó, đưa trang bị cho người mua xong, đang chuẩn bị sign out thì lại nhìn thấy [ Cậu Hai Nhà Chíp Chíp] xuất hiện bên cạnh
[Cậu Hai Nhà Chíp Chíp]: Sừng Dê!
Cậu ta nói rất hào hứng nói chuyện Vương Hạo Hiên lại kiên nhẫn nhìn từng chữ, cũng chẳng ngăn cản lại đến khi nói xong, một kiếm đánh chết. Này thì Chíp Chíp!
Giết xong cũng không nói gì mà out mất. Nói với Kế Dương:"Mai chúng ta về, anh muốn ra tòa xem"
Xem cái gì thì Kế Dương cũng đoán ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro