Phần 2: Chương 23 Chân Tướng Cuối Cùng Cũng Bại Lộ
Kế Dương chạy về nhà vào phòng mình, lục trong đống đồ, sách truyện của mình một hồi, cầm ra một tấm hình cậu và anh chụp chung dán trong quyển sổ tay. Cẩn thận gở nó ra, lật lên xem bên dưới có chữ ký của anh và cậu....
Lại lật hồ sơ anh vừa ký ra...
Không trùng khớp!
Đêm mùa hè tiếng côn trùng rỉ rả Kế Dương chậm rãi mở mắt ra nhìn lại một lần nữa.
Không trùng khớp!
Sao lại không trùng khớp?
Hai chữ kí hoàn toàn khác nhau.
Như giẫm phải mũi dao cả người đứng không vững sức mạnh khổng lồ bao phủ, đè nén lồng ngực khiến cậu không thở nổi. Hóa ra điều anh lo sợ không phải là giả, cậu thật sự nhận nhầm ư? Cậu bất an khiến trái tim dần lạnh đi, khẽ run rẩy. Từng hạt bụi vàng óng xoay chuyển trong ánh đèn đêm, hòa quyện thành hồi ức xa xăm có một người ngồi hát bên một người đang dựa gốc cây mắt khép hờ.
Dưới tán cây...
Người đó là ai?
Kế Dương hát say mê
Chồi lá màu xanh mướt, mùa xuân đến bên em ngồi
Lòng hát thầm khe khẽ đợi chờ tình yêu đến nơi
Ngày cuối mùa xuân đến lòng vẫn ngát xanh màu trời
Còn đầy nhớ thương em cất nên lời…
Ngày nắng vàng ấm áp, mùa xuân đã đi qua rồi
Hạ đến cùng mây trắng mà sao …anh chưa đến nơi
Bài hát dần xa vắng mà em vẫn chưa quên lời
Một người bấy lâu em vẫn mong đợi
Mong ngày mai lên từng cơn gió sẽ mang anh về bên đời
Mong một lời yêu với tôi
Mong được gần anh nghe anh nói nhưng câu yêu thương không lời
Chỉ cần có anh trong đời…
Ngoài phố mùa thu đến từng chiếc lá xanh úa màu
Gọi những bình yên đến đợi ngày mai anh đến nơi
Lòng vẫn còn le lói một chút nắng nơi cuối trời
Chờ người nắng phai đã bao nhiêu mùa…
Màu trắng nào xa vắng đã vây lấy em ướt lạnh
Lặng lẽ mình em hát ngập ngừng trôi theo bước chân
Lời hát dần thưa vắng nhịp tim bỗng như thinh lặng
Chờ người đến khi đông tàn…
Mong một ngày mai còn được sống với những yêu thương không lời
Không cần lời yêu với tôi
Mong người bình yên, người hãy hát khúc ca yêu thương riêng mình
Chỉ lặng lẽ thôi…em dõi theo người.
Chỉ lặng lẽ thôi… (Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân - Ái Phương)
Người nằm đó nghe là ai?
Trong cõi lòng cậu có cái gì đó đang chạy trốn dần dần, cảm xúc bi thương như chất lỏng đặc quánh rót vào nhấn chìm trái tim xuống, sắp không trụ nổi nữa mà chìm vào sâu thẳm. Gió đêm lạnh ngắt, trái tim cậu đau đến co giật, từ trong sâu thẳm truyền đến giọng nói của anh:Quên nó đi, đừng nhớ nữa...
Vương Hạo Hiên đi về đưa tay kéo người đang ngủ bên đống sách ngổn ngang kia:"Em chạy về đây để ngủ?"
Kế Dương ôm đầu thấy đầu hơi đau nhìn anh đến ngơ ngác:"Sao thế, xảy ra chuyện gì?"
"Em còn hỏi anh, anh chưa thấy nhân viên nào như em mang hồ sơ công ty về nhà ngủ, mọi người phải nháo nhào tìm em, gọi mãi em không bắt máy" đã hai lần rồi tiền sử công ty chưa từng xảy ra trường hợp quái đãng như này bao giờ lại còn gặp phải một Uông Trác Thành hết sức...thôi bỏ đi!
Kế Dương sửng sốt, cậu về nhà khi nào vậy!!
Cậu nói trong hoang mang:"Cuồng Băng có biết không?"
Vương Hạo Hiên:"Em nghĩ coi anh ta có biết không?"
Kế Dương gào thét:"Cứu em, nhất định phải cứu em."
Vương Hạo Hiên duỗi tay:"Em yên tâm cậu ta đã có tượng cần giải quyết rồi."
*****
Buổi tối mấy ngày sau.
Kế Dương cảm thấy rất không công bằng lúc cậu đến, cậu chỉ được mời đi ăn còn bị cả đám ức hiếp ép rượu còn Uông Trác Thành thì tổ chức lên khu nghỉ dưỡng trên núi nướng thịt cắm trại, ăn đêm là sao?
Cậu đem vấn đề ý kiến lại với anh, để anh xem lại sự bất công của công ty anh đi. Hạo Hiên dọn quần áo, miệng nói:"Em lúc đó là nhân viên thực tập còn anh ta là người từ MSM gửi tới."
Kế Dương dù biết vẫn bĩu môi:"Phân biệt đối xử"
"Thật ra...chủ yếu là cho anh ta đỡ nhớ bạn thôi."
"Sao anh biết bạn anh ta ở trên núi." công ty chu đáo quá rồi cái này cũng điều tra?
"Em không thấy anh ta rất giống....khỉ sao?"
Kế Dương "..."
Thật ra mấy ngày nay cậu thấy vị 'giáo viên dự giờ' kia rất lợi hại, không ai biết anh ta nghĩ gì, biểu cảm đánh lừa người khác không biết chừng nào cậu mới luyện được. Về việc Hạo Hiên nói anh ta giống khỉ thì...chắc do biểu cảm của anh ta khôn lường quá! Haha.
Rõ ràng là anh có xe lại đi cùng xe với Sầm Cảnh, vẫn là câu nói đó bóc lột sức lao động! Dù sao đã đến tận đây, Kế Dương và Hạo Hiên quyết định xuống xe đi leo núi. Đi một lúc có một đôi tình nhân đi qua bên cạnh họ cô gái vừa đi vừa bóp chân, nũng nịu nói với bạn trai:"Em mệt rồi, cõng em."
Chàng trai ngồi xuống cõng gái đi lên.
Kế Dương nhìn đôi nam nữ kia đi xa bằng ánh mắt ao ước, sau đó hắng giọng, bắt chước giọng nói nũng nịu kia:"Em cũng mệt rồi."
"Tôi không thể."
"Vì sao?"
"Vì em quá nặng."
"Em không nặng, anh đừng có lí do." Nói rồi tìm cách trèo lên người anh nhưng thất bại giận dỗi Kế Dương bỏ mặc anh tự trèo một mình.
Đi không bao lâu lại nghe tiếng Quách Thừa oang oang, họ không phải đi trước rồi sao?:"Đi bộ còn không xong mà còn bài đặc bèo bồng nhau giờ thì hah rồi gãy chân rồi chứ gì?"
Anh Bạc Văn nói:"Được rồi, được rồi đưa người tới bệnh viện trước đã." thế là Sầm Cảnh và Lý Bạc Văn quay đầu xe đỡ người đưa đi bệnh viện. Kế Dương ló đầu nhìn cảnh tượng thê thảm kia âm thầm thở phào cho chính mình tuy nhiên vẫn rất giận người phía sau mà bỏ mặt. Mà người phía sau lại lấy tôn chỉ im lặng là vàng không thèm an ủi câu nào.
Kế Dương và Vương Hạo Hiên không dừng ở nơi họ nghỉ chân ăn đồ nướng trước khi đến khu nghỉ dưỡng mà đi lên cao một chút nhìn những dãy núi xanh ngắt đan xen vào nhau phía xa xa, không cách nào khống chế, đành phải đưa hai tay lên miệng, hô lớn về phía xa:"Vương Hạo Hiên… Em thích anh!!!"
Ráng chiều ngày càng dày đặc, những tia sáng nhiều màu chiếu xuống long lanh đẹp đến nao lòng:"Vương Hạo Hiên.....Em thích anh, rất thích anh" tiếng của cậu vang khắp nơi
Hoàng hôn trong đôi mắt, Vương Hạo Hiên nhìn cậu từ phía sau thu trọn những gì đẹp nhất ở thế gian này. Kế Dương quay đầu kéo tay anh:"Anh cũng nói đi chứ?"
"Nói gì?"
"Nói giống em vậy."
Vương Hạo Hiên gật đầu hét:"Vương Hạo Hiên tôi cũng thích cậu."
Kế Dương "..." cậu trừng mắt:"Ai lại đi thích chính mình, nói lại."
Vương Hạo Hiên ngoan ngoãn nghe lời"Liverpool muôn năm."
Kế Dương đang nghĩ cách làm sao đem anh quăng xuống chân núi.Đột nhiên khắp núi truyền đến vô số tiếng cười vô cùng kinh dị vang đi vang lại không ngừng, thôi chết, họ nghe hết rồi!!! Kế Dương thật muốn quay đầu chạy về nhà trùm mềm ở luôn không ra nữa.
"Giờ sao?"
"Họ đã biết được mấy ngày rồi."
"Sao họ biết, anh nói hay Sầm Cảnh?" Nếu là Sầm Cảnh cậu sẽ xô anh ta xuống dưới chân núi chết tươi
"Là Uông Trác Thành nói."
"Không phải chứ chúng ta kín đáo lắm mà anh ta vừa tới không lâu đã biết rồi?" Anh ta cài sẵn nội gián trong công ty hay có bộ óc thiên tài mà liếc một cái đã biết hết sự tình
"Ngày mà em ôm hồ sơ về nhà, anh ta đi rút bảng đánh giá của em thấy đã có tiền sử, còn ghi rất rõ ràng từng hành vi của em. Anh ta hỏi Chung Mẫn sao em chưa bị đuổi?"
Mặt Kế Dương méo xệch cậu không biết trong công ty có bản đánh giá này nữa đấy, còn nữa chuyện này thì liên quan gì, lẽ nào:"Có phải anh đứng ra bảo vệ em không?"
"Không có"
Kế Dương đang thăng hoa lặp tức rơi xuống vực. Hạo Hiên tiếp tục :"Anh ta thấy bản thông tin của em cùng trường với tôi, khóa học của em cũng cùng thời điểm tôi ở trường. Bước đầu tiên phân tích là do tôi với em quen biết nhau nên châm trước...."
Kế Dương cắn môi:"Có bước đầu tiên sẽ có bước thứ hai đúng không?"
"Trên nhóm chat của công ty em điều tra chuyện riêng của tôi, trên nhóm riêng của em, anh ta thấy em mắng tôi, kèm theo những câu nói không đầu không đuôi của em suy ra hai ta có mối quan hệ vô cùng bất bình thường."
Kế Dương lau mồ hôi lạnh:"Có thể do em bức xúc vì bị đàn áp nói lung thôi mà. Lẽ nào anh ta có thế mà cũng suy ra chúng ta đang yêu nhau sao?"
"Bước cuối cùng, anh ta dựa vào thông tin của diễn đàn trường ta mấy năm về trước."
Cả chuyện mấy năm về trước cũng moi ra, lẽ nào anh ta học công nghệ chỉ để làm những chuyện này thôi sao?:"Sau đó anh ta đi nói với từng người một?"
"Không, lúc anh ta phân tích mọi người đều có mặt" ban đầu chỉ có Chung Mẫn thôi nhưng lúc đó Chung Mẫn cầm điện thoại nội bộ chưa kịp gác máy. Sau đó thì một truyền mười, mười truyền trăm. Cũng bởi vì anh ta hỏi sao người chưa bị đuổi, nội bộ công ty xảy ra vấn đề gì đó mà không quản chặt nhân viên, còn để nhân viên phòng Ý Tưởng đem hồ sơ quan trọng của phòng khác về nhà? Chung Mẫn không trả lời được nên anh ta tự tìm hiểu. Xét về góc độ nào đó, anh ta giám sát quá tốt.
Kế Dương muốn rớt hàm, anh ta không sợ sai sót sao? Còn nữa anh ta làm giám sát chứ có phải thám tử đâu, đồ nhiều chuyện. Ban đầu cậu cho rằng anh ta độc miệng thôi không ngờ còn thích soi mói nữa.
"Tuy nhiên anh ta chỉ nói rằng em thích tôi thôi. "
Cậu lườm anh:"Thế anh có nhận yêu em không?"
Anh đáp:"Không"
Cậu đạp chân anh một cái thật đau rồi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro