Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2: Chương 25

Dưới khu nghỉ dưỡng có hồ bơi sáng ra đã có thể nhìn thấy trai đẹp bơi lội hội chị em đã chạy hết xuống dưới làm cho hội anh em bất mãn rõ ràng trai trong công ty một đống thế kia có thiếu thốn gì đâu mà làm mất mặt MSM -C thế kia?

Họ đi đâu thì kệ họ, Kế Dương quen mùi thấy mùi ăn mãi, muốn ngừng mà không được, cả ngày như sâu bọ không xương, bò vào... trong lòng anh nằm. Tình cảnh vô cùng ngọt ngào anh nghiêng đầu hỏi cậu:"Gần đây có phải em nặng hơn không?"

Kế Dương "..."

"Chỉ ăn uống thoải mái chút thôi mà" còn không phải khẩu vị bị anh chiều hư hay sao? Đồ anh nấu ăn ngon quá đi, dinh dưỡng cân bằng nhưng do cậu ăn quá nhiều hình như có dấu hiệu tăng cân chút xíu, nhưng vẫn còn rất gầy mà.

"Nếu còn béo lên thì đừng nằm lên người anh nữa." Anh rất phũ phàng

"Anh nói thế không thấy bản thân đang tổn thương em sao..?" Cậu cứ nằm lì ở đây thì sau nào.

"Anh lại thấy thứ tổn thương là lục phủ ngũ tạng của anh" lại phũ!

Kế Dương trợn mắt trực tiếp nhào lên người anh luôn, cho anh ngạt thở chết. Lại nhớ chủ đề hôm qua trong phòng cậu bàn tán về người yêu cũ của Dĩ Tân, rồi người yêu mới, em gái nhà hàng xóm, em gái trong trường bla bla

"Trước kia anh từng thích ai hay theo đuổi ai chưa?"

"Điều này quan trọng sao?" Anh có chút lơ đãng như không quan tâm, nhưng lồng ngực của anh hơi nghẹn lại tiếng tim đập cũng bất thường.

"Nói đi mà em sẽ không để ý đâu" với cương vị là người yêu anh cậu tỏ ra rộng lượng

"Cũng coi như... đã từng đi" anh chậm rãi đáp

Kế Dương rất tò mò liệu anh có lạnh nhạt với người kia như với cậu, nhưng là do anh theo đuổi người ta mà sao có thể lạnh nhạt được? Có thể khiến anh chịu theo đuổi nhất định là một người rất đặc biệt:"Người đó là kiểu người nào, hoạt bát hay lạnh lùng đây?"

"Rất rực rỡ" ánh mắt anh không trong suốt nhưng lại giống như đã rơi vào bóng tối, trầm tĩnh vô tận.

Kế Dương thầm ganh tỵ trong lòng ngữ điệu của anh rõ ràng là vô cùng hoài niệm, bờ vai có chút trĩu nặng, nặng đến ngã quỵ:"Thế sau hai người lại chia tay?"

Anh im lặng những lời lọt vào tai anh đều vỡ vụn. Mọi việc vụn vặt tưởng chừng đã quên, ký ức ngây ngô thời non trẻ u mê có, vô tư lự cũng có, giờ chỉ còn những nỗi đau đong đầy lắng đọng lại không thể xua tan.

Cậu cho rằng anh sẽ không đáp lại thì anh lại lên tiếng:" Chính là 'tôi không quen biết anh, sao anh cứ đi theo tôi thế, anh nhàm chán chết đi được sau này đừng theo tôi nữa'...thế là chia tay. Sau này tôi mới biết thì ra họ cá cược với nhau." Nhưng những thứ thật đẹp lại là những thứ yếu ớt mỏng manh và rất dễ tan vỡ. Những mảnh vỡ của nó đâm vào vừa sâu vừa đau nhưng khiến người ta không thể rút ra, vì rút ra thì bản thân lại chẳng còn lại gì, cứ thế mà để mặc nó dằm trong tim, âm ỉ đau mãi không sao chữa lành.

Kế Dương hiểu rõ vấn đề, người yêu cũ của anh cá với bạn là sẽ khiến anh chấp nhận mình, sau khi thành công thì đá anh. Ngón tay cậu vô thức xiếc chặt lại, bản thân lại cảm thấy có lỗi vì nhắc lại chuyện không vui của anh. Anh lẳng lặng nhìn bên cửa sổ không rõ trong mắt anh có gì, chỉ thấy chân mày đen vô cùng, vừa đen vừa lạnh, lạnh đến thấu xương cô đơn không nói thành lời. Cậu giật mình cảm thấy anh vẫn còn nhớ người đó, nỗi bất an thôi thúc cậu ôm lấy anh không buông, không, cậu không muốn rời xa anh. Trong vô thức cậu thốt lên:"Quên người đó đi được không?"

Ánh dương bừng lên rồi tắt lịm, hoa nở rồi lại tàn, từng tháng rồi từng từng có một người anh không thể quên và mãi mãi cũng không muốn quên, đó là kỷ niệm nguyên vẹn hoàn mỹ nhất của anh. Cho nên anh không hề trả lời lại... nếu quên đi thì còn gì nữa là ký ức chứ? Dù thế nào người đó cũng cho anh một kỷ niệm, tiếng nói giọng cười, đã khiến anh vui vẻ, dù động cơ giả dối nhưng mang đến anh niềm vui là thật.

"Anh có hận người đó không?"

"Là tôi chủ động đến bên người ta, nếu tôi không gật đầu thì cũng chẳng có cơ hội" nếu có thể quay lại lần nữa có lẽ anh vẫn bước về phía đó đón nhận ánh nắng cùng nụ cười đó con người chính là cố chấp dù biết đau đớn nhưng vẫn không bao giờ chịu buông tay. Ánh dương bên ngoài có thể đến rồi đi chỉ có ánh dương trong lòng anh là chưa bao giờ vụt tắt.

Không khí dần đặc quánh lại nặng nề như đá tảng, Kế Dương tìm cách phân tán sự chú ý của anh, bất ngờ đưa tay bóp cổ anh

"Em đã nói là không để ý chuyện đó"

"Thì em có để ý người đó đâu"

"Thế bàn tay đang bóp cổ anh là có ý gì?"

"Em biết rồi, ai ăn ốc bắt em đổ vỏ vì người đó tổn thương anh nên anh mới sợ, lúc em theo đuổi anh anh lơ em phải không? Anh là đồ xấu xa khốn khiếp"

"Em nghĩ nhiều rồi chẳng qua tôi không nhìn thấy em thôi" khóe miệng anh khẽ cong lên chế nhạo

Kế Dương "..." đả kích, thật sự đả kích

"Người hoàn hảo như em mà anh không nhìn thấy á?"

"Nể mặt em là người yêu anh, anh sẽ kiềm chế không đả kích em"

Kế Dương "..." 

Ngày xx tháng yy tại khu nghỉ dưỡng zz sở cảnh sát đã xác nhận, nạn nhân Vương Hạo Hiên vì bị bóp cổ đã ngủm và nghi hung là người yêu anh ta. Nguyên nhân cụ thể dẫn đến cái chết phải chờ hạ hồi phân giải. Mang theo âm mưu đen tối muốn hủy thi diệt tích Tống Kế Dương còn chưa kịp thực thi thì hơi thở của anh đã sát lại gần.

"Đôi gian phu dâm phụ này, các ngươi chết với ông nội!"_Tiếng nói hung hăng mạnh bạo đầy "hứa hẹn" đi trước, theo sau là tiếng đá cửa đầy quyết liệt làm Kế Dương giật mình vội vàng đạp anh văng xuống giường ông anh kia hung tợn đảo mắt một lượt nhận dạng người ở trên giường một lúc vẫn không thấy người cần tìm, đưa mắt nhìn người bên cạnh:"Vợ tao đâu"

Vương Hạo Hiên ngồi dậy bình tĩnh hỏi:"Các người có phải nhầm phòng rồi không?"

Xem xét một hồi thấy nhầm phòng thật liền bỏ đi.

Anh đưa mắt nhìn cậu.

Cậu nhìn anh.

Một lúc sau cậu lên tiếng:"Mặt em dính gì sao?"

"Vừa rồi làm gì mà em hoảng sợ dữ vậy?" Vẻ mặt anh đăm chiêu

Kế Dương "..."

"Lúc nãy em giật mình" hành động của cậu thật giống như đang chột dạ thật, tại ông ta đột ngột xông vào chứ bộ lúc nãy cậu quên mất đóng cửa làm lỡ mất nụ hôn của cậu rồi. 

Tuy nhiên Kế Dương là người thấy khó không lùi, không cho thì cậu cướp cậu nhào vào lòng anh một cái vuốt quỷ đã thò vào vạt áo bắt đầu giở trò cúi đầu hôn. 

Cửa khe khẽ mở Uông Trác Thành im hơi lặng tiếng đi vào cầm điện thoại thoại im hơi lặng tiếng đi ra..

Bởi vì quá mức nhập tâm hai người hoàn toàn không hay biết gì.

Kế Dương:"Giờ em mới phát hiện anh lùn hơn em"

Vương Hạo Hiên "..."

"Thật chẳng giống trong phim gì cả không lãng mạn như em tưởng tượng" 

Vương Hạo Hiên "..."

"Muốn xuống dưới bơi hay không?"Khi phục hồi lại tinh thần, Kế Dương nhìn đám người nhỏ như kiến dưới hồ bơi đang nhìn mình vội vàng ôm cổ anh xin tha thứ.

Lý Văn Bạc ngẩng đầu thấy hai người rất nhiệt tình:"Ném xuống đây! Ném xuống đây!"

Kế Dương "..."

"Em sai rồi, em không dám nữa!!"

Anh không nói gì ôm cậu nhảy xuống hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro